Xuyên Đến Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối

Chương 98: Thi đấu.

[Xuyên đến thập niên 70, tôi mang thai ba bảo bối- Calantha]

Hạ Đông và Lưu Li quyết định chọn một công viên bởi vì bên trong đó có bàn ghế đá, rất thuận tiện cho kế hoạch vui chơi của họ. Đây quả thật là một lựa chọn sáng suốt.

Hạ Đông khóa xe lại và sau đó Lưu Li cũng xuống xe. Cô bế lần lượt mấy đứa trẻ ra khỏi xe. Vừa mới bước xuống xe, chúng nó đã cảm thấy vui vẻ và cười rất tươi. Đặc biệt là cậu Năm và cậu Ba. Hai đứa trẻ này cảm thấy hào hứng nhất trong mấy đứa trẻ.

Lưu Li: "Mấy đứa không được chạy quá xa chỗ này nhé! Nếu chạy đi xa thì mẹ không thể nhìn thấy mấy đứa đâu. À còn nữa, không được chạy đến gần chỗ con sông mà chơi đâu nhé. Nếu các con mà lỡ ngã xuống thì không thể gặp mẹ nữa đâu đấy. Đã biết chưa?"

Cậu Cả, cậu Hai, cậu Ba, cậu Tư và cậu Năm đều đồng thanh nói: "Chúng con đều biết rồi mẹ ạ!"

Hướng Dương và Hướng Noãn cũng ngoan ngoãn trả lời: "Dạ biết rồi dì ạ!"

Khi nghe thấy mấy đứa nhỏ trả lời như vậy thì Lưu Li mới cảm thấy yên tâm cho phép chúng đi ra ngoài chơi: "Thế bây giờ mẹ giao cho mấy đứa một nhiệm vụ. Các con thấy thế nào?"

Bọn trẻ trở nên vô cùng thích thú khi nghe thấy mẹ giao nhiệm vụ: "Tất nhiên là được rồi ạ. Nhưng mà là nhiệm vụ gì thế ạ?"

Lưu Li chỉ tay ra phía xa xa rồi nói: "Mấy đứa có nhìn thấy cành cây ở phía xa xa kia không? Các con hãy đi đến đó nhặt một ít cành cây lại đây để mẹ là món gà ủ lá sen cho mấy đứa ăn. Còn nữa, đứa nào nhặt được nhiều nhất thì có thể ăn đùi gà."

Lũ trẻ con nghe thấy hai từ "đùi gà" thì mắt bỗng sáng lên. Sau đó tranh nhau chạy về phía trước để nhặt cành cây.

Hạ Đông nhìn lũ trẻ chạy đi nhặt cành cây thì cười nói: "Chị Lưu à! Cách này của chị cũng được đấy! Thấy đứa nào đứa nấy cũng tích cực như vậy thì chúng ta cũng không cần phải lo chúng chạy linh tinh đâu. Không những khiến mấy đứa trẻ vui mà còn có thể bảo chúng làm những việc vừa sức nữa chứ. Tôi thật sự phải học hỏi chiêu này của chị mới được. Sau này tôi còn có thể áp dụng với mấy đứa trẻ con nhà tôi nữa chứ. Thật sự quá hữu ích, một công đôi việc."

Lưu Li: "Ha ha ha! Cô xem kìa, cái chiêu này có chỗ nào tốt mà lại đòi học theo tôi. Bởi vì tôi cũng hơi lười. Nhưng mà nhiều trẻ con như thế này thì phải sai chúng làm việc vặt gì đó chứ. Không thể cứ để chúng rảnh rỗi rồi chơi bời được. Là con trai thì không thể không biết làm việc gì. Thậm chí, tôi còn định đợi mấy đứa nhỏ lớn một chút nữa rồi bảo chúng nấu cơm nữa ấy. Nếu rèn giũa chúng từ bây giờ thì sau này sẽ không phải lo lắng gì nữa, không cần phải lo chúng nó không lấy được vợ. Haha!"

Hạ Đông: "Ôi trời! Chị cũng nghĩ xa xôi quá rồi ấy. Mới bé bé mà đã học nấu ăn rồi sao? Nhưng mà sao chị phải lo. Mấy đứa nhỏ nhà chị đứa nào cũng ngoan, lễ phép. Sau này chị còn phải lo chúng không lấy được vợ hay sao?"

truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Lưu Li: "Cái này thì cô sai rồi. Cô nghĩ thử xem. Thời đại bây giờ, nhà nào cũng muốn sinh con trai cho nên sau này con gái sẽ càng ngày càng ít đi và có giá. Đợi mấy đứa con trai nhà tôi trưởng thành và lấy vợ thì cũng phải hai mươi năm nữa. Đến lúc đó, đâu đâu cũng nhìn thấy con trai mà con gái thì lại ít. Muốn lấy vợ cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, đến lúc đó IQ và EQ đều rất quan trọng. Cô nhìn xem, đứa thứ ba và đứa thứ năm nhà tôi. Một đứa thì chỉ thích ăn còn một đứa thì lại thích chơi. EQ của hai đứa nó đều đang ở mức báo động. Thật khiến người khác lo lắng mà. Nếu EQ không có mà tài lẻ cũng không thì chắc chắn một điều rằng sau này khả năng độc thân rất cao, không thể kiếm được vợ. Là một người mẹ như tôi thì cũng không thể trách mắng hay tức giận khi con trai mình không lấy được vợ, phải không? Đến lúc đó tôi thật sự không thể làm gì ngoài việc cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên."

(*IQ: chỉ số thông minh.

EQ: chỉ số cảm xúc.)

Hạ Đông nghe xong thì cảm thấy hơi bất ngờ. Suy nghĩ lại một hồi thì Hạ Đông cũng cảm thấy Lưu Li nói có lý. Không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, thật là vô lý. À cũng không đúng cho lắm, thật sự thì cũng có lý. Chẳng lẽ cô ấy cũng muốn dạy dỗ Hướng Dương theo cách đó sao?

Hướng Dương hoàn toàn không biết rằng mẹ mình đang nghĩ gì mà vẫn cứ cắm đầu cắm cổ đi nhặt cành cây hoa lá để giành được suất đùi gà.

Mấy đứa trẻ đều đã rất cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ mà Lưu Li giao. Vừa nhặt chúng vừa nghĩ xem ai sẽ là người được ăn đùi gà đầu tiên.

Khác hẳn với mấy đứa nhóc kia, Tiêu Vân Dật là đứa trẻ bình tĩnh nhất trong bảy đứa. Thằng nhóc này cứ đi ra một chỗ làm việc của mình (nhặt lá sen) mà không hề quan tâm tới mấy đứa trẻ khác đang cố gắng nhặt nhiều nhất có thể. Thằng nhóc nhặt vô cùng bình tĩnh và dường như nó nhặt theo nhịp. Nó không hề có ý định tranh giành đùi gà với ai.

Cậu Cả Tiêu Vân Dật ở một bên nhìn mấy đứa trẻ đang cố gắng nhặt từng cành cây một để giành lấy đùi gà thì thầm nghĩ bụng: Đùi gà cũng thật là hấp dẫn quá đấy chứ! Cuối cùng cậu nhóc cũng hiểu ý định của mẹ khi sáng sớm ngày ra đã mang mấy cái đùi gà đi theo. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mẹ làm món đùi gà nướng theo kiểu Orleans thì thằng nhóc lại không thể nhịn được cơn thèm của mình mà nuốt nước miếng. Món đùi gà nướng này quả thật cô cùng hấp dẫn. Mặc dù món đùi gà ủ trong lá sen đó rất ngon nhưng thằng nhóc lại thích ăn món đùi gà nướng theo kiểu Orleans hơn. Cho nên thằng nhóc cũng không quan tâm về điều ấy cho lắm. Đằng nào hai món cũng đều ngon, không ăn món này thì có thể ăn món khác.

Còn một người nữa đó là cậu Năm Tiêu Vân Kiệt. Thằng bé cũng không suy nghĩ nhiều bởi vì nó biết không chỉ có đùi gà nướng mà nó còn muốn ăn món đùi gà ủ lá sen. Hai món này không phải đều ngon như nhau hay sao? Sao phải tranh giành nhiều làm gì?

Mặc dù cậu Hai Tiêu Vân Nhĩ không nhìn thấy mấy món đó nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ ung dung, bình tĩnh của anh Cả. Cho nên thằng nhóc lập tức nghĩ rằng có lẽ mẹ của chúng sẽ không chỉ mang hai cái đùi gà mà sẽ mang rất nhiều, chia cho mỗi người một cái. Ai cũng sẽ có phần. Cho nên thằng nhóc ấy cũng không lo lắng nhiều nữa mà nhặt cành cây một cách ung dung.

Còn cậu Ba Tiêu Vân Sơn lại là một thằng nhóc ham ăn. Chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là mắt lại sáng ra cho nên trong bảy đứa này, thằng nhóc ấy là đứa nhiệt tình và siêng năng nhất. Thằng nhóc muốn mình là người nhặt được nhiều nhất để có thể giành lấy một chiếc đùi gà cho nên làm việc rất hăng say.

Khác hoàn toàn với vẻ mặt háo hức của Tiêu Vân Sơn thì cậu Tư Tiêu Vân Thịnh lại trầm tư hơn bởi vì thằng bé đã nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp của anh Hai khi đang nhặt cành cây. Bởi lẽ thằng bé cảm thấy không đúng lắm cho nên vẻ mặt có vẻ trầm tư suy nghĩ tại sao anh Hai lại đột nhiên làm chậm như vậy. Chắc chắn phải có lý do gì đó.

Cậu Tư nghĩ thầm: Chắc chắn là anh Cả và anh Hai biết chuyện gì đó nhưng không nói ra. Cho nên thằng bé quyết định đi theo anh Cả và anh Hai, không thèm tranh giành đùi gà với anh Ba nữa. Cứ để mấy người họ tranh giành với nhau.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là cậu Ba và Hướng Dương là người nhặt được nhiều nhất. Một con gà chỉ có hai cái đùi cho nên mỗi người sẽ được ăn một cái.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp