Xuyên Không Rồi, Làm Phú Bà Thôi

Chương 5
Tôi nói ra kế hoạch của mình cho tổ công tác xong, thấy đã gần 12 giờ, tôi uống một cốc nước đầy, đặt tài liệu trong tay xuống, bật điện thoại lên và gửi tin nhắn WeChat cho Lục Thần.

“Tiểu thanh mai bé nhỏ của anh có phàn nàn gì với anh không?”

"Cái gì Tiểu thanh mai? Em đang nói chính mình sao?"

"À Tống Dao, cô ấy nói là cùng anh lớn lên ở nước ngoài, không phải tiểu thanh mai thì là ai?"

"Con gái của một cổ đông công ty."

Con gái của một cổ đông công ty...

Khó trách Lục Thần trực tiếp can thiệp chuyện của cô ấy, nhưng Lục Trần tựa hồ không phải là người dễ bị người khác khống chế, chẳng lẽ anh ấy có âm mưu gì đó?

"Đã đến giờ ăn trưa rồi, em mang cơn lên ăn cùng anh."

Tôi lên đến nơi chỉ sau 12 giờ một xíu, tôi xách hai hộp cơm cách nhiệt đi tìm Lục Thần.

Không phải tôi vội đi tìm anh, mà nguyên nhân chính là do dì Lục đã chuẩn bị sẵn hai hộp cơm trưa này, dì nhiều lần nhờ tôi trông chừng Lục Thần ăn, nói rằng khi anh ấy bận sẽ không đi ăn, đó là lí do khiến anh ấy bị đau bụng..

Tài nấu nướng của dì Lục là hạng nhất.

Vì vậy, để khỏi làm gì ấy thất vọng, tất nhiên tôi phải nhìn Lục Thần ăn thật kỹ.

"Quản lý của chúng ta lên tầng với hai hai hộp cơm trưa ấy?"

"Không phải Tống Dao đã từng làm chuyện như vậy sao? Tôi nghe nói Trợ lý Trần đã ngăn cô ấy lại trước khi cô ấy ra khỏi thang máy."

"Không biết quản lý có khác không..."

Tống Dao nghe xong thảo luận nhìn vị trí thang máy, thầm nghĩ:

[ sao cô ta dám đi thang máy riêng của giám đốc?!]

[ Người phụ nữ này từ đâu đến, không những không coi trọng bản thân của cô ta mà còn cư xử rất thân thiết với Lục Thần, thậm chí còn mang đồ ăn cho Lục Thần...]

Khi cô nhìn thấy thang máy đi lên tầng trên cùng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào rồi đứng yên ở tầng trên cùng, sự ghen tị trong mắt Tống Dao bùng lên.

"Tống Dao, cô quen sếp Lục lâu như vậy, vậy cô có biết mối quan hệ giữa quản lý Lâm và sếp Lục là gì không?"

"Có chuyện gì vậy? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ muốn trèo cao mà thôi."

Tống Dao trừng mắt nhìn người đặt câu hỏi, không muốn thừa nhận rằng Lâm Tư Thanh có thể có liên quan đến Lục Thần.

"Điều đó cũng không hẳn. Quản lý Lâm lên lầu ăn trưa với sếp Lục. Tôi vào công ty lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy sếp Lục đi ăn cùng ai trong công ty."

Người đang trả lời Tống Dao là Lý Hương, một người phụ nữ hơn 30 tuổi ở bộ phận tiếp thị, cô ấy không hài lòng vì Tống Dao năng lực quá kém cỏi nhưng lại thích khoe khoang mối quan hệ của mình để đàn áp người khác.

Lý Hương tính tình kiêu ngạo nhưng do chị ấy có năng lực, mỗi bản thảo thiết kế chị ấy làm ra đều rất xuất sắc và luôn được đối tác công nhận.

Việc người có năng lực tự hào về tài năng của mình là điều dễ hiểu.

"Lý Hương, ý của chị là gì?"

Tống Dao vô cùng tức giận, nếu không phải cha cô nói Lý Hương có tài, không thể động vào, cô đã sớm tống cổ Lý Hương rời khỏi tập đoàn Lục gia.

"ý tôi có ở ngay trong mặt chữ."

"Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn trưa. Hãy xem xem chúng ta sẽ uống gì trong buổi chiều nay. Quản lý Lâm nói là cô ấy mời. Tôi thấy các cửa hàng ở đây không hề rẻ nên chúng ta hãy nhanh chóng lựa chọn nhé. "

Lý Hương nói xong cùng nhóm người rời đi, không để ý đến Tống Dao đang rất tức giận ở phía sau.

Trong bộ phận tiếp thị có hai phe, một phe do Lý Hương đứng đầu, phe còn lại do Tống Dao đứng đầu.

Hai phe không ngừng đấu tranh, luôn cảm thấy đối phương quá tầm thường, không coi trọng nhau...

Theo thời gian, có nhiều xung đột và chia bè kết phái nặng.

Đặc biệt là các thành viên của phe Tống Dao luôn rất quá đáng vì những thành viên đó là bạn tâm giao của cô ả.

Đây là lần thứ hai tôi lên tầng trên cùng, vì đã quen nên tôi lịch sự gõ cửa rồi đẩy cửa ra.

Trợ lý Trần dường như đang thảo luận điều gì đó với Lục Thần, và tôi thức thời không đến gần sợ ảnh hưởng họ.

Dưới vẻ mặt "không thể tin nổi" của trợ lý Trần, Lục Thần ngồi trên bàn tự nhiên mở hộp cơm trưa mà tôi mang lên ra.

“Trợ lý Trần, đã đến giờ ăn trưa rồi, sao anh không đi ăn đi?”

Làm sao có thể có những người tận tâm với công việc như trợ lý Trần vậy, đến giờ ăn trưa vẫn còn làm việc, hay đồ ăn của công ty chưa đủ ngon sao?

“Trong giờ ăn, nhân viên của anh không ra ngoài ăn, có phải vì đồ ăn ở căng tin công ty không ngon không?”

Tôi quay lại nhìn Lục Thần, người đang nhìn trợ lý Trần.

"Không không không, căng tin công ty có đồ ăn rất ngon, nhưng trong tay tôi còn có một số việc chưa làm xong, mà làm xong tôi lại chỉ muốn nghỉ ngơi."

Trợ lý Trần là bạn cùng lớp đại học với Lục Thần tên là Trần Hạo.

Anh ấy đang bày tỏ sự vô tội của mình, nhưng thật ra trong lòng đang nghĩ cô Lâm sẽ không ghen tị với cả mình đấy chứ?

"Ồ ~ anh Lục, nhìn này, trợ lý Trần tận tâm như vậy, lương của anh ấy không phải nên tăng lên sao?"

"Chúng ta ăn cơm trước đi." Lục Thần trợn mắt nhìn tôi, ra hiệu cho trợ lý Trần đi ăn.

“Tôi nghe nói hôm nay bột cà phê và hạt cà phê trong phòng uống nước đều biến mất.”

Lục Thần cầm đũa lên cắn hai miếng, chợt nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu hỏi tôi.

"Ồ, trong văn phòng tôi hết hạt cà phê và bột cà phê nên tôi mang đi."

Chính tôi đã mang chúng đi, sau đó để ở tủ đựng thức ăn của bộ phận tiếp thị của chúng tôi.

"Em đã pha tách trà chanh mật ong đó phải không?"

"Đúng vậy, không phải là dạ dày của anh không được tốt sao? Bụng đói uống cà phê đen không tốt, nước chanh mật ong chắc là được."

Tôi nhìn hai miếng bít tết còn lại trong hộp cơm trưa của Lục Thần, rồi nhìn hộp cơm trưa chỉ còn sót lại rau củ của tôi.

“ực..” là tiếng tôi nuốt nước bọt nhìn bít tết dì Lục nấu ngon quá.

Giây tiếp theo, một miếng bít tết được đặt vào hộp cơm trưa của tôi, còn một miếng khác bị Lục Thần ăn.

"Ngon tuyệt."- tôi thốt lên

Tôi vừa nhai miếng bít tết và hỏi

"Nhân tiện, tiểu thanh mai Tống Dao của anh thực sự không phàn nàn gì với anh à?"

Sau bữa trưa là thời gian buôn chuyện.

“Không, cô ấy không dám.”

“Anh biến tôi thành quản lý chỉ để đối phó với cô ấy thôi phải không?”

Lục Thần không nói gì, ánh mắt ra hiệu cho tôi tiếp tục nói những gì mình biết.

"Mặc dù bộ phận tiếp thị hiện tại vẫn chưa tìm ra cách, nhưng Tống Dao là một vấn đề lớn. Bản thảo thiết kế và thậm chí cả kế hoạch thiết kế của cô ấy có lẽ không phải của riêng cô ấy."

"Nhưng xuất thân của cô ấy là gì mà anh có thể chấp chứa cô ấy lâu như vậy?"

"Ông nội của Tống Dao và ông nội tôi đã là chỗ quen biết nhiều năm. Ông già từng là cổ đông lớn của nhà họ Lục. Ông đã nghỉ hưu hai năm trước và giao lại cổ phần của mình cho cha của Tống Dao, Tống Huân. Tống Huân chỉ có một người con gái, vì vậy Tống Dao được yêu chiều nên vô thiên vô pháp.”

“Vì ông nội Tống, tôi có thể dung thứ cho Tống Huân đưa người vào công ty. Nếu Tống Dao có thể giữ vững lập trường của mình, tôi hoàn toàn có thể nhắm mắt làm ngơ”

“Chỉ là cô ấy cứ nghĩ đến những điều không nên, những điều không thuộc về cô ấy."

Tôi hiểu, vì ông nội Tống, Lục Thần không thể chạm trực tiếp rat ay với Tống Dao

Anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc dùng tôi để đối phó với Tống Dao.

Đúng kiểu mượn đao giết người đây mà.

Tôi có lẽ có thể đoán được một phần ý định của Lục Thần, một mặt, Lục Thần cho thấy tôi rất đặc biệt với anh ấy trước mặt bố mẹ anh ấy, dù đúng hay sai thì đều ám chỉ rằng mối quan hệ của anh ấy với tôi là không bình thường.

Chú Lục và dì Lục sẽ nghĩ tôi là con dâu tương lai của họ nếu bị gợi ý như vậy.

Về phần con dâu tương lai và cháu gái của người đã là bạn bè nhiều năm, nhìn thoáng qua có thể biết cái nào quan trọng hơn.

Mặt khác, Lục Thần có lẽ đang dùng cái này để kiểm tra năng lực của tôi...

Phải nói rằng Lục Thần quả thực rất xảo quyệt.

"Chậc, chậc, chậc, ta quả thực là thanh kiếm sắc bén trong tay anh a, chỉ vào đâu cũng có thể đánh."

Tôi trêu anh ấy, tôi là một kẻ công cụ tàn nhẫn.

"Những người làm công cụ không nhận được những lợi ích đó."

Lục Thần nhìn tôi cười đùa.

Những lợi ích đó...

Nửa đêm đột nhập vào phòng anh, cùng anh xem phim, ngủ chung giường...

Cảm ơn.

“Được.” Tôi thu dọn hộp cơm chuẩn bị rời đi: “Tôi đi trước.”

"Tôi có phòng chờ ở đây."

Ồ?

Tôi nhướn mày và anh ấy tiếp tục.

“Trong phòng khách có giường, không cần phải nằm sấp ngủ.”

Hix, tim tôi đập thình thịch.

"Anh không định đi ngủ à?"

"Có rất nhiều chuyện đang xảy ra, tôi chưa muốn nghỉ và đêm thức khuya."

Lục Thần bước trở lại bàn làm việc, xoa xoa lông mày, đeo kính vào rồi lại vùi mình vào sau máy tính.

"Vậy thì tôi thà tuân theo mệnh lệnh của anh còn hơn là từ chối."

Tôi bước tới phòng khách, này, giường lớn ơi, tôi đến đây~

Tôi ngủ vô cùng thoải mái nhưng không biết bộ phận tiếp thị ở tầng dưới đã bùng nổ.

"Quản lý Lâm vẫn chưa xuống sao? Chị Lý Hương, chị có nghĩ quản lý Lâm thực sự có được chức vụ nhờ quan hệ không?"

"Có hay không, buổi chiều gặp mặt sẽ biết. Dựa vào quan hệ cũng không sao, chỉ cần ngươi có năng lực, còn tốt hơn một kẻ ngốc như Tống Dao."

Lý Hương nhìn văn phòng quản lý trống rỗng, cách đó không xa nở một nụ cười mỉa mai với Tống Dao

Tống Dao mấy năm trước đã từng lên tầng cao nhất của giám đốc mấy lần, lần nào cũng bị đẩy ra trước khi ra khỏi thang máy, thời gian không quá mười phút.

Và bây giờ, người quản lý mới này đã ở trên tầng cao nhất với hộp cơm trưa gần một giờ rồi...

Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn thấy tầm quan trọng của cô gái này.

Và tôi nghe nói sáng nay quản lý Lâm đi cùng xe với anh Lục, mối quan hệ này có phần hấp dẫn.

"Được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều chúng ta còn phải họp. Nếu có thời gian, hãy tóm tắt công việc trước mắt để khi họp có thể báo cáo lại."

Lý Hương là một trưởng nhóm giỏi và luôn nghĩ đến các thành viên trong nhóm của mình, không giống như Tống Dao.

"Chị Tống Dao, hình như Lâm quản lý vẫn chưa xuống, cô ấy là bạn gái của sếp Lục à..."

"Bạn gái gì mà bạn gái! Đã nhiều năm như vậy, ngoài tôi ra sếp Lục không có người phụ nữ nào khác, Lâm Tư Thanh nhất định đã dùng thủ đoạn nào đó để quyến rũ Lục Thần!"

Tống Dao nhìn người vừa nói, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận và mấy tờ giấy dưới tay cô ta đã bị xé nát.

Đối phương là thực tập sinh, không biết những điều cấm kỵ của cô nên không khỏi có chút sợ hãi khi cô đột nhiên tức giận.

"Ừ, chị Tống Dao, chị bình tĩnh. Có lẽ Lâm Tư Thanh này đang trốn ở đâu đó một mình, cố gắng tạo ra ảo tưởng rằng cô ấy quen biết với giám đốc..." Có người bước ra để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện và chặn đứng thực tập sinh yếu đuối, đáng thương đó.

"Nhưng thang máy luôn ở trên tầng cao nhất..."

Cô thực tập sinh không hiểu những khúc mắc này, đang định phản bác thì bị người nào đó nắm lấy góc áo, họ lắc đầu nhìn cô, làm cho thực tập sinh kia bớt nói nhiều.

Đầu giờ chiều tôi trở lại văn phòng và lấy thông tin nhân sự của mọi người trong bộ phận tiếp thị mà tôi yêu cầu trợ lý Trần điều tra lai lịch và khả năng của những người này.

Cuộc họp buổi chiều có vẻ hơi lộn xộn.

Chủ yếu là vì Tống Dao nhắm vào tôi nhưng tôi vẫn tỉnh bơ như không.

À, tôi chỉ thích cách cô ấy không chịu đựng được tôi nhưng lại không thể làm gì tôi.

"Tình hình cơ bản tôi hiểu rồi. Trước tiên chúng ta giải tán cuộc họp đi. Tôi sẽ đưa bản sắp xếp công việc tiếp theo lên nhóm làm việc."

Tôi rời cuộc họp trước và cuộc họp vẫn kéo dài nửa tiếng sau đó.

Những người cùng phe Lý Hương tuy kiêu ngạo nhưng họ kiêu ngạo vì tài năng của mình, đó là điều dễ hiểu. Làm thế nào để chinh phục được những người như vậy? Đương nhiên, tôi phải thể hiện tài năng cao hơn họ.

Nhóm còn lại cơ bản là người của Tống Dao, có người là do cô ta sắp xếp, có người bị ép phải phục tùng cô ta, trong lúc họp có thể nhận ra rõ ràng bọn họ không hòa hợp như vậy, có người muốn chiếm đoạt để có cơ hội thăng tiến...

Vậy thì hãy cho cô ta cơ hội này.

Hiện tại có một số dự án mới và tôi đã giao chúng cho một số người, trong đó có một dự án giao cho Lý Hương, một dự án giao cho Tống Dao và Lưu Bình, người làm việc dưới quyền của Tống Dao.

Cuối cùng, tôi là người chịu trách nhiệm cho một dự án không lớn cũng không nhỏ.

Nhìn thời gian, người giao nước uống mà tôi mời mọi người vừa mới đến, vì tôi đã báo trước với quầy lễ tân nên cậu bé đó đã giao đồ trực tiếp đến tầng bộ phận tiếp thị của chúng tôi.

Tôi mời đồng nghiệp của mình rồi lấy cái còn lại rồi lại đi lên tầng trên cùng.

Vui vẻ một mình cũng không bằng vui vẻ cùng nhau, tôi không chỉ gọi phần của mình mà còn mua thêm hai phần cho Lục Thần và trợ lý Trần tận tâm.

Tất nhiên, tôi không phải là người chỉ quan tâm đến việc ăn uống và vui chơi, cái chính là tôi phải tạo dựng được hình ảnh như vậy để mai này dễ sống.

[Giả lợn ăn thịt hổ ]thật thú vị phải không nào?

Cứ để họ nghĩ rằng tôi chỉ biết ăn, uống và vui chơi.

"Anh ơi ~ Em đến mời anh trà chiều ~" Tôi nói giọng đùa cợt,tay thì mở cửa thò đầu vào, hihi trợ lý Trần cũng ở đây.

"Quản lý Lâm..."

Trợ lý Trần cảm giác mình như bóng đèn...

Vừa muốn rời đi, liền bị tôi chặn lại.

"Đừng lo lắng, tôi đã gọi nước uống, đây là phần của anh."

Tôi phớt lờ sự bối rối của trợ lý Trần và đưa cho anh ấy ly trà sữa và bánh ngọt.

"A, cảm ơn Lâm quản lý."

"Không có gì đâu, trợ lý Trần. Không cần phải gọi tôi là quản lý Lâm đâu.”

“Tất cả chúng ta đều dưới trướng sếp Lục, nên cứ gọi trực tiếp tên tôi là được."

"Ừ...vậy tôi sẽ gọi cô là cô Lâm..."

Trợ lý Trần quay đầu lại nhìn Lục tiên sinh nói: " Cô Lâm, lần sau đừng quan tâm đến tôi nhiều như vậy. Thế giới này rất đẹp và tôi vẫn muốn sống lâu thêm 1 chút..."

???

Trong đầu trợ lý Trần đang nghĩ:

[Tôi làm việc trong văn phòng sếp Lục cả ngày, dưới sự chỉ đạo của sếp Lục, chưa từng được quay lại chỗ làm việc của mình…]

[Thỉnh thoảng ánh mắt của sếp Lục khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng...]

"Cảm ơn cô Lâm vì cốc trà sữa. Tôi về phòng làm việc trước, hoan nghênh cô Lâm tới đây làm việc”.

Trợ lý Trần bỏ chạy rất nhanh như có ma đuổi theo.

"Có chuyện gì vậy Lục Thần?"

Tôi nhìn Lục Thần, trợ lý Trần quả là người tận tâm như vậy, sao mấy giờ không gặp lại trở nên khác thường vậy?

“Có lẽ là vì sợ tôi trừ lương.”

???

Đó không phải chuyện của tôi?

Sếp Lục, sao anh lại nhìn tôi?

Tôi sẽ không chịu trách nhiệm về việc này!

Rõ ràng là vì anh quá khủng bố nên trợ lý Trần mới bỏ chạy!
Chương kế tiếp