Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 37: Bọ Cạp hay Ma Kết
“...Sao Diêm Vương là ngôi sao bảo hộ của Chòm sao Bọ Cạp, ông quản lý thế giới U Minh, vì vậy Bọ Cạp có những đặc điểm bí ẩn, khiến cho những người thuộc cung hoàng đạo này trở nên tàn nhẫn và nham hiểm. Người thuộc cung Bọ Cạp mang đến cho người khác một loại năng lượng dồi dào, nhiệt tình, sở hữu những đặc điểm tính cách mạnh mẽ. Trong 12 chòm sao, Bọ Cạp là cung gợi cảm nhất, bởi vì cung hoàng đạo này sở hữu cơ quan sinh dục rất tốt, nhu cầu sinh lý cũng rất lớn..."

"Ha ha ha, vui quá đi." Không nhịn được nữa, cô không để ý hình tượng mà cười phá lên, đuôi mắt mèo kiều diễm chảy ra từng giọt nước long lanh, ngồi xuống người bên cạnh đã ném bóng vào mình.

"Không tin được là cung Bọ Cạp lại như vậy a." Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng lau đi vệt nước ở đuôi mắt, tay kia thì giơ điện thoại di động màu lam lên trước mặt cậu, ý bảo người đang ngửa đầu uống nước hãy nhìn qua: "Vừa nham hiểm, vừa hung ác, lại còn ghen tuông... cậu thật sự có rất nhiều khuyết điểm."

Người đang uống nước một tay chống lên ghế nghỉ ngơi, nước trong bình nhanh chóng hết sạch, yết hầu như điêu khắc trên cổ khẽ lăn lên xuống, ánh mắt hẹp dài khẽ nhướng lên, lạnh lùng lại mê người.

“... Nhu cầu sinh lí lớn, tớ nghĩ là do ham muốn vận động nhiều thì có..." Nói xong, người đang dựa vào bộ quần áo thể thao mà cậu mặc nhịn không được cười rộ lên, thậm chí còn cười như muốn đứt hơi, lăn vào trong ngực nam sinh tràn đầy hơi nóng sau một trận bóng hết sức mình.

Người trong ngực cậu cười cười, cố ý chọc chọc thắt lưng anh: "...Nó có thực sự mạnh như trong sách nói không?”

Cánh tay màu mật ong với cơ bắp nổi rõ đem một phần ba chai nước còn sót lại thắt chặt, tùy ý ném một cái, cho đến khi xa xa truyền đến âm thanh rơi xuống, cậu mới cúi đầu.

Gương mặt tuấn tú cúi xuống, cách gò má trắng nõn trong ngực rất gần, gần đến nỗi mặt dây chuyền kim loại trên cổ cậu chùng xuống, chạm vào chóp mũi nhẵn nhụi của người trong ngực. Gần đến mức những giọt mồ hồi sau một hồi vận động kịch liệt trượt đến đầu cằm vuoogn vức, "ba" một tiếng, rơi xuống sườn mặt người trong ngực.

Đôi mắt của cậu rất đen và sâu, khuôn mặt sắc nét với sự quyến rũ hoang dã. Trong một khoảnh khắc, hơi thở trên người cậu bị đè nén mạnh mẽ, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu liền khôi phục bộ dáng lười nhác như thường ngày, dùng giọng điệu trêu đùa như cô mà trả lời: "Là thật đó."

...

"Là thật sao."

"A Triều."

Cậu ngồi trên băng ghế dự bị bên cạnh sân bóng rổ nghỉ ngơi, lắng nghe tiếng bước chân của cô dần dần biến mất. Một tay nâng lên hờ hững đặt trên mi mắt, khẽ ngẩng đầu lên, tay còn lại thì chống lên ghế, hơi siết chặt, hai chân không nhịn được hơi tách ra.

Người duy nhất còn lại trên sân bóng khóe miệng nhếch lên ý tứ không rõ ràng, trong giọng nói lười biếng mang theo một chút tà khí: "Cậu xem, nó đang hưng phấn vì cậu đấy."

"Cậu khiến nó mỗi ngày đều nhẫn nhịn khó chịu như vậy."

"Thật đúng là quá đáng mà."

"A Triều."

...

Là tớ tàn nhẫn, tớ nham hiểm, tớ ghen tuông, tớ xảo quyệt...

Cho nên A Triều, cậu đừng đển tớ bộc lộ bản tính của mình.

——————

"Đinh đoong——" Tiếng chuông tan học kéo dài vang lên khắp khuôn viên yên tĩnh, giống như một chảo dầu đang nóng bị một giọt nước sạch vô tình nhỏ vào. Toàn bộ không gian đều sôi sùng sục.

"A Triều đừng quên thứ bảy này nhé." Lớp trưởng đi ngang qua vị trí của cô, nháy mắt ra hiệu cho cô, biểu cảm trên mặt sung sướng như sắp vỡ òa.

"Ah… Không được rồi, tuần này tớ..." Cô cố ý kéo dài giọng, làm ra bộ dáng khó xử, nhìn thấy lớp trưởng làm ra bộ dáng muốn đánh người, mới cười chậm rãi nói: "...Tương đối rảnh rỗi nhé, là lớp trưởng đích thân mời, tớ kiểu gì cũng sẽ đi a."

"Vậy thì tốt..." Lớp trưởng luôn hướng ngoại nhìn đôi mắt linh động của người đang ngồi trước bàn học, không biết tại sao, trên mặt lại có chút nóng, bất giác gãi gãi mặt mình: "Nhất định phải đến nhé, nếu cậu không đến, buổi tụ họp sẽ chán lắm..."

Sau nhiều lần đảm bảo, cuối cùng cô cũng đã tiễn được lớp trưởng đi. Khuôn viên trường ồn ào dần dần yên lặng, cô dùng sức thu toàn bộ máy tính để bàn đang lộn xộn về phía giữa, khiến chúng chen chúc thành một đống lộn xộn hơn, sau đó đặt vào trong bàn học, sau đó đeo cặp sách chuẩn bị rời đi.

Khi đi ngang qua một vị trí gần cửa sổ, cô dừng lại, vẫn không thể không nhắc nhở: "Cái đó, đã tan học được một lúc rồi, mọi người cũng về hết rồi. Cậu cũng nên về sớm đi."

Đầu bút kim loại dừng viết, mực chảy ra để lại một đống màu đen trên giấy trắng.

Đầu thu, chiều tà nhưng vẫn còn rất sáng, ánh mặt trời năm sáu giờ chiều xuyên qua hành lang, hắt lên người đang ngồi cạnh cửa sổ, càng nổi bật lên hàng lông mi đen dày của cậu, sống mũi cao thẳng, từng khớp xương dưới ngón tay càng hiện rõ khi cầm cây bút màu đen, trắng sáng ôn nhuận như ngọc.

Cô đã quen với sự im lặng của cậu, thấy cậu dừng viết nên cũng chuẩn bị rời đi. Ngay sau khi cô quay người đi về phía cửa sau, một giọng nói lạnh lùng làm gián đoạn bước đi của cô.

"Tạ Triều."

Tóc anh rất đen, giống như màu lông quạ vậy, áo sơ mi trắng bên trong đồng phục học sinh màu xanh trắng được cài lên nút trên cùng, dưới đôi mắt phượng lãnh đạm có một nốt ruồi nho nhỏ, như điểm xuyết thêm cho vẻ đẹp của anh, đôi môi nhạt màu phát ra thanh âm giống như là tiếng nhạc cụ, rõ và ngân dài.

"Thứ bảy, đừng đi."

"...Tại sao?” Cô nhíu nhíu mày, nhìn anh đầy khó hiểu.

Cố Tư Ninh, thời gian cô biết anh thậm chí còn lâu hơn Quý Thừa. Nhưng để nói về mối quan hệ, họ chỉ là bạn cùng lớp, chỉ là bạn cùng lớp thôi. Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông, anh đều không vắng mặt trong bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời cô, mặc dù cô đã giữa chừng chuyển trường hai lần. Đối với cô, giao điểm giữa hai người ít đến đáng thương.

"Không tại sao cả." Sách vở được sắp xếp gọn gàng, anh ngẩng đầu lên, con ngươi hời hợt quá phận nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là ánh mắt hời hợt, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy như vực sâu không đáy.

“...Mình đúng là ngốc.” Anh nhỏ giọng nói thầm, thật sự là không rõ từ lúc nào mà một người lạnh lùng, không quan tâm đến mọi chuyện xảy ra xung quanh đột nhiên lại quản những chuyện nhỏ nhặt này, coi như là chuyện riêng của cô đi.

"Không được, tớ đã đồng ý với lớp trưởng rồi." Sách vở trong cặp cũng không nhiều, cô tùy tiện đeo cặp lên lưng, do dự muốn tiếp tục đi về phía trước: "Nếu không có việc gì nữa thì tớ đi trước đây..."

"Tớ đã nói rồi.” Cổ tay cô bất ngờ bị nắm lại, cả người mất đà ngã về phía sau. Bàn tay anh nắm lấy cổ tay thanh mảnh, xinh đẹp của cô, khiến anh không thể thoát khỏi, nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí mơ hồ còn có chút áp lực vô hình: "Không được phép đi."

“...Chuyện này không liên quan đến cậu.” Cô cố nén tức giận trong lòng, nhưng ngữ khí vẫn có phần trách móc, cặp sách đeo trên vai đã sớm trượt xuống. Cô dùng sức kéo tay mình về phía trước, nhưng đều vô dụng: "Mau buông ra...!

Bàn tay gầy gò từ từ siết chặt, đầu ngón tay trong suốt bất giác xoa xoa da thịt dưới ngón tay, bí ẩn nhưng lại rất thú vị. Người trước mặt giãy dụa nhưng anh một chút cũng không dao động, thậm chí anh còn đang chậm rãi kéo người trước mặt vào trong ngực mình.

"A Triều."

Thanh âm bất ngờ phá vỡ cuộc tranh chấp giữa hai người trong lớp học, cô nhân cơ hội giải cứu cổ tay đã hơi đỏ của mình, kéo cặp xách đã tuột xuống cánh tay, vọt nhanh về phía cửa.

Con ngươi màu sáng va chạm với con ngươi đen nhánh, người bên cửa sổ cũng thu hồi ánh mắt của mình.

Nút áo trên cùng được cởi ra, anh vuốt ve ngón tay còn vương chút hơi ấm của cô, hơi cúi đầu, hạ thấp chóp mũi khẽ ngửi, trên khuôn mặt anh tuấn chợt lóe qua tia sắc dục.

"Tớ đã nói là không cần đi mà."

"Nếu A Triều không nghe lời…"

"Ha ha ha."

Một người thợ săn đã nhẫn nhịn hơn mười năm, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

——————

“...Đúng là Ma Kết, cố chấp đến quái gở, đã không thú vị thì thôi, lại còn thô lỗ như vậy..." Người đeo cặp vừa đá chân, vừa nhỏ giọng oán giận: "...Còn nói cái gì mà kiên nhẫn, siêng năng..."

“Quả nhiên cung hoàgn đạo chỉ là gạt người mà thôi!” Cô lập tức dừng bước, không tiếp tục đi về phía trước nữa, giận dỗi mà đưa kết luận: "Quý Thừa, cậu nói xem có đúng không?”

Thiếu niên vừa đi vừa vỗ bóng rũ mắt, rất khó để thấy được cảm xúc thực sự của cậu, nghe được người bên cạnh hỏi mình, cậu mới nâng khuôn hàm sắc bén lên, nhưng không trả lời mà lại hỏi: "Câu muốn thi vào Đại học S sao?”

“Ừm.... Đúng vậy." Cô sửng sốt một chút, nghe thấy cậu nhắc tới nguyện vọng của mình, mặt mày cô chợt hớn hở: "...Tớ cũng định nói với cậu chuyện này đấy."

"Tớ muốn thi vào khoa Thiên văn học của Đại học S, sau khi thi đại học xong, tớ sẽ đi bộ một vòng quanh đường XX..."

Tuy rằng khi xem tính cách thông qua các chòm sao, Quý Thừa và Cố Tư Ninh đều không chuẩn lắm, nhưng đối với cung Nhân Mã của cô thì lại rất đúng. Cuộc sống tự do và mái chính là điều mà cô thực sự khao khát.

Con ngươi hẹp dài nhìn người đang nói đến tương lai của mình mà hưng phấn không thôi, bóng tối trong con ngươi lập lòe, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Hay rồi, trong tương lai của cậu, đáng tiếc lại không có tớ, vì vậy A Triều, tớ rất không hài lòng.

——————

Làm ơn, xin cậu, A Triều, xin cậu đừng khiến tớ tức giận nữa. Nếu không, tớ không biết rằng mình sẽ làm gì đâu.

...

Ngón tay mảnh khảnh xuyên qua dòng nước chảy xiết, giọt nước lạnh lẽo không ngừng đánh vào hai má đang nóng bừng. Cô ngẩng đầu lên trước bồn rửa mặt trong toilet, người trong gương, trên mặt như nhuộm phấn hoa đào tháng ba, mắt mèo hếch lên mang theo chút ngà ngà say.

Cô không ngừng rửa tay, trống ngực dồn dập không thể bình ổn được.

Có người vừa thổ lộ với cô trong bữa tiệc sinh nhật của lớp trưởng, quà tặng hoa tươi đầy đủ, mọi người xung quanh đều ồn ào, ngay cả lớp trưởng cũng giao sân khấu cho họ.

Cô có chút luống cuống, quá hoành tráng rồi, lần đầu tiên có người tỏ tình trắng trợn với cô như vậy, đặc biệt là còn có người âm thầm nói nhỏ bên tai cô, rằng bọn họ đã đặt phòng ở trên lầu.

“...Cái này cũng quá điên cuồng rồi, kỳ thật cô cũng không có ấn tượng gì ngiều với người kia, thế nhưng, lần đầu tiên được người ta thổ lộ vẫn khiến tim cô không khỏi đập nhanh.

Cô hoảng loạn chạy vào toilet, đã trốn ở đây gần nửa tiếng đồng hồ. Ngay khi cô chuẩn bị trở về phòng, muốn nói rõ ràng cho bọn họ, thì ở ngoài toilet lại gặp phải người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.

“...Quý Thừa, sao cậu lại ở đây..."

Thân thể cô bị đẩy mạnh về phía sau, cửa toilet bị đập vỡ tan tành. Bây giờ ở bên ngoài chính là thời điểm náo nhiệt nhất, rất ít người đi đến toilet ở cuối hành lang này.

Hai tay cô chống lên bồn rửa mặt sau lưng, vất vả lắm mới bình tĩnh lại nhịp tim, khi nhìn thấy khuôn mặt đầy sương mù kia, cô lại bắt đầu trở nên bối rối. Cậu trở nên khó chịu, giọng nói cũng ngắt quãng: "...Cậu không phải đang đi thi đấu..."

Những ngón tay thô ráp sau quá trình rèn luyện thô bạo nghiền lên đôi môi mềm mại của cô, thân ảnh cao lớn che kín trước mặt cô, mang theo sự tức giận áp bức có thể thấy được bằng mắt thường, con ngươi cậu sâu đến kỳ lạ, giọng nói vừa trầm thấp vừa đè nén:

"Cậu gạt tớ sao? Còn dám đến nơi như thế này? Tớ đã nói rồi, A Triều, đừng để tớ tức giận nữa. Sao cậu lại không nghe lời chứ. Ha ha ha." Tiếng cười nặng nề vang lên từ lồng ngực cậu: "Như vậy cũng tốt. Dù sao thì nó cũng đã sớm phải nhẫn nhịn, rất khó chịu a."

——————

"Này, cậu có nghe thấy tiếng nước chảy không?"

"Bên cạnh là toilet, có tiếng nước là đúng rồi. Không phải rất bình thường sao?"

——————

Là A Triều không nghe lời trước, cho nên mới bị trừng phạt, đó là điều nên làm.

Hoàng hôn đã hoàn toàn nhuộm màu lên cả bữa tiệc, một màu đen kịt bao trùm lên từng khoảng không gian. Những giọt mưa dày đặc bắt đầu xuyên qua bóng đêm để tấn công người đi bộ.

Bên ngoài các cửa hàng vẫn ồn ào náo nhiệt, có một bóng dáng gầy gò đứng sừng sững đang che ô. Những giọt mưa không quá lớn chảy dài trên đỉnh ô, lâu lâu lại nhỏ xuống vài hạt.

Chiếc ô màu đen che khuất khuôn mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy xương ngón tay màu ngọc lạnh trên chuôi ô màu đen kia, gầy gò, lại xinh đẹp đến cực độ.

Cho đến khi A Triều đi ra, đôi môi màu anh đào dưới ô hiện lên một độ cong cực nhẹ, hãy trừng phạt đứa nhỏ không nghe lời này đi.

???

Chương kế tiếp