Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 52: Nàng là Nữ vương

Những cành mai vươn ra khỏi bức tường trong sân đã được nhuộm một màu xanh mơn mởn, dinh thự của công chúa đã được trang hoàng lộng lẫy, hiếm khi cái lạnh kéo dài như năm ngoái, đến bây giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu gì.

Mặt trời dần dần lên cao, không bao lâu đã cao đén đầu ngọn cây, thị nữ ngoài phòng chờ đợi nhìn thời gian lần thứ ba, rồi tiến lên gõ cửa phòng, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng vẫn bình tĩnh: "Điện hạ, đến giờ dậy rồi."

Trong phòng, sổ sách như ẩn như hiện, trong chăn gấm thêu hoa văn tinh xảo, một cổ tay trắng như tuyết vươn ra, ngay sau đó, liền bị một bàn tay thon dài khác kéo trở về.

“...Mấy giờ rồi?”

"Đã sắp hết giờ rồi."

Nàng vừa mới tỉnh lại, cổ họng hơi nghẹn ngào, ánh mắt cố chấp không chịu mở ra. Đầu óc nặng nề gian nan suy nghĩ, nhớ tới hôm nay không có việc gì, nàng liền phóng túng cho mình ngủ tiếp trên chiếc giường ấm áp. Buổi sáng đầu xuân còn hơi se lạnh, nàng luôn luôn sợ lạnh cho dù đã sớm gọi người chuẩn bị than sưởi ấm, vì khi trời sắp sáng, nàng thường tỉnh giấc bởi cái lạnh.

Thật ấm áp...

Cảm nhận nhiệt độ xung quanh mình, nàng không thể không co người lại vào bên trong. Đây tuyệt đối là đêm mà nàng ngủ ngon nhất từ khi bắt đầu mùa đông, đến gần trưa, nàng mới mơ màng mở mắt ra. Nàng ngủ ngon đến mứ một con ngươi khép hờ đang bao bọc lấy nàng, tay ôm bên hông nàng siết chặt, thậm chí phải tiến đến gần, hạ xuống mi tâm nàng một nụ hôn, nàng mới hoàn toàn thức giấc.

"Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?”

Trong giọng nói hơi có chút hoảng, sự ôn nhu bình thản không hợp với nơi này, chủ nhân xui xẻo còn không biết, mở to đôi mắt hơi ươn ướt, thực sự khiến người ta có cảm giác muốn phạm tội.

Mái tóc đen xõa khắp người thanh niên, hồi tưởng lại hương thơm dịu dàng còn sót lại trong ngực, không biết là nàng có lại đi đùa giỡn cường đoạt nam nhi nhà nào không, trong lúc tùy tiện suy nghĩ, hắn lại nhịn không được dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hạ thấp vòm miệng, trong lòng sinh ra vài phần hắc ám khó hiểu.

Nữ nhân này, quả nhiên là đừng nghĩ nàng sẽ trở thành người tốt, rõ ràng ở hậu viện, đều đã đoạt lấy nhiều người như vậy rồi, vẫn chưa đủ sao...

"Điện hạ đây là muốn đi đâu?"

Một người mặc nội y chỉ che đến nửa người, không trả lời câu hỏi trong lúc kinh hoảng của nàng, thân là "quản gia" của nàng, buổi tối tận tâm tận lực đến sưởi ấm giường, không phải là lẽ đương nhiên sao? Hắn đưa tay dễ dàng ngăn cản người trượt xuống cuối giường chạy đi, một đôi mắt hồ ly thường bị các huynh đệ trong nhà châm chọc nói là hồ ly hơi cụp xuống, ôm chặt nàng vào trong ngực hắn một lần nữa, không chừa lại chút khe hở nào.

"Không... Không đi đâu cả, chỉ là... đã đến giờ rồi."

Lỗ tai xấu hổ của nàng cũng sắp nhỏ máu rồi, ngay cả thanh âm cũng run rẩy không ra câu chữ. Từ nhỏ, nàng được giáo dục là nam giới và nữ giới bảy tuổi khác nhau, bây giờ ...Bây giờ, nàng và một người đàn ông quần áo chỉ mặc nội y lăn lộn trên cùng một giường, chỉ là...chỉ là...

"Thật sao? Không phải là đi tìm cái tên yếu ớt kia chứ?”

Người trong ngực chỉ nhẹ nhàng run rẩy, nhưng hồi lâu không trả lời. Hắn cũng không tức giận, chỉ nhắm mắt cọ cọ lên đầu nàng, nghĩ ngợi mông lung, quả nhiên không phải là chỉ có mỗi hắn? Nếu là hắn vẫn như trước kia, tàn bạo kém cỏi, chỉ sợ hiện tại đã sớm rụng đầu rồi.

Chính xác thì đó là ai?

Lâm Nam Trạch lưu luyến ngửi ngửi cổ nàng, bộ dáng nhu nhược như vậy sẽ khiến người ta không khống chế được muốn làm cái gì đó a...

Có đúng không, nếu hắn đi theo hai người họ để nhổ cỏ tận gốc?

"Nam Trạch... Đừng!”

Người sóng mắt lưu chuyển không để ý tới sự giãy dụa rất nhỏ của nàng, cúi đầu tinh tế hôn lên chiếc cổ trắng ngần đã phủ một tầng phấn hồng của nàng.

Đúng là nàng còn nhút nhát hơn so với nam nhân... Vậy phải mất bao lâu để từ trong ra ngoài của nàng đều nhiễm hương vị của hắn?

Hừm... Nếu hắn là một nam nhân hay ghen, nàng có ghét hắn không?

——————————

Cho đến khi nàng đẩy cánh cửa của một khoảng sân yên tĩnh khác ra, thì đã quá trưa. Giờ ăn cơm trưa nhưng trong sân lại yên tĩnh, không có một tiếng vang nào.

Trước bàn đá ở giữa sân, một người mặc áo trắng ngồi trên xe lăn, đang đặt ấm trà đầy nước lên mặt bàn, rồi lại bắt đầu ảo não vì quên lấy chén trà. Nhưng hắn ta cũng không tức giận, chỉ yên lặng chuyển động xe lăn lần nữa, muốn trở về phòng, sau khi quay xe lăn qua, lại nhìn thấy nàng vừa đẩy cửa viện.

“Điện hạ.” Con ngươi hắn ta rất trong trẻo, ướt át, trong nháy mắt nhìn thấy nàng liền hiện ra sắc thái khác biệt, vội vàng đẩy xe lăn, muốn tới nghênh đón.

"Cẩn An ngươi chậm một chút... Đừng vội..."

Nàng không quen với tư thế đi lại hào hùng của nữ tử thời đại này, nhưng cũng hơi tăng tốc độ, hướng đến đón hắn ta. Trước khi hắn ta kia vươn tay ra, nàng đã bắt lấy tay hắn ta trước. Sau khi ổn định thân thể hắn ta, nàng do dự có nên buông tay ra hay không.

"Sau này không cần như vậy, rất nguy hiểm."

Trong lòng nàng khẽ thở dài, vẫn là thỏa hiệp nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc hắn ta, chậm rãi đẩy hắn ta đến bên cạnh bàn đá, lại vào phòng tìm chén sứ trắng mà hắn ta thường dùng, vừa đem nửa chén trà đổ đến trước mặt hắn, vừa nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã ăn cơm trưa chưa?”

Người trước mặt tinh xảo mà lại yếu đuối, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng cúi đầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.

"Chuyện này!" Nàng vừa tức giận vừa đau lòng, muốn nói cái gì đó, nhưng sự dạy dỗ từ nhỏ lại không cho phép nàng nói ra khỏi miệng, chỉ đành gọi người đi xuống lập tức chuẩn bị ăn, rồi mới xoay người lại hỏi hắn ta:

"Cẩn An sao không nói gì với ta."

"Ta không thể..." Giọng nói của hắn ta còn mang theo sự mềm mỏng ngây thơ, dường như tưởng rằng nàng đang tức giận, còn rụt rè cúi đầu, lộ ra phần cổ trắng như tuyết kia, phía trên còn có...vết roi mờ.

Nàng vừa nhìn thấy vết thương cũ trên da thịt trắng như tuyết kia, liền nhịn không được kinh hoàng nghiêng tầm mắt. Trên đó, trên đó... Thậm chí bên trong, chằng chịt, đều là vết thương... Tất cả là do nàng gây ra.

Chính xác mà nói, là chủ nhân thực sự của thân thể mà nàng đang ở nhờ này.

Chủ nhân của thân thể này, trong thế giới này luôn đặt nữ nhân lên hàng đầu, là người thừa kế đệ nhất hoàng vị của nhà Nguyên, thân phận của nàng được tôn sùng đến cực điểm, nhưng cũng tàn nhẫn bạo ngược đến cực điểm. Nàng là người thô bạo, hơi không vừa lòng sẽ tác động đến người bên ngoài, thủ đoạn cường ngạnh không chút lưu tình, vả lại làm việc hoàn toàn chỉ lo cho tâm tình của mình, hậu viện ngày càng nhồi nhét đầy thiếu niên mỹ mạo mà nàng đã cường đoạt ở khắp nơi.

Hoàn toàn không thể chấp nhận được, không thể chấp nhận được...

Nam nhân thế giới của nàng trước đây, nữ nhân sẽ là những người hiền lương thục đức. Từ nhỏ nàng đã được thấm nhuần tư tưởng ấy, bỗng một ngày nào đó tỉnh lại, nàng thấy có một thiếu niên trẻ với những vết sẹo cũ mới đan xen nhau đang nằm trong vòng tay mình, ngay cả trong giấc ngủ, người đó vẫn run rẩy và khóc...

Nàng lại cảm thấy đau lòng, thiếu niên xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy xe lăn, di chuyển đến phía sau nữ nhân đang hoảng hốt, chần chừ, chậm rãi đặt đầu mình sau lưng nàng, khóe miệng cong lên ngọt ngào thỏa mãn.

Nhìn xem, cái tên đáng ghét kia, vẫn nên để lại cho hắn một chút gì đó. Chỉ cần vết sẹo trên người hắn ta vẫn còn, chỉ cần hắn ta còn làm bộ như không đứng dậy nổi... Điện hạ của hắn ta, vĩnh viễn sẽ đau lòng vì hắn ta: "Điện hạ..."

Hắn một lần nữa đánh thức nàng, thanh âm nhu nhược khiến người ta thương tiếc, hoàn toàn khác với biểu hiện trên mặt: "...Người có thể đưa ta đến sân trong phủ của người không... Chỉ có điện hạ mới đối tốt với Cẩn An..."

Nàng thật lâu không trả lời, hắn ta cũng không sốt ruột, thậm chí đổi phương hướng, khuôn mặt si mê cọ vào lưng nàng, tiếp tục quyến luyến tham lam ngửi ngửi, giọng nói lại lặng lẽ nghẹn ngào: " ...Ta biết, điện hạ cũng sẽ ghét bỏ thân thể tàn tật của Cẩn An, vừa không thể di chuyển, lại còn đầy vết thương..."

"Không phải..." Nàng quả thực chưa từng thấy qua nam nhân khóc lóc như vậy, hắn ta là vì nàng mà khóc lóc, trong phút chốc, nàng có chút hoảng hốt, muốn mở miệng phủ nhận, lại quay qua nhìn thấy động tác của hắn ta làm lộ ra càng nhiều vết thương, trong nháy mắt yên tĩnh. Một lúc lâu sau, nàng mới cúi đầu trả lời:

"...Ngày mai, ta sẽ gọi người đến giúp ngươi thu dọn đồ đạc..."

Nhìn kìa, nàng vẫn là sẽ đau lòng vì hắn ta.

Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm thanh âm đã đi xa kia, khom lưng vui vẻ cười ra tiếng. Sau khi lau đi vết nước ở khóe mắt, thiếu niên tâm tình khá tốt bắt đầu nghĩ: phải dùng cái cớ gì, mới có thể hợp lý trèo lên giường điện hạ đây?

——————————

Khi nàng gặp Khâm Thiên Giám lần thứ ba và tiễn người đó ra khỏi cửa, vừa vặn lại đụng phải Đường Tri Yến.

Nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt âm u của anh, chỉ cuống quít tránh ánh nhìn, sau đó vội vàng vòng qua trước người, tiễn người ra cửa như hai lần trước. Sau đó, trong sự sợ hãi sợ hãi của nữ quan đã già, nàng vội vã rời đi.

Đợi đến khi nàng trở lại thư phòng, quả nhiên, Đường Tri Yến vẫn chưa đi.

Thanh niên tuấn dật phi thường, tóc buộc lên cao, một thân trang phục ôm sát vào người, thuận tiện cho việc đi lại, càng làm cho anh trong gọn gàng và sạch sẽ. Khi nàng đi vào, một thanh niên đang ngỗ ngược đang ngồi ở vị trí của nàng, nghiêm túc lau thanh kiếm của mình.

Nghe thấy tiếng nàng vào phòng, anh cũng không lên tiếng, lau sạch kiếm của mình, anh mới liếc mắt đánh giá thần sắc của nàng, trong thanh âm luôn luôn lãnh đạm mang theo chút ghen tuông không dễ phát hiện:

"Điện hạ, sao ngài lại gặp Khâm Thiên Giám thế?"

"Chỉ..." Nàng cảm thấy Đường Tri Yến giống như người ở thế giới của nàng, bởi vì anh quá không hợp với hình tượng nam nhân của thế giới này, ngược lại ở thế giới của nàng, anh mới là người bình thường. Bình thường đến nỗi, khi nàng mới tới đây tràn đầy sợ hãi bất an, thời điểm nàng gặp được hắn, thậm chí đã kích động không chút che giấu, còn hắn có phải đã gặp phải tình huống tương tự nàng hay không.

Sau đó bình tĩnh lại, nàng mới bắt đầu ảo não hối hận. Nhưng may mà anh vẻ mặt mê man, cũng không truy vấn nàng, nên nàng cũng không có nhắc tới nữa, gác lại chuyện này. Hiện tại đối mặt với truy hỏi của anh, nàng cũng chỉ có thể lo lắng mà biện bạch.

“...Không có gì, chỉ là…chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Anh không ngừng tới gần, anh nhìn thân ảnh cúi đầu không ngừng lui về phía sau của nàng, con ngươi tối tăm, ngay cả lời nói chậm rãi, cũng mang theo chút bức bách: "Nữ hoàng bệ hạ đang bệnh nặng..."

Đường Tri Yến từng bước tới gần con mồi trước mặt, rốt cục cũng áp sát nàng vào tường, hoàn toàn bao phủ nàng dưới bóng dáng của mình, rồi mới hài lòng than thở ra tiếng. Anh cố ý nói chậm lại, cảm nhận được người trong ngực co rúm lại, thương tiếc mà muốn dùng sức thêm một chút...

Nếu là trước kia, anh sẽ hận không thể xử cực hình cho nàng. Nhưng bây giờ...

Anh cúi người bên tai nàng, luồng khí như có như không hơi thổi lên vành tai cô, anh hài lòng nhìn vành tai cô đỏ lên, rồi mới tiếp tục nói những lời còn lại: "...Ta hy vọng điện hạ có thể hiểu những gì ta vừa nói có ý nghĩa gì."

Nhưng bây giờ ...Anh chỉ muốn dùng những thủ đoạn thô bạo kia với nàng.

Đường Tri Yến nhìn nàng hốt hoảng rời đi, cúi đầu cười cười. Anh ta biết nàng muốn rời đi, nhưng sao anh có thể cho phép điều đó xảy ra chứ...

"Cho nên điện hạ, ngàn vạn lần không nên cho chúng tôi có cơ hội phạm thượng."

——————————

Nàng đã lẻn vào đem trước khi nữ hoàng bệnh nặng.

Nàng hận được ý chỉ triệu tập cấp tốc trong cung, trên đường tiến cung rẽ một vòng, rẽ vào một con hẻm nhỏ khác, thay quần áo đơn giản mộc mạc, lại dùng mũ nỉ vây quanh mình kín mít.

Khâm Thiên Giám tính toán tinh tượng ngày nàng tới đây, một lần nữa sẽ là vào đêm nay. Nàng chỉ cần chạy tới nơi mà nàng bị công kích ngất đi hôm đó, thì sẽ có thể quay lại, đúng chứ?

Nơi này thật sự là quá kỳ quái, nàng không có khả năng thích ứng, nàng ở trong xe ngựa chật hẹp, thân thể khẩn trương run rẩy, từ nhỏ nàng đã được nuôi ở trong khuê phòng, học cầm kỳ thư họa, nuôi dưỡng tính tình ôn hòa đoan trang hiền thục, đây là lần đầu tiên nàng học cách dùng quyền lợi trong tay mình thực hiện mưu đồ, nàng không biết rốt cuộc nàng có bỏ sót gì hay không. Chỉ đành dựa vào trên toa xe ngựa xóc nảy, muốn tĩnh tâm lại, cố gắng hồi tưởng.

Khi nàng tới hậu viện thì có rất nhiều người, ở được mấy tháng đã lục đục rời đi, chỉ còn lại ba người... Vốn nàng cũng không có ràng buộc về hôn nhân, nên nàng đã để lại thư cho bọn họ, để cho bọn họ an tâm trở về nhà mình. Hạ nhân trong phủ, nàng cũng đã dặn dò qua cho một thị nữ đáng tin cậy, sáng sớm ngày mai sẽ cho mỗi người một khoản tiền, rồi đuổi họ đi. Phía nữ hoàng... Từ sau khi nàng tới, thì chưa từng gặp qua vị mẫu thân trên danh nghĩa kia, cũng không gánh nổi trách nhiệm của một quốc gia, nàng đã sớm bàn bạc với một vị hoàng hoàng tỷ khác có năng lực hơn rồi...

Không sao đâu... Không sao đâu...

Cho đến khi nàng đẩy cánh cửa bụi bặm ra, nàng vẫn nghĩ như vậy. Mãi cho đến khi cánh cửa mở ra, chào đón nàng không phải là quê hương, mà là vòng tay của người đàn ông, khi người ôm chặt nàng bắt đầu hôn lên mi mắt nàng, nàng mới bắt đầu run rẩy.

Nam nhân cười rất sung sướng, lại dính sát nàng không buông, khiến lưng nàng lạnh ngắt.

"Điện hạ, không phải đã nói qua"

“... Là đừng cho chúng tôi một cơ hội sao?”

——————————

Thiên Khải mười ba năm, tiên nữ hoàng băng hà, cùng năm đó, Gia Nhạc nữ hoàng đăng cơ, tại vị ba mươi bốn năm.

Trong thời gian Gia Nhạc nữ hoàng lên ngôi, không có cống hiến gì nổi bật, ngược lại đã cưới ba vị hoàng phu, mỗi người trị một quốc đạo. Nữ hoàng mới đăng cơ, mặc dù có hoàng phu giúp đỡ, nhưng cũng vẫn buông rèm nghe chính trị. Sau đó, cũng chỉ thay đổi giữa tẩm cung của ba vị hoàng phu. Quốc sự hoàn toàn do ba vị hoàng phu toàn quyền quản lý.

Nàng lên ngôi hoàng đế và trở thành tân hoàng đế ngày đêm vui chơi hưởng thụ.

Chương kế tiếp