Xuyên Nhanh Chi Ký Chủ Nàng Không Làm Người

Chương 87: Bá chủ tam giới (10)
Cuộc đọ sức giữa các môn phái được tổ chức lần lượt bởi bốn giáo phái lớn, năm nay vừa hay do phái Linh Vân đứng ra tổ chức.

Ban đầu, Vũ Huyễn Cung không được mời tham dự, chỉ vì thành tích khiến mọi người cảm thấy quái lạ trong đại hội Tiên đấu, Ngân Lạc của Vũ Huyễn Cung đã đánh bại Tiêu Như Nguyệt của phái Linh Vân và giành được giải thưởng cao nhất, nếu lần thi đấu này không mời Vũ Huyễn Cung, có thể thấy rõ họ không có đủ khí lực và người tài mời người ta đến.

Chưa kể đến mối quan hệ kỳ lạ giữa Ngân Lạc và phái Linh Vân.

Dù sao, dựa trên tình cảm và lý trí, Vũ Huyễn Cung vốn không có tư cách được phái Linh Vân mời đến sớm nhất.

Bí cảnh nằm trong phái Linh Vân, và cuộc thi đấu lần này cũng sẽ giống như những cuộc thi lần trước.

Mỗi người giữ một miếng lệnh bài, cuộc thi đấu kéo dài trong ba ngày, người nào có nhiều lệnh bài nhất sau ba ngày sẽ trở thành người thắng cuộc.

Quả thực là một cuộc thi hết sức nhàm chán, nhưng chính những thứ trong bí cảnh lại khiến rất nhiều đệ tử cảm thấy hưng phấn.

Những bảo vật linh khí trời đất tự nhiên kia tốt hơn nhiều so với những bảo vật của thế giới bên ngoài, hơn nữa cấp độ quái vật trong đó cũng khá cao.

Tổng cộng có 200 người từ bốn môn phái Tứ đại Tiên môn được mời tham gia cuộc tỉ thí giữa các giáo phái, bao gồm Vũ Huyễn Cung, Minh Nguyệt Tự và Huyền Chân Điện.

Đã có hai trăm người tụ tập ở ngoài cửa bí cảnh, chờ đợi bí cảnh mở ra.

Ngay lập tức Thanh Chu cảm thấy có hai con mắt đang nhìn mình.

Nhưng khi nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Như Nguyệt và Tần Thế Kiệt đang nhìn nàng.

Tiêu Như Nguyệt đã bắt đầu tìm kiếm Thanh Chu ngay từ khi nàng bước vào đấu trường.

Không khó để tìm, Vũ Huyễn Cung mặc áo choàng màu tím trong đám đông rất bắt mắt, còn Thanh Chu thì mặc một chiếc váy dài màu xanh lam.

Nhìn thì cũng có vẻ như chỉ là thêm chút xanh giữa chốn ngàn hoa.

Nhiều chuyện lướt qua trong tâm trí của Tiêu Như Nguyệt.

Nhưng điều chắc chắn duy nhất là nàng ta phải giết người phụ nữ đã làm nhục nàng ta.

Sau đó, mới tự hỏi tại sao một người chỉ ở mức tu luyện nền tảng lại không phí chút sức lực nào có được kim đan?

Hơn nữa, viên kim đan kia vốn dĩ phải thuộc về nàng ta mới phải!

Chắc chắn phải có điều gì đó không ổn với Ngân Lạc, cho dù đó là sức mạnh kỳ lạ hay quỹ đạo hiện tại của nàng rất không chính xác.

Vào lúc này, lẽ ra Ngân Lạc đã tiến thẳng vào Ma vực rồi.

Hay nói ... Ngân Lạc này cũng giống với mình luôn rồi?

Bạch Thất nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Trầm Ngâm Phong, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Lúc này, Trầm Ngâm Phong vẫn đang ngủ trong phòng ngủ của Vô Trần Phong.

Kèm theo đó là những giấc mơ bất tận của bản thân.

"Phong Triệt... chúng ta liên hôn đi..."

Trong giấc mơ, cô gái kia đang rúc vào lòng hắn, đôi mắt lim dim ngước nhìn hắn.

Giọng nói mềm mại của nàng gọi tên hắn nhưng lại khiến trái tim hắn khẽ run lên.

Khuôn mặt của cô gái có hơi mơ hồ, nhưng đôi mắt vô cùng quen thuộc đó dường như đã nhìn thấy hàng nghìn lần.

"Thiếp sợ sấm sét..."

"Mưa rồi, không thể về được..."

Từng câu, từng cảnh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của Trầm Ngâm Phong.

Hiển nhiên, cảnh tượng trong mơ rất hoang đường và kỳ quái, đây hoàn toàn không phải là thứ mà thế giới này nên có.

Đó là đôi mắt của Ngân Lạc.

Không.....không phải của Ngân Lạc.

Trong giấc mơ hắn tên là gì nhỉ?

Có phải là Ngân Lạc không?

Trầm Ngâm Phong tỉnh dậy sau giấc mơ, khi hắn đứng dậy, cả người hắn đã chảy mồ hôi đầm đìa.

Đã là giờ này rồi...

Những đệ tử tham gia cuộc thi có lẽ đã vào trong bí cảnh rồi.

Trầm Ngâm Phong thi triển một kỹ thuật tẩy rửa lên người và nhanh chóng bay về phía điện Vô Vọng.

Các trưởng lão từ các môn phái khác nhau đã tụ tập thành hai nhóm ba người trong điện Vô Vọng, bọn họ đang cùng nhau quan sát tình hình trong bí cảnh thông qua gương vạn dặm.

Mỗi đệ tử đều mang bên người một cái gương vạn dặm, không chỉ thuận tiện cho việc kiểm tra trình độ của đệ tử mà còn thuận tiện cho việc ứng cứu trong những lúc nguy cấp.

Dù sao đi nữa trong bí cảnh vẫn có những con ma thú cấp cao có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Khi Trầm Ngâm Phong đến, hấu hết mấy vị trưởng lão đều đã chọn cho mình những đệ tử muốn xem nhất.

Lão cung chủ của Vũ Huyễn Cung cũng ở đây, mặc dù Thanh Chu ở trong đội với tư cách là tiểu sư muội, nhưng nàng cũng phải giữ thể diện.

Vũ Huyễn Cung mặc dù có tiếng tăm lừng lẫy trong phái tiên môn, nhưng không thể không thán phục chủ nhân của Vũ Huyễn Cung thực sự rất xinh đẹp.

Con người luôn thích đến gần những thứ đẹp đẽ.

Lão cung chủ của Vũ Huyễn Cung rất tự nhiên nhìn gương vạn dặm của Thanh Chu.

Xem người khác bị hành hạ cũng chẳng phải trò vui gì.

Vị trí mà mọi người dịch chuyển đến không giống nhau, ngay cả khi cùng nhau bước qua cánh cửa, nhưng hầu như không thể đến chung một nơi với nhau.

Thanh Chu thuộc loại tương đối xui xẻo, nàng bị dịch chuyển đến một nơi hoang vu heo hút trong rừng, khắp nơi đều là ma thú cấp cao.

Thậm chí trong bán kính vài dặm cũng không có lấy một bóng người.

Do Thanh Chu đã biểu diễn xuất sắc tại Đại hội tiên đấu, cho nên rất nhiều người muốn xem nàng thể hiện.

Lão cung chủ lại cũng rất đắc ý.

Có lẽ Vũ Huyễn Cung sẽ không chịu gặp mặt, nhưng kiểu đãi ngộ như bây giờ khiến nàng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Trầm Ngâm Phong cũng không hề che giấu điều đó, cứ thế đi thẳng đến phía sau lão cung chủ.

Cái tên Trầm Ngâm Phong này là kẻ mạnh nhất và có tính khí tệ hại nhất, hắn không thích nói mà chỉ thích làm.

Khi hắn tiến về phía trước, nhiều người bắt đầu tránh sang một bên.

Trầm đại tiên ghét nhất tiếp xúc thân thể với người khác, cho nên họ không thể vứt bỏ mạng sống của mình chỉ để xem một vở kịch hay.

Đại trưởng lão nhìn xem Trầm Ngâm Phong đi hướng nào, biểu hiện trên gương mặt có vẻ không tốt lắm.

Không xem đệ tử của nhà mình sao? Đồ đệ của chính mình mà cũng không xem?

Xem Ngân Lạc làm cái gì? Trêu chọc khiển trách sao?

Lúc này, phía trước Thanh Chu là một con mãng xà cấp cao, còn sau lưng là một con hổ cấp cao.

[Ký chủ... chậc chậc, nhân vật phản diện thật thê thảm!] Bạch Thất nhìn cảnh Tiêu Như Nguyệt trực tiếp lao vào đám đông, rồi nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Chỉ đơn giản là địa ngục và thiên đường.

Khó trách nhân vật phản diện không thể thoát khỏi được người có số mệnh.

Sự khác biệt giữa số mệnh chẳng phải đều nằm tại đây sao!

Bực mình thật đấy!

Nét mặt Thanh Chu cũng không thay đổi gì đáng kể, chẳng qua khóe miệng hơi nhếch lên.

Dường như nàng đang tỏ vẻ giễu cợt.

Số mệnh của người có số mệnh...

Lại coi là gì nữa đây?

Thanh Chu đi thẳng về phía trước, hoàn toàn phớt lờ con hổ phía sau và con trăn khổng lồ phía trước.

Nhưng con hổ không động, mãng xà cũng không động đậy gì.

Con quái vật bất lực nhìn Thanh Chu vượt qua con mãng xà khổng lồ rồi băng qua ngọn núi đá cằn cỗi và hỗn độn phía sau.

Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, những người đang quan sát bên ngoài gương vạn dặm cũng kinh ngạc không kém.

Cả hai con quái vật đều là những bậc thầy hung hãn.

Sao có thể trơ mắt nhìn con mồi dễ dàng lướt qua mình được!

Ngân Lạc này đã sử dụng chiêu thức gì vậy!?

Không... không lẽ là pháp thuật chế ngự ma thú?

Trong lòng lão cung chủ có chút suy nghĩ, nàng đoán có lẽ hai con quái vật kia quá sợ hãi nên không dám không động đậy.

Đó hoàn toàn là bản năng sinh tồn!

Về phía Thanh Chu, nàng không chút do dự đi về phía núi đá, cỏ dưới chân đã bắt đầu biến thành đống đá.

Bạch Thất đã chọn tắt mic và ngừng nói những chuyện nhảm nhí liên quan đến số mệnh nữa.

Làm mất nhuệ khí của người ta chính là phá hủy uy tín của chính mình!

Nhưng nó vẫn còn chưa kịp an ủi bao lâu thì liền nhìn thấy Thanh Chu trượt chân rơi xuống hố.

Sau đó là khoảng thời gian dài trượt vào khoảng không tối tăm vô tận.

Gương vạn dặm chợt tối om.

Có lẽ cái gương đã bị vỡ khi Thanh Chu vừa rơi xuống hố.

Người bên ngoài xem được một nửa thì hình ảnh trong gương chợt vụt tắt, mấy người đang đứng ngoài xem cảm thấy thất vọng vô cùng.

Trong lòng Trầm Ngâm Phong chợt nổi lên lo âu.

Không lẽ... đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Chương kế tiếp