Xuyên Nhanh Chi Ký Chủ Nàng Không Làm Người

Chương 93 Bá chủ Tam giới (16)
Phía Ma vực cũng không yên bình mấy.

Nếu Thanh Chu muốn thống nhất Ma vực, đương nhiên là phải chiếm đóng được Trung vực và Bắc vực.

Từ xưa đến nay, hòa bình là quan trọng nhất, có thể đàm phán được mà không cần phải đánh nhau là điều tốt nhất.

Vì vậy, Bắc vực và Trung vực của Ma tôn nhanh chóng làm theo kế sách của Thanh Chu.

Phải thống nhất toàn bộ Ma vực.

Ma tôn Bắc vực và Ma tôn Trung vực đều cảm thấy khá buồn cười.

Thống nhất Ma vực, đây đương nhiên là điều mơ ước của những kẻ đứng đầu, nhưng lại phải quy phục sự thống trị của Đông vực?

Chỉ nghĩ tới cũng đã thấy mâu thuẫn!

Thống nhất Ma vực một cách hòa bình sao!?

Mơ đi nhé!

Nếu đàm phán hòa bình thất bại, tất nhiên sẽ gây nên chiến tranh.

Thế là Đông vực đã nhanh chóng ra hạ chiến thư đối với Trung vực, rất dứt khoát và hoàn toàn không nhân nhượng.

Vốn dĩ không cần sợ Đông vực và Bắc vực cấu kết với nhau, cái đám người đó thông đồng hay không thông đồng thì đã sao!

Dù sao đi nữa, cũng phải chiến đấu cùng nhau thôi.

"Tôn thượng, chúng ta phải đánh thế nào đây!" Đông Vực tướng quân La Sát hỏi.

Chiến thư đã được gửi đi, thế nhưng họ lại không có manh mối nào.

Mặc dù Đông vực là nơi mạnh nhất trong Ma vực, nhưng không thể nào lấy một chọi hai được.

“Ai mạnh hơn?” Thanh Chu nhìn về phía các tướng lĩnh đứng bên Đông vực, trên khuôn mặt lại không bày tỏ cảm xúc gì, ngay cả giọng nói cũng tỏ vẻ hết sức điềm nhiên.

Biểu hiện giống như không có thứ gọi là một trận chiến khó khăn sắp diễn ra.

“Trung vực.” Ma tôn U Minh trả lời.

Hắn ta cũng không thật sự quá mức lo lắng, trong lòng hắn ta cảm thấy, chỉ cần có người trước mặt cũng đã đủ đánh bại hai tên Ma vương kia rồi.

"Sau đó, tất cả quân đội yêu quái sẽ tấn công vào Trung vực." Thanh Chu giở giọng thờ ơ chỉ đạo quân đội tham gia vào cuộc chiến sắp tới.

"..."

"..."

Hàng chục tướng lĩnh im lặng.

Muốn bọn họ đánh Trung vực đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng tình hình không cho phép!

“…Tôn thượng...tôn thượng!” Tướng quân La Sát là người lên tiếng đầu tiên.

"Vậy còn Bắc vực thì sao?"

Bọn họ đồng thời phát đi chiến thư cho cả hai bên, khi họ tấn công Trung vực, Bắc vực chắc chắn không thể ngồi yên.

Thanh Chu liếc nhìn La Sát, cảm thấy hơi khó hiểu.

“Có ta.” Hai chữ, đơn giản nhưng rất rõ ràng.

Đối với Bắc vực, chỉ cần một mình nàng là đủ.

Nhưng suy cho cùng, có thêm người vẫn tốt hơn.

Hàng chục người bị tóm trong giới tu chân cũng sẽ theo sau nàng để tạo uy thế.

Trước sảnh lại bao trầm không khí im lặng.

Được rồi, đã rõ rồi.

Ma tôn mới được bổ nhiệm không đủ tự tin vì chính bản thân hắn ta sẽ phải dẫn quân tiến đánh Bắc vực.

Nhưng trên thực tế, dường như họ không cảm thấy có gì bất hợp lý trong sự sắp xếp này.

Ngay sau đó, hàng triệu đội quân yêu quái của Đông vực đã sẵn sàng lên đường.

Còn về phía Thanh Chu, mấy chục đệ tử tiên môn đã nhanh chóng báo cáo trước mặt Thanh Chu.

Thanh Chu đương nhiên không tin tưởng bọn họ dễ dàng như vậy.

Do đó, nàng vẫn sử dụng một chút mẹo nhỏ phía sau.

Về phía Bạch Thất, chỉ cần sử dụng một chút thuật thôi miên, sau đó xáo trộn ký ức của họ một chút, họ sẽ thề trung thành với Ma vực cho đến chết.

Bạch Thất cảm thấy khá kinh ngạc.

Nó nhớ tới khi cùng ký chủ lập khế ước, ký chủ chính là trưởng lão số một của tiên giới trong không gian kia.

Đó cũng là một danh môn chính phái!

Trong không gian trước, khi ký chủ chiến đấu với bọn thây ma không hề tỏ ra nhân từ, thậm chí còn nghĩ ra những trò chơi như hoa quả nổi giận chiến đấu với thây ma nữa.

Còn trong không gian này, nếu nói bị quỷ ám thì chính là bị quỷ ám, không hề sai chút nào.

Thấy đệ tử tiên môn dùng mấy mánh khóe nhỏ cũng không thấy khó chịu chút nào.

Nó tự hỏi liệu trí nhớ của mình có bị nhầm lẫn không.

Chẳng lẽ người cùng hắn khế ước không phải trưởng lão tiên môn sao?

Chẳng lẽ là yêu nữ Ma tộc!?

Thanh Chu không muốn nhắc nhở Bạch Thất rằng nàng có thể nghe thấy tiếng lòng của nó đấy.

Nói tóm lại, cuộc chiến thống nhất Ma vực cuối cùng đã bắt đầu.

Ban đầu, Bắc vực và Trung vực dự định rằng nếu Đông vực chiến đấu trên hai mặt trận cùng một lúc, tất nhiên sẽ không đủ binh lính.

Chi bằng bọn họ không cần phải dùng toàn sức lực đánh thật mạnh và Đông vực.

Với tổn thất tối thiểu, để đổi lấy lợi ích tối đa.

Vì vậy, khi Ma tôn Trung vực nghe nói rằng có một đội quân lớn ở tiền tuyến, hắn ta đã rất choáng váng.

Tại sao điều này khác với những gì hắn ta tưởng tượng?

Đó có phải chiến thuật lừa dối không?

Ma tôn của Trung vực không bị ngu, ngay lập tức gửi một bức thư khẩn cấp đến Bắc vực.

Nếu Trung vực tấn công Đông vực một mình chắc chắn sẽ bị đánh tan tành.

Hơn nữa, Ma Tôn U Minh lại đích thân ra trận.

Nói sao thì hắn ta cũng là một Ma tôn đường đường chính chính! Cho nên có thể ra dáng là một Ma tôn một chút có được không?

Không... không đúng!

Bây giờ chẳng giống một Ma tôn chút nào cả.

Xin viện trợ là xin viện trợ, bên này thật sự đã nổ ra cuộc chiến khốc liệt rồi.

Và vì vấn đề của Ma tôn U Minh, Ma tôn Trung vực không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trực tiếp chiến đấu.

Ở phía bắc, mặc dù không có cảm giác áp bức của một đội quân lớn đang áp sát biên giới.

Nhưng bọn họ đều có cảm giác sợ hãi.

Không có hàng triệu đội quân yêu quái, nhưng lại có hàng vạn yêu thú.

Những con quái vật bóng tối quét qua thành trì Bắc vực như thủy triều.

Thanh Chu ngồi trên đầu con quái vật lớn nhất và cao nhất, nhìn những thành trì đó đầu hàng mà hầu như không có sự phản kháng.

Các đệ tử tiên môn đi cùng Thanh Chu cũng rất ngạc nhiên.

Mặc dù ký ức đã bị thay đổi một chút, bây giờ bọn đều nghiêng về phía Ma vực theo bản năng.

Tuy rằng không có thay đổi trong nhận thức, nhưng điều này đã phá vỡ điểm mấu chốt của con người trong mắt họ.

Ngay cả các đệ tử của phái Ngự Thú cũng phải kinh ngạc.

Không thể tin được lại có người có thể khống chế nhiều quái thú như vậy.

[Ký chủ.......] Bạch Thất mỉm cười, giọng nói nhẹ dàng đến khó hiểu.

Bọn họ dẫm lên nhân vật được lập trình như vậy, giẫm lên thây ma của thiên đạo không phải sẽ bị điên sao?

Thực sự có thể dẫm đạp người như vậy sao?

Đương nhiên, đây cũng chính là tiếng nói lòng của Đường Ngôn.

Nó chỉ biết rằng Thanh Chu có thể không bị gò bó, nhưng nó thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc không làm người như thế này.

Bất cứ khi nào nó tận tâm phục vụ hết mình cho những nhân vật định sẵn, nhưng lại có người hoàn toàn không muốn làm nhân vật định sẵn.

Điều này... điều này thật không công bằng!

"Nói."

Thanh Chu nhìn mặt trời lặn trên bầu trời, nằm trên đầu con quái vật, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

Bạch Thất dứt khoát im lặng.

Ký chủ dường như không có tâm trạng tốt, choh nên nó nên cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Không thấy Bạch Thất trả lời, Thanh Chu cũng không hỏi gì nữa.

Nàng giơ một tay lên, một trận pháp liền mọc lên phía dưới cổng thành.

Ngay sau đó.

"Bùm!"

Toàn bộ cổng thành nhanh chóng sụp đổ và tan thành mây khói.

Chỉ trong nửa ngày, phần lớn Bắc vực đã thất thủ.

Sau khi nhận được tin tốt lành Bắc vực, Ma tôn U Minh, người đang chiến đấu hết mình ở đây, ngay lập tức cảm thấy tiếc thương cho Bắc vực.

Mới có nửa ngày đã đánh hạ, có lẽ đã sử dụng tới thủ pháp không ai bì kịp.

Hy vọng Ma tôn Bắc vực có thể nhớ tới ngày này.

Tuy nhiên, Bắc vực chưa tới một ngày đã đầu hàng, Ma tôn Bắc vực không phải kẻ ngốc, hắn ta sẽ không đầu hàng cho đến khi bị tiêu diệt.

Đối với việc thống nhất Ma giới, cho dù chỉ làm đá kê chân, hắn ta cũng sẵn sàng làm điều đó.

Đây là điều mà sứ giả của hắn đã truyền lại cho Thanh Chu.

Thanh Chu đồng ý, nhưng yêu cầu được gặp Ma tôn Bắc vực tại Đông vực vào ba ngày sau.

Thế là, những con yêu thú dày đặc như thủy triều đó rút lui vào sườn núi, những con chim bay lượn trên bầu trời bắt đầu tản ra xung quanh, ngay cả Ma vực vốn tối tăm cũng trở nên sáng sủa hơn.

Cuộc tấn công này đến và đi rất nhanh.

Ngay cả lúc rời đi, Bạch Thất vẫn phải thi triển dịch chuyển tức thời.

Hàng chục người biến mất trước mắt sứ giả.

Mặc dù mọi người đã biến mất, nhưng sự tàn ác của Ma tôn Đông vực vẫn được làn truyền khắp chốn.

Ngày này sẽ là một ngày được lưu danh trong sử sách của Bắc vực.

Chương kế tiếp