Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 184: Nuôi lớn bạo quân 105

Người dịch: Clover Mai

Phí Xuân khó khăn mming nói: "Công chúa, Bhạ đại hôn, mc dù có Hoàng hu, nhưng...."

Phí Xuân còn chưa nói xong, Nhn Trúc liền mở miệng cắt ngang lời Phí Xuân, "Phí Xuân, ngươi đừng lợi dụng Công chúa gây ảnh hưởng đến Bệ hạ, Bệ hạ muốn tuyển chọn Hoàng hậu và Phi tử như thế nào là quyền của Bệ hạ."

Nhạn Trúc cũng không phải ngốc, trải qua không ít chuyện trong những năm này nên cũng nhận ra, "Chúng ta đã tuổi này rồi, ngươi còn muốn làm Hoàng phi ư."

Phù Gia ồ một tiếng, nhìn Phí Xuân: "Ngươi muốn làm Phi tử, ngươi cũng biết tình trạng của ngươi có chút đặc biệt, cho dù ngươi thành công, đến lúc đó truy cứu đến cùng thì tính mệnh ngươi khó bảo toàn."

Phí Xuân không phải thân hoàn bích, thậm chí từng mang thai xảy thai, nói ra chính là dâm loạn hậu cung.

Phí Xuân muốn tranh giành tặng đầu người sao?!

Sắc mặt Phí Xuân có chút khó coi, chuyện phong trần khi xưa như một nỗi nhục, hơn nữa nỗi nhục đó còn bị người ta biết được.

Phí Xuân vô cùng thống hận mình của thời niên thiếu, ánh mắt thiển cận, bị người lừa gạt cơ thể, lừa gạt tình cảm.

Hiện tại khi biết bản thân mình thực sự cần cái gì, lại không có cách nào trở về quá khứ, những việc đó trở thành rào cản cản trở nàng ta, hối hận, thống hận....

May mà thị vệ đó bị nàng ta thiết kế hại chết rồi, tội trộm cắp tài bảo trong cung.

Nhn Trúc hiếu kì hi: "Phí Xuân có chuyn gì?"

Phí Xuân vô cùng nhếch nhác, sPhù Gia nói ra, trc tiếp hành lcáo lui, "Công chúa, nô tỳ cáo lui."

Phù Gia gật đầu, "Đi đi, sống cho tốt."

Phí Xuân cúi đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm, sống tốt, như thế nào mới được tính là sống tốt đây, tình cảm nhiều năm như vậy, Phù Gia đều không nghĩ đến việc mở miệng giúp đỡ nàng ta.

Nhạn Trúc tiễn ra cửa tẩm cung, nàng ta nhìn Nhạn Trúc nói: "Không cần tiễn nữa, trở về hầu hạ Công chúa điện hạ đi." Trong giọng nói hàm chứa chút oán khí.

Nhạn Trúc liền cảm thấy không vui, "Phí Xuân, sao ngươi có thể oán hận Công chúa, nếu không có Công chúa, ngươi hiện tại còn ở trong dịch đình, bị ma ma đánh mắng, ngươi có thể có ngày lành như thế này ở trong cung sao."

"Hiện tại ngươi ở trong cung, tiểu cung nữ gọi ngươi một tiếng cô cô, ngươi cảm thấy là nhờ vào ai, không biết tốt xấu, không được làm Hoàng phi, liền oán hận Công chúa, tuổi tác thì lớn, là bản thân ngươi không có bản lĩnh, quả nhiên là kẻ giúp đỡ còn bị mang thù."

Những năm này Nhạn Trúc trải qua nhiều việc, trong thôn hạng người nào cũng có.

Miệng lưỡi Nhạn Trúc trở nên sắc bén hơn, rất chua ngoa, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhút nhát lúc còn ở trong cung nữa, lá gan cũng lớn hơn, dù sao trong thôn động một chút là đánh chết người.

Lời của nàng ta sắc nhọn đến mức khiến người lúng túng, Phí Xuân không chịu nổi nói: "Đúng, ngươi nhớ ân nghĩa nhất, trung thành nhất, ngươi giỏi nhất, ta là kẻ đáng ghét nhất, luôn quên ân bội nghĩa được chưa, ta chính là một người xấu, nhưng ta muốn trải qua những ngày tốt đẹp, ta có gì sai."

Phí xuân không đợi Nhạn Trúc nói gì đã vội rời đi, đến đây chính là sai lầm, tự rước lấy nhục.

Chỉ là một câu nói mà thôi, một câu nói có thể khiến vận mệnh của nàng ta thay đổi, nhưng cho dù như vậy, một câu nói cũng không nguyện ý nói.

Rõ ràng chỉ cần một câu nói.

Nhạn Trúc phản ứng lại, lầm bầm nói: "Ngươi muốn trải qua ngày tháng tốt thì đi mà trải qua, mãi oán hận người khác là ý gì?"

Nói thực lòng, Nhạn Trúc cảm thấy ngày tháng Phí Xuân trải qua tốt hơn nhiều, so với dịch đình, so với bách tính ở bên ngoài tốt hơn nhiều.

Nhạn Trúc không nói lại việc này với Phù Gia, dù sao không bao lâu nữa bọn họ liền rời hoàng cung, trở về thôn, cơ hội gặp mặt Phí Xuân cũng ít đi.

Những năm tháng trước đây chân thực tồn tại, kí ức là tốt đẹp.

Nhưng kí ức smơ hồ, đồng dng, người cũng sthay đổi.

Có lẽ mi người đều thay đổi.

 

<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp