Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 193: Nuôi lớn bạo quân 114

Ngườidch: CloverMai

NhnTrúcnmchthbinhquânquyn, nướcmt nhưmưa, "nôtbiếtri, liCông chúanói nôtỳ đều nhkĩ, nô tnht địnhsthhnơi nàythay Côngchúa, btkngườinào cũngđừng hòngcướp thôn."

Phù Gia: "...Không phải, đây là đất phong của Đại Tấn."

Nhạn Trúc: "Sớm biết vậy Công chúa nên sinh một hài tử, để tiểu chủ tử thừa kế đất phong này."

Phù Gia: ....

Mang thai sinh con, hài tstranh đot dinh dưỡng và ssng vi mu thân, ta có lchết càng nhanh hơn, cm ơn kiến nghca ngươi.

Vì tình trng ca Phù Gia, Nhn Trúc gn như mt tc không ribên cnh Phù Gia, Phù Gia nói vi Nhn Trúc: "Ngươi là mt cô nương tt." Cn cù chăm chlàmm giường cho ta bao nhiêu năm như vy.

Sau này Nhn Trúc trthành trưởng thôn cũng scó công đức và tín ngưỡng, dù sao sau này hệ thống không thể thu công đức và tín ngưỡng nữa, Nhạn Trúc có thể có được một ít công đức.

Mt Nhn Trúc vn luôn sưng đỏ, "Công chúa là Công chúa tt nht, không có Công chúa ta sm đã chết ri." Chết trong dch đình.

Là Công chúa dn nàng ta ri khi dch đình.

Ln này hthống quyết tâm, phải ở lại thế giới này lâu một chút, dẫn tới Phù Gia trở thành người thực vật, rất ít khi thanh tỉnh, chỉ có lồng ngực nhấp nhô nhè nhẹ.

Nhạn Trúc càng không dám rời khỏi, ban ngày ban đêm đều canh chừng, đến cuối cùng, hơi thở này rốt cuộc ngừng lại, Nhạn Trúc oa khóc ra tiếng.

Tiếng khóc đau thương mà tuyt vng, "Công chúa đin hhoăng ri."

Nhà nhà hhtrong thôn đều treo ctrng và đèn lng trng, tiếng khóc bao trùm khp thôn, mi người vô cùng bi thương và shãi.

Nhn Trúc lau nước mt, bt đầu chun btang lễ, bt buc phi làm tht tha đáng, còn phi lp mt từ đường công đức cho Công chúa, Công chúa xng đáng hưởng hương khói vn nhà.

Bi vì Công chúa hoăng thệ, có quá nhiều việc Nhạn Trúc cần phải làm, có nhiều kẻ là quỷ thai đến chia buồn.

Nhạn Trúc căn bản là không cho vào thôn, ngoài Hoàng đế Đại Tấn.

Nhưng Hoàng đế Đại Tấn không xuất hiện, Nhạn Trúc có gửi đi một vài bức thư, cuối cùng đều không có tăm tích.

Hoàng đế Đại Tấn vẫn không đến, đợi không được Hoàng đế, ngày hạ táng không thể kéo dài mãi, chỉ có thể an táng trước.

Từng xúc từng xúc đất đắp lên quan tài, Nhạn Trúc ý thức được rằng Công của nàng ta thực sự mất rồi, sau này không thể gặp được Công chúa nữa.

Nhạn Trúc khóc đến tê tâm liệt phế, ngồi trên đất không đứng dậy nổi, tất cả mọi người trong mắt đều chứa lệ, đè nén tiếng khóc bi thương.

Dịch Hi vội vàng chạy đến, thần sắc của hắn hoảng loạn, trâm tóc lỏng lẻo, trực tiếp nhảy xuống huyệt, gạt đất trên quan tài đi, "tỷ tỷ, tỷ tỷ...."

Hắn không muốn đến, thực sự không có cách nào đối mặt, chỉ cần không nhìn thấy tỷ tỷ bị hạ táng, vậy không tính là tỷ tỷ đã chết, hắn có thể coi như tỷ tỷ vẫn luôn sống ở thôn, mọi thứ đều như trước.

Nhưng, nhưng cuối cùng cũng không thể tự lừa mình dối người, Dịch Hi cảm thấy bị báo ứng, trước đây hắn khóc quá nhiều, nhưng hiện tại ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy ra.

Sắc trời ảm đạm, rơi mưa nhỏ, âm lãnh mà đè nén.

Đến lúc hạ táng, mọi người cứng rắn kéo Dịch Hi ở trong huyệt ra.

Bệ hạ thực sự quá đáng sợ, bộ dáng như muốn chôn cùng huyệt với Công chúa thực sự khiến người ta khó lòng hạ thủ.

Nên hạ táng rồi, đến lúc hạ táng rồi.

Nhạn Trúc nói: "Bệ hạ, nên hạ táng rồi, nếu không Công chúa trên trời không linh."

Phần mộ xinh đẹp nổi lên trên mặt đất, bia mộ rất lớn, viết chữ 'Tĩnh Quốc Trưởng công chúa chi mộ'.

Ý thức của Dịch Hi đều hoảng hốt, dường như lại trở về lãnh cung lạnh lẽo mà hoang vu trước đây, lúc đó Hồng Uyên còn trẻ, từng tiếng từng tiếng gọi, hài tử, hài tử....

* Ta nói tác giả ác thực sự, mô tả cái chết kĩ quá, chương trước điềm báo dịch đã buồn chương này còn buồn hơn

 

<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp