Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 14: Tuổi già bi thảm của bà lão (1)
"Tôi ở lại để làm gì? Con trai với con gái đều bất hiếu, đời cháu cầm trên tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan đều ghét bỏ bà già này."

"Nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy, chỉ vô tình bị ngã một cái lại nằm trên giường bệnh một năm, cũng thật là tra tấn người mà. Bà già này không đủ dũng cảm để đối mặt với những ngày tháng lạnh lẽo đó."

"Chao ôi, cuộc sống của tôi cả đời này coi như là sống lãng phí rồi."

Bạch Xu Hòa, người mà bị nổ tung giống như pháo hoa, hiện tại chiếm lấy được thân xác mới này.

Điều này nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng lại nằm trong dự liệu. Nguyên chủ ban đầu cũng vậy, lén nhìn trộm thiên cơ nên biết được chuyện sau này sẽ xảy ra, không muốn đối mặt với nó một lần nữa bèn tự nguyện từ bỏ quyền kiểm soát của cơ thể này, vội vàng nói vài câu rồi rời đi.

"Bà Bạch, đây không phải là bà Bạch sao? Bà bị làm sao vậy?"

Âm thang mang theo chút căng thẳng vang lên bên tai khiến cho Bạch Xu Hòa tạm dừng những suy nghĩ trong đầu mình.

Bây giờ đang là giữa trưa, tia nắng mặt trời chiếu chói chang, từng đợt hơi nóng làm cho toàn thân đều là mồ hôi. Cơ thể của Bạch Xu Hòa nhẹ nhàng tựa vào bậc thang phía sau vách tường, cả người nhìn có vẻ có chút xụi lơ.

''Bà Bạch, có phải là bà không thoải mái không? Đang giữa trưa bà xách theo túi lớn túi nhỏ này ít nhất cũng phải mấy chục cân, sao chỉ có một mình bà xách về vậy? Bảo Tiến Tài nhà bà đến đón bà đi, hôm nay không phải là chủ nhật sao? Sáng nay tôi còn nhìn thấy Tiến Tài, cậu ta có lẽ ở nhà nhỉ?''

Bạch Xu Hòa nhận ra người phụ nữ trung niên đứng trước mặt mình, từ trong kí ức của mình tìm ra thân phận của cô ta, đây là quản lý tài sản của tiểu khu này - Diệp Lị Lan.

''Bà Bạch, bà không sao chứ?'' Diệp Lị Lan nhìn thấy Bạch Xu Hòa không nói gì, sắc mặt ngay lập tức thay đổi: ''Bà đợi một chút, tôi đi lên lầu gọi Tiến Tài xuống phụ bà giùm cho. Thật đúng là, ngày nắng nóng như thế này, vậy mà Tiến Tài nhà bà cũng an tâm để một mình bà đi ra ngoài mua nhiều đồ như thế này.''

Người sống ở tiểu khu này, nếu thời gian ở lâu một chút thì đều có thể biết đến bà Bạch này.

Đầu tiên, người này là một bà lão vô cùng chịu khó, đang sống chung với con trai út của mình.

Mỗi ngày hơn sáu giờ sáng đã ra khỏi cổng, nhanh chóng đi chợ buổi sáng, nhân lúc đồ ăn còn tươi nhanh chóng mua về để nấu bữa sáng cho con trai con dâu. Đợi con trai con dâu ăn sáng xong rồi đi làm, bà ấy ở nhà làm những việc vặt vãnh.

Sau khi làm cũng được kha khá rồi, bà ấy sẽ đi ra ngoài đến khu để rác của tiểu khu nhặt phế liệu để giúp đỡ chi phí trong gia đình.

Bà Bạch vốn là người sống vất vả, cả một đời cần kiệm siêng năng, căn bản cũng không có thời gian nghỉ ngơi cho bản thân mình.

Thấy Diệp Lị Lan chuẩn bị xoay người rời đi, Bạch Xu Hòa ngăn lại: "Tôi không sao, không phải gọi đâu."

''Ây, gì mà không sao chứ, bà cũng lớn tuổi rồi. Không phải tôi nói bà, nhưng bà cũng nên sống một cuộc sống nhàn nhã thoải mái rồi, cả ngày bận hết chỗ này đến chỗ nọ, còn không có thời gian nghỉ ngơi.''

Diệp Lị Lan vẫn muốn đi kêu Hạ Tiến Tài, Bạch Xu Hòa lại ngăn cô ta lại.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lị Lan, bà nhanh chóng đứng dậy dễ dàng xách lấy hai túi lớn lên, còn mang theo một thùng dầu có dung tích lớn nhất, hành động này thực sự khiến Diệp Lị Lan nhìn đến kinh ngạc.

“Thế cũng được sao? Nhiều đồ như vậy, hay là, tôi xách giúp bà một đoạn?" Diệp Lị Lan hỏi, cô ta thật sự sợ hãi bà lão trước mặt này sẽ ngã xuống.

Người lớn tuổi khác với người trẻ tuổi, xương cốt không chịu nổi những cú ngã, một khi ngã xuống sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.

Bạch Xu Hòa đưa đồ trong tay đến trước mặt Diệp Lị Lan, người này thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, là người mà, không thể cậy mạnh như vậy. Lần sau mua nhiều đồ như vậy thì phải gọi Tiến Tài nhà bà đi cùng. Bà xem Bà là một bà lão thì lo lắng nhiều chuyện như vậy làm gì, ra công viên múa hát, tập thể dục với các cụ bà, cụ ông khác trong tiểu khu không phải là rất tốt sao?"

"Những thứ này, cô đem về đi." Diệp Lị Lan còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị lời nói của này của Bạch Xu Hòa làm cho ngây ngẩn, cô ta cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác rồi: "Bà nói cái gì?"

''Những thứ này đều tặng cho cô, cô đem về ăn đi.”

"Không phải, bà Bạch, bà như này là ý gì vậy?" Điều này khiến Diệp Lị Lan lo lắng, vì vậy cô ta ngăn Bạch Xu Hòa lại hỏi.

Bạch Xu Hòa nghiêm túc giải thích một lần: ''Tôi cho rằng cô nói đúng, ở cái độ tuổi lớn như thế này đáng lẽ ra nên hưởng phúc chứ không cần phải mệt mỏi như vậy."

Diệp Lị Lan hơi sững sờ, không, như này không đúng lắm? Cho dù đã hiểu ra thì bà cũng không nên mang đồ của mình cho tôi chứ? Mặc dù bà Bạch là người tốt, nhưng không phải là kiểu người này, vừa ra tay là hào phóng cho người khác đồ vật mấy trăm đồng?

"Cô không cần à?"

"Nếu cô không cần, vậy thì tôi sẽ đem vứt đi."

Bên cạnh dáng vẻ bối rối của Diệp Lị Lan, Bạch Xu Hòa lại cầm lấy đồ về tay mình, quay người đi về phía thùng rác. Thấy vậy Diệp Lị Lan vội vàng đuổi theo Bạch Xu Hòa.

Bạch Xu Hòa vốn dĩ muốn đi nhanh hơn, nhưng xương cốt của nguyên chủ không được tốt lắm, dù có muốn đi nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn được. Vì vậy, Diệp Lị Lan lập tức đuổi đến bên người bà, còn lo lắng hỏi bà có bị bệnh không.

Khi họ đến chỗ thùng rác rồi, Bạch Xu Hòa đặt những thứ trong tay mình ở đó.

Dưới ánh mắt sững sờ của Diệp Lị Lan, xoay người bỏ đi.

''Bà Bạch, tôi muốn hỏi, bà đây là có ý gì? Hay là bà bị bệnh rồi?"

Bạch Xu Hòa quay đầu lại nói: "Tôi không có bị bệnh, tôi chỉ cho rằng những gì mà cô nói rất có lý. Ở độ tuổi này rồi, đã đến lúc tận hưởng hạnh phúc. Mặt trời vừa rồi gần như khiến tôi suýt ngất đi, và trong lúc ngẩn ngơ đó tôi dường như hiểu ra rất nhiều điều.''

Là như vậy sao?

''Đồ tôi cũng ném đi rồi, không cần nữa.''

Diệp Lị Lan nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Bạch Xu Hòa, ý là không cho cô ta đưa bà ấy đi lên nữa, nếu không bà ấy sẽ tức giận. Nhìn thấy Bạch Xu Hòa nhanh nhẹn tiến vào cầu thang, Diệp Lị Lan cúi đầu nhìn xuống những thứ bên cạnh thùng rác, có một loại cảm giác vô cùng sai lầm, lại không biết nên khóc hay nên cười.

Giờ cứ nhặt về cất đi, lỡ đâu bà Bạch lại muốn thì sao? Bà già này không biết có uống nhầm thuốc không nữa, nhiều thứ như vậy đột nhiên lại bỏ đi.

Bạch Xu Hòa trở về tay không, vừa vào cửa đã có ba cặp mắt cùng nhìn vào trên người bà. Vừa nhìn thấy hai bàn tay trắng của bà, vẻ mặt cả ba liền sửng sốt.

''Mẹ, không phải mẹ đi mua đồ ăn sao?'' Hạ Tiến Tài lười biếng dựa vào ghế sô pha, căn bản không để ý thấy quần áo của Bạch Xu Hòa đã ướt gần hết: ''Đồ ăn đâu? Bây giờ đã hơn mười hai giờ, không có đồ ăn thì chúng ta sẽ ăn gì? Đói chết rồi."

"Đúng đó, mẹ, đồ ăn mẹ mua ở đâu vậy? Có phải không cầm nổi nên để tạm dưới lầu không?" Kim Huệ vợ của Hạ Tiến Tài nói theo, còn đẩy đẩy Hạ Tiến Tài: "Anh còn không mau xuống dưới nhà xem một chút, chắc mẹ không giải quyết một mình được, nên mới lên đây gọi anh.''

Hạ Tiến Tài bất đắc dĩ đứng lên: "Được rồi mẹ, có phải là mẹ lại mua nhiều đồ lắm đúng không, kết quả là tự mình cầm lên không nổi chứ gì? Con đã bảo với mẹ bao nhiêu lần rồi, bảo mẹ đừng mua quá nhiều đồ, đừng mua nhiều như thế nữa, nhưng mẹ không nghe. Nói cái gì mà đang có khuyến mãi, giá rẻ, thì cho là rẻ đi, nhưng rẻ hơn được bao nhiêu tiền đâu chứ?"

"Lần sau mẹ có thể mua ít một chút, sẽ không phiền phức vậy nữa." Hạ Tiến Tài thay giày, mở cửa đi xuống lầu.

"Bà nội, bà nội, cháu đói bụng rồi, khi nào mới có thể ăn cơm được, cháu muốn ăn..." Một cô bé năm sáu tuổi nhanh chóng chạy đến chỗ Bạch Xu Hòa, nó ầm ĩ hét lên muốn ăn đủ món và những thứ nó không thích ăn, dặn dò Bạch Xu Hòa không được làm bất cứ món nào mà nó không thích ăn.

Bạch Xu Hòa không nói lời nào, không giống như nguyên chủ ban đầu, nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ của mình đang làm loạn muốn ăn, vì sợ nó đói mà vội vàng dỗ dành nó. Bà trực tiếp bước đến ghế sô pha, nhanh chóng ngồi xuống, với thái độ này, Kim Huệ dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Kim Huệ luôn cảm thấy Bạch Xu Hòa có vẻ gì đó nhìn không ổn, nhưng lại không nói rõ được là không ổn chỗ nào.

Bạch Xu Hòa mở mí mắt, liếc nhìn đối phương rồi nói: "Thời tiết quá nóng, cảm thấy thân thể không thoải mái."

"Là như vậy à.'' Kim Huệ thở phào nhẹ nhõm: “Ăn tối xong mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi, đừng ra ngoài nhặt những chai lọ rách nát đó nữa."

"Ừm, nghe theo con."

Kim Huệ vẫn cảm thấy tình hình có gì đó không ổn, lúc này Hạ Tiến Tài quay lại: "Mẹ, mẹ để đồ ở đâu vậy? Sao con không thấy, bị người khác lấy rồi hả?"

Không phải chứ, xưa nay Bạch Xu Hòa không phải chưa từng mua nhiều đồ như vậy, không mang lên được nên đều để ở dưới lầu chia nhỏ rồi mang lên, cũng không thấy có ai lấy đồ đi mất, bên dưới vẫn có camera nữa mà.

Bạch Xu Hòa nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Tôi không khỏe nên không mua gì cả."

Hạ Tiến Tài cạn lời: ''Đi lâu như vậy, mẹ không mua cái gì mà đã quay về rồi? Dù không mua đi nữa thì cũng phải nói cho con biết chứ, đây không phải là làm lãng phí thời gian chạy đi một chuyến của con sao?"

"Ba, ba, con đói."

"Thân thể của mẹ không khỏe thì chúng ta ra ngoài ăn cơm vậy. Ý Ý đã đợi lâu như vậy chắc con bé đói rồi." Kim Huệ nói, Tiến Tài đồng ý.

Cả ba nhanh chóng thay quần áo, Kim Huệ nói với Bạch Xu Hòa: "Mẹ, nếu vậy thì mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi. Đợi lát nữa chúng con ăn xong rồi đem chút gì đó về cho mẹ."

Bạch Xu Hòa đáp lời, nhìn ba người họ rời đi.

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, cô nghe thấy Kim Huệ và Hạ Tiến Tài phàn nàn: "Mẹ hôm nay hơi kỳ lạ, nếu mà bị bệnh thì sao không nói sớm. Để Ý Ý của chúng ta đợi lâu như vậy, trẻ con không thể bị đói được, nếu mà biết sớm thì chúng ta sẽ ra ngoài ăn.''

Bước chân đi xa dần, Bạch Xu Hòa cũng trở về phòng.

Thân thể này có chút lớn tuổi, nhưng cũng không phải là không thể tu luyện. Dù sao cũng còn sống, có thể tiếp tục tu luyện. Bà thật sự không thể tin, kết cục lần nào cũng nổ tung như pháo hoa.

Không phải xui xẻo đến như vậy đâu nhỉ?

Bà tìm một chỗ ngồi thoải mái và bắt đầu ngồi thiền.

Hai giờ sau, Bạch Xu Hòa nghe thấy tiếng động bên ngoài, đó là giọng nói của cô cháu gái nhỏ kia, như thể muốn khoe rằng hôm nay ăn được một bữa tiệc lớn linh đình.

Sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa, bà vội vàng bỏ chân xuống giả vờ như đang ngủ.

''Mẹ, con mua cho mẹ một phần cơm chiên về này, vẫn còn nóng, mẹ mau ăn đi cho nóng.'' Hạ Tiến Tài để cơm sang một bên.

Đợi hắn đi ra ngoài, Bạch Xu Hòa liếc nhìn một cái, đang lúc mùa hè nóng nực, thân thể bà không được khỏe, con trai và con dâu của và đi ăn một bữa thật ngon, sau đó lại mang về cho và một phần cơm chiên đầy dầu. Thật là một người con hiếu thảo.

Chương kế tiếp