Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 18: Tuổi già bi thảm của bà lão (5)
Hạ Tiến Tài kể cho anh chị nghe vì sao Bạch Xu Hoà lại tức giận, bọn họ nghe xong thì đều cau mày.

Hạ Tiến Văn trách móc Hạ Tiến Tài: “Mẹ đến bệnh viện kiểm tra, tại sao em lại không đi cùng mẹ hả? Bây giờ thì hay rồi, mẹ bởi vì giận em mà không muốn quan tâm tới anh luôn. Mẹ không chịu bán nhà cũ thì anh biết làm sao đây, phòng cưới của Tiểu Đào còn thiếu hơn mấy chục vạn nữa đấy.”

“Em trai, em cũng thật là, em biết rõ mẹ đi bệnh viện thì em nên đi cùng mẹ mới đúng, hèn chi mẹ lại tức giận rồi trở về nhà cũ.” Hạ Tiến Hoa cũng trách móc Hạ Tiến Tài theo Hạ Tiến Văn.

Hạ Tiến Tài tức gần chết, hắn cũng không quan tâm đến tình nghĩa anh em ruột thịt gì nữa, hắn nói: “Còn anh chị thì sao? Mẹ đã về nhà cũ hơn nửa tháng rồi, hai anh chị còn nhờ vào em nói mới biết chuyện này, việc ấy nói rõ mấy tháng gần đây hai anh chị đều không gọi điện cho mẹ, cũng chưa từng đến thăm mẹ. Anh chị đừng có đẩy toàn bộ sai lầm lên người em. Còn nữa, anh cả, rõ ràng là người đề nghị kêu mẹ bán nhà cũ là anh, bây giờ mẹ không muốn bán, anh lại trở mặt làm như không hề liên quan tới anh rồi đẩy hết toàn bộ lỗi lầm lên người em là sao?”

“Còn chị nữa chị hai, hình như em nghe nói chị đang xem xét căn nhà nào đấy nhỉ, chị tích cực như vậy, chẳng phải là chị cũng muốn mua một căn nhà hay sao. Hai anh chị đừng nghĩ rằng em không biết được tính toán nhỏ nhặt trong lòng anh chị, mẹ tức giận cũng không phải tức giận vì một mình em đâu.”

Hạ Tiến Hoa không thể chịu đựng được nữa, trong lòng cô ta cũng bốc hỏa rồi, cô ta nói: “Em trai, ý của em là gì? Mẹ ở chỗ em, mẹ đến bệnh viện khám bệnh thì em phải đi cùng mẹ mới đúng chứ. Em luôn miệng nói em bận rộn công việc, em nói em quá mệt mỏi nên không chú ý tới, em tưởng rằng chị còn không hiểu rõ tính tình của em sao? Chỉ là em lười biếng nằm chơi game trên sô pha nên mới không đi cùng mẹ chứ gì.”

“Được rồi đừng ầm ĩ nữa, đều là anh em của nhau, bây giờ chúng ta vẫn đang ở bên ngoài đó, bị người khác nhìn thấy thì chẳng phải là sẽ trở thành trò cười cho người khác hả?” Hạ Tiến Văn nhìn thấy hai người còn định cãi nhau nữa thì vội vàng ngăn cản: “Việc quan trọng của chúng ta bây giờ là phải làm thế nào để mẹ hết giận và đồng ý bán nhà cũ. Chuyện lúc trước thì coi như bỏ qua đi, đừng lôi ra nói nữa miễn cho tổn thương tình cảm của nhau.”

“Em hai, không phải em định mua nhà hay sao? Em ba à, em vẫn muốn mẹ trở về chăm lo nhà cửa cho em mà. Các em cứ bình tĩnh trước rồi hãy nghĩ xem tiếp theo chúng ta nên làm gì.”

Hạ Tiến Hoa và Hạ Tiến Tài không cãi nhau nữa.

Hạ Tiến Văn nói: “Đầu tiên chúng ta phải khiến mẹ hết giận đã.”

“Mỗi tuần phải đến thăm mẹ ít nhất một lần, để mẹ biết rằng chúng ta vẫn còn hiếu thảo với mẹ.” Hạ Tiến Hoa nói.

Hạ Tiến Tài tiếp lời: “Tốt nhất nên dẫn bọn nhỏ trong nhà theo cùng, để mẹ có thể cảm nhận được hạnh phúc khi có con cháu đầy nhà.”

“Đi thôi, chúng ta trở về rồi từ từ thảo luận.” Hạ Tiến Văn đề nghị, mặc dù xung quanh không có người thế nhưng bọn họ vẫn đang ở bên ngoài đấy, khó tránh khỏi việc sẽ có chút không tiện.



Bạch Xu Hoà nghe thấy rõ ràng việc ba người đang cãi nhau. Bọn họ có bàn bạc ra đủ mọi biện pháp đối phó với bà thì cũng vô ích mà thôi, bà sẽ không bán nhà cũ, bà cũng không thể quay về làm mẹ cho những kẻ không có lương tâm ấy được.

“Bà Bạch à, ba đứa con của bà thật là hiếu thảo đấy, xem bà vui vẻ chưa kìa.” Bà lão ở bên cạnh nói với Bạch Xu Hoà: “Hơn nữa, bạn già của bà đã ra đi rất nhiều năm rồi, con cái của bà lại hiếu thảo như thế, có lẽ là bọn nhỏ cũng sẽ không phản đối việc bà tìm bạn già lần nữa đâu nhỉ?”

Bạch Xu Hoà vẫn múa kiếm không ngừng, thừa dịp làm một động tác nhẹ nhàng, bà liếc mắt nhìn bà lão ở bên cạnh rồi nói: “Tìm bạn già? Tôi không có suy nghĩ này.”

“Thật hả?” Dường như bà lão này rất quan tâm đến chuyện tình cảm của Bạch Xu Hoà, bà ta nhỏ giọng hỏi: “Bà thật sự không có ý định ấy sao?”

“Không, đã từng tuổi này rồi còn tìm bạn già làm gì nữa? Bây giờ cứ trải qua cuộc sống tự do muốn làm gì thì làm không thoải mái hơn sao?”

“Sống một mình cô đơn lắm, con cái đều có việc riêng của bọn nó rồi, không thể ngày nào cũng tới thăm bà được. Tìm được một người tâm sự vẫn vui vẻ hơn chứ.”

Ông Đồ không ở bên cạnh con cháu, điều kiện gia đình ông ta lại rất tốt, rất nhiều bà lão đều coi trọng ông ta. Chỉ là ánh mắt của ông Đồ quá cao, ông ta chướng mắt tất cả mọi người. Từ sau khi bà Bạch đến đây thì ngày nào ông ta cũng nhìn bà chằm chằm.

Bà lão này cũng là đến đây để tìm hiểu chuyện này, mặc dù nghe thấy Bạch Xu Hoà trả lời dứt khoát như thế nhưng bà ta vẫn không thể tin được, bà ta nói tiếp: “Cho nên tôi mới hỏi bà như thế, vì sao bà lại không tìm một người bầu bạn chứ? Tôi thấy ông Đồ cũng không tệ đâu, điều kiện gia đình tốt, mặc dù con cái hơn một năm rưỡi mới về thăm ông ấy một lần nhưng thật ra bọn nhỏ đều rất hiếu thuận với ông ấy. Chủ yếu là, nhà ông ấy khá giả lắm.”

Bà lão quan sát biểu hiện của Bạch Xu Hoà, phát hiện đối phương không hề rung động thì trong lòng cũng có chút tin tưởng, bà ta nói tiếp: “Chủ yếu là ông ấy rất xứng đôi với bà đấy.”

Sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp thì Bạch Xu Hoà dừng lại, bà liếc nhìn bà lão đó và nói: “Tôi cảm thấy không xứng.”

“Không xứng chỗ nào chứ?” Ý nghĩ thù địch trong lòng bà lão đó gần như đã biến mất hoàn toàn.

Ông Đồ ở cách đó không xa đang không cam lòng vểnh tai lên nghe tình hình ở nơi này.

Cái bà Bạch này, lại còn nói bọn họ không xứng nữa chứ. Dù sao thì ông ta cũng đứng tên ba căn nhà mà, tiền lương hưu lại ba bốn ngàn*, con cái không hỏi về vấn đề cá nhân của ông ta. Bên trong hàng ngũ mấy ông lão ở đây thì dáng vẻ của ông ta lại không tệ chút nào. Tính tình tốt không hút thuốc lá không rượu chè, ưa sạch sẽ lại còn siêng năng.

*Khoảng mười triệu đến mười bốn triệu.

“Tôi không muốn ở góa thêm lần nữa.”

Bạch Xu Hoà cất thanh kiếm gỗ rồi trả lời vô cùng nghiêm túc. Rõ ràng vẫn là gương mặt đầy nếp nhăn do đã trải qua khoảng thời gian cực khổ gian nan, thế nhưng bà lão ở bên cạnh lại luôn cảm thấy bà Bạch này không giống như một bà lão. Nhất là gần đây, thân thể của bà Bạch lại càng ngày càng nhanh nhẹn, nếu nhìn gần thì dường như vẻ mặt đã rạng rỡ hơn xưa, trông trẻ ra tận mấy tuổi.

Bạch Xu Hoà nói tiếp: “Tuổi thọ của tôi rất dài, có thể sống rất lâu, nhưng ông Đồ không thể sống lâu như tôi được, nếu ở bên ông ta thì nhiều năm sau tôi sẽ phải ở góa thêm lần nữa.”

Bạch Xu Hoà không hề nói nhỏ cho nên mấy ông bà lão ngồi xung quanh đều nghe thấy, bọn họ đồng loạt phá lên cười. Tiếng cười ha ha ha hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người đi đường.

Bà lão vừa mới đặt câu hỏi cũng sững sờ trước câu trả lời này, bà ta vô thức hỏi: “Làm sao bà biết bà sẽ sống rất lâu chứ?”

“Chắc là trực giác nhỉ.”

Cũng không thể nói với mấy bà chị già này là ngày nào bà cũng tu luyện và hấp thụ tinh hoa của các vì sao. Trong khoảng thời gian ngắn thì chỉ có một số thay đổi nhỏ ở bên ngoài mà thôi, bà không thể đột nhiên trở thành thiếu nữ mười tám tuổi được. Nhưng mà cơ thể của bà thật sự đang ngày càng trẻ ra.

Chỉ cần tu luyện đến trình độ nhất định thì thân thể này sẽ thay da đổi thịt và dễ dàng biến thành vẻ ngoài mười tám tuổi. Không biết liệu lần này bà có thể thành công hay không nữa.

Nghĩ tới đây thì Bạch Xu Hoà cũng có chút không vui. Không biết vì sao mà con đường tu luyện của bà cứ bị cản trở mãi. Những khó khăn gặp phải trong quá khứ càng khiến bà trở nên bế tắc hơn. Mặc dù việc tu luyện diễn ra rất suôn sẻ, thế nhưng đến khi sắp trở thành tiên thì lại bị nổ tung, còn nổ đẹp như pháo hoa nữa chứ.

Theo cách nói của những người trần mắt thịt này thì cách chết của bà có vẻ hơi lãng mạn.

Sau khi trải qua hai lần nổ tung, bà đã quyết định kiếp này phải tu luyện thân thể cho thật tốt, cố gắng giúp cho cơ thể khỏe mạnh hơn, vậy thì có lẽ sẽ không nổ tung nữa. Bà không biết liệu bà có thể thành công hay không, nhưng tạm thời cứ thử đi đã.

Bà nhặt được cái mạng này, nếu không thử thì sẽ lỗ lắm.

Sau khi buổi luyện kiếm hôm nay kết thúc, Đồ Phong mới mò tới bên cạnh Bạch Xu Hoà, nhìn thấy bà thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì ông ta chợt bình thản nói: “Bà Bạch à, cuộc sống của tôi vừa quy luật lại khỏe mạnh. Lần trước tôi đi khám sức khỏe, bác sĩ còn nói tình trạng sức khỏe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả, chỉ cần không đột ngột xảy ra chuyện thì tôi còn có thể sống tới chín mươi tuổi nữa kìa.”

“Tôi có thể sống lâu trăm tuổi.” Bạch Xu Hoà thu dọn ba lô rồi nói tiếp: “Có lẽ là tôi sẽ phá kỷ lục thế giới, ông có muốn so với tôi không?”

Đồ Phong vô thức lùi lại một bước, sau đó ông ta lại cảm thấy Bạch Xu Hoà đang khoác lác: “Không thể nào, đừng nói là phá kỷ lục thế giới, hầu hết mọi người có thể sống đến tám mươi tuổi thì đã không tệ lắm rồi, sống tới một trăm tuổi cũng không dễ dàng đâu.”

“Cho nên tôi mới nói ông có dám so không? Tuổi đã cao rồi, tìm bạn đời thật nhàm chán biết bao, còn không bằng so xem ai sống lâu hơn.”

Bạch Xu Hoà hoàn toàn hiểu rõ nhu cầu tinh thần của mấy ông bà lão này. Bọn họ tìm bạn già, nhưng thật ra chỉ là vì không có con cái ở bên cạnh, bọn họ chỉ muốn tìm một người bạn mà thôi, căn bản là không có liên quan gì đến tình yêu cả.

Đồ Phong không chịu thua mà nói tiếp: “Được rồi, bà nói bà có thể sống lâu trăm tuổi vậy thì chúng ta cứ đọ với nhau đi, xem tôi với bà ai sống lâu hơn.”

Ông ta không tin một người vẫn luôn quan tâm tới thân thể khỏe mạnh như ông ta lại không sống lâu hơn một bà già. Dường như bà lão này đã từng không quan tâm tới bản thân cho lắm, bây giờ thì khá hơn rồi. Khi mới đến đây bà trông già dặn hơn so với mấy bà già cùng lứa tuổi, nhất là lòng bàn tay hằn lên dấu vết của việc thường xuyên làm việc nhà.

Bạch Xu Hoà khẽ gật đầu: “Tôi nghĩ là tôi sẽ thắng.”

“Bà Bạch à, bà đừng khoác lác nữa, kẻo cắn phải lưỡi đấy.” Ông cụ Đồ Phong hừ hừ rồi nói: “Cả đời này tôi chưa từng so sánh xem ai sống lâu hơn, lần này tôi sẽ chơi với bà.” Ông ta gọi thêm những người lớn tuổi khác: “Mọi người tới đây đi, chúng ta chơi một trò chơi mới, trò này chơi rất lâu đấy, so xem ai sống lâu hơn.”

Ông lão Đồ Phong là người thuộc phái hành động, ông ta vừa mới nói xong thì đã lấy ra một cuốn sổ nhỏ và ghi tên những người muốn tham gia: “Tôi đã ghi lại tên của mọi người rồi, sau này nếu như ai bị loại trước thì tôi sẽ gạch tên người đó. Người chiến thắng cuối cùng mới có thể để lại tên.” Ông ta nói xong thì đắc ý nói: “Người này, chắc chắn là tôi.”

“Ông Đồ đừng khoe khoang nữa, tôi nghĩ là tôi đấy.”

“Tôi nhỏ hơn ông Đồ mấy tuổi lận mà, nói không chừng là tôi thì có.”

“Mấy người đều cút đi, người chiến thắng nhất định sẽ là tôi.”

Khóe miệng Bạch Xu Hoà xuất hiện nụ cười nhạt, bà xách ba lô lên và đi, người sống sót đến cuối cùng, chắc chắn sẽ là bà!

Không cần phải nghi ngờ gì hết!

Chủ nhật, cả ba gia đình Hạ Tiến Văn lại đến tìm Bạch Xu Hoà, bọn họ còn mang theo rất nhiều đồ ăn.

“Mẹ, đã lâu rồi cả nhà chúng ta không họp mặt, mẹ vẫn luôn nói với con là ăn ở ngoài không sạch sẽ, vậy thì chúng ta nấu ăn ở nhà đi.” Lưu Xuân Phượng nói: “Mẹ đã vất vả vì chúng con cả đời rồi, hôm nay con sẽ nấu món ngon cho mẹ, hiếu kính mẹ nhé.”

Bạch Xu Hoà: “Được rồi, nếu như các con có lòng như vậy thì mẹ cũng không từ chối, tuổi của mẹ đã cao, cũng đến lúc nên hưởng phúc của con cháu rồi.”

Mấy người Lưu Xuân Phượng đều cho rằng Bạch Xu Hoà chỉ nói miệng mà thôi, đến lúc đó sẽ giúp đỡ bọn nọ nấu ăn.

Không ngờ bà lại ngồi trên ghế sô pha, uống trà thảo mộc và xem tivi, thỉnh thoảng còn tán gẫu với mọi người. Lưu Xuân Phượng và vài người phụ nữ thì bận rộn trong phòng bếp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phòng khách, thấy bà lão không có ý định làm gì, trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu.

“Mẹ giận thật rồi.” Lưu Xuân Phượng nói.

Kim Huệ ngồi xổm rửa rau ở bên cạnh, cô ta cũng nhỏ giọng nói: “Còn phải nói nữa sao? Lúc trước bà lão không phải như vậy đâu.”

“Mặc kệ như thế nào thì khiến mẹ hết giận mới là việc quan trọng nhất. Chỉ cần chúng ta thường xuyên đến đây thì mẹ nhất định sẽ mềm lòng mà thôi.” Hạ Tiến Hoa thái thịt vừa nói: “Cuối tuần sau chúng ta dẫn bọn nhỏ đến đây đi, có thời gian rảnh thì đưa mẹ ra ngoài chơi luôn.”

Chương kế tiếp