Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 7: Người phụ nữ bị bạo hành gia đình (7)
“Đạo trưởng, ông có thật sự chắc chắn không?"

Sau khi cúp điện thoại, Trần Minh vẫn có chút lo lắng.

Trong phòng khách là một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc áo choàng đạo sĩ, bên người đeo một thanh trường kiếm. Cách ăn mặc của vị đạo sĩ này có phần giống với Bạch Xu Hòa.

Trong khoảng thời gian trước Trần Minh ăn thiệt ở chỗ Bạch Xu Hòa, sau khi hắn tỉnh táo lại cẩn thận ngẫm nghĩ cho rằng Bạch Xu Hòa có thể đã bị yêu ma quỷ quái gì đó nhập vào người.

Thế nên trong nửa tháng gần đây, cho dù là đối phương nói gì hắn cũng đều nghe theo, nói hắn làm gì đều làm ngay lập tức, không hề phản bác lại một câu nào.

Đừng nghĩ rằng hắn đang thỏa hiệp, chỉ là hắn đang lén lút tìm hiểu xem làm thế nào để trừ yêu. Khi có một chút thời gian rảnh rỗi, hắn liền suy nghĩ về chuyện này, lên mạng tìm tòi thông tin.

Hắn phát hiện dường như Bạch Xu Hòa sẽ không để tâm đến chuyện hắn đi đâu. Lúc không phải đi làm, hắn liền đi đến một vài nơi có thể có những cao nhân có kinh nghiệm.

Tìm rất nhiều nơi cuối cùng cũng chọn được vị đạo sĩ trước mặt này. Việc lựa chọn đối phương là vì khi hắn đang leo lên một ngọn núi nào đó, trong lúc vô tình đã gặp được người thật sự có bản lĩnh này. Tuy không thể bay hay độn thổ được nhưng một bước có thể nhảy rất xa, chỉ với một nhát kiếm đã có thể dễ dàng chặt đứt một cái cây chỉ để lại một gốc cây bằng phẳng.

Sau khi nói chuyện với nhau, đối phương biết được vợ của hắn có thể đã bị yêu ma quỷ quái nhập vào bèn theo hắn về xem xét.

Bây giờ trong phòng khắp nơi đều dán đầy các lá bùa, chỉ còn chừa lại chỗ cái cửa kia.

Đợi đến lúc Bạch Xu Hòa tiến vào, hắn sẽ đóng cửa lại bằng tay trái, rồi dán lá bùa cuối cùng lên trên cánh cửa. Dựa theo lời của đạo trưởng thì nếu đối phương mà là yêu ma quỷ quái gì đó, tuyệt đối sẽ không thể trốn thoát khỏi thiên la địa võng được bày trí như thế này. Ngay tại trận pháp này, có thể giúp hắn đoạt lại cơ thể chân chính của vợ mình.

"Cậu cứ yên tâm, chỉ cần đối phương thật sự là bị yêu ma quỷ quái nhập vào thì tuyệt đối sẽ không thể trốn được trận pháp thiên la địa võng mà tôi đã tỉ mỉ bố trí."

Vị đạo trưởng này tên là Linh Hư Tử, quả thật có lĩnh hội một chút đạo pháp. Ông đã từng bắt một số yêu ma quỷ quái hoành hành tại nhân gian, thái độ làm người tương đối ngay thẳng đạo nghĩa. Sau khi nghe xong câu chuyện của Trần Minh, nói rằng quả thật rất lạ, căn bản không nghĩ gì nhiều mà tới đây.

Trần Minh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng bỗng tiếng tra chìa khóa vào ổ vang lên. Hắn và Linh Hư Tử nhìn nhau rồi chạy vội ra cửa.

Vừa chạy tới cửa thì cũng đúng lúc Bạch Xu Hòa đẩy cửa ra.

Trần Minh vội vàng làm vẻ mặt tươi cười, cầm lấy giày của cô đưa cho: "Xu Hòa em đã về rồi sao, mau mau thay giày, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, nhanh nhanh lại ăn."

Lúc Bạch Xu Hòa thay giày còn bị Trần Minh nhẹ nhàng đẩy vào bên trong một chút. Cô nghe được tiếng đóng cửa gấp gáp, quay đầu nhìn lại vừa hay nhìn thấy lá bùa được dán lên cánh cửa sau lưng Trần Minh.

"Anh đang làm cái gì vậy?" Giọng điệu hơi lạnh lùng vang lên khiến Trần Minh sợ tới mức run lẩy bẩy, hắn xoay người lại, cười xòa một cái với Bạch Xu Hòa: "Hồi trước lúc không có việc gì làm, anh đã đến miếu để xin một cái bùa bình an dán ở cửa, phù hộ chúng ta cả nhà bình an, khỏe mạnh an khang."

Bạch Xu Hòa nhìn lướt qua căn phòng: "Nhiều bùa như vậy, đều là bùa bình an?"

"Phải… đúng vậy." Trần Minh bị Bạch Xu Hòa dọa đến hoảng, cho dù là đã đến nước này cũng không dám đắc ý, hắn vừa lí nhí trả lời vừa nháy mắt với Linh Hư Tử, ra hiệu cho ông ta nhanh chóng động thủ.

"Vị đạo hữu này từ đâu tới đây?"

Linh Hư Tử vốn đang chuẩn bị ra tay, nhưng khi nhìn thấy Bạch Xu Hòa mang theo một thanh kiếm gỗ bước vào cùng với một luồng khí tức quen thuộc bao bọc quanh cơ thể, toàn thân ông hơi run rẩy. Trong nháy mắt, đồng tử giãn ra không ít.

"Vị đạo hữu này, xin chào, tại hạ là Linh Hư Tử."

Linh Hư Tử không còn cười nổi nữa. Trần Minh nói với ông rằng vợ của hắn đã bị yêu ma quỷ quái nhập vào người, nhưng tại sao thứ ông cảm nhận được không phải là yêu ma hay quỷ quái gì cả mà là khí tức thuần khiết của đạo sĩ, càng mạnh mẽ hơn cả ông đến mức ông không biết phải làm sao.

Linh khí trên trái đất thiếu thốn, từ khi sinh ra cho tới nay ông chưa từng nhìn thấy ai có được luồng khí tức mạnh mẽ đến vậy.

Cái gì mà yêu ma quỷ quái, cho dù có được nhường bao nhiêu, ông sao có thể đánh thắng được đối phương? Chỉ cần đối phương khó chịu một chút, sẽ dùng thanh kiếm gỗ kia chém chết ông.

"Đạo hữu Linh Hư Tử, ông đến nhà của tôi có chuyện gì không?" Bạch Xu Hòa quét mắt nhìn mấy lá bùa xung quanh: "Còn dán nhiều bùa thế này."

"Ha ha, chuyện đó, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua thôi."

Linh Hư Tử cười ha ha, về sau nhất định sẽ không bao giờ xen vào việc của người khác nữa, cho dù có muốn chõ mõm vào cũng nhất định phải hỏi cho rõ ràng rồi mới chõ vào.

Bây giờ lừa đảo nhan nhản, ngay cả tên đạo trưởng nghèo là ông này hắn cũng muốn lừa, quả là tên xấu xa.

"Ngẫu nhiên đi ngang qua, vậy mà lại bày bố pháp trận thiên la địa võng ở nhà tôi, xin hỏi đạo hữu Linh Hư Tử có phải là nhà tôi bị yêu ma quỷ quái gì xâm nhập rồi không?"

Mắt của Bạch Xu Hòa nhẹ nhàng nhíu lại: "Vừa rồi Trần Minh nói với tôi rằng mấy lá bùa đó đều là bùa bình an, đạo trưởng hẳn là sẽ không tới nhà của tôi để lừa tiền đâu đúng không?"

"Ồ, đây là máu chó đen?" Bạch Xu Hòa đảo mắt nhìn xuống một chỗ nào đó dưới nền đất, chỗ đó vừa hay có một cái xô, trong xô có chứa máu, rồi lại liếc mắt sang tế đàn bên cạnh: "Ngay cả mấy thứ như này cùng đã mang đến rồi, đạo hữu Linh Hư Tử phiền ông giải thích cho tôi. Nếu như lời giải thích của ông không được hợp lý thì hôm nay đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa kia."

Trần Minh đứng ở sau lưng nhanh chóng nháy mắt với Linh Hư Tử, lại còn khua tay múa chân làm động tác cứa cổ, tỏ ý rằng sẽ cùng ông hợp sức liều mạng giết chết con yêu quái kia.

Linh Hư Tử miễn cưỡng cười một cái thật tươi, hai tay đều run rẩy, căn bản không thể cầm được kiếm.

Tên ngu ngốc Trần Minh!

Nếu như ông có thể làm được, thì ông đã sớm làm rồi còn chờ gì nữa?

Câu giờ lâu như vậy mà vẫn chưa động thủ không phải là bởi vì đánh không lại à? Thật là ngu ngốc, chẳng lẽ hắn không thể nhìn ra rằng người bị động hiện tại là ông?

"Chuyện đó…" Linh Hư Tử dự định rằng sẽ nhẹ nhàng trò chuyện, giải thích rằng vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, Bạch Xu Hòa không cần để ý.

Ngoài ra còn muốn nói với đối phương rằng bây giờ đang là xã hội pháp trị, tuy rằng năng lực của bọn họ đã vượt quá người thường nhưng ở địa bàn của người ta thì vẫn nên tuân thủ quy tắc.

Hơn nữa với năng lực của bọn họ, một khi đã đánh nhau thì sức công phá vô cùng mạnh. Thứ mà những người tu đạo bọn họ tìm kiếm chính là sự trường sinh, sự huyền bí của sinh mệnh và đạo lý sống chứ không phải chiến đấu và giết chóc.

Đánh nhau chém giết cả ngày cũng không tốt, cùng ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, mấu chốt là không làm chuyện gì quá đáng. Khi nào rảnh thì cùng uống trà tán gẫu với nhau một chút, nói chuyện về bí ẩn của sự trường sinh, sau đó trao đổi đạo pháp với nhau, kỳ thật cũng rất ổn.

Mấy chuyện đấy được ấp ủ trong đầu ông hồi lâu, cuối cùng lúc đang tính toán nên nói thế nào thì Trần Minh lại sốt ruột hô to một tiếng: "Đạo trưởng, ông mau mau diệt trừ yêu quái đi!"

Linh Hư Tử: Gặp rắc rối không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp rắc rối mà bên cạnh còn có một tên đồng đội heo luôn biết cách cản trở.

"Trừ yêu?" Bạch Xu Hòa liếc mắt nhìn Linh Hư Tử một cái, quay đầu lại nhìn Trần Minh, sắc mặt Trần Minh trong nháy mắt trở nên trắng bệch: "Tôi sao?"

"Chính là cô!"

Trần Minh cố lấy lại dũng khí nhanh chóng chạy về hướng nào đó, chuẩn bị nhấc cái xô chứa máu chó đen lên. Không ngờ một bàn tay trắng nõn đã giành trước một bước, sắc mặt của hắn nhạt dần đi, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lộ ra ánh mắt cầu cứu với Linh Hư Tử.

Linh Hư Tử nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Vốn ngay từ đầu đã không thể làm được, giờ thì hay rồi, tên ngu ngốc này trực tiếp xé rách mặt nạ, tự đi mà cầu phúc đi. Vị đạo hữu này thoạt nhìn là biết không dễ chọc vào.

Bạch Xu Hòa mang theo máu chó đen, bước từng bước một về phía Trần Minh: "Trước kia tôi đã nói với anh rồi, cứ ngoan ngoãn không cần giở mấy cái trò thông minh vặt ở trước mặt tôi, an tâm mà nuôi con trai của anh lớn là được."

Trần Minh liên tục lui về phía sau, thậm chí còn nhịn không được quát to một tiếng: "Yêu quái mày đừng tới đây, tao nói cho mày biết hiện tại là xã hội pháp trị, nếu như mày giết chết tao thì mày cũng chạy không thoát. Đừng tưởng rằng mày có nhiều yêu thuật là giỏi nhé, có biết quốc gia của bọn tao có vũ khí lợi hại ra sao không? Chỉ cần bắn vài phát sẽ cho mày nổ thành bã."

"Phì ——"

Linh Hư Tử không thể nhịn nổi mà bật cười thành tiếng. Cảm giác được ánh mắt từ hai người kia không được thiện cảm cho lắm, ông vội vàng dừng lại, nhưng trên khuôn mặt gầy gò ấy vẫn loáng thoáng một vài ý cười.

Trần Minh muốn trốn cũng không thể trốn, quả thật giờ hai chân hắn đã run cầm cập, còn suýt nữa tè ra quần, cũng may là ngăn lại được. Từ bao giờ mà Trần Minh hắn đã hèn hạ đến mức này?

Hồi mới đầu tính tình hắn vô cùng thất thường, người đàn bà yếu đuối kia sao mà dám phản bác hắn một câu nào. Ở bên ngoài, hắn trong mắt người khác là một người đàn ông hoàn mỹ, khi ở nhà tất cả mọi việc lớn nhỏ đều là do hắn định đoạt, người đàn bà kia chỉ có việc là ngoan ngoãn hầu hạ phục tùng hắn.

Nghĩ đến đây hắn lại hối hận trong lòng, nếu lúc trước có thể khống chế được không đánh đập cô ta thì có lẽ con yêu quái trước mắt này sẽ không có cơ hội nhập vào cơ thể cô ta. Vừa nghĩ tới điều này, Trần Mình ảo não mãi không thôi.

Nhưng lúc bị Bạch Xu Hòa cầm xô máu chó đen đổ lên đỉnh đầu hắn đã quên đi dòng suy nghĩ miên man của mình.

Lúc này Trần Minh đã hiểu, Bạch Xu Hoà không hề sợ mấy thứ này.

Đạo hạnh của con yêu quái này rất thâm sâu, đạo trưởng Linh Hư Tử kia căn bản không phải đối thủ của cô ta.

"Vị đạo hữu này cùng vào trong phòng nói chuyện đi."

"Vậy… Cung kính không bằng tuân mệnh." Bộ dạng tươi cười của Linh Hư Tử thậm chí còn khó coi hơn cả khóc, nhưng ông có cảm giác rằng Bạch Xu Hoà không tính toán với ông, liền trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Linh Hư Tử có chút kinh ngạc nói: "Nói như vậy ý là, chủ của cơ thể này nhìn trộm được tương lai sau này của mình nên chủ động rời đi, giao lại cơ thể cho đạo hữu quản lý?"

"Đúng."

"Nếu như vậy, Trần Minh cũng coi như xứng đáng." Linh Hư Tử có phần xấu hổ: "Hôm nay đã quấy rầy đạo hữu rồi, là tôi không phải."

"Tôi trước kia còn tưởng rằng nơi này linh khí thiếu thốn, không có một người đồng loại nào tồn tại." Sự xuất hiện của Linh Hư Tử khiến cho Bạch Xu Hoà có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút vui mừng.

"Nơi này quả thật rất thiếu linh khí, những người tu đạo như chúng ta lại càng thấy thiếu thốn. Chúng ta ỷ lại linh khí mới có thể tồn tại, một ngày nào đó khi linh khí tiêu tán hết, tôi cùng với đồng loại rồi cũng sẽ chậm rãi biến mất."

Bạch Xu Hòa vốn tu luyện không hề thuận theo linh khí, như đã nói từ trước, con đường tu đạo của cô không được thuận lợi. Mặc kệ môi trường xung quanh bản thân cô vẫn chỉ dựa vào thiên phú của mình, cũng không gặp được may mắn, thậm chí kém cỏi hơn đồng loại.

Cô tu hành chỉ dựa vào tinh thần, tinh thần tồn tại, lực lượng sẽ tồn tại.



Đến lúc Bạch Xu Hòa cùng với Linh Hư Tử ra khỏi phòng, Trần Minh vẫn còn đứng tại chỗ đó, cả người dính đầy máu chó đen.

Hắn nhìn Linh Hư Tử một cách đáng thương, không ngờ rằng Linh Hư Tử lại nhìn Bạch Xu Hòa với vẻ mặt tha thiết. Ông cuộn chiếc áo đạo sĩ lại rồi tự giác gỡ mấy cái là bùa xuống, xoay người cầm chổi lau nhà lên lau, bắt đầu quét tước vệ sinh căn phòng, vội vội vàng vàng như thể một con quay xoay tròn.

Chờ cho đến khi căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ông nói với Trần Minh rằng: "Còn không mau đi nấu cơm đi, đừng có mà tiếp tục chọc cho tiền bối Bạch tức giận nữa. Nghe lời tiền bối Bạch đi, cứ an phận mà nuôi con, đây là nghĩa vụ của cậu."

Cái đùi lớn như vậy Linh Hư Tử ngu mới không vội ôm. Ông cảm thấy ông đang thiếu một người sư phụ chỉ đường. Hiện tại nói ra thì không thích hợp cho lắm, nên ông dự định sẽ ngày ngày lại đây lấy lòng tiền bối Bạch, giúp tiền bối Bạch xử lý mấy chuyện phiền phức nho nhỏ. Có lẽ đến một ngày nào đó tiền bối Bạch nhìn ông thuận mắt, thu nhận ông làm đệ tử ký danh cũng quá tuyệt.

Chương kế tiếp