Xuyên Nhanh: Nữ Chính Đến Rồi, Nữ Phụ Mau Tránh Ra!

CHƯƠNG 3: ĐẠI TIỂU THƯ PHỦ TƯỚNG QUÂN vs THỨ MUỘI XUYÊN QUA (2)

“Quận chúa, Nhị tiểu thư đến vấn an người”, một nha hoàn khác vẫn luôn canh gác bên ngoài đình - Hộc Châu, tiến vào bẩm báo. 

Cố Thịnh Nhân thầm nghĩ, quả nhiên đã đến. Từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng màu trắng thướt tha lả lướt đi về phía bên này. Thực sự là một tiểu mỹ nhân, Cố Thịnh Nhân âm thầm tán thưởng. 

Tưởng Vân Sam này mày liễu mắt hạnh, mặt như hoa phù dung, thần sắc mỏng manh, đúng là một nữ nhân dễ dàng khơi dậy sự đồng cảm của các đấng mày râu. So sánh với nàng ta, mặc dù Tưởng Lệnh Trinh có nhan sắc khuynh thành, nhưng dung mạo lại giống với mẫu thân nàng là Trưởng công chúa Văn Thành, mắt phượng long lanh, khuôn mặt khí phách. Bởi vì thân phận cao quý nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, toát ra khí thế nghiêm nghị bất khả xâm phạm, tóm lại vẫn thiếu một chút nhu nhược của nữ nhi. 

Tưởng Vân Sam kia còn chưa đi đến trước mặt Tưởng Lệnh Trinh, nước mắt trong hốc mắt đã lã chã rơi xuống, Tưởng Lệnh Trinh nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi. 

"Muội muội đến đây là muốn bồi tội với tỷ tỷ. Ngày đó, nếu muội cẩn thận một chút, hoặc là khuyên nhủ tỷ tỷ không nên đi vào chốn đông người, thì có lẽ tỷ tỷ sẽ không phải gặp cảnh khó khăn như vậy", trên mặt Tưởng Vân Sam đầy vẻ hối hận. 

Cố Thịnh Nhân cười khẩy: Nghe thì có vẻ như đang quan tâm, nhưng trên thực tế lại là ám chỉ bản thân Tưởng Lệnh Trinh cứ một mực phải đi đến chỗ đông người, té ngã cũng không thể trách người khác. 

Không có chuyện tự dưng mà Tưởng Vân Sam lại thế này, hôm nay nàng ta cố ý bày ra bộ dáng như thế, rất có thể là đang diễn tuồng cho người nào đó xem chăng?

Cố Thịnh Nhân nhìn Tưởng Vân Sam diễn trò bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng vẫn ngồi yên bất động, cũng không mở miệng nói chuyện. Chẳng phải muốn diễn tuồng sao? Ta để cho ngươi diễn cho đủ!

Tưởng Vân Sam vốn chỉ là đến làm bộ làm tịch, nào biết đâu rằng Tưởng Lệnh Trinh vậy mà lại thật sự không để ý đến nàng ta? 

Tưởng Vân Sam nhìn chằm chằm Tưởng Lệnh Trinh bằng ánh mắt oán độc, tình cờ nhìn đến kiện váy dài màu đỏ trên người nàng, nhất thời không nhịn được cơn ghen tị…Đây chính là “gấm Lưu Quang” được tiến cống vào năm nay, ngoài Hoàng hậu và Thái hậu trong cung được ban cho hai xấp, cũng chỉ có Trưởng công chúa mới được ban cho một xấp, lúc này nó đang được khoác trên người Tưởng Lệnh Trinh. 

Nàng ta cũng đã bày ra bộ dáng này rồi, nên không thể bỏ dở nửa chừng, đành phải dùng sức dụi mắt, đôi mắt đáng thương bị nàng ta dụi đến đỏ bừng. Đây chính là “đỏ hoe” hàng thật giá thật. Ngay lúc Tưởng Vân Sam sắp mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc người mà nàng ta chờ đợi cũng đã đến. 

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”, có giọng nói của một nam tử trẻ truyền đến. 

Chủ nhân của giọng nói này, tóc được vấn bằng ngọc quan, trường bào trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, quanh eo là thắt lưng ngọc, thoạt nhìn có dáng vẻ của một quý công tử nho nhã. Đúng là hôn phu của Tưởng Lệnh Trinh, Thái tử của Thiên Khải Triều - Cơ Diệp. 

"Thái tử điện hạ!", Cố Thịnh Nhân đứng dậy hành lễ. 

Cơ Diệp vội vàng đưa tay ra đỡ Cố Thịnh Nhân dậy: "Biểu muội không cần đa lễ, chúng ta vốn là biểu huynh muội thân thiết, lại còn có hôn ước, thật sự không cần câu nệ đến vậy." 

Cơ Diệp vẫn vô cùng hài lòng với vị hôn thê là biểu muội này. Xuất thân thì không có gì phải bàn cãi, diện mạo càng hiếm thấy, trong hoàng thành này có ai mà không ngưỡng mộ Thái tử có diễm phúc? 

"Vân Sam vấn an biểu ca", Tưởng Vân Sam bên cạnh thấy khi Thái tử đi vào, lại không hề để mắt đến nàng ta, không khỏi nghiến răng, mềm mỏng gọi một tiếng. 

Lúc này Cơ Diệp mới chú ý đến Tưởng Vân Sam vẫn còn bên cạnh. Ban đầu hắn có vẻ không kiên nhẫn, nhưng khi quay lại nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của Tưởng Vân Sam, sắc mặt của hắn mới dịu đi, “Nàng là?”

Tưởng Vân Sam nhẹ nhàng hành lễ, cổ hơi cúi xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn nà: “Thiếp thân vị danh* là tiểu thư trong Phủ đại tướng quân, đứng hàng thứ hai.”

(*Thiếp thân vị danh - 妾身未名: cách xưng hô của phái nữ một cách nhún nhường, thường dùng cho cô gái chưa có chồng.)

Nguyên Tưởng Vân Sam nhát như thỏ đế, vừa nhìn thấy Thái tử đã trốn thật xa, làm gì có cơ hội diện kiến hắn?

Thái tử nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu: “À, thì ra là nữ nhi do tì nữ kia của Đại tướng quân sinh ra.”

Cố Thịnh Nhân cười mỉm chi, nhìn khuôn mặt của Tưởng Vân Sam đang trở nên cực kỳ khó coi.

Chương kế tiếp