[Xuyên Nhanh] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi

Chương 15: Ác ma của cô ấy (15)

[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Hạ Thiên tận mắt chứng kiến Justin một giậm hụt một bước tại chỗ cầu thang.

Cậu nhóc nhanh chóng mất thăng bằng ngã xuống với tư thế đầu chạm đất, những âm thanh rợn người phát ra, thân thể cậu nhóc tiếp xúc với chiếc cầu thang. Vệt máu thuận theo những tấm ván lan ra, cậu nhóc cứ thế lộn nhào cho đến khi đáp xuống tấm thảm ở tầng một.

Ngay lập tức những tiếng kinh hãi, la hét chói tai tràn ngập căn phòng, tất cả mọi người trở nên hỗn loạn.

Cô ngơ ngác đứng tại một chỗ vì sốc, không thể nhúc nhích di chuyển như thể bị thần chú cố định.

"Hạ Thiên, nhìn xem con đã làm cái gì!" Ngay cả lời buộc tội kinh hãi của quý bà Smith đến tai mà Hạ Thiên cũng không đưa phản ứng gì cả: "Con mau đi gọi điện thoại cho xe cứu thương đi!"

Điều này không phải do cô làm!

Cô không hề ra tay, đúng ngay thời điểm cần thiết mọi người trong phòng đều đã nghe thấy giọng nói cảnh báo của Matthew, và tất cả đều quay đầu lại. Bà Smith cũng như những vị khách đến thăm đều như vậy, hoàn toàn nhìn rõ hành vi Justin chuẩn bị ném con chuột vào người cô.

"Thực là không thể trông cậy vào con, chết tiệt, chết tiệt! Frank, Johan, mau chóng gọi xe cứu thương, cùng ta đi đến bệnh viện. Leila, con đi tiễn vợ chồng nhà Lewis rời đi!"

Vào thời điểm quan trọng quý bà Smith đã phát huy năng lực ứng phó khẩn cấp mà một y tá cần có, bà ấy tuy bị dọa cho một phen, nhưng đã phản ứng lại rất nhanh.

Ngay sau đó lập tức Frank lao đến, cậu ta bị vết máu trên cầu thang làm cho kinh hãi đến mức lùi lại ba bước, cậu quát mắng vào mặt Hạ Thiên: "Đồ phù thủy, mày đã làm cái gì vậy?!"

Quý bà Smith: "Còn không mau đi gọi xe cứu thương!"

Không ai quan tâm đến Hạ Thiên và Matthew nữa, sau một cuộc hỗn loạn ngắn ngủi, xe cấp cứu đã đến, cặp vợ chồng đến nhận con nuôi đã rời đi, khu nhà ở rộng lớn bỗng chìm đắm trong cơn im lặng.

Mãi cho đến giờ, cậu bé Matthew vẫn ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha, mới nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.

Như thể những vết máu còn lại không tồn tại ở đó, Matthew bước đến trước cầu thang, đôi giày thể thao màu trắng mới tinh vì để đón tiếp những người nhận nuôi mà cất công mua, cậu bé dùng nó giẫm lên vết máu, những âm thanh nhấp nháy nhầy nhụa phát ra.

Những vệt máu đã đông đến đen kịt lại cứ thế dính vào đế giày của cậu bé, tùy theo từng bước chân của Matthew khi bước lên cầu thang, ở giữa các bậc thang vốn sạch sẽ bị cậu bé lưu lại những bước chân màu máu.

Cuối cùng Matthew Dennehy dừng lại trước mặt Hạ Thiên.

Một nụ cười đọng lại trên khuôn mặt cậu bé.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên nhìn thấy Matthew biểu đạt cảm xúc một cách rõ ràng như thế, cũng là lần đầu tiên cô thấy cậu bé nở nụ cười.

Cậu bé sáu tuổi, khuôn mặt mềm mại làn da trắng sáng như miếng đậu hủ vẫn còn nét béo tròn mũm mĩm của một đứa trẻ con, ánh sáng ấm áp trong nhà tô điểm cho mái tóc vàng của cậu bé một tầng sáng mềm mại, làm tan lớp băng đã đóng băng lâu ngày trên khuôn mặt cậu bé. Khóe miệng của Matthew khẽ cong lên, một niềm vui đơn giản, thuần khiết hiện lên trong đôi mắt xanh lam long lanh của cậu bé, khiến cậu bé càng giống một thiên thần lạc lối đến trần gian hơn.

Với điều kiện, nếu không có vết máu của Justin trên đế giày của Matthew.

"Em......"

Hạ Thiên không khỏi run rẩy dưới cơn ớn lạnh, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, "Em đã biết trước kế hoạch của Justin rồi, phải không?"

Nếu không, làm sao cậu bé có thể lên tiếng cảnh báo ngay khi Justin vừa lôi con chuột ra? Chắc hẳn Matthew đã ngồi ở tầng một quan sát rất lâu rồi.

"Em nghe thấy được." Matthew thẳng thắn trả lời.

Trình bày một cách đơn giản, nhưng trong đó chứa đựng không biết bao nhiêu lượng thông tin.

Những gì được cậu bé nghe được chắc chắn là một cuộc đối thoại - chứng minh rằng Justin không đơn độc một mình nghĩ ra chủ ý này, trong này có 80% là việc do Frank bày ra. Nhưng điều khiến Hạ Thiên cảm thấy kinh hoàng là, Matthew đã nghe được kế hoạch của họ, điều này cậu bé đã biết từ lâu, nhưng lại chọn cách im lặng.

Cậu bé đã luôn chờ đợi khoảnh khắc này.

Đối với Matthew Dennehy, việc giết một đứa trẻ được nuôi nhờ cùng chung sống dưới một mái nhà, sẽ không khác gì dẫm chết một con kiến. Hạ Thiên không dạy cho một cái máy lạnh cách để yêu thương và đồng cảm, nên đã nói rõ với Matthew rằng việc làm tổn thương người khác thì sẽ phải nhận lại cái giá đắt.

Lời đó Matthew đã nghe lọt tai, cậu bé lựa chọn chấp nhận, hơn nữa cậu ấy học tập rất nhanh-truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Nhìn xem, mọi thứ giống như bây giờ.

Không làm gì, thì sẽ không vi phạm các nguyên tắc của khuôn khổ người lớn đặt ra. Chỉ một tiếng la hét hô lên sẽ khiến Justin tự gậy ông đập lưng ông.

Hạ Thiên thậm chí còn phải cảm ơn cậu bé; nếu Matthew không phát ra tiếng cảnh báo, cô sẽ là người ngã nhào trên cầu thang, và được đưa lên xe cấp cứu ngày hôm nay.

Tuy nhiên cô không thể kiềm chế được cảm giác ớn lạnh ập vào tận tim gan.

Rõ ràng là mọi thứ phát triển theo một chiều hướng tốt, Matthew không những không chủ động làm tổn thương người khác, gây hại cho động vật nhỏ, mà cậu bé còn bắt đầu mở lòng, bộc lộ cảm xúc, rõ ràng đều là chuyện tốt, nhưng nhìn nụ cười đẹp đẽ của cậu bé, Hạ Thiên chỉ cảm thấy có gì đó không đúng.

Đang lúc tâm trạng phức tạp, tiếng thông báo của hệ thống đã kịp thời đánh lạc hướng sự chú ý của Hạ Thiên.

[Cốt truyện nhánh đã được xác định: Matthew Dennehy sẽ không được vợ chồng Lewis nhận nuôi.]

Dĩ nhiên là không rồi! Mặc dù không giống như trong bộ phim gốc, đây không phải là lỗi của Matthew, nhưng chỉ là lần đầu tiên tiếp xúc với bọn trẻ được nuôi nhờ thì mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ lựa chọn bỏ cuộc thôi.

Hiển nhiên là Matthew cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là…

Cô e rằng đây là một trong số ít những cơ hội mà Matthew Dennehy có thể thoát khỏi những trải nghiệm vốn có trong nguyên tác.

Trong thời gian một năm này, dù Matthew có được nhận nuôi hay không, quý ông Smith sẽ bị phá sản vì lý do bất khả kháng. Khi đó gia đình Smith sẽ không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng những đứa trẻ nuôi nhờ này nữa, Hạ Thiên và Matthew vẫn sẽ cách xa nhau.

Cho dù bỏ lỡ ngày hôm nay, bọn họ cũng chỉ còn có một năm chung sống bên nhau mà thôi.

Một năm thật sự quá ngắn, Hạ Thiên cảm thấy một năm không đủ để Matthew đạt được một trăm phần trăm độ thiện cảm với cô. Chỉ là cơ hội xuất hiện một gia đình có ý định nhận nuôi hai đứa trẻ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với nhau cùng một lúc, là rất mong manh - một năm tới này trong nguyên tác không có gia đình nào giống như vậy xuất hiện.

Hạ Thiên không thể nuôi hi vọng ở phương diện đó.

Hoàn cảnh sống của Matthew vẫn quan trọng hơn, so với độ thiện cảm. Cô cần phải tìm cha mẹ nuôi phù hợp cho Matthew Dennehy trong thời gian một năm này, và không thể để cậu bé cứ tiếp tục xoay vòng chật vật ở những gia đình nhận nuôi khác.

Cô khẽ cau mày suy tư, đổi lại là sự hiểu lầm của Matthew.

Cậu bé sáu tuổi không nhận được những lời khen ngợi và phần thưởng như mong đợi, nụ cười nhẹ trên khuôn mặt cậu bé hơi hơi thu lại một phần.

"Chị không vui." Matthew thốt lên: "Tại sao?"

Hạ Thiên miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy.

Tầng hai cũng là một đống hỗn độn, giấy tờ thu nhận con nuôi vương vãi khắp sàn, còn có những mảnh cốc sứ vỡ tung tóe khắp nơi. Cô cố gắng giữ thăng bằng giữa những mảnh vỡ, cúi người xuống ngang tầm nhìn với Matthew.

"Nhưng em rất vui, phải không?" Hạ Thiên không trả lời mà hỏi.

Cô cố nặn ra một nụ cười, đưa tay nhéo đôi má tròn trịa của Matthew một cách thân mật giả tạo: "Lần đầu tiên chị thấy em cười đấy, nhìn thật đẹp, em nên cười nhiều hơn nữa! Có lẽ khi cười nhiều hơn, quý bà Pete sẽ cho em càng nhiều nước ngọt và tiền tiêu vặt hơn."

Ánh mắt Matthew vẫn cứ dán chặt vào Hạ Thiên.

Cậu bé hoàn toàn không lay chuyển, một mực khăng khăng nói: "Chị không vui."

Sự cố chấp này, giống như một thợ săn chỉ để mắt đến con mồi của mình, sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được điều mình muốn.

"Đúng, tất nhiên là chị không vui rồi." Hạ Thiên thở dài một tiếng.

Vẻ mặt của Matthew đột ngột trở nên lạnh lùng xuống.

Hạ Thiên vỗ vỗ ngực một cách sợ hãi: "Suýt chút nữa thôi, người nằm trên mặt đất là chị rồi! Sợ chết đi được, sao chị có thể vui nổi chứ?"

Những gì cô vừa nói là lời từ tận đáy lòng của cô!

Chỉ cách một bước chân thôi, bãi máu trên sàn này đã là của Hạ Thiên, đổi lại thành ai mà không sợ cơ chứ? Hormon Adrenalin* mất dần, chân tay Hạ Thiên run lẩy bẩy, càng khiến cô trông có vẻ sợ hãi hơn.

*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

"Vẫn phải cảm ơn em, Matthew." cô thật lòng cảm kích nói: "Là em đã cứu chị."

Matthew chấp nhận câu nói của Hạ Thiên.

Cậu bé chớp chớp mắt, sự lạnh lùng trên mặt chuyển thành tò mò, nghiêng nghiêng đầu: "Em không nên cảm thấy vui vẻ sao?"

Đây là ngụ ý buông tha cho câu hỏi vừa rồi, tiếp tục thuận theo chủ đề của Hạ Thiên vừa nói.

"Chà...... hơi phức tạp một chút."

Hạ Thiên vỗ cằm, quyết định nói thật: "Chị có thể hỏi, ngoài niềm vui ra, thì em còn cảm thấy điều gì?"

Đôi mắt xanh trong veo của Matthew, lóe lên khi cậu bé nghe thấy lời vừa rồi.

Cậu bé hơi hơi cúi đầu trầm tư một lát, sau đó chỉ vào chỗ ngực của mình nói: "Trên này cảm thấy rất đầy rất căng, còn có chút ngứa."

"Có chút ngứa?"

"Hài lòng." Matthew đã trả lời.

"Chị e là những gì lấp đầy trái tim, là cảm giác thành tựu."

"Cảm giác thành tựu?"

Hạ Thiên giơ tay lên, ngón tay mềm mại cũng đặt lên phía trên lồng ngực nhỏ nhắn của Matthew y chang như vậy.

“Có một cảm giác thành tựu khi em làm được điều gì đó tốt, được khen thưởng hoặc công nhận vì điều đó.” Cô giải thích: “Giống như… khi chị học hành chăm chỉ, và đạt điểm cao nhất vào cuối kỳ, chị sẽ nhận lại được niềm vui và cảm giác thành tựu, hay ví dụ khác một ngày lao động dọn dẹp khu vườn hoa một cách sạch sẽ, quý bà Pete rất vui mừng cảm kích chị, và sẽ cho chị thêm tiền tiêu vặt, chị cũng sẽ nhận được cảm giác thành tựu.”

"Lúc Justin đã ngã xuống dưới, em cũng cảm thấy như vậy." Matthew lên tiếng đáp lại.

...... Đừng dùng vẻ mặt ngây thơ như vậy nói những điều kinh khủng như thế!

Dĩ nhiên là, Hạ Thiên không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Cô tỏ ra vẻ mặt bối rối: "Thật sao? Matthew hạnh phúc và mãn nguyện vì em cảm thấy hả hê, hay là vì em đã bảo vệ được chị?"

Matthew hơi hơi khựng lại.

Hạ Thiên tranh thủ thời cơ: "Cậu ta ngã xuống cầu thang, rốt cuộc là do em vì muốn bảo vệ chị đúng không? Em chỉ dùng một câu nói đã đập tan ác ý của bọn chúng, đúng là lợi hại!"

Nói rồi, Hạ Thiên chìa tay ra.

Cô cho Matthew một cái ôm thật chặt, vòng tay ôm lấy cậu bé, như thể nỗi sợ còn sót lại dư âm sau kiếp nạn suýt mất đi mạng sống của cô: "Chị sợ hãi khi nghĩ lại về điều đó, vì vậy cảm ơn em đã bảo vệ chị, Matthew. Chị đoán cảm giác thành tựu, khi muốn được bảo vệ người khác sẽ hoàn toàn khác với cảm giác thành tựu khi muốn làm tổn thương ai đó."

Thực ra Hạ Thiên cũng không chắc chắn điều đó là đúng.

Matthew không có bất kỳ ý thức đạo đức nào, đương nhiên cậu bé cũng không cảm thấy tội lỗi vì đã làm tổn thương người khác. Tuy nhiên, bản thân ý thức về đạo đức vốn là thứ được đào tạo trong cuộc sống sau này .

Vài lời nói chưa chắc đã được cậu bé chấp nhận, Hạ Thiên buông cậu bé ra, lông mày của Matthew khẽ nhíu lại, như đang cân nhắc sự khác biệt trong đó.

"Nghĩ mà xem, em nhận được cảm giác thành tựu, là do em thông minh sắc sảo hơn người khác, và em là người đã thắng được họ." Hạ Thiên tiếp tục dẫn dắt từng bước: "Nhưng xuất phát điểm của tất cả, là vì Justin, hay là vì chị?"

"Chị." Matthew đã không nghĩ ngợi trả lời.

"Quá tốt rồi!"

Hạ Thiên nở một nụ cười rạng rỡ: "Chị biết trong lòng Matthew, chị quan trọng hơn so với Justin mà."

Lời nói của cô vừa đáp xuống, Matthew cuối cùng đã bị thuyết phục.

Rốt cuộc là Hạ Thiên cảm thấy mãn nguyện vì được coi trọng, hay là vì Justin mà cảm thấy mãn nguyện? Câu trả lời không khó để tìm ra.

Matthew thu hồi lại thần thái có lẫn một chút khó hiểu của mình, khi cậu bé gật đầu, nụ cười cực kỳ nhẹ lại nở trên khuôn mặt cậu bé lần nữa. Cậu bé chỉ cần mím nhẹ đôi môi hồng hào, khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường cong khó nhận thấy, cũng đủ phá vỡ lớp tường băng tưởng chừng như băng giá vạn năm xung quanh cậu bé.

"Em hiểu rồi." Cậu bé nói.

Hạ Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên ngay trước khi cô chuẩn bị đứng dậy, cậu bé trước mặt cô đã đưa đôi tay ra mà không hề có một chút điềm báo trước nào.

Cậu bé tóm lấy cổ tay Hạ Thiên, nhanh đến mức cô còn chưa kịp đưa ra phản ứng. Cậu bé nắm chặt Hạ Thiên lại bằng một sức mạnh mà không phải một đứa trẻ sáu tuổi đáng có, gần như ép buộc phải cố định khoảng cách giữa hai người họ lại.

Đôi mắt xanh lam của Matthew Dennehy gần trong gang tấc, khóe miệng của cậu bé rõ ràng vẫn còn giữ hơi hơi cong lên, nhưng đôi mắt xanh lam của cậu bé lộ ra vẻ tham lam mà không có bất kỳ tình cảm nào khác.

"Cần nữa."

"Cái, cái gì?" Hạ Thiên kinh ngạc lên tiếng.

Cô cảm thấy như mình bị quấn chặt cứng bởi một con rắn đói suốt mùa đông, không cách nào thoát ra được.

"Cảm nhận, suy nghĩ và còn các quy tắc khuôn khổ." Matthew nói ngắn gọn nhưng đầy đủ: "Dạy thêm cho em."

[Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy +5, độ thiện cảm hiện tại: 25.]

Matthew cười nhẹ mở miệng: "Tôi cần nhiều hơn nữa."Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp