Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 20: Chiếm Lấy Vi Sư (20)
Bất quá hiện tại An Kỳ đang đeo mặt lạ ở trên mặt, cũng chẳng ai nhìn thấy dung mạo của nàng, chớ nói gì nhận ra nàng đây?

"Vị cô nương, đắc tội" Hàn Mạc lạnh lùng nói, sau đó lập tức cầm kiếm hướng nàng tới.

An Kỳ cũng không chần chừ, lập tức lấy roi ra quất lên người hắn.

Hàn Mạc cũng rất nhanh liền tránh đi.
An Kỳ không đánh trúng hắn cũng không nóng nảy, tiếp tục cầm roi đánh hắn.

Tốc độ của hai người rất nhanh, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy được hai cái tàn ảnh đỏ, trắng khẽ lay động.

Chẳng biết qua bao lâu, An Kỳ lúc tránh khỏi đường kiếm thì bị kiếm trượt qua cái mặt lạ, rất nhanh cái mặt lạ rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt kiều diễm của nàng.

Hàn Mạc thấy vậy liền sửng sốt một chút, An Kỳ cũng thừa dịp hắn ngây người này, dùng roi quất vào người hắn một cái.

Đau đớn trên da thịt làm Hàn Mạc phản ứng lại, hắn ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng, sau đó mấp máy môi "Đoá Nhi"

An Kỳ chỉ đứng đấy nhíu mày nhìn hắn, lạnh nhạt mở miệng "đang ở trên võ đài, không nên lẫn chuyện tình cảm vào trong, người có đánh tiếp hay không?"

"Đoá Nhi.." Hàn Mạc vẫn đứng đấy nhìn nàng, đọc đi đọc lại cái tên này, giọng nói dường như có chút kích động, cũng có chút đau khổ?

Rốt cuộc đánh hay không đánh?

Hiện tại hắn như vậy nàng cũng không thể động thủ, Vân Môn Phái hiện tại cũng có rất nhiều người nhận ra nàng, với cả hắn trước mắt còn như thế này, nàng mà động thủ sẽ gây tiếng xấu cho môn phái nha.

An Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, càng nhìn càng thấy chướng mắt, đánh thì cứ đánh nha, một hai lôi chuyện cũ vào làm gì?

Hàn Mạc bước chân còn đang hướng tới An Kỳ, nhìn thấy ánh mắt của nàng cả người hắn liền cứng đờ, không dám bước tiếp.

Đoá Nhi hiện tại hận hắn sao? Hận hắn năm đó bỏ mặc nàng? Nhưng mười một năm qua hắn cũng rất đau khổ, cũng rất hối hận, hối hận hắn vì người khác bỏ nàng đi, hối hận hắn không tới kịp, hắn chính là gián tiếp hại nàng.

Nhưng nhìn ánh mắt của người kia vẫn bình thản như vậy, nhìn thấy hắn mắt cũng không có hiện lên chút gợi sóng.

Giống như nhìn thấy một người xa lạ.

"Đoá Nhi.." Hàn Mạc sắc mặt trắng bạch nhìn nàng.

"Sư phụ, mọi chuyện đã qua không lên nhắc lại nữa" An Kỳ nhìn hắn nhàn nhạt nói.

Nàng vẫn như vậy, đối với hắn từ đầu tới cuối đều lạnh nhạt, chẳng lẽ tình cảm mười mấy năm bên hắn đều không có sao?

Nghĩ tới đây tim Hàn Mạc lại co thắt lại.

Trong nháy mắt, Hàn Mạc giống như bị sát khí bao phủ, hai mắt hắn đỏ ửng đầy tơ máu hướng tới An Kỳ đánh tới.

Sao nàng lại có thể dùng ánh mắt đó nhìn hắn như vậy? Sao nàng lại có thể đối xử như vậy với hắn, Hàn Mạc rất đau, cả đầu cũng căng cứng cảm giác như nó sẽ nổ tung trong chốc nát, mặc cho đau đớn thể xác, hắn vẫn cố gắng dành lại chút lí trí.

Nhưng hiện tại, quanh hắn chỉ có sát khí, hắn không kiểm soát được mà hướng tới An Kỳ đánh tới.
Hắn tới rất là nhanh, An Kỳ cũng không kịp tránh, bị lực lượng lớn như vậy đánh vào người, nàng liền phun ra một ngụm máu.

Nhìn thấy nàng như vậy, con ngươi Hàn Mạc khẽ động, nhưng sát khí với ma khí quá nhiều, hắn không thể kiểm soát nổi bản thân.

"Hàn Mạc nhập ma" các tu sĩ và người bên dưới thấy một màn như vậy liền lên tiếng.

Bọn hắn nhao nhao lên võ đài muốn ngăn chặn Hàn Mạc.

"Sư tôn" các đệ tử trong Vân Môn Phái không nhịn được lên tiếng.

Chưởng môn vẫn không nói gì, sau đó bất đắc dĩ thở dài, một thân bay lên võ đài.

Vị sư đệ này của hắn, e rằng hôm nay tính mạng khó bảo toàn được.

Bị mọi người vậy quanh, Hàn Mạc trong lòng càng điên cuồng.

Ai cản đường hắn, đều phải chết.

Sát khí vừa động, ma khí lại càng nhiều, cả đại hội võ lâm dường như đều bị vây dưới ma khí của hắn.

"Còn không mau bày trận" một vị chưởng môn nhíu mày nhắc nhở mọi người.

Trận pháp vừa xuất hiện, Hàn Mạc liền bị nhốt vào kết giới trong đó.

Trong kết giới dường như có thiên đao vạn quả đâm vào người hắn, bộ bạch y hắn mặc cũng bị máu nhuộm thành đỏ rực.

Hắn hét lên thật to một tiếng, ma khí theo đó mà phóng hết ra ngoài, cuối cùng Hàn Mạc không chịu được nữa liền ngất đi.

An Kỳ thấy vậy cũng xoay người lại, cùng Thiệu Minh rời đi, chẳng biết Tuyết Lạc từ đâu xuất hiện, đứng trước mặt cản đường nàng.

Tuyết Lạc hai mắt đỏ ửng, nàng trên mặt không dấu nổi phẫn hận nhìn An Kỳ, nàng gằn từng chữ nói "tất cả là tại ngươi, sư phụ vì ngươi lên mới nhập ma, đều tại ngươi. Đang yên đang lành sao ngươi lại quay trở lại, năm đó sao ngươi không chết đi!!"

Tuyết Lạc còn muốn động thủ, nhưng tới một sợi tóc còn như đụng được vào nàng, đã bị An Kỳ phóng uy áp tới.

Nàng lạnh nhạt mà nhìn Tuyết Lạc cười "cũng chẳng liên quan tới ta"

An Kỳ nói xong liền cùng Thiệu Minh đi mất.

Đúng là phong thuỷ luân chuyển.

Lúc trước Đoá Nhi vì Hàn Mạc mà nhập ma, cuối cùng mất đi cả sinh mệnh.

Hiện tại Hàn Mạc lại vì Đoá Nhi mà nhập ma, cuối cùng bị phế hết võ công.

Quy chung vẫn là tự làm tự chịu, còn có thể trách ai?
Chương kế tiếp