Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 20
Văn Thư bị bắt ngẩng đầu lên.

Hắn sợ sệt nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Morrie, do dự cắn răng một chút, nhân lúc Morrie muốn kéo hắn, thuận thế hôn lấy môi đối phương.

Cả người Morrie cứng đờ, sau đó lại muốn đẩy hắn ra.

Văn Thư đè nặng nỗi ghê tởm trong lòng, hai tay ôm chặt cổ Morrie, thân thể chủ động tiến gần, hết sức nhiệt tình đưa đầu lưỡi vào thăm dò bên trong khoang miệng hắn.

Thấy Morrie không có chút dao động nào, trái tim Văn Thư vô cùng khẩn trương, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, vận dụng kỹ xảo hôn môi mà hắn biết trong hơn hai mươi năm qua, cuối cùng mới nhận được sự đáp lại của Morrie.
Morrie hơi hơi cúi xuống, hô hấp bắt đầu dồn dập, tiếp đó đè gáy Văn Thư, làm cho nụ hôn này sâu hơn, ra sức cướp đoạt không khí trong miệng hắn.

Qua một lúc lâu sau, Văn Thư mới có thể tách khỏi nụ hôn này, nhanh chóng cướp lời của Morrie. “Ta sẽ giết hắn……!”

Trái tim Văn Thư treo ngược cành cây.

Hắn chưa từng có lời nói dối nào thái quá như vậy, cũng chưa từng nói dối trước mặt một kẻ điên thích giết người như Morrie.

Nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm, chuyện vừa rồi căn bản không nằm trong kế hoạch của Morrie, nếu hắn bị dao động lần nữa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vậy nên phải kìm chân cảm xúc của Morrie, tránh cho bị tác động mà bùng nổ.

…… Hiện tại chỉ cần trấn an cảm xúc Morrie, có lẽ hắn sẽ có một con đường sống.

“Thật sự.... Ta, ta sẽ vì ngươi giết Karen. Ta không thích hắn.”

Văn Thư cảm thấy đầu lưỡi chính mình đã cứng đờ, đến lúc đối diện với đôi mắt Morrie làm hắn càng khẩn trương, chỉ có thể không ngừng nói chuyện giảm áp lực.
“Ta bị hắn khống chế tinh thần, căn bản không muốn hôn hắn. Ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, chỉ là không dám nói cho ngươi. Ta, ta thích ngươi, muốn cùng ngươi ở bên nhau. Ta yêu ngươi.”

“Ngươi yêu ta?” Hầu kết Morrie chuyển động, ngơ ngác hỏi lại.

Biểu tình Văn Thư cứng đờ, nhưng hắn đã leo lên lưng cọp thì khó có thể leo xuống, miễn cưỡng gật đầu, nội tâm bất an đến mức suýt chút nữa cắn phải lưỡi. “Ta, ta yêu ngươi.”

“Yêu ta nhiều bao nhiêu?”

Văn Thư áp xuống dạ dày quay cuồng. “…… Đặc biệt, đặc biệt yêu ngươi.”

“Ngươi còn yêu ai nữa?”

“Không, không có……! Chỉ yêu ngươi.”

Lông mi Morrie run lên, đồng tử chậm rãi co rút, ánh mắt nhìn Văn Thư không rời, khuôn mặt lại nhìn không ra biểu tình gì, nhưng sống lưng thẳng tắp hình như đã hơi run rẩy.

Sau đó hắn không nói không rằng lôi kéo Văn Thư đi theo mình.

Văn Thư lén lút thở ra một hơi, lúc này mới chú ý tới toàn thân hắn đã toát mồ hôi lạnh, tay chân tê cứng.

Morrie không chỉ không đánh dấu hắn, thoạt nhìn còn rất bình tĩnh, dọc đường đi cũng không gặp Karen, thuận lợi về tới khoang ngủ.
Cửa vừa đóng lại, Morrie liền đè lại hành động của hắn.

“Lặp lại lần nữa.”

“Cái gì……” Văn Thư không hiểu chuyện gì.

Morrie cũng không nói ra, chỉ bất mãn nhíu mày. “Lặp lại lần nữa!”

Văn Thư bị dọa hoảng sợ, hơi hơi mở miệng thăm dò nói. “Ta, ta yêu ngươi?”

“Ngươi yêu ta?”

Văn Thư âm thầm nắm chặt tay. “Ta yêu ngươi.”

Sao có thể.

“Ngươi yêu ta?”

“…… Ta yêu ngươi.” Ta hận ngươi.

Morrie nhẹ giọng lặp lại, hô hấp nặng nề, càng tiến sát hắn. “Chỉ yêu ta?”

Văn Thư bị chặn ở góc tường, cả người cứng đờ. “Ta……” Hắn hơi cắn môi. “Chỉ yêu ngươi……”

Đm cả đời này của hắn còn chưa hận ai nhiều như vậy.

Đột nhiên Morrie cúi xuống hôn hắn.

“!!”Văn Thư bị giật mình, e sợ sự tình lại mất khống chế một lần nữa, nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ bị Morrie hôn môi.

“Nói lại lần nữa, ca ca.”

“Ca ca yêu ai nhất……”

“Thật vậy chăng?”

“Ca ca……”
Văn Thư bị tay hắn nắm đau, cố gắng không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời ghê tởm này, lúc sau còn dứt khoát cắn đầu lưỡi Morrie phát tiết.

Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Morrie giống như cắn trúng thuốc, càng thêm kích động. Cuối cùng còn kiềm chế không được, hắn phải tự cắn vạt áo mình.

Văn Thư vội vàng nghiêng đầu không dám nhìn thẳng.
Sợi tóc Morrie rũ xuống trán, mồ hôi tinh mịn nổi lên, hai tai đỏ rực như phát tình.

“Ca ca, ca ca…… Ca ca tiếp tục nói đi……”

“Ta……” Văn Thư cắn chặt răng, ép bản thân mở đôi môi khô khốc.

“Thích Morrie nhất, chỉ thích mỗi Morrie…… Vĩnh viễn không rời khỏi Morrie…… Bởi vì ta yêu…… A! Đm!”

Morrie đột nhiên ngẩng đầu cắn một ngụm lên người hắn.

Tên biến thái! Văn Thư bị đau cuộn thân mình lại, lại bị đối phương tách ra, sau đó liền cảm nhận được một thứ chất lỏng rơi trên đùi hắn.

Thực ghê tởm.

Mặt Văn Thư nhăn nhó.

Nhưng so với trước khi hồi tưởng đã tốt hơn nhiều.

“Ca ca.” Morrie ôm hắn thật chặt, đưa lưỡi liếm máu vừa bị hắn cắn mà chảy ra, mệt mỏi gục xuống ngực Văn Thư.

“Đợi giết Karen xong, chúng ta sẽ về nhà.”

“……”
Còn sớm lắm.

“Ca ca cũng đồng ý với ta đúng không?”

Văn Thư bị Morrie nhìn chằm chằm, lông tơ trên cổ dựng lên, nhắm mắt thuận theo gật đầu, không dám có chút biểu hiện không vui nào.

Đệt mọe cuộc đời!! Vai chính thụ muốn giết vai chính công!

Muốn hắn chết đây mà.

Morrie vừa lòng nở nụ cười, đuôi mắt xinh đẹp nheo lại, cúi đầu không ngừng cọ sát trên người Văn Thư, tựa hồ còn chưa đã thèm.

“Ca ca phát sốt sao? Trên người thật ấm áp nha.”

Morrie thỏa mãn ôm nửa ngày mới sờ sờ trán Văn Thư.

Văn Thư suy yếu nhắm mắt lại.

Hắn vốn dĩ bị trúng độc, hiện tại hơi chút thả lỏng, đầu óc lập tức mơ hồ choáng váng, cả người không có chút sức lực nào, hận không thể ngủ một giấc.

“Ta đi lấy thuốc cho ca ca.” Morrie giúp hắn lau khô dấu vết trên đùi, sau đó hôn một cái mới chịu rời đi.

Văn Thư khó chịu trở mình trên giường, hắn bị lạnh kéo chăn lên đắp, mê man nằm một lát, suýt chút nữa đã ngủ thật.
Một lát sau, hắn mới mơ mơ màng màng cảm nhận được Morrie đã trở về, nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp của hắn, tay cầm một chén nước, miệng đối miệng muốn đút cho hắn.

“Ngô…… Không cần.” Nội tâm Văn Thư ghét bỏ lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, lời còn chưa nói xong, đã bị bẻ cằm ép uống nước thuốc.

“Ta thích chăm sóc ca ca.” Morrie vuốt tóc hắn, tâm tình rất tốt, mỉm cười dịu dàng như muốn hòa tan người đối diện.

“Ca ca bị bệnh thật tốt, như vậy sẽ không xuống giường được.”

Văn Thư: “…………”

Ai có thể chỉnh chết kẻ điên này giúp hắn không....?

……

Tuy rằng Morrie muốn hắn luôn bị bệnh, nhưng hắn nghỉ ngơi hai ngày đã khôi phục, phải tiếp tục dựa theo phân phối của tinh hạm đến nhà ấm trồng hoa làm việc.
“Ngươi nghe nói gì chưa, điện hạ tỉnh lại rồi.”

Văn Thư vừa bước vào liền nghe được vài tiếng nghị luận xôn xao, không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ tinh thần thú của Karen đột nhiên xuất hiện, hắn lại bị Morrie ấn cổ yêu cầu ra lệnh Karen đi tìm chết.

Cũng may Karen đã tỉnh lại.

Tỉnh lại thì sẽ mất đi ký ức.

Vậy nên dù hắn đồng ý với Morrie sẽ giết Karen cũng không được nữa…… Văn Thư chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, Morrie không còn biện pháp nào ép hắn ra lệnh cho Karen giết chính mình.

Mắt thấy công việc một ngày sắp kết thúc, bỗng lúc này một đội binh sĩ mặc chế phục nghiêm chỉnh đi vào nhà ấm trồng hoa.

Emma vội vàng đón tiếp.

Văn Thư nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng mạc danh có dự cảm xấu.

Hắn do dự một chút, vẫn quyết định cẩn thận ẩn mình sau bụi hoa, xa xa có thể nghe lén mấy chữ.

“…… Kiểm tra…

… Quỹ đạo hành động……”

“…… Người đi qua khu B, nhân viên đã tới nhà ấm trồng hoa……”

Tâm Văn Thư trầm xuống.

Tra, tra cái gì……

Hắn càng thêm cẩn thận đi tới phía trước vài bước, ngó đầu qua hàng cây xanh.

Lúc này mới phát hiện ngoài binh lính ra, bọn họ còn mang theo cả quân y. Đối phương đeo mắt kính, trên thân mặc chế phục đặc thù, thoạt nhìn cấp bậc không thấp.
Văn Thư chẳng qua hơi nhìn một chút, vị quân y kia liền nhạy bén quay đầu, đối diện với ánh mắt hắn.

Văn Thư hoảng sợ, vừa định xoay người rời đi. Vị quân y đột nhiên mở lời:

“Chi bằng bắt đầu từ vị tiểu thư này đi?”

“??”
Chương kế tiếp