Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 5
Văn Thư cúi đầu, đang từ từ nhai thịt Will đã cắt cho hắn, cửa phòng đơn lại phịch một tiếng trực tiếp bị mở ra.

Văn Thư vừa ngẩng đầu lên thì thấy Morrie, sợ tới mức suýt nữa nghẹn chết, cúi đầu ho khan.

Will vừa mới định quan tâm, Morrie liền bước đến, đem Văn Thư ôm lên. “Làm sao vậy? Có phải bụng không thoải mái hay không?”

“?”Văn Thư hoảng sợ nhìn hắn.

Lời này có ý tứ gì a……

“Đói bụng sao không nói cho ta? Ta nấu cơm cho ngươi ăn a.” Morrie duỗi tay giữ cằm Văn Thư, ngón tay liên tục dùng sức cọ môi của hắn, phảng phất như thấy đồ dơ bẩn.
“Ăn cơm của người khác đưa cho, có phải một lát sau liền phát giận hay không?”

Không biết vì cái gì, chỉ cần là lời Morrie nói ra, đều khiến Văn Thư cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Will.

Bằng không, vẫn là nhốt hắn vào nhà tù quân đội đi??

Morrie dùng tay đè đầu hắn ấn vào trong lồng ngực, cười ở bên tai hắn, thấp giọng nói.

“Ngươi nhìn ai vậy, ca ca?”

Văn Thư cổ run lên, tức khắc không dám động.

Morrie trầm mặt xuống, quay đầu nói với Will: “Trưởng quan, vị hôn thê của ta không thoải mái, chúng ta đi trước.”

Will nhíu mày nói: “Từ từ!”

Morrie cũng không để ý đến hắn, trực tiếp ôm Văn Thư đi.

Văn Thư bị mang vào một căn phòng xa lạ. Morrie trở tay đóng cửa lại.

“Ca ca thực xin lỗi, đều là ta không tốt, không thể làm đồ ăn sớm một chút cho ngươi, ta một lát liền đi làm ngay.”

Morrie miệng thì nói như vậy nhưng lại cường ngạnh kéo Văn Thư vào WC.

“Ngươi muốn làm gì?!” Văn Thư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Morrie vuốt vuốt tóc Văn Thư, nhân lúc Văn Thư không kịp phản ứng, đem ngón tay thọc vào khoang miệng hắn, dùng sức moi vào yết hầu.

“Nôn!”

Vị toan phảng phất vọt vào xoang mũi, Văn Thư nước mắt liền rớt xuống.

Morrie ấn đầu hắn, cưỡng bách đem đồ hắn vừa ăn phun ra sạch sẽ.

Đến khi không phun ra cái gì nữa, Morrie vẫn không buông tha yết hầu của hắn.

Cảm giác bị dị vật mãnh liệt xâm nhập làm mặt Văn Thư đỏ bừng, lại nôn khan, khó chịu rơi lệ đầy mặt, quả thực muốn hít thở không thông.

Chờ đến khi Morrie buông hắn ra, Văn Thư lập tức cho hắn một bạt tai. “Vương bát đản! Ngươi, ô……”

Morrie cũng không tức giận, dễ dàng đem người ấn trên mặt đất, động tác như bình thường lấy khăn lông cọ sát mặt Văn Thư.

“Ngươi nhìn xem, ca ca lại tức giận.”
Đệt! Lời này giống như nói hắn là người sai vậy.

“Cút ngay, ô……”
Morrie từ trên cao nhìn đôi mắt đang khóc không ngừng được của Văn Thư, đột nhiên hạ lưng cúi xuống, dùng sức ôm mặt Văn Thư, lại bắt đầu hút nước mắt hắn.

Đầu lưỡi của hắn như một con rắn vô cùng linh hoạt, cũng không chê dơ, không chỉ liếm mặt Văn Thư, thậm chí còn muốn chui vào trong mắt Văn Thư, nếm thử vị tròng mắt.

Văn Thư cố gắng nhắm chặt đôi mắt, khóc đến mức thở hổn hển, liều mạng đá hắn, Morrie đành phải ôm lấy chân hắn. “Ca ca có phải đói bụng không?Muốn ăn cái gì?"

Muốn ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi! Cmn.

Nếu không phải đánh không lại, Văn Thư thật sự nghĩ lộng chết kẻ điên này.

“Vậy tắm rửa trước đi?” Morrie tự mình suy tư một hồi, đột nhiên vòng tay ôm lấy Văn Thư, đem hắn nhấc lên, “Hắn vừa rồi có chạm vào ngươi hay không ?”

Trên mặt Morrie hiện lên tia chán ghét. “Chạm vào ngươi chỗ nào?”

“Không cần!” Văn Thư toàn lực kháng cự quyết định của Morrie, cuối cùng vẫn bị ấn vào bồn tắm.

“A...Ta muốn giết ngươi.”

Lúc Văn Thư đang vùng vẫy muốn cắn người, tiếng gõ cửa vang lên.

“Mở cửa.” Thanh âm mơ hồ của Will từ bên ngoài truyền đến, ý cười trên mặt Morrie lập tức biến mất.

Văn Thư nâng đầu lên, ý chí trả thù dâng trào, lúc nhìn thấy sắc mặt khủng bố của Morrie thì lại như khí cầu bẹp xuống. Lúng túng cúi đầu an tĩnh ngồi trong bồn tắm.

Morrie đứng lên, nhẹ nhàng lau khô tay, đóng lại cửa phòng tắm, đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Văn Thư lập tức từ bồn tắm đi ra, dán lên cánh cửa.

“Nàng thế nào rồi.”

“Đem đồ vừa ăn đều nôn ra.”

“Tại sao lại như vậy, ta đưa nàng đi quân y.”

Morrie khẽ cười nói: “Không cần, nàng chỉ là mang thai mà thôi.”

“???”Văn Thư vẻ mặt khiếp sợ.

Hắn là nam a!

Chó con Morrie nói dối chẳng lẽ không khẩn trương chút nào sao?

Morrie không chỉ không có khẩn trương, nhìn thấy biểu tình của Will còn thực sung sướng. “Đều là ta không tốt, buổi tối hôm đó uống say, hại nàng vất vả như vậy.”

Will trầm mặc một hồi, sau đó thanh âm tựa hồ có chút hoài nghi, “Ngay cả như vậy, cũng nên đi quân y quan sát một lát.”

“Chuyện này cùng trưởng quan không có quan hệ a!?”

“Thế nào, trưởng quan không biết liêm sỉ là gì, muốn cướp hôn thê của người khác, còn nghĩ giúp người khác dưỡng hài tử không thành sao……”

Văn Thư nghe không rõ lúc sau Morrie nói cái gì, chỉ biết hắn rõ ràng đã chọc giận quan quân kia.
“Morrie quân sĩ, cùng ta đi sân huấn luyện.”

“Lập tức, đây là mệnh lệnh.”

Văn Thư không nghe thấy Morrie trả lời.

Nhưng lát sau bên ngoài vẫn rất an tĩnh.

Văn Thư nhíu mày, càng thêm nín thở ngưng thần mà nghe thanh âm bên ngoài.

Sau đó đột nhiên lại nghe thấy tiếng chân gần trong gang tấc của Morrie.
Văn Thư hoảng sợ, vội vàng lui về sau, chỉ là Morrie không mở cửa phòng tắm, mà cạch một tiếng, đem cửa khóa trái.

“?!”

Đệt.

Sau khi Văn Thư nghe thấy bọn họ rời đi liền bổ nhào vào trên cửa, muốn lấy thân mình dùng sức phá cửa. Nhưng cánh cửa này thực chắc chắn, cơ bản không có chút sứt mẻ.

Văn Thư lăn lộn nửa ngày, đập đến sức cùng lực kiệt vẫn không làm được gì.

Đáng giận, cơ hội chạy trốn tốt như vậy!

Văn Thư thầm mắng một tiếng, sau đó cũng chỉ có thể mệt mỏi ngồi xổm xuống.

Vị quan quân kia lúc mới đến không phải nói hắn không được vào đây sao.

Rốt cuộc xảy ra lỗi chỗ nào.

Khi Văn Thư đang buồn bực suy nghĩ miên man, bỗng cảm thấy có một trận gió thổi qua tóc của hắn.

Hắn ngẩng đầu thì thấy trên vách tường có một cái lỗ thông gió nhỏ.

Văn Thư giật mình, lập tức dẫm lên bồn tắm bên cạnh, duỗi tay đem cửa chớp bên ngoài của lỗ thông gió dỡ xuống.

Có lẽ bởi vì người ở đây thân hình cao lớn, Văn Thư phát hiện hắn có thể miễn cưỡng chui vào ống dẫn nhỏ hẹp này.

Bò thử xem có được hay không?

Nhưng như vậy có thể chạy thoát sao.

Nhìn không gian vừa nhỏ hẹp vừa sâu thẳm trước mắt làm Văn Thư mạc danh khẩn trương.

Văn án có nói Morrie sẽ ở lúc thăm dò quân doanh gặp được tinh thần thú của Nhị điện hạ ……

Hắn chỉ biết đọc như vậy, căn bản không biết tinh thần thú là gì, cũng không biết hắn ở đâu, nên làm cái gì.

Thế giới này hết thảy đối với hắn mà nói chính là một câu đố rất lớn bao hàm vô vàn nguy hiểm.

Văn Thư bắt đầu do dự, trước mắt hiện lên hình ảnh Morrie rũ mắt nhìn về phía hắn, cặp mắt kim sắc kia không hề có độ ấm.

Hắn cắn chặt răng, giẫm chân lên bồn tắm bò vào.

Không được! Bất kể vì lí do gì mà kẻ điên tóc trắng kia một hai phải đem hắn cột bên người, đều tuyệt đối không liên quan đến cảm tình. Ai biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Hắn một giây cũng không muốn cùng kẻ điên ở cùng nhau.

Đường thông gió rất u ám, lại hẹp, di chuyển cũng hơi khó khăn. Mười lăm phút sau, Văn Thư rốt cuộc mới nhìn thấy một lỗ thông gió khác.

Lỗ thông gió này hình như là của phòng bên cạnh, nhưng bởi vì không có người ở nên đèn tắt, trong phòng còn tối hơn so với ống thông gió.

Một màu đen kịt bao trùm tất cả, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Văn Thư nâng cánh tay lên, dùng sức muốn gõ rớt cửa chớp nhưng mãi không thành công.

Hắn nâng lên tay, đang muốn tiếp tục gõ, động tác lại đột nhiên cứng đờ.

Không đúng.

Lông tơ trên gáy Văn Thư dựng lên.

Hiện tại là ban ngày, cho dù đem rèm che đóng lại, trong phòng cũng không đến mức tối như vậy.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt dâng lên, như đầu lưỡi vô hình đang liếm từng chút làn da của hắn.

Trong bóng tối sâu thẳm trước mắt truyền ra từng tiếng khí âm ngắn ngủi.

Đó là tiếng dã thú tìm kiếm con mồi.

Phía dưới hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, quái vật khổng lồ có khả năng che lấp ánh sáng mặt trời ở trong phòng di chuyển, vừa ngửi ngửi vừa chậm rãi tiến lại gần chỗ hắn.

Toàn thân Văn Thư tức khắc toát mồ hôi lạnh, nỗ lực muốn lui về phía sau, nhưng đã quá muộn.

Một đôi mắt màu lục phiếm u quang của dã thú đột nhiên mở ra trong bóng tối, giống như hai luồng ma trơi, thẳng tắp đối diện Văn Thư.

“A!” Văn Thư sợ tới mức thét chói tai, bất lực nằm ở ống dẫn nhỏ hẹp không thể động đậy, thậm chí hắn còn cảm giác được dã thú trực tiếp xông đến chỗ hắn, mũi của nó còn cọ cọ mặt Văn Thư.

Rõ ràng hắn đang nằm trong ống thông gió!

Vì cái gì, vì cái gì dã thú có thể xác định được vị trí của hắn?? Văn Thư đầu óc loạn thành một đoàn.
Dã thú khổng lồ kia cũng lộ ra nôn nóng bất an. Cổ họng gầm nhẹ, tựa như muốn đuổi kẻ xâm lấn đi, nhưng lại đồng thời dùng chóp mũi không ngừng ngửi ngửi Văn Thư.

Văn Thư nhìn thấy rất rõ đôi mắt dã thú đối diện ngày càng tỏa sáng, đồng tử hơi hơi phóng đại , thoạt nhìn giống như muốn đem hắn nuốt vào bụng.

Văn Thư cảm thấy quá kinh khủng, cố gắng dồn sức lực di chuyển thân mình, muốn lui về phía sau một chút.

Kết quả cự thú thấy hắn muốn đi càng thêm xao động, nó dùng móng vuốt cào cửa chớp rớt xuống, vùi đầu vào ống dẫn tiếp tục ngửi.

Đột nhiên xảy ra tình huống trước mắt làm Văn Thư hơi chút kinh ngạc, càng thêm kinh hoảng thất thố. “Ngươi muốn làm gì !”

Cái mũi tiếp tục không chút kiêng dè hướng vào trong, quái vật tựa như ngửi thấy được mùi máu trên vết thương ở chân Văn Thư, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, trực tiếp há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, ngậm lấy áo Văn Thư.

“A a! Cút ngay!” Văn Thư liều mạng muốn thoát ra, lại không thể làm được gì. Lúc hắn cho rằng bản thân sẽ bị xé nát, dã thú đột nhiên kéo hắn từ ống thông gió vào trong phòng. Văn Thư ngay lập tức thấy không gian tối om, hắn đang ngồi trong phòng của dã thú.

“???”

Chuyện gì đang xảy ra?
Văn Thư nỗ lực trừng lớn đôi mắt, nhưng bóng tối trước mắt so với bóng đêm còn u ám hơn, hắn không thể nhìn thấy gì cả.

Con quái vật kia không ngừng đi vòng vòng, hành vi ngày càng nôn nóng, chỉ cần Văn Thư cử động một chút, liền phát ra tiếng gầm nhẹ. Còn không ngừng dùng cái mũi ấn hắn về chỗ cũ, không cho phép hắn đứng lên.

Rốt cuộc nó muốn làm gì a!

Văn Thư cố gắng trấn tĩnh, an ủi bản thân không được sợ hãi, nhưng bất kể chạy trốn hướng nào, bức tường lông xù kia đều nghênh đón hắn, còn dùng đầu lưỡi thô ráp liếm hắn. Mỗi lần Văn Thư dùng sức đem nó đẩy ra, nó sẽ dùng chân nhẹ nhàng từng chút đẩy lại hắn.

Quả thực giống như là……

Một con chó lớn?

Bị suy nghĩ này làm cho sửng sốt, Văn Thư cố gắng đối diện với ánh mắt của quái vật.

Bình tĩnh nha Văn Thư. Cẩn thận ngẫm lại, nếu nó muốn ăn hắn thật thì đã sớm lộng chết hắn……

“Ngươi,” Văn Thư hô hấp đều run rẩy, “Ngồi xổm xuống.”

Cự thú há miệng thật lớn đem răng nanh sắc bén phô ra đáp lại Văn Thư.

Cmn……

Văn Thư cắn răng một chút, cưỡng bách chính mình đem tay đang phát run đặt lên đám lông xù trên đầu cự lang, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Ngoan. Chó ngoan.”

Cự lang dừng lại. Cặp mắt lục bảo sâu thẳm mang một tia nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn Văn Thư chằm chằm.

“Thật ngoan nha……” Văn Thư một bên nghĩ bản thân sợ là điên rồi, một bên thở ra một hơi, đem mặt cũng dán trên mặt ở cự lang.

“Thích chó ngoan nhất.”
Chương kế tiếp