Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 8
Karen nghe thấy Văn Thư nói chuyện với hắn, lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt khóc đến sưng vù. Cả người hoàn toàn không có chút nhân khí, như người vừa bị tra tấn mấy ngày, chịu nỗi đau lấy máu đầu tim đau đớn tận xương tủy.

“Văn Thư……” Hắn thanh âm khàn khàn, bàn tay đầy máu ấn ngực, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không nói được câu nào, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.
“Khó chịu……”

“Văn Thư……”

Văn Thư thật sự không hiểu vì sao phản ứng của hắn khoa trương như vậy, nhưng cũng có thể nhận ra tâm tính của tinh thần thú không giống như người trưởng thành, nếu không phải là động vật thì hắn chính là tờ giấy trắng cái gì cũng không hiểu.
Hành vi Karen lúc trước tuy vô lễ, nhưng cũng không phải ác ý, mà là hiểu lầm gì đó.

Hắn không đành lòng vươn tay, xoa nước mắt Karen. “Đừng khóc.”

Phát hiện có thể nhìn thấy được Văn Thư, đôi mắt Karen lập tức sáng lên, ôm trầm lấy người trước mặt.

Văn Thư hít hà một hơi, cảm giác eo sắp bị hắn cắt đứt.

Đầu Karen vùi trên vai Văn Thư, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn khóc không dừng được. Một bên khóc một bên ngửi mùi hương trên người hắn, đầu cũng không ngừng cọ cọ.

Văn Thư rất nhanh liền cảm giác được đồ vật kia lại cọ qua người. Hắn đang muốn phát hỏa, lại cúi đầu nhìn thấy tay Karen, đành phải đem lời cự tuyệt nuốt xuống.

Tay Karen thật sự đã máu thịt lẫn lộn, rách một mảng lớn, hiện tại vẫn còn nhỏ máu, quần áo hắn cũng bị máu bôi bẩn.

Cắn cũng thật tàn nhẫn a…… Vì sao muốn cắn chính mình?

Văn Thư do dự quay đầu lại, vừa định hỏi Karen. Cửa lại "tích" một tiếng, bị mở ra.

Văn Thư cả người cứng đờ, nhanh chóng nhắm mắt lại.

“Ca ca. Ngươi ngủ rồi sao?”

Tiếng bước chân chậm rãi đi tới bên người hắn.

“Xin lỗi, ta nửa đường trở về bị kêu đi làm nhiệm vụ ghi chép. Lãng phí khá nhiều thời gian.”

Văn Thư cảm giác được Morrie đang tới gần. Bị bóng ma cao lớn đè ép, tầm mắt nhìn từ trên cao bao phủ toàn bộ hành động của hắn khiến cho hắn cảm thấy bị áp bách, hô hấp khó khăn.

Morrie dừng lại một chút, có vẻ sung sướng nói. “Ca ca biết không, bộ dạng Will bị đốt trụi cực kỳ xấu, hàm răng cũng bị lộ ra, ca ca nhìn thấy nhất định sẽ không thích hắn.”

Morrie càng nói càng tiến lại gần, đến khi dán bên tai Văn Thư mới dừng lại. “Ca ca thì sao. Lúc ta không có ở đây ca ca đã làm những gì?"

Trái tim Văn Thư run run, không trả lời hắn.
Morrie nói như vậy là có ý tứ gì.

Lúc này Karen cũng đang gắt gao ôm hắn, còn muốn dùng gương mặt cọ tay Văn Thư, lén lút muốn Văn Thư sờ đầu an ủi.

Ba người cách nhau rất gần, bất luận là Morrie hay là Karen, đối Văn Thư mà nói đều là tồn tại chân thật.

Hắn vẫn cảm thấy Morrie có khả năng nhìn thấy Karen. Thật đáng sợ!

Văn án hình như có ám chỉ tinh thần lực của vai chính rất mạnh.

Nếu Morrie có tâm dò xét liệu có thể nhìn thấy hay không?

Mép giường đột nhiên phát ra một ít tiếng động, Morrie không thấy Văn Thư đáp lại liền nghiêng người nằm bên cạnh hắn, duỗi tay vén ít tóc vương bên tai, hô hấp phả vào cổ hắn, mà bên kia Karen cũng gắt gao ôm hắn không bỏ.

Văn Thư một bên giả bộ ngủ, một bên lo lắng đề phòng.
Một lát sau, Văn Thư cảm giác được tay Morrie chạm vào cổ hắn, buộc một thứ giống như thắt lưng lên cổ.

“?!”Văn Thư tức khắc cảm thấy sởn tóc gáy.

Morie muốn làm gì? Muốn thắt cổ nghẹt chết hắn sao?

Chẳng lẽ nãy giờ hắn đã thấy Karen?

Nên làm cái gì bây giờ?

Cmn ta liều mạng với ngươi!

Lúc Văn Thư thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn lại cảm giác được tay Morrie tay sờ sờ cổ hắn, răng rắc một tiếng đem cái gì đó khóa lại.

Dây lưng rất thô ráp, chạm vào da mang cảm giác hơi hơi lạnh. Bên trên còn móc một cái dây xích.

Đệt…… Là vòng xích chó à!?

Sau đó hình như Morrie còn lấy dây xích tự buộc vào người mình. Tiếp đó còn lấy tay đặt ở cổ hắn, hơi hơi nắm lấy, lúc này mới vừa lòng thở ra một hơi.

“Ngủ ngon. Ca ca"

Văn Thư: “……”

Người này có bệnh.

Không phải đã hạ dược hắn sao?

Chẳng lẽ mỗi ngày không làm như vậy thì sẽ không ngủ được à.

Văn Thư tận lực muốn cách xa biến thái Morrie một chút, nhưng lại bị Karen bên kia ôm càng chặt.

“Văn Thư……” Mặt Karen đã hồng một mảnh. Mũi hắn phát ra âm thanh hừ hừ, ôm chặt eo Văn Thư, đuôi nâng lên rồi lại hạ xuống vỗ cái chăn bạch bạch, hi vọng Văn Thư quay lại nhìn hắn một cái.

Hồi lâu cũng chưa thấy Văn Thư đáp lại.

Đại Cẩu Tử lỗ tai rũ xuống, tuy rằng sợ bị đuổi đi , nhưng mà vẫn tiến lại gần, đầu tiên nhẹ nhàng hôn cổ, sau đó là gương mặt, khóe môi, tiếp đó là hướng đến môi Văn Thư.

……

Thật ra Morrie biết Văn Thư chưa ngủ. Trong bóng tối hắn nghe tiếng hít thở của Văn Thư càng thêm rõ ràng, đếm tiếng tim đập gia tốc, hắn thậm chí cảm nhận được tinh thần luôn căng chặt không vui vô pháp đi vào giấc ngủ của Văn Thư.

Hắn không biết Văn Thư nhân lúc hắn không ở đây đã làm những gì, nhưng trực giác của hắn luôn đúng.

Đang ý đồ rời khỏi hắn sao?

Đồng tử Morrie ảm đạm mở ra trong đêm tối, đột nhiên Văn Thư lại ôm lấy hắn.

Morrie sửng sốt một chút. Ánh mắt nhìn vành tai đang đỏ lên của người trong ngực.

“Ca ca……?”

Văn Thư cau mày, không muốn trả lời, cố gắng tiếp tục cọ ngực hắn. Lần đầu tiên Morrie có thể ôm được thân thể ấm áp mềm mại của Văn Thư một cách trọn vẹn. Cảm nhận được sợi tóc mang theo hương khí lưu luyến cọ qua cằm hắn tựa như mèo con làm nũng.

Hắn vốn dĩ không thích mèo.

Morrie vươn tay chậm rãi xoa xoa mái tóc đen nhánh của Văn Thư, một tay đem Văn Thư ấn vào ngực. Trong bóng tối chỉ còn lại chiếc vòng kim loại phản quang với ánh trăng.

Tâm tình của hắn chậm rãi vui vẻ.

Hỗn đản. Văn Thư thầm mắng trong lòng.

Hắn thật sự hối hận khi nói tên mình cho Karen.

Gia hỏa này kêu hắn thì thôi, còn không thành thật chút nào!

Miệng hắn đều bị gặm đau!

Cho hắn một ít trừng phạt, hắn liền cắn nát tay mình.

Mày Văn Thư nhăn thật sâu, tức giận suýt chút nữa muốn quay ra giáo huấn Karen, lại bị Morrie đè gáy giữ chặt.

Văn Thư lập tức không dám động.

“Ca ca nhớ ta sao?” Thanh âm của Morrie hạ thấp hơn so với ngày thường, không ngừng xoa xoa cổ Văn Thư, thời điểm nói chuyện môi đều cọ trên mặt hắn.

“Vừa rồi ca ca vẫn luôn chui vào ngực ta, ta sắp bị ca ca đẩy xuống giường mất.”

Văn Thư: “……”

Chiếc giường này căn bản không chứa nổi ba người bọn họ!

“Thì ra lúc ta không ở đây, ca ca vẫn luôn nhớ ta. Hơn nữa bây giờ còn phải chui vào ngực ta mới ngủ được." Morrie nói một hồi thì bắt đầu tự biên tự diễn, trong giọng nói mang theo sung sướng không thể che giấu, Văn Thư còn thực sự hoài nghi là hắn cố ý.

“Ca ca càng ngày càng không rời được ta, so với lúc trước còn dính người hơn. Một lúc không nhìn thấy ta liền sẽ bất an đúng không?!"

“……” Văn Thư cắn chặt răng giả chết, chỉ có thể làm như không nghe thấy.

“Yên tâm đi ca ca, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi.” Đôi mắt Morrie sung sướng nheo lại, ngón tay thon dài giữ chặt cái cổ mảnh khảnh của Văn Thư, tháo vòng khóa trên cổ hắn xuống.

“Chúng ta là người nhà a.”

……
Ngày hôm sau khi Văn Thư tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là bờ ngực rắn chắc.

“Ca ca đã tỉnh. Có đói bụng hay không ?”

Văn Thư mơ hồ ngẩng đầu, mới phát hiện là Morrie. Trên mặt đối phương mang ý cười, thanh âm dịu dàng, dễ nhận thấy tâm tình hắn rất tốt.

Nhưng mà cách hắn gần quá.

Văn Thư nhíu mày, theo thói quen giữ khoảng cách với hắn, ánh mắt lướt qua bên cạnh một chút.

Cũng may Karen không còn ở đây nữa.

“Nơi đó có cái gì sao?”

Morrie đột nhiên thò cả người qua, cằm đè lên vai Văn Thư.

Mọe, dọa hắn giật cả mình.

“Không, không có gì.”

Văn Thư vội vàng trốn khỏi ngực hắn, biểu tình Morrie lạnh xuống, rũ mắt nhìn Văn Thư một hồi, nửa ngày sau mới cười một cái.

“Vậy ta đưa ca ca đi ăn bữa sáng.”
Văn Thư thất thần gật gật đầu rồi đi ra bàn ăn ngồi xuống, nhân lúc Morrie quay người liền nhìn trộm APP trên tay.

Ngày hôm qua một chương mới được phát ra, bình luận hưởng ứng không tồi, có vài người vẫn luôn cảm thán Morrie thật biến thái, còn có người nói Karen có điểm đáng thương. Nhưng mà đa số đều hô to quá kích thích, chờ mong khi hai người bọn họ phát hiện sự tồn tại của đối phương.

Đến khi Văn Thư nhìn thấy hòm thư nhiệm vụ, thân mình đều lạnh.

【 thỉnh tác giả chú ý, chính văn lệch khỏi văn án sẽ ảnh hưởng kết thúc cuối cùng và phúc lợi. 】
Xong rồi, quả nhiên vai chính công thụ ngày hôm qua phải gặp mặt.

Chuyện này đâu thể hoàn toàn trách hắn được đây.

Hắn cần phải bẻ lại cốt truyện mới có thể trở về....… Bẻ như thế nào a?

“Ca ca.”

Không biết từ lúc nào Morrie đã ngồi bên người hắn, còn vươn tay muốn kéo hắn lại gần hơn.

“?”Văn Thư sửng sốt một chút, nghi hoặc đẩy hắn ra. “Ngươi làm gì vậy?”

“Ca ca không phải thích ta uy ngươi như vậy sao?”

Văn Thư: “……”

“Ngày hôm qua không phải ca ca chủ động dựa vào ngực ta sao?” Kim sắc đôi mắt của Morrie nhìn hắn chằm chằm, ý cười phai nhạt. “Hôm nay với ngày hôm qua có chỗ nào không giống nhau sao?”
Chương kế tiếp