Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 104
Phía trên là bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, Khương Thi dựa lưng vào tường, hơi nóng còn sót lại vì bị nắng chiếu vào vẫn chưa kịp giảm hoàn toàn, sống lưng cô dán sát vào luồng nhiệt nóng bỏng, ngẩng đầu lên, chạm vào mắt anh.

Con ngươi tối đen dường như còn sâu hơn cả bóng đêm đang lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt vừa lấp lánh vừa dịu dàng mềm mại như nước.

Cô duỗi tay nâng khuôn mặt anh lên, trong mắt hiện lên sự đau lòng: "Anh gầy đi rất nhiều."

Anh nắm lấy tay cô, di chuyển đến bờ môi và nhẹ nhàng hôn lên hai cái: "Anh không sao. Sao em lại bất ngờ xuất hiện ở đây? Em đã tìm nhà xong chưa?"

Hai người đã xa nhau gần một tháng, mặc dù bình thường mỗi khi có thời gian là sẽ gọi video cho nhau nhưng dù sao vẫn khác so với cảm giác chạm vào da thịt và trao nhau những cái ôm ấm áp.

Trái tim nhỏ bé của Khương Thi đập thình thịch, cô không muốn nói với anh về chuyện nhà cửa phòng ốc gì cả, hai tay quấn quanh cổ anh, kiễng chân rồi khẽ hôn lên đôi môi hơi tái nhợt của anh, cúi đầu nỉ non: "Em nhớ anh nhiều lắm."

Vốn dĩ Tiểu Lục còn lo lắng sẽ làm cô hoảng sợ, muốn từ từ hành động.

Cô luôn như vậy, luôn say đắm và không hề sợ hãi, khiến cho những nỗ lực của anh trở nên vô ích. Anh hít sâu một hơi, không tiếp tục kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Một tay anh ôm lấy mặt trăng của cô dán chặt vào chính mình, tay còn lại đỡ lấy đầu cô. Anh cúi đầu, cắn lấy cô, giọng nói khàn khàn: "Anh cũng nhớ em."

. . .

Đạo diễn làm đầu tàu đi nghỉ ngơi, những nhân viên trước đó còn càu nhàu hoàn toàn không hề nhắc lại chuyện Kỷ Diễn Xuyên NG hết cả ngày. Ai nấy đều nói cười vui vẻ cầm cơm hộp trên tay, miệng liên tục khen bạn gái nhỏ của Kỷ Diễn Xuyên hào sảng.

Diệp Ninh ngồi một bên, tâm trạng phiền muộn.

Hành động nhỏ khi nãy của cô ta bị Khương Thi bắt ngay tại trận, mặc dù đối phương không nói gì, thậm chí cô không thèm liếc nhìn cô ta nhưng trong lòng cô ta vẫn bối rối chột dạ.

Khắp bốn phía đều là những lời tâng bốc ca tụng Khương Lục. Cô ta nhíu mày, đứng dậy đi ra khỏi phim trường.

Gió đêm phả vào mặt, làn gió mang theo hơi nóng tạo cảm giác khó chịu.

Diệp Ninh khoanh tay lên, sau đó lại bỏ tay xuống. Cô ta đi dọc theo lối đi nhỏ quanh phim trường, bước chân lung tung không mục đích.

Lối đi nhỏ hẹp, cách một đoạn đường thì lại có một ngọn đèn đường mờ nhạt.

Hôm nay tổ đạo cụ vừa chuẩn bị xong nhà kho bên này, khoảng cách giữa các ngọn đèn đường rất xa và cũng không quá sáng. Diệp Ninh lượn quanh bảy tám vòng quanh lều, sau khi đi được vài vòng, đột nhiên cô ta không tìm được đường trở về.

Cô ta đứng yên tại chỗ vài giây, nghe được những tiếng động nhỏ, ngay lập tức tóc gáy cô ta dựng đứng lên, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng loạn dữ dội. Sau khi bình tĩnh lắng nghe, thoáng chốc biểu cảm trên mặt cô ta dần dần trở nên vi diệu.

Cô ta vô thức bước về phía trước, bước chân rất nhẹ, lối đi nhỏ được bao phủ bởi các góc của tấm thép. Dưới ánh sáng mờ nhạt, một cặp tình nhân đang dựa vào tường ôm hôn mãnh liệt.

Trong mắt Diệp Ninh tràn đầy sự bất ngờ, bóng lưng người đàn ông đó cô ta không thể không quen thuộc hơn được nữa... Kỷ Diễn Xuyên, nam chính trong bộ phim cô ta đang đóng.

Cô ta nhìn chằm chằm vào nơi đó, ánh sáng mờ ảo, nhưng cô ta lại thấy rất rõ cảnh tượng xảy ra trước mắt. Dường như cô ta có thể thấy được quai hàm căng chặt, đôi mắt say mê, từng giọt mồ hôi lấm tấm toát ra từ trên da thịt và cả tiếng động mơ hồ đang truyền đến.

Hóa ra anh cũng có những lúc nhiệt tình như vậy.

Lúc phát hiện ra rằng người đàn ông bình thường lúc nào cũng duy trì dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại có lúc có một bộ mặt nhiệt tình đến như thế, ngoài việc bị sốc ra, cô ta không khỏi cảm thấy thất vọng.

Những gì trước đó trợ lý đã nói, cô ta cứ nghĩ rằng nó chỉ là tin tức lừa bịp, bây giờ xem ra tất cả đều là sự thật.

Có lẽ Kỷ Diễn Xuyên còn thích bạn gái của mình hơn những gì cộng đồng mạng nghĩ.

Diệp Ninh lùi lại hai bước, lặng lẽ tìm một hướng đi ra ngoài.

. . .

Tay Khương Thi nhẹ nhàng chống lên ngực Tiểu Lục, cô ngước mắt nhìn về phía sau anh, thở hổn hển: "Hình như lúc nãy có người."

Anh chạm vào đuôi mắt phiếm hồng của cô, đáy mắt lấp lánh: "Do em nhạy cảm quá thôi. Nơi này chỉ có chúng ta."

"Chúng ta nên quay lại rồi. Khi nãy em đặt rất nhiều phần ăn, anh có muốn ăn một ít không? Trợ lý Trịnh nói rằng khoảng thời gian gần đây anh ăn không ngon ngủ không yên.”

Hiện trường quay phim.

Phân cảnh bữa tối dưới ánh nến bắt đầu lần quay thứ sáu sau khi đã NG năm lần. Sau khi ăn khuya xong, mọi người như thể được nạp đầy năng lượng, nhân viên và diễn viên trong đoàn đều tràn đầy sức sống.

Trên màn hình, nhân vật nam chính trước đó không hề có biểu cảm gì đã bắt đầu sống lại. Nụ cười rạng rỡ, anh mím cụp mắt xuống, vô thức chơi đùa ngón tay mình, nam chính đối mặt với nữ chính, biểu cảm vui mừng xen lẫn cảm giác thẹn thùng được khắc họa vô cùng trọn vẹn và sinh động.

Tổng đạo diễn nhìn hình ảnh trên máy quay, giơ tay lên, hô to: "Cắt!"

Các nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã hoàn thành xong, mọi người nhanh chóng thu dọn đạo cụ và ánh sáng, chuẩn bị di chuyển đến điểm quay phim tiếp theo.

Tổng đạo diễn ngồi sau máy quay, phát lại phân đoạn vừa rồi, vừa vuốt cằm vừa gật đầu: "Lần này thực sự rất tuyệt."

Phó đạo diễn liếc mắt nhìn Tiểu Kỷ đã đứng dậy đi về phía bạn gái nhỏ của anh, sau đó lại liếc nhìn cảnh quay vừa mới quay xong, cảm thấy hơi buồn cười: "So với buổi chiều quả thật như hai người khác nhau."

Một nhân viên đứng bên cạnh không nhịn được chen vào: "Bạn gái của Tiểu Kỷ vừa đến đây, cả người anh ấy lập tức thay đổi, quả thực có thể dùng câu "Nắng hạn gặp mưa rào" để hình dung."

Tổng đạo diễn cũng bật cười lắc đầu: "Tuổi trẻ mà, tất cả đều sẽ như thế này. Nếu như người yêu của Tiểu Kỷ có thể giúp Tiểu Kỷ ổn định trạng thái thì tôi rất sẵn lòng hoan nghênh cô ấy."

Phó đạo diễn cười theo: "Ai da, còn một cảnh quay cuối cùng nữa. Sau khi quay xong phân đoạn tỏ tình trên cầu thì tối nay chúng ta sẽ được tan làm rồi."

Nhóm người mang theo trang thiết bị di chuyển ra ngoài.

Địa điểm quay cảnh đêm trên cầu đã được chọn từ trước.

Bọn họ sẽ quay phân cảnh này trên một cây cầu vượt có thật ở khu mua sắm của thành phố Tiên, camera và ánh sáng mang theo đạo cụ và máy móc rồi ngồi xe đến địa điểm quay phim.

Khương Thi và Tiểu Lục ngồi lên một chiếc xe khác đến địa điểm quay phim, anh lập tức trở nên bận rộn, phải trang điểm và bắt đầu làm việc.

Khương Thi và trợ lý Trịnh đứng bên ngoài đám đông chờ anh.

Trên màn hình, mái tóc xoăn dài của nữ chính để lệch sang một bên, chiếc váy dài hở vai góp phần tôn lên dáng người xinh đẹp, giống như một đóa bách hợp đung đưa trong gió đêm.

Nữ chính quan sát ánh đèn rực rỡ trước mắt, đôi mắt xinh đẹp được ánh sáng rực rỡ chiếu sáng, thấp giọng nói với thái độ kiên định: "Một ngày nào đó, tôi sẽ mua một căn biệt thự lớn ở vị trí đắt đỏ nhất của thành phố này."

Dáng người nam chính cao lớn, hai cánh tay đặt lên lan can, không hề để ý đến ánh đèn phồn hoa trước mắt mà vẫn luôn cẩn thận dè dặt lén lút liếc nhìn người bên cạnh, khóe môi cong lên tạo thành hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nữ chính không nghe thấy câu trả lời, cô quay đầu nhìn về phía anh: "Tại sao lại không nói?"

Nam chính nhanh chóng cúi đầu che giấu niềm vui trong ánh mắt, giọng nói ngọt ngào, nhu thuận: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy trăng đêm nay thật đẹp."

Nữ chính ngẩng đầu lên. Màn đêm bao phủ vạn vật, bầu trời dày đặc sao đêm, ánh trăng lưỡi liềm tỏa ra màu vàng ấm áp, cô mỉm cười: "Thực sự rất đẹp."

Tổng đạo diễn giơ tay lên: "Cắt!"

Đám đông bùng nổ những tiếng cảm thán, cuối cùng cảnh quay gặp trục trặc suốt cả ngày đã có thể kết thúc.

Diệp Ninh hoàn hồn. Cô ta hé miệng định nói gì đó nhưng khi vừa ngẩng đầu đã không nhìn thấy bóng dáng người trước mặt.

Tiểu Lục thậm chí còn không tẩy trang mà lập tức cất bước tiến thẳng về phía Khương Thi nhưng anh đã bị tổng đạo diễn gọi lại: "Tiểu Kỷ."

Anh dừng lại, quay đầu: "Đạo diễn Trần."

Tổng đạo diễn tìm anh để thảo luận về cảnh quay ngày mai nhưng thấy dáng vẻ cực kỳ háo hức giống như một đứa trẻ muốn được về nhà ngay sau khi tan học của Tiểu Lục. Ông ấy mỉm cười vỗ vai anh: "Quên đi, hôm nay cậu về trước đi, ngày mai nói sau."

Tiểu Lục nói tạm biệt một cách qua loa với tổng đạo diễn, sau đó không hề quay đầu lại, lập tức đi tìm Khương Thi.

Diệp Ninh đi tới: "Anh ấy đi về à?"

"Thật sự rất giống một đứa trẻ to xác, bây giờ có ở đây nghe thì chắc chắn cũng sẽ không hề nhớ được gì. Hôm nay vất vả rồi, cô cũng về trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc sau."

Phó đạo diễn vừa xem lại những cảnh quay đã quay xong, vẻ mặt hài lòng đi tới: "Tuyệt vời! Cuối cùng hôm nay cũng không uổng công phí sức. Hai cảnh quay quan trọng đều được hoàn thành rất tốt. Bầu không khí, diễn viên nắm bắt cảm xúc nhân vật rất tốt."

Diệp Ninh nghe xong thì gượng cười.

Cô ta không phải người khơi gợi cảm xúc diễn xuất của Kỷ Diễn Xuyên, điều đó khiến trong lòng cô ta khá khó chịu.

. . .

Trợ lý Trịnh lái xe đưa Khương Thi và Tiểu Lục về khách sạn. Ngay khi xuống máy bay, Khương Thi lập tức đi thẳng đến đoàn làm phim, ngay cả hành lý cũng chưa lấy ra, hiện tại vẫn đang bị cô vứt trong cốp xe.

Lúc đi ngang qua một khu chợ đêm, Khương Thi kêu dừng lại: "Hai người chờ tôi một chút, tôi đi mua một chút đồ ăn."

Tiểu Lục cũng muốn xuống xe: "Anh đi với em."

Cô giữ anh lại: "Anh nghỉ ngơi đi. Em đi xem thử, em sẽ về nhanh thôi."

Trợ lý Trịnh tiếp lời: "Anh Lục, nếu anh đi ra ngoài, chẳng may lát nữa có người vây quanh thì e rằng khó mà về được."

Tiểu Lục tiếc nuối nhìn cô, lưu luyến không rời: "Em đi nhanh lên nhé!"

Khương Thi buồn cười xoa lên đỉnh đầu anh: "Được. Em sẽ về sớm! "

Chợ đêm vô cùng đông đúc khách, các quầy hàng cực kỳ nhộn nhịp. Khương Thi hiếm khi đến những nơi như thế này, cô khó khăn di chuyển trong đám đông, mất hơn hai mươi phút mới mua được đồ ăn.

Cô xách theo mấy túi đồ ăn quay về, đi được nửa đường thì bắt gặp Tiểu Lục đang bị vây quanh trong đám đông, Khương Thi bất đắc dĩ nói: "Sao anh lại ra đây?"

Những người xung quanh dường như cũng biết cô, bọn họ nhao nhao nhường đường, nhỏ giọng kêu lên với thái độ ngạc nhiên: " Khương Thi! Khương Thi! Đó thực sự là cô ấy."

"Wow wow, đúng vậy rồi! Cô ấy đến thăm đoàn phim à?"

"Ngọt chết tôi rồi!"

Tiểu Lục đứng đấy chụp ảnh với fan hâm mộ, sau đó anh lễ phép giải thích bản thân phải quay về với Khương Khương. Fan hâm mộ cũng không ép buộc hai người, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ nhìn theo bóng dáng hai người rời khỏi.

Sau khi thoát khỏi đám đông, Tiểu Lục khom lưng cầm lấy túi đựng đồ ăn trong tay Khương Thi và dùng tay còn lại nắm lấy tay cô. Hai người tay trong tay, hai bàn tay nắm chặt đung đưa trong không khí, sau đó chậm rãi đi về phía bãi đậu xe.

Nhóm fan hâm mộ ngây dại đứng ở sau chứng kiến được cảnh này, bọn họ vội vàng lấy điện thoại chụp cảnh này, vội vã chia sẻ lên mạng: "Vô tình gặp được Khương Lục ở chợ đêm, hai người họ thực sự siêu cấp ngọt ngào, tôi chết ngất trong hũ mật này mất rồi!"

Đoạn video ngắn này nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi, lần nữa thu hoạch thêm một lượng lớn fan CP.

"Mẹ kiếp! Đây là chỗ nào? Tôi cũng muốn được vô tình gặp họ!"

" A a a a a a, Tiểu Lục thật sự rất dịu dàng và ân cần, thật sự rất tốt!"

"Trái tim tôi bị ngọt hóa bởi cặp đôi này mất thôi, quá tốt!"

. . .

Nhà họ Lục.

Lục Trầm Hương đang kể lại chuyện buổi chiều cô ấy đã tình cờ gặp Khương Thi cho bà nội và cả ông nội - Người trông như đang chuyên chú đọc sách nhưng thật ra là đang vểnh tai lên chăm chú lắng nghe lời cô ấy kể.

Lục Trầm Hãn nằm trong lòng bà cụ Lục lắng nghe, khẽ động như thể hiểu được gì đó, thỉnh thoảng lại chen vào một câu: "Thiếu... cháo..."

Gương mặt bà cụ Lục nở nụ cười tươi như hoa: "Nói vậy thì có lẽ cô bé kia rất thích A Kính nhà chúng ta. Mới biết được tin thằng bé không thoải mái thôi mà đã vội vàng đi gặp."

Ông cụ Lục ở bên cạnh chen vào một câu: "A Kính yếu ớt thật đấy."

Khi còn trẻ, ông cụ Lục là một người rất lợi hợi, thủ đoạn tàn nhẫn, lăn lộn trong chốn mưa gió sấm rền mấy chục năm nay. Sau này, con trai thứ hai gặp tai nạn khiến ông ấy trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bây giờ ông ấy chỉ còn một căn bệnh vặt là miệng cứng lòng mềm.

Lúc tâm trạng bà cụ Lúc vui vẻ sẽ lải nhải đôi ba câu với ông ấy. Còn khi bà ấy không vui thì sẽ mặc kệ ông cụ Lục tỏ vẻ kiêu ngạo, không thèm cho ông ấy bậc thang để bước xuống.

Hôm nay tâm tình của bà ấy rất tốt nhưng lại không muốn nuông chiều ông cụ Lục nên chỉ cúi đầu trêu chọc Lục Trầm Hãn.

Lục Trầm Hương âm thầm quan sát cuộc náo loạn nhỏ của ông bà nội. Cô ấy mím môi nhịn cười, thấy nhóm lớp đang bàn tán chuyện hotsearch "Khương Lục" gì gì đó.

Cô ấy nhấp vào trang web, mở video lên xem, không nhịn được đưa nó cho bà cụ Lục: "Bà nội, bà xem thử cái này nè, có người đã chụp được ảnh anh họ và Khương Thi."

Bà cụ Lục cầm lấy cặp kính trong tay rồi đeo lên, sau đó mở ra xem đi xem lại nhiều lần. Ông cụ Lục cũng muốn xem nhưng lại không dám mở miệng nên chỉ len lén đứng bên cạnh nhìn trộm.

Bà cụ Lục cười đến nỗi không khép được miệng: "Như thế này cũng quá ngọt ngấy rồi, ê răng quá đi mất!"

Lục Trầm Hương cũng cười theo: "Đây là lần đầu tiên con thấy anh họ ân cần chăm sóc người khác như vậy đấy."

. . .

Khách sạn.

Khương Thi đến đây, trợ lý Trịnh vô cùng tinh ý chuyển sang phòng bên cạnh.

Anh ta đã phạm quá nhiều sai lầm, ít nhiều cũng có kinh nghiệm đánh hơi được, đêm nay chắc chắn sẽ không quấy rầy anh Lục.

Chương kế tiếp