Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 111
Lần trước Khương Thi nhìn thấy ảnh chụp của ba anh em trong điện thoại của Lục Trầm Hương, mặc dù bà cụ tới cửa tự xưng là họ Thư, nhưng không thể nghi ngờ hai người vừa nãy chính là hai bà cháu nhà họ Lục.

Bà cụ có lẽ là bà ngoại của Tiểu Lục, Khương Thi nhíu mày, hai nhà trở thành hàng xóm, có lẽ không phải trùng hợp.

Nhà họ Lục nhà to nghiệp lớn, hà tất gì phải đến mua căn hộ nhỏ trong chung cư này để ở?

Chỉ là cũng không đoán được người nhà họ Lục cố ý dọn đến gần nhà cô là có ý gì, Khương Thi không để ý lắm, đóng cửa đặt bánh quy hộp lên trên bàn, dựa vào trên sô pha tiếp tục suy nghĩ quyển sách mới.

Cô liệt kê hướng đi của một số chủ đề trong sổ tay của mình, có cái hiểu rõ, có cái không hiểu rõ, nhưng đều không phải là cái gần đây cô muốn viết.

Khương Thi cảm giác bản thân có chút bế tắc, thay quần áo, định đi ra ngoài tìm kiếm linh cảm.

Bây giờ vẫn đang nghỉ hè, trường học không có người. Cô định đi dạo ở trung tâm thương mại gần đó, đúng lúc mua thêm một ít quần áo.

Khi mới bắt đầu đi vào thế giới này, quá túng quẫn, rất nhiều đồ và vật dụng là tiếp tục sử dụng của nguyên thân. Bây giờ có đủ tiền, cô muốn mua một số quần áo và vận dụng mà bản thân yêu thích.

Cô đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, hôm nay là thời gian làm việc, đại đa số bạn bè đều có việc bận. Sau khi lật lên lật xuống, quyết định tự mình ra ngoài dạo.

Khương Thi đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại, mua hai bộ váy liền, một bộ lễ phục nhỏ, lại thêm hai đôi giày.

Mua mua mua thật sự rất vui sướng, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

Đi dạo mệt mỏi, tìm cửa hàng bánh ngọt nghỉ ngơi.

Khi đồ ngọt được bưng lên, có một phần bánh kem dâu tây nhỏ, cô không nhịn được đăng lên vòng bạn bè, lại nghĩ tới người nào đó.

Bây giờ cô xem như đã trải nghiệm được sự thống khổ lúc trước của Hướng Tử, ngắn ngủn mấy ngày cô đã cảm thấy như sống một ngày bằng một năm. Hướng Tử và Tống Khinh Chu kiên trì mấy năm, thật sự rất không dễ dàng.

Hai phút sau, nhận được một tin nhắn mới.

Khương Thi nghĩ là Tiểu Lục, nhấn mở khung thoại, tin nhắn đến từ một người không thể ngờ tới.

Lục Trầm Hương: "Khương Khương, chị đang ở cao ốc Kim Hâm sao?"

Khương Thi: "Ừm, tại sao em biết?"

Lục Trầm Hương: "Bánh kem dâu tây ở cửa hàng bánh ngọt kia em cũng rất thích, hơn nữa bộ đồ ăn của mỗi chi nhánh đều khác nhau."

Khương Thi: "Thì ra là thế."

Lục Trầm Hương: "Em ở lầu ba trang sức của Lục thị, chị muốn đi lên chơi hay không?"

Khương Thi suy nghĩ, dù sao cũng không có việc gì, trả lời: "Được, chị ăn xong sẽ đến ngay. Em đang xem trang sức à?"

Lục Trầm Hương: "... Không phải, đây là một chi nhánh của nhà em, em ở chỗ này trông cửa hàng, tiện thể làm bài tập hè."

Khương Thi dở khóc dở cười, phạm vi sản nghiệp của nhà họ Lục còn to hơn so với dự đoán của cô.

Cô hẹn với Lục Trầm Hương xong, buông điện thoại, chuyên tâm ăn uống.

Lục Trầm Hương liên lạc với Khương Thi xong, quay lại gửi tin nhắn trong nhóm gia đình: "Bà nội, con hẹn Khương Khương đến, lát nữa chị ấy sẽ đến chi nhánh chơi."

Nhóm gia đình nhà họ Lục ngoại trừ Tiểu Lục và Khương Thi tạm thời không ở trong nhóm, những người khác, bao gồm cả ông cụ Lục cũng có.

Một tin nhắn gửi đi, nháy mắt nhận được rất nhiều câu trả lời.

Lục Trầm Dật: "Khương Khương? Bạn gái của anh tiểu Lục? Em có phương thức liên lạc với người ta từ lúc nào?"

Kha Duyệt (mẹ của Lục Trầm Hãn): "Trầm Hương đã gặp bạn gái nhỏ A Kính rồi à? Con bé thế nào?"

Giang Trúc Tâm (mẹ của anh em Lục thị): "Trầm Hương đừng làm ầm ĩ quá, sẽ khiến người ta sợ đó."

Bà Lục đưa theo cháu trai nhỏ Lục Trầm Hãn mới vừa trở lại nhà chính của nhà họ Lục, nhìn thấy tin nhắn liền sửng sốt: "Hả, con bé ra ngoài? Bà cùng với Trầm Hãn mới vừa trở về từ nhà con bé mà."

Kha Duyệt: "??? Mẹ tự mình đi gặp người rồi?"

Giang Trúc Tâm: "Mẹ, mẹ cũng quá sốt ruột rồi."

Bà cụ Lục: "Nhà bên kia đang phải sửa sang lại, mẹ đưa Trầm Hãn đi qua nhìn thử. Biết con bé ở nhà nên thuận đường gõ cửa nói chuyện hai câu."

Kha Duyệt: "Dáng vẻ thế nào? Nghe nói cũng là người bình thường, tính cách dễ sống chung không?"

Bà cụ Lục: "Ừm, trước mắt thì thấy khá tốt, không õng ẹo, cũng ngoan ngoãn. Lúc trước con bé đã từng gặp Tiểu Trầm Hãn nhà ta."

Kha Duyệt: "???"

Giang Trúc Tâm: "???"

Lục Trầm Dật: "???"

Bà cụ Lục gửi ghi âm giọng nói, nói chuyện lần trước Lục Trầm Dật đưa Lục Trầm Hãn đi xem nhà.

Lục Trầm Dật còn chưa kịp bình tĩnh lại: "Hoá ra chính là cô ấy."

Giang Trúc Tâm: "Lục Trầm Dật! Chuyện suýt chút nữa lạc mất em trai này tại sao lúc trở về con không nói?"

Lục Trầm Dật: "... Con còn có báo cáo chưa đọc xong, để sau rồi nói."

Lục Trầm Hương nhìn đề tài trong nhóm càng ngày càng xa, người nói chuyện đều là trưởng bối của cô, cô không năng lực kéo chủ đề về, không xem điện thoại nữa, chuyên tâm chờ Khương Thi đến đây.

Khương Thi ở dưới lầu ăn điểm tâm ngọt xong, gói một hộp bánh kem dâu tây và mấy ly nước uống, đi thang máy lên lầu.

Bảng hiệu trang sức của Lục thị vô cùng dễ thấy, Khương Thi vẫn còn ở trong thang máy cũng nhìn thấy được, một mặt tiền vô cùng lớn, dường như chiếm hết một phần ba diện tích của tầng này.

Khương Thi mang theo đồ đi vào, nhân viên cửa quầy lập tức tiến lên: "Xin chào."

Lục Trầm Hương từ sau quầy đi ra: "Vị này chính là khách của tôi, các cô đi làm việc đi."

Nhân viên ở quầy nghe vậy nhìn Khương Thi vài cái, yên lặng lui xuống.

Khương Thi đưa bánh kem và trà sữa đưa cho cô ấy: "Mang theo chút bánh kem dâu tây và trà cho em."

Lục Trầm Hương có chút được cưng chiều mà kinh ngạc: "Cảm ơn."

Cô đi theo Lục Trầm Hương vào trong, toàn bộ tiền sảnh là ánh vàng lấp lánh, tất cả được bày trên quầy hàng đều là châu ngọc phỉ thúy.

Dừng lại trước một cái quầy, hai mắt của Khương Thi dính trên một bộ trang sức không thể rời mắt.

Lục Trầm Hương quay đầu lại, đi đến bên người cô: "Rất đẹp đúng không? Đây là một bộ trang sức anh Kính thiết kế, dùng hoa hồng và mặt trời làm chủ đề. Lúc trước anh ấy nhờ thợ trong tiệm đánh một bộ đá quý vàng ròng kết hợp với hồng ngọc rồi cầm đi, chú ba nhìn bản vẽ cảm thấy không tệ, lại kêu thợ làm mấy bộ phiên bản thấp cổ để ở trong tiệm. Em chưa từng xem qua bộ kia trong tay anh họ, bản giản lược đã đẹp như vậy, không biết bản chính đẹp đến mức nào."

Khương Thi nhìn về phía Lục Trầm Hương: "Em muốn xem?"

"???"

Khương Thi hơi mỉm cười: "Bản chính anh ấy đã tặng cho chị, nếu như em muốn xem thì lần sau có thể tới nhà của chị."

Hai mắt Lục Trầm Hương trừng lớn: "Trời ạ!"

Khương Thi tiến lên nắm tay cô: "Kinh ngạc như vậy sao?"

"Anh Kính thật sự giác ngộ rồi." Lục Trầm Hương che miệng lại.

Năm nay cô ấy học lớp mười, khi Tiểu Lục đến thành phố Phong, cô ấy chỉ mới được vài tuổi.

Trong ấn tượng của cô ấy, anh họ Lục Kính trầm mặc ít nói, hoàn toàn không giống người biết mang niềm vui đến cho phụ nữ.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên khi anh họ Kính đến nhà, nhà hàng xóm bên cạnh có một chị gái trạc tuổi anh.

Lúc đó chị gái kia thật sự rất thích ngoại hình đẹp đẽ và ánh mắt u buồn của anh, đã bí mật rồi công khai tỏ tình rất nhiều lần, anh họ Lục Kính đều không có một chút phản ứng nào, để lại bóng ma tâm lý trong lòng chị gái kia.

Tặng quà cho người mình thích là thao tác cơ bản, nhưng cô ấy không ngờ anh họ Kính không chỉ có tặng quà cho Khương Thi, mà còn là tự mình thiết kế trang sức.

Cô đoán là Tiểu Lục thậm chí còn chưa có tặng cho dì của cô một món quà có lòng đến như vậy.

Đến mức thiết kế nguyên bộ trang sức kia, chất liệu và nhân công, định giá cuối cùng vượt mức ngàn vạn nhân dân tệ, Lục Trầm Hương cũng không cảm thấy hiếm lạ, cái cô khiếp sợ chính là tâm tư bí mật này của anh họ Kính.

Khương Thi thấy cô vẫn chưa hoàn hồn, đẩy cô một cái, vươn tay ra, đưa ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái: "Cái này chẳng lẽ cũng từ trong cửa hàng của em ra?"

Lục Trầm Hương đôi mắt trợn tròn: "Trời ạ!"

Khương Thi giương tay nhìn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, đúng thật là một chiếc nhẫn đẹp, chỉ là phản ứng của Lục Trầm Hương hình như quá lớn: "Cái nhẫn này có cái vấn đề gì sao?"

Lục Trầm Hương lấy điện thoại ra: "Khương Khương, có thể cho em chụp một tấm không?"

"Có thể thì có thể, nhưng mà chiếc nhẫn này có chỗ nào đặc biệt à?"

"Chờ chút nữa em sẽ nói cho chị nghe." Lục Trầm Hương chụp ảnh, lập tức gửi vào nhóm gia đình: "Chiếc nhẫn này là ông nội làm đúng không?"

Lục Minh Hoá: "???"

Lục Minh Hoa: "??? Đây là ai?"

Kha Duyệt và Giang Trúc Tâm không dám nói lời nào, trang sức bằng kim loại quý là khởi nghiệp của nhà họ Lục.

Từ mấy đời trước, mỗi một thế hệ chủ gia đình đều sẽ làm trang sức. Khi ông cụ Lục còn trẻ, làm trang sức rất đẹp.

Đồ trang sức ông ấy và bà cụ Lục dùng khi kết hôn, tất cả các trang sức đeo trên người đều do ông ấy tự thiết kế, từng món từng món tự mài giũa ra.

Chiếc nhẫn trong hình, hoa văn và hình thức có vẻ rất giống chiếc nhẫn trao nhau khi đính hôn của ông cụ Lục và bà cụ Lục, hai chiếc nhẫn kia cũng là kiểu dáng ông cụ Lục tự mình thiết kế.

Bức ảnh chụp rõ ràng là tay của một người phụ nữ trẻ tuổi, nếu như ông cụ Lục còn tự mình vì người phụ nữ nào mà làm trang sức, vậy thì không thể nói rõ.

Lục Trầm Dật: "Hoa văn trên nhẫn giống hoa hồng, không giống với đôi mà ông nội đã làm."

Lục Trầm Hương: "Đây là nhẫn của Khương Khương, anh họ Kính tặng cho chị ấy."

Qua vài phút, ông cụ Lục ra ngoài câu cá rốt cuộc cũng dành chút thời gian đưa mắt xem điện thoại, kiêu ngạo trả lời: "Đồ do Tiểu Kính vẽ, xin ông làm cho nó một đôi. Giờ mới qua mấy ngày đã đeo trên tay phụ nữ, nó cũng thật quá nóng vội."

Bà cụ Lục: "Tôi đã nói sao mấy ngày trước ông cứ chạy đến cửa hàng, hoá ra là giúp Tiểu Kính làm trang sức."

Những người lớn âm thầm xem trộm tin nhắn thở nhẹ một hơi, còn may là không phải giống như bọn họ suy nghĩ.

Lục Trầm Dật nhân cơ hội làm nũng: "Sau này cũng đến làm cho con một đôi đi."

Lục Trầm Hương cũng nói: "Con cũng muốn!"

Ông cụ Lục: "Các con mới có bao lớn hả, đi đi đi, nhanh giao bài tập hè cho ông, lập tức kết thúc nghỉ hè."

Nói đến bài tập hè, Lục Trầm Hương bỗng nhiên bừng tỉnh, không còn sức lực tiếp tục nhắn tin, kéo Khương Thi đi ra phía sau.

"Em đang làm bài tập hè, có chút lo lắng, Khương Khương có thể cho ý kiến giúp em hay không?"

Khương Thi sửng sốt: "Bài tập hè gì?"

Bài tập hè của Lục Trầm Hương không phải là bài tập trường học giao, mà là bài tập do người lớn trong nhà giao cho cô và Lục Trầm Dật.

Từ lúc bắt đầu lớp ba tiểu học, mỗi kỳ nghỉ người lớn đều sẽ cho giao bài tập cho anh em bọn họ, từ việc bán hàng đơn giản, sắp xếp yến tiệc, cho tới bây giờ dần dần tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình.

Bài tập của Lục Trầm Hương năm nay là mở rộng trang sức trong nhà, trong vòng một tuần, cô phải đưa trang sức Lục thị tham gia một buổi triển lãm, người lớn sẽ dựa theo trình độ sáng tạo của buổi triển lãm, doanh thu và phản hồi trải nghiệm của khách hàng mà cho cô ấy điểm bài tập lần này.

Khương Thi nghe xong đã hiểu, giống như đại bàng vì rèn luyện đại bàng con mà đẩy đứa nhỏ xuống vách núi, nhà họ Lục cũng đang dùng nhiều phương thức để rèn luyện thế hệ tiếp theo.

Cô suy nghĩ một lúc: "Em xác định là có thể nhờ viện trợ bên ngoài?"

Lục Trầm Hương ngẩng đầu: "Quen biết cũng là một loại thực lực, nếu như chị bằng lòng giúp em, chú ba và ông cũng sẽ không có lời gì để nói."

Đúng lúc Khương Thi đang cảm thấy nhàm chán, đang kẹt đề tài truyện mới, làm một vài việc khác để thay đổi tâm trạng một chút cũng không tệ: "Được thôi, chị có thể hỗ trợ thử xem, xem sản phẩm cần trưng bày lần này trước nhé?"

Lục Trầm Hương cho rằng cô sẽ thoái thác, nhưng đối phương lại đồng ý vô cùng dứt khoát.

Cô ấy xoay người lấy ra một cuốn album thật dày: "Đây đều là những sản phẩm dành cho buổi triển lãm."

Khương Thi phải mất một chút thời gian để lật xem, trang sức trong album mới mẻ độc đáo, thiết kế tinh xảo, có phong cách đa dạng hơn so với những món được bày trong cửa hàng. Ngoại trừ trang sức bằng vàng tương đối truyền thống, còn có một vài tác phẩm kiểu dáng cổ điển trang nhã, phong cách lộng lẫy.

Lục Trầm Hương giải thích: "Mấy bộ tác phẩm công nghiệp nặng này là do chú ba thiết kế, mấy năm nay thiết kế trang sức trong cửa hàng phần lớn đều giản lược thiết thực. Lần trước chú ba thấy mẫu do anh họ Kính thiết kế, linh cảm bùng nổ, làm ra mấy bộ trang sức hình thức đẹp đẽ quý giá này. Nhìn có vẻ hơi khoa trương, nhưng vật thật thật sự rất đẹp."

Khương Thi ngẩng đầu: "Ý tưởng ban đầu của em là gì?"

Ngón tay của Lục Trầm Hương cầm một góc album: "Năm trước làm triển lãm kiểu này, cơ bản chính là mời ngôi sao để thu hút sự nổi tiếng, lại đẩy mạnh làm một số chương trình khuyến mãi để kéo doanh thu. Không chỉ có nhà của bọn em như vậy, các cửa hàng trang sức khác hầu như đều sử dụng hình thức này."

"Mục tiêu nhóm khách hàng của nhà em là nhóm người có thu nhập cao à?"

"Ừm, mặc dù cũng có trang sức nhỏ tương đối rẻ, nhưng mà trang sức nhà em phần lớn đều được làm bằng đủ chất liệu, thiết kế xuất sắc, lại là cửa hàng có tuổi đời trăm năm, tay nghề có bảo đảm, giá cả xác thật sẽ cao hơn so với các cửa hàng khác một chút."

Khương Thi khép album lại: "Chỉ còn cách một tuần nữa là đến buổi triển lãm, thời gian rất ngắn, nếu như có thời gian thì tốt nhất nên làm khảo sát thị trường trước."

"Em làm rồi." Lục Trầm Hương lấy ra một chồng báo cáo: "Đây là khảo sát em đã làm."

Khương Thi nhanh chóng cầm lên lật xem, ngoài dự đoán, tư liệu Lục Trầm Hương làm khảo sát thị trường vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Số liệu mà cô muốn biết đều có trên báo cáo, từng cái từng cái được liệt kê rõ ràng.

"Rất tốt, không tệ. Chị có một ý tưởng, em nghe trước thử xem."

Lục Trầm Hương không ngờ Khương Thi sẽ có ý tưởng nhanh như vậy, có điều vẫn không biểu hiện ra ngoài: "Ừm, chị nói đi."

"Nếu mục tiêu nhóm khách hàng chính của chúng ta chính là nhóm người có thu nhập cao, đẩy mạnh chương trình khuyến mãi đối với bọn họ mà nói thì không có sức hấp dẫn lớn. Bọn họ không thiếu chút tiền để phải tranh chương trình khuyến mãi ấy, đối với bộ phận khách hàng này mà nói, ngàn vàng khó mua sở thích. Quan điểm của họ là trọng điểm của buổi triển lãm, phải dựa trên sản phẩm triển lãm và trải nghiệm của khách hàng."

Lục Trầm Hương gật đầu: "Ừm, có lý."

"Còn trình bày sản phẩm triển lãm như thế nào thì mời người nổi tiếng đến hỗ trợ là một lựa chọn tốt. Nhưng các cửa hàng khác đều có ý tưởng này thì chính là so sự nổi tiếng của ngôi sao được mời, thứ quan trọng nhất là sản phẩm lại bị bỏ qua, trọng điểm bị lệch, hơn nữa không có gì rõ ràng."

Hai mắt của Lục Trầm Hương sáng lấp lánh, lắng nghe vô cùng nghiêm túc: "Ừm ừm, chị nói rất đúng."

Khương Thi nhìn bộ dạng nghiêm túc tiếp thu của Lục Trầm Hương, trong lòng có chút hoài niệm. Bài tập giống như vậy trước kia cô cũng đã từng làm qua, mỗi lần ông nội và ông ngoại cảm thấy cô quá rảnh rỗi là sẽ tìm chút chuyện kêu cô làm.

"Em cảm thấy điểm nổi bật lớn nhất trong sản phẩm của chúng ta là cái gì?"

Lục Trầm Hương rũ mắt trầm tư: "Cửa hàng trang sức của nhà em một hiệu lâu đời hơn trăm tuổi, biển hiệu rất quý."

"Ừm, còn gì nữa?"

"Có thiết kế tốt, tay nghề của nhóm thợ nổi bật, rất nhiều cửa hàng đều không so sánh được."

"Ừm, đây đều là những điểm cộng, nhưng không phải nhân tố chủ yếu để thu hút khách hàng trong một giây."

Lục Trầm Hương nhíu mày, trong lòng nảy ra một đáp án: "Đẹp! Trang sức rất đẹp, mới có thể lập tức lọt vào mắt của khách hàng. Cho dù có mua hay không mua, ít nhất trước tiên cũng sẽ khiến khách hàng sinh ra hứng thú."

"Đúng vậy, cho nên chủ đề lần triển lãm này chính là triển lãm vẻ đẹp của các sản phẩm một cách toàn diện, những khách hàng qua đường sẽ vô cùng yêu thích những món trang sức trong ngăn tủ, từ đó sinh ra động lực tiêu thụ."

"Cho nên vẫn phải mời người mẫu triển lãm?"

"Ừm, mặc dù cũng là mời người mẫu triển lãm, nhưng lúc tuyển người cũng phải chú ý. Nếu như em tin tưởng chị, chị có vài người bạn có thể đề cử cho em."

Lục Trầm Hương đã hoàn toàn bị Khương Thi thuyết phục, nghe vậy dường như không có chút do dự: "Người chị đề cử tất nhiên sẽ không tệ."

Khương Thi và Lục Trầm Hương ngồi xuống nói chuyện hai tiếng đồng hồ, từ chỗ sắp xếp buổi triển lãm đến lựa chọn người mẫu, còn có các chi tiết khác nhau.

Sau khi thương lượng xong, Lục Trầm Hương nhờ tài xế đưa Khương Thi về nhà.

Khương Thi còn có chuyện, uyển chuyển từ chối cô ấy, rời khỏi trung tâm mua sắm, lập tức kêu taxi đi đến công ty của Cao Hiểu.



Khương Thi gọi điện thoại cho Cao Hiểu trước, vào công ty đi thẳng một mạch đến văn phòng của cô ấy.

Cao Hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Thi thì lập tức đứng lên: "Em tới nhanh thật."

"Đúng lúc em đang ở trung tâm mua sắm gần đây, gọi xe đến đây chỉ mất vài phút mà thôi."

Khương Thi ngồi xuống, Cao Hiểu đứng dậy pha trà cho cô: "Thật sự không đến công ty đi làm à? Ngày nào Xuân Vũ cũng nhắc em mãi."

Khương Thi lắc đầu: "Bây giờ công ty của chị đã đi vào quỹ đạo, lại không thiếu người, để đoàn đội chuyên nghiệp lập kế hoạch thì tương lai các cô ấy sẽ càng tốt hơn."

Nói thì nói như thế, nhưng Cao Hiểu vẫn vô cùng cảm ơn Khương Thi đã giúp cô ấy rất nhiều lần vào thời điểm cô ấy khó khăn nhất, thậm chí còn vì Đỗ Xuân Vũ mà tự mình xuất hiện trên chương trình.

"Hôm nay em đến đây, thật ra là muốn nói chuyện hợp tác với chị."

"Ồ?" Cao Hiểu cảm thấy bất ngờ, Khương Thi không muốn đến công ty của cô ấy, hoá ra là có hướng đi mới.

"Trước khi nói, đi gặp người mới của chúng ta trước đã nhỉ?"

Cao Hiểu cười rộ lên: "Được, các cô ấy còn ở phòng tập nhảy."

Hai người đi thang máy xuống lầu, Đỗ Xuân Vũ, Cao Dung Dung và người mới đang làm huấn luyện hình thể.

Đỗ Xuân Vũ là người đầu tiên phát hiện ra Khương Thi, đôi mắt vẫn luôn ngó ngoài cửa, nhưng lại không dám dừng động tác.

Khương Thi đứng ở một bên, Cao Hiểu giới thiệu nói: "Người có vóc dáng nhỏ đứng ở giữa kia chính là người mới, tên là Chu Nhược Nhân, giỏi ca nhảy, tính cách rộng rãi, ngoại hình cũng tốt."

Khương Thi gật đầu. Ngũ quan của Chu Nhược Nhân thanh tú, không phải người đẹp lộng lẫy giống như Đỗ Xuân Vũ, thuộc về vẻ ngoài dễ nhìn, mang nét đẹp cổ điển.

Cao Hiểu nói: "Đừng thấy cô ấy ngoan ngoãn giống như không dính khói lửa phàm tục, thật ra dã tâm rất lớn. Khi ký hợp đồng với chị, đã nói thẳng bởi vì nghệ sĩ của công ty chúng ta thiếu, tài nguyên có thể đẩy cho người mới, nên mới lựa chọn ký hợp đồng."

"Không tệ nha, có tinh thần như vậy."

Kết thúc huấn luyện hình thể, Đỗ Xuân Vũ chạy như bay đến: "Khương Khương, rốt cuộc thì cậu cũng tới thăm tớ rồi."

Cao Dung Dung cũng đi tới: "Khương Khương, đã lâu không gặp."

Khương Thi đã lâu mới lại lần nữa cảm nhận cảm giác lồng ngực bị ép chặt hít thở không thông: "Xuân Vũ, buông tớ ra."

Đỗ Xuân Vũ buông ra, nhéo nhéo mặt của cô: "Tại sao hôm lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

Chu Nhược Nhân đứng ở phía sau, không lên tiếng.

Khương Thi nhìn ba người: "Không có việc gì mới tới đây nhìn thử đó, tiện thể xử lý chút việc. Các cậu chuẩn bị lập nhóm debut à?"

Cao Hiểu nói tiếp: "Chị đã quyết định như vậy. Ba người bọn họ ai cũng có sở trường riêng, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, nếu solo thì tạm thời không có cách nào giữ vững vị trí."

"Đã bắt đầu hoạt động rồi sao?"

"Ừm, đã tham gia một số hoạt động nhỏ. Xuân Vũ và Dung Dung tham gia chương trình tích góp một chút sự nổi tiếng, thỉnh thoảng có thể nhận được một vài lời mời tham gia hoạt động."

Khương Thi trầm ngâm: "Có tên nhóm không?"

Cao Hiểu: "Các chị em, chúng ta tên là gì?"

Đỗ Xuân Vũ: "Chỉ muốn lợi ích."

Cao Dung Dung: "Chỉ muốn danh tiếng."

Chu Nhược Nhân: "Chỉ muốn tình yêu."

Đỗ Xuân Vũ & Cao Dung Dung & Chu Nhược Nhân: "Chúng ta là nhóm "Danh Lợi Trường".”

Khương Thi: "... Sao mà ỉu xìu vậy?"

Cao Dung Dung ngoắc ngón tay: "... Tôi cứ luôn cảm thấy rất ngại ngùng, dường như bệnh tuổi dậy thì vẫn chưa khỏi hẳn."

Đỗ Xuân Vũ: "... Không thích cái tên nhóm khó nghe như vậy, người ta muốn tên vừa ngọt ngào vừa đáng yêu."

Chu Nhược Nhân: "... Thật ra tôi rất thích, rất phù hợp với vị trí của tôi. Chỉ là thật ra tôi không muốn tình yêu, có tiền với danh tiếng là được."

Cao Hiểu: "Tôi đặt tên cho các cô rất có khí thế đó. Chờ hoạt động nhiều, quen rồi sẽ tốt thôi."

Khương Thi: "... Ừm, rất thú vị, thành viên trong nhóm cũng có rất nhiều đặc điểm riêng."

Cao Hiểu quay đầu: "Có phải em có hoạt động gì muốn đẩy cho bọn chị hay không?"

Khương Thi gật đầu: "Thật ra là như thế này, mặc dù không phải hoạt động gì lớn…"

Khương Thi đơn giản nói kế hoạch của mình và Lục Trầm Hương, triển lãm trang sức yêu cầu vài người mẫu, người đầu tiên cô tuyển chính là Đỗ Xuân Vũ.

Bề ngoài của Đỗ Xuân Vũ ở một mức độ nào đó mà nói thì chính là vũ khí tốt nhất trước mắt của cô, người đẹp đeo trang sức sang trọng quý giá, nhất định có thể thu hút sự chú ý của các quý cô trước tiên.

Cao Dung Dung tập nhảy từ nhỏ, nét đẹp của cô ấy không ở vẻ ngoài, mà là khí chất.

Cô vừa mới tập trung quan sát Chu Nhược Nhân, vóc dáng có hơi nhỏ, ngũ quan mềm mại, mang vẻ đẹp cổ điển, hoàn toàn phù hợp với cảm nhận trong lòng của cô.

Thật ra lần hợp tác cô có thể trực tiếp gọi điện thoại thương lượng với Cao Hiểu, nhưng từ khi tham gia chương trình xong thì cô vẫn chưa từng đến xem, hơn nữa còn muốn gặp người mới, nên mới cố ý đến đây một chuyến.

Cao Hiểu nghe xong, có chút không thể tin tưởng: "Cái hoạt động này là hợp tác với Lục thị?"

"Ừm, mặc dù là hợp tác, nhưng mà đối tác là Lục Trầm Hương, em họ của Tiểu Lục nhà em." Trong lòng cô có chút bồn chồn, không phải là một hoạt động đặc biệt lớn, có lẽ Cao Hiểu sẽ không vừa mắt.

Cao Hiểu nhìn vẻ mặt ngây thơ mờ mịt của Khương Thi thì biết cô vẫn chưa ý thức được cái hoạt động này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Nhà họ Lục bao năm qua giấu tài, cực kỳ khiêm tốn ở thành phố Phong, rất nhiều người cho rằng từ mười mấy năm trước, sau khi người thừa kế mà nhà họ Lục sớm định ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhà họ Lục đã dần dần đi vào suy vong.

Mà trên thực tế là nhà họ Lục mấy năm nay chuyển dời một số bộ phận trọng điểm đến thành phố Nhạc, Lục Minh Hoa chèo lái sản nghiệp mới của nhà họ Lục phát triển, khách hàng của bọn họ phần lớn là khách hàng ở nước ngoài.

Lục Minh Hoà ở thành phố Phong bảo vệ sản nghiệp cũ, có thể hợp tác với bọn họ chính là có thực lực tương đương với đại gia hàng đầu trong thành phố.

Cho dù đây chỉ là hoạt động tuyên truyền, mời ngôi sao đến, cũng là một các ngôi sao có danh tiếng có tác phẩm.

Nói tóm lại, tuyệt đối sẽ không suy xét đến người mới, thậm chí còn chưa chính thức ra mắt như bọn họ.

Cao Hiểu không xác định được Khương Thi có thật sự được người nhà họ Lục chấp nhận hay không, mà thậm chí có thể lấy danh nghĩa của Lục thị nói chuyện hợp tác: "Em xác định mấy cô gái của chị có thể làm người mẫu tham gia buổi triển lãm trang sức của Lục thị?"

"Ừm, em và Trầm Hương đã thương lượng xong rồi, người mẫu em sẽ tuyển. Nếu mọi người không muốn, em cũng chỉ có thể nhờ Tiểu Lục hỗ trợ liên hệ với người khác."

"Bọn chị sẵn lòng." Cao Hiểu có chút kích động: "Hoạt động này bọn chị nhận, đến văn phòng chị nói chuyện đi."

Khương Thi gật đầu, đi theo Cao Hiểu đến văn phòng nói chuyện hơn một tiếng.

Ra khỏi Hằng Viễn, sắc trời đã tối, Cao Hiểu muốn mời cô ăn cơm nhưng cô về nhà còn có chuyện phải làm nên đã uyển chuyển từ chối.

Sau khi thương lượng với Cao Hiểu xong, cô gửi ảnh chụp nhóm "Danh Lợi Trường" cho Lục Trầm Hương, rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời.

Lục Trầm Hương: "Hoá ra là Đỗ Xuân Vũ, chị ấy đúng là rất xinh đẹp, ngũ quan mạnh mẽ, chịu đựng được trang sức bằng vàng dày nặng lộng lẫy."

Khương Thi: "Dung Dung và Nhược Nhân cũng rất đẹp đó, trọng điểm là ba cô gái này khí chất khác nhau, đều có đặc điểm riêng, khi mặc trang phục và trang điểm lên sẽ có thể thể hiện nhiều vẻ đẹp đa dạng hơn."

Lục Trầm Hương: "Ừm, những người mẫu này em rất vừa lòng. Ngày mai cùng em đi đến địa điểm triển lãm xem thử nhé?"

"Được."

Nói chuyện với Lục Trầm Hương xong, đúng lúc Khương Thi vừa về đến nhà, Khương Từ còn chưa trở về.

Cô tắm xong, gọi video với Tiểu Lục.

Tiểu Lục cũng vừa tắm rửa xong, ngồi ở trên giường: "Hôm nay làm gì rồi?"

Khương Thi mím môi suy nghĩ vài giây: "Phụ đạo em gái nhỏ học cấp ba làm bài tập về nhà một chút."

"Ở đâu ra em gái nhỏ học cấp ba?"

"Khi đi dạo trung tâm thương mại gặp được một em gái nhỏ, họ Lục."

"Hửm?"

"Tên Lục Trầm Hương."

"... Bọn họ tới tìm em?"

Khương Thi dựa vào đầu giường, ôm cái ôm vào trong lòng ngực: "Buổi sáng còn nói chuyện với bà ngoại của anh vài câu, bà bế một bạn nhỏ tới gõ cửa, vô cùng đáng yêu."

Tiểu Lục che mặt, bà ngoại của anh có lẽ còn cảm thấy bản thân ngụy trang rất khá: "Chắc là Trầm Hãn, con của chú anh. Bọn họ không có ác ý, lát nữa anh sẽ nói một tiếng, bọn họ sẽ không tới quấy rầy em nữa."

Khương Thi lắc đầu: "Em biết mà. Bà ngoại anh còn tặng cho em một hộp bánh quy, em vừa mới ăn hai cái, siêu ngon. Anh không cần phải nói gì đâu, thuận theo tự nhiên, em đối phó được."

Tiểu Lục nhớ tới Kỷ Tinh Hải, trong lòng có chút lo lắng.

Cô thay đổi đề tài: "Đóng phim vẫn thuận lợi chứ?"

"Ừm, mấy ngày nay trạng thái không tệ, không có vấn đề gì, có lẽ sẽ đóng máy sớm hơn thời gian dự tính rất nhiều."

"Vậy là tốt rồi, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống đầy đủ, ngủ nghĩ thật tốt. Em ở thành phố Phong chờ anh trở về."

"Ừm, anh nhớ em."

Hai người thân mật nói chuyện thật lâu, cúp điện thoại, Khương Thi tìm giấy bút, bắt đầu thiết kế hội trường triển lãm.



Ngày hôm sau, Khương Thi và Lục Trầm Hương đến hội trường triển lãm nghiên cứu hiện trường, Khương Thi căn cứ vào diện tích khu vực bọn họ đã phân chia, lập tức sửa chữa bản vẽ, cuối cùng trực tiếp giao thành phẩm cho Lục Trầm Hương.

Trải qua sáu ngày tỉ mỉ chuẩn bị, hội trường triển lãm trang sức của Lục thị, người mẫu triển lãm và toàn bộ cửa hàng đều sắp xếp thỏa đáng.

Thứ bảy, bảy giờ sáng, hội trường triển lãm trang sức lần thứ mười hai ở thành phố Phong.

Địa điểm triển lãm của Lục thị không tính là rất lớn, hội trường bày biện ngay ngắn bàn ghế gỗ sưa tốt nhất, giữa hai bên đặt một bình phong rỗng bằng gỗ, phía trên bày hoa phong lan, bát sen, mang vẻ cổ kính nhàn nhã.

Thời gian còn sớm, trước gian hàng của Lục thị không có bao nhiêu người.

Trang sức Trần thị bên cạnh chiếm một diện tích vô cùng to, đã sớm treo poster người nổi tiếng.

Bọn họ mời nữ diễn viên nổi tiếng Từ Đình Mỹ, lúc này người tham gia triển lãm đã đến đông đủ ở bên ngoài hội trường, xếp hàng rất dài. Tất cả đều là fans đến cổ vũ Từ Đình Mỹ, không khí ở hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Lục Trầm Hương mặc một bộ sườn xám hoa xuân màu vàng nhạt đứng ở cửa, trên tóc cài một cây trâm ngọc lục bảo dát vàng, hai tay nắm chặt, chân mày hơi nhíu, có chút nóng lòng: "Mọi người đều đến Trần thị, có phải chúng ta làm sai rồi không?"

Khương Thi mặc một bộ sườn xám trắng đuôi hoa sơn trà, đóa hoa sơn trà màu đỏ to lớn in trên lụa trắng, tôn lên đường cong tuyệt mỹ.

Lớp trang điểm khá dày, kẻ mắt cong lên, đôi môi son đỏ, tóc ngắn uốn lọn, nhẹ nhàng xõa bên bả vai, một bên tóc vén ra sau tai, trên đầu cài một cái kẹp tóc hình hoa trà làm bằng vàng ròng nguyên chất.

Phía dưới chiếc kẹp là một hàng tua rua ngọc trai nhỏ, thỉnh thoảng sẽ đung đưa theo bước đi của cô, va chạm vào nhau phát ra tiếng vang.

Cô duỗi tay nắm lấy tay của Lục Trầm Hương, vẽ mặt lãnh đạm: "Thời gian còn sớm, người chân chính muốn tham quan triển lãm lúc này sợ là chỉ mới vừa rời giường, đừng nóng nảy."

Lục Trầm Hương gật đầu, kế hoạch này mặc dù là Khương Thi đưa ra, nhưng đúng thật là cô ấy gật đầu, trong lòng cũng tán thành phương án này.

Cô ấy tự an ủi chính mình ở trong lòng, phải vững vàng, không nên gấp gáp.

Sau tám giờ, người trong hội trường triển lãm dần dần nhiều lên, bên ngoài của Trần thị ở bên cạnh vẫn xếp hàng rất dài.

Người mua trang sức của Trần thị, có thể xếp hàng chụp ảnh chung nữ diễn viên nổi tiếng, còn có thể được nữ diễn viên nổi tiếng tự tay ký tên.

Không thể không nói đây là một hình thức tiêu thụ vô cùng gian xảo, Từ Đình Mỹ là nữ diễn viên nổi tiếng, ở trên quốc tế đều rất có tiếng, lượng fans đông đảo. Vì ủng hộ cô ấy, rất nhiều fans sẵn lòng bỏ tiền.

Vì phối hợp một số fans thiếu tiền, Trần thị còn tung ra hộp trang sức nhỏ mà tinh xảo, vài trăm tệ là có thể mua một hộp trang sức kim loại quý giá tinh xảo, còn có thể nhận được ảnh có chữ ký của nữ diễn viên nổi tiếng, rất nhiều người trẻ tuổi xếp hàng.

Khương Thi không quá sốt ruột, nhìn thấy Trầm Hương có hơi thiếu kiên nhẫn, thời gian cũng sắp đến, cô kêu Đỗ Xuân Vũ đang ngồi chờ ở bên trong ra: "Xuân Vũ, ra ngoài kinh doanh."

Cao Dung Dung nhỏ giọng hỏi: "Bọn tôi thì sao?"

Khương Thi phất tay: "Đợi lệnh, khách hàng tiến vào thì mọi người tiếp đón."

Đỗ Xuân Vũ mặc một bộ Hán phục thêu phượng hoàng đỏ, trên đầu là một đóa mẫu đơn vàng rực rỡ lấp lánh, bên dưới là một hàng tua rua đá thạch lựu hình giọt nước, bước đi đung đưa sinh động, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia, vẻ đẹp tùy ý toát ra, lập tức hấp dẫn đông đảo ánh mắt.

Cô ấy chỉ đứng ở chỗ đó, không cần làm bất cứ cái gì, tùy ý cho người qua đường một ánh mắt, bất luận là nam hay nữ đều không tự chủ được mà dừng chân vì cô ấy.

Một bà cụ tóc bạc đeo mắt kính gọng vàng, đứng ở trước mặt Đỗ Xuân Vũ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, sau một lúc lâu mới nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Khi tôi còn trẻ, cũng đẹp như vậy."

Ông cụ bên cạnh có lẽ là chồng của bà, răng đã rụng hết, miệng mím chặt, nghe vậy thì trong mắt lộ ra một tia sáng ấm áp; "Bây giờ bà cũng đẹp như vậy."

Bà cụ nhìn chằm chằm trang sức trên tóc của Đỗ Xuân Vũ một lúc: "Hoa mẫu đơn vàng kia thật là đẹp, tiếc là tóc tôi ít, mang đeo được trang sức dày nặng như vậy."

Khương Thi đúng lúc nói chen vào: "Trong quầy triển lãm của chúng tôi cũng có trang sức cài tóc tinh tế và nhỏ hơn, bà có thể vào xem ạ."

Bà cụ nhìn thấy kẹp trên tóc của Khương Thi: "Cái trên tóc của cô cũng rất đẹp, bình thường ra ngoài uống trà đeo cũng không chói mắt."

Khương Thi hơi mỉm cười, làm một động tác mời, bà cụ và ông cụ chậm rãi đỡ nhau vào cửa.

Mới vừa vào phòng trưng bày, mùi trà lượn lờ trong không khí, mùi hương vừa thơm vừa thanh nhã, rất nhanh khiến người ta cảm thấy tâm tình thả lỏng.

Cao Dung Dung và Chu Nhược Nhân lập tức ra bày dáng kinh doanh, hai cô là người mẫu, chủ yếu trưng bày trang sức trên người với khách hàng, không cần tự mình tiếp đãi khách hàng.

Bên cạnh có chị gái giữ quầy đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp dẫn đường cho khách hàng tham quan, chị gái giữ quầy cũng mặc sườn xám, được đào tạo bài bản, vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn.

Bà cụ vào cửa không đi xem quầy triển lãm trước, mà là nhìn chằm chằm vào hai người mẫu một lúc lâu: "Tôi cũng thích mặc sườn xám, trang sức này tôi đeo lên tóc có hợp không?"

Ông cụ bên cạnh mím môi, không nói chuyện, trực tiếp đưa thẻ cho bà, ý tứ là thích thì chúng ta đều mua hết.

Sau khi Đỗ Xuân Vũ đi ra, dần dần có người bắt đầu ra vào phòng triển lãm của Lục thị, Khương Thi lại đi vào kêu Chu Nhược Nhân ra.

Chu Nhược Nhân mặc một bộ sườn xám màu xanh biển, tóc dài búi lên, giữa tóc bện một viên ngọc trai tròn to cỡ ngón tay cái, trên lỗ tai và cổ đeo bông tai và dây chuyền bằng ngọc trai hồng.

Vừa đứng ở cửa, giống như một tiểu thư giàu có bước ra từ một cái thời đại khác, khí chất đoan trang tao nhã, giữa mày lại có chút ý tứ tùy hứng, sinh động hoạt bát.

Khương Thi dự đoán rất đúng, Chu Nhược Nhân vừa ra tới, đã có vài phu nhân mặc sườn xám trước sau vào phòng triển lãm của Lục thị.

Khương Thi vỗ vỗ tay của Lục Trầm Hương: "Yên tâm, khách hàng của chúng ta tuy rằng ít, nhưng chất lượng rất cao."

Đôi vợ chồng già vừa nãy kia đã ở bên trong chọn nửa tiếng, khi tính tiền đã gói hơn hai mươi món trang sức bằng vàng.

Bà cụ vô cùng thích trang sức cài tóc và bông tai, chọn một loạt hoa tai nhỏ xinh, trang sức cài tóc đều là những chiếc kẹp nhỏ, mỗi một cái đều tinh xảo tuyệt luân.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, người tới cửa Trần thị dần dần ít đi. Một buổi sáng trôi qua, bọn họ bán được rất nhiều hộp trang sức nhỏ, nhưng hộp lớn lại không thể bán được nhiều.

Phía bên Lục thị vẫn luôn thấy người thưa thớt, ra ra vào vào tới đều là khách hàng khá lớn tuổi, khách hàng có năng lực chi tiêu cao, hàng trưng bày trên quầy triển lãm cũng đã ít đi rất nhiều.

Lục Trầm Hương núp ở phía sau tính toán doanh thu, sau đó đi ra hung hăng ôm lấy Khương Thi: "Khương Khương, em rất vui!"

Khương Thi ôm đáp lại cô: "Đây chỉ mới là buổi sáng, buổi chiều mới là sự kiện chính, phải phấn chấn tinh thần đó."

Buổi chiều, người đến phòng trưng bày của Lục thị dần dần nhiều lên, Khương Thi trộm hỏi một người khách hàng.

Hoá ra là buổi sáng có khách hàng đến đây mua trang sức, chia sẻ trải nghiệm mua sắm trên ứng dụng mạng xã hội.

Khách hàng kia đưa điện thoại cho Khương Thi.

Khương Thi nhìn thấy những bức ảnh trong vòng bạn bè liền nhận ra chính là vị phú bà nương nương đã đến lúc sáng.

Bà đăng món trang sức mà mình mình mua, còn viết rằng: Lục thị không hổ là cửa hàng hơn trăm tuổi, trang sức đẹp, môi trường phòng triển lãm cũng tốt. Tôi là người đã lớn đến độ tuổi này, không thích nhất là tranh đoạt mua đồ với người khác, môi trường ồn ào. Lục thị sắp xếp vô cùng thoải mái, còn có bàn trang điểm, ở giữa có bình phong che chắn, sẽ không bị người khác làm phiền. Khách hàng trong cửa hàng đều có tố chất rất cao, cô chủ quầy cũng hiểu chuyện, chọn mấy người mẫu rất xinh đẹp. Tôi rất thích người mẫu nữ có hơi mũm mĩm kia, khi triển lãm trang sức vô cùng thanh nhã.

Người mẫu nữ mũm mĩm được nói tới chính là Cao Dung Dung, vóc dáng và khí chất của vũ công đúng là không giống người thường, Khương Thi cũng rất thích.

Khương Thi trả điện thoại lại cho khách hàng, xoay người đi nói chuyện này với Cao Dung Dung, hai người nói chuyện phiếm vài câu.

Chu Nhược Nhân bỗng nhiên chạy vào: "Khương Khương, bên ngoài xảy ra chuyện rồi. Trầm Hương quá nhỏ, không đối phó được."

Sắc mặt Khương Thi bình tĩnh: "Đừng gấp, tôi đi xem thử."

Từ phòng triển lãm đi ra cửa, Chu Nhược Nhân nhanh chóng giải thích nguyên nhân xảy ra chuyện, có ba vị khách một trai hai gái vừa từ bên ngoài vào, ăn mặc rất đẹp, có vẻ rất có tiền.

Nhưng vị khách nam kia có chút cà lơ phất phơ, thế nào cũng phải hỏi xin phương thức liên hệ của Đỗ Xuân Vũ.

Đỗ Xuân Vũ từ chối, khách nam kia như cười như không nói chuyện.

Khách nữ bên cạnh đột nhiên chỉ vào Đỗ Xuân Vũ rồi chửi ầm lên, lời nói vô cùng khó nghe. Đỗ Xuân Vũ chịu đựng không cãi lại, sắc mặt khách nam biến đổi, cãi nhau cùng với khách nữ.

Khi Khương Thi đi ra ngoài, trận chiến mắng mỏ đã kết thúc, xung quanh còn có một số người vây xem náo nhiệt. Đỗ Xuân Vũ đứng ở cửa, trong mắt ngấn nước.

Tạ Ngạn Lâm khoanh tay đứng ở một bên, đôi mắt còn dán lên trên người Đỗ Xuân Vũ, công tử bột tiêu chuẩn không kiêng nể gì.

Khương Thi đi qua, che ở trước mặt Đỗ Xuân Vũ, lộ ra vẻ mặt kinh doanh: "Ba vị nếu như đến xem triển lãm, mời vào trong. Nếu như muốn xử lý việc riêng, phiền đi đến nơi khác."

Cố Yên quay lưng đứng ở một bên giận dỗi, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì xoay người: "Khương Thi, tại sao cô lại ở chỗ này?"

Nhìn thấy Cố Yên, sắc mặt Khương Thi không thay đổi, lên tiếng chào hỏi: "Cố Yên, đã lâu không gặp."

Dường như không hề có khúc mắc.

Cố Yên sửng sốt một chút, cô ta cho rằng Khương Thi nhìn thấy cô ta thì tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt: "Cô là nhân viên của cửa hàng này?"

Khương Thi hào phóng cười, dường như hoàn toàn không cảm thấy bị mạo phạm, đôi mắt lướt qua người đàn ông ở một bên: "Cũng có thể nói như vậy, vị này chính là…"

Ánh mắt của Tạ Ngạn Lâm từ trên người Đỗ Xuân Vũ dời đi, nhìn về phía Khương Thi, hào phóng duỗi tay: "Tạ Ngạn Lâm."

Khương Thi mím môi không có duỗi tay ra, chuyển mắt nhìn về phía một cô gái khác ở bên cạnh: "Vị này chính là…"

Cố Nguyệt Lan trợn trắng mắt, bĩu môi: "Một nhân viên cửa hàng nhỏ thì đừng có kéo quan hệ ở khắp nơi, cũng chỉ có Cố Yên mới có bạn bè tồi tàn như vậy."

Lục Trầm Hương không nghe nổi nữa, đứng ra ôm lấy cánh tay của Khương Thi: "Ai nói Khương Khương là nhân viên cửa hàng? Rõ ràng chị ấy là chị họ của tôi, bị tôi kéo tới giúp đỡ mà thôi. Cô chỉ một đứa con nuôi của nhà họ Cố, vậy mà còn kiêu hơn cả thiên kim trong dòng họ."

Cố Nguyệt Lan bị nói, không dám cãi lại chút nào. Bình thường cô ngông nghênh ngang ngược, nhưng cũng biết danh tiếng của nhà họ Lục và người trong tộc chính nhà họ Cố ở thành phố Phong to như nhau, không thể dễ dàng trêu chọc.

Cố Yên vốn dĩ muốn nhìn Cố Nguyệt Lan làm cho Khương Thi không vui, nghe được lời này, sắc mặt thay đổi.

Vậy mà Diễn Xuyên đã đưa cô ra mắt người nhà họ Lục, đây là chuyện gì?

Người nhà họ Lục như vậy, làm sao lại dễ dàng tiếp nhận cô như thế?

Đây nhất định không phải là sự thật.

Tay của Khương Thi vươn đến sau eo của Lục Trầm Hương, nhéo cô một chút, nhỏ giọng nói: "Em đừng nói bậy nữa."

Chuyện này còn sớm lắm.

Lục Trầm Hương bị nhéo đến ngứa ngáy, sau đó né tránh, nhỏ giọng nói với cô: "Em nói thật, bà nội và dì đều siêu thích chị."

Khương Thi: "..."

Cố Yên nhìn bộ dáng thì thầm của Lục Trầm Hương và Khương Thi, ghen tị đến mức hai mắt đỏ lên.

Khương Thi có được mọi thứ vốn dĩ đều nên thuộc về cô ta, cô ta mới là người sẽ trở thành mợ chủ nhà họ Lục.

Khương Thi và Lục Trầm Hương nói hai câu, người xung quanh càng ngày càng nhiều. Cô đứng thẳng người, ánh mắt cùng quét qua trên người ba người, dịu dàng khéo léo: "Trang sức Lục thị có lịch sử trăm năm, trăm năm được biết đến với thiết kế trang nhã, phẩm vị trác tuyệt, công nghệ tinh tế. Hôm nay triển lãm chính là hàng loạt tác phẩm xuất sắc quý giá nhất trong cửa hàng, các vị sẽ tiến vào xem thử chứ?"

Tạ Ngạn Lâm mắt lạnh nhìn dáng vẻ dao động của Cố Yên, khóe môi gợi lên nụ cười trào phúng, tay nắm lại, đút vào túi quần, giống như lưu manh mà lẩm bẩm: "Triển lãm quèn gì chứ, không thú vị, ông đây đi về."

Cố Nguyệt Lan sau khi bị nói thì an tĩnh như gà xoay người đuổi theo: "Anh Ngạn Lâm, chờ em."

Vai chính của rắc rối đi rồi, người ở bốn phía vẫn không rời đi. Một vài người bắt đầu cảm thấy phòng triển lãm này ít người, người cảm thấy nhàm chán đột nhiên nổi hứng thú, muốn vào xem cái gọi là cửa hàng hơn trăm năm tuổi có phải tốt như lời đồn hay không.

Lục Trầm Hương ở cửa tiếp đón khách hàng vào phòng triển lãm một cách trật tự, Khương Thi ở một bên an ủi Đỗ Xuân Vũ.

Cố Yên lạnh lùng nhìn Khương Thi, đôi mắt đỏ như sắp rỉ máu. Kế hoạch ban đầu là chờ đợi một cơ hội thật tốt vạch trần cô, đột nhiên cô ta cảm thấy một khắc cũng không chờ được.

Cô ta hước đi khỏi đám người, gọi điện thoại: "Gửi túi tài liệu màu đen ở ngăn kéo cuối cùng trong bàn làm việc của tôi thành phố Tiên, viết người nhận là "Kỷ Diễn Xuyên"."



Triển lãm trang sức kéo dài ba ngày đã kết thúc thành công, thống kê doanh thu bán hàng trong ba ngày, trang sức của Lục thị do Lục Trầm Hương đại diện là tuyệt nhất.

Buổi tối Khương Thi ở nhà gõ chữ, Lục Trầm Hương gửi tin nhắn đến: "Khương Khương, bà nội muốn kêu chị về nhà ăn một bữa cơm, khi nào thì chị có thời gian?"

Chương kế tiếp