Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 113
Gió thổi tung rèm cửa, âm thanh rèm cửa bay phấp phới trong gió.

Khương Thi mở mắt ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vừa sáng, giấc ngủ này cũng cực kỳ thoải mái.

Cuối mùa hè, trong phòng không có điều hòa, chỉ có một chiếc cửa sổ mở hé. Có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy chặt lấy eo cô, cả người cô cuộn tròn trong lòng Tiểu Lục, nóng đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại.

Duỗi tay sờ quần áo, quần áo trên người anh ướt hết rồi, rõ ràng là rất nóng.

Cô cố gắng gỡ tay anh ra, vừa mới đặt xuống thì anh lập tức đặt tay lại chỗ cũ, cau mày, đầu anh đặt trên đỉnh đầu của cô.

Khương Thi vươn tay với lấy điều khiển từ xa của máy điều hòa rồi mở điều hòa lên, có ít còn hơn không có.

Cô quay người lại, lặng lẽ ngước nhìn anh đang ngủ bù, suy nghĩ về sự khác thường của anh.

Cô trở lại thành phố Phong một thời gian, lần này anh đã thích ứng tốt với ekip làm phim. Thỉnh thoảng cô sẽ liên lạc với trợ lý Trịnh, trợ lý Trịnh nói tình trạng của anh cũng khá tốt.

Nhưng tại sao anh đột nhiên lại quay về thành phố Phong?

Trong đầu tự dưng nghĩ lại vẻ mặt và hành động của anh lúc anh quay lại, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt yếu ớt cùng với quầng thâm đen ở dưới mắt, còn cực kỳ dính người.

Khương Thi nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, đoán rằng có thể là do anh quá nhớ cô mà thôi, nếu không cũng không tìm được lời giải thích nào khác.

Cô tỉnh dậy lại bị anh đè trên giường nên không dậy nổi, cô nhớ ra hình như buổi sáng thấy Khương Từ gửi tin nhắn gì đó, lúc đó bận đi mua đồ ăn sáng nên không có thời gian đọc.

Cô lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, mở màn hình điện thoại di động lên, tối hôm qua Khương Từ đã gửi cho cô một tin nhắn.

Tối hôm qua cô quá phấn khích bởi vì đã nghĩ ra một chủ đề mới, chỉ tập trung vào thiết lập nhân vật và viết dàn ý nên không để ý đến tin nhắn trên điện thoại.

Khương Từ: “Chị ơi, chị với anh Lục đang giận dỗi nhau đấy à?”

Khương Thi nhìn thấy dòng tin nhắn này, nhíu mày suy nghĩ vài giây: “Sao em lại hỏi như vậy?”

Bên kia rất nhanh đã trả lời: “Tối qua anh Lục gọi điện thoại cho em, hỏi về rất nhiều chuyện trong quá khứ của chị.”

“??? Chuyện trong quá khứ sao?”

“Rất nhiều thứ, tính cách trước đây của chị, sở thích của chị, một vài chuyện lúc chị đi học, còn hỏi chị học đánh đàn piano và học tiếng Đức vào lúc nào. Em nghĩ là anh ấy muốn biết những cái này thì sao không trực tiếp hỏi chị, nên em lo lắng hai người có phải đang cãi nhau không.”

Khương Thi sững sờ một lúc, lưng lạnh ngắt, cả người như bị điện giật, cơn ớn lạnh bao trùm lấy cô, tại sao đột nhiên anh lại quan tâm đến quá khứ của cô chứ?

Nếu chỉ đơn giản là vì anh thích cô và muốn biết thêm về quá khứ của cô như lời Khương Từ nói, cô muốn biết tại sao anh lại không chủ động hỏi cô?

Khương Thi cảm thấy mình có chút nhạy cảm, hoặc là bởi vì gần đây Khương Từ cũng hỏi cô như vậy nên cô cảm thấy có chút chột dạ, trong chốc lát lại cảm thấy có khả năng Tiểu Lục đã biết được bí mật mà cô muốn che giấu nhất rồi.

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào, nếu không có kinh nghiệm của bản thân, cô sẽ không bao giờ tin rằng con người thực sự có thể du hành xuyên không gian và tái sinh trong một thân xác khác.

Tiểu Lục càng không thể nào nảy sinh nghi ngờ vô cớ như vậy, anh cũng không quen biết nguyên chủ.

Cô bình tĩnh lại, trả lời Khương Từ: “Bọn chị không có cãi nhau, em đừng lo lắng.”

Sau khi trả lời tin nhắn của Khương Từ, một tin nhắn mới hiện lên.

Nhìn thấy tên của người đã gửi tin nhắn, đôi mắt của Khương Thi như đông cứng lại, suy nghĩ cũng dừng lại một lúc, trong đầu có cái gì đó liên kết lại với nhau.

Tiểu Lục thật sự không quen biết Khương Thi của lúc trước, nhưng có một người quen biết với nguyên chủ. Cho dù nhiều năm không liên lạc với nhau thì bọn họ cũng từng là bạn tốt của nhau.

Khương Thi nhìn chằm chằm hộp thoại, Cố Yên gửi tin nhắn vào lúc một phút trước: “Dạo này thế nào rồi?”

Cô mím môi, hai mắt sáng lên, mặc dù biết là nguy hiểm nhưng vẫn nóng lòng muốn thử, nhịn không được muốn thăm dò một chút.

Cô quá tập trung suy nghĩ chuyện của Cố Yên, không để ý đến Tiểu Lục đã mở mắt, ánh mắt di chuyển từ đỉnh đầu sang điện thoại của cô.

Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích đang định trả lời, bàn tay đang ôm chặt eo cô rời đi chỗ khác, giây tiếp theo điện thoại đột nhiên bị đoạt đi, cô quay người lại.

Đôi mắt Tiểu Lục hơi nheo lại, trên mặt vẫn còn vài phần ngái ngủ khi vừa mới ngủ dậy, ngón tay để lên trên bàn phím, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vẻ lười biếng vừa mới ngủ dậy: “Cô ấy sống rất tốt. Cô nên biết rằng, tôi sẽ không bao giờ khiến cô ấy buồn. Về sau đừng làm phiền chúng tôi nữa có được không? Tôi không thích cô ấy phải phân tâm để ý vào những việc hoặc những người không quan trọng.”

Máy bay hạ cánh vào sáng sớm, quản gia nhà họ Cố đón Cố Yên ở sân bay, cô ta trực tiếp lái xe đến dưới tầng một của nhà Khương Thi.

Cô ta lên máy bay muộn hơn Tiểu Lục một tiếng, trước khi đến, cô ta nhận được tin anh đến thẳng một căn hộ ở thành phố Phong.

Đoán được anh đi tìm Khương Thi nên cô ta ôm tâm trạng cười trên nỗi đau của người khác, đứng ở dưới tầng chờ đợi cảnh bọn họ chia tay, nhưng từ sáng đến trưa, lại từ trưa đến hơn hai giờ chiều cũng không thấy bọn họ đi xuống.

Cuối cùng cô ta cũng mất bình tĩnh, không nhịn nổi mà gửi cho Khương Thi một tin nhắn.

Bên kia nhanh chóng trả lời lại cô ta, hơn nữa đó là một đoạn voice chat mười mấy giây.

Cô ta kìm nén sự kích động trong lòng, đoán mò có lẽ tâm trạng của Khương Thi đang không ổn lắm, ấn vào voice chat, nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, sắc mặt trầm xuống.

Nghe xong nội dung, cô ta sững người, không nhúc nhích hồi lâu.

Người và việc không quan trọng, là chỉ cô ta sao?

Cố Yên khó mà chấp nhận nổi, ngay sau đó là nỗi đau không thể miêu tả thành lời ập đến, trái tim đau đớn từng hồi, anh nói: “Cô nên biết rằng, tôi sẽ không bao giờ làm cô ấy buồn.”

Giống như đang nhắc nhở cô ta, năm đó nếu không phải bản thân chủ động vứt bỏ, anh cũng sẽ không bao giờ làm cô ta buồn.

Hơn nữa giọng nói lười biếng và gợi cảm của anh đã tiết lộ một sự thật mà cho dù thế nào cô ta cũng không muốn chấp nhận.

Anh đã ở bên Khương Thi rồi, quan hệ của bọn họ còn thân mật hơn cả anh với cô ta lúc đầu.

Trong mắt Cố Yên hiện lên sự căm thù cháy bỏng, ngay lúc đó cô ta ước rằng thế giới sẽ sụp đổ cùng với cảm xúc của cô ta, sẽ hủy diệt cùng với Khương Thi và Kỷ Diễn Xuyên.

Cô ta nhấn phím thoại, tâm trạng trở nên kích động: “Kỷ Diễn Xuyên, rõ ràng anh biết cô ta là kẻ giả mạo, còn làm như không biết diễn vở kịch không quan tâm trước mặt tôi, anh nực cười thật đấy. Vừa đáng thương vừa buồn cười giống như cái lúc anh khổ sở cầu xin tôi đừng bỏ anh vào mấy năm trước. Anh cho rằng Khương Thi yêu anh sao? Chẳng qua cô ta chỉ yêu tiền và thân phận của anh thôi. Buồn cười chết mất, vốn dĩ chẳng có ai thật lòng yêu anh cả!”

Sau khi nói ra hết những bất mãn trong lòng, cô ta thả ngón tay ra, trên thanh voice chat xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, hệ thống nhắc nhở: Xin lỗi, bạn và người kia không phải là bạn bè, không thể gửi tin nhắn.

Cố Yên sững sờ. Trong giây tiếp theo, cô ta bực tức đập điện thoại vào cửa phụ của xe. Một tiếng “ầm” vang lên, điện thoại rơi xuống đất, màn hình chuyển sang màu đen.

Trong lòng cô ta tức điên lên, tay nắm chặt thành nắm đấm, điên cuồng đập vào vô lăng, bấm còi thu hút những ánh mắt khó chịu từ những người đi đường xung quanh.

Tiểu Lục xóa Cố Yên khỏi danh bạ của Khương Thi, ném điện thoại đi, lại ôm cô vào lòng lần nữa, gối đầu lên mái tóc cô, giọng nói lạnh lùng: “Cố Yên không bình thường, đừng liên hệ với cô ta nữa, anh lo cô ta sẽ làm lại đến em.”

Lúc này Khương Thi vẫn còn đang sững sờ, thao tác của Tiểu Lục nhẹ nhàng trơ chu. Lúc cô lấy lại điện thoại, Cố Yên đã bị xóa rồi.

Thực ra cô vẫn chưa xóa Cố Yên, bởi vì thứ nhất là sợ rằng tùy tiện xóa đi thì không ổn lắm, dù sao thì dựa theo thiết lập của nguyên chủ thì Cố Yên cũng là bạn tốt thời thơ ấu, là một phần quan trọng trong nửa trước của bộ tiểu thuyết, thứ hai là muốn lưu lại một con đường để biết được tình hình gần đây của Cố Yên, cô cũng sợ cô ta điên lên.

Khương Thi gật gật đầu, nằm im trong lòng anh: “Có nóng không? Muốn đi tắm không? Đợi tí nữa đi ra ngoài mua đồ rồi cùng nhau nấu ăn nhé?”

Vốn dĩ cô muốn thử thăm dò, nhưng bây giờ điều đó dường như không còn quan trọng nữa. Thái độ của Tiểu Lục đã nói lên tất cả, thế thì tại sao cô phải rước phiền vào người làm gì?

Dù sao thì cũng đã hạnh phúc với nhau, nên ở bên cạnh nhau hưởng thụ mới đúng.



Tiểu Lục đi tắm trong phòng tắm của Khương Thi, Khương Thi lấy ra bộ quần áo nam từ trong tủ quần áo, còn có cả đồ lót nam, đặt tất cả hết lên trên giường.

Cô gõ cửa phòng tắm, tiếng nước sau cánh cửa dừng lại: “Em để quần áo mới ở trên giường rồi đó, em tắm ở phòng kế bên.”

Trước khi Khương Từ trở về thành phố Giang đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của mình, để lại quần áo và một số vật dụng trong tủ.

Khương Thi mang quần áo đến phòng tắm của Khương Từ để tắm rửa, lúc đi ra mặc một chiếc váy cổ búp bê thêu họa tiết ca-rô màu trắng xám ở cổ tay và bên thân váy.

Tiểu Lục cũng đi ra cùng lúc với cô, mặc bộ quần áo cô mua. Lúc nhìn thấy bộ đồ cô đang mặc thì sững sờ một lúc.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca-rô màu đen trắng, kết hợp với chiếc quần bò màu nhạt, ăn mặc đơn giản nhưng cũng khiến người anh tràn ngập hương vị của tuổi trẻ.

“Đây là…”

Khương Thi kiễng chân vỗ vỗ nếp gấp trên vai cho anh: “Lúc trước lúc đi dạo trên phố tình cờ nhìn thấy nó, vừa nhìn là biết chiếc áo sơ mi này rất hợp với anh, đúng là rất đẹp.”

Anh cụp mắt nhìn chiếc váy ca rô trắng xám của cô, trong lòng có chút ngọt ngào, anh mím môi, để lộ ra hai má lúm đồng tiền trên má: “Đi thôi, đi mua ít thịt, làm thịt heo chiên giòn cho em ăn.”

“Được.” Khương Thi cầm túi, cùng anh đi xuống dưới tầng.

Thời tiết rất nóng, Tiểu Lục không ngụy trang, Khương Thi cũng không quan tâm lắm đến ánh mắt của người qua đường.

Cả hai nắm tay nhau đi thật chậm trên đường. Khương Thi mang theo một chiếc túi hình chú thỏ, người quay đầu lại nhìn rất nhiều, một số fan đã đến xin chụp ảnh và chữ ký.

Fan gặp ở trên đường đều là fan có ý tốt, đến chụp ảnh và xin chữ ký cũng rất nhanh.

Hai người mua thịt và cá ở siêu thị, còn mua rau và trái cây.

Trở về nhà, Khương Thi lấy hai chiếc tạp dề ra, một màu xanh và một màu hồng, đưa chiếc màu hồng cho Tiểu Lục, bản thân mình thì đeo chiếc màu xanh.

Tiểu Lục cắt thịt và rửa rau, kỹ năng nấu nướng của cô vẫn chưa tiến bộ quá nhiều, chỉ có thể đứng bên cạnh giúp một tay.

Chuông cửa vang lên, Khương Thi tắt vòi nước, vẩy vẩy đi nước dính trên tay, lúc đi qua tủ lạnh, cầm chiếc khăn treo ở bên cạnh lau khô tay.

Lúc cô ra mở cửa ra thì thấy bà cụ Lục dắt theo Lục Trầm Hãn đang đứng ở bên ngoài, nở nụ cười ấm áp: “Khương Khương, Trầm Hãn nói chỉ muốn chơi với cháu thôi, nên cháu có muốn tới nhà chúng ta uống trà không?”

Cứ ba hoặc năm ngày, bà cụ Lục sẽ đưa Lục Trầm Hãn đến chơi, bình thường vào lúc Khương Thi rảnh rỗi thì sẽ đến nhà bà uống trà nói chuyện.

Đứng ở cửa, không có cười đồng ý giống như mọi khi, tay nắm chặt vạt tạp dề, có chút do dự.

Bà cụ Lục cúi đầu, nhìn thấy một đôi giày nam ở cửa, bà ấy hiểu ra: “Có khách đến sao?”

Tiểu Lục ướp thịt xong, rửa tay rồi đi qua: “Khương Khương, ai đến thế?”

Bà cháu hai người nhìn nhau qua cửa, Tiểu Lục bỗng ngớ người.

Bà cụ Lục nhìn thấy anh thì cực kỳ vui mừng, còn chưa kịp nói chuyện thì Lục Trầm Hãn đang được bà ấy ôm trong lòng vừa nhìn thấy, trực tiếp đưa tay về phía Tiểu Lục, vẻ mặt phấn khích: “Anh ơi, ôm ôm…”

Tiểu Lục thuận tay bế Lục Trầm Hãn, Khương Thi cúi đầu lấy dép lê cho bà cụ Lục, nói: “Bọn cháu đang nấu cơm, hay là hôm nay bà ở lại nhà cháu ăn cơm nhé?”

Bà cụ Lục nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của Khương Thi nên đã đoán được là cô đã biết rõ thân phận của bà ấy và đứa cháu nhỏ từ lâu rồi, trong lòng có chút xấu hổ nhưng lại vui vẻ từ tận đáy lòng: “Không phiền đến các cháu chứ?”

Khương Thi lắc đầu: “Không đâu ạ. Vừa khéo tối nay có rất nhiều món ngon, Tiểu Lục muốn làm thịt heo chiên giòn, còn muốn làm cá sóc chua ngọt nữa. Trầm Hãn có thích ăn cá không?”

Vừa nói vừa chọc vào má của Lục Trầm Hãn ở bên cạnh.

Lục Trầm Hãn nằm trên vai Tiểu Lục, đôi mắt to như quả nho ngay lập tức phát sáng. Tiểu Lục và Khương Thi đã rất quen thuộc với cảnh này, nghe thấy cô nói vậy thì gật đầu một cái: “Có có, Hãn Hãn, cháo, cá.”

Bà cụ Lục giật mình: “Thì ra là A Kính nấu ăn.”

Khương Thi có chút xấu hổ, đưa tay gãi gãi trán: “Cháu không giỏi nấu ăn lắm. Tay nghề của Tiểu Lục cực kỳ tốt, cái gì cũng biết làm.”

Bà cụ Lục cười tươi như hoa, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Bà ấy cũng không biết nấu ăn, con gái và con dâu của bà ấy cũng không biết nấu ăn, nhà bọn họ không ai giỏi về việc nhà cả.

Nhưng có thể được thưởng thức bữa cơm của cháu ngoại nấu, là một trải nghiệm khá mới lạ với bà cụ: “Cũng là nhờ phúc của cháu bà mới được nếm thử tay nghề của nó.”

Mọi người đứng ở trong nhà.

Tiểu Lục trịnh trọng giới thiệu với hai bên: “Khương Khương, đây là bà ngoài của anh, bé quỷ nhỏ này là em họ của anh tên Lục Trầm Hãn. Bà ngoại, đây là Khương Thi, là bạn gái của con.”

Mọi người đã quen biết nhau từ sớm nên cũng không cần chào hỏi quá khách sáo, bà cụ và Lục Trầm Hãn rất tò mò, Khương Thi đặt ghế bên cạnh quầy bếp, rót nước, cắt một đĩa hoa quả, để họ ngồi ở cự ly gần quan sát tài nghệ nấu ăn của Tiểu Lục.

Khương Thi chào hỏi hai vị khách xong thì nhanh chóng quay lại nhà bếp để phụ giúp Tiểu Lục.

Bà cụ Lục chăm sóc Lục Trầm Hãn, nhịn không được nên đã lấy điện thoại ra quay video rồi gửi vào trong nhóm.

Lục Trầm Hương nhìn thấy đầu tiên: “Anh Kính với Khương Khương? Không phải anh ấy đang đóng phim sao?”

Bà cụ Lục: “Chắc là nhớ Khương Khương rồi, tuổi trẻ mới yêu nên nhớ là chuyện bình thường.”

Ông cụ Lục cũng tranh thủ gửi tin nhắn: “Bà đang ở đâu thế?”

Bà cụ Lục: “Nhà của Khương Khương. Buổi chiều Trầm Hãn cứ đòi chị dâu chị dâu, vốn dĩ muốn gọi Khương Khương qua nhà uống nhà. Nhưng hai đứa nó đang nấu cơm rồi nên mời tôi với Trầm Hãn ở lại ăn cơm cùng luôn.”

Ông cụ Lục đã gửi một emoji bĩu môi, kiêu ngạo như thể đang nói “Tôi không ghen tị tý nào hết.”

Lục Trầm Hương: “Bà nội, bà để lộ rồi hả?”

Bà cụ Lục: “Buổi tối lúc bắt gặp A Kính, Khương Thi cũng thuận tiện bảo bà ở lại ăn tối luôn. Cô bé này thông minh lanh lợi, không biết đã biết chuyện này từ lúc nào.”

Lục Minh Hóa: “Tiểu Kính thì nấu được cái gì? Hay là bảo quản gia mang đồ ăn qua đó cho đỡ rắc rối.”

Bà cụ Lục: “Nó biết làm đấy, Khương Khương nói có thịt có cá, mẹ còn đang đợi này. Đừng bảo quản gia qua đây tránh làm hỏng bầu không khí.”

Lục Minh Hoa: “Mẹ, lúc ăn cơm thì chụp cho con tấm ảnh để con xem. Lần trước Khương Thi nói Diễn Xuyên nấu ăn cực kỳ ngon, con chưa thấy qua bao giờ.”

Bà cụ dành thời gian mồm mép với gia đình trong nhóm, cơm nước cũng đã xong xuôi rồi.

Bà ấy đến cũng thật đúng lúc, nguyên liệu đã chuẩn bị xong, chỉ việc cho vào nồi nấu nên rất nhanh.

Cá sóc chua ngọt, thịt heo chiên giòn chấm muối tiêu, cà tím kho tộ, dưa leo, canh hải sản ba món, miến chân giò hun khói, bốn món ăn một món canh, có mặn có chay, màu sắc đẹp mắt, mùi hương ngào ngạt.

Trong lúc Khương Thi và Tiểu Lục đang xới cơm, bà cụ Lục đã nhanh chóng quay video gửi cho cả nhóm: “Tối nay ăn ngon nhé.”

Giang Trúc Tâm: “Ồ, tay nghề của A Kính được đấy.”

Kha Duyệt: “Màu sắc với hình thức bên ngoài trông rất đẹp.”

Lục Minh Hoa: “Chưa từng thấy Diễn Xuyên nấu ăn ở nhà, nó học mấy cái này từ lúc nào thế?”

Lục Minh Hóa: “Còn khi nào nữa? Chắc là lúc nó còn nhỏ đấy. Nhà họ Kỷ không cho bảo mẫu nhà chúng ta đến chăm sóc nó, nó nhỏ như thế, không biết một mình phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ rồi.”

Nói đến đây, trong lòng Lục Minh Hóa cảm thấy khó chịu, trong những năm khi anh trai của ông ấy vừa qua đời, trong nhà cực kỳ khó khăn, không ai nhớ tới ở thành phố Giang còn có một tiểu Lục Kính cũng cần phải chăm sóc.

Khi thời gian dần trôi qua, anh đã lớn lên trở thành một thiếu niên trầm lặng ít nói không để lộ tâm tư.

Bầu không khí trong nhóm đột nhiên buồn tẻ, bà cụ Lục quay thêm video Khương Thi và Tiểu Lục đút cá cho Tiểu Trầm Hãn rồi gửi vào trong nhóm.

Khương Thi gắp một miếng cá để vào thìa của Lục Trầm Hãn, Tiểu Lục trực tiếp nhét một miếng thịt nhỏ vào tay cậu bé.

Tay phải của Lục Trầm Hãn cầm thìa nhét thịt cá vào miệng, tay trái cầm miếng thịt giòn nhỏ, cắn một cái quay sang nhìn Khương Thi: “Thiểu thiểu, anh, cháo.”

Lúc trước Khương Thi rất ngại hỏi, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi Tiểu Lục: “Lần đầu tiên gặp mặt cậu bé đã thích gọi em như vậy rồi, thế thiểu thiểu có ý nghĩa là gì vậy?”

Tiểu Lục cúi đầu mím môi, nhỏ giọng trả lời: “Là chị dâu.”

Hai má Khương Thi hơi nóng lên, cô có hơi sốc với xưng hô này, giống như vai vế và tuổi tác của cô bỗng nhiên tăng lên vài lần.

Bà cụ nhắn lại một câu: “Chuyện đã qua thì không cần nhớ lại nữa, A Kính của bây giờ cũng khá tốt, nó và Khương Thi cũng ổn.”

Kha Duyệt lập tức chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện: “Thằng bé lanh lợi Trầm Hãn này, buồn cười quá đi. Lúc ở nhà cũng chưa từng thấy nó ăn cơm hăng hái như vậy, lúc nào cũng phải đuổi theo đút nó ăn thì nó mới chịu ăn.”

Giang Trúc Tâm: “Trong lòng bé quỷ nhỏ này có tính toán đấy. Gia đình chúng ta có mẹ với nó là may mắn nhất, được ăn trực ở nhà của chị dâu nhỏ của nó rồi.”

Khương Thi múc một bát canh cho bà cụ: “Mặc dù đều là món ăn hàng ngày, nhưng cực kỳ ngon, ngon đến mức khiến người ta muốn ăn mãi không thôi.”

Bà cụ Lục cúi đầu uống một ngụm rồi mỉm cười gật đầu.

Bữa ăn ngon hay không không phải là vấn đề, bà cụ Lục thích cách Khương Thi và cháu ngoại ở bên nhau, ở nhà đã lâu không có bầu không khí như vậy, một bữa cơm mà khách và chủ đều cùng nhau hưởng thụ.

Sau bữa tối, Khương Thi và Tiểu Lục dọn dẹp nhà bếp.

Bà cụ không nhịn được mà quay một video khác đăng lên nhóm “Hai đứa nó dính nhau quá đi, đến cả rửa bát cũng phải chung với nhau.”.

Mọi người trong nhóm bàn tán xôn xao, Lục Minh Hoa bấm vào xem video rất nhiều lần.

Người luôn luôn nhìn về phía trước như bà ấy cũng sửng sốt một lúc, hình bóng của con trai và Khương Thi giống như sự kỳ vọng của bà ấy vào cuộc sống sau khi kết hôn của mình và Kỷ Tinh Hải năm đó, cùng chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau.

Bà ấy cho rằng chỉ cần mình xử lý tốt, không cần thân phận con gái lớn của nhà học Lục, bà ấy cũng có thể có được hạnh phúc đơn giản giống như người bình thường.

Nhưng thực tế đã giáng cho bà ấy một cái tát đau đớn vào mặt, giữa Kỷ Tinh Hải và bà ấy có quá nhiều vấn đề, lý do cá nhân, lý do trong cuộc sống thực tại, nó trộn lẫn lại với nhau không thể nào xử lý được, cuối cùng chỉ có thể cắt bỏ.

Con trai bà ấy có lẽ thực sự giống với bà ấy, cũng thích một người có hoàn cảnh gia đình không quá xuất sắc nhưng lại khiến cho mình cảm thấy hạnh phúc.

Có lẽ đứa con trai này may mắn hơn bà ấy một chút, Khương Thi không nhạy cảm, tự ti như Kỷ Tinh Hải, cô cực kỳ tự tin và cũng nghị lực hơn nhiều.

Chấp nhận Khương Thi thực ra là một canh bạc lớn của nhà họ Lục, nhưng nếu con trai thích thì bà ấy sẽ không ngăn cản.

Giống như bà ấy vẫn không hối hận khi yêu Kỷ Tinh Hải, đó giống như là một lần khám phá và thử sức với tương lai trong cuộc đời của bà ấy, chẳng qua là nó đã thất bại mà thôi.



Tiểu Lục bay trở lại thành phố Tiên vào ngày hôm sau.

Khương Thi đã cho anh đủ cảm giác an toàn, hơn một tháng tiếp theo, anh đều hết lòng tập trung vào việc quay phim.

Cuối tháng chín, “Người yêu của thiên sứ” đã xuất sắc đóng máy.

Cuốn sách cuối cùng “Ánh trăng cũng yêu người” do Khương Thi phát hành dưới bút danh Thi Minh cũng đã kết thúc vào tháng chín, sau đó cô bắt đầu tập trung vào công việc kinh doanh áo gi-lê của mình.

Tác phẩm “Tôi dựa vào bản thân trở nên nổi tiếng trong giới giải trí” sau khi lọt vào bảng danh sách thì tốc độ tăng của giá trị cũng cực kỳ nhanh, sau khi lên kệ kết quả thu được cũng không tồi, hơn 9000 lượt lưu, đạt tới mốc gần 10000.

Nó không thể so sánh với những cuốn sách dưới bút danh của nguyên chủ, nhưng đây là cuốn sách đầu tiên mà cô tự sáng tác và thoát khỏi bút danh của nguyên chủ, cô rất hài lòng với thành tích này.

Khi “Tôi dựa vào bản thân trở nên nổi tiếng trong giới giải trí” lên kệ, doanh thu trước của cô cho “Hai ba điều về những quý bà giàu có” cũng tăng khá tốt.

Thực ra cô đang từ từ viết cuốn thứ hai, vì có kinh nghiệm sống ở kiếp trước nên câu chuyện được viết rất trôi chảy, cũng rất vui vẻ.



Vài ngày sau khi kết thúc “Ánh trăng cũng yêu người”, Tiểu Lục giở xem chuyên mục của Khương Thi, dưới cột có một hàng cây nhỏ rung rinh trong gió, không có bài văn mới nào xuất hiện.

Anh cau mày, cô đã nói rằng gần đây cô đang viết một bài văn mới, nhưng lại không thấy đăng lên.

Có tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu lên, để điện thoại xuống: “Vào đi.”

Thư ký bước vào với một xấp tài liệu: “Anh Lục, đây là tài liệu cho cuộc họp ngày mai. Khách hàng lần này là khách hàng cũ đã hợp tác hai lần. Tài liệu hợp tác trước cũng được sắp xếp và đặt ở phía dưới.”

“Tôi biết rồi.”

Lịch trình ban đầu của Tiểu Lục là quay lại thành phố Phong để gặp Khương Thi ngay sau khi quay phim xong, nhưng tối qua nhận được điện thoại của Ngô Cần nói rằng Lục Minh Hoa họp xong thì ngất xỉu trong văn phòng.

Tiểu Lục tạm thời thay đổi hành trình, quay về thành phố Nhạc. Sau khi gặp Lục Minh Hoa ở bệnh viện thì vội vàng đến công ty tạm thời tiếp quản công việc của mình.



Khương Thi dậy lúc bảy giờ, viết xong bản thảo trong hai tiếng, chuẩn bị đi xuống dưới tầng ăn sáng.

Màn hình điện thoại sáng lên, Lục Trầm Hương gửi đến một tin nhắn: “Khương Khương, tối qua cô nhập viện. Anh trai em sắp đi thành phố Nhạc, chị có muốn đi cùng anh ấy không?”

Sau vài giây, cô ấy lại gửi một tin nhắn: “Hôm nay anh Kính mới trở về thành phố Nhạc, tạm thời tiếp quản công việc của cô. Anh ấy không có kinh nghiệm, hiện tại trong nhà cũng không tìm được người thích hợp, chú ba bảo anh trai em qua đó giúp đỡ vài ngày.”

Lục Minh Hoa bị ốm, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với công ty. Mặc dù Tiểu Lục là con của bà Lục, nhưng lại thiếu kinh nghiệm quản lý, chưa từng tiếp xúc với hoạt động kinh doanh của công ty, sợ rằng ban đầu sẽ gặp nhiều rắc rối.

Khương Thi không chút do dự: “Được, chị sẽ cùng anh trai em đi qua đó.”

Lục Trầm Hương: “Em nhờ người đặt vé máy bay cho chị, đợi một chút tài xế sẽ qua đón chị.”

“Oke.”

Khương Thi thản nhiên ném bản thảo vào giao diện website, cài đặt thời gian đăng bài lên.

Tắt máy tính, đứng dậy thu dọn hành lý.

Khi đang thu dọn quần áo, cô nhớ ra bản ghi chú của bạn học Tiểu Lục để trong ngăn kéo, cô do dự một giây, lấy ra để vào lớp dưới cùng của quần áo rồi mang theo máy ảnh.

Cô thu dọn đồ đạc đi xuống tầng, xe của nhà họ Lục cũng đúng lúc đậu ở dưới đó, tài xế xuống xe xếp vali vào sau cốp.

Khi nhìn thấy cô, Lục Trầm Dật khẽ gật đầu và giới thiệu ngắn gọn về bản thân: “Lục Trầm Dật, em trai của anh Tiểu Lục.”

Khương Thi gật đầu: “Xin chào. Khương Thi.”

Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau, nhưng lúc nói chuyện lại không thân thiết lắm.

Lục Trầm Dật có vẻ ngoài đẹp trai, khác hẳn với tính cách sôi nổi dễ hòa đồng của Lục Trầm Hương, xem ra tuổi tác cũng sêm sêm với Cố Đình Lạc nhưng lại bình tĩnh và lạnh nhạt hơn.

Khương Thi lên xe, đối phương không có ý muốn bắt chuyện nên cô cũng không nói nhiều.

Khi đến sân bay, hai người hầu như không giao tiếp với nhau, lần lượt lên máy bay.

Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.

Cả hai cùng lôi hành lý ra khỏi sân bay. Xe của nhà họ Ngô đang đậu bên ngoài, vừa nhìn thấy Lục Trầm Dật thì lập tức đã có người tiến lên: “Cậu hai Lục.”

Lục Trầm Dật đưa hành lý cho tài xế, quay lại nhìn Khương Thi: “Tôi phải đến nhà họ Ngô, cô thì làm sao đây?”

Khương Thi xua tay: “Tôi đến chung cư của Tiểu Lục trước, lát nữa sẽ đến công ty gặp anh ấy.”

Lục Trầm Dật vẫy tay với cô: “Đi chung đi, đưa cô đến chỗ ở rồi tôi sẽ đến nhà họ Ngô.”

Người lái xe liếc nhìn Khương Thi, thấy cô không có ý kiến gì về việc này.



Xe dừng ở dưới tầng chung cư, Khương Thi xuống xe, cầm lấy hành lý, tạm biệt Lục Trầm Dật sau đó một mình đi lên tầng.

Nơi cô đến là căn chung cư lần trước sau khi tham gia chương trình xong, cô và Tiểu Lục đã sống cùng nhau rất lâu ở đó.

Căn phòng vẫn như lúc cô rời đi, không có nhiều thay đổi.

Lối vào có một chiếc vali ở đó, là vali của Tiểu Lục, nó còn chưa mở ra.

Khương Thi kéo vali của hai người vào trong phòng, cô đi tắm rửa, sau đó thay bộ quần áo khác, vừa lau tóc vừa nhắn cho Tiểu Lục: “Bây giờ anh có rảnh không? Em đang ở thành phố Nhạc, tí nữa em qua thăm anh nhé.”

Tiểu Lục đang đọc bản báo cáo, khi nhận được tin nhắn, hai mắt sáng lên: “Em đến lúc nào thế?”

“Vừa mới đến được một lúc thôi, em ở chỗ ở của anh, đang chuẩn bị ra ngoài rồi.”

“Sao không nói trước với anh là muốn qua đây? Anh kêu trợ lý Trịnh đến đón em.”

“Em đến đây cùng Lục Trầm Dật, cậu ấy đến nhà họ Ngô rồi, tí nữa em đến gặp anh. Anh ăn cơm chưa? Em mang đồ ăn đến cho anh nhé?”

Hành lý ở cửa còn chưa mở ra, có thể thấy được anh vừa về nhà đã cực kỳ bận rộn. Chắc là vừa mới đặt được đồ xuống đất đã phải đến công ty, Khương Thi nghĩ rằng chắc anh còn chưa ăn cơm đâu.

Đôi mắt Tiểu Lục đầy dịu dàng, anh đều lưu luyến mỗi giây phút ở bên cô, anh nhẹ giọng nói: “Nếu em muốn ăn thịt lợn nướng với vịt quay, mua ở cửa hàng dưới nhà của chúng ta là được.”

“Được, anh chờ em nha.”

Có một nhà hàng Quảng Đông rất ngon ở tầng dưới nhà Tiểu Lục, thịt lợn nướng với vịt quay đều là thương hiệu của nhà họ.

Khương Thi tìm một chiếc hộp cách nhiệt nhiều tầng rồi cầm túi đi xuống dưới tầng, mua một phần thịt lợn nướng, một con vịt quay ở trong tiệm sau đó gọi thêm một phần món cải rổ xào, một phần cơm trắng và một bát sườn non hầm nấm măng đông trùng hạ thảo.

Đoán chừng Tiểu Lục đã dặn dò trước, cô cầm hộp giữ nhiệt rồi đi ô tô đến tầng một của công ty khoa học kỹ thuật Lục Thị, khi bước vào cửa cô đi thẳng lên trên mà không bị cản trở.

Bên ngoài văn phòng chủ tịch trên tầng 23, trợ lý lập tức đứng lên khi nhìn thấy cô: “Khương…”

Khương Thi mỉm cười: “Cứ gọi tôi là Khương Thi, tổng giám đốc Lục có ở trong đó không?”

Trợ lý gật đầu: “Tổng giám đốc Lục đang xem tài liệu ở bên trong, ngày mai có một buổi hội nghị quốc tế quan trọng.”

Khương Thi cảm ơn, đi thẳng tới cửa gõ cửa.

Giọng nói ổn định của Tiểu Lục vọng ra: “Mời vào.”

Khương Thi đẩy cửa vào, nhìn thấy anh đang ngồi ở chỗ của Lục Minh Hoa, đầu không ngẩng lên.

Cô đặt hộp cách nhiệt lên chiếc bàn ở bên ngoài, từng bước đi về phía anh: “Anh đang bận sao?”

Tiểu Lục đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt cô, vươn tay ôm cô: “Anh rất nhớ em.”

Khương Thi dựa vào bàn, cằm của cô đặt lên vai anh, vòng tay ôm lấy anh: “Em cũng nhớ anh.”

Anh cọ cọ vào gáy của cô, giọng nói trầm thấp ngọt ngào: “Mấy bản báo cáo đó khó quá.”

Cô kiễng chân xoa xoa cái đầu xù của anh: “Ăn cơm trước đi, tí nữa em sẽ xem cùng anh.”

Hai người ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài, Khương Thi mở hộp cách nhiệt lấy rau trong hộp ra: “Em đã đặc biệt yêu cầu ông chủ cắt phần thịt mỡ của thịt lợn nướng nhiều hơn một chút, cũng bảo cho thêm phần nước dùng, anh có thể trộn lên ăn cùng với nhau. Vịt quay cũng đặc biệt chọn con thịt mỡ da mỏng, còn có rau cải ngồng và canh.”

Tiểu Lục cầm bát lên: “Em không ăn à?”

“Lúc đến đây em cũng ăn rồi nên không đói.”

Tiểu Lục gắp một miếng thịt lợn nướng đút cho cô: “Ăn cùng với anh đi.”

Cô trốn về phía sau nhưng anh khăng khăng muốn đút cô ăn. Tay của cô nắm chặt lấy đệm ghế sofa, mở to miệng.

Môi anh cong lên, ngón tay mảnh khảnh vân vê chiếc đũa, anh bón từng lát thịt bóng loáng màu mật ong cho cô.

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Lục Trầm Dật đi vào: “Anh Tiểu Lục, chú ba bảo em…”

Cậu ấy không nói nữa, nhìn hai người trong phòng.

Khương Thi cúi đầu, ngón tay siết chặt đệm sô pha. Tiểu Lục đặt bát đũa xuống chậm rãi nhìn về phía cửa: “Lúc vào sao không gõ cửa?”

Trên mặt Lục Trầm Dật lộ ra vẻ xấu hổ, không ngờ Khương Thi đến nhanh hơn mình, đều do Ngô Tình Tình, cứ phải theo cậu ấy đến đây, làm giảm đi hiệu suất của cậu ấy.

Ngô Tình Tình đứng bên cạnh Lục Trầm Dật, lúc cửa phòng vừa mở ra, động tác của hai người nhìn một cái là hiểu.

Sắc mặt của cô ta chợt tái đi, chiếc hộp cách nhiệt trên tay bỗng chốc giống như một trò đùa.

Lục Trầm Dật chậm rãi đi vào, ngồi ở trên ghế sô pha đơn bên cạnh Tiểu Lục, nhìn đồ ăn trên bàn: “Ăn uống đơn giản vậy à?”

Quay đầu nhìn Ngô Tình Tình vẫn đang đứng ở cửa: “Em kế của anh lo lắng anh chưa ăn cơm, nên đã có lòng mang cơm từ nhà đến đây.”

Ngô Tình Tình thừa cơ bước vào: “Anh… anh Lục, em bảo dì làm một vài món tủ, còn có canh nữa. Đồ nhà làm cũng sạch sẽ hơn so với bên ngoài làm.” Khương Thi liếc nhìn Ngô Tình Tình, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, cô nghĩ có lẽ là bản thân quá nhạy cảm. Cô gái này chỉ là em kế của Tiểu Lục, lúc còn nhỏ quan hệ của hai người không tốt, cô mím môi không nói.

Vẻ mặt của Tiểu Lục cực kỳ lạnh lùng: “Không cần, tôi không quen ăn những thứ quá sạch sẽ.”

Lục Trầm Dật và Khương Thi: “...” Thẳng thắn quá vậy, nhưng không hiểu lại lại hơi khoái.

Hai tay Ngô Tình Tình siết chặt tay cầm của hộp cách nhiệt, hai mắt ngân ngấn nước: “Anh Lục Kính, em không có ý đó…”

Trong lòng Khương Thi có một sự tức giận không giải thích được, năm ngón tay khẽ siết thành nắm đấm. Chưa làm gì mà cô ta đã khóc rồi, nếu như để bậc cha chú trong nhà nhìn thấy thì sẽ cho rằng Tiểu Lục đã làm gì cô ta…

Cô không nhịn được đang muốn nói gì đó với Ngô Tình Tình, Tiểu Lục đã gắp một miếng thịt lợn nướng nhét vào miệng cô, trong mắt mang theo ý cười: “Mùi vị thế nào?”

“... Ngon lắm. Anh ăn nhanh đi, có việc gì thì ăn xong rồi nói tiếp.”

Tiểu Lục gắp ăn vài miếng, mắt cong lên: “Anh cũng thấy rất ngon.”

Lục Trầm Dật ngồi sang một bên với vẻ mặt vui tươi. Mặc dù bầu không khí trong phòng có hơi kỳ lạ thì trên môi cậu ấy vẫn giữ nụ cười như cũ, giống như không quan tâm chuyện gì đang xảy ra.

Ngô Tình Tình đứng sang một bên, vai rung lên, nước mắt lã chã rơi.

Khương Thi sửng sốt, diễn xuất này có hơi quá đà.

Rốt cuộc người em kế này muốn làm gì đây?

Tiểu Lục nắm tay cô, nhìn qua đó: “Thực ra cô không cần khóc cũng có thể quay về mách lẻo rồi.”

Ngô Tình Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt tràn đầy sự kinh ngạc: “Anh Lục Kính, em… không có ý này.”

“Lúc còn nhỏ cô rất thích nói câu “Em không có ý này.”này. Lúc nào cũng có thể qua loa gợi ánh mắt kỳ lạ của quản gia nhà họ Ngô và dì, giống như là tôi đã làm điều gì đó không tốt vậy. Lúc còn nhỏ cô sợ tôi cướp đi ba của cô, bây giờ thì vì điều gì? Di sản của mẹ tôi?”

Từ trước đến nay Tiểu Lục chưa từng chua ngoa như vậy, Ngô Tình Tình vốn dĩ giả vờ yếu đuối thiếu sức sống, nhưng bây giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đúng là bị chọc tức thật rồi.

“Tại sao anh lại nghĩ em như vậy? Chẳng qua em chỉ là lo lắng công việc ở công ty anh quá nhiều, quên mất không ăn cơm nên có lòng tốt đem cơm đến cho anh mà thôi.”

“Không cần, tôi vẫn thích cái dáng vẻ tâm cơ cay nghiệt khi còn nhỏ của cô hơn. Hồi còn nhỏ không được trải qua cảm giác anh em tình sâu nghĩa nặng, bây giờ đã không cần nữa rồi.”

Lời nói của Tiểu Lục như một nhát dao xuyên qua lớp vỏ bọc cuối cùng của Ngô Tình Tình, mắt cô ta đỏ bừng, ném hộp cách nhiệt xuống, bịt mặt chạy ra ngoài.

Chất lượng của hộp cách nhiệt rất cứng, rơi trên mặt đất mà cũng không bị vỡ.

Lục Trầm Dật tốt bụng đứng dậy nhặt lấy hộp cách nhiệt, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lục: “Hình như anh Tiểu Lục đã thay đổi rất nhiều.”

Tiểu Lục liếc cậu ấy một cái, vẻ mặt bình thường nói: “Nếu rảnh rỗi thì thu xếp bản báo cáo giúp anh đi, cần dùng cho ngày mai.”

Lục Trầm Dật duỗi đôi chân dài ra: “Em chỉ đến phụ giúp thôi, chú ba nói là không cần làm quá nhiều, anh phải học cách tự quyết định.”

Khương Thi đứng dậy đi tới phòng trà, pha một ấm trà bưng ra, đặt một cái chén trước mặt Lục Trầm Dật, sau đó ngồi đối diện với Tiểu Lục: “Anh ăn hết cơm đi, chỉ là bản báo cáo thôi. Tí nữa em xem cùng anh.”

Lục Trầm Dật nhìn cô: “Cô xem rồi có hiểu không?”

“Nếu không quá khó thì sẽ không có vấn đề gì.” Khương Thi thận trọng trả lời.

Lần trước khi giúp Lục Minh Hoa dịch tài liệu, cô đã có chút hiểu biết về phạm vi kinh doanh của công ty do anh đứng tên.

Trước đây ba của cô cũng có công ty nghiên cứu về khoa học kỹ thuật, cô cũng có tiếp xúc qua về mảng công việc này.

Lục Trầm Dật khịt mũi và không nói gì.



Ngô Tình Tình đi thang máy xuống lầu, khóc suốt đường đi. Các nhân viên đi ngang qua đều dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô ta, cô ta che mặt nhanh chóng chạy ra khỏi công ty.

Từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.

Cô ta cho rằng mình đã tìm được một lý do hoàn hảo để gặp anh, cô ta nghĩ anh sẽ không để ý đến những gì cô ta đã làm khi còn nhỏ, dù sao anh cũng rất dịu dàng.

Nhưng tất cả đều là giả tạo, dưới lớp mặt nạ dịu dàng đó là sự cay nghiệt lại độc mồm độc miệng, vốn dĩ không hề có ý định tha thứ cho cô ta.

Trong lòng Ngô Tình Tình cảm thấy xót xa.



Ăn cơm xong, dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, Tiểu Lục dọn tài liệu lên bàn lớn, Khương Thi xem cùng anh.

Lục Trầm Dật ngoài miệng nói là cậu ấy sẽ không giúp gì nhiều, nhưng vẫn chăm chỉ ngồi xem bản báo cáo, cố gắng giải thích vấn đề của Tiểu Lục.

Khương Thi nhanh chóng lật xem tất cả tài liệu, tóm tắt nội dung trọng tâm của cuộc họp ngày mai, sau đó viết ra ba tờ giấy đưa cho Tiểu Lục.

Lục Trầm Dật quan sát toàn bộ quá trình, không nói gì.

Buổi tối cuối cùng cũng xử lý xong tài liệu của cuộc họp, Tiểu Lục và Khương Thi chuẩn bị trở về chung cư. Hai người đã bận rộn cả ngày nên có chút mệt mỏi.

Hành lý của Lục Trầm Dật được để ở nhà họ Ngô, nhà họ Ngô đã sắp xếp chỗ ở cho cậu ấy nhưng cậu ấy không có ý định ở lại, vì vậy quyết định dựa vào Tiểu Lục: “Anh Tiểu Lục, cho em một phòng đi, em kêu quản gia mang đồ của em qua đó.”

Chung cư của Tiểu Lục đủ lớn, mặc dù Lục Trầm Dật có làm phiền anh và Khương Thi một chút, nhưng trước mắt anh thực sự cần một con sen để phụ giúp xử lý chuyện của công ty.

Có cậu ấy ở đây, mọi việc trong công ty sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, lại có thể dành nhiều thời gian hơn cho Khương Thi, trong lòng có anh tính toán riêng nên cũng không từ chối.

Bận đến tối, không còn sức mà ở nhà nấu cơm.

Cả ba ăn tối tại nhà hàng Quảng Đông ở tầng dưới, Lục Trầm Dật gọi một món thịt lợn nướng và một con vịt quay.

Khương Thi liếc cậu ấy một cái rồi mím môi che giấu nụ cười.

Buổi trưa cậu ấy giả vờ không quan tâm, nhưng trong lúc vô tình lại được Tiểu Lục gợi ý gọi món thịt lợn nướng và vịt quay.

Ba người ăn cơm xong đang chuẩn bị lên tầng thì quản gia nhà họ Ngô đang đợi ở dưới tầng, hành lý của Lục Trầm Dật đã được chuyển đến.



Về đến nhà, Tiểu Lục chỉ vào phòng bên cạnh Khương Thi: “Trầm Dật, em ở đây nhé.”

Lục Trầm Dật liếc mắt nhìn Khương Thi, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ lớn, phòng cũng to, có chút không vừa ý: “Sao phòng của em lại nhỏ thế?”

Tiểu Lục: “Nhà họ Ngô có phòng lớn đó.”

Lục Trầm Dật: “... Thôi bỏ đi, em ở phòng này cũng được.”

Sáng hôm sau, Lục Trầm Dật ngủ dậy, cửa phòng Khương Thi mở ra, chăn trên giường gấp rất gọn gàng, giống như đêm qua không có ai ngủ vậy.

Cửa phòng bên cạnh cũng được mở ra, Tiểu Lục và Khương Thi lần lượt đi ra.

Lục Trầm Dật sững sờ: “Hai người ngủ cùng nhau?”

Tiểu Lục và Khương Thi đồng thời liếc nhìn cậu ấy không lên tiếng, xoay người đi vào phòng bếp rót nước.

Lục Trầm Dật đuổi theo: “Nếu hai người đã ở cùng một phòng thì tại sao lại không cho em ở phòng to chứ?”

Tiểu Lục: “Căn phòng đó vốn là của Khương Khương, cô ấy muốn để đồ ở đó. Nếu em không quen ở đây, nhà đứng dưới tên mẹ anh cũng không ít, gần công ty cũng không thiếu, em có thể chọn một căn rồi chuyển qua đó.”

Lục Trầm Dật hoàn toàn mất bình tĩnh, cậu ấy muốn ở chỗ này, chỉ có một căn phòng nhỏ cũng không còn cách nào khác.

Ăn sáng xong, Tiểu Lục chở hai người đến công ty.

Trong cuộc họp buổi sáng, Tiểu Lục bảo Khương Thi họp cùng mình, cuộc họp đã kết thúc thành công.

Buổi chiều, Tiểu Lục định đến bệnh viện để thăm Lục Minh Hoa, Khương Thi đi cùng với anh.

Hai người mua hoa quả và một bó hoa, khi đến bệnh viện Lục Minh Hoa vẫn đang truyền nước biển.

“Sao lại đến đây? Công ty không nhiều việc sao?”

Tiểu Lục lắc đầu: “Cuộc họp buổi sáng kết thúc tốt đẹp, hợp tác mới cũng được ký kết. Mẹ sao rồi?”

Lục Minh Hoa cười dịu dàng: “Không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói là do quá mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày là không sao. Là do mẹ không tốt, lúc trước thức đêm xem tài liệu mấy ngày cũng không bị gì, bây giờ thức khuya có tí thôi là đã khó chịu mệt mỏi rồi.”

Khương Thi đặt hoa và trái cây bên cạnh giường bệnh: “Dì Lục, dì nên chú ý tới sức khỏe của mình nhiều hơn. Không có sức khỏe, gia sản có nhiều đến mấy, tiền có nhiều bao nhiêu đi nữa thì cũng không có tác dụng gì.”

Tối hôm qua Lục Trầm Dật lén lút gửi cho bà ấy một bản báo nho nhỏ, Diễn Xuyên và Ngô Tình Tình đã xảy ra mâu thuẫn. Dã tâm Khương Thi bừng bừng, có ý đồ phụ trách quản lý công ty, nhưng năng lực rất tốt, thật sự không giống con cái nhà bình thường.

Lục Minh Hoa nhìn chằm chằm Khương Thi: “Dì biết, suy cho cùng thì tuổi tác cũng lớn rồi, về sau dì sẽ để ý nhiều hơn.”

Lúc bà ấy hoa mắt chóng mặt ở công ty, điều duy nhất còn trong đầu bà ấy là còn chưa nuôi dưỡng con trai tử tế.

Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, Diễn Xuyên sẽ không còn chỗ dựa nào cả. Nhà họ Lục làm ăn lớn, cuối cùng đều phải để lại trên đôi vai người em.

May mắn là vấn đề lần này không lớn, bà ấy bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nên để Diễn Xuyên tiếp quản một số công việc kinh doanh.

Chỉ là trước đây nó không tình nguyện cho lắm, không biết bây giờ có suy nghĩ như thế nào.

Trong lòng suy nghĩ những điều này, bà ấy hỏi ngẫu nhiên một vài việc ở công ty.

Những thứ mà Tiểu Lục không quen, Khương Thi đều âm thầm nhắc nhở.

Lục Minh Hoa cảm thấy rất buồn cười, cũng dứt khoát xách Khương Thi ra kiểm tra, so với đứa con trai miễn cưỡng qua cửa thì Khương Thi lại thể hiện khá ổn, giống như con nhà người ta vậy.

Lục Minh Hoa không khỏi tò mò về Khương Thi, bà ấy biết Khương Thi là một người viết tiểu thuyết trực tuyến. Nhưng năng lực của cô lại không giống như một nhà văn.

Thân thế của Khương Thi, bà ấy đã điều tra qua, kết quả cũng gần giống như với suy đoán ban đầu của bà ấy.

Quê ở thành phố Giang, ba đột ngột qua đời, mẹ bị cho thôi việc ở nhà, có một đứa em trai đang học cấp ba.

Lục Minh Hoa nghĩ mãi không ra làm sao bọn họ có thể bồi dưỡng Khương Thi, nhưng cũng không có băn khoăn nào.

Lục Trầm Dật cho rằng Khương Thi là người có tham vọng, nhưng bà ấy không nghĩ vậy.

Lý do Khương Thi cố hết sức thể hiện như vậy, đoán chừng là bởi vì muốn chia sẻ gánh nặng cùng với Diễn Xuyên.

Mặc dù không biết tại sao hai người lại gắn bó như vậy, nhưng bà ấy có thể cảm thấy cô gái nhỏ này rất thích chăm sóc cho Diễn Xuyên, thậm chí có thể dùng hai từ yêu chiều để miêu tả.

Cảm giác ân cần chu đáo khiến bà ấy cảm thấy quen thuộc, trong đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bà ấy cũng nhận ra sự quen thuộc đó đến từ đâu, Khương Thi đã đối xử với Diễn Xuyên giống như bà ấy đã từng đối xử với Kỷ Tinh Hải.

Nhưng tình hình bây giờ ngược lại với lúc đó, con trai của bà đáng lẽ ra phải là bên mạnh hơn, nhưng bây giờ lại là bên nhận được sự nuông chiều vô bờ.

Lục Minh Hoa không đoán ra được, chỉ cảm thấy nhân duyên của mỗi người đều không giống nhau.

Nhưng vào buổi tối sau khi Khương Thi và Tiểu Lục cùng nhau đến thăm bà ấy thì bà ấy đã biết câu trả lời.

Chương kế tiếp