Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 115
Khi nhà mới đã sẵn sàng, Tiểu Lục chuyển đến sống với Lục Minh Hoa.

Lục Minh Hoa bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế từ con số không, mỗi ngày Tiểu Lục đều rất bận rộn, ngoài công việc hàng ngày của một đỉnh lưu, anh còn phải tham gia các lớp học.

Khương Thi trở về thành phố Phong thu dọn hành lý và chuyển đến thành phố Nhạc ở một thời gian.

Cô ở trong căn hộ của Tiểu Lục, bình thường bận rộn viết lách, thỉnh thoảng Lục Minh Hoa gọi cô đến công ty hỗ trợ.

Khương Thi không muốn làm phiền không gian riêng của hai mẹ con Tiểu Lục nên cô cũng không thường xuyên qua đó.

Chỉ thỉnh thoảng hai người ra ngoài hẹn hò, bây giờ Tiểu Lục về nhà còn bị kiểm soát giờ vào cửa, phải về nhà trước mười một giờ tối.

Nhìn thấy anh vui vẻ, Khương Thi cũng bằng lòng đi chơi với anh.

Quyển sách đầu tiên “Tôi dựa vào bản thân trở nên nổi tiếng trong giới giải trí” trên tài khoản phụ của Khương Thi vừa hoàn thành, quyển sách này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cô đã thu được hơn hai mươi nghìn yêu thích, cô rất hài lòng.

Khi viết câu chuyện này, có một điều thú vị nhỏ đã xảy ra.

Khi cô viết sách dưới bút danh “Thi Minh”, cô đã từng gặp một đọc giả vô cùng quê mùa, ID là một dãy số ngẫu nhiên do hệ thống tạo ra, hầu như chương nào cũng cho cô cá nước sâu, những khi vui vẻ còn thường xuyên ném cho cô năm mươi hai viên liên tiếp, đưa một số tác phẩm của cô lên top một danh sách khen thưởng, điều này làm tăng thêm mức độ hiển thị của tác phẩm.

Sau khi cô viết truyện trên tài khoản mới, lúc đầu khu vực bình luận rất ảm đạm, chỉ có một vài độc giả nhỏ tuổi dễ thương để lại bình luận, chênh lệch này rất rõ ràng.

Sau khi tác phẩm “Tôi dựa vào bản thân trở nên nổi tiếng trong giới giải trí” đăng lên mạng được một nửa, những độc giả thích ném mìn vào cô đã tìm thấy cô, khi họ gặp họ hay ném cho cô một trăm cá nước sâu.

Trong một thời gian dài cô rất hoang mang, làm thế quái nào mà độc giả này tìm được cô?

Cô đã đọc chuyên mục độc giả, chỉ có Thi Minh và bút danh trên tài khoản mới của cô là có trong danh sách bồi dưỡng, tổng cộng chỉ có một vài bài viết được thu thập và đăng ký, tất cả đều là sách của cô.

Độc giả này hình như chỉ đọc sách của cô, chỉ ném mìn cho cô.

“Tôi dựa vào bản thân trở nên nổi tiếng trong giới giải trí” vừa hoàn thành, cô nhận được một tin nhắn riêng trên tài khoản Weibo mà cô dùng để đăng ký bút danh ở tài khoản phụ: “Đại Đại, tôi là độc giả của bạn, đây là ID của tôi ở Lãng Giang. Tôi rất thích truyện được viết theo lối đại trà, bạn có thời gian ra ngoài gặp tôi không?”

Khương Thi trò chuyện với độc giả vài câu, biết người kia cũng tình cờ đến thành phố Nhạc, nên quyết định đi gặp một lần.

Cô đã đổi bút danh mà vẫn có thể tìm thấy cô một cách chính xác, tìm người thông qua lời văn còn khó hơn là tìm người ở ngoài thực tế.

Cô thấy đây đúng là duyên phận nên cũng muốn gặp gỡ một lần.

Hôm nay vừa hay không có việc gì, Khương Thi thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài gặp độc giả kia.

Họ hẹn gặp ở một cửa hàng bánh ngọt, rất gần công ty của Lục Minh Hoa. Khương Thi dự định sau khi gặp gỡ độc giả xong thì đến công ty gặp Tiểu Lục.

Dạo này anh rất bận, đã mấy ngày rồi hai người chưa gặp nhau.

Khương Thi đến cửa hàng bánh ngọt sớm hơn giờ hẹn mười phút, tìm một chỗ dễ thấy ngồi xuống.

Đối phương nói sẽ cầm theo bó hoa đến gặp cô, cô gọi một ly nước chanh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Chỉ năm phút trước giờ hẹn, có một vị khách ôm một bó hoa hồng lớn bước vào cửa hàng bánh ngọt.

Bó hoa lớn đến mức gần như che hết khuôn mặt và phần thân trên của người đó.

Khương Thi kinh ngạc đến bất động, chắc đây không phải là độc giả của cô chứ.

Cô luôn cho rằng độc giả của mình là một cô gái dễ thương, đáng yêu, còn vị khách bị che mặt này rõ ràng là một người đàn ông.

Anh mặc vest.

Nghĩ như vậy, Khương Thi cảm thấy hơi bối rối khi vị khách đó cầm bó hoa hồng lớn càng lúc càng tiến lại gần.

Sau đó, chàng trai dừng lại trước mặt cô, phía sau bó hoa vang lên một giọng nói rất hay: “Cho hỏi cô là Khương Thi phải không?”

“... Là tôi.”

Chàng trai đưa tay kéo ghế ra, ánh mắt Khương Thi nhìn vào ngón tay mảnh khảnh của anh, tim đập thình thịch.

Anh không nhận ra điều đó, khi anh ngồi xuống bó hoa hồng to vẫn che kín mặt, giọng nói vang lên từ phía sau bó hoa: “Tôi là độc giả của cô, tôi thực sự rất thích những câu chuyện cô viết.”

Khương Thi cúi đầu, che đi tia sáng long lanh trong mắt: “Cảm ơn.”

Hai người trò chuyện cách nhau bó hoa hồng, chàng trai biết hết mọi chi tiết trong câu chuyện của cô và không có cảm giác lạnh lùng.

Người phục vụ đi đến. Khương Thi hỏi người đối diện: “Bánh dâu ở đây rất ngon, anh có muốn ăn thử không?”

Bó hoa hồng trước mặt di động, chàng trai nói: “Không tiện lắm. Quên đi, tôi có thể nói chuyện với cô là đã hạnh phúc lắm rồi.”

Khương Thi phất tay bảo người phục vụ rời đi, hai tay khoanh lại để trên bàn, chống cằm lên mu bàn tay, giọng điệu kéo dài: “Vì bạn trai của tôi rất thích bánh dâu tây ở cửa hàng này nên tôi tưởng anh cũng sẽ thích.”

…Một sự im lặng.

Khương Thi có thể tưởng tượng được dáng vẻ đờ đẫn của chàng trai sau bó hoa hồng, cô nói tiếp: “Bây giờ không có món khác, anh lại không muốn ăn. Vừa hay bạn trai tôi không có nhà, anh có muốn về nhà ngồi không?”

Bó hoa hồng run lên hai lần, một giọng nam trầm thấp vang lên sau bó hoa: “Được.”

Chỉ một từ đơn giản và ngắn gọn, nhưng phải nghiến răng nghiến lợi đè nén cảm xúc.

Khương Thi cong môi, cầm lấy túi xách chuẩn bị đứng lên: “Chờ tôi một chút, tôi đi thanh toán.”

Chàng trai đứng dậy: “Để tôi.”

Anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ báo phí, chàng trai lấy điện thoại di động ra quét mã, thanh toán rồi đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”

Khương Thi đúng dậy cùng anh bước ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, anh vẫn cầm bó hoa che kín mặt.

“Bó hoa này có phải tặng tôi không?”

Chàng trai dường như đứng hình một chút: “Tôi sẽ đưa cho cô sau.”

Nghĩ đến vẻ mặt đang cố gắng kìm nén tức giận của anh, Khương Thi cũng đang cố gắng nhịn cười.

Hai người lên một chiếc Porsche màu đen, cô nghĩ khi anh lái xe sẽ không thể dùng bó hoa che mặt. Kết quả là anh đặt bó hoa ở giữa, ngăn cách hai bên như bức tường, không thừa ra một khoảng trống nào.

Xe vững vàng khởi động lái về hướng căn hộ của Tiểu Lục, Khương Thi híp mắt cười: “Tôi chưa nói tôi ở đâu, sao anh biết là đi hướng này?”

“...Có cảm giác là hướng này, tôi đi sai đường sao?”

“Không, tôi ở căn hộ số bốn mươi lăm đường Khải Nhân, nhà của bạn trai tôi.”

“...Cô đưa tôi đến chỗ ở của bạn trai cô, không sợ anh ấy tức giận à?”

Khương Thi không thèm quan tâm: “Dạo này anh ấy bận lắm không có thời gian ở bên tôi. Anh sẽ ở lại với tôi chứ.”

“...Được.”

Chiếc xe đậu dưới hầm để xe, chàng trai vẫn cầm bó hoa hồng che mặt. Khương Thi coi như không nhận ra, dẫn anh lên lầu.

Sau khi nhấn khóa mật mã mở cửa, cô nắm lấy cổ tay của anh đi vào.

Cửa vừa đóng lại, Khương Thi đẩy người dựa vào cửa, đưa tay ôm bó hoa trong tay anh ném sang một bên, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Tiểu Lục, cô đưa tay nhéo nhéo, cuối cùng không nhin được cười phá lên: “Ôi, độc giả này dễ thương quá, sao nhìn giống bạn trai tôi vậy?”

Tiểu Lục nhăn nhó, hơi nhíu mày: “Em phát hiện ra anh lúc nào?”

Khương Thi nhìn anh thích chơi đùa, rốt cuộc làm ầm ĩ lên, đè anh vào cửa, đưa hai tay ôm lấy mặt anh, kiễng chân hôn lên cằm anh, khóe mắt cong cong: “Lúc nãy, khi nhìn thấy mặt mới biết đó là anh.”

Sắc mặt Tiểu Lục tối sầm lại, thậm chí tâm trạng của anh còn tệ hơn.

Anh cúi người ôm cô lên, cởi giày của cô vứt ở cửa ra vào, bế cô vào phòng ngồi xuống ghế sô pha.

Cô ngồi trên đùi vòng tay qua cổ anh: “Anh mặc vest rất đẹp.”

Sắc mặt Tiểu Lục lạnh lùng, anh không thèm để ý đến cô cũng không buông tay thả cô ra.

Khương Thi nhìn anh tức giận đến mức biến thành cá nóc, cuối cùng chịu không nổi, ghé vào tai anh nói: “Ai ya, lúc vào cửa nhìn thấy anh kéo ghế là em đã biết rồi.”

“Vậy là cả đoạn đường em đùa giỡn anh?”

“Không phải anh cũng vậy sao, giả vờ là độc giả, còn hẹn em gặp mặt.”

“...” Đúng là lỗi của anh: “Anh không có giả bộ, quả thực anh là độc giả của em.”

“Từ sớm anh đã ném mìn hỗ trợ cho em, thế mà không nói. Không lẽ từ khi hợp đồng đầu tiên của chúng ta kết thúc, anh đã thích em?” Khương Thi không cho anh cơ hội chạy trốn, nói ra những thắc mắc trong lòng.

Anh cúi đầu, mí mắt khép hờ, mím môi.

Không hợp tác, không trả lời.

Đây là câu trả lời tốt nhất.

Trong lòng Khương Thi hiện ra một khối lông tơ mềm mại, sợi tơ mỏng manh mềm mại khiến trái tim cô ngứa ngáy, cô tát vào mặt anh, tiếp tục hỏi: “Em đã đổi bút danh, chỉ có biên tập của em biết, làm sao anh tìm được em?”

Chớp mi hai cái, sau một lúc im lặng, anh nhẹ nhàng nói: “Em không có ra truyện mới nhưng gần đây lại viết một bài viết mới nên anh đoán em đã đổi bút danh của mình. Chỉ cần thử tìm kiếm trên trang web, rất dễ tìm thấy.”

Anh nghĩ những cái tên cô có thể đặt, trong đầu anh nảy ra rất nhiều khả năng.

Anh định thử từng cái một, không ngờ chỉ thử một lần là đã tìm thấy cô.

Bút danh tài khoản phụ của cô: “Tiểu Lục đâm loạn.”

Thẳng thắn, dễ thương.

Khương Thi cúi đầu nhịn cười, anh thực sự rất đáng yêu.

Trước kia, cô không hiểu vì sao độc giả này luôn thích ném cho cô một lần năm mươi hai cá nước sâu, hóa ra lúc đó anh đã có một chút tâm ý nhỏ này.

Cô tựa đầu lên vai anh, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào: “Gần đây công ty thế nào?”

“Không tệ.”

“Ở với dì Lục có quen không?”

“À. Mẹ nói em đến nhà chơi.”

“Được, khi nào có thời gian em đến.”

“Trợ lý Trịnh nói, gần đây anh về công ty thu âm bài hát mới, là bài gì vậy? Sao anh không nói cho em biết.”

Hai tai Tiểu Lục đỏ bừng lên, anh nghiêng đầu hôn cô, thấp giọng nói: “Tình ca.”

“Hả?”

Anh bế cô đứng dậy đi vào phòng ngủ: “Khi nào phát hành em sẽ biết.”

Khương Thi: “... Này, bây giờ vẫn là ban ngày.”

Anh cười khẽ: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh phải thức hai ngày hai đêm để làm kế hoạch mới, buồn ngủ lắm, ngủ trưa với anh đi.”

“... À, ừ.”

Anh dừng lại, nhìn chằm chằm xuống cô: “Sao hình như em hơi thất vọng? Nếu em… muốn, anh sẽ cố gắng…”

Khương Thi che miệng anh lại, vẻ mặt sụp đổ: “Đừng nói nhảm, đi ngủ trưa.”

Chuyện đó thực sự không cần phải làm việc chăm chỉ như vậy.

Sau khi tắm rửa sơ qua, mặc bộ đồ ngủ mềm mại và thoải mái, Tiểu Lục kéo chăn nằm xuống.

Chiếc giường mà Khương Thi ngủ, chiếc gối, chăn bông đâu đâu cũng có mùi hương của cô.

Anh hít một hơi thật sâu, thoải mái ôm lấy Khương Thi đang mặc váy dâu tây vào lòng, gối đầu cô lên ngực anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình.

Rèm cửa kéo một nửa, ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào, biến thành một màu vàng dịu dàng, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng thở của hai người.

Chương kế tiếp