Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 21
Vẻ mặt Chu Trì vô cùng khó coi, có lẽ không ngờ rằng Tiểu Lục sẽ có thái độ này.

Lâu rồi không bị người khác làm cho mất mặt trước nhiều người như vậy, cũng đã lâu rồi mới nếm trải cảm giác bị khinh thường, lòng Chu Trì oán hận đan xen, bình tĩnh nhìn Tiểu Lục kiêu ngạo không chịu phục tùng:

"Được thôi, vậy chúng ta đấu một lần. Nếu tao thắng, quỳ xuống xin lỗi cho tao."

Mặt Tiểu Lục tỏ vẻ vô tội: "Xin lỗi? Không biết tôi xúc phạm anh ở chỗ nào mà cần xin lỗi?"

"Thế nào, không dám chơi?"

"Được, theo ý anh. Cũng xin anh Chu nhớ kỹ lời nói của mình, nếu thua thì phải cút thật xa, đừng nói lời mà không giữ lấy lời."

Tống Nghị và Trịnh Thắng Đào vẫn đứng ở bên cạnh, lúc hai người đối đầu thì bọn họ cũng đã cảm thấy không ổn, đứng một bên định cắt ngang mấy lần, nhưng vì khí thế hai bên quá mạnh, hoàn toàn không xem sắc mặt bọn họ, vừa không để ý một chút chuyện đã phát triển thành thế này.

Làm người tổ chức hoạt động lần này kiêm lớp trưởng, Tống Nghị còn đau đầu hơn cả.

Đây là một trận thi đấu, vậy nên tất nhiên sẽ có bên thua, mà ai thua thì cũng sẽ mất mặt.

Ban đầu anh ấy kêu gọi mọi người gặp mặt, cũng không muốn nhìn trường hợp này. Nhưng lúc này dù có khuyên, cũng không thể cứu vãn được.

Chu Cầm đứng ở một nơi không nơi xa quan sát toàn bộ quá trình, nhìn thấy Tống Nghị buồn rầu, giữ anh ấy lại, khuyên nhủ: "Lớp trưởng, cứ để bọn họ đấu với nhau đi, nói thật thì Chu Trì có chút quá đáng. Cậu ấy đã không thích Khương Thi, bỏ mặc người ta, sau đó cũng có gặp nhau đâu. Bây giờ Khương Thi được người khác chiều chuộng, nâng ở trong lòng bàn tay, cậu ấy lại không chịu được, cậu ấy có bệnh à?"

Tống Nghị kéo cô ấy sang một bên, lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên: "Cậu nhỏ giọng một chút, sao cậu cũng nói theo thêm phiền thế?"

"Sao lại thêm phiền? Tớ muốn thấy Tiểu Lục hành hung tên cặn bã họ Chu đó, chẳng qua có vẻ ngoài đẹp mắt một tí mà thôi, nghĩ mình là ai chứ. Khương Thi và Tiểu Lục cũng không chọc đến anh ta mà, chúng ta ở một bên thảnh thơi xem đi, cậu cũng đừng quan tâm nhiều làm gì."

Tống Nghị khoanh tay trong vô lực, anh ấy quản hay không thì chuyện này cũng đã thành như vậy rồi, ngược lại Chu Cầm nhắc nhở anh ấy một điều.

Mọi người đều đã tốt nghiệp, anh ấy cũng đã sớm từ chức lớp trưởng lớp 12A9, có một số việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy nữa rồi.



Bãi cát đánh bóng chuyền được Tống Nghị và Trịnh Thắng Đào xử lý xong, có thể thi đấu ngay lập tức.

Chu Cầm chạy đến bờ biển kêu lên một tiếng, rất nhiều người đang nghịch nước nghe nói Chu Trì đối đầu với bạn trai nhỏ của Khương Thi.

Thời đại bùng nổ thông tin, ai cũng được bồi dưỡng khứu giác hóng hớt nhạy bén, nhanh chóng cảm nhận được không khí náo nhiệt.

Không đến năm phút, hai bên sân bóng chuyền vốn chỉ có mấy người đánh bóng chuyền dần dần đứng đầy người. Không chỉ có bạn học nhiều chuyện, ngay cả quản gia và dì giúp việc ở nhà Chung Hiểu Linh cũng đến góp vui.

Quản gia là một người đàn ông trung niên, tóc được xịt keo chải chuốt cẩn thận từng cọng, áo sơ mi trắng chỉnh tề phối với áo lót đen được cắt xén tinh tế, mang theo bao tay trắng, cho người ta cảm giác được sự chuyên nghiệp trầm ổn.

Dù nhiệt độ bên ngoài đã gần ba mươi độ, ánh nắng chói chang, người xung quanh đều mang đồ tắm mát mẻ, nhưng quản gia và dì giúp việc vẫn mang quần áo nghề nghiệp, trông không có chút nào là không thoải mái.

Tống Nghị xin nhờ hai người làm trọng tài, vậy nên quản gia và dì giúp việc ngồi ở bàn dài trước sân, trên bàn đặt laptop và bảng ghi điểm.

Quy tắc thi đấu bóng chuyền bãi biển là hai người một đội, ba trận thắng hai thì thắng.

Chu Trì mặc quần đi biển, nửa người trên trần trụi, dáng người tam giác ngược cường tráng khiến các bạn nữ hò hét.

Anh ta rất hưởng thụ cảm giác được tung hô này, từ lúc bắt đầu đi học, vẻ ngoài hơn người không ngừng mang đến cho anh ta cảm giác vượt trội.

Dần dần, anh ta cảm thấy được tung hô như này là chuyện đương nhiên, cũng bởi vậy mà anh ta nhận được không ít tình yêu của con gái.

Anh ta không khách khí, đưa toàn bộ vào trong ao cá của mình.

Sau khi hẹn hò với Lý Tuyết, anh ta đã phải thả hết toàn bộ cá trong ao.

Anh ta học y, hoàn cảnh gia đình Lý Tuyết giàu có, tính cách mềm mại, bố là phó viện trưởng bệnh viện thành phố, có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh ta rất nhiều.

Khương Thi là con cá anh ta nuôi trong ao cá lâu nhất, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng tự tiện làm phiền anh ta, có thể nói là gọi thì đến đuổi thì đi, còn dễ dùng hơn công cụ.

Liên lạc với Khương Thi đơn thuần là muốn giết thời gian, và hưởng thụ sự quan tâm tỉ mỉ của cô.

Vốn liếng nhà họ Khương ít ỏi, mấy năm trước bố Khương qua đời, chỉ còn lại ba mẹ con, nhà họ Khương càng thêm xuống dốc.

Ban đầu anh ta không cảm thấy đáng tiếc.

Thế nhưng mà cô cũng dám quen bạn trai mới, còn phách lối khoe khoang nữa chứ.

Chu Trì cảm thấy cô đang đánh vào mặt anh ta.

Còn có tên bạn trai nhỏ của cô nữa, tuổi còn trẻ đã không coi ai ra gì.

Chẳng qua là dựa vào vốn liếng giàu có thôi, hôm nay anh ta muốn hạ lòng hăng hái của anh xuống, cho cậu chủ nhỏ một bài học xem thế nào là đau khổ ở ngoài xã hội.

Lúc trước Chu Trì học thể dục không tồi, sau khi lên đại học cũng luôn có thói quen tập thể hình.

Tố chất thân thể rất tốt, hơn nữa ở đại học môn thể dục anh ta chọn là môn bóng chuyền, anh ta cảm thấy mình sẽ không thua đối phương.

Nhưng tính anh ta cẩn thận, kêu Trịnh Thắng Đào là người có thân hình cao lớn, hơn nữa còn là sinh viên trường thể thao làm đồng đội.

Hai người đàn ông ở trần đang khởi động nửa người trên ở trên sân bóng, các bạn nữ xung quanh lại hò hét một trận cổ vũ.

Tiểu Lục đứng ở ngoài sân gọi điện thoại, sau khi cúp điện thoại đi vào bãi cát, ngẩng đầu liếc nhìn toàn bộ những người ngoài sân.

Anh còn chưa chọn đồng đội, những người xung quanh tất cả đều là bạn của Khương Thi, anh không quen.

Bọn họ tự động lọc và chọn hotboy Chu Trì, lại có thêm Trịnh Thắng Đào - một người đàn ông mạnh mẽ xuất chiến nữa.

Tiểu Lục là một anh trai rất có sức hút, nhưng bọn họ cảm thấy Chu Trì sẽ thắng.

Không ai muốn gia nhập một đội đã định sẵn là sẽ thất bại trong thi đấu, huống hồ còn bị cuốn vào mấy chuyện phức tạp như này.

Việc này đã không còn là một trận thi đấu đơn giản, mà là trận chiến của những kỵ sĩ thi đấu vì Khương Thi, vào mấy thời điểm thế này thì ngồi một chỗ hóng chuyện vui hơn nhiều.

Khương Thi đứng bên ngoài sân cách Tiểu Lục nửa sân, âm thầm cảm thấy có chút nóng nảy.

Khả năng vận động của cô không tồi, kiếp trước vẫn luôn rèn luyện, biết thuật cách đấu, thuật phòng thân, thành tích các hạnh mục thể dục thông thường cũng khá tốt.

"Làm người thừa kế duy nhất của nhà họ Khương và nhà họ Giang, thân thể của con là tài sản quý báu nhất."

Mẹ thường xuyên nói với cô như vậy, ý muốn cô lo cho bản thân mình thật tốt.

Đến thế giới trong sách, cô cũng không lười biếng, duy trì thói quen rèn luyện của kiếp trước, cho nên lần trước cô có thể dễ dàng quật ngã năm thanh niên của trường Trung học Số Một thành phố Phong.

Chỉ là cô chưa từng đánh bóng chuyền bãi biển, cô không dám tùy tiện lên tiếng, sợ sẽ khiến Tiểu Lục mất mặt.

Dù nói gì thì trận đấu này cũng không thể thua.

Bước chân Lục Kính từ từ bước về phía ngoài sân, cách trước mặt Khương Thi một mét thì dừng lại, vươn tay về phía cô: "Có muốn thử không?"

Vẻ mặt Khương Thi khó xử: "Thế nhưng chị chưa từng chơi trò này, chị sợ em sẽ thua."

Tiểu Lục cong khóe môi, ánh mắt hơi nheo lại, đáy mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị: "Sợ cái gì? Yên tâm, em chưa từng thua."

Khương Thi vẫn chần chờ.

Tay Tiểu Lục vẫn còn duỗi trong không khí, lắc lắc liên tục: "Đến đây, em dạy cho chị chơi."

"Thế nhưng nếu như thua…"

Tiểu Lục lại đến gần cô một chút, vô cùng kiên nhẫn: "Nếu như đó là ác mộng, em sẽ tự tay dẫn chị đánh nát. Như thế, chị sẽ hoàn toàn thuộc về em, đúng không?"

Trời ạ!

Các cô gái ở ngoài sân nữ hoàn toàn điên cuồng, Tiểu Lục quả là một cao thủ tán gái!

Trước đây các cô chỉ biết bạn trai của Khương Thi là một con ông cháu cha chính hiệu, hoàn toàn không biết anh gian manh như sói như thế.

Đây chính là niềm vui khi yêu đương với chó săn nhỏ tuổi hơn sao?

Quá kích thích!

Người kích động hơn các cô gái chính là Mạnh Tri Hạc đứng ngay hàng đầu tiên, anh ta giơ máy ảnh lên ban đầu chỉ muốn chụp mấy tấm hình, lúc này đã mở ra hình thức quay phim, còn đưa một cái máy ảnh khác cho Chung Hiểu Linh, để cô ấy hỗ trợ chụp ảnh.

Anh ta nghĩ nếu Tiểu Lục không tìm được đồng đội, anh ta sẽ cố đi lên giúp một chút. Kết quả Tiểu Lục tự có sắp xếp, còn tạo ra cảnh tượng thu hút như thế.

Anh ta cũng không cảm thấy đáng tiếc, được hóng hớt ở khoảng cách siêu gần thế này còn sung sướng gấp trăm lần so với việc mình trở thành nhân vật cho người ta hóng hớt!

Khương Thi che lấy gương mặt đang đỏ bừng, cúi đầu nhẹ nhàng bỏ tay vào trong lòng bàn tay Tiểu Lục, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Ngay sau đó tay cô được nắm chặt, Tiểu Lục lôi cô vào trong sân bóng.

Bên ngoài sân vang lên tiếng hò hét, lần này là vì cổ vũ cho Khương Thi và Tiểu Lục.

Quần chúng nhiều chuyện cảm thấy xác suất chiến thắng của đội Tiểu Lục thấp hơn, nhưng không phải là rất lãng mạn sao?

Tiểu Lục kiên nhẫn giảng giải quy tắc cho Khương Thi: "Ba trận thắng hai, hai trận đầu là 21 điểm, trận thứ ba là 15 điểm. Mỗi trận đánh đến điểm thi đấu, đội dẫn trước hai điểm là đội chiến thắng. Lúc đánh có quy tắc đổi sân. Chị không cần quan tâm, đi theo em là được."

Khương Thi ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Đáy lòng yên lặng tự nhủ, không thể gây cản trở cho Tiểu Lục.

Trọng tài ra hiệu bắt đầu, Tiểu Lục dẫn đầu phát bóng.

Anh nhẹ nhàng quăng bóng lên, tư thế nhảy tiêu chuẩn, nhanh chóng đánh bóng ra ngoài.

Bên ngoài sân nghe được "đùng" một tiếng, bóng đã bay đến sân đối diện.

Trịnh Thắng Đào tiếp bóng lên, Chu Trì thả người nhảy một cái, giơ tay đập bóng.

Khương Thi đứng ở vị trí phía trước, chỉ cảm thấy quả bóng đang nhanh chóng bay về phía mặt mình.

Muốn né tránh nhưng hạt cát mềm mại ở lòng bàn chân khiến giày chơi bóng sụt xuống, tốc độ của cô bị chậm lại, mắt thấy sắp bị bóng đập vào mặt, sau lưng vang lên một giọng nói bình tĩnh nhắc nhở: "Ngồi xuống."

Khương Thi tức thời thả lỏng cơ thể, hạ thấp cơ thể.

Một giây sau một đôi tay trắng nõn thon dài xuất hiện lên đỉnh đầu, thay cô tiếp được quả bóng kia.

Khương Thi không do dự, lập tức đứng người lên, chạy về phía trước. Nhắm chuẩn điểm rơi của bóng, vững vàng nhảy lên, đợi bóng rơi vào lòng bàn tay, ra sức đập xuống.

Cô dùng lực rất mạnh, bóng cũng bay qua lưới.. Nhưng bởi vì chiều cao nên bóng cô đập xuống bị đối thủ tiếp được rất nhẹ nhàng, đánh ngược lại.

Do góc độ quá xảo trá, tốc độ cũng rất nhanh, vèo một cái rơi xuống bờ cát, phát ra một tiếng nặng nề.

Đội Chu Trì dẫn trước một điểm.

Hai tay Khương Thi chống hông, nhìn gương mặt khiêu khích của Chu Trì ở đối diện, trong lòng cũng không tức giận.

Tiểu Lục từ phía sau vỗ vỗ bả vai cô: "Cú đập bóng lúc nãy rất đẹp, mới học mà lần đầu tiên chơi như vậy rất tuyệt!"

"Thật sao?" Ánh mắt Khương Thi sáng lên, vẻ lo lắng bị quét sạch.

"Ừm, không ngờ khả năng vận động của chị khá tốt. Từ từ đánh, không cần gấp đâu, chắc chắn sẽ có cơ hội đánh ngược về."

"Ừm."

Tiểu Lục nói như thế, lần tiếp theo lúc Chu Trì phát bóng, anh thẳng tay đáp trả một phát đánh siêu nhanh, nhắm thẳng vào mặt Chu Trì.

Tốc độ quả bóng vừa nhanh vừa mạnh, Chu Trì lui ra phía sau hai bước muốn tiếp bóng.

Bóng chuyền bãi biển vẫn khác bóng chuyền đánh ở sân bình thường, đất cát sẽ khiến cho cơ thể người chơi nặng nề, người ở cả hai phe đều không quá quen thuộc.

Chu Trì không tiếp được quả bóng kia, bị đập vào trên đầu gối, khiến xương cốt anh ta mềm nhũn, quỳ trên mặt đất .

Tiếng còi vang lên, đội Tiểu Lục đoạt được một điểm.

Khương Thi kích động nhảy cẫng lên, giống như một điểm kia là do chính cô đạt được.

"Give me five!"

Tiểu Lục xòe hai tay ra vỗ tay với cô, vô cùng cưng chiều nói: "Kế tiếp, em sẽ dạy cho chị đạt được."

Dáng người Khương Thi nhỏ, muốn ở trên cao đối đầu với hai người đàn ông to, hiển nhiên không ổn.

Tiểu Lục ở bên tai cô nhỏ giọng nói hai câu, Khương Thi hiểu ý.

Lần tiếp theo lúc bóng đánh tới, Tiểu Lục ở phía sau nhẹ nhõm tiếp bóng, truyền cho Khương Thi.

Khương Thi chạy đến vị trí gần lưới nhảy lên, làm ra động tác chụp bóng.

Hai người đối diện thi nhau lui lại, hạ thấp người chờ bóng rơi xuống .

Cô là một tên nhỏ con, bọn họ hoàn toàn không cần nhảy lên.

Quả nhiên giống như Tiểu Lục nói, bọn họ không đặt cô ở trong mắt.

Khương Thi vui mừng trong bụng, khi mặt cong của quả bóng sắp chạm vào trong lòng bàn tay, cô nhẹ nhàng đẩy, không dùng quá nhiều lực.

Quả bóng ngừng rơi và lại bay lên, nhưng đường cong cực nhỏ, nhanh chóng rơi xuống.

Có lẽ là chưa nắm chắc được cường độ, bóng không rơi xuống giữa sân đối diện như ý nguyện, mà là rơi vào lưới, nhất thời không biết sẽ lọt vào sân bên nào.
Chương kế tiếp