Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 28
Cô gái bên cạnh cảm thấy ê răng, cầm con bài trực tiếp hất văng quân ba của Tiểu Lục, Chung Hiểu Linh tiếp tay đánh bại yêu cơ của cô gái, lần nữa bốc bài luân phiên.

Khương Thi nhìn thấy Tiểu Lục lấy được một con tam điều, trong tay có nhị điều và tứ điều.

Vừa hay kẹp ở giữa, vận may không tệ, tiện tay ném quân chín không cần tới ra.

Một bàn bốn người đều là người biết cách chơi, tiết tấu rất nhanh, chưa được mấy phút trôi qua Tiểu Lục đẩy bài trước mặt xuống, lật con thất điều vừa lấy được kẹp vào giữa.

“Bài hòa.”

Hai cô gái không nói chuyện, lặng lẽ lấy tiền, có điều chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Khương Thi vô cùng vui vẻ, chơi cả buổi chiều đây là lần đầu thu tiền vào túi.

Tiểu Lục lấy tiền nhặt được tiện tay ném cho cô, còn mình thì không lấy đồng nào.

Mạnh Tri Hạc ở đối diện nhìn đến mê tít mắt, hối thúc Chung Hiểu Linh: “Cô có chơi được không vậy?”

Chung Hiểu Linh vô cùng tức giận: “Tôi không được anh thì được, anh vào chơi đi!”

Mạnh Tri Hạc uốn éo: “Tiểu Lục của Khương Thi giỏi như vậy, cô cũng không được thua.”

Chung Hiểu Linh bị làm phiền, còn chưa suy nghĩ thì đã hét lên: “Tiểu Lục là người của Khương Thi, còn anh đâu phải của tôi!”

Hét xong thì rũ mắt xuống, lỗ tai ửng đỏ, lúc đánh bài cũng dịu dàng hơn nhiều.

Mạnh Tri Hạc bị hét đến sững sờ, anh ta cúi đầu, đuối lý nên không dám ồn ào nữa.

Khương Thi và Tiểu Lục là người một nhà, mà anh ta là con hoang, không có tư cách nũng nịu.

Khương Thi che miệng, ngạc nhiên nhìn sang Chung Hiểu Linh.

Cô đã nói hai người họ cứ kỳ lạ mà, thì ra chuyện là như thế.

Người phụ nữ trung niên mặc sườn xám lấy một hộp thuốc nhỏ trong túi xách ra châm một điếu, để lên miệng hút một hơi, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại để bên bàn, nói một cách khó chịu: “Đánh bài thì đánh bài, bớt sến súa lại.”

Tiểu Lục lườm người phụ nữ sườn xám, anh hơi nhíu mày, tốc độ đánh bài nhanh hơn vừa nãy.

Chơi mấy ván gần như ván nào cũng thắng.

Cô gái trẻ thấy tình hình không ổn thì đứng dậy định đi.

Chung Hiểu Linh đè cô xuống: “Hai đứa ngốc bọn họ thua muốn rớt quần, muốn đi thì các người không cho đi, lần này cô lại muốn đi, cũng phải hỏi xem bà cô đây có đồng ý hay không? Ngồi xuống! Đã nói là 40 phút, vẫn còn nửa tiếng nữa.”

Trước mắt Khương Thi sáng lên, Chung Hiểu Linh ngầu thật!

Vừa hay cô và Mạnh Tri Hạc có thể cho vào trong một quyển nhật ký quan sát, trước đây cũng chưa phát hiện cô thú vị như vậy.

Cô gái trẻ muốn đi nhưng đi không được, đưa mắt nhìn người phụ nữ sườn xám, chuẩn bị lấy cách đối phó Khương Thi và Mạnh Tri Hạc để đối phó hai vị phụ huynh.

Đáng tiếc là trời cao vô tận, Tiểu Lục và Chung Hiểu Linh khôn khéo hơn nhiều, căn bản không cho bọn họ cơ hội.

Hai người đi bài cực nhanh, lấy được bài là có thể đi ngay, chỉ có ù hoặc lấy bài, tuyệt đối không chừa bài.

40 phút kết thúc, Khương Thi cẩn thận đếm tiền trong tay, tiền cô thua đã thắng lại toàn bộ, vậy mà vẫn còn nhiều.

Cô nhìn sang Tiểu Lục một cách ngưỡng mộ: “Giỏi thật, sao em có thể lợi hại như vậy!”

Tiểu Lục cười một tiếng không nói.

Chiến tích bên phía Chung Hiểu Linh thì kém một chút, nhưng cũng thắng lại phần lớn.

Thật ra Mạnh Tri Hạc không quan tâm thua bao nhiêu tiền, chỉ là anh ta ghét bị người khác coi thành dê béo để giết thịt.

Từ quán trà đi ra vui vẻ cầm tiền nói mời Khương Thi và Tiểu Lục cùng ăn lẩu.

Khương Thi từ chối khéo léo, tỏ ý phải đến nhà Tiểu Lục ăn chùa.

Buổi tối nhà Tiểu Lục đã hầm xong canh gà, còn có gà cung bảo, thịt viên khóm, cải dầu xào, kèm với tương muối cà rốt và dưa leo.

Ngoài dưa muối, thì những món khác đều là Tiểu Lục làm.

Một bàn đầy món ăn gia đình, Khương Thi rướm nước mắt ăn hết ba bát cơm to, cuối cùng ngồi phục trên ghế không có chút khí chất thục nữ nào: “Phù, no quá…”

Tiểu Lục không lên tiếng, Khương Thi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sao hôm nay anh không nói chuyện, cũng không để ý đến cô.

Lẽ nào người không khỏe sao?

Trợ lý Trịnh đang đang rửa bát, Tiểu Lục về phòng thay quần áo, chuẩn bị đợi lát đưa cô về nhà.

Khương Thi đi đến bên cạnh trợ lý Trịnh, nhỏ giọng hỏi: “Gần đây sức khỏe của Tiểu Lục có chỗ nào không thoải mái sao?”

Trợ lý Trịnh sững sờ: “Không có, cô phát hiện anh ấy không khỏe à?”

Cô lắc đầu: “Không, nhưng hôm nay cậu ấy hơi im lặng, cũng không hay cười.”

“…Có thể là không vui khi cô ra ngoài với người đàn ông khác, không nói chuyện với anh ấy còn để anh ấy dọn dẹp mớ hỗn loạn.” Trước khi anh Lục ra ngoài bắt anh ta nhanh chóng trang điểm, nên tình hình đại khái anh ta cũng biết.

Khương Thi cảm thấy không phải lý do này: “…Chắc không phải đâu, cậu ấy không phải người ích kỷ như vậy.”

Trợ lý Trịnh: “…”

“Đúng rồi, hai ngày trước cậu ấy bảo tôi đừng tặng hoa đến trường, cậu biết tại sao không?”

Trợ lý Trịnh nhớ lại lần rầm rộ hôm đó ở cổng trường thì sờ mồ hôi lạnh tuôn trên trán, rồi lại nhớ lời dặn dò của anh Lục, nên nói nhăng nói cuội với vẻ mặt không biến sắc tim không đập nhanh: “Tôi cảm thấy chắc anh Lục không thích nhận hoa từ tay nhân viên giao hàng bên ngoài, cho dù là quà gì, anh ấy hy vọng cô có thể chính tay tặng cho anh ấy.”

Khương Thi sờ cằm gật đầu, suy nghĩ sâu xa: “Thì ra là thế, vậy lần sau tôi nhất định sẽ chính tay tặng cậu ấy.”

-

Nhân lúc mùng một đầu tháng, Khương Thi dốc sức vùi đầu viết mấy ngày, tích góp được một ít bản thảo, cuối cùng tiến độ cập nhật của hai quyển sách "Anh ấy vừa trẻ con vừa ngọt ngào" và “Ác khuyển và tường vi” đã đi vào nề nếp.

Cô cũng không rảnh rỗi, lẳng lặng lấy dàn ý của quyển thứ ba ra, đây là quyển cuối cùng của bộ ba nguyên thân, chỉ mới viết hơn hai mươi nghìn chữ, nhưng dàn ý và thiết lập nhân vật vô cùng tỉ mỉ.

Quyển này tên là “Đại lão cấm dục sủng vợ hằng ngày”, kể lại câu chuyện của đại lão mặt lạnh tim lạnh lại còn dè dặt tự kiềm chế được sự ngào ngào của kiều thê chữa khỏi.

Đại lão nhiều tiền thiên chi kiêu tử bị vận mệnh trêu đùa, vì xảy ra tai nạn nên đã tàn tật gãy một chân. Do đó đã bỏ lỡ người mà ban đầu mình yêu thương, trong lúc mất hết ý chí đã lấy người phụ nữ được đính hôn từ nhỏ làm vợ.

Người phụ nữ có hôn ước với anh ta là cháu gái của bạn ông nội, bởi vì lúc con trẻ người bạn này đã từng cứu ông nội của đại lão, vốn dĩ hai nhà ước hẹn cho con cái kết thân, đáng tiếc hai nhà sinh ra đều là con trai, nên mới ước định mối hôn sự cho đời cháu.

Vị hôn thê của đại lão là nữ chính, gia thế bình thường, tổ tiên cố gắng ba đời nữa cũng không theo kịp gốc gác sâu xa của nhà đại lão.

Tướng tá cũng bình thường, trong dàn ý có miêu tả là cô gái mặt tròn thích cười, ngay cả tính cách cũng là một kiểu ngoan ngoãn, không khóc không ồn ào, dịu dàng nghe lời.

Khương Thi nhíu mày nhìn thiết lập của nữ chính, cô không cách nào tưởng tượng được nữ chính bị động như vậy làm sao lay động được đại lão cấm dục cũng bị động giống cô.

Có lẽ là vì cả hai đều rất bị động, nguyên thân mới thiết lập câu chuyện này thành cưới trước yêu sau, cho họ đủ thời gian và không gian để tìm hiểu nhau.

Khương Thi cảm thấy câu chuyện này rất khó với cô, chân tình ẩn chứa trong sự bình thản thương là thứ khó miêu tả nhất.

Cô do dự một lúc rồi gửi tình tiết đại khái đã chỉnh sửa xong cho Tiểu Lục. Có khó đi nữa cũng phải xông lên, không vượt qua hố này thì cô không cách nào trở thành tác giả tiểu thuyết ngôn tình ưu tú thật sự!

Bên kia hiển thị đã nhận, nhưng lại không có bất kỳ hồi âm nào.

Sau chuyện ở quán mạt chược, Tiểu Lục cứ như vậy, lạnh lùng ít nói cũng không chủ động chọc ghẹo cô.

Khoảng thời gian này cô bận gõ chữ, mấy ngày không gặp mặt Tiểu Lục, cuối cùng trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu.

“Tiểu Lục, nhận được truyện mới chưa?”

“Ừm, nhận được rồi, đang xem lát nữa trả lời chị.”

Giọng điệu vừa lạnh lùng lại còn việc chung làm chung.

“… Được, chị đợi em.”

Khương Thi cảm thấy cô và Tiểu Lục từ lâu đã bước vào khuôn mẫu của tiểu kiều thê và đại lão cấm dục, đại lão quái gở và tiểu kiều thê túi trút giận…

Tiểu Lục đối đãi với công việc vẫn thể hiện tính chuyên nghiệp siêu cao, tối hôm đó đã gửi ảnh tạo hình trang điểm mới qua.

Khương Thi nhìn thấy đại lão Tiểu Lục đeo mắt kính gọng vàng nhỏ, khóe mắt bên trái là nốt ruồi giọt lệ, môi mỏng mím nhẹ, thần sắc kiêu ngạo lại ưu buồn trong ảnh, cô không kiềm được kích động mà gõ một hàng chữ gửi qua: “Chị thẳng thắn nhé, chồng ơi!”
Chương kế tiếp