Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 35
Mạnh Tri Hạc thấy cô đang ôm một người đàn ông.

Người đàn ông có ngoại hình đẹp trai và khí chất lạnh lùng, hoàn toàn xứng đôi khi đứng cùng với Khương Thi, nhưng đó không phải Tiểu Lục mà anh ta nhìn thấy lần trước.

“Đây… Đây là người yêu cô hả?”

Khương Thi lấy lại bình tĩnh, hoảng loạn vào lúc này cũng vô dụng: “Đây là chồng của tôi, họ… Lục.”

Tiểu Lục dửng dưng gật đầu với hai người họ, như thể họ mới gặp nhau lần đầu.

“...”

“...”

Mạnh Tri Hạc và Chung Hiểu Linh nhìn nhau, nói nhỏ: “**, Khương Thi kết hôn rồi!”

Thế mà chú rể lại không phải là Tiểu Lục ư?

Người này cũng họ Lục, sao những người đàn ông mà cô tìm đều họ Lục thế? Tiểu Lục có biết những chuyện này không?

Cô kết hôn lúc nào?

Xem ra không phải thời gian gần đây, vậy tại sao lúc trước cô đưa Tiểu Lục đến buổi họp lớp mà lại không đưa theo người này?

Trời ạ, chẳng lẽ Tiểu Lục là người thứ ba ư?

Khương Thi lợi hại như vậy sao?

Cả hai người đàn ông đều trông rất xuất sắc, e rằng hai người kia cũng không biết bản thân là anh trai nuôi nhỉ?

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Chung Hiểu Linh kéo Khương Thi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu kết hôn lúc nào vậy? Đây… đây là chồng cậu thật à?”

Khương Thi rất bất lực, không ngờ lại gặp phải người quen.

Người mà cô quen biết chỉ được vài người, nhưng mà cứ phải gặp hai người nguy hiểm nhất, cô gật đầu: “Thật.”

Sự việc có hơi phức tạp, tạm thời không thể giải thích được, cô và Tiểu Lục còn có điều kiện là cần phải giữ bí mật.

Lúc đó không ngờ lại bước vào cuộc sống của nhau nhiều như vậy, chưa hề nghĩ tới sẽ xảy ra trường hợp như thế này, đợi khi trở về cần phải bàn bạc lại vấn đề này.

Mạnh Tri Hạc thấy ngài Lục đang nói chuyện với người bên cạnh, không để ý đến bên này, chen vào nói nhỏ: “Em gái biết chơi thật đấy… Đúng là học sinh của tôi.”

Khương Thi: “... Hai người đến lúc nào vậy?”

Chung Hiểu Linh nhún vai: “Chúng tớ đến từ sớm, không ngờ cậu cũng đã sớm đến đây rồi.”

Khương Thi gật đầu: “Trùng hợp quen biết với cô Tống.”

Sau khi mọi người nói vài câu, ba nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc vest cẩn thận đẩy một chiếc bánh kem mười tầng vào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cao Hiểu đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng ba sao Michelin từ nước ngoài đến làm bánh sinh nhật mười tuổi cho Tống Tử Hằng, bánh kem được chồng mười tầng từ dưới lên trên.

Lúc đẩy vào có cảm giác hơi lung lay, người phục vụ rất cẩn thận, chỉ sợ làm đổ tháp bánh kem bơ sữa này.

Đẩy qua người Khương Thi, Tiểu Lục kéo cô đứng sang bên cạnh, cánh tay ôm lấy cô vào lòng.

Mạnh Tri Hạc và Chung Hiểu Linh nhìn thấy cảnh này, trong mắt không có cảm xúc gì. Mạnh Tri Hạc và Tiểu Lục ở chung lâu hơn, ích kỷ thiên vị Tiểu Lục vừa dễ thương vừa trẻ trung.

Mà cậu Lục này hình như cũng rất yêu thương Khương Thi, hai người đàn ông đều không chê vào đâu được, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là Khương Thi đáng ghét nhất.

Chung Hiểu Linh càng phiền não hơn, cô ấy thậm chí không thể xử lý được một Mạnh Tri Hạc. Khương Thi dịu dàng ít nói một chân đạp hai thuyền thì không nói, nhưng hai người đều là cực phẩm, còn cực kỳ chiều cô.

Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.

Chiếc bánh được đẩy vào giữa phòng, có người dẫn chương trình.

Tống Tử Hằng được bao quanh bởi ông bà nội, ông bà ngoại, họ đều âu yếm nói vài câu kỳ vọng của mình với cháu trai, sau đó tranh nhau lấy những món quà đã chuẩn bị ra.

Tống Tử Hằng e dè gật đầu nhận lấy quà, bẽn lẽn mím môi không nói.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Tống từ bé đã có khiếm khuyết, người trong giới đều biết, nhưng không có ai lộ ra vẻ bất thường.

Chỉ có bà Tống cảm thấy hơi khó chịu, bà cảm thấy cháu trai không thích nói chuyện, không thân thiết với bà.

Hầu hết những đứa cháu của những cụ bà bằng tuổi mà bà kết bạn đều hoạt bát, đáng yêu và hay cười, bà thỉnh thoảng sang chơi nên cảm thấy cực kỳ ghen tị, chỉ muốn Cao Hiểu sinh thêm một đứa cháu trai.

Chỉ là sau khi Tống Tử Hằng ra đời, bụng của Cao Hiểu không còn động tĩnh gì nữa.

Hai năm trước bà Tống thầm mong ngóng, hai năm nay bà buồn bã nản chí, bị ông Tống nhắc mãi nên đành bỏ cuộc.

Các bậc cha chú nói xong thì đến lượt ba người cậu.

Cao Hiểu là con gái lớn của nhà họ Cao, có ba người em trai bây giờ mỗi người đang quản lý công ty riêng, thường rất bận rộn.

Để tổ chức sinh nhật cho cháu trai nhỏ, hôm nay bỏ hết một đống công việc mà qua đây, lúc bình thường không thấy mọi người đông đủ như vậy.

Khương Thi nhìn nhà họ Cao trong bộ vest và đôi giày da, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.

Kiếp trước, ông nội nhà họ Khương và ông ngoại nhà họ Giang đều không sinh nhiều, bố là con một, mẹ cũng là con một.

Đến đời của cô, thậm chí cô còn là người duy nhất của hai nhà.

Tuy nhiên, hai nhà đều là những gia đình giàu có, có gốc gác sâu xa và làm ăn phát đạt, ngày nào hai người thừa kế cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.

Cô hiếm khi đi sinh nhật cùng bố mẹ, mặc dù bốn người đã cố gắng hết sức để cô không bị cô đơn, nhưng khung cảnh ba thế hệ cùng sống dưới một mái nhà thực sự rất náo nhiệt.

Cũng không biết sau khi cô xảy ra chuyện, bố mẹ cô sẽ nghĩ gì nhỉ?

Ba người cậu thay nhau tặng quà cho Tống Tử Hằng, cuối cùng đến Tống Lễ và Cao Hiểu chúc mừng sinh nhật cho con trai.

Tống Lễ đã gần bốn mươi tuổi nhưng trông chỉ khoảng hơn ba mươi, khuôn mặt nho nhã, nói chuyện từ tốn, nhẹ nhàng lịch sự.

Nếu không nghe Cao Hiểu kể về chuyện của mình thì cô hoàn toàn không nhìn ra anh ta tồi tệ đến vậy.

Tống Lễ sờ đầu Tống Tử Hằng nói vài câu.

Tống Tử Hằng ở trước mặt các bậc cha chú luôn luôn không có phản ứng gì khi nói chuyện tặng quà bỗng đột nhiên mím môi cười, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tống Lễ, vui vẻ nói: “Cảm ơn bố.”

Tống Lễ có rất ít thời gian ở nhà, vì vậy khi trở về cũng đi thẳng vào phòng làm việc, không bao giờ đưa Tống Tử Hằng đi cùng.

Có lẽ do là tình cha con, Tống Tử Hằng rất thích Tống Lễ, muốn gần gũi với ông ta.

Cao Hiểu nhìn cảnh này, nỗi đau tích tụ trong lòng nhiều năm lập tức trào ra, trong mũi cay cay, nước mắt cũng chảy ra.

Ông Cao đứng bên cạnh tưởng rằng con gái khóc vì vui mừng, vỗ vào tay cô ấy một cái: “Nhiều người như vậy, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc chứ? Nhanh lau nước mắt cho bố.”

Cao Hiểu vội lau nước mắt, đặt tay lên vai Tống Tử Hằng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ vui quá mà thôi. Mẹ chỉ mong con lớn lên an toàn, hạnh phúc, học hành thật tốt rồi có công ăn việc làm, sau đó cưới một người vợ, có con, có một cuộc sống suôn sẻ.”

Tống Tử Hằng không lên tiếng vươn tay ôm lấy Cao Hiểu.

MC thấy cũng sắp đến giờ, tuyên bố Tống Lễ, Cao Hiểu và Tống Tử Hằng sẽ cùng nhau cắt bánh sinh nhật.

Tống Lễ và Cao Hiểu mỗi người một bên nắm tay của Tống Tử Hằng, họ cùng nhau cầm một con dao cắt bánh bằng kim loại dài, chuẩn bị cắt bánh.

Lưỡi dao nhẵn nhụi chìm xuống từng chút một, trên mặt Tống Tử Hằng nở nụ cười, vui vẻ giống như một chú chim nhỏ.

Cửa phòng bị đẩy ra, một cậu bé cao to khỏe mạnh chạy nhanh vào, hét lớn: “Bố, hôm nay là sinh nhật của con, tại sao bố không đến ăn sinh nhật cùng với con?”

Tống Lễ buông tay ra, bước nhanh qua quầy bánh kem, đỡ được Tống Mộ Bạch suýt nữa va vào mình, lùi lại nửa bước để giữ vững cơ thể: “Sao con lại ở đây? Không phải bố nói rồi sao, buổi tối bố sẽ qua.”

Tống Mộ Bạch đứng giữa đám người, không quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh, liếc nhìn mẹ con Cao Hiểu đứng ở phía sau Tống Lễ, ngẩng đầu hỏi: “Bố, họ là ai? Nó cũng là con của bố sao? Tại sao nó được tổ chức sinh nhật ở một nơi đẹp như vậy mà con thì lại phải lén lút đón sinh nhật cùng với bố ở trong một căn phòng nhỏ hẹp chứ?”

Vẻ mặt của Cao Hiểu cực kỳ khó coi, cô ấy không ngờ người phụ nữ Bạch Như Mai này lại có âm mưu thâm sâu như vậy.

Cô ấy không cho cậu nhóc Tống Mộ Bạch bước vào cửa nhà họ Tống, nhưng Bạch Như Mai đã xúi giục cậu nhóc phá hủy bữa tiệc sinh nhật của con trai cô ấy, giống như muốn trực tiếp dẫm lên Tống Tử Hằng để bước vào cửa lớn nhà họ Tống.

Cao Hiểu là người rất giỏi trong việc nhẫn nhịn ở nơi riêng tư, nếu là chuyện bình thường cô ấy có thể chịu đựng được.

Để tổ chức sinh nhật cho Tống Tử Hằng và bù đắp sự thiếu thốn bao nhiêu năm nay, cô ấy đã cố ý mời những người trong giới mà cô ấy quen biết đến dự, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn, cô ấy không thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc giống như lúc trước.

Trên tay dùng sức, cầm lấy con dao cắt bánh trên tay Tống Tử Hằng, quay người đi đến bên cạnh Tống Lễ: “Chồng à, cậu nhóc này là ai?”

Tống Lễ đứng dậy, vẻ mặt không tốt lắm.

Anh ta muốn đưa Tống Mộ Bạch về nhà họ Tống, nhưng suy cho cùng, có một đứa con riêng cũng không phải điều vẻ vang gì, hơn nữa anh ta cũng là một người có sĩ diện.

Việc này rất có thể là do Bạch Như Mai xúi giục, cô ta không dám tự mình đi vào, để cho Tống Mộ Bạch đến. Nhưng sự việc đã đến mức này, anh ta chỉ có thể nhân cơ hội đưa Tống Mộ Bạch vào nhà họ Tống, những chuyện khác thì nói sau.

Anh ta quay sang một bên và đẩy Tống Mộ Bạch đến trước mặt Cao Hiểu, đang định nói.

Tống Tử Hằng vội vàng chạy tới đẩy Tống Mộ Bạch ra, hai mắt tròn xoe, mặt đỏ bừng vì tức giận, tinh thần kích động nói: “Đây là bố của tao, mày cút đi!”

Dáng người Tống Mộ Bạch cao lớn cứng cáp, giống như khỏe gấp đôi Tống Tử Hằng gầy yếu, bị đẩy nhẹ một cái cũng theo đó ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên: “Bố, nó đánh con!”

Bình thường Tống Lễ thương yêu Tống Mộ Bạch nhất, xin gì được nấy, thỉnh thoảng cậu nhóc còn hay cáu kỉnh với anh ta, cho dù cực kỳ nghịch ngợm thì anh ta cũng không nỡ động đến một đầu ngón tay.

Tống Mộ Bạch ngồi trên mặt đất, trong lòng bàn tay có một vài vết xước, Tống Lễ ngồi trên mặt đất kiểm tra xong thì đứng dậy thuận tay tát Tống Tử Hằng một cái: “Nó là anh trai con! Sao con lại làm như vậy hả?”

Trong cơn thịnh nộ, anh ta không nương tay, Tống Tử Hằng bị hất sang một bên, sắp va phải một quầy bánh bằng kim loại bên cạnh.

Bánh sinh nhật mười tầng rất cao, mặt phẳng có trụ hình tròn đỡ ở trên.

Cậu nhóc nhỏ như vậy mà va vào chắc chắn sẽ chảy máu.

Trong lúc hoảng loạn, cô bị đám người xô ra phía trước, Khương Thi đứng ở rất gần quầy bánh định đưa tay ra đỡ lấy cậu bé nhưng không biết ai ở đằng sau đẩy cô một cái.

Cô đứng không vững mà ngã về phía trước, cũng may lúc đó cô đã ôm được Tống Tử Hằng, ôm cậu bé trong tay ngồi xuống dưới đất, sau đó cúi người xuống, cố gắng bảo vệ những bộ phận quan trọng.

Từ phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, bơ sữa bắn tung tóe lên mặt lên tóc, trên người lại không có cảm giác đau đớn nào.

Khương Thi muốn quay đầu lại bỗng có cảm giác bản thân mình bị ôm chặt trong lòng, phía sau còn có một miếng đệm thịt.

Tống Tử Hằng ở trong lòng bị Cao Hiểu ôm đi, Khương Thi từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn, người ngồi trên mặt đất dính đầy kem sữa - chính là Tiểu Lục.

Lúc cô sắp va vào quầy bánh, Tiểu Lục đã ôm cô từ phía sau, để bản thân va vào chiếc bánh kem, trên mặt hai người dính đầy bánh kem, quần áo trên người cũng bị bẩn, may mà không có bị thương.

Cao Hiểu kiểm tra Tống Tử Hằng từ trên xuống dưới, ngoại trừ khuôn mặt bị sưng tấy ra, trên người không có vết thương nào khác.

Giao cậu nhóc cho ông Cao, quay lại cầm lấy con dao cắt bánh rồi chạy thẳng đến chỗ Tống Lễ: “Anh là cái đồ vũ phu, tôi liều mạng với anh!”



Khách mời giải tán, quần áo của Khương Thi với Tiểu Lục bị bẩn, bởi vì cứu Tống Tử Hằng nên được Cao Hiểu giữ lại.

Cô vừa mới tắm xong, tóc đã khô một nửa, mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng chảy ào ào, Tiểu Lục đang tắm trong đó.

Có người gõ cửa, Khương Thi ra mở cửa, tuy là ở biệt thự nhà họ Tống nhưng quản gia nhà họ Cao đã mang quần áo sạch sẽ và một hộp thuốc mỡ đến.

Cô lấy đồ rồi đóng cửa lại, lúc này tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại.

Cửa phòng tắm màu vàng sẫm được mở ra, Tiểu Lục mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc ướt sũng bước ra, nhìn thấy cô đứng ở lối đi, vẻ mặt không thay đổi: “Lại đây lau tóc giúp em.”
Chương kế tiếp