Xuyên Sách: Bạn Trai Công Cụ là Đỉnh Lưu

Chương 81
Khương Thi sửng sốt: “Hả, anh đang chờ em sao?”

“Ừm, anh đang chờ em.”

“Vì sao?” Khương Thi khó hiểu.

Tiểu Lục hừ nhẹ một tiếng, hình như có chút không vui: “Không vì gì cả.”

“…” Khương Thi không hiểu vì sao Tiểu Lục lại đột nhiên trở nên khó chịu như vậy, mặc dù anh không ở trước mặt, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giận dỗi của anh: “Tiểu Lục, mấy ngày này em rất nhớ anh. Anh đã làm những gì vậy?”

Đối với việc phải vuốt lông Tiểu Lục như thế nào thì cô không cần thầy dạy cũng có thể tự hiểu. Không biết lý do vì sao anh đột nhiên mất hứng cũng không sao, cô luôn có cách khiến cho anh trở nên vui vẻ.

“Ồ? Từ khi nào mà Khương Khương đã bắt đầu nghĩ về anh rồi? Lúc nhớ đến anh thì em đã làm những gì vậy?”

“…” Giọng điệu của Tiểu Lục không được ổn lắm, giọng nói lạnh nhạt, hờ hững, cô có một loại cảm giác nguy cơ không tên: “Lúc ăn cơm nhớ đến anh, lúc làm việc nhớ đến anh, ngay cả lúc ngủ cũng nhớ đến anh, mỗi ngày đều suy nghĩ về anh, nghĩ xem anh đang làm gì, có ăn uống đầy đủ hay không, có nghỉ ngơi tốt không. Gần đây em đang chuẩn bị tài liệu cho cuốn sách mới, buổi tối đến giờ nghỉ ngơi thì cũng đã khuya rồi, cho nên em mới không gọi cho anh.”

Mọi mặt đều vô cùng cẩn thận lại chu đáo, giống như con gái hàng ngày đều báo cáo tình hình với bố mẹ.

Giọng của Tiểu Lục dịu lại, giọng nói cuối cùng cũng ấm áp hơn: “Khương Khương sợ anh sao?”

“…” Một giọt mồ hôi trượt xuống từ thái dương, Khương Thi mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng, Tiểu Lục lúc giận dỗi vô cùng nhạy cảm: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Không phải em sợ anh, chỉ là…”

“Chỉ là sao?”

Ngón tay vô thức cào vào người, sau đó chuyển xuống ga giường, giọng nói của Khương Thi trở nên rất nhỏ: “Chỉ là không muốn anh… Nghĩ nhiều.” Không muốn anh để lộ ra sự buồn bã và trống rỗng, không muốn anh cảm thấy cô đơn.

Cảm xúc rất kỳ lạ, Khương Thi cảm thấy mình không thể nói những lời như vậy, không thể quấy rầy Tiểu Lục, những lời đã đến bên miệng lập tức biến thành một câu đơn giản.

Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, khi mà giọng nói của Tiểu Lục xuyên qua micro thêm lần nữa, lại trở nên lạnh nhạt như lúc đầu: “Em không cần lo lắng, anh sẽ không nghĩ nhiều.”

Khương Thi: “…”

Hãy cho cô một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ!

Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Tiểu Lục nói: “Không còn sớm nữa, ngày mai vẫn còn công việc. Nghỉ ngơi trước đi, ngủ ngon.”

Không chờ cô nói câu “ngủ ngon” đã ngắt điện thoại .

Khương Thi: “…”

Hình như đã chọc cho người ta tức giận rồi…

Nhưng rốt cuộc là vì sao?

Khương Thi lăn một vòng trên giường, thân thể mệt mỏi đến không còn chút sức lực, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiểu Lục là cô lại không ngủ được.

Cô cầm chiếc gối kê lên đầu giường, dựa vào trên đó, mở khung chat với Tiểu Lục ra, gửi qua một biểu tượng cảm xúc: “Mèo nhỏ thăm dò.JPG.”

Không có phản hồi.

Lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc con mèo khác qua: “Meo… Tiểu Lục Tiểu Lục, đã ngủ rồi sao?”

Tiểu Lục ngồi ở mép giường, đặt điện thoại di động sang một bên, mặt lặng như nước.

Di động kêu lên hai tiếng, nhưng anh không để ý.

Khi nó kêu lên lần thứ ba, anh khẽ nhíu mày, cầm lên.

Nhìn thấy tên người gửi tin nhắn đến, đuôi lông mày của anh mới hơi giãn ra, nhấn mở.

Sau khi nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, trả lời: “Vẫn chưa ngủ.”

Khương Thi thầm vui vẻ trong lòng, đeo tai nghe lên, gọi điện thoại qua.

Cuộc gọi được nhận, cô liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may mà anh không từ chối.

Tâm trạng cô trở nên tốt hơn: “Tiểu Lục Tiểu Lục, để điện thoại như vậy đi ngủ được không? Có tiếng hô hấp của anh, giống như… đang có anh bên cạnh vậy.”

Mấy chữ cuối cùng bị ép nói đến cực nhỏ, lỗ tai cô nóng đến đỏ bừng, ngón chân duỗi thẳng, bàn tay đặt bên cạnh người vô thức nắm chặt lấy ga giường.

Buổi tối hơi lạnh, nhưng trái tim cô lại giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mọi thứ dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng có một giọng nói ở trong tim cô không ngừng khuấy động, cứ thế là tốt rồi.

Tiểu Lục cuối cùng cũng nở nụ cười, không phải là cười giả hay là cười lạnh, mà nụ cười của anh trong trẻo như ánh trăng sáng ngoài kia, mang theo sự tươi mát, khiến cho người khác cảm thấy hạnh phúc.

Anh cười một hồi rồi dừng lại, hơi thở có chút hỗn loạn truyền qua, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ là tiếng hô hấp đã thỏa mãn rồi sao?”

Trái tim Khương Thi chậm rãi buông xuống, vậy là ổn rồi: “Ừm.”

“Khương Khương, em có thể tham lam hơn một chút.” Giọng nói mang theo sự mê hoặc, khàn nhẹ, trong bóng tối lại càng tăng thêm phần quyến rũ: “Em nghĩ xem em muốn điều gì, anh đều sẽ cho em.”

Khương Thi che mặt lăn lộn ở trên giường, không hổ danh là Tiểu Lục, trái tim cô sắp bỏ nhà ra đi rồi.

Cô áp micro của máy vào trái tim mình, sau vài giây, cô cười khẽ: “Nghe này, thứ mà em muốn anh đã cho rồi.”

Đồng tử của Tiểu Lục khẽ động, đôi con ngươi màu nâu nhạt từ từ mở rộng thành một quầng đen rồi chậm rãi co lại, từ từ ngưng tụ thành một điểm đen.

Thật lâu sau, anh dịu dàng nói: “Khương Khương, nếu như một ngày anh không thể nào buông tay được, cũng đừng trách anh.”

“Cái gì?”

“Không có gì, ngủ đi.” Nghĩ đến việc ngày mai mình có thể lập tức nhìn thấy cô, anh chậm rãi cong môi.

Điện thoại được đặt ở bên gối, người nói muốn nghe tiếng hô hấp của anh đã ngủ thiếp đi từ lâu, tiếng hít thở kéo dài, đều đều xuyên qua micro truyền tới tai anh.

Giống như những gì cô nói, có tiếng hô hấp của cô, thật giống như có cô ở bên cạnh.

Anh từ từ nhắm mắt lại, được sự bao bọc bởi hơi thở của cô, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Buổi biểu diễn được ghi hình vào buổi chiều, Khương Thi, Đỗ Xuân Vũ và Dương San Phỉ đã thay quần áo và trang điểm theo sự sắp xếp của tổ tiết mục, sau khi chuẩn bị xong, mọi người ở trong phòng chờ cùng với các thí sinh khác, chờ đến lượt mình lên sân khấu.

So với sự căng thẳng ở vòng sơ tuyển, hôm nay các thí sinh lại vô cùng hào hứng, có người còn bắt đầu bàn tán về khách mời.

“Tôi vừa đến đây liền gặp được Kỷ Diễn Xuyên ở hành lang, anh ấy thực sự rất đẹp trai đó!”

“Tôi cũng thấy! Ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, trang phục biểu diễn màu đen được cài đến nút trên cùng của cổ áo, chính là đỉnh lưu cấm dục trong lời đồn! Trên cả tuyệt vời!”

“Tôi thấy ở trên mạng có người nói anh ấy sẽ đến buổi biểu diễn này, ban đầu tôi còn không tin, nhưng không ngờ anh ấy thật sự tới đây!”

“Không phải anh ấy đã im lặng một thời gian dài rồi sao, tham gia buổi biểu diễn này là vì có sự sắp xếp đặc biệt nào sao?”

“Nghe nói là muốn tuyên truyền cho bài hát mới, có lẽ trong buổi biểu diễn hôm nay anh ấy sẽ hát nó nhỉ? Thật là mong chờ quá đi!”

“Người thật thực sự quá đẹp, chờ sau khi kết thúc có thể xin ký tên được không?”

“Tôi cũng muốn!”

“Tôi nữa tôi nữa!”

Khương Thi nghe được thì trở nên thất thần. Không có điều gì bất ngờ xảy ra cả, chờ chút nữa sau khi anh biểu diễn xong sẽ gặp lại nữ chính ở hậu trường, không biết mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao đây.

Đỗ Xuân Vũ đẩy đẩy cô: “Khương Khương, cậu sao vậy?

“Hả? Không có gì.”

“Cậu cũng thích Kỷ Diễn Xuyên hả?”

Khương Thi sững sờ một lúc, vẻ mặt ngơ ngác: “Hả? Sao cậu lại hỏi như vậy?”

Đỗ Xuân Vũ tiến đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Thực ra mục tiêu của tớ là Kỷ Diễn Xuyên.”

“Cái gì!”

Đỗ Xuân Vũ thích Tiểu Lục?

Đỗ Xuân Vũ dường như rất xấu hổ, xoắn xuýt một hồi mới nói tiếp: “Tớ sẽ cố gắng hết sức để leo lên vị trí của anh ấy, trở nên thành công như anh ấy! Cho dù sau này cậu có đi đến nơi nào, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu.”

“…” Nói chuyện mà chỉ nói một nửa, suýt chút nữa đã dọa người ta chết khiếp, Khương Thi thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cố lên, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu.”

Đỗ Xuân Vũ cảm động muốn chết, từ nhỏ đến lớn cô ấy không có quá nhiều bạn. Nữ sinh sẽ không thích vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy, nam sinh thì quá chú ý đến vẻ ngoài của cô ấy.

Ngoại trừ Cao Hiểu, Khương Thi là người đặc biệt đầu tiên đối với cô ấy.

Ở trong lòng Đỗ Xuân Vũ, Cao Hiểu là ân nhân của cô ấy, cũng là quý nhân của cô ấy, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để báo đáp Cao Hiểu.

Mà Khương Thi vừa giống như một người bạn tốt, vừa giống một người thầy, Khương Thi sẽ không để ý đến dáng vẻ của cô ấy, sẽ không chê cười ước mơ của cô ấy, sẽ luôn luôn dịu dàng như nước mà bảo vệ cô ấy.

Cô ấy muốn mối quan hệ này có thể kéo dài mãi mãi, cũng đã nghĩ đến một ngày sẽ làm điều gì đó vì Khương Thi.

Khương Thi thấy Đỗ Xuân Vũ sắp khóc liền nắm lấy tay cô ấy, rút một tờ khăn giấy ra, gấp thành một đầu nhọn, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy: “Bây giờ không khóc được, lớp trang điểm sẽ trôi mất.”

Đỗ Xuân Vũ: “…”

Không phải Khương Khương không có khuyết điểm, ví như có đôi khi cô sẽ lãng phí sự dịu dàng của mình.

Dương San Phỉ ngồi ở bên cạnh, hiếm khi nói chuyện, nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn luôn lén lút chú ý đến Khương Thi. Cho dù khi nhắc đến Kỷ Diễn Xuyên, vẻ mặt của cô ấy vẫn bất động, không có chút khác thường nào.

Khóe môi của cô ấy hơi cong lên, tâm tư của Khương Thi còn lớn hơn những gì mà cô ấy nghĩ, mọi chuyện dần dần trở nên thú vị hơn rồi.

Xung quanh vang lên từng trận hò hét, hết đợt này đến đợt khác.

Sau khi người dẫn chương trình trên sân khấu giới thiệu xong, Kỷ Diễn Xuyên chuẩn bị lên sân khấu.

Các fans ở bên dưới sân khấu gào thét điên cuồng, mặc dù bọn họ không thể nhìn thấy trên màn hình, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiếng hò hét ở phía trước có bao nhiêu nhiệt tình, rõ ràng là chỉ có hai ngàn người, nhưng cái khí thế này có thể lật ngược cả trần nhà.

Tại thời khắc này, Khương Thi càng nhận thức sâu sắc hơn rằng Tiểu Lục đúng là một thần tượng hàng đầu có hàng ngàn fans, rất nhiều rất nhiều người yêu mến anh.

Ánh đèn mờ đi, ánh sáng mờ đỏ soi loạn trên sân khấu, chiếu sáng, tạo ra một bầu không khí trầm lắng, yên tĩnh và thần bí.

Có một chiếc ghế dựa được đặt giữa sân khấu, không biết từ khi nào, anh lặng lẽ ngồi xuống, tư thế thanh lịch.

Nhạc dạo bắt đầu, ánh đèn tập trung chiếu vào anh.

Anh cầm mic lên, nhắm hờ mắt, ánh sáng sẫm màu hổ phách phát ra từ nơi đáy mắt anh, một giọng hát trầm thấp đầy từ tính cất lên:

Kền Kền ăn xác sống

Bụi gai quấn quanh lâu đài cổ

Khu rừng rậm u ám yên tĩnh

Như những con thú khổng lồ ăn thịt người

Há lớn miệng để lộ ra hàm răng sắc bén

Muốn nghiền nát tôi

Đôi chân trần chạy trốn

Bầu trời tối mịt

Mọi thứ của tôi

Từ lâu đã bị thời gian cướp đi hết chẳng còn lại gì

Ngày tận thế

Vẫn chẳng có chốn dung thân

Tôi ngồi nơi đáy vực sâu

Chờ đợi mặt trời sẽ không bao giờ mọc



Gió thôi bay vạt áo

Mang theo hương thơm của hoa hồng

Em mang theo làn váy

Bước chậm trên cánh đồng hoa hồng

Tôi dùng giai điệu nhẹ nhàng này

Miêu tả hình bóng em đi về phía tôi

Tôi yêu đôi mắt đa tình biết cười của em

Như thể rơi vào giữa tinh hằng

Em cười nói

Không đợi được ánh mặt trời

Hoa hồng cũng rất đẹp

Trong lòng bàn tay của tôi

Đặt vào một viên kẹo

Em tặng một viên kẹo

Mang theo hương thơm nồng nàn của hoa hồng

Tôi muốn đánh đàn vì em

Tôi muốn hát cho cho em nghe

Tôi muốn vì em mà “mai danh ẩn tích”

Tôi muốn em

Trở thành mặt trời của tôi



Xung quanh ồn ào náo nhiệt, tất cả mọi người đều bị tiếng hát của Kỷ Diễn Xuyên dẫn vào thế giới của anh, nhảy múa điên cuồng.

Bên cạnh có người lẩm bẩm một câu: “Hóa ra là một bản tình ca.”

Một người khác trả lời: “Bài hát này… Thật ngọt ngào.”

“Nghe xong tôi muốn yêu đương liền luôn.”

Những tác phẩm ban đầu của Kỷ Diễn Xuyên cũng có tình ca, nhưng đều là những bài hát thất tình, ca từ và giai điệu đều u buồn, vặn vẹo, nhưng lại có một loại sức mạnh đặc biệt kỳ lạ nào đó, đi sâu vào trong lòng người nghe.

Mấy năm sau đó, những bài hát về tình yêu của anh càng ngày càng ít, dù có cũng đều là bi kịch.

Bài hát này thực sự đã khiến ánh mắt các fans lâu năm của anh trở nên sáng ngời, kích động đến mức hết khóc rồi lại cười, không ngừng náo loạn nhảy múa.

Khương Thi ngồi ở trong góc, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục trên sân khấu, đây là Tiểu Lục mà cô chưa từng thấy trước đây.

Anh tỏa sáng trên sân khấu, đối với cô dường như như rất xa vời.

Anh đã từng hát cho cô nghe bài này ở thành phố Phong, ngày đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau, có lẽ đây mới là dáng vẻ thực sự của anh.

Bên ngoài đám đông, Cố Yên lấy hai tay che miệng, ánh mắt dán chặt vào màn hình lớn, chú ý đến nhất cử nhất động của Tiểu Lục, nước mắt cô ta như muốn trào ra.

Bài hát này chính là hát về bọn họ, bọn họ đều đã từng bị thế giới này cướp đoạt đến mức chỉ còn lại cái vỏ rỗng, bởi vì gặp nhau mà được cứu rỗi.

Hóa ra anh không hề quên, trong lòng Cố Yên cảm thấy vô cùng kích động. Có lẽ cô ta nên sớm nghĩ đến, anh không giỏi ăn nói, cũng không bao giờ dễ dàng thổ lộ tâm tư của mình.

Cho nên bây giờ anh mới dùng bài hát này để nói cho cô ta biết, trong lòng anh thực sự có cô ta.

Nhất định là như vậy!

Nhất định là như thế này!

“… Tôi muốn hát cho cho em nghe

Tôi muốn vì em mà “mai danh ẩn tích”

Tôi muốn em

Trở thành mặt trời của tôi.”

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay ở hiện trường như tiếng sấm.

Người dẫn chương trình bước lên, thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn với Tiểu Lục.

“Một bài hát vô cùng cảm động. Sau bao nhiêu năm, vậy mà vẫn có thể chờ được bản tình ca của Diễn Xuyên, bài hát này cũng quá ngọt ngào rồi. Ai muốn làm mặt trời của Kỷ Diễn Xuyên, giơ tay lên để tôi xem thử nào!”

Đám đông bên dưới càng trở nên điên cuồng, một lúc lâu sau mới có người hét lên: “Xuyên Xuyên là mặt trời của chúng tôi, chúng tôi chỉ là mượn ánh sáng của mặt trời, trở thành tinh hà bảo vệ anh ấy!”

Người dẫn chương trình bật cười: “Tôi cũng giơ tay, tôi muốn làm mặt trời của Xuyên Xuyên! Anh Xuyên có thể nói một chút về nguồn cảm hứng cho bài hát này được không?”

Tiểu Lục nhận lấy micro, ánh mắt quét xung quanh một vòng, không tìm được điểm dừng, nên dứt khoát nhìn thẳng vào màn hình, cong môi cười nhạt: “Vào một ngày bất ngờ, tôi gặp được một hoa hồng nhỏ, vậy là sau đó có bài hát này.”

“Linh cảm thực sự đến từ hoa hồng, khó trách nó được gọi là Kẹo hoa hồng. Kẹo này thực sự là ngọt đến trong tim. Tôi bây giờ muốn hỏi một câu, có bao nhiêu người muốn trở thành hoa hồng nhỏ của Kỷ Diễn Xuyên nào?”

Lần này khán giả sôi nổi giơ tay, mạnh dạn hét to: “Tôi tôi tôi!”

“Chà! Mặt trời không được, hoa hồng thì lại có thể. Rốt cuộc tiêu chuẩn của các bạn là gì vậy?”

Khán giả cười lớn, không khí tại hiện trường lên cao như thủy triều.

Người dẫn chương trình quay lại, một lần nữa nhìn về phía Tiểu Lục: “Một câu hỏi cuối cùng, sau này hoa hồng nhỏ có biến thành mặt trời không?”

Chương kế tiếp