Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 43
“Vợ ơi.” Tô Văn Ngọc không cam lòng túm lấy tay của Nhan Như Tinh.

“Làm sao?” Nhan Như Tinh quay đầu lại nhìn anh một cái.

Tô Văn Ngọc mới vừa rồi còn khó chịu trong lòng, khi thấy mình gọi cô là “vợ”, cô im lặng đồng ý không nói gì, còn quay đầu lại để ý đến mình thậm chí còn trả lời nữa, không khỏi có chút mừng thầm.

“Không có gì hết.” Giọng anh liền trong trẻo, bình thường trở lại.

Dù sao thì chuyện mình là chồng của em ấy này, thế nào cũng không thay đổi được.

Mà những người đó chẳng qua là chỉ là miệng nói ba hoa hai câu mà thôi, không cần lo lắng.

“Ừm ừm.” Nhan Như Tinh thoải mái nằm trên sô pha, ôm lấy gối ôm vào trong lòng, ngón tay cạch cạch cạch đánh chữ.

Đột nhiên, một thông báo tin nhắn từ bạn bè, hấp dẫn đến sự chú ý của cô.

“Vân Mộc Phong: Chị, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Nhan Như Tinh: “?”

Vân Mộc Phong: Hu hu hu, nhìn thấy chị, em giống như nhìn thấy được chúng ta có quan hệ thân thiết với nhau vậy!”

“Cậu là người ở trong phó bản?” Nhan Như Tinh có cảm giác rằng, người này như thế nào cùng với Vân Phong trong trí nhớ, khác biệt có chút lớn vậy.

“Đương nhiên em là người ở trong phó bản rồi, chị còn từng lừa em nữa cơ mà.”

Nghe thấy cậu ta nói như vậy, Nhan Như Tinh không vui: “Tôi lừa cậu hồi nào, rõ ràng là tôi đã cho cậu cơ hội! Cậu có thể đạt được số điểm cao như vậy nếu không có tôi không?”

“Đúng đúng đúng, chị nói đúng, là lỗi do em, là vấn đề của em.” Vân Phong ăn nói khép nép lại, cái thái độ này, làm cho Nhan Như Tinh đề cao cảnh giác hơn.

“Cậu muốn làm gì? Sao cậu lại có được thông tin liên lạc của tôi?”

“Chị có thể gọi điện thoại được không?” Đột nhiên Vân Phong giống như kẻ trộm, thấp giọng dò hỏi.

Giọng điệu cẩn thận chặt chẽ này, cũng khiến cho Nhan Như Tinh trở nên khẩn trương hơn, đồng dạng thấp giọng che lại ống nghe mà trả lời: “Có thể nha, nhưng mà cậu còn có thể vượt đảo để gọi điện thoại cho tôi sao?”

“Em đặc biệt học từ vợ của em, khụ, phó bản này chị biết mà. Tóm lại, chị tìm một nơi không có người nào đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện được không?”

Nhan Như Tinh đứng dậy, nhìn Tô Văn Ngọc đang làm việc nghiêm túc, lại nằm trở về, tiếp tục ôm điện thoại mà trả lời: “Cậu nói đi.”

Vân Phong thông qua gọi video trực tiếp nhìn đến bộ dạng của cô: ……

Tốt xấu gì thì cũng nên tìm một góc giấu kín một chút, cho dù làm bộ cũng được mà.

“Em có một việc, muốn nhờ chị giúp.”

“Đừng, tôi là phế vật, cái gì tôi cũng không biết đâu, đừng có tìm đến tôi.” Nhan Như Tinh bây giờ chỉ muốn năm ngày sau vượt qua phó bản trở về thôi, làm sao có thể lo đến việc khác được.

“Làm ơn mà, giúp em cứu một người đi. Sau khi mọi chuyện xong xui, em sẽ chuyển khoản cho chị mười nghìn tệ.” Vân Phong năn nỉ.

Anh cho rằng lần này sẽ bất lực trở về, không nghĩ tới sẽ gặp được cô!

Đây chính là duyên phận đó nha, lúc trước anh cho cô mượn tiền vì muốn cô nợ mình một nhân tình, để cùng nhau hạ gục phó bản này. Không nghĩ tới người ta không thèm nhận lấy, vốn dĩ là rất thất vọng rồi, chính mình vào cái phó bản này, nào mà ngờ được, phải gọi là chẳng uổng phí công phu chút nào.

“Có cho tôi một vạn tôi cũng không giúp.” Phó bản này không hề đơn giản, lại còn bị cấm sử dụng đạo cụ, kẻ ngu mới đi vào vũng nước đục này.

“Ba mươi nghìn, tệ!” Vân Phong cắn răng: “Đây là mức cao nhất mà em có thể bỏ ra rồi, mặc kệ là kết quả có được hay là không, đều là của chị.”

Nhưng mà Nhan Như Tinh vẫn như cũ không hề dao động , mà càng cảnh giác hơn nói: “Cậu cứu ai? Tôi nói cho cậu nghe, cậu đừng có làm bậy, tôi chỉ muốn yên yên ổn ổn chờ đợi đến kết thúc thôi.”

“Không có khả năng, em không tin là chị không phát hiện ra vấn đề gì.”

Nhan Như Tinh ở trong lòng nói chính là bởi vì tôi phát hiện ra, nên tôi mới chuẩn bị yên bình mà nằm thẳng đến khi kết thúc.

“Chị muốn yên ổn, sẽ không có ai cho chị yên ổn đâu.”

“Cũng không nhất định là vậy.” Nhan Như Tinh không phục, cúp điện thoại.

Ai ngờ cái miệng quạ đen này của cậu ta, buổi chiều liền xảy ra một việc hệ trọng.

Chồng của Tô Anh Đào, đã quay trở về rồi!

Không những thế, ngay cả Chu Gia cũng trở về luôn.

Nhìn thấy hai người họ, không bao gồm Nhan Như Tinh, năm người chơi bình thường còn lại, đều bị dọa cho sợ hãi đến điên cuồng rồi.

Đặc biệt là Tô Anh Đào, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Phỉ Nhĩ Mạn xuất hiện trước mặt mình, trong đầu nhất thời trống rỗng, không nói nên lời.

Dù cho có là ai đi nữa khi nhìn thấy người bị mình giết chết lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, còn dùng một gương mặt mỉm cười quỷ dị nhìn chằm chằm vào mình, đều sẽ bị dọa cho choáng ngợp.

Suy cho cùng cũng là người chơi, lá gan đã được mài giũa trong nhiều loại phó bản. Sau khi kiềm nén được sự run rấy, Tô Anh Đào nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hỏi: “Chồng, là anh sao? Anh không phải đã……”

Nụ cười trên gương mặt của người đàn ông không có khác biệt gì mấy so với người chủ trì, nghe vậy liền lắc đầu, ngữ khí nhu hòa nói: “Anh không phải là Phỉ Nhĩ Mạn, anh tên là Phỉ Nhĩ Đức là em trai sinh đôi của anh Phỉ Nhĩ Mạn. Anh với anh trai có chung cảm xúc với nhau, cho nên anh vẫn luôn rất thích em. Chẳng qua là ngại có anh trai ở đó, anh liền rời đi xa đến nơi khác. Không nghĩ tới anh trai lại xảy ra chuyện, sau đó tổ tiết mục thông báo cho anh đến thu nhận lại thi thể của anh trai, rồi nghe nói em đang tìm bạn đời, anh liền đi tới đây.”

“Anh Đào, anh biết em và anh trai của anh có tình cảm sâu đậm với nhau. Nhưng anh và anh trai rất giống nhau, sau này em có thể coi anh là người thay thế cho Phỉ Nhĩ Mạn cũng được, anh không ngại việc này đâu.”

Tô Anh Đào: ……

Nhưng mà tôi lại để ý đấy! Cái này mà là phó bản tình yêu cái quỷ gì chứ, là phó bản khủng bố thì đúng hơn đi?

Vì sao người đã chết rồi còn có thể sống lại được chứ.

Không sai đi đâu được, cô tin chắc rằng người này chính là Phỉ Nhĩ Mạn, bởi vì cô cảm nhận được sự dao động quỷ lực* quen thuộc trên người của anh ta.

(quỷ lực*: nguồn năng lượng toát ra từ quỷ)

“Vợ à, cho anh vào với, bằng không đứng ở cửa, sẽ bị đồn đại không tốt lắm đâu.” Phỉ Nhĩ Đức vẻ mặt khó xử nói, không kịp chờ Tô Anh Đào đồng ý, liền tự ý bước vào trong phòng, quan sát khắp nơi.

“Hóa ra đây là phòng của em cùng với anh trai của anh ở sao? Thật sự không có tí thưởng thức nào.”

Tô Anh Đào nghiêm mặt đi theo phía sau anh.

Không tới một lát sau, nhìn căn phòng lần nữa bị bố trí một phen, càng giống y hệt một căn phòng kỳ dị, mí mắt Tô Anh Đào nhảy dựng lên.

Chờ tới lúc trong tay của Phỉ Nhĩ Đức cầm lấy ly rượu vang trống rỗng, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị đi đến trước mặt nhìn chằm chằm vào cổ của cô nói: “Vợ ơi, anh đói bụng rồi.”

Dự cảm xấu ở trong lòng của Tô Anh Đào đã trở thành sự thật.

———

Ở bên kia sau khi Chu Gia trở về, trực tiếp mà chào hỏi mọi người trong nhóm Cặp đôi vợ chồng mẫu mực.

“Chu Tịnh: Xin chào mọi người, tôi tên là Chu Tịnh, là chị em sinh đôi của Chu Gia.”

Một nhóm người chơi: ……

Nếu không phải là người chơi Chu Gia, chúng tôi liền sẽ tin!

Mẹ nó, rốt cuộc cái phó bản này đang có chuyện quái gì xảy ra vậy? Những người chơi may mắn còn sống sót đều có chút hoảng sợ.

Lúc bọn họ không biết phải làm sao, Vương Cửu Thiên từ Chốn thiên đường đã quay trở lại.

Trong khi Nhan Như Tinh đang suy xét rằng có nên đi xem hai cái người chết đi sống lại kia hay không, thì cuộc trò chuyện riêng tư của đạo diễn đã cắt ngang kế hoạch của cô.

“Đạo diễn: Tinh Tinh, cô đi lên tầng một, trong phòng Chốn thiên đường hiện tại không có ai hết mau qua đó đi!”

Nhan Như Tinh: ……Đột nhiên tôi không muốn đi.

Mắt thấy đạo diễn thúc giục gấp gáp, Nhan Như Tinh khó xử suy nghĩ tầm hai giây, quyết định vẫn là đi qua đến xem một chút, thuận tiện gọi cho Tô Văn Ngọc.

Tô Văn Ngọc nghe cô nói tới Chốn thiên đường, liền ngay lập tức không đồng ý: “Đừng có đi.”

“Tại sao vậy?” Nhan Như Tinh cho rằng anh lại có manh mối gì đó cho mình.

Không ngờ Tô Văn Ngọc chỉ nhíu mày rồi trầm tư lắc đầu.

Nhan Như Tinh ngược lại đành phải thất vọng mà an ủi anh: “Không có sao đâu, em chỉ đến nhìn thiết bị thôi.”

Lần này Tô Văn Ngọc mới không cự tuyệt nữa.

Hai người đơn giản thu dọn một chút, đi đến đại sảnh khách sạn ở tầng một.

Khi đó trong đại sảnh đã có hai người một nam một nữ mặc đồng phục màu xanh lam của khách sạn, nhân viên phục vụ xách chiếc vali nhỏ mỉm cười chờ cô.

“Ngôn tiểu thư.” Nữ nhân viên phục vụ thấy Nhan Như Tinh bước tới, vội vàng tiến lên thêm hai bước: “Nghe đạo diễn nói, cô cũng muốn đến Chốn thiên đường để trải nghiệm một chút.”

Nhan Như Tinh ngẩn ra, không có phủ nhận.

Hơn nữa, cô chần chừ nhìn nữ nhân viên phục vụ, theo bản năng mà nhìn xung quanh.

Nữ nhân viên phục vụ chú ý đến tầm mắt của cô, độ cong trên khóe miệng sâu thêm, nói: “Ngôn tiểu thư không cần lo lắng, dịch vụ của chúng tôi là bí mật. Khi cô ở cùng với chúng tôi, cô sẽ không bị ghi lại bởi ống kính phát sóng trực tiếp.”

Nhan Như Tinh vốn còn đang có chút khẩn trương, thoáng cái không còn khẩn trương gì nữa.

Nhận thấy được cảm xúc của cô đã thay đổi, nụ cười trên gương mặt của nữ nhân viên phục vụ vẫn như cũ, từ trong chiếc vali, lấy ra hai bản tài liệu.

“Là như này, trước khi đến Chốn thiên đường, Ngôn tiểu thư hoặc là chồng của cô cần phải ký với chúng tôi hai bản hiệp nghị.”

Hai mắt của Nhan Như Tinh nhìn sơ qua, phát hiện một bản là “Bản cam kết miễn trừ trách nhiệm”, một bản còn lại là “Bản đồng ý giải phẫu chỉnh sửa”!

Cô thề chắc rằng, ba người bị lừa kia, nhất định chưa từng thấy qua hai bản tài liệu này!

Bởi vì cho dù đó có là một bản cam kết hay là bản chỉnh sửa, thì các tác dụng phụ của phẫu thuật đã được viết ở trên đó, kể cả không có hạn chế trong việc tái tạo trí nhớ.

“Những người khác làm phẫu thuật, đều là do vợ hoặc chồng của bọn họ ký thay cho hay sao?”

“Tất nhiên rồi, chúng tôi chưa bao giờ ép buộc người khác.” Nam nhân viên phục vụ kiêu ngạo mà nói.

“Tôi có thể xem trước môi trường phẫu thuật một chút hay không? Mấy người cũng biết đó, chồng của tôi là bác sĩ, đối với môi trường phẫu thuật có yêu cầu tương đối cao.”

Tô Văn Ngọc bất thình lình bị điểm danh, thấy hai người họ nhìn qua, nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi là Tô Văn Ngọc Chủ nhiệm của khoa Phụ sản tại bệnh viện Thành phố 3.”

Hai nhân viên phục vụ thấy vậy liền liếc nhìn nhau một cái, gắng gượng nói: “Được thôi.”

Nhan Như Tinh thấy bọn họ đồng ý, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà trước khi đi, hai người dẫn đường này còn đặc biệt lấy ra hai cái bịt mắt màu đen từ trong chiếc vali, để bịt mắt họ lại.

Lý do là vì địa chỉ phòng mổ cần phải được giữ bí mật.

Bị nữ nhân viên phục vụ dẫn đi, Nhan Như Tinh đành phải dùng tay kia nắm chặt lấy Tô Văn Ngọc, thuận tiện ở trong lòng mà đếm thời gian. Nhưng mà khi phát hiện ra đối phương đang dẫn cô đi vòng vòng, dứt khoác liền không nhớ nổi nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Nhan Như Tinh chỉ cảm thấy nhân viên phục vụ dẫn đường phía trước buông tay cô ra, sau đó tiếng bước chân cách mình ngày càng xa, chỉ trong chốc lát sau ngay cả thanh âm của Tô Văn Ngọc cũng biến mất.

Cô giống như có cảm giác mà dùng ngón tay ấn vào lòng bàn tay của Tô Văn Ngọc, một giây sau đó, cô liền cảm thấy được đối phương nắm lấy tay mình.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Nhan Như Tinh tháo bịt mắt trên mặt xuống.

Vừa vặn nhìn thấy Tô Văn Ngọc đang cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt tha thiết.

“Anh nhìn đi, tôi đã nói là cô ấy không có sao đâu, chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.” Trong giọng nói của nữ nhân viên phục vụ tràn đầy bất mãn đối với Tô Văn Ngọc.

“Thanh Thanh, em cảm thấy thế nào rồi?” Tô Văn Ngọc không bận tâm đến cô ta, chỉ khẩn trương nhìn Nhan Như Tinh.

Nhan Như Tinh giơ tay lên, mới phát hiện ra mình cư nhiên nằm ở trên một cái giường.

“Vừa rồi em bị làm sao vậy?”

“Không có sao đâu, người mới vào phòng phẫu thuật lần đầu tiên, đều sẽ xuất hiện triệu chứng buồn ngủ, đây là để cho trong quá trình phẫu thuật không bị đau đớn, cái này là phản ứng bình thường mà thôi.” Nữ nhân viên phục vụ lúc này đã đổi sang một bộ quần áo màu xanh lá cây, trên mặt đeo khẩu trang cùng màu, bước đến bên cạnh cô mà nói.

Nhan Như Tinh nghe vậy liền thấy căng thẳng trong lòng, trên mặt kinh ngạc nói: “Phẫu thuật xong rồi?”

“Chưa có xong, chồng của cô ngăn lại không cho làm.” Nữ nhân viên phục vụ rất là bất mãn trừng mắt nhìn Tô Văn Ngọc.

To Văn Ngọc không nói gì, nắm chặt lấy tay của Nhan Như Tinh, hé miệng nói: “Anh chỉ thích em của bây giờ thôi, chúng ta quay trở về đi.”

Nhan Như Tinh đang có ý định vậy luôn, cô “suy yếu” đứng dậy dựa vào trong lồng ngựa của Tô Văn Ngọc, áy náy nói với nhân viên phục vụ: “Thật ngại quá, hôm nay thân thể không được thoải mái cho lắm, lần sau chúng tôi quay lại đây có được không?”

Thái độ xin lỗi của cô, khiến cho nhân viên phục vụ vốn đang bất mãn với bọn họ, đang có quyết định có nên cân nhắc dùng thủ đoạn “cưỡng chế” tiến hành phẫu thuật cho cô hay không, liền do dự.

Nhan Như Tinh nhìn ra sự do dự của cô, mặt không biến sắc nói: “Cô hẳn là biết tôi đi? Bây giờ tôi đang ở trong cuộc chiến tranh giành tình yêu, giá trị tình yêu là 0. Đáng lẽ lần này không phải đến phiên của tôi đâu, nhưng tôi đối với tình cảm giữa mấy đôi vợ chồng mẫu mực từ chỗ mấy người đi ra lại cực kỳ hâm mộ.”

“Cho tới bây giờ thì tôi chưa từng thấy qua cặp đôi vợ chồng nào ân ái hơn là bọn họ cả, vừa nghĩ đến đây là do công lao của mấy người, tôi liền không kiềm chế được sự kính ngưỡng của mình đối với mấy người.”

“Tôi liền nhờ đạo diễn giúp đỡ, ban đầu đạo diễn nói giá trị tình yêu của tôi và chồng tôi không đạt đến 80 nên muốn từ chối tôi. Cho đến khi tôi chuyển ra khỏi đài trưởng, rồi sau đó lại chuyển ra khỏi thị trưởng, rất vất vả mới tìm được một suất.”

“Thật ra thì tôi thật sự rất muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này, nhưng mà ……” Nhan Như Tinh từ trong lồng ngực của Tô Văn Ngọc đi ra ngoài, len lén túm lấy nhân viên phục vụ đưa lưng về phía sau người mà nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đổi chồng.”

Nhân viên phục vụ vốn dĩ còn đang nghi ngờ, nghe được những lời nói này của cô, lại nhìn đôi mắt to tròn chân thành của Nhan Như Tinh, mà trầm mặc.

Gần nửa ngày sau, cô ta hỏi: “Cô muốn đổi thành người chồng nào?”

“Giang Giang đi, tôi cảm thấy Giang Giang rất đáng yêu, còn là fan của tôi nữa. Nhưng mà A Vọng cũng không tệ, A Vọng là biên tập viên cho truyện tranh của tôi, hôm qua còn đến khách sạn tìm tôi… Nếu không phải…” Nhan Như Tinh chột dạ quay đầu lại đưa mắt nhìn Tô Văn Ngọc, kéo lấy cổ của nhân viên phục vụ, kề sát vào lỗ tai cô ta, trốn tránh ánh mắt nói: “Anh ấy quá hung dữ, anh ấy không phải là loại mà tôi thích, tôi nhẫn nại liên tiếp nhiều lần rồi, tôi cảm thấy tình cảm của tôi và A Vọng tốt hơn anh ấy nhiều.”

“Tôi cầu xin đấy, chị giúp tôi một chút đi, tôi bị anh ấy bắt cóc, chị chờ lần sau tôi dẫn Giang Giang tới đây tìm chị có được hay không?”

Nhân viên phục vụ bị cô làm cho rối loạn, tò mò hỏi: “Rốt cuộc là lần sau cô dẫn Giang Giang hay là A Vọng tới?”

Nhan Như Tinh nghe vậy vẻ mặt liền rối rắm, nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy cô như vậy, liền biết là cô còn chưa nghĩ kỹ.

Nói thật, đối với loại người không chung thủy trong tình cảm như Nhan Như Tinh này, đáng lẽ nhân viên phục vụ hẳn nên rất chán ghét, tiếp đó liền nghiêm khắc quát lớn và tiến hành cưỡng ép phẫu thuật cho bọn họ. Nhưng tình huống của cô lại có chút đặc biệt, trong lúc tranh giành tình yêu, cảm giác tình yêu của hai vợ chồng gần như bằng 0, ngay cả yêu cầu tối thiểu của phẫu thuật cũng không thể đạt được.

Không nói đến phía sau còn có đạo diễn, đài trưởng, thị trưởng.

Nhân viên phục vụ không suy nghĩ quá lâu, liền buông lỏng nói với Nhan Như Tinh: “Như thế này đi, lần sau mặc kệ là cô dẫn ai đến, tôi đều giúp cô.”

“Cảm ơn chị rất nhiều, chị thật sự là người tốt.” Nhan Như Tinh kích động cầm tay nhân viên phục vụ dùng sức mà lắc lư lên xuống, biểu đạt sự cảm kích của mình đối với cô ta.

“Không có gì.” Cô nhiệt tình như vậy, ngược lại làm cho nhân viên phục vụ có chút xấu hổ, nhịn không được mà cảm thán nói: “Lát nữa tôi dẫn mấy người rời khỏi đây, tôi sẽ nói với người khác là nhầm lẫn người yêu.”

“Cảm ơn cảm ơn.”

Nhận được lời khẳng định của cô ta, Nhan Như Tinh hoàn toàn yên lòng, cũng bắt đầu rảnh rỗi quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Chỉ nhìn thấy nơi này là một căn phòng đơn điệu, ngoại trừ một cái giường, còn lại không có gì khác.

Khi cùng với Tô Văn Ngọc rời khỏi đây, Nhan Như Tinh cố gắng tìm kiếm chỗ có thiết bị có thể làm cho người ta đi đến Chốn thiên đường.

Đáng tiếc đã khiến cho cô thất vọng rồi, nhân viên phục vụ căn bản không để cho cô có được cơ hội này.

Cho đến khi trở lại đại sảnh khách sạn chào tạm biệt với đối phương, Nhan Như Tinh chỉ có thể chấp nhận một chuyến đi về tay không của mình thôi.

Xem ra đây là do ông trời không muốn cho cô xen vào chuyện này.

Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên Tô Văn Ngọc nắm lấy tay cô. Nhan Như Tinh hơi giật mình, nhìn khuôn mặt anh tuấn đến bức người của anh, nghĩ đến mình ở trước mặt nhân viên phục vụ, vì để cho đối phương bỏ đi ý niệm liều lĩnh ở trong đầu mà xóa sạch quan hệ với anh.

Ánh mắt Nhan Như Tinh chột dạ không dám nhìn đến anh.

Tô Văn Ngọc cũng không bận tâm, anh vẫn luôn biết Ngôn Thanh thực sự không hề thích anh.

Nhưng không sao, chỉ cần anh vẫn luôn là chồng của cô, có thích hay không thích đều không sao cả. Dù sao ở trên giấy đăng ký kết hôn thì bên cạnh tên của cô, chỉ có thể là mình.

Những năm tháng cuối đời còn lại về sau, ở bên cạnh cô cũng chỉ có thể là anh mà thôi.

Ừ, trong chốc lát đã đến thời gian đi tới bệnh viện một chuyến, bọn họ cần phải đổi thuốc rồi.

Trong mắt của Tô Văn Ngọc hiện lên cái nhìn lạnh lẽo, đè xuống sự không vui ở trong lòng.

Bình tĩnh nắm lấy tay của Nhan Như Tinh, ở trong lòng bàn tay của cô mà ra dấu viết chữ.

“Khi anh tỉnh dậy, anh thấy bọn họ chuẩn bị tiêm thứ gì đó vào phía sau cổ của em.”

Tinh thần của Nhan Như Tinh chấn động, một lần nữa cảm nhận được có người nhìn lén trên người mình, cô cố nén xúc động sờ vào sau cổ, trở tay bắt lấy tay của Tô Văn Ngọc, đi về phía thang máy.

Ngay sau khi thang máy sắp đóng cửa, một bàn tay thò ra chặn ngang ở trong thang máy, ngăn cản thang máy đóng cửa lại.

Liền sau đó, là một lớn một nhỏ quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Nhan Như Tinh.

Lưu Việt mặc một thân đồng phục quản gia hai màu đen trắng nhìn chẳng ra cái gì, nắm lấy tay của Hoàng Giai Giai ăn mặc giống như một cô công chúa.

Lần đầu tiên Nhan Như Tinh nhìn sơ qua, cũng không có phát hiện được cái gì. Cho đến khi ánh mắt của cô, xẹt qua chiếc vương miện công chúa xa hoa nằm ở trên đỉnh đầu của Hoàng Giai Giai, liền lóe lên tia sáng ở trong đầu, kinh ngạc mà nhìn Hoàng Giai Giai.

Hoàng Giai Giai nhận thấy được ánh mắt chăm chú của cô, ngẩng đầu sờ lấy chiếc vương miện công chúa ở trên đỉnh đầu, ngọt ngào mà hỏi Nhan Như Tinh: “Chị gái, chiếc vương miện này của em nhìn đẹp không?”

“Đây là “ba ba” của em bỏ ra một số tiền lớn mua cho em đấy, nhưng vẫn không có đẹp đẽ bằng chiếc của chị.” Hoàng Giai Giai nói xong, đảo mắt qua nhìn, sau đó nói tiếp: “Chị gái, chị có thể cho em biết là chiếc vương miện của chị mua ở đâu không?”

Nụ cười ở trên mặt của Nhan Như Tinh nhạt đi vài phần, cô đại khái biết được rằng, vì sao mà Hoàng Giai Giai lại dẫn Lưu Việt đi đến Chốn thiên đường.

Không ngoài dự đoán, chỉ vì Lưu Việt không thể đưa cho cô chiếc vương miện mà cô muốn.

“Đây là do người khác tặng cho, tôi cũng không biết.” Nhan Như Tinh nói.

“Là của chú tặng cho đúng không?” Hoàng Giai Giai quay đầu nhìn về phía Tô Văn Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy ngây thơ và tò mò của trẻ con.

Tô Văn Ngọc nghe được cô ta gọi Nhan Như Tinh là chị, đến mình lại gọi là chú, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Giai Giai, lạnh như sương băng.

Bất cứ ai cố gắng tách anh và vợ anh ra đều không thể tha thứ được.

Mi mắt của Tô Văn Ngọc rũ xuống, lạnh nhạt nhìn Hoàng Giai Giai, ngữ khi không che giấu được sự ghét bỏ mà nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì năm nay cô đã 35 tuổi rồi đi, so với tôi còn lớn hơn nhiều.”

Hoàng Giai Giai nghe thấy vậy sắc mặt liền biến đổi, cô bối rối nhìn Tô Văn Ngọc, rốt cuộc từ trên mặt của anh tìm thấy được vài phần quen thuộc.

“Ting—” Cho tới bây giờ thì Hoàng Giai Giai chưa bao giờ cảm giác được rằng, âm thanh nhắc nhở của thang máy đến nơi sẽ trở thành sự cứu rỗi cho cô ta.

Nhìn thấy Hoàng Giai Giai hoảng hốt không nhìn đường, để lại bóng dáng cong chân chạy mất, Nhan Như Tinh kỳ quặc mà nhìn Tô Văn Ngọc.

Tô Văn Ngọc bình tĩnh giải thích với cô: “Cô ấy và hai người chồng đầu tiên của cô ấy, đã từng đến khám bệnh ở chỗ anh.”

Nhan Như Tinh hiểu rõ, không tiếp tục hỏi nữa.

Trên đường trở về tầng sáu, bọn họ gặp được Minh Châu nhiệt tình hiếu khách.

Dưới nhiều lần nhận lời mời từ anh ta, Nhan Như Tinh cùng với Tô Văn Ngọc liền không có từ chối nữa.

Bữa cơm tối vẫn được Lan Ngữ vợ của Minh Châu chuẩn bị cho, đầy ắp cả một bàn lớn, đa phần là các loại thịt nhìn vào khiến cho người khác có chút khó chịu.

Nhưng mà trong lúc Nhan Như Tinh dùng bữa, toàn bộ quá trình không lộ ra một chút tia gian nan nào, Tô Văn Ngọc cũng như vậy.

Điều này làm cho Minh Châu thiếu chút nữa nghi ngờ rằng trong bốn người họ, chính mình mới là người có vấn đề.

Chẳng qua rất cảm ơn sự tồn tại của bọn họ, vợ của anh ta gần đây dễ nói chuyện hơn nhiều rồi, bình thường cũng rất phối hợp với mình.

Khi tiễn hai người rời đi, Minh Châu cảm kích mà nói với hai người: “Cảm ơn.”

Tô Văn Ngọc đỡ lấy Nhan Như Tinh đang ôm bụng, nghe thấy vậy không thèm để ý tới mà phất phất tay.

Quay trở về phòng của mình, Tô Văn Ngọc nhìn vẻ mặt không thoải mái đang xoa bụng của cô, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cho cô một chén trà tiêu thực bưng lên cho cô.

Nhan Như Tinh ngạc nhiên mừng rỡ mà nhận lấy.

Khi cô nhấp một ngụm trà, Tô Văn Ngọc đưa tay sờ về phía bụng của cô.

Nhan Như Tinh khẩn trương trong hai giây, sau liền thả lỏng thân thể.

“Lần sau đừng ăn nhiều như vậy nữa.” Một bên Tô Văn Ngọc xoa bụng cho cô, một bên nghiêm túc nói chuyện.

Nhan Như Tinh gật đầu một cách cho có lệ.

Tô Văn Ngọc vừa nhìn thấy liền biết là cô không có để vào tai, đôi mày tinh xảo trong nháy mắt liền nhíu lại thành một cái núi nhỏ.

Anh có cảm giác rằng, trước kia anh cảm thấy tuy là Ngôn Thanh rất thích đồ ăn ngon, nhưng cũng không giống như ăn uống mà không có tiết chế.

Nhưng hôm nay, cô hoàn toàn nhồi nhét đến căng đầy cả bụng.

Anh không hiểu được hành vi này của cô lắm, vì để khiến cho cô ăn ít đi một chút, anh chỉ có thể tranh giành với cô.

“Sau này em chỉ được ăn cơm anh nấu cho em mà thôi, những người khác nếu mời em ra ngoài ăn, thì kêu bọn họ đến tìm anh.” Giọng nói của Tô Văn Ngọc đầy lạnh lùng, thế nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy an toàn.

Nhan Như Tinh dừng lại một chút, trên khuôn mặt không khỏi hiện ra một nụ cười yếu ớt xuất phát từ nội tâm, thuận thế vươn hai tay ra, làm nũng nói:

“Chồng ơi, bế em một cái.” Cô chính là yêu thích thói quen đón ý nói hùa của đối phương, làm cho đối phương thích mình, như vậy khi cô nói suông cũng thuận tiện hơn một chút.

Không ngờ lại bị chồng ở phó bản này phát hiện ra.

Thật cảm động, có một người chồng suy nghĩ cho chính mình như vậy, có vẻ cũng không tệ lắm!

Tô Văn Ngọc ngẩn ra, đợi đến lúc Nhan Như Tinh nhào vào trong lòng anh, anh đã khẩn trương không thôi, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.

Nhưng trong nội tâm của anh, giờ khắc này lại giống như pháo hoa mà nổ tung, anh hận không thể làm ngưng đọng vĩnh viễn thời gian vào lúc đẹp đẽ này.

Không biết qua bao lâu, Tô Văn Ngọc mới cứng ngắc đặt tay ở bên hông cô. Cố gắng khống chế lực đạo trên tay, ổn định lại tâm tình của mình một chút, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh mà nói: “Vợ ơi, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, bằng không chúng ta quay trở về phòng nghỉ ngơi được không?”

Nói xong, anh đợi một lát thấy Nhan Như Tinh không để ý gì tới mình, Tô Văn Ngọc buồn bực mà cúi đầu xuống nhìn, liền phát hiện người được anh ôm ở trong lòng ngực đang ngủ say, nói không chừng thêm một lát nữa, nước miếng đều có thể chảy xuống.

Tô Văn Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể bế người quay trở về phòng ngủ.

Thế là, đúng lúc vào lưu lượng ban đêm, những người chơi khác tranh nhau fan hâm mộ, hận không thể dùng hết tất cả các thủ đoạn để thu hút ánh mắt của khán giả. Chỉ có Nhan Như Tinh người đứng đầu trong bảng xếp hạng nổi tiếng, tắt đèn đi ngủ.

Trong chốc lát khán giả bị thu hút bởi tên tuổi của người đứng đầu trong bảng xếp hạng, ngay tức khắc cảm thấy mình đã bị lừa gạt.

Đang lúc bọn họ muốn quét một loạt tim đen, khán giả cũ đang ở trong kênh phát sóng trực tiếp của Nhan Như Tinh lập tức hô to:

“Nhắc nhở các khán giả mới tới, trong kênh phát sóng trực tiếp này chưa bao giờ làm mấy cái loại sặc sỡ hoa hòe để thu hút người xem gì đó. Muốn xem nội dung, xin vui lòng xem vào buổi sáng, buổi tối là thời gian ngủ của nữ thần, vui lòng không làm phiền nữ thần của chúng tôi nghỉ ngơi.”

Những lời nói này khiến cho các khán giả mới tới bối rối.

“Ngủ? Sớm như vậy sao? Còn chưa có sinh hoạt cuộc sống vợ chồng? Kênh phát sóng trực tiếp thuần khiết này, làm sao mà đạt được người đứng đầu trong bảng xếp hạng vậy?”

“Nữ thần nói là buổi tối thức khuya sẽ nhanh già, cho nên cô ấy không có thức khuya mới có thể xinh đẹp đến như vậy.”

“......Thật hay giả vậy? Nếu đây là sự thật, bây giờ tôi ngay lập tức đi ngủ liền.”

“Không rõ lắm, dù sao thì hai ngày nay đi ngủ sớm, cảm giác đầu óc cả người không bình thường lắm đã thanh tỉnh rồi.”

———

Ngày thứ nhất của buổi tuyển chọn.

Vào lúc 9 giờ nhìn thấy giá trị nhân khí của mình có giảm xuống chút ít, nhưng Nhan Như Tinh vẫn như cũ đứng đầu, lộ ra nụ cười vui mừng.

Tiếp đó vào một buổi sáng, cô không phải đang nằm thì cũng chính là đang xem các cặp đôi vợ chồng mẫu mực khác phát sóng trực tiếp.

Sau đó cô phát hiện ra, đứng thứ nhất về giá trị tình yêu trong bảng xếp hạng tình yêu thế nhưng lại cao tới 99, thiếu 1 điểm nữa là tròn 100.

Đứng ở top 5 trong bảng xếp hạng tình yêu, giá trị tình yêu trung bình từ 95 đổ lên, so với ngày hôm qua còn khoa trương hơn nhiều.

Ôm lấy tâm lý tò mò, Nhan Như Tinh nhấn vào kênh phát sóng trực tiếp của cặp đôi mẫu mực đứng đầu trong bảng xếp hạng tình yêu.

Có thể thấy được, người chơi hẳn là vợ của NPC.

Ngay lúc này người đàn ông NPC của cặp đôi vợ chồng mẫu mực này, đang đọc bình luận của khán giả.

“Tôi muốn mua một miếng thịt sát ngay đùi, là bao nhiêu tiền?” Người đàn ông đọc xong, cười ha ha, đi đến bên cạnh người phụ nữ đang nằm ở trên bàn với toàn thân chất đầy điểm tâm đồ ăn. Cầm lấy một con dao, để ngay cằm của người phụ nữ lên, phấn khích nói: “Cưng à, em nói xem em đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?”

Người phụ nữ nghe vậy liền mờ mịt ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ lộ ra một nụ cười si mê nói: “Chủ nhân nói đáng bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu đó tiền?”

“Vậy thì 100 đi? Coi như là phát phúc lợi cho các fan hâm mộ.” Trong lúc nói chuyện, người đàn ông một dao cắm vào ngay giữa đùi người phụ nữ, băm ra thành một khối thịt huyết nhục mơ hồ.

———

Ngày hôm qua còn thề thốt chắc chắn, Nhan Như Tinh biểu lộ rõ ràng là chính mình sẽ nằm đến khi kết thúc, mà hôm nay lại chủ động tìm đến Vân Phong.

“Tôi cảm thấy rằng, chúng ta có thể nói chuyện được.”

Đối mặt với hồi tâm chuyển ý của cô, Vân Phong đương nhiên mừng rỡ như điên.

“Trước tiên nói cho tôi biết một chút, về thứ mà cậu biết.”

“Em biết cũng không nhiều lắm, nhưng có một điểm, em có thể chắc chắn về nó.”

“Nói đi.”

“Thành phố Thánh, em nghe nói là chị sớm đã đạt được những người có danh ngạch được đi đến Thành phố Thánh.”

Nhan Như Tinh: ……

Cái người này, cậu sẽ không phải cứ nhìn chằm chằm vào tôi đấy chứ?

“Em cũng sẽ đi. Đến Thành phố Thánh, chúng ta PK, liền dùng đạo cụ Cổ Chỉnh Người* mới xuất hiện trong kênh phát sóng trực tiếp để tấn công lẫn nhau, chị cảm thấy thế nào?” Vân Phong cố ý nhấn mạnh hai từ “đạo cụ” và “tấn công”.

(Cổ Chỉnh Người*: một loại cổ trùng/ sâu độc được nuôi dưỡng để ký sinh vào trong cơ thể người, người hạ cổ vào trong cơ thể người khác sẽ điều khiển cổ này để làm hại người bị hạ cổ)

Nhan Như Tinh trầm tư hai giây, trong lòng buồn bực vì mình không có giá trị tình yêu, không có mua được cái đạo cụ gọi là Cổ Chỉnh Người kia, vì sao cậu ta lại nói như vậy?

Nhưng mà giây tiếp theo ánh mắt lại càng ngày càng sáng hơn.

“Có thể dùng đạo cụ tấn công?”

Vân Phong thấy cô nghe hiểu ám chỉ của mình, trong lòng tức khắc buông lỏng, vui mừng nói: “Đương nhiên, điều kiện trước tiên, là chúng ta phải ở Thành phố Thánh đã.”

“Biết rồi, chẳng qua là giá trị tình yêu chỉ có thể đổi lấy được đạo cụ Cổ Chỉnh Người thôi sao, không có các loại bom gì khác hay sao?”

Mí mắt của Vân Phong giật giật, trực giác mách bảo cho anh biết rằng, đồng đội do chính mình tìm đến hợp tác này hình như muốn làm chuyện gì đó.

“Ai da, gần đây may mắn của tôi khá tốt đấy.” Lúc này, anh nghe thấy Nhan Như Tinh cảm thán xong, đột nhiên nhận được hai chữ: “Có không?”

Cái gì có không cơ?

Vân Phong trong chốc lát không thể phản ứng lại.

Cho đến khi anh đem lời nói bên trên cùng với nội dung bên dưới liên hệ lại với nhau, có phỏng đoán ra được, nhưng vẫn không có xác định chắc chắn.

“Không có thì có lẽ tôi không thể đi được.”

“Có!” Không phải chỉ là một quả bom may mắn thôi sao! Đúng lúc trước khi anh vào phó bản, chân nhanh như gió cướp được mười quả bom may mắn.

“Bao nhiêu? Có được mười quả hay không?”

Vân Phong: ???

“Có.” Mí mắt anh nhảy loạn một trận, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không khống chế được sắp xảy ra.

“Ai da——”

Bây giờ Vân Phong không thể nghe cô thở dài nổi nữa, mỗi lần thở dài, anh liền có cảm giác tim mình đập chậm đi một nhịp. Bình tĩnh lại, anh đang sợ cái gì chứ?

Đến thời điểm mấu chốt này rồi, đã không cho phép anh lui về phía sau.

“Khụ, em có thể đưa cho chị năm quả.” Chẳng qua chỉ là phụ nữ mà thôi, e rằng việc này đều rất bình thường.

Chương kế tiếp