Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 85
Chương 85:

"Ồ? Cái này cho tôi sao?” Vẻ mặt Nhan Như Tinh ngạc nhiên, đứng dậy tiến lên chuẩn bị đưa tay nhận lấy.

Tiểu Sửu nhìn cô, khóe miệng tô bằng mực đỏ giương lên thành đường con cong càng thêm khoa trương. Bởi vì như thế khiến hắn ta càng lộ ra vẻ xấu xa và nguy hiểm hơn.

"Chủ nhân của ta bảo ta hỏi cô xem cô có nhặt được con rối nào hay không.”

Tiểu Sửu tránh bàn tay của cô và hỏi.

Giọng nói của hắn bén nhọn chói tai, tính phân biệt rất mạnh, cũng rất có lực áp bức.

"Có.” Nhan Như Tinh gật đầu, nhìn chằm chằm hoa trong tay hắn.

Tiểu Sửu yên lặng một lúc lâu, đưa hoa trong tay cho cô.

Nhan Như Tinh vô cùng vui mừng ôm lấy hoa. Nhưng một giây sau, hoa trong tay cô biến thành một con búp bê trẻ em mặc yếm nhỏ màu đỏ, khuôn mặt đỏ thẫm, trên đầu con rối nam có hai cái sừng dê cao chót vót.

Con rối nam còn toét cái miệng đỏ tươi ra cười một nụ cười với cô, bộ dáng trông rất quỷ dị đáng sợ, đến nỗi nụ cười cứng đờ dường như dính chặt trên mặt.

Đột nhiên cô quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Sửu và hỏi: "Ai trang điểm cho nó thế?"

"Quá xấu." Nhan Như Tinh ghét bỏ chỉ đống son phấn trên mặt con rối.

Lúc này vẻ mặt của Tiểu Sửu trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía cô cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

"Tôi không muốn." Nhan Như Tình nhét con rối trở lại tay Tiểu Sửu.

Tiểu Sửu ôm con rối, nét tươi cười được phác họa trên khuôn mặt càng trở nên quỷ dị méo mó.

"Cô..." Hắn vừa nói một chữ, ánh mắt dừng lại vương miện trên đỉnh đầu cô, giọng nói đột nhiên im bặt.

Vẻ mặt Nhan Như Tinh khó hiểu, chờ hắn nói nốt phần còn lại.

"Chủ nhân của ta bảo ta hỏi cô, nó xấu chỗ nào?" Đột nhiên Tiểu Sửu chỉ vào con rối trong tay, tức giận nói.

Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng, lông mày đen nhánh cùng cánh môi hình thoi của con rối, quả thực không chịu được đành nói: "Nó đẹp chỗ nào? "

Cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, con rối trong nhà trước kia sở dĩ không có mặt mũi, có phải bởi vì hắn căn bản không biết vẽ mặt hay không.

"Không đẹp sao?" Tiểu Sửu nghi ngờ nhìn con rối trong ngực, xoay người ánh mắt đảo qua quần chúng đang vây xem gần đó. Bất thình lình hắn chỉ tay vào một người đàn ông, giơ con rối trong tay lên, hỏi: "Con búp bê trong tay ta có đẹp không?"

Không khéo, người bị điểm danh lại là người đàn ông mặc áo đen vừa nãy chuẩn bị nói chuyện với Nhan Như Tinh, kết quả bị cắt ngang.

Người đàn ông mặc áo đen đầu tiên thấy giật mình, sau đó khôi phục bình tĩnh nhíu mày nhìn con rối trong tay đối phương.

Không thể nghi ngờ, con rối trong tay đối phương hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của người bình thường. Nhưng nhớ đến tin đồn về hắn, người đàn ông gật gật đầu, mở mắt nói dối: "Đẹp, nhìn rất đáng yêu."

Tiểu Sửu hài lòng quay đầu lại nhìn về phía Nhan Như Tinh.

Vẻ mặt Nhan Như Tinh không thay đổi chút nào, cũng không phải cô rất muốn để ý tới hắn. Tuy nhiên, có vẻ như hắn thấy cô không để ý tới mình, trở nên nóng nảy.

Lại chỉ ngẫu nhiên một người khác, hỏi con rối trong tay hắn có đẹp không?

Hơn nữa hắn còn đá một cước vào những người khác ngồi như không ngồi đứng như không đứng ở phía sau.

Mấy người được gọi lập tức nghiêng đầu, bộ dáng kia, có thể dọa người nhát gan phát khóc.

Chờ sau khi có không ít người trả lời "đẹp mắt", Tiểu Sửu lại nhìn về phía Nhan Như Tinh, ánh mắt đắc ý mang theo vài phần uy hiếp.

"Bọn họ đều nói đẹp, chỉ có cô nói không đẹp. Cô không vừa lòng với tay nghề của ta sao?" Nói xong, ánh mắt của Tiểu Sửu và con rối nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh đứng phía sau hắn.

"Ồ, đó là do họ bị mù. "Nhan Như nhớ ra hình như trong đạo cụ không gian của cô có một con cụ búp bê, nên đi tìm.

"Thấy không?" Loại búp bê này mới gọi là đẹp mắt. Cô chỉ vào con búp bê tóc vàng và mắt xanh trong tay.

Đây là "búp bê đẫm máu", đạo cụ cấp D mà Hồng Lâm đã cho cô dùng làm mật mã để uy hiếp người chơi khác ở đảo Nhân Ngư câm lặng lúc trước.

Nhìn thấy con búp bê quen thuộc, Hồng Lâm đứng một bên đang cố gắng cảm giác tồn tại của mình sửng sốt. Sau khi phát hiện con búp bê này chắc chắn là quà lúc trước anh tặng cho em.

Chẳng qua đã lâu như vậy, thế mà cô vẫn còn giữ lại.

Tiểu Sửu nghiêm túc nhìn con búp bê vải có tóc vàng, mắt xanh, nhỏ nhắn và đáng yêu trong tay Nhan Như Tinh. Tay hơi dùng sức siết chặt lại, bóp con rối trong ngực khiến vẻ mặt càng thêm vặn vẹo.

"Cho ta xem một chút được chứ?" Tiểu Sửu đưa tay ra.

Nhan Như Tiều không nghi ngờ gì, đưa búp bê cho hắn.

Cầm con búp bê trên tay, Tiểu Sửu giơ bàn tay đeo găng tay trắng và chạm vào khuôn mặt của con búp bê. Hắn dùng sức, thẳng tay kéo đứt cổ con búp bê. Một tiếng thét chói tai dồn dập vang lên, khuôn mặt vốn rạng rỡ của búp bê bỗng nhiên khô quắt ảm đạm.

Nhan Như Tinh: ...

"Đẹp sao?" Tiểu Sửu nghiêng đầu, dường như đang cười nhạo cô, lại dường như không.

"Bồi thường đi!” Nhan Như Tinh trở lại bình thường, tức giận chỉ vào hắn nói.

Tốt xấu gì con búp bê này cũng là đạo cụ đặc biệt cấp D, đáng giá không ít tiền.

"Con rối của chủ nhân ta không phải ở trong tay cô sao?" Tiểu Sửu không hiểu.

"Nó ở nhà, khi nào tôi về sẽ trả lại nó cho anh. Nhưng con búp bê này là quà tặng của người khác cho tôi, anh phải đền một con giống y như đúc cho tôi.” Nhan Như Tinh chỉ vào con búp bê vải trong ngực hắn, nói hùng hồn đầy lý lẽ: "Nếu không thì anh phải đền tiền cho tôi."

"Chủ nhân của ta bảo ta hỏi cô có phải cô đã động đến con tối của ngài ấy hay không." Tiểu Sửu không trả lời mà hỏi sang một câu khác. thanh âm bén nhọn khiến người nghe cảm thấy vô cùng không thoải mái: "Đừng nói dối, nói dối sẽ biến thành con rối nha ~"

Tiểu Sửu cười toe toét, con rối dưới chân những người khác nghe thấy vậy, đồng loạt nhìn về phía Nhan Như Tinh, miệng đồng thanh hô:

"Nói dối sẽ biến thành con rối ~"

Nhan Như Tình chờ bọn họ dừng lại, lắc đầu, giọng nói vang vọng mạnh mẽ như đinh đóng cột nói: "Không có!"

Tiểu Sửu:...

Hắn nhìn Nhan Như Tinh, ánh mắt quỷ dị khó lường, giống như đang phân biệt xem lời cô nói là thật hay giả, hoặc là đang chờ cô biến thành con rối.

Người quan sát chung quanh cũng khẩn trương nhìn Nhan Như Tinh, ánh mắt vừa chờ mong lại có thêm phần hưng phấn không thể nói ra.

Không một ai sau khi chê con rối của nhân ngẫu sư có thể ra về bình an.

Người trước đó ghét bỏ con rối, đã bị nhân ngẫu sư biến thành một con rối ngay tại chỗ rồi đưa cho những người khác.

Đây cũng là nguyên nhân dù cho mọi người biết nhân ngẫu sư không dễ chọc, cũng không dám rời đi.

Nhưng mà khiến cho bọn họ phải thất vọng, Nhan Như Tinh không biến thành con rối.

Có vẻ như Tiểu Sửu không nghĩ tới chuyện Nhan Như Tiều không nói dối, thế nhưng trên người cô rõ ràng có mùi hương của con rối.

"Mở ra. "

Đúng lúc này, tiếng hô kích động nơi xa xa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nhan Như Tinh theo tiếng hô nhìn sang, chỉ nghe thấy một tiếng chuông phảng phất từ thời cổ xưa xuyên qua không gian truyền đến thành phố không có màn đêm. Tiếng chuông trầm lắng kéo dài, lần đầu nghe người ta chỉ cảm thấy chấn động, đại não trở nên vô cùng thông suốt, giống như được tiếng chuông gột rửa từ trong ra ngoài cảm thấy thoải mái.

Ngay sau đó lại là một tiếng, tiếng thứ hai so với tiếng thứ nhất tăng thêm vài phần trầm lắng nghiêm trang. Tiếng chuông đập vào lòng người, qua tiếng chuông này những phiền muộn và mê mang ban đầu phảng phất được quét sạng, mang đến cảm giác thoải mái vô cùng.

Những suy nghĩ ẩn trong bóng tối của trái tim trước đây không thể buông bỏ cũng giống như có câu trả lời và ý tưởng mới.

Mãi cho đến khi tiếng chuông thứ ba vang lên, giai điệu trong nháy mắt biến đổi.

Sự yên bình thuở ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sát khí đến từ bốn phía, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp.

Nhan Như Tinh đứng yên một chỗ nghe được mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương trong đám người, cô thấy hơi nghi ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Hồng Lâm trở lại bình thường, giải thích cho cô: "Đây là 'chuông báo động' của thành phố không màn đêm, nói cho chúng ta biết cửa thành sắp mở ra, đồng thời trấn áp một yêu ma quỷ quái muốn cùng chúng ta vào thành."

“Yêu ma quỷ quái đúng là quỷ dị." Hồng Lâm ghé vào bên tai cô, tay đút vào túi, tiếp tục nói” "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng chuông ở thành phố không có màn đêm gần đến như vậy."

“Nghe nói tiếng chuông của thành phố không có màn đêm có thể làm giảm tỷ lệ dị hóa của người chơi ở một mức độ nào đó. Cho nên một số người chơi không có vé vào cửa, cũng sẽ đặc biệt ngồi chờ ở gần khu vực này, chỉ vì hy vọng có thể giảm bớt một chút tỷ lệ dị hóa."

Nói xong, tầm mắt Hồng Lâm dừng trên người Tiểu Sửu, ánh mắt khó hiểu nháy mắt với Nhan Như Tinh.

Có vẻ như Nhan Như Tinh không phát hiện, cô chỉ nhìn chăm chú vào phía cửa thành hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta có thể đi vào không? "

Có thể thì cũng có thể.

Nhưng chị chắc chắc nhân ngẫu sư sẽ nể mặt để chi chúng ta được đi vào hay sao?

Nội tâm Hồng Bộc khẩn trương, anh ta không biết vì sao Nhan Như Tinh lại trêu chọc vào nhân ngẫu sư này. Nhưng tin đồn về người đàn ông này thực sự không được tốt cho lắm.

Không giống như kẻ thao túng giấc mơ đi lại không nhìn thấy bóng dáng khó tìm. Người chơi nhân ngẫu sư rất nổi tiếng, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là tính cách "hào phóng" và "kỳ quặc" của bọn họ.

Sự hàn phóng của bọn họ chủ yếu được thể hiện qua việc đôi khi họ sẽ biến những người không vừa mắt thành một con rối, rồi ngẫu nhiên đưa cho người qua đường.

Những con rối này ở một mức độ nhất nào đó là một đạo cụ, một đạo cụ có đẳng cấp không thấp. Bởi vậy không ít người chơi vô cùng sùng bái nhân ngẫu sư.

Mà phạm vi người họ nhìn không vừa mắt rất rộng, bao gồm cả những người chơi vô tình nói con rối của họ xấu xí.

Cho nên vừa rồi Nhan Như Tinh ghét bỏ con rối xấu, anh ta thiếu chút nữa không thể thở được.

Kỳ lạ thay, nhân ngẫu sư đeo mặt nạ thằng hề thế mà không tức giận.

Không phải nói nhân ngẫu sư đeo mặt nạ thằng hề tính tình rất không tốt sao?

"Anh có muốn vào không?" Nhan Như Tinh đi về phía trước hai bước, hỏi thăm Tiểu Sửu.

Tiểu Sửu nhìn cô, do dự một lúc lâu mới gật đầu.

Hắn muốn biết, trên người cô rõ ràng có hơi thở con rối của hắn, vì sao quy tắc lại phán định cô không nói dối.

Hơn nữa còn có vương miện trên đầu cô...

Nhân ngẫu sư khó hiểu nhìn lướt qua không gian của mình, hắn nhớ rõ ràng vương miện này là hắn dùng để chuẩn bị cho búp bê mới nặn dùng, làm sao có thể bỗng dung chạy đến trên đầu cô chứ.

Mà phản ứng này của hắn trong mắt Gấu xám nhỏ, chính là không có ý tốt!

A, lại là một tên lưu manh thèm muốn sắc đẹp của Tinh Tinh!

Ánh mắt Gấu xám nhỏ nhìn hắn rất khó chịu.

Nếu không phải cơ thể hiện tại của hắn quá khổng lồ, làm một số động tác nhỏ sẽ vô cùng nổi bật, hắn sẽ không để cho hắn ta bắt chuyện với Tinh Tinh.

Nhận thấy tầm mắt của Gấu xám nhỏ, nhân ngẫu sư ngẩng đầu, nhìn đôi mắt linh hoạt của Gấu xám nhỏ, bỗng nhiên nói với Nhan Như Tinh đi ở phía trước: "Con rối này của cô, có cần ta giúp cô cải tiến không?"

Nhan Như Tinh:?

Gấu xám nhỏ: ...

Quả nhiên hắn không nhịn được mà bắt đầu xuống tay với con gấu của cô.

Ánh mắt gấu xám càng ngày càng không tốt, cảm thấy hắn khó mà kìm nén sự tức giận được!

Hắn còn không thể chịu đựng được một con gấu của cô, vậy nếu biết Tinh Tinh còn có mấy người bạn trai cũ vẫn đang vương vấn cô không dứt, chẳng phải mỗi ngày sẽ đánh nhau với bọn họ hay dao?

Càng nghĩ Gấu xám nhỏ càng cảm thấy có khả năng này, ánh mắt sâu xa bắt đầu suy nghĩ có nên nói cho hắn biết về chuyện Tinh Tinh có những người theo đuổi khác hay không.

"Không cần!” Nhan Như Tinh vội vàng cắt đứt sự phấn khởi bừng bừng của nhân ngẫu sư.

"Anh tránh xa con búp bê của tôi ra.” Cô nhíu mày nhìn về phía nhân ngẫu sư.

Người này vừa mới làm hỏng một đạo cụ của cô, đã không bồi thường thì thôi, còn muốn làm hỏng thêm một cái nữa?

Nhân ngẫu sư im lặng, nếu trước đây, con rối nào khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn muốn thay đổi thì sẽ thay đổi, chưa từng phải hỏi ý kiến của người khác.

Nếu đối phương không đồng ý, cùng lắm thì đem cả người lẫn con rối cải tiến luôn.

Thế nhưng cô ấy...

Ánh mắt của nhân ngẫu sư nhìn xuyên thấu qua mặt nạ thằng hề, dừng lại trên khuôn mặt của Nhan Như Tinh.

Đôi mắt của hắn tự nhủ, cô lớn lên nhìn rất đẹp, rất phù hợp với con rối "công chúa" mà hắn đang làm gần đây.

Nhan Như Tinh thấy Tiểu Sửu không chỉ để ý tới cô mà còn dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm cô khiến cô cảm thấy sợ hãi. Trong lòng vừa không vui vừa lộp bộp, âm thầm cách xa hắn một chút.

Trùng hợp lúc này đến lượt bọn họ xếp hàng vào thành, anh mắt Nhan Như Tinh khẽ chuyển, kéo Gấu xám nhỏ đi về phía sau đội ngũ.

Ai ngờ nhìn thấy cô mang theo Gấu xám nhỏ và nhân ngẫu sư đi tới, người chơi xếp hàng phía trước tự giác nhường đường cho cô, rồi vòng qua xếp hàng sau lưng cô.

Trong nháy mắt phía trước cô để trống một khoảng lớn, Nhan Như Tinh quay đầu lại nhìn những người chơi khác cách cô hơn mười mét, yên lặng nuốt lời đến bên miệng vào.

Ngược lại Hồng Lâm rất vui vẻ, lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Chờ khi vào thành, hắn ta có lợi hại đến đâu, cũng không có biện pháp bắt chị."

Những lời này vào trong tai Nhan Như Tranh lại biến thành: Chờ khi vào thành, nhân ngẫu sư mặc cho cô xâu xé.

Thật sao?

Hai mắt Nhan Như Tinh tỏa sáng nhìn Hồng Lâm.

Hồng Lâm bị cô nhìn chằm chằm khiến da đầu căng chặt, luôn cảm thấy hình như cô đang hiểu sai ý của anh ta.

Vì thế, anh ta im lặng hai giây, liếc mắt nhìn nhân ngẫu sư đứng đằng sau cách bọn họ không xa, nói ra nguyên nhân: "Khi vào thành ngoại trừ ở một số địa điểm đặc biệt ra thì những chỗ còn lại không thể tùy tiện động thủ."

“Hơn nữa trong thành còn cấm sử dụng đạo cụ!"

Cấm sử dụng đạo cụ?

"Việc này sao anh không nói sớm?"

“Bởi vì nó phụ thuộc vào sự lựa chọn của chị mà." Hồng Lâm bĩu môi, ra hiệu bảo cô nhìn về phía sáu gã thủ vệ mặc khôi giáp màu đỏ đứng ở hai bên thành, tay cầm giáo duy trì trật tự và một già một trẻ đứng bên cạnh bọn họ phân phát đồ đạc.

Một già một trẻ, người già có bộ râu trắng bệch, khí chất hòa nhã dễ gần. Đôi mắt trong suốt như trẻ con, làm cho người ta có ấn tượng tốt. Mà trên cánh tay của ông ấy buộc rất nhiều tấm bảng gỗ bằng dây đỏ, thỉnh thoảng tháo một tấm xuống phát cho người chơi vào thành.

Người đàn ông trẻ chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hình như là gã sai vặt bên người ông già. Trong ngực ôm một xấp giấy, cũng phân phát cho người qua đường vào thành giống như ông già.

Chờ đến lượt Nhan Như Tranh, thủ vệ phụ trách xác minh thân phận nhìn Nhan Như Tinh một lượt, khoát khoát tay. Sau đó gã sai vặt bên cạnh ông lão tiến lên đưa cho cô một tờ giấy.

Cúi đầu nhìn, lại là một tờ giấy ghi "Những điều cần biết khi vào thành".

Sau đó có một dòng chữ nhỏ phía dưới tờ " Những điều cần biết khi vào thành " đã hấp dẫn sự chú ý của Nhan Như Tinh.

"Xin hỏi anh có phải là người chơi không?"

“Đúng, xin vui lòng tiếp tục đọc tiếp nội dung phía dưới."

“Không, xin vui lòng bỏ qua nội dung bên dưới"

"1: Người chơi xin lưu ý rằng bạn sắp vào thành phố không có màn đêm, có một vài thông báo tiếp theo cần bạn phải chú ý."

“2: Để duy trì trật tự của 'Thành phố không có màn đêm', người chơi sẽ phải ký một thỏa thuận ‘Cấm dùng đạo cụ’ trước khi vào thành phố."

3: Bạn cũng có thể lựa chọn không ký mục '2', nhưng bạn sẽ không được nhận sự bảo vệ của 'Thành phố không có màn đêm';"

"4: Sau khi ký thỏa thuận, bạn sẽ nhận được thân phận khách chính thức của 'Thành phố không có màn đêm'. Trong thời gian này, tất cả các mặt hàng bạn mua tại 'Thành phố không có màn đêm' sẽ được giảm giá 9%;"

“5: Xác định rõ lựa chọn của mình, thỏa thuận 'Cấm dùng đạo cụ' có thể hướng dẫn cho bạn cần gặp ai để lấy khi vào thành phố;"

“6: Người chơi không muốn ký thỏa thuận, bạn sẽ nhận được thân phận khách tạm thời. Cứ cách sáu giờ cần báo cáo hành tung của mình cho thủ vệ trong thành một lần, nếu bạn không báo cáo hành tung, sẽ bị trục xuất thẳng."

“7: Thân phận khách tạm thời chỉ được phép sử dụng đạo cụ trên "Phố Bạch Hổ", xin lưu ý vị trí bạn đang ở;"

“8: Thân phận khách tạm thời không thể vào khu vực trung tâm thành phố;"

“9: Thân phận khách tạm thời chỉ có thể sống trong các quán rượu trong thành phố;"

“10: Chúc tất cả các vị khách có một đêm tuyệt vời ở thành phố không có màn đêm."

Xem xong Nhan Như Tinh hiểu được ý mà Hồng Lâm vừa nói.

Suy nghĩ một lát, cô quyết định tìm gã sai vặt xin một "thỏa thuận".

Hồng Lâm nhìn thấy cô thành thật ký kết lên thỏa thuận thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời anh ta vội vàng viết tên của mình.

"Chào mừng quý khách đến làm khác ở thành phố không có màn đêm, đây là thẻ thân phận của mọi người, vui lòng giữ cẩn thận." Ông già cười tủm tỉm rút ra một tấm bảng gỗ nâu từ trong cánh tay đưa cho Nhan Như Tinh.

"Bảng thân phận chỉ cung cấp sử dụng trong đêm nay, ngày mai nếu muốn tiếp tục sử dụng, vui lòng tìm thủ vệ trong thành kích hoạt lại.”

Sau khi Nhan Như Tinh nhận lấy, cô chỉ vào con Gấu xám nhỏ nói với ông già: "Tôi có thể lấy cho nó một cái không?"

Ông già nghiêng đầu nhìn con Gấu xám nhỏ một cái, kinh ngạc một chút, gật đầu: "Tất nhiên là có thể."

“Nhưng mà quý khách phải trông chừng hắn, nếu hắn làm phiền những vị khác khác thì sẽ bị xử phạt.” Ông già tốt bụng nhắc nhở.

Sau khi Gấu xám nhỏ lấy được bảng thân phận, Nhan Như Tinh không đợi nhân ngẫu sư phía sau, trực tiếp rời đi.

Hồng Lâm sửng sốt một lát, nhấc chân vội vàng đuổi theo.

Nhân ngẫu sư muốn đuổi theo, lại bị thủ vệ ngăn lại.

Thấy thủ vệ đang nhìn hắn như hổ rình mồi, nhân ngẫu sư không muốn dây dưa với những cục sắt này quá lâu, chỉ có thể phối hợp để bọn họ kiểm tra.

Đi vào trong thành phố không có màn đêm, có lẽ do là buổi tối, bốn phía không náo nhiệt như trong tưởng tượng.

Kể cả cửa hàng hai bên đường, cũng chỉ có mấy cửa hàng còn mở. Mà người đi đường trên cũng đều là người chơi vừa mới vào thành.

"Các vị, có cần bản đồ với tin tức liên quan đến thành phố không có màn đêm không?"

Ngay lúc đám người Nhan Như Tinh đứng ở ven đường để phân biệt phương hướng, đột nhiên một người đàn ông có cảm giác hơi mập vui mừng đi tới hỏi thăm bọn họ.

Nhan Như Tinh nhìn về phía Hồng Lâm.

Hồng Lâm hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"100 tiền thiên đường một bản, tặng kèm một tin tức riêng tư.” Người đàn ông mập mạp cười tủm tỉm nói.

"Cho tôi một phần."

Nghe đến đấy trên mặt người đàn ông mập mạp toát ra một tia vui mừng, vội vàng lấy ra một quyển sách đưa cho anh ta.

Về phần với tin tức cá nhân.

"Nghe nói lần này thành phố không có màn đêm xuất hiện 'Quyền khống chế phó bản'."

Hồng Lâm nghe xong, sững sờ tại chỗ.

Nhan Như Tinh thì không sao cả, cô không tổ chức đội ngũ, đối với mấy cái "Quyền khống chế” không thấy hứng thú lắm.

Vốn tưởng rằng Hồng Lâm biết tin tức này ngày mai có thể sẽ không đi, không nghĩ tới hắn lại ngược lại.

"Sáng mai chúng ta sẽ đi." Vẻ mặt Hồng Lâm thận trọng nói.

Nhan Như Tinh kinh ngạc.

"Chuyện trong thành phố không có màn đêm không phải là chuyện mà chúng ta có thể tham gia vào." Khó trách anh họ anh ta dù cơ thể không tốt cũng muốn tới đây.

"Ồ." Nhan Như Tinh gật đầu, từ chối cho ý kiến.

"Chị mau mau đến xem đặc tính kỹ năng đi?" Hồng Lâm cầm bản đồ nhìn thoáng qua hỏi.

Chỉ chốc lát sau, Nhan Như Tinh dẫn Hồng Lâm đến đường Chu Tước.

Đọc quyển sổ của người ban nãy bọn họ mới biết được, buổi tối thành phố không có màn đêm có lệnh giới nghiêm đối với người dân bản địa. Thời gian buổi tối, chủ yếu là để cho những người chơi như bọn họ, cho nên mới vắng vẻ như thế.

Mà đến ban ngày, người dân trong thành phố không có màn đêm sẽ đi ra ngoài, khi đó mới có thể náo nhiệt.

Thành phố không có màn đêm có tổng cộng bốn khu lớn, phân biệt là khu phố Thanh Long ở phía tây. Ban ngày nơi đó là một con phố quán ăn, buổi tối thì chủ yếu buôn bán vũ khí đạo cụ.

Phía đông là khu phố Bạch Hổ mở rất nhiều võ quán, ban ngày võ quán mở cửa kinh doanh, thỉnh thoảng mở lôi đài thi đấu. Buổi tối những võ quán này đôi khi sẽ bán cho người chơi một phần sách kỹ năng.

Đường Huyền Vũ ở phía nam, là thánh địa của dân cờ bạc, nổi tiếng là nơi tiêu tiền. Tốt xấu lẫn lộn, cũng là nơi tốt nhất để hỏi thăm các loại tin tức.

Còn về phần đường Chu Tước ở phía bắc, là trung tâm thành của thành phố không có màn đêm. Gần đó có phú hộ trong thành và phủ thành chủ, công trình kiến trúc quan trọng nhất của thành phố không có màn đêm. Đồng thời nơi này còn gọi là Đa Bảo Các, là nơi bán đặc tính kỹ năng và kỳ trân dị bảo của người chơi.

Bây giờ mấy người Nhan Như Tinh đang ở đường Chu Tước.

Đa Bảo Các trên đường Chu Tước có tổng cộng ba tòa nhà.

Tương ứng với đầu đường phố, đuôi đường phố, và giữa đường phố.

Trước mắt bọn họ đang ở cuối đường, đi vào mới phát hiện thiết kế trang trí bên trong so với hai nhà khác cũng không khác lắm. Tất cả đều sang trọng như nhau, dịch vụ chu đáo.

Những thứ bên trong không có nhược điểm nào khác ngoài đắt tiền.

Nhan Như Thiến thấy bọn họ tùy tiện để trên mặt bàn, không sợ bị người ta trộm mất " đặc tính kỹ năng ", tâm trạng rất phức tạp.

Cô đi từ đầu đường đến cuối đường phố, lần đầu tiên thấy được sự đa dạng và khả năng kỳ lạ của các loại đặc tính kỹ năng. Cũng là lần đầu tiên biết, thì ra đặc tính kỹ năng còn có thể tẩy đi rồi thay bằng đặc tính kỹ năng mới.

Nhưng giá cả của một lần đặc tính kỹ năng đắt kinh khủng, có thể so sánh với một đặc tính kỹ năng cấp thấp.

Đa Bảo Các phân loại đặc tính kỹ năng dựa theo tính thực tiễn, phân chia thành 3 cấp bậc cao, trung bình, thấp.

Sau đó lấy ngọc truyền thừa làm vật trung gian, niêm yết giá bán rõ ràng. Ở đây miễn là có tiền thiên đường thì không có loại đặc tính kỹ năng nào dù cho kỳ lạ đến đâu mà không mua được.

Vừa nãy Nhan Như Tinh tùy tiện hỏi giá của một đặc tính kỹ năng cấp thấp, lại cao tới mười vạn tiền thiên đường.

Ở thành phố không có màn đêm, người chơi chỉ có thể giao dịch bằng tiền thiên đường.

Nhan Như Tinh vốn tưởng rằng hơn mười vạn tiền thiên đường đủ để cho cô dùng một thời gian. Ai ngờ đi tới thành phố không có màn đêm cô mới biết mình vẫn chả là gì cả.

Đi dạo một vòng, không phát hiện ra thứ mình muốn, cô chuẩn bị rời đi. Nhan Như Thiến đột nhiên cảm nhận được một sự thân thiết cùng khát vọng phát ra từ nội tâm ở một hướng nào đó.

Cô giật mình vài giây, theo cảm giác quen thuộc kia tới trước một quầy hàng, chỉ vào một lọ ống nghiệm bên trong chứa chất lỏng màu vàng nhạt, hỏi nhân viên phục vụ đây là cái gì?

"Cô nói cái này á?" Nhân viên phục vụ Đa Bảo Các chỉ có một người.

Phải nói là, buổi tối người phụ trách tiếp đón cửa hàng kinh doanh trong thành đều chỉ có một người.

Nhân viên phục vụ của các cửa hàng khác nhau sẽ có tên cửa hàng trên tay áo của bọn họ.

Ngoài ra, những người phục vụ cơ bản đều giống nhau, vô cùng vui mừng.

Khuôn mặt tròn trịa, dù đang nói chuyện hay làm việc đều mỉm cười, đối mặt với khách luôn sử dụng thái độ ân cần, khi quen rồi lại cảm thấy cũng không tệ lắm.

Nghe thấy Nhan Như Tinh hỏi thăm, vốn đang giới thiệu đặc tính kỹ năng cho những người khác, nhân viên lập tức quăng người đó sang một bên, đi tới bên cạnh Nhan Như Tinh.

Nhược điểm có lẽ là “Có mới nới cũ”.

Vừa hét anh ta đã chạy đến, bởi vì trong cửa hàng chỉ có một người phục vụ, khách hàng lại có mấy người. Gặp trường hợp có hai ba vị khách cùng hỏi thăm, anh ta bắt đầu trình diễn cái gọi là "Đồng tâm hiệp lực", "Đứng núi này trông núi nọ".

"Trong này là máu của một vị sinh linh nào đó, ở bên dưới có ghi giá." Vừa giới thiệu xong, trước cửa đã có người gọi nhân viên phục vụ.

"Tới đây!" Nhân viên phục vụ ngẩng đầu trả lời một tiếng, vẻ mặt vui vẻ chuẩn bị đi qua.

Nhan Như Tinh nháy mắt, Gấu xám nhỏ lập tức ngăn nhân viên phục vụ lại.

Ngay khi nhân viên phục vụ tức giận bày ra vẻ mặt không vui, Nhan Như Tinh mỉm cười với anh ta, chỉ vào chai chất lỏng kia nói: "Phiền anh giúp tôi gói nó lại."

Phải không?

Nhân viên phục vụ sửng sốt, ánh mắt nhìn thẳng về phía Nhan Như Tinh.

Sau đó có vẻ như không thể tin được hỏi lại: "Cô mua nó sao?"

Nhan Như Tinh gật đầu, trong lòng suy nghĩ về phản ứng của anh ta.

Đặt ở đây không phải là để cho người ta mua sao?

"Được rồi tôi sẽ gói lại giúp cô." Trên mặt nhân viên phục vụ nở nụ cười, thậm chí nụ cười này nhìn có vẻ còn thân thiện hơn vừa rồi.

Còn về phần những vị khác khác trong cửa hàng đang gọi nhân viên phục vụ.

"Đừng hét nữa, đang gói hàng." Nhân viên phục vụ gầm lên một tiếng, trong cửa hàng liền im lặng.

Lập tức mọi người nhìn về phía Nhan Như Tinh, dù sao người có thể mua nổi đồ ở Đa Bảo Các cũng không phải người bình thường.

"Khách hàng, cửa hàng hỗ trợ chuyển khoản, giá của món đồ này là mười vạn tiền thiên đường. Xét thấy bạn là khách của thành phố không có màn đêm, chúng tôi có thể cung cấp cho bạn phiếu giảm giá 10%, tổng cộng chị vạn tiền thiên đường, xin vui lòng xác nhận."

Đợi Nhan Như Tinh gật đầu, nhân viên phục vụ vội vàng lấy ra một cái máy quét một chiều.

"Làm phiền quý khách sử dụng máy quét giám định cơ bản."

Nhan Như Tiều làm theo.

Khi nghe được chín vạn tiền thiên đương, trên mặt nhân viên phục vụ nở một nụ cười giống như một đóa hoa.

"Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới."

Nhan Như Tinh nắm lấy bình ống nghiệm, kiềm chế sự xúc động phát ra từ nội tâm, nhíu mày cưỡng chế đem chất lỏng trong tay đặt vào không gian hệ thống.

Chờ khi bỏ vào xong, sự xúc động không giải thích được này cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

Mua đồ xong, Nhan Như Tinh nhìn tài khoản chỉ còn lại hơn năm vạn tiền thiên đường, hỏi Hồng Bội đang ở một bên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô hỏi: "Anh không muốn mua thứ gì sao?"

Hồng Bộ lắc đầu, đồ của Đa Bảo Các quá đắt, anh ta không mua nổi.

Nếu không phải cô nói muốn đi xem đặc tính kỹ năng bán như thế nào, anh ta mới không đến đây.

"Bây giờ chị trở về, hay là đi nơi khác xem tiếp?" Hai người một gấu ra khỏi Đa Bảo Các, Hồng Lâm hỏi.

"Trở về đi." Nhan Như Tinh có cảm giác, thứ vừa rồi cô mua không đơn giản.

Sau khi hai người rời đi, bên trong Đa Bảo Các đột nhiên xuất hiện một người toàn thân bịt kín đồ đen, bên ngoài khác thêm một chiếc áo choàng đen.

Hắn nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trước quầy Nhan Như Tinh vừa đứng, cúi đầu chăm chú nhìn đồ ở bên trong...

Nhan Như Tinh vốn tưởng rằng ra khỏi thành sẽ rất thuận lợi, nào ngờ trên đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

"Tôi, tôi không ăn cắp đồ của anh." Giọng nói truyền đến mang theo vài phần khẩn trương bất an lại có vẻ hơi quen tai.

Nhan Như Tinh ngẩng đầu lên, thấy ba gã đàn ông vẻ mặt gian xảo vây quanh một thiếu niên đang cúi đầu, ôm búp bê vải co lại thành một đoàn.

"Mày còn dám nói không trộm, búp bê vải trên tay mày chính là của bọn tao, cầm ra đây!" Ba người tiến lên cướp lấy búp bê vải trong tay thiếu niên.

"Không, không được, đây là món quà tôi mua cho bạn gái tôi để bồi thường. Tôi, tôi nói cho các anh biết, bạn gái tôi rất giỏi. Cô ấy, cô ấy có một con gấu rất lớn, có thể đánh một cái chết các người. Tôi, tôi khuyên anh nên nhanh chóng thả tôi ra, nếu không bạn gái của tôi đến, các anh không thể chịu nổi." Thiếu niên bị mấy người vây quanh dùng cơ thể ngăn cản tay bọn họ, giọng nghẹn ngào, khiến cho người ta nghe được cảm thấy thật đáng thương.

Chỉ có Nhan Như Tinh sau khi nghe thấy người này nói bạn gái anh ta có một con gấu, trên mặt có chút khác thường.

Cho đến khi một người qua đường đột nhiên chỉ vào cô, lớn tiếng nói: "Nhìn kìa, một con gấu lớn, chẳng lẽ cô ấy chính là bạn gái của anh ta?"

Nhan Như Tinh: . . .

Gấu xám nhỏ: Biết lễ phép là gì không?
Chương kế tiếp