Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 90
Nhìn thấy Tứ vương tử mặc một bộ trang phục màu đen nghiêm cẩn, khí chất quý phái tao nhã xuất hiện. Nhan Như Tinh nhớ đến cái người chuyên lừa kim tệ của người khác kia, cho dù trong đó có liên quan đến chủ hệ thống nhưng kim tệ mới là kẻ cầm đầu gây ra chuyện đó.

Bởi vậy lúc này nhìn thấy hắn, Nhan Như Tinh hoàn toàn quên mất lúc trước khi nhìn thấy những ghi chú rõ ràng của kim tệ, trong lòng nói muốn đối tốt với hắn thêm một chút.

Chẳng qua hắn đến khiến cho Nhan Như Tinh thành công nhớ tới Gấu xám nhỏ và Nhân Ngẫu Sư bị lãng quên trong phó bản.

Nhưng mà cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nghiêng lãnh đạm của Nguyễn Trì, cô đành phải tạm thời gác chuyện này lại.

"Sao anh cũng tới đây?" Nhan Như Tinh nhìn quanh bốn phía, phát hiện từ sau khi Tứ vương tử đến, bầu không khí trở nên khẩn trương. Con ngươi của cô chợt lóe, ngay lập tức chú ý đến.

"Đến đây nào, giới thiệu với mọi người một chút, đây là chồng cũ của tôi."

Nguyễn Trì ôm tay cô nắm chặt lại, Nhan Như Tinh vội vàng nói nhỏ bên tai anh trấn an: "Vốn dĩ là chồng cũ, đâu phải anh không biết đâu."

Tứ vương tử vì muốn tìm Nhan Như Tinh suýt chút nữa lạc đường trong không gian xuyên qua. Thật vất vả mới tìm được cô, kết quả anh lại biến thành chồng cũ?

Hắn không chút nghĩ ngợi, rất bất mãn nói: "Tôi và cô còn chưa ly hôn."

"Nhưng cũng chưa kết hôn mà." Nhan Như Tinh một ngụm nghẹn trở về.

Tứ vương tử rất muốn quay đầu bỏ đi, hắn không muốn để ý tới người phụ nữ không tim không phổi này nữa.

Nhưng hắn không nỡ.

Ở cùng một chỗ với cô, cho dù cô trầm lặng không để ý tới hắn, hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.

Đó có lẽ là những gì mà Áo Đức nói tới, tình yêu có thể làm cho con người ta trở nên mù quáng đánh mất đi bản thân mình.

Than ôi!

Tình yêu rất phức tạp, muốn tìm một người vợ để sống một cuộc sống tốt đẹp cũng thật khó khăn.

Còn phải cướp vợ với người khác nữa chứ, hơn nữa hắn còn không cướp được.

Tứ vương tử buồn bã nhìn Nhan Như Tinh.

Cái liếc mắt này làm cho Nhan Như Tinh phát hiện ra manh mối.

"Mắt anh có tốt không vậy?"

Toàn bộ con ngươi của con mắt hắn lúc đầu là màu xám, trông giống như một lớp bụi sương mù, vừa nhìn đã thấy không bình thường. Bây giờ mặc dù vẫn còn màu xám nhưng cảm giác rõ ràng hơn một chút so với trước đây, giống như vốn dĩ đôi mắt của hắn ta có màu xám.

Hơn nữa đường nét khuôn mặt của hắn thâm thúy, lại không còn cảm xúc chán chường tiêu cực chán ghét lúc trước nữa. Điều này làm cho đôi mắt màu xám trên khuôn mặt của hắn tăng thêm một vài phần quyến rũ độc đáo.

"Tốt chứ." Tứ vương tử gật đầu.

Sau khi trái tim trở về cơ thể hắn, ánh mắt mặc dù nhìn người vẫn cách "sa" nhưng so với lúc trước đã rõ ràng hơn nhiều.

Hơn nữa hắn phát hiện, ánh mắt của mình khi nhìn thấy Tinh Tinh sẽ đặc biệt trở nên rõ ràng.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn vừa tới, liếc mắt một cái đã tìm được Nhan Như Tinh.

Giống như trong trí nhớ của những người khác hay Áo Đức mô tả về cô, cô quả thật rất xinh đẹp.

Áo Đức đáng giận lại hiểu lầm hắn, không chỉ tìm cho hắn thêm nhiều tình địch còn thiếu chút nữa làm cô biến mất.

"Anh, anh có mệt hay không, nếu không cho tôi ôm một cái?" Tứ vương tử liếm mặt trước rồi tiến đến trước mặt Nguyễn Trì đưa tay hỏi.

Nguyễn Trì: ...

Nhan Như Tinh?

Những người khác dần dần tỉnh lại lại rơi vào hoang mang một lần nữa. Sao họ cứ có cảm giác thấy một màn trước mắt còn huyền huyễn hơn so với lúc trò chơi xuất hiện.

Nhưng không ai đứng ra giải thích, cũng không ai phá vỡ nó. Bởi vì Tứ vương tử vừa mới tới cũng mang lại cho bọn họ một loại cảm giác nhìn không thấu, đầy tính uy hiếp.

Nguyễn Trì liếc Tứ vương tử một cái, sâu trong đáy mắt đen như đá ngầm dường như có cái gì đó bốc lên.

Trái tim lần trước thích hợp hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng chính bởi vì quá thích hợp lại khiến anh sinh ra sự khó hiểu và nghi ngờ.

Vì thế từ khi tìm được trái tim, anh không có lựa chọn dung hợp mà do dự. Đến khi Nhan Như Tinh vô tình xâm nhập, cuối cùng anh quyết định từ bỏ.

Anh không muốn bên trong lồng ngực mình đặt một trái tim của người khác, nhảy lên vì cô.

Nếu như có thể, anh muốn thử xem anh có thể vì cô mà mọc ra một trái tim mới một lần nữa hay không.

Nhưng trái tim của Tứ vương tử, cuối cùng vẫn để lại dấu vết trong lòng anh.

Anh cảm thấy trái tim đó rất quen thuộc.

Quen thuộc đến mức dường như nó sinh ra để thuộc về anh.

Điều này có thể sao?

Nguyễn Trì nghi ngờ.

Trong trí nhớ của anh, anh là một quỷ sát khí biến hóa quái vật của bệnh viện 13. Sau đó được sự giúp đỡ của hệ thống chính dung hợp với một thiếu niên tên là Nguyễn Trì đã chết trong bệnh viện. Từ đó, anh trở thành Nguyễn Trì, gánh vác bệnh viện 13 phối hợp với hệ thống chính nghênh đón từng nhóm người chơi.

Mà mỗi một nhóm người chơi đến đều sẽ khiến thực lực của anh tăng vọt. Nhưng đồng thời, thời gian anh tỉnh táo và giữ được lý trí ngày càng ngắn.

Mãi đến khi gặp Nhan Như Tinh, đột nhiên anh không muốn tiếp tục như vậy nữa. Anh quyết định vì cô mà học cách trở thành một con người thực sự.

Chỉ là không nghĩ tới, khi gặp lại Văn Tắc cậu đã phũ phàng chỉ ra một sự thật, anh không có trái tim.

Anh không biết vì sao Văn Tắc nhìn ra được, nhưng quả thật vậy nói không sai. Trong khoảnh khắc đó, anh sợ Tinh Tinh sẽ ghét bỏ rồi rời xa anh, cũng may cô không làm vậy.

Từ ngày đó trở đi, anh quyết định tìm cho mình một trái tim.

Nghe nói đánh chiếm âm giới sẽ tìm ra biện pháp thích hợp để cấy ghép trái tim cho loại quái vật như anh.

Thế là anh chủ động phát động thông báo trừng phạt ở hệ thống chính, yêu cầu được điều đến thế giới tương tự để tiêu diệt toàn bộ quỷ quái.

Không nghĩ anh thật sự nghe được tin tức liên quan.

Đáng tiếc là anh đã từ bỏ.

Nguyễn Trì cảm nhận được bộ ngực trống rỗng, đột nhiên sinh ra hối hận.

Ánh mắt nhìn về phía Tứ vương tử đã lạnh như băng như nhìn vật chết.

Có lẽ bây giờ cũng không quá muộn.

Tứ vương tử cảm nhận được sát khí rét lạnh của anh, tay run rẩy một chút. Nhưng ở trước mặt Nhan Như Tinh, hắn cố gắng chống đỡ thu tay lại, bình tĩnh nói: "Không mệt thì thôi, anh trừng tôi làm gì."

Nhan Như Tinh sợ lúc này bọn họ sẽ đánh nhau làm trò cười cho người khác. Ra hiệu bảo Nguyễn Trì thả cô xuống, sau đó ngước mắt nhìn về phía mọi người trong khu quan sát, nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi, giọng nói thanh thúy hữu lực nói: "Xin hỏi, các người còn muốn bắt tôi sao?"

Vương Trọng Khang im lặng hai giây, nhìn thấy bầu không khí rơi vào trạng thái bế tắc. Thấy ba người không lên tiến gì nữa, dứt khoát chủ động tiến lên nở một nụ cười ôn hòa nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Thì ra cô chính là bạn gái của anh ta à? Tôi có quen biết với người anh em này, trước đó tôi còn đưa đồ ăn cho hai người đấy. Anh ấy có nói cô thích hải sản, tôi cố ý chuẩn bị cho cô một bàn, nếu không bây giờ chúng ta đi ăn trước nhé?"

Lời nói của anh ta khiến cho Nhan Như Tinh cảm thấy kinh ngạc phải nhìn qua.

Bề ngoài Vương Trọng Khang là một người đàn ông trung niên bình thường ôn hòa, hơi ít tóc. Chỉ có mỗi đôi mắt nhìn thần thái rất sáng láng, vô cùng có tinh thần.

Nửa tiếng sau.

Ở nhà hàng hải sản lớn.

Trên bàn tròn rộng lớn, ba người từ Trung Đô tới, thị trưởng Hoa Đô, Cục trưởng Chi cục tình báo đặc biệt Phương Triển và Bộ trưởng Phó tham cục Hoa Đô Vương Trọng Khang đến để thăm dò phó bản cùng ngồi ở một hướng, nhìn chằm chằm vào ba người ở phía đối diện của bàn ăn.

Chỉ thấy lần này đương sự khiến bọn họ gặp phải phiền phức. Nguyễn Trì ngồi bên trái giúp cô lột vỏ tôm bị nghi ngờ là boss phó bản, người ngồi bên phải là Tứ vương tử đang cố gắng mở con của ra không nhìn ra rốt cuộc là người chơi hay là người có thân phận giống Nguyễn Trì.

Đối mặt với hành vi "chăm sóc chu đáo" của hai người, cho dù là Vương Trọng Khang hay những người khác trên bàn nhất thời đều không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Trên mặt ba người đến từ Trung Đô càng thêm kỳ quái, thỉnh thoảng nhìn về phía Nhan Như Tinh với hai người bên cạnh cô, trong ánh mắt mang theo sự thăm dò không rõ ràng.

Cuối cùng Hoàng Xương Cát có hơi đứng ngồi không yên.

Có lẽ là hành vi "bình thường" của Nguyễn Trì khiến anh ta dần dần quên đi sự run rẩy từ tâm hồn lúc mới nhìn thấy anh.

Nhân cơ hội Nhan Như Tinh bĩu môi bảo Nguyễn Trì giúp cô lau miệng, anh ta lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, không biết cô cảm thấy những món ăn này thế nào? Có hài lòng không?"

Trên mặt Hoàng Xương Cát lộ ra nụ cười phù hợp, anh ta khoảng ba mươi tuổi, con mắt nhỏ hẹp khiến khuôn mặt của anh ta hơi cay nghiệt. Bình thường lúc ngẩng đầu nhìn người khác thì vênh váo hung hăng. Nhưng lúc cúi đầu, thái độ lại có vẻ chân thành tha thiết, không có chút không ổn nào.

Vương Trọng Khang lần đầu tiên nhìn thấy anh ta như vậy, có chút kinh ngạc.

Phương Triển nhìn mãi cũng thành thói quen, Hoàng Xương Cát quả thật là một tên quá xúc động, không có đầu óc, đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng. Thế lực gia tộc sau lưng anh ta có mạnh đến đâu cũng sẽ không bao giờ nâng anh ta lên ngôi.

Nghe được câu hỏi của anh ta, Nhan Như Tinh ngẩng đầu ngượng ngùng di chuyển tay từ trên bàn ăn xuống dưới bàn. Nhìn chằm chằm vào đống đĩa rỗng bên cạnh bàn, khóe miệng khẽ mím lại, thẹn thùng nói: "Thật ngại quá, tôi không cẩn thận ăn hơi nhiều."

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Hoàng Xương Khắc bị hai anh mắt sắc bén vậy kín.

Điều này khiến anh ta suýt chút nữa bị nhồi máu cơ tim, vội vàng thu hồi sự không kiên nhẫn, hơn nữa còn cảm thấy may mắn trong lòng. Nhìn đống vỏ tôm và vỏ cua chất thành đống, miệng giật giật, kiên trì nói: "Không nhiều lắm, ý của tôi là không có cái gì khác sao?"

Nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, đột nhiên Vương Trọng Khang cảm thấy mất hết hứng, đồng thời từ đáy lòng xuất hiện cảm xúc đau lòng và mệt mỏi.

Bỗng dưng anh ta cảm thấy nhân loại mạnh cho dù có mạnh hơn nữa cũng không thể chiến thắng khi đối đầu với quỷ.

Giang Thừa ngồi bên cạnh anh ta thấy vậy, đuôi mắt khẽ nhướng lên rồi gắp cho anh ta một miếng thịt cá ở đĩa cơm trước mặt anh ta.

Vương Trọng Khang cảm thấy rất chán ghét việc này, anh ta hung hăng cạo Phương Triển một cái, cảm thấy rất buồn bực về chuyện anh ta không chiếm được vị trí.

"Sư huynh, anh có muốn trao đổi một ít tin tức với tôi không?"

"Ví dụ như anh nói cho tôi biết một ít tin tức liên quan đến anh ta, tôi nói cho anh biết một ít về tiến độ thí nghiệm gần đây của tôi, anh cảm thấy thế nào?"

Vương Trọng Khang nghe thấy giọng nói rõ ràng bên tai anh ta, nhưng ngoại trừ hai người đàn ông ngồi bên cạnh Nhan Như Tinh ngẩng đầu vô tình liếc mắt nhìn bọn họ một cái, những người còn lại đều không có phản ứng gì cả, như thể không nghe thấy.

Lúc này anh ta giật mình hai giây, quay đầu lại, ánh mắt lóe lên.

Giang Thừa thấy mình thành công thu hút sự hứng thú của Vương Trọng Khang, khóe miệng cong cong, ý cười lại không đạt tới đáy mắt.

Phản ứng của Nguyễn Trì và Tứ vương tử khiến cậu vẫn luôn ẩn nấp ở chỗ sâu thu liễm vài phần đắc ý.

Không thể nghi ngờ, thành quả mà cậu vẫn luôn cảm thấy tự hào ở trước mặt thực lực tuyệt đối hình như không có chút tác dụng nào.

Không đợi Vương Trọng Khang hỏi, Giang Thừa nghiêng mặt đưa đầu đến trước mắt anh ta, vén tóc lên, đưa tay chạm vào một vật trang trí màu đen ở trên tai mình giống như một cái tai nghe. Sau đó một lần nữa ngồi về vị trí, bưng ly nước trước mặt mình lên, làm một động tác chạm ly.

Tuy rằng Vương Trọng Khang động tâm nhưng anh ta vẫn không đồng ý.

Giang Thừa thấy vậy, trong lòng xuất hiện một cỗ lửa giận, cậu lạnh lùng liếc anh ta một cái, sát ý như có như không.

Vương Trọng Khang rất bình tĩnh, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Bầu không khí giữa hai người bọn họ như dừng lại, những người khác trên bàn cũng không khá hơn là bao.

Trong đó nụ cười trên mặt Hoàng Xương Cát còn cứng ngắt hơn so với lúc ban đầu.

Hoàng Xương Cát có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện mình chỉ tùy tiện nói khách sáo một câu mà đối phương lại coi là thật.

Nhìn thấy nhân viên phục vụ lại bưng lên một bàn thức ăn, dường như có một loại trận thế không ăn đến buổi tối không rời đi, anh ta quả thực không biết nên nói gì.

Anh ta rất muốn hỏi: "Cô đã ăn xong chưa?" Nhưng tiếc là không thể, bởi vì lần này cô không ăn một mình.

"Nào, anh A Trì cũng ăn một miếng đi." Nhan Như Tinh đứng dậy, múc thêm một chén canh đưa cho Nguyễn Trì.

"Tôi cũng muốn." Ánh mắt Tứ vương tử sáng quắc, vẻ mặt chờ mong.

Nhan Như Tinh không nặng bên này nhẹ bên kia, lúc này cũng múc cho hắn một chén.

Tứ vương tử vui vẻ bưng chén canh lên "ừng ực" uống hết, đưa chén cho Nhan Như Tinh một lần nữa.

Nụ cười hiền lành trên mặt Nhan Như Tinh nhạt đi, liếc hắn một cái: "Tự mình múc đi."

"Được rồi." Tứ vương tử ngoan ngoãn cầm bát về.

Nguyễn Trì phản ứng chậm hơn hắn một nhịp. Nhìn thấy Tứ vương tử bị khiển trách, anh đứng dậy cầm lấy đĩa, từ trong mỗi món ăn mới chọn ra một phần bày ra trước bàn của Tinh Tinh một lần nữa.

Nhan Như Tinh thấy vậy, không chút ngại ngùng nở một nụ cười ngọt ngào với anh: "Cám ơn anh A Trì."

Tứ vương tử...

Quá gian dối, hắn cũng biết.

Rất nhanh sau đó, Nhan Như Tinh nhìn thấy trước mặt mình càng ngày càng nhiều đĩa, thiếu chút nữa không nhìn thấy mặt.

"Ngồi xuống!"

Tứ vương tử phản xạ có điều kiện đặt mông ngồi trở về.

"Những thứ này..." Nhan Như Tinh chỉ chỉ vào những món ăn mà hắn vừa gắp cho mình: "Anh tự ăn đi."

Tứ vương tử muốn nói lại thôi, vẻ mặt không phục.

Cuối cùng vẫn là chạy tới trước mặt Nhan Như Tinh trừng mắt nhìn Nguyễn Trì, vội vàng chuyển đồ ăn vào trong đĩa của mình.

Nhìn thấy bọn họ không coi ai ra gì tiếp tục ăn cơm, giống như hôm nay thật sự tụ tập cùng một chỗ chỉ để ăn cơm mà thôi.

Trong lòng Hoàng Xương Cát càng ngày càng trầm xuống, anh ta nhìn Nhan Như Tinh, kể từ khi cô tới nơi này chưa từng đề cập đến lệnh truy nã anh ta nhớ đến cảm giác uy hiếp vô cùng chân thật ở bên ngoài phó bản và tin tức mà mình vừa mới nhận được.

Ánh mắt lướt về phía Lâm Nguyên bên tay phải, đối mặt với ánh mắt của anh ta, vẻ mặt Lâm Nguyên cứng đờ. Anh ta biết rõ ý tứ của đối phương, nhưng chuyện kia nói đến thì cũng hơi phức tạp. Hơn nữa nhớ lại tư liệu mà trong nhà gửi đến cho anh ta thì...

"Cô Nhan, tôi muốn nói chuyện với cô về sự hiểu lầm giữa chúng ta. Cô có thể cho tôi chút thể diện hay không?" Lâm Nguyên nói xong, đau lòng lấy ra hai đạo cụ.

Hai đạo cụ này có tạo hình khéo léo giống như "vỏ sò" mà Nhan Như Tinh đã quen thuộc.

Một đạo cụ là một cái hộp màu đen hình vuông, lớn như bàn tay, kết cấu bóng loáng, tinh tế, nhẵn nhụi như ngọc.

Nhìn thấy cái hộp Nhan Như Tinh không nhận ra nhưng mấy người khác trên bàn, từng người từng người một đều biến sắc.

Ngay cả ánh mắt của Nguyễn Trì và Tứ vương tử lúc này cũng nhìn chằm chằm vào cái hộp, vẻ mặt trầm tư.

"Đây là cái gì?" Không ai chủ động nói cho Nhan Như Tinh biết, cô đành phải tự mình mở miệng hỏi.

"Trong này có xác của một con quỷ có thực lực siêu cấp B, tỷ lệ dung hợp thành công có xác xuất cao tới 80." Lâm Nguyên nhìn thoáng qua cái hộp, vô cùng không nỡ.

Xác quỷ?

Nhan Như Tinh ngẩn người.

Hơn nữa tỷ lệ dung hợp thành công có xác suất lên đến 80?

Không phải nói tỷ lệ thành công dung hợp xác quỷ phải xem vận may hay sao?

Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của cô, Lâm Nguyên giải thích: "Chúng tôi đã nghiên cứu ra biện pháp có thể dung hợp thành công với quỷ. Vì vậy, cô không cần phải lo lắng, ngay cả khi cô thất bại cũng sẽ không có tác dụng phụ khác."

"Cái này tôi có thể chứng minh." Ánh mắt Hoàng Xương Cát lóe lên, gật đầu phụ họa.

Vương Trọng Khang nhìn về phía Giang Thừa, không có sự cao hứng mà chỉ có ngưng trọng.

Giang Thừa nhìn thẳng vào mặt anh ta, nhún vai cười cười.

"Nhưng không phải mấy người nghi ngờ tôi là quỷ sao? Bây giờ sao lại đưa xác quỷ cho tôi chứ?" Nhan Như Tinh vô tội nhìn Lâm Nguyên.

Lâm Nguyên nghe vậy, trên mặt xuất hiện một cỗ lửa giận, nhưng không phải tức giận với Nhan Như Tinh.

Nếu người đó không phải là cô của anh ta thì cho dù người đó có muốn nói gì đi chăng nữa, anh ta đều sẽ đuổi ra ngoài.

"Hiểu lầm thôi." Vẻ mặt anh ta khó coi: "Tôi đã điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi. Việc này chủ yếu là do một người có ân oán với cô, không biết từ chỗ nào giở trò lừa gạt người nhà của tôi, lợi dụng họ mới tạo thành hiểu lầm như bây giờ."

"Lúc này người đó đã bị chúng tôi khống chế, chúng tôi cũng đã rút lệnh truy nã xuống. Tôi hứa sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như bây giờ, cô xem, nếu được thì cô có thể lùi một bước được không?" Lâm Nguyên thành khẩn nói.

"Người đó là ai?" Nhan Như Tinh không để ý tới ý từ chối trong lời nói của anh ta, trực tiếp hỏi ra câu hỏi quan trọng.

"Một người họ hàng rất xa." Lâm Nguyên chần chừ.

Anh ta nhớ tới gia đình của mình đặc biệt sử dụng hệ thống thiên đường nói với anh ta một số tin tức.

Cha của anh ta nói cho anh ta biết, cái người họ hàng rất xa tên Lâm Thiến kia rất có thể là em họ Lâm Vận Nhi của anh ta.

Về phần vì sao em họ Lâm Vận Nhi của anh ta lại biến thành Lâm Thiến, cha anh ta lại không tiết lộ quá nhiều tin tức.

Ông ấy chỉ bảo anh ta cố gắng hết sức ổn định Nhan Như Tinh, không nên kết địch với cô, cũng không nên nói cho cô biết quan hệ của Lâm Thiến với Lâm Vận Nhi.

Nếu như có thể, anh ta cần đến Hoa Đô để tìm Lâm Thiến, khống chế người chờ người của bọn họ đi qua.

"Chuyện này nghe hợp lý sao?" Phương Triển ngồi ở một góc đột nhiên xen vào, khiến cho mấy người chú ý: "Sao cái người họ hàng rất xa gì đó của anh lại có thể có năng lực lớn đến mức có khả năng sai khiến người của anh?"

Cậu trào phúng nhìn Lâm Nguyên làm cho bầu không khí vốn không hòa hoãn bao nhiêu lại trở nên ngưng đọng một lần nữa.

Nhan Như Tinh nhân cơ hội rút tay mình khỏi bàn tay của Nguyễn Trì.

Đối với sự phá đám của Phương Triển, Lâm Nguyên hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có cách nào để đối phó với cậu.

Dù sao bây giờ đang ở Hoa Đô, đang ở địa bàn của đối phương.

"Thật sự chỉ là một họ hàng bình thường chỉ là biết lừa gạt người khác mà thôi."

"Anh nói mấy người đã khống chế người đó lại rồi?" Nhan Như Tinh đánh một cái tên cái tay đang làm loạn của Tứ vương tử, chen chúc về phía Nguyễn Trì.

Nghe cô hỏi vậy, trong lòng Lâm Nguyên lộp bộp một chút, không nghĩ tới cha anh ta lại đoán đúng cô sẽ hỏi chuyện này.

"Lúc tìm được cô ta thì cô ta đã chết rồi." Lâm Nguyên nói xong, dùng điện thoại di động mở ra một tấm hình ảnh máu thịt be bét đưa cho Nhan Như Tinh.

Cô nhận lấy điện thoại quan sát, nhịn không được nhíu mày.

Cô có thể mơ hồ nhìn thấy người trong ảnh có vài phần tương tự với Lâm Thiến mà cô từng gặp qua, nhưng lại có chút không giống. Cụ thể khác chỗ nào thì tạm thời cô không phát hiện ra, có thể là do hình ảnh này quá mờ.

"Tên cô ta là gì?" Nhan Như Tinh tò mò hỏi.

"Lâm Thiến." Lâm Nguyên nói, mặt không lộ ra biểu cảm gì.

"Ồ." Nhan Như Tinh trả điện thoại di động lại cho anh ta, trên mặt không có quá nhiều sự thay đổi rõ ràng, không biết cô có tin hay không.

Lâm Nguyên không chắc chắn thái độ của cô là thế nào, ánh mắt mờ mịt nhanh chóng lướt qua người của Nguyển Trì và Tứ vương tử rồi lại lấy ra một hộp nữa.

Lần lượt đẩy tới trước mặt Nguyễn Trì và Tứ vương tử.

Nhan Như Tinh nhấc mắt nhìn sang, cô phát hiện đồ vật mà anh ta đưa cho bọn họ cũng là hộp dùng để dựng xác quỷ.

Nhưng cho dù Nguyễn Trì hay Tứ vương tử đều không có hứng thú với thứ này.

Tứ vương tử còn trực tiếp bày tỏ sự ghét bỏ, nói: "Khó ngửi quá, để xa tôi ra."

Lời nói của hắn khiến cho Lâm Nguyên vốn tràn đầy lòng tin dừng lại một chút, bỗng dưng không chắc chắn lắm về thân phận của hắn.

Bởi vì những thứ mà anh ta lấy ra đều là những thứ mà quỷ thích.

Hắn không phải là quỷ sao?

Lâm Nguyên nhìn về phía Nguyễn Trì, phát hiện anh cũng không thèm liếc mắt một cái.

Nhan Như Tinh không biết suy nghĩ của anh, cô đang suy nghĩ xem Thẩm Từ đã đi đâu.

Vừa rồi đi ra không nhìn thấy anh ta trong đám người vây xem, cô thấy rất thất vọng.

"Mấy người còn có việc gì không?" Nhìn thức ăn trước mắt sắp hết đến nơi, Nhan Như Ti đứng dậy, vẻ mặt thỏa mãn nhìn mọi người: "Tôi ăn xong rồi."

Lâm Nguyên ngơ ngác, không rõ cô có ý tứ gì?

Chẳng lẽ cô không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta sao?

Anh ta đang nghĩ ngợi, chỉ thấy cô quay đầu nhìn về phía mình, cười một cách vô hại nói: "Nếu mọi người đã biết chuyện này là do có người vu oan hãm hại tôi, vậy thì đơn giản thôi, tôi cũng không thể chịu thiệt. "

"Vậy cô..."

"Lệnh truy nã tiếp theo, về phần người bị truy nã là ai chắc không cần tôi phải nói nữa chứ." Gương mặt Nhan Như Tinh cong cong, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Chỉ có Lâm Nguyên cảm thấy một trận rét lạnh.

"Nhưng người nọ đã chết..." Anh ta cố gắng giãy dụa, nhưng dưới ánh mắt không thay đổi của Nhan Như Tinh, giọng nói dần dần yếu đi.

Chưa hết, sau khi anh ta trầm mặc hai giây, kiêng dè nhìn Nguyễn Trì một cái, chần chờ nói: "Có thể, nhưng ở phó bản này của Hoa Đô..."

Thật ra vốn dĩ anh ta không cần phải lo lắng cho phó bản này, dù sao nơi này là Hoa Đô chứ không phải Trung Đô. Có bị phó bản ăn mòn hay không thì anh ta cũng không sao cả.

Nhưng cái tên Phưởng Triển đáng bị đâm nghìn dao kia lúc tới đây lại phát tin tức này ra cho mọi người biết. Bây giờ các đô thành đều biết Hoa Đô gặp phải "kiếp nạn" này bởi vì Trung Đô đã ban hành một lệnh truy nã không cần thiết.

Đến nỗi các đô thành khác trong khối cảm thấy tức giận, trực tiếp sinh ra nghi ngờ đối với quyền uy của Trung Đô.

Nhìn thấy mọi chuyện phát triển dần dần vượt qua dự liệu của bọn họ, Trung Đô đành phải cử anh ta tới dọn dẹp. Một là ra sức thuyết phục đối phương giữ lại quan hệ ngoài mặt để có thể tìm hiểu về manh mối quan trọng trong phó bản, hai là thử hỏi đối phương có thể dời phó bản đi hay không.

Trước đây anh ta cảm thấy không có khả năng, người này vừa nhìn đã biết không có thiện cảm với anh ta.

Người thứ hai thì còn có thể hỏi một câu.

"Phó bản làm sao?" Nhan Như Tinh biết rõ vẫn cố hỏi.

"Nếu đã nói là hiểu lầm, tôi cũng đã xin lỗi và chấp nhận yêu cầu của cô. Bạn trai cô có thể dời phó bản này đi được không?" Lâm Nguyên thương lượng.

"Anh tự đi hỏi anh ấy đi." Nhan Như Tinh nhìn về phía Nguyễn Trì.

Lâm Nguyên trong lòng tự nhủ, tôi đang hỏi anh ta đấy, nhưng anh ta không trả lời thì còn có ý nghĩa gì?

Anh ta phát hiện, BOSS phó bản mà Vương Trọng Khang nói đến trong mắt ngoại trừ Nhan Như Tinh thì không có ai khác.

Đừng nhìn bây giờ trước mặt anh ta đang có rất nhiều người, nhưng dường như anh ta không nhìn thấy họ, không nghe thấy họ mà trực tiếp bỏ qua.

"Hai người ra ngoài trước đi." Nhan Như Tinh nhìn đám người câu nệ trong phòng, thản nhiên phân phó Nguyễn Trì với Tứ vương tử.

Tứ vương tử không đồng ý, Nguyễn Trì đẩy hắn rời đi. Chẳng qua anh không ra ngoài mà túm theo hắn ẩn nấp ở một không gian khác.

Từ bên ngoài nhìn Nhan Như Tinh, Tứ vương tử thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không muốn mình thật vất vả mới tới một chuyến, chưa được bao lâu đã bị đưa trở về.

Nhưng hắn vẫn quá đơn giản, khi nhìn thấy lồng vàng trong tay Nguyễn Trì, Tứ vương tử nhận thấy nguy hiểm nhanh chân chạy mất.

Hắn hoảng hốt nói: "Anh, anh nghe tôi giải thích, không phải tôi tới cướp người của anh. Chỉ là tôi thấy có người bắt nạt Tinh Tinh nên tôi mới ghé qua đây giúp cô ấy thôi mà."

"Anh không tin tôi sao?"

"Lúc trước chính em là người kéo anh đến làm chồng của Tinh Tinh mà, nếu không phải như thế bây giờ không biết anh còn đang lắc lư ở đâu đâu đấy."

"Sao anh lại có thể lấy oán trả ơn thế chứ?" Tuy rằng Tứ vương tử tức giận về hành vi của Áo Đức, nhưng lúc này cũng không thể không lôi ân tình ra để nói.

Nguyễn Trì không biết sao hắn lại có mặt mũi nói ra mấy lời này, cảm thấy hắn mang lại uy hiếp cho mình.

Không giống con cá không biết xấu hổ, Tứ vương tử không biết xấu hổ nằm ở suy nghĩ của hắn khác với người khác.

Người khác đến để đoạt người với anh, muốn độc chiếm. Hắn thì khác, hắn chỉ đến để tham gia, hơn nữa hắn còn nói hắn không ngại.

Cũng đúng, lúc đó thế thân của anh không có tiết tháo sắp xếp cho Tinh Tinh tận ba người chồng, sao có thể trông cậy vào mạch não thật sự của anh có thể bình thường đến mức nào?

Mà chính bởi vì như vậy mới có thể khiến Nguyễn Trì cảm thấy mình bị uy hiếp.

Anh không sợ gì khác, chỉ sợ đến lúc đó những người khác cũng học theo anh vậy thì anh...

Nguyễn Trì hoàn hồn, không chút do dự ném lồng vàng trong tay về phía Tứ vương tử.

Anh quyết định muốn đưa cái tai họa này cách xa một chút.

Đúng lúc ngày hôm qua sau khi phá hủy toàn bộ thế giới, anh ta phát điện một điểm đào quặng mới. Vậy thì để hắn đi đào quặng là được.

Năng lực này của hắn không đi đào mỏ thì thật đáng tiếc.
Chương kế tiếp