Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 12
Mấy người phụ huynh đều là người lấy bận bịu với công việc, mặc dù bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn đến dự họp phụ huynh, nhưng cũng không thể ở mãi trong trường học ngây ngốc thế được, thấy vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, có mấy người phụ huynh đã cầm túi nói với mấy giáo viên rồi rời đi trước, có người đi đầu thế thì cũng rất nhanh sẽ có người noi theo sau, cả phòng họp giờ chỉ còn lại vài ba người linh tinh.

Khương Tân Tân, Chu Minh Phong với vài người phụ huynh.

Mấy người phụ huynh này thấy cả hai đều không đứng dậy, thì nghĩ hai vợ chồng này đang muốn nói chuyện gia đình gì đấy, nên vội vàng đứng dậy lấy túi hồ sơ rồi nhìn Chu Minh Phong nói: “Chu tổng, tôi đi trước đây, đúng rồi, mấy ngày nữa là họp thường niên ở công ty chúng tôi, nếu anh muốn đến, có thể gọi điện trước để tôi ra đón nhé, tôi sẽ sắp xếp cho thư ký.”

Chu Minh Phong cũng đứng dậy, cùng bắt tay với người kia, thái độ khiêm tốn: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác định được có thời gian qua đấy hay không, nếu không có thời gian, tôi sẽ để cho trợ lý của tôi qua đó.”

Người kia cảm thấy như thế này cũng đã đủ lắm rồi, mặt mày hớn hở: “Chu tổng, anh đừng khách sáo quá.”

Khương Tân Tân một tay chống má nhìn một màn này diễn ra.

Thật ra trong mấy trang tiểu thuyết kia, Chu Minh Phong là người như thế nào, hình như tác giả cũng không nói rõ ràng lắm, anh chỉ được lên sân khấu vì anh diễn vai này thôi, chỉ vì muốn giải thích về tính cách của nam chính cho hợp lý nhất, thì phải chịu tác động và ảnh hưởng từ gia đình mà ra.

Chu Minh Phong bề bộn nhiều việc, bận về chuyện phát triển sự nghiệp, bận về việc trở thành người giàu, bởi vì thế nên có ít thời gian làm bạn với con mình.

Nếu lúc Khương Tân Tân còn là một thiếu niên, nhất định sẽ hiểu cho nam chính, hơn nữa cũng sẽ chửi bới Chu Minh Phong thứ nào quan trọng hơn cũng chẳng phân biệt được, thế mà không xem con mình trở thành chuyện quan trọng nhất trong đời… Nhưng sau khi lăn lộn ở xã hội vài năm, Khương Tân Tân lại nhớ đến mấy tiền bối làm việc chung với mình, có người nào không phải Chu Minh Phong đâu chứ?

Công việc đi từ lúc 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều đều là quy luật, khi gặp phải hạng mục khẩn cấp, có khi phải tăng ca đến mười hai giờ đều là chuyện thường tình.

Bây giờ trong xã hội phổ biến nhất là cường độ công việc như thế này, trừ khi là không muốn kiếm tiền nữa, cũng không kiếm tiền, tiền nhà còn thiếu phải làm sao, tiền thiếu xe phải như thế nào, tiền học thêm cho con làm sao đây, người trưởng thành chẳng sợ còn sống, vừa mở mắt thở cái đều đã bị đòi tiền, cho nên, cho dù lại muốn oán hận, trên lưng còn cõng theo người trong nhà thì ai dám từ chức.

Nói về Chu Minh Phong, bây giờ anh chắc chắn không thiếu tiền, nhưng mở một tập đoàn lớn như thế, mỗi ngày không biết có bao nhiêu hạng mục cần phải chuyển đi, vấn đề tài chính càng không thể đứt đoạn, bất luận là chuyện gì đều cần có người làm chủ, người này chính là Chu Minh Phong, nếu anh muốn thả lỏng, nếu cảm thấy mình kiếm đủ tiền có thể nằm chơi rồi, thế công nhân trong tập đoàn, đối tác, cổ đông có người nào đồng ý không?

Công việc không thể muốn bỏ là bỏ được, cũng như, làm ông chủ không phải muốn không lo là có thể làm được.

Chờ sau khi Khương Tân Tân phản ứng lại, thì người trong phòng họp này chỉ còn mỗi cô và Chu Minh Phong.

Cô vực dậy tinh thần.

Vốn dĩ tưởng rằng Chu Minh Phong chắc chắn là muốn thử cô một chút, ai ngờ đối phương chỉ nhẹ nhàng như mây liếc nhìn cô một cái, nói: “Đi về thôi.”

Khương Tân Tân như được ân xá, nhanh chóng đứng dậy, đi theo phía sau anh ra khỏi phòng họp.

Khương Tân Tân cũng không đi song song với Chu Minh Phong, mà đi chậm phía sau anh một chút, người không biết chuyện còn tưởng cô là thư ký của anh, đi cách phía sau mấy bước, Khương Tân Tân chủ động gọi: “Minh Phong…”

Đây là cái xưng hô mà cô phải suy nghĩ vài phút mới xác định được.

Gọi là chồng, không bằng mang cô quẳng ra hồ cá mập, cô thật sự không thể gọi người xa lạ bằng từ này được.

Gọi này, cô không có cái gan đó.

Ba của đứa nhỏ? Thôi quên đi.

Vậy chỉ có thể gọi tên sẽ không gây ra chuyện gì.

Chu Minh Phong đi phía trước cô cũng dừng lại một chút, quay đầu lại, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô.

Khương Tân Tân thở dài nhẹ nhõm, xem ra cô không gọi sai, nếu gọi sai, chắc chắn anh sẽ nghi ngờ.

“Hôm nay lớp 11 nghỉ sớm, chắc anh cũng đi xe đến, bây giờ hai chiếc xe trong nhà đều đã đến đây, tôi nghĩ hay là tôi về nhà trước chuẩn bị cơm chiều nhé.” Khương Tân Tân tự cảm thấy những lời này không thể bắt bẻ được gì, lúc đầu bởi vì đối diện thẳng mặt với Chu Minh Phong nên cảm thấy không được tự nhiên, lúc này thấy bản thân không có làm gì để anh nghi ngờ, cô lại bắt đầu không tim không phổi để làm chính mình: “Để cho Chu Diễn ngồi xe anh về đi, hai người đã lâu không gặp nhau rồi, chắc là có nhiều chuyện muốn nói lắm.”

Chu Minh Phong ừ một tiếng, rõ ràng đã chấp nhận lời đề nghị của cô, anh nâng mắt nhìn cô một cái: “Thế vất vả cho em rồi.”

Khương Tân Tân cười nói: “Không vất vả, không vất vả. Vậy…” Cô vẫy vẫy tay: “Tôi đi trước đây.”

Ánh mắt Chu Minh Phong dịu dàng gật đầu với cô.

Dường như ánh mắt gây áp lực cho người khác của anh chỉ là do Khương Tân Tân tự nghĩ ra, cô thoải mái đi xuống lầu, cả người đều tỏa ra tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống.

Khương Tân Tân vừa đi đến chỗ để xe, vừa suy nghĩ, tuy trước kia cô chưa từng trải qua cuộc sống vợ chồng, nhưng cũng không phải chưa từng nghe qua, trước mắt nghe tin tức nói, rất nhiều người bao gồm hai vị quản gia nhà họ Chu và trợ lý đều chưa từng gặp qua nguyên chủ trước hôn lễ.

Thật ra cũng không thể ngoại trừ khả năng Chu Minh Phong che giấu quá tốt, nhưng mà khi suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện này có thể tính là chuyện vô cùng nhỏ bé, nhìn thấy năng lực bình thường của Chu Minh Phong sẽ biết anh có thời gian qua Mỹ để lén lút nói chuyện yêu đương với cô, sau đó để cho mọi người bất ngờ sao?

Mặc kệ vậy.

Cho dù Chu Minh Phong có phát hiện được manh mối nào đấy, cô cũng chẳng quan tâm, cô cũng chẳng biết tính cách của nguyên chủ như thế nào, trong danh bạ của nguyên chủ cũng chẳng có mấy người, mà từ trên xuống dưới nhà họ Chu đều không ai biết nguyên chủ như thế nào, cô ngay cả muốn diễn kịch cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng chẳng có một cái kịch bản nào để cho cô học trước cả? Tránh cho đến lúc đó chẳng ra ngô ra khoai gì, còn không bằng quên đi làm bản thân mình, giống như trước kia cô cũng từng nói, nếu Chu Minh Phong thật sự muốn đưa cô đi làm thí nghiệm, cô cũng chẳng có năng lực để đánh trả, còn không bằng --- được ngày nào hay ngày đấy đi.

Khương Tân Tân chẳng thèm quan tâm nữa.

Chu Minh Phong cũng theo sau cô ngồi lên một chiếc xe khác, ngồi ở phía sau xe, ánh mắt anh nặng nề nhìn cô ngồi trên chiếc xe kia rời đi, nhìn người đang ngồi trong xe nói: “Gần đây trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”

*

Lớp 11/3, các học sinh đều đang rất vui vẻ.

Thi cuối kỳ hay gì gì đấy, đối với bọn họ mà nó chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, dù sao sau khi lên cấp ba, mỗi tháng đều phải thi một lần, tập mãi cũng thành quen rồi, nhưng lần này sau khi họp phụ huynh thì trường bọn họ trực tiếp cho học sinh nghỉ hè, điều này khiến bọn họ sinh ra ảo tưởng là sắp đến năm mới rồi.

Trong phòng học, tốp năm tốp ba đều đang thảo luận không biết chiều nay nên đi đâu.

Có muốn về nhà chơi game có muốn đi ăn ở mấy quán ăn đang nổi, có muốn đi dạo phố.

Không khí náo nhiệt, ngược lại bầu không khí trầm mặc của Chu Diễn lại không hợp với mọi người xung quanh.

Vân Hinh vừa tính đứng dậy chuẩn bị sang tìm cậu để an ủi, thì cậu đã bước đi trước một bước, đi nhanh ra khỏi lớp học.

Chu Diễn từ khu dạy học đi xuống đã thấy xe của ba mình đang đợi bên ngoài, cậu mím môi, không đợi cậu do dự lâu, không đợi cậu chuẩn bị một tư thế tự nhiên nhất như không để ý mà rời đi, thì chiếc xe hơi dài có rèm che màu đen kia, đã được người bên trong mở kính xuống, cách một khoảng, cậu nhìn thấy ba mình đang nhìn sang phía bên này.

Ba là người mà Chu Diễn cảm thấy sợ hãi nhất trên thế giới này, đồng thời cũng là người khiến cậu cảm thấy kính trọng nhất.

Chu Diễn không khống chế được hai chân mình, bước từng bước về phía chiếc xe kia.

Không đợi cậu bước đến bên cạnh xe, lái xe đã đi xuống mở cửa xe giúp cậu.

Chu Diễn đành phải lên xe, trên xe của Chu Minh Phong đều có kính cách âm, cậu nghiêng người nhấn vào một cái nút, người lái xe và người ngồi ở vị trí phó lái và hàng ghế phía sau như được chia cách làm hai thế giới.

“Khỏi bệnh rồi?” Chu Minh Phong hỏi.

Chu Diễn gật đầu: “Vâng.”

Tố chất thân thể của mấy chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi rất tốt, ngày hôm trước vừa mới sốt thì sáng ngày hôm sau đã có thể đến trường như chẳng có chuyện gì rồi.

Chu Minh Phong không nói nữa. Mối quan hệ cha con của hai người quả thật không phải quá gần gũi lắm, nhưng cũng không quá tệ như người ngoài suy đoán, hai người hầu như không hề cãi nhau, Chu Minh Phong thân là ba, nhưng trong mắt người ngoài, ngoại trừ bận rộn mấy chuyện bên ngoài, hầu như không có gì để trách móc cả, sau khi ly hôn suốt sáu năm sau mới tái hôn, mà trong sáu năm này, bên cạnh anh cũng không hề có một người phụ nữ nào khác. Vì muốn con mình ở trường học được thoải mái hơn một chút, Chu Minh Phong vì chuyện này mà quyên cho trường học một khu lầu dạy học…

“Ba xem phiếu điểm của con rồi sao?” Sau một lúc lâu, Chu Diễn hỏi.

Chu Minh Phong: “Xem rồi.”

Thấy dáng vẻ của ba mình là dáng vẻ chẳng bận tâm như thường, thậm chí Chu Diễn còn cảm thấy, cậu tình nguyện để ba mình đánh, mắng, cũng dễ chịu hơn thế này.

Trước khi học cấp ba, thành tích của Chu Diễn đều rất tốt, trên cơ bản đều ổn định nằm trong top 3, nhưng đến khi học cấp ba, thành tích cậu xuống dốc không phanh, không thèm nghe giảng, cũng chẳng còn nghiêm túc đi thi nữa, các giáo viên cũng đã từng hết lòng khuyên cậu, nhưng cậu vẫn làm theo ý mình.

Vốn dĩ, Chu Diễn có thể thi vào trường cấp ba công lập tốt nhất toàn thành phố.

Bây giờ Chu Diễn nhớ một chút, ngay cả bản thân cậu cũng không biết vì sao mình phải làm như thế, chẳng lẽ vì cậu muốn thu hút sự chú ý của ba mình sao?

Cậu không nghĩ ra, chỉ là cậu vẫn muốn cố chấp tiếp tục đi con đường này.

Cậu chờ ba mình đến đánh mình, cậu chờ mãi ngày này.

Vẻ mặt Chu Diễn cứng ngắc hỏi: “Ba không giận?”

Chu Minh Phong tháo kính mắt xuống, nhẹ nhàng lau tròng kính, chỉ nói một câu, “Con mười sáu tuổi rồi.”

Mười sáu tuổi thì không phải là con nít nữa, trong pháp luật cũng đã quy định, mười sáu tuổi đã thành niên hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với hành vi của mình, có thể chịu trách nhiệm hình sự.

“Con khác với rất nhiều người, trước mặt con có rất nhiều con đường, con có thể chọn cố gắng phấn đấu, biết tạo ra mục tiêu của chính mình, cố gắng hậu sinh khả úy mà tiến lên mây xanh, cũng có thể bỏ mặc tất cả, chỉ cần không làm việc phạm pháp, cũng có thể dựa vào trong nhà mà sống an ổn một đời. Hoặc là, con không chọn bất cứ một con đường nào hết, cũng có thể tốt hơn đại đa số người ngoài kia, đây là ba cho con điều kiện để chọn lựa.” Giọng Chu Minh Phong trầm ổn, “Nhìn sự lựa chọn của bản thân con.”

Chu Diễn chịu đựng, “Cho nên ba cũng không thèm để ý con sẽ trở thành dạng người gì hay sao?”

“Không phải không thèm để ý.” Chu Minh Phong nói, “Là không thể nhúng tay vào, giống như con hy vọng ba trở thành một người có thể xem những chuyện như ăn, mặc, ở, đi lại của con ở vị trí quan trọng nhất, ba có thể nói rõ ràng cho con biết, ba không làm đâu. Chủ yếu là, bản thân con muốn trở thành kiểu người gì, con phải suy nghĩ cho kỹ vào.”

Tâm trạng của Chu Diễn hệt như đang đánh một cú vào bông mềm.

Cậu âm thầm tức giận. Mà Chu Minh Phong vẫn bình tĩnh như cũ.

Chu Diễn nhớ đến lúc tám tuổi cậu đã từng có một nguyện vọng vô cùng ngây thơ, cậu chỉ hy vọng có thể thành tiên, biến ba mình thành chú Lưu ở nhà bên cạnh.

Sẽ tức giận, sẽ thẹn quá hóa giận, sẽ đập tan mấy cái tự tin không làm được gì của cậu.

*

Vali hành lý đều là màu đen, cô đoán một cái đã biết chắc đây là của Chu Minh Phong.

Hôm nay Chu Minh Phong đột nhiên trở về, trong phòng ngủ bị mình cô độc chiếm nên toàn là đồ riêng của cô, cô nghĩ một chút, lại vội vàng nhìn quản gia nói: “Dì Vương, sau khi mang hành lý của ba Chu Diễn bỏ trong phòng, dì nhớ thay khăn trải giường và bao gối hết đi nhé, còn có, lúc xếp hàng lý đừng làm loạn đồ của tôi nhé.”

Hôm nay Chu Minh Phong đã trở về, như thế phòng ngủ lớn không còn là của một mình cô nữa rồi.

Quản gia hơi bất ngờ.

Bởi vì ông đột nhiên không nghĩ ra, cuối cùng là nên để vali hành lý ở chỗ nào.

Có đôi khi con người cũng tự nghi ngờ trí nhớ của mình, lúc này quản gia Dương cũng không xác định được trong điện thoại, ông chủ có nói bên cạnh phòng sách ở lầu hai đều giữ lại, hay là để phòng ngủ ở lầu ba cho bà chủ ở…

Nhưng mà bà chủ đã nói như thế, thì hành lý này chắc chắn nên bỏ lại trong phòng ngủ của bà chủ rồi.

Nghe bà chủ! 
Chương kế tiếp