Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 17
Tuy cô không có được ký ức của nguyên chủ, nhưng từ trong lời nói của mấy người này, cô cũng có thể biết được một chút chuyện. Nói cũng thật khéo, sau khi cô xuyên vào đây, thì trong danh bạ ở WeChat của nguyên chủ cũng có người tên Tề Khải, cũng đã gửi tin nhắn cho cô hai lần.

Cô cũng lướt lại lịch sử trò chuyện của nguyên chủ và Tề Khải, từ những câu chữ lúc nói chuyện cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ và ngột ngạt của nguyên chủ.

Hình như Tề Khải đã theo đuổi nguyên chủ thời gian rất lâu, mà cách nói lại rất ngang tàng, nguyên chủ cơ bản đều không trả lời tin nhắn, mà cho dù có trả lời, cũng rất rất khách sáo và xa cách, người không biết tình huống như Khương Tân Tân lúc đầu còn nghĩ Tề Khải này chắc là dạng tổng tài bá đạo gì đó.

Nếu không sao anh ta lại nói như kiểu “Cô là người phụ nữ định mệnh của tôi.”, “Tôi không chấp nhận sự từ chối của cô." như thế này chứ?

Cô vẫn đang nghĩ: Chắc anh ta là con ông cháu cha gì đó, nên nguyên chủ sợ đắc tội với anh ta, cho nên không dám vạch rõ giới hạn với anh ta.

Bây giờ lại nghe mấy người này nói thế này, rồi bốn bỏ lên năm, sao tiêu chuẩn lại thấp thế này, thân phận của Tề Khải và mấy người kiểu con ông cháu cha cũng cách nhau xa quá rồi.

Thế vấn đề bây giờ là, đối mặt với mấy người chán ghét thế này, vì sao nguyên chủ không kéo anh ta vào danh sách đen đi?

Nhớ lại thái độ dè dặt, thận trọng của nguyên chủ khi nói chuyện với anh ta, Khương Tân Tân không nhịn được mà run lên: Cô… nói không chừng cô sẽ phá hư nhân vật mất.

Nguyên chủ cẩn thận như thế, hình như là vì một vài nguyên nhân nào đó.

Thứ nhất, Tề Khải nắm được nhược điểm nào đó của cô. Nhưng bây giờ nghe như thế, Tề Khải căn bản là không theo đuổi được nguyên chủ, nếu thật sự có nhược điểm gì, dựa theo mấy thói hư tật xấu của đàn ông, chỉ cần sau một vài phút, sẽ cưỡng bức lợi dụng. Cho nên quan điểm này có thể loại trừ.

Thứ hai, chắc Tề Khải có quyền có thế, nguyên chủ không thể đắc tội được. Về quan điểm này bây giờ đã có thể loại trừ, cho dù Tề Khải có là con ông cháu cha thật, chẳng lẽ ở thành phố Yến này anh ta lại ngang với Chu Minh Phong, nguyên chủ thân là vợ hiện tại của Chu Minh Phong còn cần phải sợ anh ta sao? Còn cần phải chào hỏi làm quen với anh ta nữa à?

Tất cả mọi nguyên nhân đều có thể được loại bỏ.

Như vậy cũng chỉ còn có một cái, có thể nguyên chủ hơi nhát gan, cũng không có thói quen khoe khoang mối quan hệ của mình với người ngoài, bởi vậy đối mặt với sự tấn công đầy chán ghét của Tề Khải, cô ấy [1] cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, thậm chí ngay cả sau khi nghỉ việc cũng không có kéo anh ta vào danh sách đen.

[1] Cô ấy ở đây là nguyên chủ không phải Khương Tân Tân.

Sao có thể như thế được?

Mặc kệ!

Khương Tân Tân không phải người có tính nết có thể chịu đựng người khác, sao có thể chấp nhận người khác đứng trước mặt cô nói cạnh khóe thế này.

Hơn nữa, bàn về tính cách cạnh khóe kỳ cục này, cô cảm thấy mấy người này còn kém xa so với cô, cô quyết định trước khi để người đồng nghiệp nam kia tiếp tục mở miệng, cô phải giành nói trước: “Anh nói cạnh khóe thế này làm gì, nhìn cái đi, mùi chua bốc lên tận trời rồi, trong tên của tôi không có lửa, chắc của anh có nhỉ?”

Đồng nghiệp nam kia cũng không ngờ cô sẽ đáp trả lại, bỗng nhiên cũng ngây ngẩn cả người.

Giọng cạnh khóe? Cái quỷ gì thế!

Điều này khiến Khương Tân Tân càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

Khương Tân Tân nâng tay vén tóc ra sau tay, cười khẽ: “Nhưng mà, anh yên tâm, không ai giành với anh đâu, tôi đã kết hôn rồi, thậm chí tôi cũng không có hứng thú với mấy người cứ hai ba bữa lại quấy rối tôi một lần đâu.” Cô nói đến đây, lại đưa mắt nhìn sang Tề Khải mặc áo sơ mi in hoa vẫn không hé răng, giọng cũng lạnh đi vài phần: “Không phải tôi nói với anh tôi đã kết hôn rồi sao, đừng gửi mấy tin nhắn kỳ quái kia cho tôi nữa. Sao nào, đàn ông mấy người không có cả chút giới hạn đạo đức luôn à?”

Chỉ cần Khương Tân Tân bằng lòng, thì sẽ không ai có thể chen vào trong lúc cô đang nói chuyện.

Mặc dù cô nói rất nhanh, nhưng từng từ từng chữ nói rất rõ ràng, một tiếng nổ lụp bụp: “Các người nói xong chưa, giờ đến phiên tôi, còn tự cho mình là giỏi cái gì? Chẳng qua chỉ là một chiếc BMW thôi mà đã khoác lác thế, không biết còn tưởng là kiệu khiêng của hoàng thân quốc thích gì không đấy.” Cô đưa tay chỉ vào một chiếc xe bên cạnh nói: “Nếu tôi lái chiếc xe đó, chẳng phải là lên trời luôn hay sao?”

Mọi người cùng nhìn theo hướng cô nói.

Dừng bên cạnh chính là một chiếc xe Porsche vô cùng xa hoa.

“Còn anh nữa, anh còn vì Tề Khải mà ra mặt bênh vực nữa đấy hả?” Khương Tân Tân ôm ngực, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, cái miệng nho nhỏ đóng đóng mở mở nói ra mấy lời khiến người khác không thể nói nên lời: “Ngại quá đi, biết anh có ý muốn làm mai, nhưng nhìn tôi này, nhìn mặt tôi đi, tôi không thích tiền, tôi thích vẻ ngoài đẹp một chút, mọi người nhìn dáng vẻ tôi như thế này, chắc cũng biết tôi không thích một con cóc chuyển kiếp đâu nhỉ?”

Mấy người trai gái trẻ tuổi này, lúc này đều cùng một dáng vẻ là trợn mắt há mồm.

Không trách bọn họ thấy kinh ngạc như thế, trước kia lúc Khương Tân Tân làm đồng nghiệp của bọn họ, nhưng thái độ làm người, cũng như tính tình của cô rất hướng nội, cũng không thích nói chuyện với mọi người, dáng vẻ xinh đẹp tính cách cũng rất thành thật, mọi người nói cô làm cái gì cô sẽ làm cái đó. Lúc đầu Tề Khải theo đuổi cô, không quá suồng sã hay tự tin, dù sao với cấp bậc nữ thần của Khương Tân Tân, có cái gì mà chưa thấy qua chứ, nhưng đã làm đồng nghiệp với nhau trong thời gian dài, mọi người đều biết cô chỉ là một quả hồng mềm, cũng không từ chối những yêu cầu vô lý từ những người khác, Tề Khải cũng nhẹ nhàng vùng lên, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy, Khương Tân Tân không đáp ứng sự theo đuổi của anh ta là không biết phải trái, anh ta đã theo đuổi lâu như thế, còn vô cùng nghiêm túc nữa.

Khương Tân Tân thì sao, cho dù không đồng ý sự theo đuổi của Tề Khải, ở mặt tình cảm, bất luận là người đàn ông nào đến theo đuổi cô, mặc dù cô không dám nói lời từ chối, nhưng cũng không đồng ý với người ta.

Cái này làm Tề Khải càng bực bội hơn.

Sau đó, cho dù Khương Tân Tân tạm thời nghỉ việc và nói với anh ta cô đã kết hôn, anh ta cũng không tin, nghĩ cô cố ý lấy cớ này để từ chối anh ta.

Bây giờ Khương Tân Tân luôn trung thực lại nói như thế này, cho dù là ai nghe thấy cũng sẽ đều thấy khiếp sợ, sợ bản thân mình xuất hiện ảo giác, nghe nhầm.

Trong khi mấy người còn đứng đấy chưa kịp khôi phục lại tinh thần, thì ánh mắt Khương Tân Tân đã nhìn thấy Chu Minh Phong từ chiếc Porsche cao cấp kia đi đến.

Vả mặt sắp xong rồi, bây giờ chỉ cần một bước cuối cùng thôi, chỉ cần phát huy tốt, thì sẽ vô cùng hoàn hảo.

Chu Minh Phong xuống xe chợt nghe thấy Khương Tân Tân đứng tình hợp lý nhìn anh gọi: “Chồng à, sao lại chậm như thế chứ?”

Chu Minh Phong dừng chân lại: “…?”

Khương Tân Tân cũng chẳng quan tâm đến mấy người kia, lập tức đi đến chỗ Chu Minh Phong đứng, động tác tự nhiên kéo lấy cánh tay anh.

Đám đồng nghiệp: ???

Cho nên xe Porsche này là xe của Khương Tân Tân sao?

Khương Tân Tân nhìn thấy cuộn giấy trên tay Chu Minh Phong, sau đó kẹp vào tay lái của chiếc xe đó, cô bỗng thấy tò mò, xem mấy người kia như không khí hỏi: “Chồng à, anh viết cái gì trên giấy đấy?”

Chu Minh Phong đã xác định được, cô thật sự có vấn đề, hơn nữa vấn đề này không bình thường, mà là rất lớn.

Nói về cách làm, Chu Minh Phong tuyệt đối cao tay hơn Khương Tân Tân nhiều.

Khương Tân Tân có thể không đổi sắc chỉ trong một giây tiến vào vai cô vợ nhỏ thân thiết, Chu Minh Phong cũng không thua cô, anh nhìn cô, không thấy có gì không đúng, giọng vẫn trầm ổn như trước: “Để lại số di động của trợ lý Lưu.”

“Vậy là được rồi.” Lo lắng đụng phải xe người khác, sẽ bị người khác đến làm phiền.

Người có vẻ ngoài xinh đẹp còn có thể có đặc quyền như thế, nếu là người ngoài, vẻ mặt và giọng nói của Khương Tân Tân, đều là dáng vẻ làm bộ làm tịch khiến người ta không thể nhìn thẳng được.

Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo cùng một giọng nói ngọt ngào trên người cô ... thế mà lại hài hòa đến lạ.

Cứ nghĩ đến việc nguyên ngày hôm nay cô rất khác thường, nhưng lúc này, không nghi ngờ gì nữa sự bất thường này của cô khiến Chu Minh Phong dần nghi ngờ đời người, nhưng mà ánh mắt Chu Minh Phong lơ đãng lướt qua mấy người trẻ tuổi đang đứng ngây như trời chồng này, sau đó nhớ lại lời cô nói mà anh vừa nghe thấy khi chuẩn bị xuống xe “Mấy người nhìn dáng vẻ tôi trông thế này, chắc cũng biết tôi không thích loại cóc chuyển kiếp đâu nhỉ”, bỗng nhiên hiểu được, mấy người này chắc là người cô quen biết.

“Người quen?” Chu Minh Phong liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Trên người anh mang lại khí thế uy nghiêm.

Mấy người đồng nghiệp này khi nãy vẫn còn hứng thú battle cùng Khương Tân Tân, nhưng một giây sau đã im như gà.

“Đồng nghiệp.”

Chu Minh Phong ừ một tiếng.

Khương Tân Tân kéo lấy cánh tay anh hướng vào trong quán bar Thủy Mịch, cô cũng chẳng thèm duy trì quan hệ xã giao với mấy đồng nghiệp trước kia của nguyên chủ đâu.

Dù sao đời này có lẽ cũng chẳng gặp nhau nữa, cho dù có, tám đời nhà cô cũng không muốn qua lại với mấy người này đâu.

Hôm nay gặp nhau, nhất định là kết thúc luôn rồi.

Hoặc là cô bị người ta vả mặt, cô nhịn, sau này cả đời cũng không qua lại gì với nhau.

Hoặc là bọn họ bị cô vả mặt, bọn họ nhịn, sau này cả đời cũng không qua lại với nhau.

Nếu kết cục giống nhau, ai trêu chọc trước thì là người thua, thế thì dựa vào đâu người thoải mái không thể là cô chứ.

Chỉ xét về ngoại hình và khí chất, Chu Minh Phong này đã bỏ xa mấy người đàn ông khác mấy con phố rồi, anh và Khương Tân Tân sánh bước bên nhau rất xứng đôi, một người thành thục nho nhã, một người xinh đẹp hoạt bát, vốn dĩ Tề Khải có vầng sáng của việc chuyển nhà sang nơi khác và BMW, trong nhóm đồng nghiệp này cũng đứng ở giữa, nhưng chỉ trong một lát…

Mọi người nghĩ lại khí thế quanh người Chu Minh Phong.

Lại nhìn sang chiếc xe Porsche kia của anh, chỉ có thể nói, so sánh này thật kinh khủng.

Tề Khải tái xanh cả mặt.

Một đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì bỗng lên tiếng: “Thật ra, nếu tôi không nhìn lầm, đôi dép lê mà Khương Tân Tân mang hình như tới năm chữ số. Chị họ tôi cũng có một đôi, bình thường vẫn luôn tiếc nên không mang, loại dép này trời mưa chị ấy sẽ càng không mang ra ngoài.”

“Còn nữa, túi xách cô ấy đeo, nghe nói giá bán là mười sáu vạn, nhưng mà cô ấy cũng mua được cả túi này…”

Đồng nghiệp nam mẹ chồng khi nãy bị Khương Tân Tân nói mấy lời chế giễu, chói tai nói: “Sao cô không nói sớm!”

Đồng nghiệp nữ cũng tức giận: “Tôi tưởng là hàng loại A, nhưng mà nhìn thấy xe của chồng cô ấy, còn có dáng vẻ của chồng cô ấy nữa đoán chừng là hàng thật. Vừa nãy rõ ràng tôi có kéo anh một chút rồi, anh cũng sai rồi, Tân Tân cũng đã nghỉ việc rồi, chúng ta cũng chẳng phải bạn bè gì với cô ấy, đã sớm không có quan hệ gì nữa rồi, cho dù xe của chồng cô ấy không được tốt, thì anh cũng không nên nói như thế chứ!”

Đồng nghiệp nam hổn hển nói: “Vừa nãy thì cô câm như hến, bây giờ nói hay thật đấy!”

Tâm trạng của mọi người cũng không tốt.

Người đồng nghiệp nam lúc nãy vừa hùa theo cũng mở miệng để hòa hoãn không khí: “Hôm nay Tôn Cường có hơi quá đáng, không nên nói như thế, con người Tân Tân rất tốt, thật khó khăn mới có thể gặp được, cậu nói như thế thật sự không đúng lắm.”

“Đúng thế, nhưng mà cô chủ, à không, Tôn Cường cũng chỉ vì tức giận thay Tề Khải thôi, nhưng mà tức giận thế này có chút không đầu không đuôi rồi, Tân Tân người ta cũng kết hôn rồi, nói không chừng trong bụng còn có cục cưng nữa, thật sự không cần thiết đâu.”

Đại khái là bị Khương Tân Tân trào phúng, nên mấy đồng nghiệp nhìn thấy Tôn Cường, đã nghĩ đến cái xưng hô cô chủ…

Tuy biết Tôn Cường và Tề Khải đều là trai thẳng, nhưng tin chắc sau này, biệt danh cô chủ này chắc chắn sẽ được lưu truyền khắp nơi.

Đồng nghiệp nam kia tức đến không chịu được.

Nhưng mặc dù có tức giận, nhưng vào lúc này trong đầu lại xuất hiện một suy nghĩ không thể kiểm soát được: Bây giờ anh ta chạy vào giải thích với Khương Tân Tân còn kịp không?

Thật ra anh ta chỉ nói sự thật mà thôi, thật sự không có ác ý gì đâu.

Nếu Tề Khải không ở đây, anh ta cam đoan sẽ cùng Khương Tân Tân chào hỏi, nói chuyện thật tốt.

Nhưng Tề Khải vẫn luôn chú ý đến hướng đôi nam nữ kia đi vào quán bar Thủy Mịch.

Hôm nay anh ta cũng vừa mới mượn được thẻ hội viên của anh họ mới vào được.

Chu Minh Phong cúi đầu hai lần, nhìn về phía cánh tay.

Khương Tân Tân không hề tự giác, cô vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác đáp trả vừa nãy, cũng xem nhẹ mọi thứ, quên luôn mình còn đang kéo khuỷu tay Chu Minh Phong.

*

Khương Tân Tân còn tưởng sẽ bị nhân viên quán bar ngăn lại.

Bởi vì cô không có thẻ hội viên, cô cảm thấy, chắc Chu Minh Phong cũng sẽ không hay đến mấy chỗ này đâu.

Nào biết bọn họ vừa mới đến cửa, thì một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đi đến tiếp đón, trên mặt là nụ cười rực rỡ, giọng nói chân thành: “Là Chu tổng đúng không ạ? Tôi giới thiệu một chút, tôi là quản lý của Thủy Mịch, họ Trương, vừa nãy Tưởng tổng có gọi cho tôi nói ngài muốn đến đây một chuyến.”

Chu Minh Phong gật đầu: “Làm phiền rồi.”

Quản lý Trương cũng tự thấy mình là người có đôi mắt tinh tường, thấy Khương Tân Tân kéo lấy cánh tay Chu Minh Phong, cười nói: “Có để lại vài phòng riêng cho hai vợ chồng ngài, không biết ngài thích kiểu thế nào?”

“Không cần, tôi đến tìm người.” Chu Minh Phong nói: “Không ở lại lâu đâu.”

Quản lý Trương không biết là thấy thất vọng hay nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.

Anh ta cung kính đưa Chu Minh Phong và Khương Tân Tân tiến vào quán bar.

Cách đó không xa mấy đồng nghiệp cuối cùng cũng không bình tĩnh được, nhất là một đồng nghiệp nam trong đó nói: “Khi nãy nhìn chúng ta còn sai này sai kia, sao lúc này ở trước mặt chồng của Tân Tân lại giống như cháu trai thế! Chồng Tân Tân làm gì thế!”

Không ai biết chồng của Khương Tân Tân muốn làm gì.

Dù sao Chu Minh Phong và bọn họ cũng không cùng một thế giới, bản thân anh lại rất kín đáo, thông tin và hình chụp trên mạng của anh đều rất ít, người bình thường không biết cũng rất bình thường.

Nhưng mà, có thể khẳng định chính là, chồng của Khương Tân Tân không phú thì quý.

Lại nhìn thấy sắc mặt của Tề Khải, mấy đồng nghiệp nam lại trở về chỗ cũ, là đàn ông đều sẽ thấy khó chịu, vốn tưởng mình đã rất phát đạt rồi, mạnh mẽ giẫm lên người phía trước để cách xa nữ thần mình ra, kết quả tay còn chưa kịp vươn ra, lại phát hiện nữ thần đã tìm được một người có tiền gấp trăm ngàn lần mình… Chuyện này thì tính là gì.

Bọn họ không quen Khương Tân Tân, cho dù bây giờ muốn đi ôm đùi, thế cũng không ôm được.

Nếu Khương Tân Tân đi rồi, thế cũng không thể đắc tội với Tề Khải được, dù sao đồng nghiệp trong lúc đó, sau này đi ra ngoài ăn cơm hay ca hát này nọ thì anh ta đều sẽ chủ động trả tiền không phải sao?

Cứ ôm theo ý nghĩ như thế, đồng nghiệp nam tròn tròn còn nói thêm: “Quản cậu ta làm gì, dù sao tôi thấy á, chắc chắn cũng là con nhà đại gia, Tề Khải cũng không tệ nha, hôm nay tiêu ít nhất cũng bảy, tám ngàn đấy, vẫn là Tề Khải hào phóng, nếu không có Tề Khải, thì đời này tôi cũng không thể đến đây, đúng rồi, Tiểu Cầm, ảnh cậu chụp khi nãy ấy nhớ gửi cho tôi đấy, tôi phải đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang một chút.”

Mọi người cũng bắt đầu phản ứng lại, bắt đầu tâng bốc Tề Khải.

Sắc mặt Tề Khải mới dịu đi một chút, nhưng vẫn rất thối.

Trong quán bar, bây giờ Khương Tân Tân mới phát hiện mình đang kéo lấy cánh tay Chu Minh Phong! Cô vội vàng lén lút buông ra, vì không muốn để anh phát hiện được, cô còn cố ý tìm đề tài tò mò hỏi: “Cái người họ Tưởng là ai thế?”

Chu Minh Phong không phải là một người lạnh lùng, mặc dù chưa bao giờ gặp người xa lạ, anh cũng rất khéo léo và lịch sự, lúc này Khương Tân Tân hỏi, anh cũng rất kiên nhẫn trả lời: “Là một người bạn, quán bar này là sản nghiệp của cậu ta, vừa nãy tôi gửi tin nhắn cho trợ lý Lưu, trợ lý Lưu chắc đã liên lạc với cậu ta.”

“Thì ra là thế.” Khương Tân Tân hạ giọng: “Khi nãy tôi còn lo lắng bọn họ sẽ ngăn mình bên ngoài, vậy thì rất xấu hổ.”

Chu Minh Phong cười nhẹ: “Yên tâm.”

Khương Tân Tân nghe thấy hai chữ này, quả thật cô cũng rất yên tâm.

Chu Minh Phong là ai, đi vào cùng với anh thì cảm giác xấu hổ hả? Không có đâu.

Quản lý Trương dựng lỗ tai lên nghe cuộc nói chuyện này của hai người, trong lòng bật cười, phu nhân của Chu Minh Phong rất có ý tứ, nhìn tuổi cũng không lớn nhưng tâm tư cũng đơn thuần.

“Chu tổng, ngài muốn tìm người ở phòng bao sao?” Quản lý Trương giả vờ như không nghe thấy đoạn đối thoại của hai người hỏi.

Chu Minh Phong nói: “Không rõ lắm, nhưng mà…”

Anh dừng một chút, nhìn sang Khương Tân Tân.

Phản ứng của Khương Tân Tân rất nhanh, nói tiếp thay anh: “Là đứa nhỏ trong nhà, còn chưa đủ mười tám tuổi, dáng người cao, chắc chừng một mét tám, mặc…”

Cô cố nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra: “Mặc áo sơ mi trắng, trên áo sơ mi còn có mấy chữ cái tiếng Anh rất khoa trương.”

Quản lý Trương: “…”

“Chu tổng, ngài và phu nhân ở đây chờ tôi một lát, tôi đi hỏi người khác một lát.”

Chu Minh Phong gật đầu.

Khương Tân Tân thăm dò nhìn phong cảnh xung quanh, phát hiện nơi này cũng không khác gì so với trước khi cô xuyên sách cả.

Ánh sáng trong quán bar mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng có vài ánh sáng xẹt ngang qua, chiếu lên mặt Khương Tân Tân, Chu Minh Phong nhìn thấy đôi mắt sáng trong suốt của cô, làm bộ lơ đãng hỏi: “Quên hỏi em, trong khoảng thời gian này có thấy vui vẻ không?”

Khương Tân Tân theo bảng năng nhìn về phía anh, đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, nở nụ cười: “Rất tốt.”

Nghĩ đến khả năng nhân cách của chính mình có sự thay đổi lớn, cô quyết định nhanh chóng lấp đầy sơ hở trong "tính tình thay đổi lớn" của mình, dịu dàng nói: "Có lẽ rảnh rỗi quá, chất lượng đời sống lại tăng, tự nhiên sẽ vui vẻ."

Chu Minh Phong rũ mắt: “Như bây giờ tốt lắm.”

Khương Tân Tân nghe thế thở dài một hơi nhẹ nhõm, bên trong như là hờn dỗi, thực tế là thử hỏi: “Nghe anh nói thế, giống như trước kia tôi không tốt lắm vậy.”

Chu Minh Phong thản nhiên nói: “Không có không tốt, chỉ cần bản thân mình cảm thấy vui là được rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, nghe thấy giọng anh nói, Khương Tân Tân thật sự không phát hiện ý hoài nghi từ anh, không tránh khỏi cảm giác nghĩ mình suy nghĩ nhiều, đúng, ai sẽ tin chuyện hoàn hồn nhập xác này chứ? Có bao nhiêu người trong số họ được trải qua cảm giác du hành thời gian như thế này chứ?

Chu Minh Phong điên cuồng làm việc, ngay cả chuyện con của mình cũng không để tâm, sao có thời gian để ý đến cô.

“Rất vui vẻ.” Khương Tân Tân trả lời, nếu sau này có thể ngày ngày kiếm tiền, tài chính tự do sẽ càng tốt hơn.

Hiệu suất làm việc của quản lý Trương rất nhanh, không đợi hai người nói được mấy câu, anh ấy đã trở lại: “Nhân viên nói, có ba người đi cùng nhau, ở bên phòng bao đầu tiên trên lầu hai.”

Nghe thấy nhân viên báo lại, là ba người trẻ tuổi, nhìn không giống như chưa trưởng thành, quản lý Trương lau mồ hôi trên mặt mình.

Quán bar quả thật cấm trẻ vị thành niên, có thể làm Chu Minh Phong tự mình đến đây, lại nghe thấy Chu phu nhân nói thế, bỗng anh ấy có một suy nghĩ lớn gan: Có lẽ không phải đứa nhỏ trong nhà mà chính là con trai của Chu tổng!

Anh ấy biết mình không có nhiều thời gian giải thích, anh ấy phải nắm lấy cơ hội, vội vàng nói: “Bảo vệ ở cửa chúng tôi chỉ là làm theo ca, rất cứng nhắc, chỉ lo kiểm tra có thẻ hội viên hay không. Bắt đầu từ ngày mai, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”

Chu Minh Phong nói: “Người cũng không phải máy móc, lúc làm việc cũng sẽ có sơ hở.”

Mắt quản lý Trương ngấn lệ, không ngờ Chu tổng lại dễ nói chuyện như thế!

“Quản lý Trương, phiền anh dẫn chúng tôi qua đó.” Chu Minh Phong nói.

Chu Minh Phong và Khương Tân Tân được quản lý Trương dẫn vào thang máy đến lầu hai, vừa đến cửa phòng bao, quản lý Trương nhớ đến một số phú nhị đại mà anh ấy gặp trước đây rất thích chơi lớn, anh ấy sợ mình sẽ nhìn thấy hình ảnh bê bối gia đình của nhà Chu tổng nên dứt khoát nói: “Chu tổng, trước kia ở đây đã có vài vụ va chạm xe hơi, tôi thấy xe ngài dừng ở góc chết, hay là bây giờ tôi qua nhìn giúp ngài nhé?”

“Được, phiền anh rồi.”

“Không phiền không phiền.”

Quản lý Trương vội vàng rời đi.

Khương Tân Tân thấy quản lý Trương hệt như cá trạch, chớp mắt cô nghĩ đến, hình như cô cũng không nên ở đây!

Chẳng qua lúc này không thể lấy cớ nào để rời đi được, dù sao trong lòng Chu Minh Phong, cô không nên ra ngoài trong trời mưa to để tìm con trai riêng của anh.

Vẻ mặt Khương Tân Tân bất đắc dĩ, chỉ thấy Chu Minh Phong đi đến cửa, cũng không có một cước đá văng cửa như cô nghĩ, ngược lại anh còn rất kiên nhẫn, lễ phép gõ cửa.

Qua một hồi lâu, mới có người ra mở cửa.

Đập vào mặt chính là mùi rượu nồng nặc.

Là Vân Hinh mở cửa, trong ba người, cô ấy uống ít hơn một chút. Nghe thấy có người gõ cửa, tưởng phục vụ đến nên đứng lên, lại không ngờ gặp được chú Chu!

Hình như Vân Hinh sợ đến mức hồn vía lên mây.

Thật ra lúc đầu Chu Diễn và Nghiêm Chính Phi đều chỉ uống chút rượu trái cây nồng độ thấp, nhưng sau đó, đại khái do Vân Hinh nhắc đến vài chuyện khiến cho Chu Diễn rơi vào vòng câu hỏi chưa từng nghĩ đến, nhất thời mù mịt, thất thố, cậu gọi người bán hàng đến mở hai chai Whiskey.

Vân Hinh nhìn thấy Chu Diễn uống hết ly này đến ly khác, trong lòng cô cũng thấy khó chịu thay cậu, nên cũng uống thêm hai ly, không ngờ đã thấy người lớn.

“Chú, chú Chu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Hinh dần đỏ bừng, nhưng không phải say, mà là bị dọa sợ cũng tỉnh táo không ít.

Nghiêm Chính Phi uống hơi nhiều một chút, nhưng lúc này nhìn mọi người cũng đều là bóng chồng bóng.

Tình huống của Chu Diễn thì càng tệ hơn, tâm trạng cậu không tốt, trước kia bị người ta tính kế một lần, tâm tình còn chưa ổn, tối nay lại có đủ chuyện tự hỏi, khiến tâm lý cậu như họa vô đơn chí không biết làm sao, cậu uống nhiều đến mức khó chịu cong lưng mà nôn hết ra.

Mùi trong phòng bao này vô cùng khó ngửi.

Khương Tân Tân theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Mấy đứa nhỏ này đang làm gì thế? Vào quán bar uống rượu? Thật sự đang chơi sao.

Cô lại nhìn sang vẻ mặt Chu Minh Phong, vẫn bình tĩnh như cũ, nhịn không được bội phục trong lòng, thật sự đủ bình tĩnh đấy, nếu con cô mà như thế này, vị thành niên đi học người khác uống rượu, cô chắc chắn sẽ tăng xông mà chết mất, “dưới gậy còn có người con ngoan” này…

Mạng cô nhỏ, nhìn ông chủ lớn người ta, thật bình tĩnh.

Khương Tân Tân cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Chu Minh Phong vẫn đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Chu Diễn đang khom người khó chịu

“Biết lái xe không?” Vào thời khắc quan trọng này, Chu Minh Phong đột nhiên thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Khương Tân Tân thấp giọng hỏi.

Khương Tân Tân: "?"

Sao đột nhiên lại hỏi cô chuyện này.

Cô biết lái xe, lúc vào đại học đã thi bằng lái rồi, hai mươi lăm tuổi còn tự mình mua hai chiếc xe, cầm bằng cũng thời gian lâu rồi, ngó quanh cũng không tính là lái xe lão làng nhưng tuyệt đối không phải sát thủ xa trường.

Cô thành thật trả lời: “Biết.”

Chu Minh Phong gật đầu, đưa chìa khóa xe cho cô, dịu dàng nói: "Muộn rồi, em giúp tôi đưa hai người họ về trước có được không?"

Khương Tân Tân: “…?”

Vì thế anh muốn để cô rời đi để cho nam chính đây một bài học hay sao?

Anh không muốn cô nhìn thấy mặt bạo lực của anh à?

Không muốn mẹ kế bao che khi con trai bị đánh?

Khương Tân Tân suy nghĩ một chút, nếu cô không chịu, Chu Minh Phong cũng sẽ cho người khác đưa hai đứa nhỏ này về, đến lúc đối mặt với hai cha con nhà này… nghĩ đến hình ảnh đẹp kia, cô vẫn nên chạy thoát thân thôi.

Cô sợ anh sẽ hối hận nếu trả lời chậm, nên cô vội vàng nói: "Được, được!"

Trên khóe môi Chu Minh Phong có một nụ cười nhàn nhạt, "Phiền em rồi." 
Chương kế tiếp