Xuyên thành mèo con trong lòng Ma Tôn phản diện

Chương 6.2: Giết Cơ Vô Ưu
<!--StartFragment-->

Đứng ở phía trước là Minh U Vương Quân Như Chiến, mà người phía sau hắn, Thi Mân mấy ngày trước đã gặp qua —— quân sư bán tiên bán ma bên cạnh Quân Như Chiến.

Sau khi Quân Như Chiến tiến vào, trước tiên cung kính hành lễ, "Tôn chủ. ”

Cơ Vô Ưu ừ một tiếng, nhìn về phía nam nhân phía sau hắn, "Vị này là? ”

Quân Như Chiến giới thiệu, "Hồi tôn chủ, đây là thuộc hạ của thần, tên là Úc Ảnh Hà. ”

Úc Ảnh Hà cũng đi tới, hành lễ.

Thi Miểu trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.

Người này chính là Úc Ảnh Hà?

Úc Ảnh Hà trong nguyên văn chính là nam hai, còn thiếu chút nữa cùng nữ chủ song tu.

Trong nguyên văn, Úc Ảnh Hà là tiên ma hỗn huyết, hắn bán tiên bán ma, vừa chính vừa tà. Trong hậu cung mỹ nam của Dung Nguyệt Chi, ngoại trừ nam chính Bộc Đài Ngọc thì là người có khí thế cao nhất.

Ánh mắt tò mò của Thi Mân quét qua trên người Úc Ảnh Hà và Quân Như Chiến.

Trong nguyên văn không có viết về quan hệ giữa Úc Ảnh Hà và Quân Như Chiến, càng không viết hắn là thuộc hạ của Quân Như Chiến.

Hiện giờ lốp xe dự phòng số 1 và lốp dự phòng số 2 đã thiết lập quan hệ hợp tác, vậy Tu La Tràng còn có thể bảo trì giống như nguyên văn sao?

Thật ra cô rất mong được nhìn thấy Tu La Tràng.

Dưa này tuy độc, nhưng giải mệt mỏi.

Cơ Vô Ưu cũng không hỏi nhiều.

Quân Như Chiến lại nói, "Mấy ngày nay ở Ma cung quấy nhiễu thanh tu của tôn chủ, thần dự định ngày mai sẽ mang theo thuộc hạ trở về Minh U thành. ”

Cơ Vô Ưu ngón tay gõ gõ bàn, "Qua mấy ngày nữa chính là ngày tuần du ma giới, đến lúc đó Minh U Vương cùng bổn tọa đi xem một chút được không? ”

Quân Như Chiến: "... Vâng. ”

Hắn có thể nói là hắn không thể sao?

Khóe môi Cơ Vô Ưu khẽ nhếch lên, tâm tư khó phân biệt, "Minh U Vương nghỉ ngơi thật tốt, mười ngày sau, chúng ta sẽ ra khỏi cửa. ”

Quân Như Chiến: "Vâng. ”

Đi ra khỏi đại điện, Quân Như Chiến nhíu mày, "Hắn đây là có ý gì? Có phải đã biết kế của chúng ta hay không..."

"Vương gia."

Úc Ảnh Hà cắt đứt hắn, "Nơi này là Ma Cung, nhiều tai mắt . ”

Quân Như Chiến trong nháy mắt rùng mình.

Đáy mắt Úc Ảnh Hà một mảnh u ám, "Mặc kệ như thế nào, trước thuận theo tự nhiên, cũng không nên chú ý vật kia. ”

Quân Như Chiến trong lòng phẫn nộ, nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Úc Ảnh Hà, liền gật gật đầu.

...

Hai người vừa đi.

Cơ Vô Ưu ôm Thi Mân đi đến lan can đá, hắn rất nhẹ nhàng mở miệng, "Ma giới này càng ngày càng thú vị, thật chờ mong khách nhân đến ngày đó là loại quang cảnh gì, nhất định phi thường náo nhiệt. ”

Một chút sau đó, trong mắt hắn phát ra hỏa diễm nhảy nhót, xem ra lần này thật sự là rất vui vẻ.

"Đã lâu không hưởng thụ được niềm vui của Thí Tiên*."

( Thí Tiên: Giết tiên)

Thi Mân: "? ”

Cơ Vô Ưu nhấc cổ Thi Mân lên, chống lại đôi mắt màu lam kia, đột ngột mở miệng, "Mèo con, ngươi có kỳ vọng lễ vật bổn tọa tặng ngươi không? Hả? ”

Thi Mân: "... Meo meo. ”

Không dám không chờ mong.

-

Mười ngày sau, đội ngũ ma quân của ma giới chỉnh trang xong.

Thanh thế to lớn này, làm mấy giới còn lại nghị luận sôi nổi, thậm chí còn có tiên giả tự mình đến ma giới vây xem.

Tế tự hoàn tất, Cơ Vô Ưu ở trong tiếng hoan hô của đám ma dân bước lên phi thuyền.

Chiếc thuyền bay này tổng cộng lên xuống hai tầng, bề ngoài hoa lệ tinh xảo. Dẫn thuyền bay là tọa kỵ phi ký của ma giới, đây là một loại phi mã màu đen, nhưng ngày đi ngàn dặm, cánh màu đen mở ra cũng có thể che khuất bầu trời.

Ngoại trừ phi thuyền Cơ Vô Ưu ra, còn có mấy ngàn ma binh đi theo, mây đen đầy trời mênh mông cuồn cuộn.

Thi Mân nằm sấp trên vai Cơ Vô Ưu, trợn mắt há hốc mồm nhìn đội ngũ tuần du khí thế như cầu vồng này.

Hiệu ứng điện ảnh tiêu tốn hàng chục triệu này, cô đã nhìn thấy trong thực tế.

Lúc này, kèn đã vang lên.

- Tôn chủ xuất hành ——"

- Tôn chủ xuất hành ——"

Phi ký dang rộng đôi cánh, chậm rãi kéo thuyền bay dọc theo phía đông.

Điểm dừng chân đầu tiên của chuyến đi là Tang Kỳ châu

Với tốc độ của Phi Ký, đại khái khoảng năm ngày là có thể đến được.

Tang Kỳ dựa lưng vào một mỏ vàng bạc lớn nhất Ma vực, rèn binh khí lạnh, phát triển kinh tế, là châu giàu có nhất thập nhị ma vực. Năm đó các ma vực chiến tranh không ngừng, Tang Kỳ vương dựa vào điều kiện độc đáo, để Tang Kỳ tránh khỏi chiến hỏa.

Sau đó thiếu niên Ma tôn hiện thế, hắn cũng là người đầu tiên giao hảo.

Tầng hai phi thuyền là nơi Cơ Vô Ưu nghỉ ngơi, bố trí cũng tương đối hoa quý khí phái.

Thi Miểu tò mò nằm sấp trên bệ cửa sổ, quan sát cảnh tượng bên ngoài thuyền bay.

Giờ phút này, bọn họ cách mặt đất ước chừng cao hơn mười thước, ma dân vui mừng trên mặt đất cũng dần dần co lại thành một đoàn nhỏ.

Nàng ghé vào cửa sổ nhìn một lát, liền nghe thấy thanh âm Thanh Già.

"Tôn chủ, Ma cung đã dựa theo chỉ thị của ngài bố trí rồi."

"Ừm."

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt đáp một tiếng.

Thanh Già không đi, nàng nghi hoặc nói, "Còn có mấy ngày, chính là ngày Ngọc Tang Quả trưởng thành, đến lúc đó ngài không ở trong cung..."

Nếu Ngọc Tang Quả bị Tiên giới cướp đi, làm sao bây giờ?

Trong con ngươi Cơ Vô Ưu rốt cục có một tia thần thái, mơ hồ lộ ra chút hưng phấn, "Bọn họ, không có bản lĩnh kia. ”

Thi Mân: "..."

Hảo gia hỏa, ma tôn nói chuyện chính là đại khí.

Thanh Già cúi đầu, "Vâng. ”

Thanh Già liền đi xuống.

Cơ Vô Ưu triệu Thi Mân đến bên người, tâm tình có chút sung sướng xoa xoa lông của nàng.

Nàng đại khái biết ma tôn đang cao hứng cái gì ——

Ngày Tiên giới đến cướp Ngọc Tang Quả, chính là ngày Thí tiên của hắn.

Thanh Già rời đi không lâu, tầng hai vang lên tiếng gõ cửa, "Tôn chủ, nô tỳ đến đưa thức ăn cho mèo. ”

Thanh âm này trống rỗng, Thi Mân nghe được một thân nổi da gà.

Nó giống như móng tay nhẹ nhàng cạo qua bàn.

"Vào đi."

Sau khi cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một thị nữ đẫy đà, nàng cúi đầu, cung kính đem thức ăn đặt lên bàn.

Nữ nhân này - đi bộ như một con robot.

Thi Mân tò mò nhìn chằm chằm vào cô.

Thị nữ hình như không chú ý tới ánh mắt Thi Mân, đột nhiên, nàng rút ra đoản kiếm tùy thân, đoản kiếm kia trong nháy mắt liền dấy lên ánh sáng màu xanh đen, sau đó thẳng tắp hướng Cơ Vô Ưu đâm tới.

"Méo!"

Thi Mân hét lên một tiếng.

Thị nữ cũng không vì tiếng mèo kêu mà dừng lại, trong miệng nàng vẫn nỉ non, giống như là đang nói chuyện, lại giống như đang niệm chú.

Đao kia cũng không có đụng phải Cơ Vô Ưu.

Thân hình hắn dời đi, trong nháy mắt biến mất, sau đó lại trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau thị nữ.

"Không tự lượng sức mình."

Thị nữ kia phản ứng lại, ánh mắt nàng chuyển động nhìn chằm chằm Cơ Vô Ưu.

Thi Mân lúc này mới thấy rõ dung mạo của nàng —— sắc mặt trắng bệch, ánh mắt chính là hai cái hắc động, không có con ngươi, càng không có mắt trắng, cánh môi đỏ thẫm, giống như là vừa mới hút máu.

Bộ dạng này giống như một nữ quỷ trong phim kinh dị.

Nàng cười cười, chung quanh nổi lên một tầng sương đen, sương đen kia trong nháy mắt đem Cơ Vô Ưu bao vây lại.

Thi Mân ngược lại không lo lắng cho Cơ Vô Ưu, một đại ma đầu có thể lay động thiên địa không có khả năng bị một nữ quỷ giết chết.

Nữ quỷ kia lại bắt đầu âm trầm nỉ non.

"Phanh."

Tiếng nổ vang lên.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thi Mân, bất quá mới nửa giây, làn sương đen kia đột nhiên nổ tung, phi thuyền cũng ảnh hưởng bởi trùng kích, rung lắc dữ dội.

Ngay sau đó, Cơ Vô Ưu hiện thân trong sương đen, vẫn như trước một bộ dáng vân đạm phong khinh. Mà thân thể thị nữ không người không quỷ kia đã chia năm sẻ bảy.

Kỳ lạ thay, cơ thể nàng ta đã bị chia thành một cách như vậy và không chảy máu.

Thi Mân mạnh dạn tiến lên.

Một thi thể chỉ có đầu kia, miệng đỏ như máu khép lại, lẩm bẩm tự nói như máy móc ——

"Giết Cơ Vô Ưu."

"Giết Cơ Vô Ưu."

 

<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp