Xuyên thành mèo con trong lòng Ma Tôn phản diện

Chương 9.2: Ái đồ tình thâm
<!--StartFragment-->

Cơ Vô Ưu còn chưa rời khỏi Tiên Vân tông, hắn ôm Thi Mân đi dạo chung quanh, giống như đi dạo hậu hoa viên  Ma cung vậy.

Thi Mân: "..."

Hắn thật sự không sợ trời không sợ đất.

"Meo!"

Thi Mân thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.

Cơ Vô Ưu nghe hiểu ý tứ của nàng, không khỏi chậc chậc một tiếng, hai tay xốc nách nàng lên, chống lại ánh mắt của nàng, "Đừng nóng vội nha, còn có thể có người tới tìm bổn tọa. ”

"Meo meo?"

Vừa dứt lời, cách đó không xa một nữ tiên áo xanh ngự kiếm đến.

Nữ tiên dung mạo cũng được coi là thanh tú, nhưng đặt ở tiên giới thì dung mạo của nàng ta có đôi chút bình thường .

- “Cơ Vô Ưu!”

Nữ tiên dừng lại trước mặt Cơ Vô Ưu, lớn tiếng nói, "Hôm nay ta muốn chém chết tên ma đầu nhà ngươi, thay trời hành đạo! ”

Thi Mân: "..."

Nàng cũng có thể nhìn ra tu vi nữ tiên này, đại khái ở trình độ Thiên Tiên trung kỳ.

Không, em gái à em có ăn tỏi* không? Khẩu khí cũng quá lớn rồi.

( Ăn tỏi: ám chỉ việc chơi ma túy quá liều á)

Cơ Vô Ưu không giận mà cười, hắn rũ mắt nhìn kiếm trong tay Nữ Tiên một cái, "Lăng Tiêu Kiếm. ”

Hắn dừng một chút, "Ngươi là người Của Bộc Đài Ngọc? ”

Nữ tiên kiêu ngạo nâng cằm lên, "Ta là đồ đệ duy nhất của chưởng môn. ”

Thi Miểu trong lòng oa một tiếng.

Đây là nữ chủ à?

Vậy nàng một chút cũng không kỳ quái vì sao Dung Nguyệt Chi khẩu khí lớn như thế.

Trong cổ văn từng có Mary Sue kiêm nữ chủ năng lực chính mình không đủ, còn muốn đi khiêu chiến cường quyền, tự cho là đúng gây họa sau đó, gián tiếp hại chết không ít người vô tội.

Quan trọng nhất là, mỗi lần nàng phạm sai lầm, chẳng những không biết sai liền sửa, còn lần sau tái phạm.

Dung Nguyệt Chi chính là nữ chủ Mary Sue tiêu chuẩn.

Cơ Vô Ưu ồ một tiếng.

Sau đó, trong mắt hắn xuất hiện một tia tiếc hận, "Đáng tiếc, Lăng Tiêu Kiếm này phải ở trong tay người có thực lực mới có thể phát huy lực lượng nên có. ”

Nói cách khác, nàng không thể.

Dung Nguyệt Chi sắc mặt đỏ lên, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, tức giận cắn chặt môi. Một tia kiếm quang liền vung tới.

Cơ Vô Ưu đều khinh thường cùng nàng đánh, dễ dàng tránh thoát công kích của Dung Nguyệt Chi.

Dung Nguyệt Chi cho rằng hắn sợ Lăng Tiêu Kiếm, càng thêm ra sức công kích.

Mấy chiêu hạ xuống, Cơ Vô Ưu vẫn nhàn nhã đi bộ như trước, mà Dung Nguyệt Chi đã chống đỡ không nổi. Hắn lười biếng ngáp dài, "Bổn tọa mệt mỏi, không muốn chơi nữa. ”

Trong con ngươi Cơ Vô Ưu xuất hiện một tia tàn nhẫn, lúc trước trêu chọc nàng ta, hiện tại hắn thật sự động sát tâm.

Lòng bàn tay hắn xuất hiện một tia lửa màu lam, hướng Dung Nguyệt Chi đánh tới.

Dung Nguyệt Chi tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bóng dáng Của Bộc Đài Ngọc.

Nhưng mà một chưởng trong dự liệu cũng không rơi vào trên người nàng, nàng bị một người trong trẻo lạnh lùng ôm lấy.

Dung Nguyệt Chi mở mắt ra, nhìn thấy mình đang ở trong ngực Bộc Đài Ngọc, nàng mừng rỡ như điên.

- Sư phụ!

Nàng liền biết mỗi lần mình gây rắc rối, đều có sư phụ bảo hộ nàng.

Bộc Đài Ngọc không trả lời, mà là phun ra một ngụm máu.

Vừa rồi một chưởng kia của Cơ Vô Ưu, hắn thay Dung Nguyệt Chi chịu.

- Sư phụ!

Dung Nguyệt Chi nhất thời đỏ mắt.

Cơ Vô Ưu kinh ngạc oa một tiếng, "Chưởng môn Bộc Đài đối với đồ đệ quả nhiên quan tâm. ”

Bộc Đài Ngọc giống như bị giọng điệu này của hắn làm tức giận, lần thứ hai phun ra máu.

Dung Nguyệt Chi sợ tới mức hoa nguyệt thất sắc, hướng Cơ Vô Ưu hô to, "Cơ Vô Ưu, ngươi lại đả thương chưởng môn Tiên Vân tông! Ngươi không sợ bị Tiên giới đuổi giết sao? ”

Thi Mân: "..."

Cơ Vô Ưu cười khẽ, "Tiên tử, ngươi cũng phải nhìn kỹ, đả thương hắn cũng không phải là bổn tọa, mà là ngươi. ”

Dung Nguyệt Chi sắc mặt trắng bệch, "Cái gì?! ”

Cơ Vô Ưu: "Nếu như không phải ngươi tự chủ trương trộm Lăng Tiêu Kiếm của Bộc Đài Ngọc, lại không biết điều khiêu chiến bổn tọa, Bộc Đài Ngọc cũng sẽ không vì ngươi đỡ một chưởng kia, cũng sẽ không bị thương. ”

"Cho nên người hại hắn bị thương là ngươi, tiểu đồ đệ hắn yêu nhất."

"Meo!"

Thi Mân trong lòng giơ ngón tay cái lên cho Cơ Vô Ưu.

Cơ Vô Ưu hài lòng sờ sờ lông mèo màu trắng của Thi Mân, "Nhìn kìa, Tiểu Bạch nhà ta cũng nhìn không nổi. ”

Dung Nguyệt Chi sắc mặt trắng bệch.

Cơ Vô Ưu tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, hắn chậc chậc hai tiếng, "Nhìn bộ dáng này, tiên tử cũng là đến từ ma giới nha. ”

"Được rồi, khi quay lại bổn tọa liền để tả lệnh sứ đem công lao của ngươi ghi chép."

Thi Mân: "..."

Người có thể, đảo ngược trắng đen đệ nhất ma giới.

Dung Nguyệt Chi lắc đầu như trống bỏi, khóc đến lê hoa đái vũ, "Sư phụ, con không có, con không phải là người ma giới, con... Con chỉ muốn giúp người. ”

Sắc mặt Bộc Đài Ngọc trắng bệch, không còn chút huyết sắc.

"Sư phụ, người tin tưởng con, con thật sự không liên quan đến ma giới, sư phụ."

Bộc Đài Ngọc nhìn về phía Cơ Vô Ưu: "Ma tôn, chuyện hôm nay chúng ta đã thanh toán xong, ngươi cướp những công pháp kia, ta không truy cứu. Đả thương ta, ta cũng có thể coi như không sao cả, chỉ cầu ngươi không được thương tổn tính mạng của Nguyệt Chi. ”

Hắn biết, Ma Tôn Cơ Vô Ưu từ trước đến nay không từ thủ đoạn, cho dù có mình che chở, chỉ cần hắn muốn, Nguyệt Chi nhất định sẽ chết.

Hiện tại thực lực của mình, còn không thể cùng hắn cứng đối cứng, hết thảy chờ chưởng sư tỷ bế quan trở về rồi nói sau.

Cơ Vô Ưu bát quái nói: "Chưởng môn Bộc Đài ái đồ tình thâm, thật sự làm bổn tọa cảm động. ”

Thi Mân: "..."

Bộc Đài Ngọc: "..."

Dung Nguyệt Chi sắc mặt đỏ lên.

Cơ Vô Ưu cười cười, "Được rồi, nể tình của chưởng môn Bộc Đài, bổn tọa sẽ không truy cứu. ”

"Vậy bổn tọa liền đi trước."

Bộc Đài Ngọc đưa tay, "Mời. ”

Cơ Vô Ưu cưỡi mây rời đi.

Hắn ôm Thi Mân chậm rãi phi hành về phía Ma Cung.

Tiên Vân Tông này thật lớn, khi đi ngang qua một kiến trúc kim bích huy hoàng, hắn đột nhiên dừng bước, con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy.

"Meo."

Cơ Vô Ưu đè lại Thi Mân, từ trên mây đáp xuống, cuối cùng dừng lại trước tòa kiến trúc kim bích huy hoàng kia.

Thi Mân nhìn về phía tấm biển điện đường ——

Thanh Túc Điện.

Cô nhớ lại trong đầu.

Hình như là động phủ chưởng giáo chân nhân.

Vừa nghĩ như vậy, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng đệ tử nói chuyện.

"Cơ Vô Ưu kia cũng quá vô pháp vô thiên, đem Tiên Vân tông chúng ta coi là cái gì?!"

"Hắn sẽ không cao hứng quá lâu, Chưởng Giáo chân nhân lập tức sẽ xuất quan, đến lúc đó nhất định sẽ vì chúng ta phân ưu."

"Cũng đúng, Chưởng Giáo chân nhân có chín giọt long huyết, đối phó với một Cơ Vô Ưu còn không phải dễ như trở bàn tay sao?"

“......”

Thi Mân mở to hai mắt.

Long huyết?

Nàng không khỏi nhìn về phía Cơ Vô Ưu, trong đầu hiện ra bộ dáng khí phách mà ngạo nghễ trước vạn vật khi hắn biến trở về nguyên hình.

Tất cả đều là rồng.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

 


<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp