Xuyên thành mèo con trong lòng Ma Tôn phản diện

Chương 5.1: Thịt mèo khô
Tóm tắt nội dung: Mèo con không biết gì hết ...

Sau khi trở lại Ma Điện, cảnh tượng Quân NChiến bóp chết chuột con, còn ở trong đầu Thi Mân thật lâu không tan.

Đây là tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, cũng không phải là xã hội "ngươi yếu ngươi có lý".

Cô may mắn tìm nhân vật phản diện làm chỗ dựa vững chắc.

Tuy rằng BOSS này đôi khi cũng âm tình bất định.

Cơ Vô Ưu đem Thi Mân ôm vào trong ngực, lười biếng tựa vào giường khắc gỗ khắc hoa, động tác nhẹ nhàng vuốt cằm nhỏ của Thi Mân, "Một màn vừa rồi, Tiểu Bạch có thấy được không? ”

Thi Mân: "..." Nhìn thấy.

Cơ Vô Ưu như bị bệnh thần kinh nở nụ cười, "Nếu Tiểu Bạch không nghe lời, cũng là kết cục như vậy nha. ”

Hắn rõ ràng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất, ôn nhu nhất, nhưng ý tứ trong lời này, không rét mà run.

Nàng nhớ tới Cố Ngọc Hi, nữ phụ số 3.

Ô ô ô nàng không muốn biến thành huyết vụ đâu QAQ.

Thi Mân nhu thuận chân chó cọ cọ ngực Cơ Vô Ưu.

Ta đã ngoan như vậy, ngươi không thể giết ta.

Nàng lấy lòng meo meo vài tiếng.

"Tiểu Bạch ngoan."

Cơ Vô Ưu tiếp tục nhẹ nhàng vuốt lông cô, "Bổn tọa hiện tại còn luyến tiếc ngươi. ”

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ma giới không ai dám khi dễ ngươi."

Thi Mân lại cọ cọ bàn tay hắn.

Nguy cơ được giải trừ, Thi Mân trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tư Cơ Vô Ưu này thật sự là quá khó đoán.

Ma giới đã tiến vào đêm khuya, động tác của Cơ Vô Ưu cũng dần dần chậm lại, trên bầu trời đêm, vầng trăng tròn kia một lần nữa chui ra khỏi tầng mây, ánh trăng chảy đầy đất, toàn bộ đại điện cực kỳ an tĩnh.

Thi Miểu thấy Cơ Vô Ưu ngủ, thật cẩn thận di chuyển thân mèo.

Nàng vừa mới từ trong ngực hắn lẻn ra ngoài, còn chưa kịp chạy, lại bị Cơ Vô Ưu đè trở về trong ngực.

"Còn chạy sẽ biến ngươi thành thịt mèo khô."

Thi Mân: "..."

Không chạy, không chạy.

Đánh chết cũng không dám chạy huhu.

...

Ngày hôm sau, khi Thi Miểu tỉnh lại, Cơ Vô Ưu sớm đã không ở bên cạnh, nàng duỗi thắt lưng, nhảy xuống giường, bước ra khỏi tẩm điện.

Trong thư phòng loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.

Nàng theo thanh âm đi qua——

Cửa thư phòng mở rộng, Thanh Yểm cung kính đứng ở trước bàn làm việc, "Tôn chủ, chuyện tuần du..."

Lời này của hắn còn chưa nói hết, đã bị Cơ Vô Ưu cắt đứt.

"Lại đây."

Thanh Yểm theo tầm mắt Cơ Vô Ưu nhìn qua, không biết từ khi nào, tân sủng gần nhất của tôn chủ đã nửa ngồi xổm ở cửa. Con mèo kia nghiêng đầu, tò mò nhìn vào bên trong, bộ dáng ngây thơ đáng yêu.

Con mèo nghe thấy tiếng gọi, bước chân ngắn đi vào, sau đó nhảy lên vòng tay của tôn chủ.

"Tôn chủ."

Thanh Yểm cung kính hô lên.

Cơ Vô Ưu vuốt ve lông mèo mềm mại, "Lần này du ngoạn sớm nửa tháng. ”

Tuần du Ma giới Thi Mân biết, trong nguyên văn từng có miêu tả.

Tuần du là một chuyện trọng đại của ma giới, mỗi trăm năm một lần, đến lúc đó ma tôn sẽ cưỡi phi ký*tuần tra ma giới mười hai vực, đại khái phải hao phí thời gian khoảng một tháng.

(phi ký: ngựa bay)

Vừa vặn trận du ngoạn trong nguyên văn kia đã bị Dung Nguyệt Chi gặp phải.

Thanh Yểm giật mình, "Thế nhưng,"

Cơ Vô Ưu cắt ngang hắn, "Đem tin tức thả ra, liền nói sau khi kết thúc tuần du bổn tọa, muốn mang theo mèo nhỏ đi vân kính chơi vài ngày. ”

Thanh Yểm đem lời muốn nói nuốt trở về, "Vâng. ”

Hắn vừa chuẩn bị đi xuống, lại bị Cơ Vô Ưu gọi lại, "Lần này tuần du mang theo nhiều ma binh, để cho bốn giới khác cũng biết. ”

Thanh Yểm tuy rằng không rõ dụng ý của Cơ Vô Ưu, nhưng vẫn tuân theo.

Sau khi nói xong sự tình, Thanh Yểm rất nhanh liền đi xuống, chuyện bố trí ma binh vẫn là do hắn lo liệu.

Cơ Vô Ưu mở bản đồ ra.

Bản đồ này miêu tả chi tiết mười hai vực ma giới, ma cung nằm ở góc trên bên phải của bản đồ, biểu thị thống nhất ma giới. Lần tuần du này xuất phát từ Ma Cung, đi dọc theo phía đông, sau đó từ phía nam trở về.

Ngón tay Cơ Vô Ưu khẽ điểm bản đồ, đôi môi mỏng hơi cong lên, mang theo một chút ý cười âm ngoan, "Lần tuần du này, cũng không biết có bao nhiêu tiên nhân muốn đến ma giới làm khách. ”

Nghe hắn nói như vậy, Thi Mân không khỏi da đầu tê dại.

Hắn là cố ý đặt ra một cái bẫy cho Tiên giới đúng không?

Thanh Yểm đi xuống không bao lâu, Thanh Già liền tiến vào, nàng mang tới thức ăn và nước uống.

Thanh Già đã biết Thi Mân là một con mèo phàm, thịt linh thú kia nàng căn bản cắn không nổi, cho nên mỗi lần đưa lên thức ăn đều đã xử lý trước.

Thi Mân ăn no uống đủ, ở trên giường Cát Ưu nghỉ ngơi.

Ngày tháng làm mèo quá thoải mái.

Có ăn có uống, còn có người hầu hạ.

Nàng vừa mới nằm không bao lâu, đã bị Cơ Vô Ưu mạnh trêu chọc tay đánh thức.

Nếu làcon senkhác, nàng liền tức giận!

Thi Mân tính tình tốt mặc kệ hắn.

Cơ Vô Ưu đặt tay lên đầu mèo của nàng, không nặng không nhẹ nhéo nhéo, "Phàm nhân thọ mệnh bất quá trăm năm, quang hoa như chớp mắt, thời gian trăm năm bất quá rất ít ỏi. Tiểu Bạch, bổn tọa thích ngươi, ngươi nguyện ý ở lại Ma cung cùng bổn tọa hay không. ”

Lời này của hắn căn bản không có đường thương lượng.

"Nếu Tiểu Bạch không đáp, vậy bổn tọa coi như là ngươi đồng ý."

Thi Mân: "..."

Cô ấy dám nói không đồng ý.

Phàm là lúc này nàng đáp lại một tiếng "Không", bàn tay lạnh như băng của hắn rõ ràng, có thể trong nháy mắt bóp nát đầu nàng.

Khí tức tử vong từ đầu truyền đến đốt sống đuôi, Thi Mân trong lòng rùng mình một cái, khéo léo cọ cọ tay hắn.

Cơ Vô Ưu bật cười, "Lúc này mới ngoan. ”

Hắn dừng một chút, đôi môi mỏng khẽ mở ra, "Đợi thêm nửa tháng nữa, bổn tọa tặng Tiểu Bạch một món quà, được không? ”

Thi Mân: "... Meo meoo. ”

Ô ô ô nàng không muốn.

...

Thi Mân ở ma giới làm mèo, cuộc sống trôi qua vui vẻ

Chính là thời điểm Cơ Vô Ưu muốn chọc nàng, nàng không thể có nửa điểm cao lãnh của một Hoàng Thượng với sen.

Nửa đêm, bóng đêm nồng đậm.

Thi Mân không có nửa điểm buồn ngủ.

Mèo con đều là động vật đi đêm, cô cũng không ngoại lệ, vừa đến buổi tối tinh thần cô phấn chấn.

Thi Mân dùng móng vuốt thật cẩn thận chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Cơ Vô Ưu.

"Meo meo?"

Thấy hắn không có phản ứng, Thi Mân liền lặng lẽ nhảy xuống giường.


<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp