Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 15
Lần thứ hai livestream, tâm trạng Dư Huyễn Tình vẫn hơi căng thẳng y như trước đó, có điều lần này ngoài căng thẳng còn xen lẫn cả một chút cảm kích nữa. Ngoại trừ những con rái cá biển đang trong độ tuổi dậy thì cô gặp vào hai ngày trước, tất cả những con vật cô gặp về sau đều rất hiền lành. Điều đó khiến cho nỗi sợ hãi lúc ban đầu của cô về thế giới xa lạ này vơi đi một nửa.

Dư Huyễn Tình hít vào một hơi thật sâu, chào hỏi với màn hình:

- Chào buổi tối.

Vài phút trước khi Dư Huyễn Tình livestream, đội cứu hộ vừa rời đi là lập tức cắt nối đơn giản đoạn ghi hình của quá trình cứu viện lần này rồi đăng lên, cũng xác nhận rằng rái cá biển không sao cả, hiện giờ vô cùng an toàn. Rất nhiều cư dân mạng chú ý việc này ở trên mạng bỗng thở phào một hơi.

Đội cứu hộ tiếp xúc gần gũi với Dư Huyễn Tình và toàn chỉa máy ghi hình vào mặt cô hòng quay thật nhiều video, như là có ý khoe khoang vậy. Mỗi video cứu hộ được đăng lên thì cách vài giây là có một cảnh quay cận cảnh rái cá biển. Cái chân trước vừa vụng về vừa đáng yêu của rái cá biển, lớp đệm chân mềm mại, cái bụng xù lông có chút lộn xộn. Đôi tai thỉnh thoảng còn run lên, đôi mắt đen bóng, và có cái chân nhỏ vểnh lên. Kỹ thuật của tiên cá phụ trách mảng quay chụp cũng không tệ, rái cá biển vốn đáng yêu tám phần mà qua đoạn ghi hình này bỗng cảm thấy đáng yêu tận mười hai phần. Ánh đèn mờ mờ dịu dàng làm rái cá biển trông giống như một bé búp bê đồ chơi cỡ lớn, ước gì có thể ôm về nhà giấu đi ngay bây giờ.

Bởi vì kỹ thuật quay chụp quá đỉnh nên đoạn ghi hình này nhanh chóng khiến rất nhiều người yêu thích rái cá biển chìm vào điên cuồng, cũng hấp dẫn người qua đường vốn không để ý đến việc này tiến vào xem. Không đợi bọn họ xem rái cá biển qua mạng cho đủ, bỗng nghe nói em rái cá biển này đang livestream. Với suy nghĩ xem thử coi thế nào, nên có không ít người qua đường cũng bấm vào phòng livestream.

Sau khi Dư Huyễn Tình nói xong câu đầu tiên bỗng thấy số người trong phòng livestream nhanh chóng tăng từ hàng triệu lên đến hàng chục triệu, chỉ trong vòng vài phút mà lượng khán giả xem live đã dao động khoảng mấy chục triệu. Cô còn tưởng phòng livestream bị bug gì chứ, sau đó mới sực nhớ ra có lẽ thế giới này sẽ không xuất hiện thứ như vậy đâu, số khán giả xem livestream đều là thật cả.

Nhiều người quá, cô chưa từng gặp trường hợp nào quy mô như thế. Cũng may không phải đối mặt ngoài đời thật nên mới không đến mức khiến cô mắc phải sơ suất. Dư Huyễn Tình hít vào một hơi thật sâu, chắp hai chiếc móng vuốt nhỏ lại cho đệm thịt dán vào nhau rồi xá vài cái với màn hình.

- Cảm ơn sự yêu thích và quan tâm của mọi người, tôi không bị ảnh hưởng gì bởi cơn bão cả, bây giờ rất an toàn. Vừa rồi đội cứu hộ đã tới.

- Lần đầu tiên livestream nên không có kinh nghiệm gì, xin hãy thông cảm nhiều hơn. Tôi sẽ cố gắng thể hiện tài năng cho mọi người xem, tạo ra càng nhiều buổi livestream thú vị hơn.

Dư Huyễn Tình luôn nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, không thể ngày nào cũng để khán giả xem cô ăn uống rồi ngủ được. Một lần hai lần thì không sao, nhưng xem lâu rồi chắc chắn sẽ rất nhàm chán. Tạm thời cô chỉ có thể làm một streamer mukkbang không đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Lúc này bình luận trong phòng livestream xẹt qua vun vút, nhanh đến nỗi chỉ còn lại tàn ảnh, hoàn toàn không thấy rõ nội dung bình luận. Nếu cô mà nhìn thấy nội dung thì chắc chắn sẽ phát hiện ngoại trừ hò hét rái cá biển thật đáng yêu thì khán giả còn nói không cần cô thể hiện tài năng gì cả. Có mặt ở đây là đủ rồi, cần gì đến tài năng chứ, họ không muốn xem rái cá biển thể hiện tài năng!

Hiện tại Dư Huyễn Tình lên đây chỉ để báo bình an, báo bình an xong rồi cũng định tắt livestream, nhưng thấy khán giả không ngừng tiến vào nên hơi tiếc không muốn tắt livestream đi. Chủ yếu là bắt đầu từ giây phút ấy cứ liên tục được tặng quà, hiệu ứng cá con và tôm con vẫn không ngừng nhảy nhót ở bên góc màn hình. Khán giả có thể tự quyết định mức quà tặng, có rất nhiều người cảm thấy thú vị nên tặng cho 1 hải tệ. Mấu chốt là do đội ngũ của streamer quá khổng lồ, người thích streamer cũng cả đống, mỗi một khán giả đều tặng thật nhiều quà thưởng, tặng nhiều hơn nữa cũng kham không nổi nên tặng 1 hải tệ là chuyện rất bình thường. Tuy nhiên, với lượng khán giả đông đúc thì quà tặng được tích lũy thành một con số khá khả quan.

Dư Huyễn Tình mỉm cười với màn ảnh, khóe miệng cong lên một cách đáng yêu, đôi mắt cũng nheo thành một cái khe nhỏ. Cô hơi ngẩng đầu nhìn khu bình luận, quyết định tương tác với khán giả một chút rồi mới tắt livestream. Bình luận được chuyển đổi thành âm thanh và cũng chỉ vang lên ở bên tai cô, sẽ không bị khán giả nghe thấy. Dư Huyễn Tình nghe một hồi. không khỏi ngơ ngác.

- Mọi người không cần tôi biểu diễn tài năng gì, chỉ cần sinh hoạt như bình thường là được rồi sao? Nhưng mà sinh hoạt của tôi chán ngắt à.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, khán giả xem livestream nhao nhao an ủi.

[ Không chán chút nào, chúng tôi chỉ thích xem như vậy thôi. ]

[ Bé rái cá biển đừng lo, em làm gì chúng tôi cũng thích! ]

[ Đúng đúng đúng, đừng biểu diễn mấy cái phức tạp màu mè kia, nhìn chán hết cả rồi. Em chỉ cần sinh hoạt bình thường là được. ]

[ Sau này có thể livestream mỗi ngày được không, không mong gì khác, chỉ mong mỗi ngày được xem livestream là tốt lắm rồi, dù chỉ có một tiếng cũng được. ]

Dư Huyễn Tình cảm động, cô gật đầu nói:

- Vậy được rồi, trước khi chưa nghĩ ra nên live gì thì sẽ livestream về cuộc sống sinh hoạt thường ngày.

Điều này khiến cô cảm thấy livestream không chỉ là vì kiếm tiền, mà còn có thể giao lưu với rất nhiều người cũng như được rất nhiều người yêu thích, khiến cô cảm thấy biến thành rái cá biển cũng không phải là chuyện gì tồi tệ, ngược lại thật vui vẻ và thỏa mãn.

Sau khi trả lời một vài câu hỏi của khán giả thì đã livestream được khoảng nửa tiếng rồi. Cô vẫy móng vuốt với màn hình, không chút do dự tắt livestream trong sự níu kéo của mọi người. Ngay lúc cô tắt livestream, thứ hạng của phòng livestream nhảy thẳng đến trang đầu của khu dành cho người mới, khó khăn lắm mới chen vào vị trí cuối của trang đầu. Đây là thành tích xưa nay chưa từng có, nhưng mỗi lần có thể tiến thêm một bước thì cô lại dừng lại. Không phải Dư Huyễn Tình không thèm để ý, chẳng qua cô không rõ chuyện này lắm, cũng không có ai giải thích cho cô.

Sau khi tắt kênh livestream, cô bèn ngồi xổm sau màn hình và vui vẻ tính toán tổng quà tặng hôm nay. Bởi vì thời gian livestream quá ngắn cũng như không phải tất cả người xem đều tặng quà, hơn nữa không có ai tặng quà giá trị cao nên tính ra cũng không được nhiều lắm. Đối với số lượng khán giả xem livestream khổng lồ và người khác thì bao nhiêu đây không đáng là bao thật, nhưng đối với Dư Huyễn Tình thì nó lại là một số tiền rất lớn. Một trăm nghìn hải tệ, lúc này số tiền gửi qua tài khoản của cô tận một trăm nghìn hải tệ.

Dư Huyễn Tình lăn mạnh hai vòng, chân sau vỗ bộp bộp xuống đất, hưng phấn đến nỗi cả ngôi nhà cũng đong đưa theo cô, không biết còn tưởng là có sóng thần nữa chứ. Tất cả những thứ này đều là thân phận rái cá mang đến cho cô, nếu xuyên thành một tiên cá, cô đã sớm bị bao phủ trong đại dương mênh mông không thấy bóng dáng rồi.

Dư Huyễn Tình lại lần nữa cảm ơn thân phận của mình từ tận đáy lòng, cô yêu rái cá biển, trên đời này không có động vật nào đáng yêu hơn rái cá biển! Đương nhiên loại trừ mèo ra, đáng tiếc hình như thế giới này không có mèo, đúng là một tiếc nuối lớn.

Bởi vì quá phấn khích nên một lúc lâu sau Dư Huyễn Tình mới chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn mở màn hình lên mạng xem thật lâu. Lúc trước không có tiền nhìn thấy gì cũng muốn mua, hiện giờ trong tay có tiền rồi nhưng lại không biết nên mua món gì. Trông món nào cũng cần thiết, rồi có vẻ cũng không cần lắm. Đồ vật thiết yếu đã có đội cứu hộ cho cô hết rồi, không thiếu đồ ăn mà cũng đã có nhà để ở.

Suy nghĩ một hồi, Dư Huyễn Tình mới nhớ phải mua quà cho người cá. Cô chẳng có chút kinh nghiệm tặng quà gì cả, tìm tòi nửa ngày cũng không biết nên tặng gì. Trong lúc nhất thời, Dư Huyễn Tình rơi vào mông lung.

Cô tắt màn hình rồi mở cửa nhìn ra bên ngoài, ánh trăng sáng ngời, mặt biển gợn sóng, nhưng không nghe thấy tiếng của Mặc Cửu. Khi đội cứu hộ đến, hắn có xuất hiện được một lần ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng biến mất, hình như lúc ấy có chuyện gì đó muốn nói với mình.

- Này, anh còn ở đó không?

Nửa người Dư Huyễn Tình thò ra khỏi nhà và hô, lông xù ở cằm và ngực bị nước thấm ướt một mảng. Đến bây giờ hai người còn không biết tên của nhau, chỉ có thể gọi bằng “này”.

- Anh đi rồi sao?

Không có ai đáp lại, bên tai không nghe thấy tiếng nước đặc trưng nào cả, hình như là đi thật rồi. Dư Huyễn Tình có chút mất mát.

- Nếu anh muốn ăn mớ cá ngoài kia thì đến mà lấy nha, tôi chừa lại cho anh đó. Tôi ngủ trước đây, ngủ ngon nhé.

Dư Huyễn Tình cũng không đóng cửa, chống tay lên má rồi nhắm mắt lại và ngủ với tư thế này. Sau khi cô ngủ, Mặc Cửu vốn đã đi xa bỗng lặng lẽ nhô đầu ra khỏi nước, hắn cau mày nhìn chằm chằm rái cá biển con ở trong nhà nhỏ. Hắn lại chuyển tầm mắt sang số cá trong thùng, bây giờ cô có rất nhiều bạn, cũng có rất nhiều người cho cô đồ ăn, đã không cần mình giúp nữa rồi. Hắn không biết cảm xúc kích động trong lòng là gì, hắn không đụng vào số cá ấy mà nâng tay lên đặt một chiếc vỏ sò hình ngũ giác màu đỏ tươi lên trên chiếc thùng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa nhà của rái cá biển.

Dư Huyễn Tình đã ngủ say, không nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Mặc Cửu vươn mu bàn tay chạm nhẹ vào nhúm lông xù trên bụng cô rồi lại nhanh chóng rút về, không thấy rái cá có phản ứng gì cả.

Ban ngày có rất nhiều người nắm tay và ôm cô. Mặc Cửu nhớ lại chuyện này, bàn tay vừa mới rút về rồi lại duỗi ra tiếp, xoè năm ngón tay ra phủ lấy bàn tay lông xù của rái cá biển. Dường như lòng bàn tay đều bị lông xù bao lấy, rất ấm áp, ở nơi như thế này khó mà cảm nhận được sự ấm áp giống như vậy.

Nắm một hồi, hắn vẫn không thấy thỏa mãn mà vươn cánh tay và khẽ ôm lấy người rái cá biển. Chỉ tiếc ngôi nhà nhỏ quá, hắn không thể chui vào, chỉ có thể ôm được một nửa như vậy. Cảm giác này quá kỳ diệu, Mặc Cửu hoàn toàn không muốn buông tay.

Dường như Dư Huyễn Tình đã nhận ra gì đó nên hơi trở mình, nhưng vẫn cứ không thức dậy, chỉ giang tay ra, nhích người vào gần lòng ngực của người cá thêm một chút. Quả thật, giống như là cố ý vậy.

Vây đuôi phía sau của Mặc Cửu run mạnh một cái, hắn tính thời gian, đã ôm khoảng chừng 20 phút, thấy ôm lâu hơn bất cứ tiên cá nào lúc này mới chịu rút tay về.

Cái ôm chợt mất đi, Dư Huyễn Tình lăn qua lăn lại ở trước cửa. Mặc Cửu sợ cô rớt ra ngoài, phải đành vươn tay đẩy cô vào trong. Rồi lại sợ sẽ đánh thức cô nên không dám dùng sức, hắn thử vài lần cũng không thấy có gì tiến triển, cuối cùng hết cách nên chỉ đành vươn tay bế rái cá biển lên thật dịu dàng, đưa cô vào bên trong.

Dư Huyễn Tình thay đổi tư thế, trong miệng phát ra tiếng rít rít. Tưởng là cô thức, Mặc Cửu vô thức rụt người trốn xuống dưới nhà. Chờ một lúc mới biết không phải cô thức, mà là rái cá biển đang nói mớ. Mặc Cửu cảm thấy chuyện này còn mệt hơn cả khi trải qua một trận chiến đấu tràn trề vui sướng, hắn lén thở hắt ra, móng vuốt của hắn trượt nhẹ trên người rái cá biển, một nhúm lông rơi xuống, hắn nắm chặt trong nắm tay và rời đi.

Sáng sớm, khi Dư Huyễn Tình thức dậy, cô sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng. Đêm qua cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình đuổi theo người cá đen kia, đuổi theo rất lâu rất lâu cuối cùng mới đuổi kịp. Cô ôm lấy người ta từ phía sau, xoay bờ vai của hắn qua muốn nhìn gương mặt hắn. Ai ngờ tiên cá sống chết không chịu, dù cho cô xoay thế nào cũng không thể nhìn thấy gương mặt của đối phương. Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn thành công, đang lúc cô vui sướng ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại nhận ra mặt trước của người cá trông chẳng khác gì phía sau lưng, gương mặt toàn là tóc đen. Hệt như phim kinh dị vây, thế là cô bị dọa cho tỉnh ngủ.

Chẳng lẽ ngoại hình người cực kỳ xấu xí? Nếu không vì sao sống chết không chịu để cô nhìn thấy mặt chứ?
Chương kế tiếp