Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 18
Dư Huyễn Tình nghĩ mãi không ra, thật sự là nghĩ không ra. Trước khi ngủ rõ ràng cô thấy chỗ động đất cách cô rất xa, xa tít mù khơi, tuyệt đối không thể nào ảnh hưởng đến nơi này được. Cô mở màn hình ra xem lại các báo động đã được nhắc nhở trước đó, phát hiện nửa đêm còn có mấy tin, cái sau lại càng khẩn cấp hơn cái trước. Chẳng qua khi đó cô đang ngủ say, căn bản không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy được tiếng gì.

Dư Huyễn Tình cào cào lớp lông trên người, nhìn những con sóng càng ngày càng gần, trong lòng cầu nguyện căn nhà của mình có thể chống chọi nổi. Tình hình hiện tại tốt hơn nhiều so với lần trước, ít nhất cô vẫn còn có trang bị. Lúc đội cứu hộ tới không chỉ cho cô bộ chuyển đổi và thức ăn, mà còn để lại cho cô quần áo bảo hộ. Cô bò đến bên tường, mang theo túi nhỏ bên hông, há miệng cắn vào quần áo bảo hộ và tròng lên người một cách khó khăn. Bây giờ không có cách nào đứng thẳng người lên, năm ngón tay không linh hoạt, muốn mặc quần áo quả thực rất phí sức.

Ngay khi cô đang cố gắng mặc quần áo vào, sóng cao đã ập đến, căn nhà vốn yên tĩnh bắt đầu lung lay dữ dội. Dư Huyễn Tình không thể đứng vững, ngã mạnh vào cửa sổ phía sau. Sống lưng có chút đau nhức, cô dựa vào góc tường, không kìm được kêu lên một tiếng.

Căn nhà của rái cá biển hoàn toàn nằm trong tâm sóng, càng lúc càng rung chuyển dữ dội hơn. Dư Huyễn Tình không cách nào giữ thăng bằng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, ngọ nguậy về phía trước như hải cẩu, quần áo bảo hộ kéo trên đất đã mặc được một nửa. Cô lăn lộn nhét mình vào trong quần áo bảo hộ, luôn cảm thấy khó mà giữ được căn nhà nhỏ. Một khi nhà bị phá tung ra biển thì cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Giằng co hồi lâu, cuối cùng Dư Huyễn Tình cũng nhét được bản thân mình vào bộ quần áo bảo hộ một cách trọn vẹn. Vật này đích thực là đồ để phòng thủ, ôm sát từ đầu đến chân, không ảnh hưởng đến tầm mắt và di chuyển. Chẳng qua lớp lông quá dày, không thể ôm sát, có hơi bất tiện trong lúc hoạt động. Bất kể thế nào, cuối cùng thì đó cũng là lớp bảo hộ quan trọng nhất.

Bên ngoài trời hoàn toàn tối đen, màu xám trắng biến thành tầng mây đen. Chỗ sâu của đáy biển luôn truyền đến những tiếng ầm ầm và chấn động, dường như động đất ngay dưới chân. Căn nhà nhỏ bị rung lắc kịch liệt hồi lâu, cửa nhà không trụ được mà bật tung, ba lớp kính thoáng khí cũng bắt đầu trôi vào trong sấm nước.

Khi những con sóng lớn từ trên trời ập xuống, toàn bộ căn nhà nhỏ cũng bị đảo lộn, Dư Huyễn Tình bị đập vào chỗ lõm hình tam giác ngược trên trần. Những thứ đồ đặt trên kệ cũng lắc lư theo, cùng lúc đập vào kính và đập vào tường.

Dư Huyễn Tình hoảng hồn, dụng cụ nhọn dùng để mở nhím biển và vỏ sò cũng bị ném qua ném lại. Nó là một miếng kim loại cho nên rất nặng, bình thường sử dụng rất tiện lợi, ai có thể nghĩ tới bây giờ lại xảy ra tình huống thế này. Dù là căn nhà được làm rất chắc chắn cũng không chịu nổi việc bị nó đập nát như vậy.

Cô cố gắng trở mình, tiến về phía dụng cụ đang đâm sầm vào cửa, định ôm nó vào lồng ngực. Bất ngờ ngay vào lúc này, một đợt sóng lớn khác ập đến, căn nhà lần nữa bị đảo lộn, Dư Huyễn Tình bị buộc phải va vào một bức tường khác. Góc nhọn của dụng cụ đâm thẳng vào cửa sổ thủy tinh một cái thật mạnh. Xoảng xoảng, tấm kính bị nứt hoàn toàn vỡ vụn. Sau khi lớp kính bên trong nứt ra, nước biển nhanh chóng tràn vào, cánh cửa bị nước biển hất mở toang ra.

Gió và sóng biển mạnh mẽ quấn lấy toàn thân, đủ loại tiếng vang tràn ngập bên tai. Đầu óc Dư Huyễn Tình ong ong, cô dùng móng vuốt giữ chặt cửa để mình bị cuốn ra ngoài. Có thể do mua nhà rái cá biển với giá rẻ nhất, nên chất lượng cũng không được bền. Trong hoàn cảnh này, nó lại mất đi sức mạnh bám chặt vào mặt biển.

Rất tệ, vô cùng tệ hại!

Khi Dư Huyễn Tình bị sóng biển ném lên đến trời, trong đầu loáng thoáng xuất hiện một suy nghĩ: căn nhà đã không thể bám trụ được nữa, cô có nắm cũng vô ích. Cô buông móng vuốt, giây tiếp theo cả cơ thể lao ra khỏi căn nhà và bị cuốn vào cơn sóng lớn.

Sóng thần lần này mạnh hơn lần trước gấp mấy lần, nước biển cao tới trăm thước, gần như đưa tay ra có thể chạm vào tầng mây. Dư Huyễn Tình có chút sợ hãi, cố gắng cuộn người thành một khối tròn. Cô phát hiện quần áo bảo hộ hơi phồng lên, giống như một quả bóng bay bao bọc lấy cô bên trong, lực tác động lên người cô được giảm hơn một nửa. Thật sự hiệu quả!

Trái tim của Dư Huyễn Tình trong nháy mắt chìm vào sợ hãi, may mà cô còn thông minh, đã mặc quần áo bảo hộ trước. Biển khơi nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần so với cô nghĩ. Đối với một con rái cá sống không có quá nhiều ý thức chung về cuộc sống mà còn sống một mình trên biển thì có thể cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Lúc trước cô luôn do dự, có thể sau khi trải qua chuyện này, Dư Huyễn Tình cảm thấy rằng cô phải chọn một thành phố để sống. Chẳng qua còn vướng người cá đen kia, hiện tại tình thế nguy hiểm như vậy, hắn có thể bảo vệ bản thân an toàn hay không, có phải đã rời đi từ trước đó rồi hay không? Cô vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của người cá, hy vọng trước khi rời đi có thể gặp mặt một lần.

Dư Huyễn Tình suy nghĩ lung tung trong đầu, cố gắng giữ cho bản thân trạng thái tỉnh táo và lạc quan. Rung động dưới biển đã ngừng, không biết khi nào sóng thần sẽ chấm dứt. Cô cũng không biết mình bị sóng biển đẩy về phía nào, dù vẫn mặc quần áo bảo hộ, nhưng vẫn cảm thấy trời càng lúc càng lạnh.

Mặc quần áo bảo hộ có thể giảm bớt một phần tổn thương, còn có thể để cho cơ thể thích ứng với áp suất biển sâu, nhưng người thiết kế dường như đã quên bổ sung chức năng điều chỉnh nhiệt độ cho nó. Trước đó một ít nước biển đã tràn vào nhà rái cá biển, lông của cô bị dính không ít nước. Bây giờ mặc quần áo không cách nào chải chuốt bộ lông, cô hơi run lên vì lạnh. Không ngờ sẽ lạnh cỡ này, dù bộ lông bị ướt, cũng không thấm vào da nhanh như vậy, nếu không cô tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày cũng vô dụng.

Dư Huyễn Tình bị sóng dìm đầu xuống nước, vốn tưởng rằng lần này mình sẽ không sao, không nghĩ tới đỉnh đầu lại truyền đến một cơn đau dữ dội. Lúc này cô mới chợt hiểu vì sao mình cảm thấy lạnh, bộ quần áo bảo hộ đã bị rách bươm. Quần áo bảo hộ cầm cự chưa đầy nửa giờ đã bị đá cắt đứt, khi sóng thần đi qua vùng nước cạn, sóng sẽ trở nên ngắn và dốc, các đỉnh sóng thần nối tiếp nhau mà tới. Toàn bộ đá và sinh vật biển đều bị đợt sóng cuốn lên, mũi nhọn của đá cùng sinh vật biển xé nát quần áo bảo hộ thành vết rạch dài.

Không có lớp đệm của quần áo bảo hộ, Dư Huyễn Tình giống như một người ngã từ trên cao xuống, cảm giác đau nhức trong nháy mắt ập đến.

- Ahhhhh. - Cô bị đau liền hét lên một tiếng.

Hóa ra nhảy lầu lại đau như vậy, đây là suy nghĩ cuối cùng của Dư Huyễn Tình trước khi bất tỉnh. Rái cá biển nhỏ đang mất đi ý thức lần nữa bị sóng ném lên ném xuống, giống như một mảnh lục bình không biết sẽ trôi về đâu, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu.

Mây đen sà xuống là tà, mưa xối xả trút xuống, khắp đại dương cũng đang biển cuộn sóng trào, tựa như thần biển trong cơn thịnh nộ. Người cá đen lội ngược con sóng, mái tóc dài sau lưng bồng bềnh như rong biển. Tốc độ của hắn cực nhanh, đuôi quẫy tạo ra bọt sóng tung toé, sừng sững đứng ở trên đầu cơn sóng, trong chốc lát đã đến nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất.

Rái cá biển lúc ẩn lúc hiện trong cơn sóng, tình trạng của cô có chút tệ hại. Các loại thực vật, động vật và đá đều bị cuốn chung vào giữa con sóng, trên người rái cá biển đã xuất hiện vết thương, bộ lông trở nên lộn xộn, hoàn toàn mất hết cảm giác mượt mà, giống như cỏ khô đang chờ bị cắt đi sự sống.

Người cá nhất thời không xác định được vị trí của rái cá biển, hắn đành phải dừng lại, một giây tiếp theo, từ miệng chàng phát ra một tiếng kêu kéo dài đầy quái dị. Âm thanh vang vọng trên mặt biển, chàng lắng nghe một hồi, lại lao xuống biển. Người cá nhanh chóng xuyên vào trong cơn sóng, chính xác tìm được rái cá biển đang bất tỉnh. Hắn vươn cánh tay dài, tức thì trong lồng ngực hắn có thêm một bóng hình. Chạm vào rất mềm mại, rái cá biển nhũn nằm trọn trong vòng tay chàng. Khuôn mặt rạng rỡ thường ngày của rái cá giờ lại trở nên an tĩnh.

Người cá cởi bỏ quần áo bảo hộ, cẩn thận sờ lên gò má Dư Huyễn Tình. Có chút xù xì hơn so với tưởng tượng, nhưng cảm giác lại rất thích. Người cá nheo mắt, ngẩng đầu nhìn chung quanh một hồi. Căn nhà nhỏ đã sớm không thấy bóng dáng, bây giờ bên người rái cá chỉ còn lại một chiếc túi nhỏ.

Tình trạng của rái cá biển không tốt: sau ót, cánh tay, chân sau đều bị thương. Không biết đã chảy bao nhiêu máu, bây giờ vết thương đã phồng rộp và trắng bệch. Rắc rối hơn chính là nhiệt độ quá thấp, rái cá biển không có bộ lông giữ ấm dẫn đến toàn thân vô cùng lạnh lẽo. Da thịt giống như bị đóng băng vậy, lạnh đến đáng sợ.

Người cá ôm rái cá chặt hơn, đưa rái cá xuống đáy biển. Bên dưới đáy biển mù mịt cái gì cũng không thấy rõ, nhưng người cá hoàn toàn không cần chỉ dẫn, bơi thẳng đến một nơi. Nhiệt độ nơi này tiếp tục giảm xuống, nước biển bắt đầu trở nên trong suốt, dần dần có thể nhìn thấy một vài tảng băng khổng lồ màu trắng.

Bởi vì có tảng băng chặn, sóng thần không cách nào với tới, nước biển dần dần tĩnh lặng, không thể nghe thấy bất kỳ chuyển động ồn ào nào. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các sinh vật phù du trôi nổi trong nước biển, đám tôm có vỏ trong suốt đang tìm kiếm thức ăn theo bầy bên cạnh các sinh vật phù du, nhìn kỹ còn có thể thấy một số loài cá trong suốt có đuôi dài. Người cá luồn lách qua khe hở của tảng băng hồi lâu, cuối cùng rẽ vào dưới một ngọn núi màu trắng xám, chỗ này không phải là núi băng mà thật sự là một ngọn núi bình thường. Hắn ôm rái cá biển và lặn sâu xuống, bơi đến cạnh một bức tường. Chiếc đuôi của hắn quét sạch những viên đá được ngụy trang thành cánh cửa bên bức tường, để lộ ra hang động màu xanh phía sau. Hang động rất sâu, cửa hang dài và hẹp, vừa vào liền phát hiện nhiệt độ trong hang cao hơn so với bên ngoài rất nhiều, càng vào sâu bên trong lại càng ấm áp. Khi đi đến tận cùng của hang, xuyên qua một cổng thác, nước biển chợt giảm xuống hơn nửa.

Đây là một hang động rất lớn, hang động một nửa là nước một nửa là không khí, trông chẳng khác nào một bể bơi khổng lồ, bốn phía còn có bệ đá rộng rãi. Trong hồ dường như có sinh vật sống, có thể nhìn thấy một vài con cá màu trắng bạc phun ra bong bóng. Mặc Cửu nhẹ nhàng đặt rái cá biển nhỏ lên bệ đá kề bên, hắn đặt lòng bàn tay lên trái tim rái cá biển để cảm nhận, tim vẫn còn đập.

Nhiệt độ ở đây cao hơn bên ngoài rất nhiều, giống như nhiệt độ sinh hoạt hàng ngày của rái cá biển. Mặc Cửu nắm chân cô xoa xoa thật khẽ, cảm giác da thịt sắp đông cứng đang dần khôi phục độ ấm.

Vết thương của rái cá biển nhất định phải sớm xử lý. Mặc Cửu quay đầu lại, hang động rất trống trải, ngoại trừ trên chiếc bàn bên cạnh đặt hai bình thuốc, hầu như không có gì ở đây nữa, hoàn toàn không nhìn ra nơi này có dấu vết con người sinh sống. Hắn sực nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng lướt dọc theo bộ lông của rái cá biển, rồi đứng dậy bơi ra ngoài.

Lần này Mặc Cửu rời đi khá lâu, lúc trở về trong ngực mang theo một cái hộp nhỏ đóng chặt. Rái cá biển vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể lạnh băng đã lấy lại được độ ấm, không chỉ có khôi phục, còn cao bất thường. Mặc Cửu dùng đầu ngón tay cào để mở hộp, cau mày nhìn chằm chằm đồ vật bên trong. Đây là hộp thuốc mà đội cứu hộ đưa cho Dư Huyễn Tình, khi nhà rái cá biển sập, đồ đạc đều bị cuốn trôi, không biết Mặc Cửu đã tìm được bằng cách nào.

Hắn lấy tất cả mọi thứ trong hộp thuốc ra rồi ngửi từng cái một. Sau đó, hắn mới mở một lọ thuốc và đổ lên miệng vết thương của rái cá biển. Xử lý xong toàn bộ vết thương, hắn thở hắt ra, đuôi cụp xuống nước. Nửa thân trên dựa vào bệ đá, chống tay nhìn rái cá biển. Nhớ ra mỗi ngày rái cá biển đều phải chải chuốt bộ lông sao cho sạch sẽ tinh tươm, hắn đặt đầu ngón tay xuống lần lượt chải từng sợi lông cho cô. Không biết chải chuốt bao lâu, Mặc Cửu tựa vào bên cạnh rái cá biển rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Hôm nay chàng cũng mất rất nhiều sức.

Dư Huyễn Tình không ngờ tới mình còn có cơ hội tỉnh lại, toàn thân đau đớn, nhưng nơi đau đớn lại có cảm giác mát rượi. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một mảng lớn xám trắng không bằng phẳng. Trong nhất thời cô còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trên mặt biển, tuy nhiên cảm giác dưới người không giống như nước, ngược lại giống như là đá, rất cứng. Cô nghi hoặc nghiêng đầu, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người cá đang nằm. Sau khi nhìn thấy rõ ràng ngoại hình của người cá, cô bất thình lình trợn to hai mắt.

Thần, thần tiên! ! !
Chương kế tiếp