Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 20
Dư Huyễn Tình ngơ người, ngơ người thật sự.

Cô cho rằng mình là bạn của người cá. Hắn vẫn luôn nhìn lén mình, tặng mình mảnh vảy, cứu mình dưới tình huống nguy hiểm, còn thoa thuốc và cho mình ăn…

Thì ra là vì nuôi cô cho mập một chút rồi để làm thức ăn dự trữ đó sao?

Tiên cá ăn rái cá biển từ khi nào thế nhỉ?

Không phải, nếu coi tiên cá là con người, vậy ngoại trừ đồng loại thì cái gì cũng tống vào mồm được, e là quá đói thì cũng sẽ dứt đồng loại luôn. Cho nên, người cá này có thể ăn được cả rái cá biển. Đặc điểm trên người hắn không quá giống với những người cá bình thường khác, nói không chừng là bị biến dị gì rồi. Ngẫm lại trước đó mình còn to gan sờ móng vuốt và cơ bụng của hắn, thậm chí mơ ước vẻ đẹp của hắn rồi rung động với hắn, quả thật Dư Huyễn Tình muốn khen mình một tiếng "big gan”.

Cô nhìn người cá đến nỗi dại ra, đồ ăn trong tay cũng không ngon nữa. Hiện tại cảm thấy gương mặt này không chỉ không đẹp mà còn có vẻ u ám kỳ lạ.

Dư Huyễn Tình vô thức lùi lại đằng sau, rồi lại tiếp tục lùi lại đằng sau, lùi tới tận rìa sơn động. Cô không dám giẫm chân sau quá mạnh mà chỉ khẽ khàng đẩy người về phía lối ra bên kia.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng người cá chỉ nói giỡn thôi, nhưng vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc, không hề giống nói giỡn chút nào. Vẻ hung ác kia rất là dọa người, nghe thấy tiếng của hắn, không biết vì sao Dư Huyễn Tình không nhịn được bắt đầu run rẩy, thân thể không chịu khống chế mà thấy sợ hãi. Hiện tại hắn là dao thớt cô là thịt cá, cô còn bị thương nữa, không chạy cũng chỉ có thể chờ bị ăn mà thôi.

Người cá vẫn không nhúc nhích, Dư Huyễn Tình nhận ra mình đã nhích ra tới rìa của sơn động. Cô giẫm bàn chân vách đá, bỗng nhiên tăng tốc chui vào một sơn động khác. Đây là nơi ban đầu khi cô tỉnh lại, thì ra khoảng cách cũng không xa. Cô quan sát bốn phía, phát hiện phía trước có một lối đi không lớn không nhỏ. Không biết bên kia thông đi đâu, cô hy vọng đó là lối ra.

Mặc Cửu nhìn dáng vẻ ngơ ngác cảnh giác nhưng đầy sợ hãi của cô, khóe miệng không khỏi hơi cong lên. Đợi sau khi rái cá biển con ra khỏi sơn động, hắn cũng bơi theo cô. Nhìn thấy hắn bơi theo, quả nhiên rái cá biển con nhanh chóng tăng tốc.

Dư Huyễn Tình đã vào trong sơn động hẹp dài kia, cô lật người ngậm con cá vẫn chưa ăn xong vào miệng, cơ thể chui thẳng vào trong nước giống như một viên đạn lao nhanh ra ngoài. Có điều càng bơi về phía trước thì nhiệt độ càng thấp, chờ lúc bơi tới lối ra và thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, cô lập tức ngây người.

Những tảng băng tuyết trắng khổng lồ sừng sững trên mặt nước trong xanh băng giá, thậm chí cả nước biển cũng được phản chiếu thành màu xanh nhạt. Nhiệt độ cơ thể giảm xuống đột ngột, bên ngoài quá lạnh, Dư Huyễn Tình cảm thấy cái mũi của mình sắp mất cảm giác rồi. Dưới kích thích của nước lạnh, vết thương trên đầu lại hơi đau âm ỉ.

Dư Huyễn Tình định lùi về sau, cô đứng ở chỗ lối ra hết nhìn phía trước rồi lại nhìn ra sau. Người cá đứng phía sau chặn lại đầu kia của sơn động như đang chờ cô chui đầu vô lưới. Chẳng trách người cá không hề đuổi theo, đó là vì chắc chắn cô sẽ không chạy được bao xa.

Dư Huyễn Tình dán móng vuốt lạnh như băng lên mặt, đệm thịt lạnh quá, rất lạnh. Cô bơi ra bên ngoài một đoạn, chưa được bao xa thì bị lạc đường. Khắp nơi toàn là núi băng giống như mê cung, không tìm thấy lối ra ở đâu.

Dư Huyễn Tình dừng lại và suy nghĩ: Nếu như cô bơi ra ngoài, sợ là chưa tìm được lối ra thì đã bị chết cóng giữa đường rồi, trở về tốt xấu gì cũng có một tiên cá tuyệt sắc ở lại với mình, nói không chừng cô vẫn còn cơ hội. Chẳng phải tiên cá đều thích rái cá biển lắm lông sao, cô không tin người cá có thể chống lại cám dỗ từ mình. Rái cá biển sống thú vị hơn nhiều so với đã chết đi, huống chi cô gầy như vậy, không thể ăn được miếng thịt nào cả.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Dư Huyễn Tình bắt đầu bơi trở về. Chuyến này cô đã giảm tốc độ rất nhiều so với lúc bơi đi, hồi lâu mới dịch được một chút về phía trước. Người cá vẫn luôn đứng đó nhìn cô, vì thiếu ánh sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của người cá, không biết hiện giờ hắn đang tức giận hay là vui vẻ.

Cho dù tốc độ có chậm nhưng dù sao vẫn phải đến đích, cuối cùng Dư Huyễn Tình cũng trở lại sơn động. Nhiệt độ nước đã thích hợp hơn, cảm giác đông cứng trên người cũng từ từ biến mất. Dư Huyễn Tình nằm ở cửa động, phát hiện trong miệng vẫn còn ngậm cá. Cô không nhìn người cá mà ung dung ăn cho xong bữa ăn cuối cùng này.

Người cá cứ nhìn cô ăn như thế. Dư Huyễn Tình có ảo giác như ăn bữa cơm cuối cùng, chờ khi nhổ xương cá ra, cô cầm bộ xương nhắm hai mắt lại chờ đợi. Không ngờ bộ xương cá trong móng vuốt bị lấy đi mất, sau đó thân thể bỗng nhẹ bẫng, người cá ôm cô đặt lên bệ đá.

- Vì sao? - Cô hỏi: - Chúng ta không phải bạn sao?

Cô cầm túi xách đeo bên hông lên, trong đó còn có vảy của tiên cá.

- Anh còn tặng vảy của mình cho tôi mà. - Cô cầm vảy nói.

Người cá nhìn cô bằng đôi con ngươi đen kịt, mái tóc thật dài xõa lên người cô, xen lẫn vào bộ lông rối bời. Lần trước cô chỉ thấy choáng ngợp và rung động, lần này cô đã hiểu, đây là một bức tranh trên da người, càng đẹp càng nguy hiểm.

Tiên cá nhếch môi, tiếng nói dễ nghe nhưng khá quái dị:

- Đánh dấu.

Đánh dấu? Ý là, dùng vảy để đánh dấu trên người cô?

Dư Huyễn Tình dại ra một hồi rồi lấy chiếc vỏ sò đỏ nho nhỏ kia ra:

- Còn cái này thì sao, không phải cũng là đánh dấu đó chứ?

- Tiện tay.

Vậy nên không phải là tặng riêng cho cô.

Dư Huyễn Tình hơi đau lòng, cảm thấy tâm ý của mình đã trao nhầm rồi. Tuy nhiên, cô cũng không vứt hai thứ này mà lẳng lặng bỏ lại vào túi.

- Hiện giờ anh muốn ăn tôi luôn hay sao? - Cô hỏi.

Mặc Cửu không nói chuyện, dường như đang ngầm đồng ý.

Dư Huyễn Tình đã hiểu, cô nằm ngửa xuống rồi nhắm mắt lại, móng vuốt ngoan ngoãn đặt trên bụng, chi sau khép lại, cái đuôi nằm ở khe hở phía sau.

- Tôi không sao hết, anh đến đây đi. Tôi hơi sợ đau, anh ăn nhanh một chút. Nếu nuốt thẳng luôn thì càng tốt, đừng nhai nha, tôi nhiều lông lắm không dễ nhai đâu. - Cô nhỏ giọng dặn dò.

Tầm mắt Mặc Cửu không hề kiêng nể gì mà quan sát khuôn mặt và thân thể rái cá biển, móng vuốt khẽ ấn xuống rồi xoa cổ và cái bụng đầy lông của rái cá biển. Dư Huyễn Tình chờ đợi, cảm nhận được bàn tay tiên cá sờ vào bộ lông của mình, nghĩ là có thể hắn đang suy nghĩ nên bắt đầu ăn từ chỗ nào trước. Mấy ngày gần đây cô được ăn no nên cũng hơi mập lên một chút, trên bụng có không ít thịt, nhưng phần thịt ở vùng eo - lưng nhiều nhất và ăn ngon nhất.

Móng vuốt của tiên cá sờ tới cổ và mặt. Nơi này không ngon lắm, không có thịt gì cả, toàn là lông nên chắc chắn không thể ăn. Dư Huyễn Tình thầm đánh giá mình, nhưng chờ tiên cá sờ soạng bộ lông cô một lần cũng không thấy cảm giác đau đớn kéo đến, ngược lại nghe một loạt âm thanh không rõ. Đây cũng là âm thanh Dư Huyễn Tình nghe được trước khi ý thức biến mất.

Sau khi rái cá biển con ngủ thiếp đi, Mặc Cửu kề sát vào người cô và thoa thuốc lên vết thương cho cô. Sau đó mới nhẹ nhàng chải vuốt lại bộ lông của cô. Xúc cảm thật đã tay, sờ một lần rồi sẽ khó có thể quên được.

Nói rằng thức ăn dự trữ gì đó đều là lừa rái cá biển. Đây là lần đầu tiên Mặc Cửu nhận ra cũng có lúc mình thích đùa dai như vậy, nhưng hành động khi đó rái cá biển làm với mình khiến hắn không biết phải làm sao, thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ muốn nhanh chóng dời đi sự chú ý của cô. Chẳng qua chắc chắn lần này đã dọa rái cá biển rồi.

Mặc Cửu tránh đi miệng vết thương trên đầu rái cá biển, xoa nhẹ cái trán của cô, trong miệng phát ra tiếng ca miên man và dịu dàng. Dư Huyễn Tình ngủ khá say, còn mơ một giấc mơ đẹp nữa. Trong mơ thật sự rất vui, tuy rằng sau khi thức dậy không nhớ ra đã mơ thấy gì nhưng cảm giác vui vẻ ấy vẫn còn đọng lại trong lòng làm khóe miệng cô không khỏi nở một nụ cười. Sau đó, khi thấy người cá đang đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm thì bỗng sựng lại.

Cô nhanh chóng lùi ra sau, phát hiện mình đang ở trên một cái bệ đá không rộng nên lùi tới nỗi đụng vào vách đá.

- Anh, anh không ăn tôi à?

Dư Huyễn Tình sờ soạng người mình, không có thiếu tay hay thiếu chân gì cả. Điều thần kỳ là vết thương cũng không đau nữa, không chỉ không đau mà cảm giác cả người vô lực trước khi ngủ đã biến mất rồi, trên người sảng khoái, vô cùng thoải mái.

- Hửm, tôi khỏe rồi! Vết thương không còn đau nữa, anh lại thoa thuốc cho tôi đấy ư. Có phải anh cố ý làm tôi sợ không?

Thân thể khỏe lại, cảm xúc sợ hãi cũng tan thành mây khói trong chớp mắt.

Mặc Cửu ừ một tiếng.

Dư Huyễn Tình bị câu trả lời của hắn làm cho ngây người, thế mà hắn lại lừa mình! Trò đùa dai này của tiên cá thật dọa người.

Cô vỗ bệ đá rồi nhích từng chút ra ngoài, khi nhích đến rìa thì bỗng nhiên lăn một cái xuống nước, bắn lên một cột nước thật cao, những bọt nước ấy đều tạt vào cơ thể người cá làm ướt hết tóc của hắn. Vốn dĩ Mặc Cửu thấy phản ứng của cô thì rất áy náy, cảm thấy mình dùng sức quá mạnh không nên dọa cô. Đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng lại bị bọt nước bắn đầy đầu cổ tóc tai. Hắn không chút cảm xúc phun hết nước ra với vẻ mặt không cảm xúc, thả lỏng lòng bàn tay, một con cá nhanh chóng trốn đi.

Dư Huyễn Tình quay cuồng vài vòng trên mặt nước rồi bơi một vòng ở dưới nước, trải qua sự vận động kịch liệt, tuy vết thương vẫn hơi nhoi nhói nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi. Cô bơi tới cạnh tiên cá, xoay hai vòng quanh hắn. Không biết cô muốn làm gì, Mặc Cửu đứng không nhúc nhích.

Dư Huyễn Tình cong đôi mắt nói:

- Anh cũng biết đùa dai cơ đấy, nhưng phải nói thật đúng là rất giống. Tôi thật sự bị dọa sợ, khi anh làm mặt hung dữ trông rất đáng sợ. Vảy và vỏ sò đều là anh tặng riêng cho tôi, không phải có ý khác đúng chứ? Nếu anh ngại thừa nhận vậy lần sau tôi sẽ không hỏi là được. Nhưng mà đừng nói là tiện tay, sẽ làm người khác rất tổn thương đó.

Nói xong cô cười càng tươi hơn:

- Cảm ơn anh đã thoa thuốc cho tôi.

Từ sâu trong yết hầu Mặc Cửu bật ra một tiếng ừm rất nhẹ, nhưng vẫn bị Dư Huyễn Tình nghe thấy. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời. Mặc Cửu hít một hơi thật sâu, xoay đầu sang chỗ khác không nhìn cô nữa, rồi lại có ý định vùi mình vào trong nước. Không ngờ Dư Huyễn Tình giữ lại móng vuốt của hắn và truy vấn một hồi:

- Có phải anh trộm sờ lông của tôi khi tôi đang ngủ không, là bàn tay này? Í, móng tay trên hai tay anh khác quá, còn cố tình giũa móng tay nữa đó à?

Bàn tay mà Dư Huyễn Tình bắt lấy đúng là bàn tay đã được giũa móng. Mặc Cửu định rút ngón tay lại không cho cô nhìn, nhưng rái cá biển con nắm rất chặt, hai cái móng vuốt nhỏ ôm tay hắn kéo tới trước ngực mình. Mặc Cửu dời mắt đi, làm bộ không nghe thấy gì cả.

- Giũa phẳng ghê, chắc tốn không ít thời gian phải không. Nếu anh muốn sờ lông tôi thì có thể nói thẳng với tôi, anh đã cứu mạng tôi, anh có thể tùy ý sờ bộ lông trên cơ thể này. Trông ổn còn gì?

Nói xong còn ưỡn ngực như hiên ngang lắm vậy.

Cánh tay Mặc Cửu bị ôm lấy càng kề sát ngực hơn, gần như hoàn toàn bị lông xù bao lấy. Đôi tai, vây cá nơi eo, thậm chí là cái đuôi cũng không khỏi xòe ra và lắc qua lắc lại.

Dư Huyễn Tình thu hết toàn bộ phản ứng của hắn vào mắt, trong lòng không khỏi cười thầm. Cô không tin người cá có thể chống lại được cám dỗ đến từ rái cá biển đầy lông.

Mặc Cửu nghiêng đầu ra xa hơn, gần như muốn quay hẳn ra sau lưng. Hắn không trả lời cô cũng không dám nhìn cô, luôn có ý định rút tay về, nhưng mỗi lần lại không dùng bao nhiêu sức, chắc chắn không thể nào tránh thoát được. Cũng không biết đến tột cùng là hắn muốn từ chối hay là ngượng ngùng tiếp nhận nữa.

Dư Huyễn Tình vòng đến trước mặt hắn, muốn xem thử mặt hắn. Cô vừa cử động, đôi tay ôm chặt lập tức buông lỏng. Mặc Cửu vội vàng rút tay về, chui thẳng vào trong nước, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng, lần này ngay cả một sợi tóc cũng không để cô thấy.

Dư Huyễn Tình sửng sốt, bơi vòng quanh mặt nước tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không tìm được. Có thể là đã bơi dọc theo sơn động thông nhánh và chạy đến nơi khác rồi. Sau khi nhận ra chuyện ngày hôm qua chỉ là sợ bóng sợ gió, hiện giờ tâm trạng của cô khá tốt. Cô luôn đối xử với người cá như là bạn mình, cho dù bị ăn cô cũng chỉ vừa sợ vừa đau lòng thôi. Tuy nhiên, bản chất của người cá vẫn rất lương thiện, thẹn thùng và nhát gan. Dư Huyễn Tình ngân nga rồi chui qua chui lại mấy lần giữa hai sơn động, sau đó dò dẫm nhìn vào nơi sâu trong sơn động, mới vừa tới gần đã có một luồng khí nóng phả vào người. Cô nhanh chóng lùi về sau, không thể vào trong đó được, không biết là người cá đã trốn ở đâu rồi.

Bơi một vòng cô lại thấy đói bụng, nơi này cũng chỉ ăn được cá. Không có người cá ở đây, cô đành phải tự lực cánh sinh đi săn thôi. Có không ít cá nhỏ màu đỏ bơi tới gần luồng khí nóng trong hồ, đó chính là loại cá hôm qua cô ăn. Dư Huyễn Tình chui xuống nước đuổi theo con cá, mất rất nhiều công sức thì cuối cùng mới cắn được một con cá trước khi hàm sắp bị trật vì đóng mở một cách máy móc.

Khó lắm mới bắt được một con cá, cô phấn khích nhảy ra khỏi mặt nước hoan hô một tiếng. Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là con cá này hơi nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay cô có một chút, còn chưa đủ bù lại thể lực đã tiêu hao. Lúc cô mệt tới mức thở hồng hộc mới xem như lót được dạ thì toàn bộ nước trong hồ đã bị quậy đục.

Dư Huyễn Tình mệt mỏi ngã xuống mặt nước, nghỉ ngơi hơn nửa ngày cô quyết định chải chuốt lại bộ lông của mình trước. Quả nhiên, đối với rái cá biển, vùng nước thích hợp thật sự rất quan trọng. Cô hơi hoài niệm khoảng thời gian trước kia có thể ăn nhím biển tới mức no căng.

Sau khi dành ra chút thời gian rỉa sạch lông cũng không thấy người cá xuất hiện nữa, Dư Huyễn Tình đạp mũi chân vào vách đá để mình lặn từ đầu bên này sang đầu bên kia. Mặt nước trong sơn động vô cùng bình yên, một chút gợn sóng cũng không có, Đã quen với sự nhấp nhô của nước biển nên ở nơi như vậy cô không thích ứng cho lắm, nhưng cũng không quá rõ ràng, dù sao cô vẫn có thể yên ổn ngủ trên đất bằng.

Có lẽ hiện giờ cơn sóng thần bên ngoài đã lắng xuống rồi. Ngủ quá nhiều, Dư Huyễn Tình mất đi khái niệm về thời gian, hoàn toàn không biết hiện giờ đã trôi qua bao lâu. Cô nhanh chóng mở màn hình ra, lập tức nhận được rất nhiều thông báo về tin nhắn gửi đến. Không phải một hai thông báo mà là vô số thông báo, sắp làm màn hình cô nổ tung luôn rồi. Màn hình chia ra từng hình ảnh cho mỗi tin nhắn, lúc này màn hình của cô đã bị giăng kín.

99% những tin nhắn này đều đang quan tâm đến sự an toàn của cô. Không giống như lần trước, lần này không có tin tức của cô tận mấy ngày liền, tàu ngầm của đội cứu hộ đã tăng lên hai mươi chiếc. Thậm chí hai thành phố bên cạnh cũng phái hai chiếc tàu ngầm đến đây chi viện, tiến hành tìm kiếm trên diện rộng, nhất định phải tìm được cô.

Thật ra hai ngày nay không có bất cứ tin tức gì, đội cứu viện cũng không ôm hy vọng gì nữa. Ngôi nhà rái cá biển có thể bảo vệ cô đã chia năm xẻ bảy, chắc chắn rái cá biển cũng dữ nhiều lành ít. Tin tức hai ngày nay cũng toàn đưa tin về lần cứu hộ này. Cho tới bây giờ, vẫn chưa tìm thấy thi thể của rái cá biển, cho dù khả năng sống sót chỉ có 0.1% nhưng mọi người vẫn hy vọng có thể nhìn thấy kỳ tích xuất hiện.

Dư Huyễn Tình xem tin nhắn xong rồi nhìn tin nhắn trên trang web và livestream, gần như đều là lời cầu nguyện: cầu nguyện cô bình an xuất hiện. Cô hơi dở khóc dở cười, nhưng vẫn thấy cảm động. Cô may mắn cỡ nào mới được đi vào thế giới này, trở thành một con rái cá biển được nhiều người yêu thích tới vậy.

Bắt đầu từ lúc cơn bão xuất hiện đến bây giờ, thời gian đã trôi qua hai ngày hai đêm. Dư Huyễn Tình đi tới cửa động rồi nhìn ra ngoài, hiện giờ đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm ở bên ngoài như thường, chỉ cần cô cầu cứu thì sẽ nhanh chóng được cứu ra. Nhưng vì thế cô cũng phải tách khỏi người cá, và làm bại lộ nhà của người cá. Thành thật mà nói, cô hơi do dự. Tuy rằng chưa từng nói về việc này nhưng hiếm khi tâm tư của cô và Mặc Cửu đều nhất trí.

Tạm thời không định rời đi, nhưng mà vẫn phải báo bình an. Dư Huyễn Tình nhanh chóng trả lời từng tin nhắn quan tâm của mọi người, đặc biệt là đội cứu hộ.

- Tôi vẫn còn sống, hiện giờ đang ở một nơi rất an toàn, không cần tiếp tục tìm tôi. Cảm ơn mọi người, đã vất vả rồi.

Sau khi trả lời tin nhắn, cô lại mở livestream đăng một dòng trạng thái cho biết mình đã an toàn.

Lúc đội cứu hộ nhận được tin nhắn đầu tiên thì hết sức kinh ngạc, còn tưởng rằng không phải chính chủ, nhưng sau đó đột nhiên phấn khích, nhảy một điệu nhảy tiên cá ở trên mặt nước. Hình ảnh một đám tiên cá múa may cuồng loạn thật sự hết sức quan ngại.

Đội trưởng Bành Đa mà lần trước Dư Huyễn Tình gặp nhanh chóng truy hỏi:

- Hiện giờ em đang ở đâu, chúng tôi tới đón em! Có bị thương hay không?

- Không bị thương, tôi rất ổn ạ. Không cần tới đón, hiện giờ tôi không muốn ra ngoài, đợi khi nào muốn thì sẽ liên lạc với mọi người.

Bành Đa được trả lời mà phấn khích hồi lâu, nhưng đội viên bên cạnh như nhận ra được điều gì đó:

- Ẻm nói là không muốn ra ngoài? Đi đâu? Có phải bên cạnh em ấy vẫn còn tiên cá khác hay là động vật nào đó hay không? Chẳng lẽ là bị cầm tù?

Một đám tiên cá suy diễn tùm lum, tưởng tượng ra câu chuyện rái cá biển được tiên cá nào đó đi ngang qua cứu giúp, sau đó bị tiên cá cầm tù và uy hiếp không cho đi nên rái cá biển chỉ có thể cầu cứu bằng cách mờ mịt này thôi. Sắc mặt bọn họ càng nặng nề hơn, nghĩ đến bé rái cá biển vừa mềm mại vừa đáng yêu mà bọn họ được dịp tiếp xúc hôm ấy phải bị ngược đãi như thế, nước mắt đã sắp tràn ra, hận không thể giết tên tiên cá đáng ghét kia.

- Chắc chắn đó chỉ là lời nói mát, chúng ta nhất định phải cứu rái cá biển!

- Đúng vậy, nhất định phải cứu em ấy ra!

Dư Huyễn Tình không biết bọn họ suy diễn thế nào, sau khi trả lời tin nhắn xong thì tắt màn hình ngay và đi tìm người cá. Hắn đã trốn như vậy được nửa ngày rồi, cũng không biết là đi đâu, cô ở một mình có hơi nhàm chán.

Đang nghĩ vậy thì người cá bỗng xuất hiện một cách thần kỳ, không phải từ trong sơn động mà là từ dưới mặt biển ở bên ngoài. Hắn còn ôm một đống đồ trong lồng ngực nữa. Mặc Cửu đặt một đống nhím biển, sò và tôm lên bệ đá, nhìn Dư Huyễn Tình một cái rồi lại chui vào trong nước.

Dư Huyễn Tình chỉ ăn lửng dạ, vừa nhìn thấy mấy thứ này thì nhanh chóng nhảy lên tận ba thước, lẻn vào bên cạnh Mặc Cửu trước khi hắn chuẩn bị biến mất lần nữa, cái đầu lông xù suýt đụng vào mặt hắn. Mặc kệ phần đầu đang đau đớn, Dư Huyễn Tình ôm hắn một cái ở dưới nước. Lông, móng vuốt và thân thể đều dính hết vào người người cá.

Mặc Cửu ngơ ngác giương tay, trên cổ - trên mặt - trước ngực và phía sau lưng toàn là lông rái cá, hơi ngứa. Tư thế này quá thân mật, còn thân mật hơn cả lúc trước ôm rái cá biển nữa. Hắn mím chặt môi, khẽ để cánh tay xuống và ôm hờ lấy rái cá biển.

- Thì ra anh ra ngoài là để tìm đồ ăn cho tôi! Sao anh biết tôi muốn ăn cái này?! Tìm ở đâu vậy, sao lại không dẫn tôi theo!

Đệm thịt xoa nhẹ lên lưng người cá một lúc, không đợi hắn kịp phản ứng thì Dư Huyễn Tình đã chạy về phía mớ thức ăn kia. Không biết ngươi cá ra ngoài tìm bao lâu mới tìm được nhiều đồ ăn như thế. Có tôm, có nhím biển. Tôm này là loại chỉ có ở vùng Địa Cực, cái đầu không lớn, có thể ăn một lần mấy con. Hương vị tươi sống và dai ngon, phải nói là ngon cực. Nhím biển cũng ngon hơn so với tự mình bắt.

Dư Huyễn Tình ăn một hơi mấy con mới nhớ ra người cá vẫn đang ở bên cạnh, cô đưa một con tôm cuối cùng qua:

- Anh muốn ăn không, cái này ngon lắm.

Mặc Cửu lắc đầu.

Nhưng Dư Huyễn Tình đã nhanh chóng tới gần, giơ móng vuốt đưa đồ ăn tới bên miệng hắn. Thịt đệm mềm mại ấn ngay miệng, tôm thì đặt ngay trên môi, Mặc Cửu hết đường từ chối chỉ có thể hé miệng ăn con tôm này.

Dư Huyễn Tình rút móng vuốt về và hỏi:

- Có phải ngon lắm không?

Mặc Cửu ừ một tiếng.

Mỗi loại Dư Huyễn Tình đều chừa lại cho hắn một phần, Mặc Cửu không định ăn nhưng rái cá biển con cứ nhìn hắn chằm chằm, giống như nếu hắn không ăn thì sẽ không để cho hắn đi vậy. Mặc Cửu không biết sao mà rái cá biển mình nhặt về lại to gan đến thế, rõ ràng lúc trước còn bị mình lạnh mặt dọa cho chạy trốn như điên, hiện giờ thiếu điều bò lên đầu hắn ngồi luôn rồi.

Dưới ánh nhìn của rái cá biển, hắn ăn sò và trai mà Dư Huyễn Tình đã tự tay đập bể vỏ, còn có một con cua mà cô đã ân cần bẻ ra sẵn. Thật ra tiên cá không thể nhai cả xác cua như rái cá biển, nhưng Dư Huyễn Tình không biết, cô nhìn Mặc Cửu nhai càng cua răng rắc răng rắc, nát nhừ.

- Chờ tôi khỏe rồi, tôi đi ra ngoài săn bắt với anh. - Dư Huyễn Tình nói.

Người cá nhìn cô một cái, đầu ngón tay ấn vào đầu cô. Dư Huyễn Tình xuýt xoa, hít ngược vào một hơi. Vốn đang thấy vết thương trên đầu không đau nhưng người cá vừa mới chạm vào thôi mà cô đã lập tức bị đau nói không nên lời. Cô vô cùng hoài nghi có phải người cá dùng móng tay chọc vào vết thương hay không.

- Dưỡng thương. - Mặc Cửu nói ngắn gọn.

Thật ra lúc bình thường giọng nói của hắn rất dễ nghe, mang theo cảm giác mê hoặc linh hồn người khác, xương cốt tê dại. Rõ ràng không có mùi vị sắc tình nhưng lại cố tình khiến người ta muốn ngừng mà không được. Thật đúng là một hải yêu sống sờ sờ.

Dư Huyễn Tình nằm trên mặt nước nhìn hắn, hỏi một câu đã luôn chôn lâu trong lòng.

- Anh tên là gì?

Quen biết lâu như vậy, cho tới bây giờ cô vẫn chưa biết người cá này tên là gì.

Cô tự giới thiệu:

- Tôi tên Dư Huyễn Tình, lúc trước tôi đã nói với anh rồi, anh cũng có thể gọi tôi là Tình Tình.

Người cá nghiêng đầu nhìn cô một cái, mái tóc đen nhánh như thác nước chuyển động theo hắn, hắn nhẹ giọng nói:

- Mặc Cửu.

- Cửu? Là con số sao? Tên này có ý nghĩa gì thế? Ngày tôi sinh ra vừa vặn có mưa nắng nên tôi tên Huyễn Tình, tức là trời nắng nhưng cũng không phải là nắng.

Mặc Cửu ừ một tiếng:

- Tôi đứng hàng thứ chín.

Là đứa con thứ chín trong nhà cho nên lấy Cửu làm tên luôn, không thể nói là một cái tên đàng hoàng, nhưng vẫn dùng tới bây giờ.

Dư Huyễn Tình reo lên một tiếng:

- Mặc Cửu, tên thật đáng yêu, đáng yêu giống như anh vậy.

Mặc Cửu ngây ra một lúc, giây tiếp theo lại chui vào trong nước. Dư Huyễn Tình không biết nên nói gì với hành vi hở chút là chui vào nước trốn tránh của hắn. Lúc này vẫn chưa làm chuyện gì quá mức mà đã thẹn thùng thế rồi. Thế sao này làm chuyện gì đó gì gì đó, chẳng phải còn không bình thường hơn nữa sao?
Chương kế tiếp