Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 44

Sau khi nhốn nháo một phen, cuối cùng Dư Huyễn Tình cũng tìm hiểu hết những chức năng của thú bông. Cô giơ cao hai móng vuốt làm động tác đầu hàng với Mặc Cửu.

- Hu hu em đầu hàng.

Mặc Cửu lập tức dừng tay, cả đám thú bông nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Hắn sắp xếp đám thú bông vây quanh Dư Huyễn Tình dựa theo kích cỡ lớn nhỏ, sau khi xếp xong bọn chúng gần như vây kín lấy cô. Dư Huyễn Tình trôi giữa đám thú bông không nhúc nhích, giả vờ như mình cũng là thú bông thật. Cô chớp mắt hỏi Mặc Cửu: 

- Chàng nói xem nếu em để vậy livestream thì fans có nhận ra đâu là em thật không?

Mặc Cửu chạm mũi cô một cái, nói: 

- Đừng quậy.

Dư Huyễn Tình không khỏi cười rộ lên, cười tới nỗi thú bông bên cạnh cũng lay chuyển theo.

- Đúng lúc em đang định tuyên truyền về chuyện rút thăm tặng thú bông lần này, bây giờ mở livestream để bọn họ đoán thử xem, he he.

Mặc Cửu lùi ra đằng sau, mang theo máy dệt vải rồi bơi sang một hang động khác. Dư Huyễn Tình khá tò mò với chiếc máy dệt vải của hắn, nếu không phải bây giờ cô bận livestream thì cô chỉ ước có thể lập tức đuổi theo và đi cùng hắn. Cô ngẩng đầu hô một tiếng: 

- Chàng khoan hãy làm, đợi em livestream xong, em cũng muốn xem thử máy dệt vải.

Mặc Cửu ừ một tiếng, để chiếc máy vào một góc rồi quay trở lại, đứng dựa vào góc xem cô livestream.

Dư Huyễn Tình yên tâm, đang định mở livestream thì sực nhớ ra lần trước thành phố Cực Bắc tặng cô mấy quả cầu livestream. Cô vội vàng nhờ Mặc Cửu lấy tới giúp cô. 

Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, livestream chính thức bắt đầu. Đã hơn một tuần kể từ lần livestream trước kết thúc, mức độ thảo luận vừa được dấy lên bởi thông báo rút thăm trúng thưởng vào hai ngày này lại tiếp tục giảm xuống. May mà ngày nào cũng có rất nhiều fan ngồi canh ở phòng livestream, nên khi livestream không quá vắng vẻ.

Chờ đợi hồi lâu bỗng nhiên được xem livestream khiến fans đang rất hưng phấn, nhưng khi bọn họ nhìn rõ hình ảnh trong phòng livestream thì lập tức ngơ ngác. Thật nhiều rái cá biển, ước chừng có hơn ba mươi con rái cá lớn lớn bé bé đang trôi nổi trên mặt biển, tuy rằng tạo hình khác nhau nhưng dáng dấp con nào con nấy trông na ná nhau.

[ Đây… Đây đều là thú bông sao? ]

[ Tình Tình đâu? Tình Tình đi đâu rồi? ]

[ Chẳng lẽ định đổi nghề bán thú bông à? Cũng đáng yêu lắm chứ bộ. ]

[ Livestream được 30 giây rồi mà sao Tình Tình vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ là trốn trong đám thú bông? Định chơi trốn tìm với bọn này đó sao? ]

[ A! Tôi thấy có một con rái cá biển chớp mắt, con thứ hai bên phải đấy! ]

[ Không, là con thứ nhất bên trái chứ. Nó vừa mới nhúc nhích, tôi thấy mà! Bao nhiêu đây là thú bông thật sao? ]

[ Chắc chắn là con thứ hai bên phải. Chỉ mình ẻm là trong lòng ngực không có gì cả, cũng không tạo dáng gì luôn. ]

– Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại ứng dụng TYT –

Thấy có người đã đoán được nên Dư Huyễn Tình không chơi trốn tìm nữa, bỗng nhiên nhảy ra từ đám thú bông ra dọa fans giật mình.

- Ha ha ha, bị dọa rồi phải không? Có đoán được con nào là tôi không? Hôm nay muốn cho các bạn xem những con thú bông này, chúng là đợt sản phẩm đầu làm ra dựa theo bản thiết kế. Tôi cảm thấy con nào cũng đáng yêu hết nên giữ lại cả ba mươi bản thiết kế luôn. Lúc trước đồng ý tặng quà cho các bạn, chính là số thú bông này. Tôi sẽ rút thăm chọn ra 100,000 fans may mắn và tặng mỗi người một con. Đường liên kết rút thăm được mở ngay sau khi livestream kết thúc. Bây giờ tôi sẽ cho các bạn xem thiết kế của những con thú bông mẫu này nhé.

Dư Huyễn Tình nói xong, lấy từng con thú bông ra cho mọi người xem giống hệt như streamer bán hàng vậy. Bởi vì rái cá biển rất được chào đón nên trước đó có rất nhiều thú bông rái cá biển với đủ chủng loại trên thị trường, nhưng đều không đáng yêu bằng những con trong tay cô, bởi lẽ số thú bông này hoàn toàn được làm dựa trên hình tượng của cô. 

Các fan vừa nghe lại phải rút thăm, lập tức có chút suy sụp. Rút thăm trúng thưởng còn chưa bắt đầu mà một số tù trưởng Châu Phi đã khóc rống lên trong phòng phát sóng trực tiếp.

[ Không thể trông cậy vào rút thăm trúng thưởng được. Ra giá bán đi, mỗi mẫu tôi sẽ mua một con. ]

[ Chừng nào mới mở bán vậy? Thú bông tạo hình giống Tình Tình đáng yêu quá đi mất, tôi muốn mua hết. ]

Dư Huyễn Tình bớt thời giờ trả lời những câu hỏi này: 

- Trước mắt vẫn chưa nghĩ đến việc mở bán.

Giới thiệu 30 con thú bông cũng đã mất gần một tiếng đồng hồ, cô lại trò chuyện với fans một lúc. Dong dài chút ít về tình hình gần đây, cho biết mình sống tốt lắm. 

Bây giờ các fan đã biết cô sống chung với người cá đen rồi, nhưng không biết hai người sống ở đâu. Bọn họ đều thấy hứng thú với Mặc Cửu.

[ Có thể để tiên cá kia xuất hiện trước ống kính không? Tò mò quá đi mất. ]

[ Đúng vậy, để bọn này nhìn hắn một cái thử đi, chỉ nhìn một cái thôi, xem là tiên cá xuất sắc cỡ nào mới được em xem trọng. ] (Autumnolove x TYT)

Dư Huyễn Tình vốn đang nghiêm túc nói chuyện phiếm với fans, nhưng vừa nghe bọn họ đòi nhìn Mặc Cửu thì lập tức giơ móng vuốt che màn ảnh của quả cầu livestream lại. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Cửu vẫn chờ trong góc nhưng chẳng hề mất kiên nhẫn chút nào, sau đó tới gần quả cầu livestream rồi nhỏ giọng nói: 

- Chỉ tôi mới được nhìn chàng thôi, các bạn đừng hòng thấy được. Chàng chờ tôi lâu lắm rồi, hôm nay livestream tới đây thôi nhé. Hẹn gặp lại, đừng quên tham gia rút thăm trúng thưởng đấy.

Nói xong rồi lập tức kết thúc livestream.

Các fan bị hành động khoe khoang tình cảm bất thình lình đó làm cho nghẹn họng. 

“…”

Dư Huyễn Tình đẩy đống thú bông bên cạnh ra rồi bơi tới chỗ Mặc Cửu và vươn móng vuốt nắm lấy tay hắn: 

- Chờ lâu lắm rồi phải không, em xong rồi, chúng ta mau đi xem máy dệt vải đi.

Máy dệt vải được cố định bên cạnh bệ đá, chìm dưới nước hơn phân nửa, chỉ có một số bộ phận là nổi lên trên mặt nước. Khung máy có kích thước không lớn, chỉ dài khoảng chừng mét rưỡi. Trông nó cực kỳ phức tạp, phía sau có mười cái rãnh để luồn tơ giống như máy dệt vải hiện đại.

- Máy này sử dụng thế nào? - Dư Huyễn Tình sờ vào chiếc máy, nóng lòng muốn thử.

Mặc Cửu dỡ chiếc máy ra, loại hắn đặt làm là loại máy hoàn toàn tự động. Không cần phải có người trông chừng từng phút từng giây, chỉ cần luồn chỉ rồi điều chỉnh chế độ phù hợp là bắt đầu được rồi.

- Tơ. - Hắn nói.

Dư Huyễn Tình lập tức tung tăng ôm đống tơ được sắp xếp ngay ngắn ở trên cái kệ bên cạnh tới: 

- Có đủ không?

- Đủ rồi.

Mặc Cửu cuốn từng cuộn tơ vào máy dệt, kéo đầu sợi tơ. Tiếp theo hắn mở giao diện điều khiển của thiết bị, trên đó hiện ra hàng loạt nội dung, nhìn sơ qua cũng có cả trăm lựa chọn. Hắn nhanh tay chọn một cái, Dư Huyễn Tình chưa kịp nhìn rõ là đã thiết lập xong xuôi hết rồi. Sau khi kết thúc, máy móc phát ra một tiếng rè rè rồi bắt đầu vận hành, tiếng động cũng không lớn lắm.

- Oa, bắt đầu dệt thành vải rồi, thần kỳ thật đấy.

Dư Huyễn Tình nằm cạnh máy dệt vải nhìn nó dệt từng chút một. Bởi vì sợi tơ quá mảnh nên sau một lúc lâu mới dệt được một mảnh vải dài cỡ lóng tay. Mảnh vải có màu đỏ nhạt rất đẹp và mỏng, sờ vào nhẹ tựa như không, một giây sau đã trượt khỏi tay.

Dư Huyễn Tình thấy mới lạ bèn sờ tới sờ lui rồi ngẩng đầu hỏi Mặc Cửu: 

- Số vải này định làm gì? May quần áo hay là làm khăn voan, giao nhân các chàng kết hôn cũng trùm khăn voan đỏ của hồi môn nữa à?

Mặc Cửu mờ mịt: 

- Khăn voan đỏ của hồi môn là gì?

- Chính là quần áo được may riêng vào dịp kết hôn, đẹp dữ dằn dện, cũng là màu đỏ. Trên đầu phải đội một mảnh vải gọi là khăn voan, vào đêm tân hôn tân lang sẽ nhấc khăn voan lên. Vậy bọn chàng kết hôn có mặc quần áo gì đặc biệt không? Còn tập tục thì sao? Ngoại trừ làm cái này thì còn tập tục gì nữa? Tụ tập cùng nhau chúc mừng, mở tiệc chiêu đãi người nhà bạn bè?

Mặc Cửu gật đầu: 

- Có, rất náo nhiệt. Không có quần áo đặc biệt nhưng sẽ làm một đóa hoa bằng vải và gắn lên đầu.

- Cũng lãng mạn dữ! - Dư Huyễn Tình chồng cằm tưởng tượng một hồi - Muốn được đến quê hương của chàng để xem thử quá.

Mặc Cửu im lặng. Từ khi học được cách sử dụng thiết bị liên lạc, hắn đã lên mạng tìm kiếm mọi cách để xuyên trở về. Tuy nhiên cho dù trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới tiên cá có phát triển đến đâu cũng không thể phát triển tới mức “xuyên không". Sau này hắn xem rất nhiều truyền thuyết, ngoại trừ nghe được chữ “giao nhân” từ miệng Dư Huyễn Tình thì không còn tìm thấy thông tin nào liên quan tới nó ở trên mạng nữa. Có lẽ hắn là giao nhân đầu tiên xuyên tới đây, không tìm ra nguyên nhân cũng không tìm ra biện pháp. Cho nên hiện giờ hắn dần đặt chuyện trở về này dưới đáy lòng.

Thấy ánh mắt hắn không biết bay tới nơi nào, rất nhanh Dư Huyễn Tình đã biết là mình nói sai bèn vội ôm lấy cổ hắn rồi lắc qua lắc lại: 

- Nếu chúng ta có thể xuyên tới đây thì chắc chắn cũng có thể xuyên về, ai biết trước được đâu.

Mặc Cửu đã không còn thấy uể oải và tuyệt vọng như khi mới tới, nghe vậy thì cười khẽ:  - Ừm.

- Chàng cười rộ lên đẹp lắm, sau này cười nhiều lên nha.

Gần đây nhờ mình chỉ dẫn mà Mặc Cửu cũng càng mở lòng hơn, Dư Huyễn Tình cảm thấy có chút tự hào.

- Được.

Nói xong, hắn lại cười tươi hơn nữa. Nụ cười ấy rất thuần khiết, hai mắt sáng rực, hoàn toàn khác với cảm giác tà ác khi hắn lạnh mặt. Dư Huyễn Tình nhìn đến si mê, nhìn chằm chằm hắn không hề chớp mắt và thầm cảm khái vô số lần: mình may mắn tới cỡ nào mới ôm được một chàng người cá xinh đẹp như vậy về nhà.

Bị dáng vẻ ngơ ngác của Dư Huyễn Tình lấy lòng, Mặc Cửu hôn một cái lên chiếc mũi ướt sũng của cô, sau đó buông ra rồi tiếp tục dắt những sợi tơ còn lại vào máy.

- Thanh trụ này có thể kéo dài đủ để dắt hết những sợi tơ còn lại lên, như thế thì không cần đứng đây trông chừng nữa. - Hắn nói.

Hai người dắt hơn phân nửa số tơ còn lại lên rồi đi ăn cơm. Bởi vì tốc độ chậm và phải dệt rất nhiều sợi tơ nên mãi cho đến lúc ngủ cũng chưa dệt xong. Dư Huyễn Tình chờ được một lúc đã nằm dài trên mặt nước ngủ mất rồi.

Sau khi cô ngủ, Mặc Cửu vẫn tiếp tục bận bịu bên chiếc máy dệt. Lúc này đã dệt được một tấm vải lớn rồi, tấm vải này rộng chưa tới một mét và chỉ dài mấy chục centimet thôi. Hắn điều khiển chiếc máy và bắt đầu may các mép vải, rất nhanh đã thu được một tấm vải hoàn chỉnh.

Mặc Cửu nhìn Dư Huyễn Tình nằm bên cạnh. Tư thế ngủ của cô rất ngoan ngoãn, hai chiếc móng vuốt đặt chồng bên nhau để ở hõm cằm. Mặc Cửu cầm tấm vải lẳng lặng bơi tới bên cạnh cô, sau đó lại cầm tấm vải ướm thử lên người cô. Kích cỡ rất vừa vặn, hắn khẽ gật đầu, với tay từ dưới nước lên rồi vòng qua cổ cô. Dư Huyễn Tình vẫn không thức, có vẻ ngủ khá say. Sau khi đo xong, Mặc Cửu điều khiển chiếc máy dệt thêm hai sợi dây để nối vào tấm vải kia.

Đây là lần đầu tiên làm những việc này, động tác của hắn vừa chậm rãi vừa nghiêm túc. Thức tới nửa đêm cuối cùng cũng làm xong, sau khi hoàn thành trên mặt hắn nở một nụ cười khẽ. Nghĩ đến biểu cảm của Dư Huyễn Tình khi nhận món quà vào ngày mai, không biết là sẽ vui vẻ cỡ nào.

Mặc Cửu cất kỹ món quà bí mật, hắn không đi ngủ ngay mà tiếp tục ở cạnh chiếc máy dệt đợi nó dệt xong tấm vải tiếp theo. Lần này chỉ cần một tấm vải nhỏ, rộng chừng bằng bàn tay.

Bận rộn đến tận sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua mặt nước nhuộm thế giới tối tăm dưới nước thành màu xanh băng. Cánh tay Dư Huyễn Tình để trên cằm khẽ cử động, cô quen nằm thẳng trên mặt nước, sau đó duỗi chiếc eo lười và nhắm hai mắt lại rồi ngáp một cái. 

Cô xoay người nằm dài trên mặt nước, vùi mặt vào trong nước cọ tới cọ lui để tỉnh táo lại. Chờ cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo, cô bỗng xoay đầu, lập tức nhìn thấy Mặc Cửu đang ở bên cạnh mình. Dư Huyễn Tình mỉm cười với hắn và hô: 

- Chào buổi sáng nha, ngủ có ngon không?

- Chào buổi sáng, lại đây ăn sáng đi.

Dư Huyễn Tình không biết Mặc Cửu dậy từ bao giờ, dù sao hắn luôn dậy sớm hơn mình nhiều. Nhưng cô chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn sáng, sau khi thức dậy cô phát hiện tiếng máy dệt đã ngừng. Cô bèn nắm cổ tay Mặc Cửu, phấn khích bơi qua một sơn động khác.

- Dệt xong rồi phải không? Mau cho em xem nó ra làm sao đi.

Nhưng khi bước lên mới phát hiện máy dệt vải gần như rỗng tuếch: 

- Hửm, tấm vải đâu mất rồi?

Mặc Cửu vốn định chờ cô ăn xong mới lấy ra, nhưng bây giờ chỉ có thể lấy ra trước. Hắn nói: 

- Đã làm xong rồi, em nhắm mắt lại đi.

Dư Huyễn Tình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhắm mắt lại: 

- Làm lúc nào thế? Nhân lúc em ngủ à? Làm thành kiểu gì thế, thật chờ mong quá đi.

Có thể nghe thấy tiếng nước vang lên bên tai, sau đó hình như Mặc Cửu đi vòng ra sau lưng cô. Dư Huyễn Tình cảm thấy chi trước của mình bị nâng lên, có thứ gì đó được mặc lên người cô. Cô trộm vươn móng vuốt sờ thử, phát hiện mảnh vải đã được may thành quần áo mặc trên người cô rồi.

- Xong rồi.

Mới đó mà xong rồi ư? Dư Huyễn Tình thầm thấy khó hiểu, vội mở to mắt nhìn mình. Cô phát hiện trên bụng mình trùm miếng vải, đầu miếng vải có sợi dây dùng để buộc ngang cổ cô. Cô duỗi tay sờ, không thể không nói vải dệt và màu sắc này đẹp lắm, nhưng mà kiểu dáng… Hình như… Không được ổn cho lắm. 

Nụ cười sượng lại, Dư Huyễn Tình còn ôm một chút hy vọng mở màn hình phóng to thành gương rồi soi mình thử. Một giây sau cô hoàn toàn không biết nói gì. Chỉ thấy trong gương là một con rái cá biển mặc chiếc yếm đỏ đang nằm.

Đúng vậy, là yếm.

Còn là một chiếc yếm đỏ đúng chuẩn.

Dư Huyễn Tình kiểu: . Cô cố hết sức đứng dậy, từ nằm chuyển thành đứng thẳng trong nước. Kết hợp với tư thế này trông tấm vải trên người càng giống chiếc yếm hơn. Cô nhìn Mặc Cửu không biết nói gì, bèn hỏi: 

- Chiếc áo này chính là trang phục truyền thống của tộc các chàng đó ư?

Mặc Cửu bơi tới đối diện cô và xem xét tỉ mỉ một lúc rồi giơ tay chỉnh lại áo cho cô, lúc này mới vừa lòng gật đầu: 

- Ừm, hợp lắm.

Hợp thì đúng là hợp thật, mặc yếm kiểu nào mà chẳng hợp, nhưng điều quan trọng là có thể mặc chiếc yếm này ra ngoài được sao? Cô còn định livestream khoe một chút, bây giờ nghĩ lại hay là thôi đi. Chẳng qua sự cố gắng của Mặc Cửu rất đáng trân trọng, Dư Huyễn Tình xoay mấy vòng trong nước, chiếc yếm mỏng manh cũng xoay mấy vòng theo cô.

- Anh khéo tay thật. - Cô khen, nếu không phải là yếm thì càng tốt hơn.

Hiện tại cô đã biết sở đoản của Mặc Cửu là gì rồi, đó là mắt thẩm mỹ không được ổn cho lắm. Cũng không phải, nếu không có mắt thẩm mỹ thì sao lại thích cô chứ? Tất cả là do truyền thống của tộc bọn họ quá kỳ lạ, không thể trách Mặc Cửu được. Chỉ cần nghĩ vậy, Dư Huyễn Tình lại thấy chiếc yếm này trông thuận mắt hẳn, phải tôn trọng tập tục của tộc đối phương.

- Em mặc áo vào rồi, sau đó phải làm gì nữa? - Cô tò mò hỏi.

Mặc Cửu để cánh tay xuống, nói: 

- Đừng gấp, còn một cái nữa.

Nói xong bèn đeo thứ gì đó lên cổ cô. Dư Huyễn Tình cầm lên thì thấy hóa ra là một chiếc túi đeo chéo nho nhỏ có hình chữ nhật, dung tích không lớn lắm. Họa tiết trên túi không giống như trên yếm, có thể mơ hồ nhìn thấy mấy đóa hoa trên đó, bông hoa ấy rất giống những bông hoa trước kia cô thấy trong sơn động.

- Chiếc túi này đẹp lắm! Cũng là chàng làm đó ư? Chàng khéo tay quá đi, thật là đảm đang. - Lần này là cô khen thật lòng. 

- Em muốn để hết những món chàng tặng vào đây.

Mặc Cửu nhìn cô chuyển đồ, nhét hết đồ đạc vào chiếc túi mới, sau đó hân hoan đeo chiếc túi lên người, thậm chí còn cởi chiếc túi trước kia cô thường mang theo bên mình xuống.

- Về sau em sẽ đeo cái này.

Không biết chiếc túi nhỏ này được may bao nhiêu lớp, tuy rằng chất liệu mỏng nhưng lại không thấy rõ đồ vật đựng bên trong, khi bơi lội trong nước cũng không gây ảnh hưởng gì. Dư Huyễn Tình hưng phấn xoay vài vòng quanh Mặc Cửu.

Mặc Cửu không nghĩ rằng cô thích chiếc túi nhỏ này như thế, hắn cũng rất vui, tầm mắt của hắn vẫn luôn di chuyển theo cô.

Dư Huyễn Tình hỏi: 

- Như vậy là xong rồi à? Có còn món gì nữa không?

Thật ra là còn, nhưng Mặc Cửu không định trì hoãn tiếp nữa, sau khi đăng ký xong rồi sẽ tặng những món còn lại.

Tay hắn quơ quơ dưới nước lấy hai đóa hoa hồng nhỏ ra, bông hoa chỉ to bằng móng vuốt của rái cá biển, nở rộ thành tầng tầng lớp lớp. Bởi vì chóp tai của rái cá biển quá nhỏ, Mặc Cửu thử vài lần mới cài được hoa lên bộ lông rái cá. Sau đó đặt một bông hoa khác vào móng vuốt cô, bảo cô cài lên đầu mình.

Hành động này khá giống trao nhẫn cho nhau. Dư Huyễn Tình vốn định cười, nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Cửu thì bình tĩnh trở lại. Cô nghiêm túc giơ móng vuốt cài hoa lên tai hắn rồi vén một sợi tóc để cố định bông hoa ấy. Giao nhân cụp mắt, mái tóc đen dài xõa bên má và trên đầu vai, hoa hồng khiến sắc mặt nhợt nhạt của hắn hơi ửng hồng trông như một cô dâu sắp gả đi. Nhất thời Dư Huyễn Tình nhìn đến ngơ người, không rời mắt ra được, móng vuốt vén tóc hắn và từ từ sờ đến mặt hắn.

Mặc Cửu chớp lông mi, giương mắt nhìn cô. Đôi mắt vốn dĩ đã đẹp nay lại càng có thần hơn.

- Đẹp quá đi mất. - Cô thiệt tình khen.

Mặc Cửu mỉm cười, cọ vào đệm thịt của cô, sau đó ôm cô vào lòng. Ôm rái cá biển lông xù đúng là thoải mái thật.

- Từ giờ chúng ta đã là bạn đời.

Dư Huyễn Tình sờ khuyên tai liên lạc của hắn, nói: 

- Đăng ký thôi nào, phải đóng dấu mới được.

Hai người đồng thời đệ trình đơn xin đăng ký kết thành bạn đời, xác nhận đã thành niên và hoàn toàn tự nguyện xong thì rất nhanh đã được thông qua. Nơi đây không có lưu trình chụp ảnh kết hôn mà chỉ thêm tên của đối phương vào sau thiết bị liên lạc của hai người, sẽ hiển thị là bạn đời của ai đó. Sau khi trở thành bạn đời cũng có thể liên kết thiết bị liên lạc với nhau, có thể dùng chung số dư tài khoản của đối phương, đương nhiên cũng có thể chọn không làm như vậy. 

Tuy rằng Dư Huyễn Tình vẫn luôn ồn ào đòi Mặc Cửu nhanh chóng đăng ký, nhưng khi đăng ký xong cô lại cảm thấy không được chân thật cho lắm. Kiếp trước sống cũng được kha khá năm mà vẫn chưa kết hôn lần nào, thậm chí còn chẳng có lấy một anh người yêu. Kiếp này chưa sống được bao lâu, không tới ba tháng mà đã đăng ký với người ta rồi, vả lại đối phương còn là một giao nhân rất tốt nữa chứ. Cô cười một hồi lâu, bỗng nhiên vừa thấy cảm động vừa thấy buồn. Cái mũi ê ẩm, không nhịn được nhảy lên lưng Mặc Cửu, vùi đầu vào người hắn không để hắn nhìn mình.

Mặc Cửu vỗ nhẹ cánh tay cô, khó hiểu hỏi: 

- Sao vậy?

Dư Huyễn Tình kêu lên vài tiếng, tiếng kêu rất nhỏ: 

- Em không sao cả, chỉ là quá vui mà thôi. Chàng thật sự không ngại em là rái cá biển, thuộc chủng loài khác với tộc chàng sao? Giao nhân các chàng có tập tục kết hôn với ngoại tộc không? Lỡ như trong tương lai chúng ta trở về, chàng dẫn theo một con rái cá biển về có làm chàng mất mặt không?

Đã đăng ký xong xuôi cô mới nhớ tới chuyện này, tuy rằng giả thiết xuyên trở về này có tỷ lệ rất thấp.

Mặc Cửu kéo cô từ sau lưng ra trước ngực rồi an ủi: 

- Không ngại, tộc của bọn tôi cũng không cấm cản việc ấy, em không cần lo lắng.

Về phương diện bạn đời, giao nhân khá là chung thủy. Chỉ cần công nhận ai là bạn đời thì cho dù đối phương có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không tìm bạn đời khác, cả đời này chỉ có một người.

Dư Huyễn Tình ngây người một hồi, đột nhiên mở thiết bị đầu cuối ra tìm thử: Tuổi thọ của rái cá biển.

Tuổi thọ của động vật có trí tuệ sẽ dài gấp đôi so với động vật cùng loài không có trí tuệ. Bình thường rái cá biển chỉ sống được tối đa đến 30 tuổi, rái cá biển có trí tuệ thì sống được đến 60 - 70 tuổi. Dư Huyễn Tình yên tâm rồi, cô còn có thể ở bên cạnh giao nhân rất lâu, sẽ không để hắn sống cô đơn một mình.

Sau đó cô lại tìm kiếm tuổi thọ của tiên cá, bình quân là 90 tuổi, sức khỏe tốt hơn một chút thì sống tới 100 tuổi cũng không thành vấn đề. Những tiên cá giàu có và nhờ khoa học kỹ thuật trợ giúp có khả năng sống đến 130 tuổi là chuyện bình thường. Giao nhân kém hơn tiên cá một chút, không khác gì con người.

- Em sẽ cố gắng sống lâu một chút, tranh thủ phá vỡ kỷ lục của tộc rái cá biển. - Dư Huyễn Tình giơ tay bảo đảm.

Mặc Cửu thở dài ôm chặt cô và không nói gì.

Hôm nay xem như là ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, không có tiệc tùng không có khách khứa, hết thảy đều bình thường như mọi khi không có gì khác nhau cả. Dư Huyễn Tình cọ trong lòng ngực Mặc Cửu một hồi rồi lười biếng trở người để hắn chải lông cho mình.

- Hôm nay là một ngày đặc biệt nên phải chúc mừng mới được. - Cô vừa gãi mặt vừa nói.

Mặc Cửu ừm một tiếng.

- Hát một bài đi, em muốn nghe bài lúc trước chàng hát, rất hay.

Vì thế Mặc Cửu vừa chải lông cho cô vừa chậm rãi cất tiếng ca, không ngoài dự đoán Dư Huyễn Tình đã nằm dài trên mặt nước ngủ mất rồi. Chờ sau khi cô ngủ, Mặc Cửu lặng lẽ đứng dậy tiếp tục bắt đầu trang trí. Không biết hắn mua đồ trang trí lúc nào mà treo đầy trên vách đá: những chiếc đèn màu nho nhỏ, đèn màu có hình ngôi sao, bên trong mỗi ngôi sao đều chứa một mặt trăng sáng, và bóng của mỗi mặt trăng ấy cũng khác nhau.

Sau khi treo đèn màu xong hắn trở lại tàu ngầm lấy một cái túi và mở ra rồi rắc thứ bên trong xuống nước. Rất nhanh, mặt nước xuất hiện đầy những đóm sáng như được rắc sao trời, đây là vật chất phù du phát sáng, cũng có thể làm thức ăn chăn nuôi cho cá và sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng nguồn nước. Ước chừng mấy ngày sau sẽ bị cá tiêu hóa hết, rắc xuống nước trông rất đẹp mắt.

Làm xong chuyện này, Mặc Cửu lại ôm đủ loại thức ăn tới đây. Có thức ăn sống và thức ăn đã được chế biến, đều là những món Dư Huyễn Tình thích ăn. Vì để chuẩn bị xong tất cả mọi thứ trong lúc cô ngủ mà Mặc Cửu tiêu tốn không ít công sức.

Chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ thì cũng đã sắp đến giờ cơm chiều. Mặc Cửu lay Dư Huyễn Tình dậy, rái cá biển ngủ say như chết, dùng móng vuốt gãi cái bụng rồi trở mình nhưng lại không hề thức dậy.

Mặc Cửu cầm miếng thịt để bên miệng cô, cái mũi Dư Huyễn Tình khẽ hít hà rồi bất giác cắn miếng thịt. Sau khi cắn miếng thịt vào miệng cô bắt đầu nhấm nháp phát ra tiếng kêu thỏa mãn, chờ đến khi ăn xong và chép miệng phát hiện không còn nữa, cô mới mơ màng mở mắt ra, ngơ ngác ngóc đầu dậy, câu đầu tiên cô nói chính là: 

- Thịt gì thế, ăn ngon quá đi.

Mặc Cửu bưng chiếc dĩa đặt lên bụng cô, sau đó tắt hết tất cả nguồn sáng trong sơn động, sơn động bỗng tối om. Dư Huyễn Tình còn chưa kịp ngạc nhiên đã thấy mặt nước dưới người mình lấp lánh vô số đóm sáng như thể cô đang nằm trên dãy ngân hà. Tiếp theo ánh đèn trên vách sơn động cũng từ từ sáng lên, ánh sáng ấy không hề rực rỡ, theo ánh đèn sáng lên vô số mảng sáng tối đồng thời được phản chiếu trên đỉnh sơn động và trên mặt nước. Cơn gió nhẹ thổi qua thế giới biển sâu, mảng sáng tối ấy chỉ xuất hiện được một lúc nhưng tựa như đã trôi qua rất lâu rồi.

Dư Huyễn Tình quên luôn thức ăn trong tay, chỉ biết ngơ ngác ngửa đầu nhìn. Cho đến khi bên cạnh có đôi tay cầm lấy tay cô.

- Thích không?

Dư Huyễn Tình nỉ non: 

- Giống như đang nằm mơ vậy.

- Không phải mơ, đều là thật.

Dư Huyễn Tình nghiêng đầu, vừa lúc có một tia sáng chiếu vào đôi mắt cô.

- Thật tốt quá. - Cô nói.

Thật tốt khi có thể xuyên qua, thật tốt khi có thể gặp được Mặc Cửu, còn thật tốt khi có thể tiếp tục sống.

Chương kế tiếp