Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 58

Sau khi hai người biến mất, dòng xoáy nước vẫn đang điên cuồng xoay tròn. Nước biển xung quanh không ngừng tràn vào bên trong, giống như một cái hố không đáy, bất luận thế nào cũng không thể lấp đầy, vô số tôm cá không có cách nào trốn thoát nên bị hút vào. Bốn tên truy đuổi vốn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng còn chưa tới gần lại phát hiện chiếc tàu ngầm đang bị kéo về phía trước với tốc độ bất thường.

- Chạy đi! Mau quay đầu lại, không thể đi qua đó đâu, chỗ này rất nguy hiểm!

Tên cầm đầu trước đó còn khăng khăng muốn tiến lên phía trước thì bây giờ đây đã quay lại bàn điều khiển hòng bỏ chạy. Thế nhưng khoảng cách quá gần, đây chỉ là một chiếc tàu ngầm nhỏ cho nên sức mạnh không bằng tàu ngầm lớn. Hiện tại lực kéo và lực hút đang cân bằng, hai chiếc tàu ngầm bị mắc kẹt tại chỗ không ngừng xoay tròn mà không thể tiến lên phía trước và cũng không có cách nào rời đi.

Không biết đã giằng co bao lâu, đội cứu hộ lẽ ra phải mất hai giờ để đến nơi và cảnh sát từ thành phố gần nhất lúc này cùng nhau chạy tới. Bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn chậm chân một chút. Bốn người vừa nhìn thấy bọn họ như thấy được vị cứu tinh vậy, lập tức cầu cứu, cả bốn nhanh chóng được kéo lên trên. Vừa mới cứu được bọn họ thì hai con tàu ngầm nhỏ ngay tức thì bị hút vào trong xoáy nước. 

Có lẽ là đã đạt đến cực hạn, xoáy nước dần dần nhỏ lại. Chờ thêm vài tiếng nữa thì xoáy nước mới hoàn toàn biến mất, riêng cái hố màu xanh từ đâu xuất hiện vẫn còn ở nguyên tại chỗ. 

Sau khi phát hiện Dư Huyễn Tình và Mặc Cửu bị hút vào trong xoáy nước, các thành viên đội cứu hộ đã cố gắng hết sức xông vào cứu người nhưng không có cách nào tiếp cận xoáy nước. Lúc này dòng nước xoáy đã biến mất rồi, bọn họ lập tức lao vào trong cái hố màu xanh. Quái lạ làm sao! Cái hố này chỉ sâu hơn 200 mét, rất dễ đi đến đoạn cuối. Bên trong không có gì cả, cũng chẳng có một bóng người. Hai người bọn họ biến mất hết sức bí ẩn. 

- Có thể là họ đã bị xoáy nước cuốn đến nơi khác rồi. Tiếp tục tìm kiếm! Liên lạc với thành phố Thâm Hải, mở rộng phạm vi dò tìm. 

Tuy nhiên, e rằng số trời đã định bọn họ phí công vô ích. Khoảnh khắc Dư Huyễn Tình bị hút vào trong xoáy nước, đầu óc của cô có chút choáng váng. Cả người xoay mòng mòng rất dữ dội, hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể mình. Ban đầu cô còn được Mặc Cửu ôm trong lồng ngực, nhưng không biết xoáy nước đã cuốn bọn họ bao lâu mà cả hai dần dần cách xa nhau. Cô nắm chặt lấy cánh tay Mặc Cửu đến mức chảy máu, đến cả móng vuốt trên từng ngón tay cũng gãy mà vẫn không thể túm được Mặc Cửu. Mặc Cửu sốt sắng muốn bơi qua, cơ bắp trên cánh tay - eo - bụng của hắn căng cứng thành một đường thẳng, khuôn mặt biến dạng bởi vì dùng hết sức mình. 

- Tình Tình!

Hắn duỗi tay thẳng về phía cô, nhưng dù gần đến đâu vẫn hơi hụt một chút. Dường như có một lực đẩy khiến hai người càng lúc càng xa nhau.

- CHỜ TÔI. - Hắn thét lên. 

Dư Huyễn Tình có thể cảm nhận được Mặc Cửu khẩn trương, nhưng cô đang ở trong xoáy nước không thể nghe hay thấy gì rõ ràng cả. Cô chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà hét lên: 

- Em sẽ đi tìm chàng!

Không biết dòng nước xoáy sẽ cuốn bọn họ đi tới nơi nào, nhưng chỉ cần ở cùng một vùng biển thì chắc chắn có thể gặp lại. Huống chi bọn họ còn có thiết bị đầu cuối để liên lạc nên Dư Huyễn Tình cũng không quá lo lắng. Cô không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cuối cùng ngất đi bởi những tác động của xoáy nước. 

Không biết đã qua bao lâu, Dư Huyễn Tình tỉnh lại sau khi bị ánh nắng chói chang của ông mặt trời đánh thức. Bên tai là tiếng sóng biển quen thuộc, còn cô đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển. Cô đưa tay lên che đi ánh sáng trước mắt, ngẩng đầu quan sát xung quanh. 

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, sóng nước phản chiếu sắc vàng của nắng có chút chói mắt. Nắng này hơi nóng, nhưng vẫn chịu được. Nhiệt độ thế này có lẽ là đang ở vùng nhiệt đới ấm áp, xoáy nước lại cuốn cô xa đến nhường này. Dư Huyễn Tình thử gọi một tiếng thăm dò:

- MẶC CỬU.

Tất nhiên là không có người nào đáp lại cả. Từ khi chung sống với nhau, bọn họ chưa từng phải cách xa nhau. Bỗng nhiên không có Mặc Cửu bên cạnh, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Dư Huyễn Tình vẫn hơi khó chịu. 

Cô vội vàng vỗ vào vòng eo để mở thiết bị liên lạc và liên lạc với Mặc Cửu, định bụng hỏi xem bây giờ Mặc Cửu ở đâu. Thiết bị đầu cuối đã bật, có điều màn hình hiển thị trống trơn. Bất kể cô sử dụng lệnh gì cũng không có một chút phản ứng nào, thật sự rất giống tình huống điện thoại di động mất tín hiệu. Chẳng qua điện thoại di động có mất tín hiệu vẫn còn có thể sử dụng các chức năng offline, mà bây giờ màn hình và những chức năng offline đều đã tắt ngóm.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hỏng à?

Dư Huyễn Tình không bao giờ nghĩ rằng những món đồ công nghệ cao này sẽ bị hư hỏng. Lúc phát hiện ra thiết bị đầu cuối không dùng được nữa, cô lập tức thấy luống cuống. Đây là cách duy nhất cô có thể liên lạc với Mặc Cửu, cũng là cách duy nhất cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, một khi không có công cụ liên lạc, cô chỉ có thể một con cá nhỏ vô hình giữa biển cả mênh mông mà thôi. Cô tắt và khởi động lại thiết bị liên lạc rất rất nhiều lần, màn hình vẫn không có phản hồi nào. Bấy giờ Dư Huyễn Tình mới hết hy vọng. 

Dư Huyễn Tình ngơ ngác nhìn xung quanh, có vẻ như giờ chỉ còn mỗi cách tìm một con vật nào đó biết nói để hỏi thăm tình hình thôi. Thử xem chúng nó có thể chỉ đường cho cô đi đến thành phố hay không, chỉ cần vào thành phố và nhờ giúp đỡ là êm xuôi rồi. Chắc chắn Mặc Cửu cũng đang tìm đủ mọi cách để tìm cô. 

Sau khi bình tĩnh lại, Dư Huyễn Tình nhìn lại chính mình. Đồ bảo hộ có chút hư hại nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, hai chiếc ba lô nhỏ bao gồm cả cái yếm nhỏ vẫn còn trên người cô. Cô sờ vào nách, những viên đá mà Mặc Cửu đưa cũng ở bên trong. Cô mới yên tâm, ngụp đầu xuống nước. 

Bên dưới sâu hơn tưởng tượng của cô chút xíu, cô đoán mình đã lặn hơn hai trăm mét mà vẫn chưa thấy đáy, xung quanh có vài con cá không tên bơi qua. Dư Huyễn Tình nhìn thấy một con cá nọ bơi ngang qua, cô lập tức tiến tới hỏi: 

- Xin chào, bạn có thể nói chuyện không?

Con cá quẫy đuôi khiến nước văng đầy lên mặt cô rồi nhanh chóng chuồn mất. Dư Huyễn Tình hỏi liền tù tì mấy con mà không nhận được hồi đáp, cô tiếp tục lặn xuống. Cuối cùng đã lặn tới đáy biển.

Đáy biển không có rong biển, có đầy các loại đá. Đá có hình thù kỳ dị, vô cùng sắc bén. Bầy cá thường không xuất hiện ở đây, chỉ có một số rất ít sinh vật giáp xác mà cô không biết tên đang chậm rãi bơi về phía trước. Dư Huyễn Tình cẩn thận bơi xuống để xem, phát hiện ra những sinh vật này có dáng dấp khá là quái đản. Trông chúng giống như phiên bản phóng to của bọ hung vậy, sở hữu lớp vỏ màu xanh đậm vẫn còn hơi sáng bóng, mỗi con đều có kích thước bằng nắm tay. Phát hiện Dư Huyễn Tình đang đến gần, những sinh vật giáp xác này nhanh chóng lật những viên đá vụn và trốn vào trong. Chẳng mấy chốc không còn nhìn thấy một con vật nào giữa mấy khe đá nữa.

Dư Huyễn Tình tìm được một hòn đá dài và mảnh, bèn cầm trong tay. Cô cẩn thận dùng viên đá mảnh lật từng hòn đá lên xem, tìm hồi lâu cũng không tìm thấy con sò nào, ngoại trừ loại giáp sát đó thì chẳng còn thứ gì khác. Cô xoa xoa bụng, cũng không biết mình đã bất tỉnh bao lâu mà có chút đói bụng rồi. Cô nuốt nước bọt ừng ực, nhớ đến những tháng ngày được ăn no hồi trước.

- Mặc Cửu ơi, Tình Tình của chàng đói rồi! - Cô tủi thân lẩm bẩm, cuối cùng thở dài tiếp tục bơi về phía trước định bụng sẽ tìm cái gì đó có thể ăn được.

Vùng biển này thật sự rất lạ lùng, ngoài đám sâu bọ kia ra thì không nhìn thấy loài nào nữa. Đến cả rong biển cũng không, bởi ra ngoài lâu ơi là lâu mà vẫn chỉ toàn là đá tảng khiến cô không biết phạm vi rộng đến cỡ nào. Trước đây cô chỉ quen thuộc với phạm vi vùng biển Cực Bắc, chưa từng đi qua những nơi khác nên không biết còn có những nơi giống như thế này.

Sau khi vòng quanh một hồi, Dư Huyễn Tình dừng lại. Ánh mắt tập trung vào những con trùng to bằng nắm tay kia, thật ra đa số động vật sinh sống trong biển đều rất ngon miệng. Dù đã lâu cô không tự mình tìm kiếm thức ăn, nhưng không vì thế mà mất đi kỹ năng sinh tồn này. Cô nhanh chóng tóm gọn một con sâu trước khi nó chui vào đống đá vụn. Sáu cái chân đen kịt của con trùng không ngừng ngoe nguẩy, Dư Huyễn Tình chắp hai tay lại thành hình chữ thập (十) và nói: 

- Thành thật xin lỗi, bây giờ tôi không tìm thấy thứ gì khác để ăn cho nên đành phải làm khó các bạn cho tôi ăn thử một miếng. 

Cô gõ vào cái vỏ của loài côn trùng, cứng như đá vậy. Cô dùng một tay đập côn trùng vào một hòn đá. Âm thanh giòn giã vang lên, không có gì thay đổi cả bởi vì cái vỏ thật sự quá cứng. 

Dư Huyễn Tình nhìn hòn đá sắc nhọn bên cạnh, lần nữa đập vào. Khó khăn lắm mới mở được lớp vỏ. Loài này chỉ có một ít thịt ở đuôi là có vẻ còn ăn được, Dư Huyễn Tình mang theo con trùng đã chết trở lại mặt biển. Cô cởi bỏ đồ bảo hộ xuống để thử liếm một cái, rồi đợi vài phút. Thấy không có biểu hiện hoặc triệu chứng gì khác thường, lúc này cô mới yên tâm ngoạm nó. 

Hương vị vừa tươi vừa mềm đến bất ngờ, hơi giống thịt tôm nhưng không ngọt bằng tôm và càng không thể so sánh với tôm đỏ. Bây giờ ngồi nhớ lại bữa ăn cuối cùng, Dư Huyễn Tình cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Không biết bây giờ Mặc Cửu sao rồi.

Tình trạng của Mặc Cửu lúc này không tốt đẹp được như Dư Huyễn Tình. Hắn dùng hết sức bình sinh đỡ lấy một đòn dẫn đến bị thương nghiêm trọng, sau khi hắn và Dư Huyễn Tình lạc nhau thì hắn cũng rơi vào hôn mê, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Có điều hắn may mắn hơn Dư Huyễn Tình là hắn trôi đến nơi có nhiều người, nhanh chóng được đưa về thành phố để điều trị.

Dư Huyễn Tình lẩm bẩm mấy câu, rồi kéo quần áo bảo hộ lên để tiếp tục lặn xuống nước vớt trùng. Bơi tới bơi lui hồi lâu, cuối cùng cô cũng ăn no. Sau khi no bụng, cô thử lại lần nữa - thiết bị đầu cuối vẫn chưa thể sử dụng được. 

Theo lý thuyết thì thứ đồ công nghệ cao này không thể hư hỏng. Lần trước lên mạng có thấy người cá nói rằng mạng Internet phủ sóng không có góc chết ở khắp vùng biển, cho dù xuống sâu 10,000 mét dưới đáy biển cũng vẫn có tín hiệu như thường. Vì vậy bây giờ xuất hiện tình huống này chắc chắn chỉ có một khả năng - cô đã không còn ở thế giới ban đầu nữa.

Dư Huyễn Tình nhớ lại lời Mặc Cửu từng nói, rằng mình xuyên không bởi một dòng xoáy. Trước khi bọn họ hôn mê cũng rơi vào một xoáy nước, cho nên rất rất có khả năng là hiện tại cô lại xuyên không nữa rồi. Thậm chí… cô còn đi đến quê hương của Mặc Cửu - thế giới giao nhân. 

Suy đoán tới đây, Dư Huyễn Tình gần như nhảy cẫng lên khỏi mặt biển. Nếu quả thật là vậy thì quá tốt rồi, cuối cùng Mặc Cửu cuối cùng có thể về nhà. Mỗi khi Mặc Cửu nhắc đến quê hương trong lòng lại có chút ray rứt, tuy  không lộ ra vẻ buồn bã nhưng Dư Huyễn Tình luôn có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn. Bây giờ rốt cuộc có thể về nhà, không biết hắn sẽ vui đến nhường nào. Lúc này hắn đã ở trên địa bàn của mình, mong là hắn có thể nhanh chóng tìm được cô. 

Dư Huyễn Tình kêu lên hai tiếng “rít rít", sực nhớ Mặc Cửu có nói: thế giới giao nhân không có loài động vật mang tên rái cá biển. Không biết sau khi chạm mặt giao nhân khác, cô có bị coi là sinh vật kỳ lạ và bị bắt lại hay không nữa. Cô lấy trong túi ra một chiếc lược nhỏ, chải chuốt lại bộ lông rồi bơi về phía mặt trời. 

Cô có cảm giác nơi này còn to hơn cả hành tinh tiên cá. Bơi lâu ơi là lâu, bơi đến mệt mỏi, cô lại lặn xuống dưới đáy lần nữa. Phát hiện đàn cá đã đổi chủng loài, nhưng dưới đáy biển vẫn là những mảng đá bén nhọn và một loại trùng giống như ban đầu. Nếu không phải có loài cá khác, cô còn tưởng rằng mình bị ma bắt giam vào phòng kín.

- CÓ AI KHÔNG? CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG? - Cô hét lên một lúc trên biển, nhưng chỉ có những đợt sóng vỗ đáp lại cô. (Autumnnolove x T Y T)

Cô bèn đổi sang hướng khác, lần này cô bơi về phương Bắc. Càng bơi về phía trước địa hình càng cao, có vẻ như đã đụng trúng một đỉnh núi dưới biển. Dư Huyễn Tình bơi một vòng quanh núi, không ngờ đâm vào một thứ trong suốt. Thứ đó giống như một cái mạng nhện vậy, cô hoàn toàn bị mắc vào trong nó dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được mà còn dính chặt hơn nữa. Cô cố gắng cởi đồ bảo hộ ra, thấy cởi được một nửa và cô định bò ra ngoài nhưng lông trên mông cô bị kẹt lại.

Dư Huyễn Tình mệt đến toát mồ hôi hột, cuối cùng từ bỏ giãy giụa mà ngả lên trên. Thứ này rất giống sản phẩm do chính con người tạo ra, biết đâu bắt được con mồi sẽ nhanh chóng có người tới đây. Dư Huyễn Tình chờ mãi chờ mãi, tới lúc bầu trời dần dần tối đen, bốn bề im ắng, đến cả đàn cá cũng không thèm bơi qua bên này nữa. Dư Huyễn Tình tuyệt vọng nhắm mắt lại, nếu không tìm ra được Mặc Cửu thì có lẽ cô sẽ chết đi vì đói ở chỗ này. Hôm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cô chờ đợi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

– Bạn đang đọc truyện “Xuyên thành rái cá, tôi dùng sự đáng yêu chinh phục thế giới" được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển –

Dư Huyễn Tình bị ai đó đánh thức. Có người đang nói chuyện bên cạnh cô, có người còn đang vuốt ve bộ lông của cô. Dư Huyễn Tình chợt mở mắt ra, nhìn thấy một giao nhân bởi vì kinh sợ mà lùi lại phía sau.

Tuổi tác giao nhân không lớn, chỉ dài hơn một mét một chút thôi. Trông như một đứa trẻ, tóc và đuôi có màu đen tương tự Mặc Cửu. Đuôi tóc được buộc thành hai bím nhỏ bằng rong biển đỏ, vảy mịn mọc kín khuôn mặt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. 

Giao nhân mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn Dư Huyễn Tình, sau đó há miệng kêu lên. Chất giọng trong trẻo cao vút, giống như chim hót, khá là vui tai. Có thể nhận ra, giao nhân đang gọi đồng loại. Không bao lâu sau, có hai giao nhân lớn tuổi hơn một chút nhanh chóng bơi tới. Trông hai giao nhân kia hơi giống bé giao nhân này, nhưng bặm trợn hơn bởi hàm răng nhọn hoắc. Bọn họ nhìn thấy Dư Huyễn Tình thì rất kinh ngạc. 

- Đây là loại động vật gì, em biết không?

- Không biết, em chưa từng thấy bao giờ.

Có lẽ là ở cùng Mặc Cửu một thời gian dài, Dư Huyễn Tình có thể dựa vào phỏng đoán mà hiểu được đối thoại của bọn họ. Sợ mình bị mang đi làm thức ăn, cô vội vàng nói: 

- Xin chào cả nhà, em là rái cá biển đi lạc đến đây. Có thể thả em xuống trước được không?

Thấy Dư Huyễn Tình biết nói chuyện, hai giao nhân trưởng thành đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ nghiêng mình lấy ra một cái bình chẳng biết được làm bằng vỏ của loài động vật nào từ trong cái túi đang vác trên người, rồi đổ nó lên lưng cô. Tức thì, Dư Huyễn Tình nhận thấy mình được gỡ khỏi tấm lưới. Cô vội vàng hoạt động cơ thể, bị đóng băng cả đêm trong một tư thế thật sự khó chịu. 

- Em cảm ơn ạ, cho em hỏi đây là nơi này? - Cô hỏi với vẻ mặt chân thành. 

Ba giao nhân không trả lời ngay, chẳng biết là nghe không hiểu hay là thế nào mà cứ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. 

Dư Huyễn Tình phát hiện ánh mắt bọn họ đang dính chặt vào cái bao lì xì nhỏ cô đeo bên hông, cô vội vàng lấy cái yếm do Mặc Cửu làm tròng lên người mình. Cả ba duỗi tay chạm vào tấm yếm của cô, có chút giật mình khi nhìn thấy hoa văn trên yếm. 

- Hoa văn rất tinh tế, sợi tơ được xử lý tốt. Nhìn kìa, chỗ này còn có một đoá hoa nữa. Chiếc túi này cũng khá độc đáo, không thể nhìn xuyên qua nó. Cái này mua ở đâu vậy? Chắc là không rẻ đúng không?

Dư Huyễn Tình tự đắc ưỡn ngực, đáp: 

- Không có mua. Bạn đời của em tự tay dệt nó, rồi tự tay làm cho em. 

Cả ba ngạc nhiên nhìn cô, thời nay rất ít ai tự làm những thứ này. Bọn họ tiếp tục tò mò đánh giá Dư Huyễn Tình. Con thú này trông quái đản làm sao! Cả người là một bộ lông thật dày, mà bộ lông lại còn mềm mại nữa mới chết chứ! 

Bé giao nhân chồm tới ôm chầm lấy Dư Huyễn Tình không chịu thả ra. Hai cái tay lần mò từ chân sau của cô lên đến phần hông, gương mặt cũng vô thức áp sát. 

- Mượt quá! - Bé giao nhân vùi vào bộ lông của cô, nói với vẻ mặt hạnh phúc. 

Hai giao nhân trưởng thành vội vàng kéo bé giao nhân lại.

- Mi thuộc chủng tộc nào, sao chưa từng thấy qua.

- Em là rái cá biển.

- Rái cá biển? Thật là kỳ lạ, chưa từng nghe nói bao giờ. Tại sao mi lại ở đây, bạn đời của mi đâu?

Ánh mắt Dư Huyễn Tình rũ xuống, nói:

- Bọn em gặp phải một cái xoáy nước đã tách bọn em ra. Em ngất đi, bị cuốn theo dòng nước rồi lạc tới nơi này, em bất cẩn mắc vào trên đó. Bây giờ em chẳng biết chàng ấy ở đâu nữa, em cũng không biết làm sao mới có thể tìm được chàng ấy. 

- Hai người bị lạc nhau ở đâu? Bạn đời của mi tên gì? Nhà mi ở đâu?

Dư Huyễn Tình cảm thấy hơi khó trả lời những câu hỏi nay. Cô cũng chẳng biết nhà của Mặc Cửu ở thế giới giao nhân là ở đâu, những thông tin khác không mấy rõ ràng. Cô chỉ biết rằng Mặc Cửu đứng hàng thứ chín trong nhà. 

- Chàng ấy tên là Mặc Cửu, đứng hàng thứ chín trong nhà. Bình thường em không giỏi nhớ đường, em là một đứa mù đường mà! Cho nên em cũng không nhớ được nhà của bọn em ở đâu! - Sợ bị nghi ngờ, cô dứt khoát đáp một câu cho cả ba câu hỏi. 

Lại là một từ ngữ khác mà bọn họ chưa từng nghe thấy trước đây, ngôn ngữ mà Dư Huyễn Tình nói cũng rất lạ với họ. Có điều trong khắp vùng biển có nhiều phương ngữ kỳ lạ, nghe hiểu là được, cho nên bọn họ không hề nghi ngờ chuyện này. 

- Hai người kết thành bạn đời mà không có người thân bè bạn nào chứng kiến sao?

- Không, chỉ có hai bọn em thôi.

Giao nhân nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện cảm và kính nể, nhất định là gia đình phản đối việc hai người đến với nhau nên hai người mới bỏ trốn. Mấy chuyện như vậy ở đây không thiếu, không có gì lạ. Chẳng qua chưa biết nhiều về nhau mà đã đến với nhau thì có phần hiếm thấy. 

- Vậy thì hơi khó tìm á. Tốt nhất là mi vào thành phố hỏi thăm đi, ở đó nhiều người. 

Dư Huyễn Tình đang lo lắng không biết làm sao vào thành phố, nghe vậy lập tức gật đầu: 

- Em cũng nghĩ vậy, nhưng em không biết đường vào thành phố. Không biết cả nhà có thể đưa em đi không? - Nói đoạn, cô vội vàng lục lọi trong túi đồ mang theo bên người. Cuối cùng cô cũng tìm được một lọ thuốc nhuộm vảy chẳng biết đã bỏ vào túi lúc nào. Lọ này cô chuẩn bị cho Mặc Cửu mỗi khi đi vào thành phố, cho nên sau đó bỏ vào túi luôn.  

- Cái này tặng cho ba người, đây là thuốc nhuộm vẩy. Em có ba màu: đỏ, vàng, xanh. Phun lên sẽ thay đổi màu sắc, giữ màu trong vòng 24 tiếng, qua ngày hôm sau có thể rửa đi. 

Bé giao nhân tò mò ôm cái chai lên định bụng xịt lên đuôi của nó thử. Nó chọn trúng chai màu đỏ, mà màu đỏ này khá là trong trẻo và rực rỡ. Phần đuôi của giao nhân luôn là màu đen, thay đổi trước mặt thực sự khiến người ta phải thốt lên đầy kinh ngạc. 

Em bé giao nhân phấn khích nhuộm hết cái đuôi của nó thành màu đỏ, còn muốn phun tiếp lên người nhưng Dư Huyễn Tình kịp thời ngăn cản. 

- Chỉ có thể phun lên đuôi thôi.

- Ồ. 

Hai mắt em bé giao nhân sáng rỡ múa may quay cuồng trong nước, vui vẻ kêu lên vài tiếng. Nó bơi tới chỗ người lớn, không ngừng khoe cho bọn họ xem xem nó có đẹp hay không. 

Thấy tình cảnh này, hai giao nhân mỉm cười, thái độ dành cho Dư Huyễn Tình cũng khá hơn hẳn. 

- Cảm ơn món quà của mi. Đúng lúc hai ngày nữa chúng tôi vào thành phố bán hàng, có thể đưa mi theo cùng.

- Thành thật cảm ơn mọi người!

Dư Huyễn Tình cảm thấy yên tâm một chút. Dù thế nào đi chăng nữa, điều quan trọng nhất hiện tại là vào thành phố rồi mới nghĩ cách đi tìm Mặc Cửu. 

Nghe Mặc Cửu nói, khoa học kỹ thuật ở đây tương đương Trái Đất. Chắc cũng có thiết bị liên lạc hoặc những thứ có thể truy cập Internet, hoặc cô cũng có thể bỏ tiền ra thuê người đi tìm, hoặc đăng quảng cáo tìm,.. Kiểu gì cũng sẽ có cách thôi! Có điều bây giờ cô nên kiếm tiền bằng cách nào đây?

Không thể sử dụng thiết bị đầu cuối, bên trong có nhiều tiền cũng chỉ là một con số ở đây mà thôi. 

- Không biết mọi người vào thành phố bán cái gì nhỉ, em có thể giúp một tay không? - Dư Huyễn Tình chủ động hỏi.

Cô người cá hơi lớn tuổi tên là Lị Oa, cô ấy chỉ vào chỗ đầy đá trước mặt và nói:

- Bán bọ cánh đen, chúng là do chúng tôi nuôi dưỡng.

Hóa ra những sinh vật đó là có người nuôi chứ không phải hoang dã. Dư Huyễn Tình bị sốc, vậy chả phải cô đã ăn trộm đồ của người khác sao! 

- Nhiều vậy sao, tất cả luôn hả?

Lị Oa lắc đầu, đáp: 

- Không, có rất nhiều nhà cùng nhau nhận thầu, chúng tôi chỉ là một phần trong số đó thôi. 

- Nhưng đám bọ cánh đen có thể di chuyển, nhỡ chúng chạy tới địa bàn của người khác thì sao?

Em bé giao nhân bên cạnh nhìn Dư Huyễn Tình như một kẻ ngốc, nói: 

- Chúng sẽ không chạy vào địa bàn của người khác đâu, trên đá có vẽ ký hiệu đặc thù mà. Làm sao mà chúng trốn được!

Dư Huyễn Tình ngộ ra, cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật sự quá ngu ngốc. Chắc chắn người ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó mới có thể phân chia như vậy.

- Bây giờ mọi người chuẩn bị đi thu hoạch bọ cánh đen sao? Em cũng tới giúp nhé.

- Không cần, chờ là được rồi.

Ba giao nhân mở một tấm lưới khổng lồ ra. Tấm lưới có mùi ngòn ngọt, giống vị mật ong. 

Tấm lưới được giương ra không bao lâu, lần lượt từng con bọ cánh đen đã chui ra từ dưới lớp đá vụn. Chúng tranh nhau chui vào lưới, chỉ trong chốc lát tấm lưới đã đầy ắp bọ cánh đen rồi. Dư Huyễn Tình xoa xoa hai tay. Trước đó đang đói thấy không sao cả, bây giờ chứng kiến cảnh tượng trước mắt thật sự có chút đáng sợ. 

Sau khi lưới được giăng gần hết, hai giao nhân mới bịt kín miệng lưới và kéo nó sang một bên. Hoá ra bên cạnh bọn họ có một chiếc xe… Đúng vậy, là một chiếc xe không có bánh xe. Đằng trước có một hàng ghế, đằng sau có một cái thùng lớn. Phía trước mũi xe là những con vật khá lớn, hình dáng giống như cá voi nhưng da nhăn nheo trông khá xấu xí. Nó lặng lẽ đứng đó bất động, rất ngoan. Dư Huyễn Tình nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Giao nhân nhanh chóng chất bốn tấm lưới chứa bọ cánh đen lên, chiếc xe bị nhét chật cứng. Bé giao nhân vỗ vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh mình, nói:

- Ngồi bên cạnh em đi.

Dư Huyễn Tình nhanh chóng bơi qua, dính sát con bé.

Bé người cá cộng thêm cái đuôi dài hơn tưởng tượng của cô một chút, trông nó nhỏ con gầy đét. Bởi vì chuyện thuốc nhuộm vảy, cô bé rất có cảm tình với Dư Huyễn Tình. Cô bé liên tục hỏi cô mua đồ ở đâu, tại sao chưa từng thấy một thứ đồ tiện lợi như vậy trong thành phố. Hỏi xong, không biết vì sao cô bé đang từ ghế ngồi lại nhảy vào lồng ngực Dư Huyễn Tình. 

Bé giao nhân hết sờ cái chân rồi lại sờ đến cánh tay của Dư Huyễn Tình, còn muốn sờ lên trên mặt. Dư Huyễn Tình cong mắt, kéo tay con bé đặt lên mặt mình. Bé giao nhân lập tức mở to hai mắt, xoa xoa lớp lông dưới tay với vẻ kinh ngạc:

- Mềm ơi là mềm, còn mềm hơn cả thú bông em mua. 

Lị Oa ở bên cạnh thấy vậy cũng hơi ngứa tay. Dư Huyễn Tình ngồi bên cạnh Lị Oa, đuôi của Lị Oa nhẹ nhàng cọ vào lông chân sau của cô, rồi gật đầu đầy tán thành. Dư Huyễn Tình bị bọn họ một trái một phải xoa xoa, hỏi thăm hai người: 

- Đây là lần đầu em tới nơi này, không biết trong thành phố có cho bày quầy bán hàng không ạ?

- Được chứ, tùy ý bày, mi muốn bán cái gì? - Lị Oa hỏi, ánh mắt dán chặt vào trong túi cô, nghĩ rằng Dư Huyễn Tình còn có đồ hiếm gì đó muốn bán.

Thế nhưng Dư Huyễn Tình không làm theo tưởng tượng của bọn họ. Trên người Dư Huyễn Tình chẳng còn thứ nào giá trị, đồ trong túi toàn là quà Mặc Cửu tặng thì chắc chắn là không bán được rồi. Bỏ những thứ đó qua một bên, cô vẫn còn một thứ rất đáng giá, tuyệt đối có thể bán được giá. 

Dựa vào biểu hiện của hai giao nhân lúc này, việc làm ăn của cô nhất định sẽ không tồi. Đó chính là… bán thân. Không phải, là bán lông của mình.

Sờ tay một lần là 2 hải tệ, sợ bụng một lần là 5 hải tệ, xoa mặt một lần là 10 hải tệ,... chắc không đắt lắm đâu nhỉ?

Cô không tin, người cá lại có thể chịu được đòn tấn công của bộ lông này!

Chương kế tiếp