Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 15: Thay đổi
Nhùn vẻ mặt bất đắc dĩ của Quân Thanh Dư, Thí Khải Tân cười nói: “Đùa thôi, đùa thôi mà, tức giận thử cho anh trai nhìn xem nào.”

Tất nhiên Thí Khải Tân biết có chuyện gì. Anh ta chỉ cố ý đùa tiểu nhân ngư thôi, mục đích là muốn nhìn xem cậu sẽ có phản ứng gì.

Nhìn Thí Khải Tân vui vẻ.

Quân Thanh Dư: “...”

Tay tôi đang sẵn dao đấy

Những người khác đều ở trong nhóm làm việc, chỉ có anh là trong nhóm tạo bầu không khí.

Phó Viễn Xuyên đưa tay lên chặn tầm nhìn của Thí Khải Tân: “Đừng có trêu chọc em ấy mãi thế.”

Quân Thanh Dư nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên, ngẩng đầu nhìn Thí Khải Tân, coi như hôm nay anh may mắn!

Nếu không thì tay tôi mà giơ lên, dao rơi xuống là anh xong đời đấy.

Phó Viễn Xuyên đặt tiểu nhân ngư lên một góc bàn tròn.

Quân Thanh Dư vốn muốn tự mình làm ở ngoài nhưng Phó Viễn Xuyên không yên tâm.

Cho dù là dao đồ chơi anh cũng không yên tâm.

Quân Thanh Dư sợ Phó Viễn Xuyên sẽ nhờ ai đó giúp đỡ mình, vì vậy cậu liền đi cùng với Phó Viễn Xuyên luôn.

Phó Viễn Xuyên giúp xếp rau quả và thớt xong, cuối cùng đặt tiểu nhân ngư vào, nói: “Em tự chơi đi, có chuyện gì thì gọi tôi.”

“Ya.” Quân Thanh Dư xua tay, anh cứ làm việc của mình đi.

Quân Thanh Dư đợi cuộc họp của họ bắt đầu, đang bận thảo luận thì bắt đầu lấy trái cây và rau củ từ trong không gian ra.

Mặc dù bàn tròn không gần nơi họ đang họp nhưng cũng không xa lắm.

Động tác quá lớn dễ dàng bị trông thấy.

Phòng họp có thể nói là nơi an toàn nhất trong toàn bộ biệt thự, là nơi ít có khả năng bị theo dõi nhất.

Vậy nên Quân Thanh Dư chỉ cần để ý không bị người trong cuộc họp phát hiện ra là được.

Khi cậu lấy rau củ ra đã cố ý lấy ra một quả mướp đắng.

Mướp đắng cậu trồng ít, cố ý làm riêng cho Thí Khải Tân.

Mặc dù con dao nhỏ nhưng so với dao lớn, Quân Thanh Dư sử dụng trơn tru hơn nhiều, chỉ có điều là cắt tương đối chậm.

Các đĩa nhỏ được chuẩn bị theo số lượng người.

Cắt một phần để lên, sau đó cắt trái cây và rau khác.

Dùng một phần rau củ trong không gian, một phần của nhà bếp.

Cắt thành từng miếng nhỏ, trộn lẫn vào với nhau, không ai có thể phân biệt được.

Quân Thanh Dư đang làm rất tập trung, Phó Viễn Xuyên thỉnh thoảng đang họp lại liếc sang nhìn.

Nhìn thấy tiểu nhân ngư mỗi lần làm xong một đĩa sẽ vui vẻ hạ đuôi xuống.

Đáng yêu vô cùng.

Quân Thanh Dư nhận thấy có ai đó đang nhìn mình, vậy là cậu liền ngẩng đầu nhìn theo bản năng, thấy là Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư mỉm cười, đưa tay lên chạm vào môi ném cho anh một cái hôn gió.

Làm việc chăm chỉ nha.

Phó Viễn Xuyên sửng sốt, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Sếp, sếp?”

Phó Viễn Xuyên ho nhẹ một tiếng, thu lại ý cười nơi khóe miệng, trầm giọng nói: “Tiếp tục.”

“Vâng.”

Quân Thanh Dư đã chuẩn bị đồ xong, cuộc họp của họ cũng gần kết thúc.

Đổ sữa chua vào phần trái cây đã cắt rồi trộn với nước hỗn hợp rau quả, như vậy sẽ không thấy rõ sự khác biệt về mùi vị như khi ăn khô.

“Thật sự có bữa phụ luôn kìa.” Thí Khải Tân cười nói: “Biết mọi người họp sẽ mệt mỏi nha, tiểu nhân ngư chu đáo quá đi.”

Quân Thanh Dư ném một nửa trái mướp đắng qua.

Cái miệng quá thúi!

Thí Khải Tân thậm chí còn không thèm nhìn đã cắn một miếng. “Cái này cho tôi sao? Đúng là...”

Giọng nói đột ngột dừng lại, Thí Khải Tân bị đắng không nói nên lời.

Đắng đến mức biểu cảm méo mó.

Cái này là cái gì vậy!

Thí Khải Tân há miệng muốn nhổ ra, Phó Viễn Xuyên lại thản nhiên nói: “Đừng lãng phí.”

Thí Khải Tân lập tức im lặng, nuốt trọn miếng mướp đắng vào bụng.

“Ya!”

Phó Viễn Xuyên nhấc tiểu nhân ngư ôm lên tay mình: “Mỗi người một phần.”

Mấy người họp xong đã khá mệt mỏi cùng bước đến nhìn thử.

“Oa, tiểu nhân ngư làm à? Chắc chắn ăn rất ngon.”

“Ai nói nhân ngư chỉ biết ăn uống vui chơi chứ, nhìn nhân ngư nhà Nguyên soái này, còn biết nấu ăn nữa chứ.”

“Giỏi quá.”

Quân Thanh Dư nghiêng đầu, cảm giác câu này như đang khen trẻ con vậy.

Cũng đúng.

Cậu ngồi đây cắt rau quả họ nhìn vào mắt chắc hẳn giống như cậu chỉ đang chơi đồ hàng thôi.

Còn chưa ăn đã bảo là ngon, rõ là đang dỗ trẻ con.

Vài người bưng bát lên, cũng không nghĩ tiểu nhân ngư có thể làm ngon đến mức nào.

Cậu chơi trò nấu ăn thì họ cũng phụ họa theo thôi. Rau quả trong Tinh Tế khó ăn thế nào ai chẳng biết.

Họ cũng không hy vọng sẽ ngon.

Tuy nhiên, sau khi cắn một miếng, vị Thiếu tướng đứng cạnh bàn lập tức sửng sốt.

Đây là... linh lực sao?

Tại sao lại có linh lực trong trái cây và rau quả?

Hơn nữa, hương vị của rau quả cũng không khô khan, đắng ngắt như những thứ họ thường ăn.

Ngược lại, nó có vị ngọt hòa quyện với vị sữa chua, trong dư vị chỉ hơi đắng nhẹ không khiến người ăn cảm thấy khó ăn.

Vừa ăn vào miệng là mấy người đang nói chuyện cũng im bặt.

Phó Viễn Xuyên cũng nếm thử một miếng.

Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên không chớp mắt.

Để cân bằng hương vị cậu đã dùng không ít rau quả của tinh Tế. Phó Viễn Xuyên đã từng uống nước ép trái cây trong không gian nên chắc hẳn sẽ cảm thấy chỗ đồ ăn này không ngon bằng.

Phó Viễn Xuyên ăn xong một bát, thấy tiểu nhân ngư đang nhìn mình chằm chằm anh liền nói: “Ăn rất ngon.”

“Ya!” Quân Thanh Dư ôm lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên, cái đuôi thẹn thùng quấn quanh cổ tay anh.

Anh thích là được.

Thí Khải Tân đã ăn xong một bát, anh ta nói: “Nguyên soái! Món này ngon thật.”

Có vị ngon hơn cả trái cây và rau quả mà anh ta đã ăn lần trước.

Thí Khải Tân hỏi: “Đống rau quả này hình như hơi khác?”

Địa vị của bọn họ trong Đế quốc cũng không thấp, mỗi ngày đều sẽ có một phần rau củ quả do Đế quốc phân phát cho, nhưng mùi vị thì kém xa món ăn hôm nay.

Có một số chất dinh dưỡng không thể được bổ sung bằng dung dịch dinh dưỡng nên chỉ có thể dựa vào những thứ trái cây và rau quả khó ăn.

Ăn lâu rồi cũng thành quen.

Kết quả là hôm nay họ lại đột nhiên nếm được hương vị thơm ngon, Thí Khải Tân cảm thấy mình sẽ không ăn được các loại trái cây và rau quả khác nữa.

“Không phải là do rau quả.” Phó Viễn Xuyên nói: “Trong lúc làm đồ ăn tiểu nhân ngư sẽ giải phóng linh lực.”

Thí Khải Tân chẹp miệng, hình như anh ta cũng cảm nhận được linh lực.

Nhưng anh ta chỉ cắm đầu vào ăn, không quan tâm đến chi tiết này.

Thiếu tướng không khỏi nói: “Vậy thì quá tuyệt vời.”

Mỗi khi đến khoảng thời gian cố định người Tinh Tế sẽ cường hóa thân thể, sau khi cường hóa sẽ sinh ra tạp chất, chỉ có linh lực mới có thể phân tán nó đi.

Nói cách khác, chỉ có tiểu nhân ngư mới có thể làm vậy.

Tuy nhiên, số lượng nhân ngư ngày càng khan hiếm, cách thu hoạch cũng khắc nghiệt, tạp chất không loại bỏ được sẽ bị tích tụ theo thời gian, sau đó khiến lực tinh thần suy sụp.

Giải pháp duy nhất là mua một tiểu nhân ngư.

Những binh sĩ có đẳng cấp tương đối thấp chỉ có thể duy trì bằng các loại thuốc đơn giản.

Nhưng tiểu nhân ngư có thể giải phóng linh lực vào thức ăn.

Thiếu tướng hỏi: “Tất cả nhân ngư đều có thể làm được sao?”

Phó Viễn Xuyên trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi không biết.”

Quân Thanh Dư cũng muốn hỏi câu này, nhưng cậu không tiếp xúc nhiều với các nhân ngư khác, thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện phiếm.

“Quay về gửi cho tôi một báo cáo về hành trình mới nhất của mọi người.”

Dừng một lát Phó Viễn Xuyên lại nói thêm: “Phải là một báo cáo đầy đủ chi tiết.”

Mấy người nhìn nhau, mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn đáp lời: “Vâng!”

Sau khi họ rời đi phòng họp cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Phó Viễn Xuyên đứng yên không nhúc nhích.

Quân Thanh Dư ngồi một lúc cũng cảm thấy buồn chán liền đổi vị trí nằm trên tay Phó Viễn Xuyên, ngửa đầu nhìn anh.

Phó Viễn Xuyên vốn đang bận suy nghĩ nhưng lại bị hành động của tiểu nhân ngư thu hút.

Đầu ngón tay anh cuốn lấy một lọn tóc bên tai tiểu nhân ngư, đưa lên xoa má cậu.

“Ya!” Ngứa đó. Quân Thanh Dư nhanh chóng ôm lấy ngón tay không cho anh động đậy.

Sau đó, đuôi cậu lại bị sờ soạng

“A?”

“Cảm ơn em.”

Quân Thanh Dư sửng sốt, Phó Viễn Xuyên phát hiện ra điều gì à?

Đúng vậy, Phó Viễn Xuyên muốn hỏi hành trình của họ, lại còn là một báo cáo chi tiết.

Quân Thanh Dư ôm ngón tay Phó Viễn Xuyên xoa nắn: “Ya!”

Giữa chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn.

Nhìn tiểu nhân ngư trong trắng ngây thơ dễ thương, Phó Viễn Xuyên khẽ cười một tiếng, cảm thấy vô cùng may mắn.



Bản báo cáo hành trình của mọi người đã được gửi đến hộp thư của Phó Viễn Xuyên vào ngày thứ ba.

Một số địa điểm hành động không được ghi lại trong các nhiệm vụ thông thường, họ phải tự nhớ nơi mình đã đến.

Lượng nhiệm vụ của họ rất nhiều, trong ba ngày mà đã có thể ghi lại tất cả lịch trình bao gồm cả nội dung chi tiết đã là không dễ dàng gì.

Phó Viễn Xuyên ngồi trước máy vi tính, tải tất cả các vị trí trùng lặp trong các báo cáo xuống.

Sau đó phân tích một số nơi nguy hiểm.

Quân Thanh Dư ngồi trên bàn, nhìn xem toàn bộ quá trình Phó Viễn Xuyên làm việc.

Cậu cũng muốn biết loại địa điểm nào có thể tạo ra những thay đổi siêu nhỏ đối với lực tinh thần của một người như vậy.

Nếu có thể tìm ra nó thì tốt nhất là thêm nó vào danh sách đen những địa điểm mà Phó Viễn Xuyên không nên đến trước khi khỏi bệnh.

Tác động đối với người bình thường là rất nhỏ, nhưng đối với Phó Viễn Xuyên thì không.

Việc này quá nguy hiểm.

Phó Viễn Xuyên nhìn cái đầu nhỏ đang nghiêm túc nhìn máy tính trước mặt: “Nhìn chằm chằm như thế có mỏi mắt không?”

“Ya.” Quân Thanh Dư nhìn máy tính mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Sắc trời đã không còn sớm.

Trong lúc không để ý hai người họ xem máy tính cả buổi chiều.

Phó Viễn Xuyên nói: “Em nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi. Tôi sắp xếp lại mấy chỗ này rồi đưa cho em xem được không?”

Hiển nhiên là Quân Thanh Dư không muốn nghỉ ngơi, cậu cảm thấy mình có thể xem thêm vài giờ nữa.

Từ khi không gian mở ra, cậu đã luôn ngâm mình trong nước suối của không gian.

Thứ này rất tốt cho cơ thể, ngay cả khi không rèn luyện thì Quân Thanh Dư cũng cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng tốt hơn.

“Ya!” Quân Thanh Dư ngẩng đầu lên nhìn Phó Viễn Xuyên.

Tiếp tục đi.

Phó Viễn Xuyên xoa đầu cậu, lau nước trên đuôi cá giúp cậu, nói: “Vậy không thoải mái thì nói với tôi nhé.”

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn gật đầu: “Ya!”

Ngồi như vậy cái đuôi của cậu không thoải mái lắm, Quân Thanh Dư nghĩ một lát rồi kéo tay Phó Viễn Xuyên để ở bên cạnh người.

Nói là kéo nhưng thật ra là Phó Viễn Xuyên đã nhận ra động tác của cậu nên đẩy tay đi theo phương hướng của cậu.

Quân Thanh Dư không hề tốn sức.

Quân Thanh Dư ôm tay Phó Viễn Xuyên, loay hoay tìm ra một góc độ nào đó cho phù hợp.

Sau đó nằm lên trên.

Vừa vặn đặt được cái cằm đệm ở trên ngón tay anh, tư thế này rất dễ chịu.

Trong toàn bộ quá trình Phó Viễn Xuyên tùy ý để tiểu nhân ngư di chuyển, thỉnh thoảng còn phối hợp cho cậu chỉnh.

Nhìn thấy cậu đã tìm được một chỗ thoải mái nằm xuống, trên mặt anh tràn đầy ý cười dịu dàng.

Nhưng khi nhìn kỹ lại anh lại nhận thấy có điều gì đó bất thường.

Phó Viễn Xuyên cau mày nghi ngờ nhìn tiểu nhân ngư trong lòng bàn tay.

Anh duỗi ngón tay ra thử đo.

Khác với độ dài của chóp đuôi vừa vặn bám vào cổ tay anh trước đây.

Bây giờ chóp đuôi của tiểu nhân ngư đã vượt quá vị trí cổ tay.

Dường như...

Quân Thanh Dư nhận thấy ánh mắt của Phó Viễn Xuyên nhưng không biết anh đang nhìn gì.

Một lúc sau, thấy đối phương không có động tĩnh gì Quân Thanh Dư bối rối nghiêng đầu: “Ya?”

Đầu ngón tay Phó Viễn Xuyên xoa nhẹ chiếc đuôi cá vàng nhạt, cuối cùng vuốt xuống đến chóp đuôi

“Tiểu Ngư, hình như em... lớn hơn rồi đó.”

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp