Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 68
Quân Thanh Dư nắm chặt tay của anh, khẽ cười: “Em cũng rất mong chờ.”

Cho dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách thì khái niệm của Quân Thanh Dư về Tết đều rất mơ hồ, cậu chỉ biết đó là mọi người trong gia đình đoàn viên bên nhau.

Cậu không có người nhà nên đương nhiên sẽ không chú ý đến những chuyện này, cậu sẽ xem những đồ trang trí trên đường phố để biết có phải là ngày lễ gì không.

Nhưng bây giờ đã không giống như vậy, Quân Thanh Dư suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có cần chuẩn bị trước gì không?”

Hình như một số nơi khi đón Tết phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Phó Viễn Xuyên nói: “Không cần đâu, anh sẽ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.”

“Vâng.”



Phó Viễn Xuyên nói sẽ chuẩn bị, Quân Thanh Dư còn tưởng rằng mấy ngày gần tới Tết mới bắt đầu chuẩn bị, nhưng không ngờ trong nửa tháng gần đây cậu thường xuyên nhìn thấy đủ các thứ đồ mới xuất hiện trong nhà.

Có một số thứ là shipper giao tới, có một số thứ là do Thí Khải Tân đem tới, cậu dậy sớm còn bắt gặp đội thi công nhà đến trang trí lại nhà cửa.

Quân Thanh Dư cắn một miếng bánh bao, bên tai cậu vang lên tiếng di chuyển của những đồ dùng, nhưng âm thanh cũng không quá lớn.

Phó Viễn Xuyên đưa cho cậu một ly sữa ấm rồi dỗ dành: “Sẽ xong nhanh thôi.”

“Nếu còn tiếp tục như vậy, không lẽ anh định trang trí lại cả ngôi nhà này một lượt luôn sao?” Quân Thanh Dư nghĩ lại những nơi trong ngôi nhà đã sửa sang lại trong thời gian vừa rồi, thật sự có cảm giác như anh định trang trí lại nhà một lượt.

Phó Viễn Xuyên lại cảm thấy trang trí lại cả ngôi nhà cũng không có gì mà không tốt: “Mọi người đều nói năm mới, không khí cũng phải mới. Những thứ đồ trang trí này đều đi kèm khi mua nhà, em thấy có chỗ nào không thích thì có thể nhân cơ hội này sửa luôn một thể.”

Quân Thanh Dư lắc đầu: “Em không hiểu gì về chuyện trang trí nhà, anh quyết định là được rồi.”

Đến lúc đó bị hỏng hoặc trang trí không đẹp thì sẽ rất phiền phức.

“Được, trang trí xong thấy có gì không đẹp chúng ta lại sửa tiếp.” Bản vẽ trước khi trang trí đã đưa cho Tiểu Ngư xem qua, nhưng nếu như làm xong, so sánh các chi tiết thấy có gì không thích thì có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

“Tút tút.”

Hai người đang nói chuyện thì quang não tự nhiên rung lên.

Phó Viễn Xuyên đặt cốc xuống, mở quang não ra xem có chuyện gì.

Thí Khải Tân: [Nguyên soái, tôi có chuyện này cần báo cáo.]

Thí Khải Tân: [Vừa nãy thân tín của người kia tìm đến tôi, người đó nói muốn mời Nguyên soái họp video, còn nói có chuyện quan trọng gì đó muốn bàn bạc với anh, tôi đã hỏi cụ thể là có chuyện gì nhưng anh ta không chịu nói, còn gửi cho tôi một hàng chữ, bảo tôi gửi cái này cho anh, anh xem là sẽ hiểu.]

Phó Viễn Xuyên đã block đối phương trên tất cả các phương tiện liên lạc, kể cả của những người xung quanh của ông ta. Đối phương không tìm thấy Phó Viễn Xuyên nên chỉ có thể liên hệ với Thí Khải Tân.

Thí Khải Tân: “Chính là hàng chữ này.” Anh ta copy, paste hàng chữ đó gửi sang.

Quân Thanh Dư thấy Phó Viễn Xuyên không nói gì, cậu nhạy cảm nhận ra hình như là có chuyện gì đó: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Phó Viễn Xuyên nhìn thấy hàng chữ đó, nét mặt không chút thay đổi, anh lắc đầu nói: “Không có gì, một lát nữa anh còn có cuộc họp, có liên quan tới lãnh đạo của Đế quốc, mấy ngày này em tạm thời đừng tới cửa hàng nữa.”

“Được.” Quân Thanh Dư không hỏi vì sao mà đồng ý ngay.

Cửa hàng đồ ngọt hôm nay cũng không mở cửa, cửa hàng đã mở cửa liên tục nửa tháng rồi, quyết định nghỉ ngơi vài ngày.

Vốn dĩ lúc đầu chỉ định nghỉ hai ngày.

Quân Thanh Dư lên quang não đăng bài thông báo kéo dài thời gian nghỉ, cậu vừa thông báo kéo dài thời gian nghỉ vừa giới thiệu đường link đến cửa hàng online.

Nước ép rau củ mà cửa hàng online bán khác với cửa hàng cửa bán trực tiếp, cửa hàng online bán nước ép được ép dựa trên tỉ lệ của hành tinh, cho dù có bị đem ra thử nghiệm thì cũng không tra được gì.

Sau khi đăng đường link lên, Quân Thanh Dư ghi rõ, hai loại này không giống nhau, nhưng cho dù là loại nào thì cũng ngon hơn rất nhiều so với nước ép rau củ của riêng hành tinh.

[Nửa tháng nay, ngày nào tôi cũng quẹt thẻ, nghỉ hai ngày mà tôi đã đếm từng giây từng phút rồi, bây giờ lại thông báo không chỉ nghỉ hai ngày sao?]

[Chủ cửa hàng có việc bận sao? Có thể là vì gần đây mệt quá, nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.]

Quân Thanh Dư suy nghĩ một lát rồi trả lời bình luận này: “Gần đây Nguyên soái hơi bận, anh ấy không yên tâm tôi một mình đến cửa hàng, đợi anh ấy bận xong chúng tôi sẽ mở cửa hàng lại.”

Không thể nói là cậu bị bệnh được, nhỡ đâu ra ngoài làm gì đó bị người khác nhìn thấy thì sẽ hơi xấu hổ.

Bình luận: [???]

[Nguyên soái cái gì chứ? Hả? Tôi thấy câu này có gì không đúng lắm, có phải là tôi đã bỏ lỡ điều gì không?]

[Để tôi xem còn ai không biết cửa hàng đồ ngọt đó là do Nguyên soái và phu nhân cùng mở ra.]

[Má! Là thật hay là giả vậy? Nguyên soái không phải vẫn còn độc thân sao, anh ấy có phu nhân từ khi nào vậy?]

[Cảm ơn đã mời, lúc ở cửa hàng chính Nguyên soái đã nói là mở cửa hàng này với phu nhân đấy, người nhân viên có tóc màu vàng nhạt trong cửa hàng đó chính là phu nhân!!]

[Hu hu hu… Chẳng trách tôi muốn xin phương thức liên lạc của cậu ấy mà bị Nguyên soái từ chối thẳng thừng. Cho hỏi bây giờ tôi đã rơi vào danh sách ám sát của Nguyên soái hay chưa? Bây giờ tôi nói mình là fan của đôi này thì có còn kịp nữa không?]

[Chờ chút… Mọi người có ai nhớ tài khoản của Nguyên soái không? Cách nói chuyện này rõ ràng là của phu nhân mà!]

[Đôi này ngọt quá, ngọt quá.]



Ngón tay của Quân Thanh Dư hơi dừng lại, cậu quên mất phải trả lời bằng giọng điệu của Phó Viễn Xuyên.

Nhưng bây giờ mà xóa đi thì hơi kỳ lạ, cậu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên đầy vô tội.

“Sao vậy?”

Quân Thanh Dư im lặng đưa quang não cho anh.

Phó Viễn Xuyên nhìn qua: “Khá tốt, em giải thích rất rõ ràng.”

Quân Thanh Dư ngẩn người, chuyện cậu đắn đo không phải là việc giải thích: “Để bọn họ biết người khác dùng tài khoản của anh thì có phải là không tốt lắm không?”

“Có gì mà không tốt?” Phó Viễn Xuyên nắm tay của Tiểu Ngư, giữ quang não lại: “Phu nhân của anh dùng tài khoản của anh đăng thông tin thì có gì không được sao? Ai dám nói là không tốt.”

Quân Thanh Dư bị câu nói của Phó Viễn Xuyên làm cho bật cười.

Phó Viễn Xuyên nói: “Em uống sữa trước đi, để một lát nữa sẽ nguội đấy.”

Một ly sữa ấm hợp với Tiểu Ngư, sữa lạnh quá, mùi hương quá đậm, Tiểu Ngư sẽ không thích.

“Vâng.” Quân Thanh Dư nghe lời uống một ngụm, so với thứ bột dinh dưỡng có thứ mùi kỳ lạ kia, cậu càng thích sữa hơn.

Sau khi ăn sán xong, Phó Viễn Xuyên hôn Tiểu Ngư rồi nói: “Anh đi họp đã, cuộc họp lần này sẽ kéo khá dài, nếu như em thấy chán thì cứ xuống hồ nước dưới nhà chơi.”

Quân Thanh Dư hỏi thử: “Có dài bằng lần họp cùng các Nguyên soái kia không?”

“Ừm…” Phó Viễn Xuyên đắn đo rồi nói: “Có lẽ sẽ dài hơn một chút.”

Quân Thanh Dư gật đầu, về cơ bản có thể dựa trên thời gian họp để đoán được mức độ lớn nhỏ của chuyện đó: “Anh đi làm việc của mình đi.”

Trước khi lên lầu Phó Viễn Xuyên còn chọn một hộp kem dâu tây để lên bàn, xoa đầu Tiểu Ngư rồi mới quay người đi.

Quân Thanh Dư nhìn hộp kem, cậu không vội ăn ngay mà tìm Ôn Thừa Dao hỏi tình hình. -App-truyện-TYT

Thời gian đã qua lâu như vậy, vì sao Yêu Yêu nói hình ảnh phòng thí nghiệm của các lãnh đạo Đế quốc vẫn chưa có.

So với hiệu suất trước đây thì lần này có vẻ hơi thấp.

Quân Thanh Dư: [Video hình ảnh phòng thí nghiệm chuẩn bị đến đâu rồi?]

Ôn Thừa Dao: [?]

Nhìn thấy dấu hỏi chấm này, nhất thời Quân Thanh Dư không hiểu ra là có ý gì.

Ôn Thừa Dao: [Không phải đã gửi cho Phó Viễn Xuyên từ lâu rồi sao? Anh ta nói sẽ sắp xếp thời gian đưa ra video này, không cần tôi nhúng tay vào.]

Quân Thanh Dư nhướn mày, tự anh sắp xếp sao?

Mặc dù cậu không biết Phó Viễn Xuyên định làm gì nhưng dù sao cậu cũng thấy anh rất đáng tin.

Quân Thanh Dư trả lời anh ta một sticker “Tôi biết rồi” rồi tắt quang não.

Công việc trang trí bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Quân Thanh Dư vốn dĩ định lên lầu nằm nhưng suy nghĩ một hồi cậu lại quyết định ra phòng khách xem TV.



Phó Viễn Xuyên nói cuộc họp kéo rất dài, quả nhiên là mãi không thấy anh xuống.

Quân Thanh Dư ép nước ép để giết thời gian, không bao lâu sau đã được mấy thùng, loại nước ép rau củ có chứa linh khí bảo quản được thời gian lâu hơn so với các loại nước ép thông thường, cho dù không cho thêm những chất chống thối rữa thì cũng bảo quản được khoảng một tuần.

Uống vào có cảm giác không khác gì so với rau củ tươi.

Phó Viễn Xuyên họp xong, ra ngoài tìm cậu thì thấy cậu chuyển một cái ghế tới bên cạnh quầy bar, một tay chống cằm, một tay cho rau củ vào trong máy xay: “Em vẫn còn đang làm sao?”

“Đang chán nên em làm nhiều một chút hơn thôi.” Quân Thanh Dư nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đi qua, liền bỏ rau củ trong tay mình vào: “Cuộc họp lần này nói những chuyện gì vậy? Em cảm thấy anh đi rất lâu.”

Phó Viễn Xuyên cầm một tờ giấy ướt lau tay giúp Tiểu Ngư: “Cũng không có gì, cũng chỉ là tìm cách đối phó những chuyện gần đây thôi, ông ta vội vã tìm đến ngay là muốn anh giúp đỡ.”

Nửa lông mày của Quân Thanh Dư khẽ nhướn lên: “Có lẽ bây giờ ông ta đã biết anh có liên quan đến chuyện đó, làm sao còn tìm anh giúp được nữa?”

Nếu như nói lúc đầu bọn họ che giấu rất tốt nhưng sự xuất hiện của cửa hàng đồ ngọt về sau về cơ bản có thể liên tưởng ra tất cả mọi chuyện.

Cho dù không có chứng cứ thì có lẽ cũng cảm thấy nghi ngờ.

Muốn tìm người giúp đỡ thì người không nên tìm đến nhất chính là Phó Viễn Xuyên.

Nói cách khác… trước đây lãnh đạo của Đế quốc đã coi Phó Viễn Xuyên là một người dễ bắt nạt và đến bây giờ vẫn chưa thay đổi cái thói quen đó.

Phó Viễn Xuyên ngừng lại một chút: “Có thể là bên phía ông ta có tin tức gì đó, dù sao hiện giờ lập trường của mấy vị Nguyên soái cũng không chắc chắn, có thể ông ta muốn dùng rau quả để lấp đầy lỗ trống này.

Nhưng tất cả những gì đang nói bây giờ cũng chỉ là dự đoán, hoàn toàn không có số liệu đáng tin.

Phó Viễn Xuyên nói: “Cụ thể thế nào anh sẽ bảo Thí Khải Tân đi điều tra, trước khi có báo cáo số liệu chúng ta không cần quan tâm là được.”

Không nhận lời đối phương nhưng cũng không từ chối, cố gắng kéo dài thời gian để có số liệu cụ thể, rồi mới đưa ra câu trả lời dựa trên số liệu, đó mới là cách giải quyết hay nhất.

Phó Viễn Xuyên giúp Tiểu Ngư đổ đầy các chai nước ép rau quả cuối cùng.

Lúc bỏ vào tủ lạnh, anh mới để ý đến hộp kem lúc trước anh đã bỏ lên trên bàn, anh tưởng Tiểu Ngư đã ăn rồi, chỉ còn cái hộp không chưa vứt, anh định cầm lên vứt đi.

Vừa cầm lên mới phát hiện cậu vẫn chưa hề ăn, mà cứ để ở đó, để cho nó chảy ra hết.

Ngón tay anh chạm vào lớp vỏ bên ngoài vẫn còn cảm thấy hơi lạnh.

Quân Thanh Dư thấy vậy liền ngẩn người, nhớ ra vừa nãy mình quên mất chưa ăn. Vừa rồi cậu cứ nghĩ đến chuyện Phó Viễn Xuyên bao giờ mới họp xong, ngồi vừa ép rau quả vừa suy nghĩ nên hoàn toàn quên mất chuyện hộp kem.

Phó Viễn Xuyên cất hộp kem dâu tây vào lại tủ lạnh, lấy ra cho cậu một hộp khác vị đào. Anh mở hộp, dùng thìa múc ra một chút cho Tiểu Ngư ăn: “Lát nữa em lên mạng mua một bộ vest đi.”

“Một bộ vest?” Quân Thanh Dư nhai kem, khó hiểu hỏi: “Mua cho em sao?”

“Ừ.”

Quân Thanh Dư từ chối: “Không cần đâu, em cũng không ra ngoài mấy.” Bình thường cậu cũng không đi tới sự kiện gì quan trọng, nếu những sự kiện cần ăn mặc trang trọng một chút thì cậu cũng đã quần áo phù hợp, không cần mua thêm đồ mới.

Phó Viễn Xuyên vừa đút cho Tiểu Ngư, vừa nói: “Anh nhận được một lời mời, mấy hôm nữa phải đi một chuyến, trong nhà không có bộ quần áo nào phù hợp với sự kiện đó, em cứ đặt may một bộ mới đi.”

Quân Thanh Dư chớp mắt: “Lời mời gì vậy?” Có vẻ như rất quan trọng.

“Tiệc mừng thọ.” Phó Viễn Xuyên nói: “Đại thọ 90 của lãnh đạo Đế quốc.”

App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp