Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 76
Quân Thanh Dư chậm rãi bước vào trong lồng, Phó Thành Vũ tự động lùi lại phía sau.

Rõ ràng vỏ ngoài của Trùng tộc cực kỳ cứng cáp, chỉ dựa vào tay không của một người thì không thể làm ông ta bị thương.

Nhưng trong thâm tâm Phó Thành Vũ luôn cảm thấy bất an, ông ta sắp rời khỏi nơi quái quỷ này rồi, nên cẩn thận một chút thì hơn.

Quân Thanh Dư lấy ra sợi dây đã chuẩn bị từ trước quấn quanh đầu ngón tay, sau đó ngồi xuống trước mặt Phó Thành Vũ, lịch sự hỏi: “Ông có biết gần đây vì chuyện của ông mà Liên bang và Đế quốc tranh chấp với nhau không?”

Con ngươi màu đen trong đôi mắt to lớn của Trùng tộc dựng thành một khe nhỏ.

Quân Thanh Dư không quan tâm tới sự thay đổi trên nét mặt ông ta, ung dung điều chỉnh sợi dây trên đầu ngón tay: “Đế quốc thông qua bàn bạc đã quyết định đồng ý với yêu cầu của Liên bang, muộn nhất là ngày mai sẽ có người đưa ông trở về Liên bang.”

“Trước lúc đó, chúng ta tìm hiểu kỹ về nhau một chút nhé.”

...

Lúc Quân Thanh Dư trở về trời đã gần rạng sáng.

Thời gian ở hoàng cung không lâu nhưng đường đi tương đối phức tạp, lúc về phải tránh camera giám sát, nếu không thì Quân Thanh Dư đã về sớm hơn rồi.

Trong phòng ngủ không có tiếng động, xem ra Phó Viễn Xuyên vẫn đang ngủ.

Quân Thanh Dư suy nghĩ rồi đi sang phòng khác một lúc, không quên sấy khô tóc mới quay trở về phòng ngủ.

Về phòng, Quân Thanh Dư nhẹ nhàng sà vào lòng Phó Viễn Xuyên, gối lên cánh tay anh, nhắm mắt ngủ, nghe thấy nhịp tim đều đều của Phó Viễn Xuyên cậu mới từ từ thiếp đi.

Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở nhè nhẹ ra không còn âm thanh nào khác.

Một lúc sau, Phó Viễn Xuyên với tay đắp chăn lên vai Tiểu Ngư, ôm cậu nhích lại gần hơn một chút.

Ngày hôm sau Quân Thanh Dư bị chuông báo tin nhắn dồn dập đánh thức.

Tối qua ngủ quá muộn nên khi vừa nghe thấy tiếng chuông cậu liền cau mày, cuộn tròn chăn ngủ tiếp.

Phó Viễn Xuyên tắt tiếng chuông quang não, vẫn đang ôm Tiểu Ngư trong lòng, kiểm tra tin nhắn quang não.

Thí Khải Tân: [Nguyên soái, người của Liên bang tới rồi, tình trạng của Phó Thành Vũ không ổn lắm, các vị Nguyên soái muốn anh tới xem sao.]

Đã quyết định giao Phó Thành Vũ cho Liên bang, Phó Viễn Xuyên thuộc phe phản đối quyết định này nên dĩ nhiên sẽ không ra mặt.

Nhưng nếu trong trường hợp tình trạng của Phó Thành Vũ bất ổn, dễ xảy ra vấn đề thì chắc chắn vẫn phải cần Phó Viễn Xuyên tới giải quyết.

Dù sao có nói thế nào đi nữa thì Phó Thành Vũ vẫn bị đưa đi, tiếp đến người có khả năng kế thừa hoàng vị của Đế quốc nhất cũng chỉ có một mình Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên: [Bảo họ đợi đi.]

Gửi xong liền đặt quang não sang một bên, ôm Quân Thanh Dư ngủ bù.

Mãi đến buổi chiều họ mới sửa soạn ra ngoài.

Người của Liên bang và các vị Nguyên soái đều đang chờ ở hoàng cung.

Quân Thanh Dư liếc nhìn bọn họ, nhận ra sắc mặt họ đều không tốt lắm. (App TYT tytnovel.com )

Có lẽ là vì đợi quá lâu chăng? Cũng có thể là vì... Phó Thành Vũ?

Phó Thành Vũ vẫn trong hình dạng Trùng tộc, ở trong một cái rương to hơn người ông ta một chút, hai mắt mở lớn nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước mặt.

Giống như người chết vậy.

Người của Liên bang nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đều đứng ngồi không yên, một người trong số đó kiềm chế hành động của người bên cạnh, trước tiên đứng lên hành lễ rồi sau đó nhã nhặn hỏi: “Nguyên soái Phó, về chuyện tại sao Phó Thành Vũ lại thành ra như vậy, anh có thể cho chúng tôi một lời giải thích không?”

Mặc dù trông có vẻ nhã nhặn nhưng lời nói sắc bén, không giấu nổi giọng điệu chất vấn.

Không đợi Phó Viễn Xuyên trả lời, người kia lại nói tiếp: “Chuyện xảy ra ở Đế quốc tôi cũng có nghe nói, nhưng theo như tôi biết, người bị Trùng tộc ký sinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến ý thức của người đó, nhưng tình trạng hiện tại của Phó Thành Vũ có vấn đề, mong Đế quốc có thể đưa ra lời giải đáp thỏa đáng.”

Phó Viễn Xuyên không trả lời mà hỏi: “Hôm qua ai là người phụ trách trông chừng Phó Thành Vũ?”

Người đàn ông sửng sốt, bỗng thấy Thí Khải Tân bước lên mới nhận ra câu này không phải hỏi mình.

Thí Khải Tân lấy ra giấy tờ văn kiện đã chuẩn bị từ trước: “Là Nguyên soái Abbott, hôm trước đó là Nguyên soái Toris, mỗi lần đến phiên thay đổi người phụ trách đều kiểm tra sức khỏe cho Trùng tộc một lần, lúc Nguyên soái Toris rời đi, các chỉ số của Trùng tộc đều bình thường, vậy nên... Nguyên soái Abbott, xin anh giải thích.”

Không cần nhiều lời, vừa đủ để loại bỏ nghi ngờ đối với Nguyên soái Toris, sau đó nhường quyền lên tiếng cho Nguyên soái Abbott.

Nguyên soái Abbott nãy giờ mặt vẫn luôn trầm ngâm ngồi một chỗ, lúc này được Thí Khải Tân nhắc đến, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh ta.

“Tôi sao? Tôi chẳng có gì để nói cả.” Nguyên soái Abbott hờ hững đáp: “Tối qua tôi có việc bận nên sắp xếp người khác trông coi, tôi là người tán thành giao vị đó cho phía Liên bang, đâu đến nỗi ra tay trước khi trao trả chứ.”

“Nếu như thế thì tôi cần gì phải đồng ý giao người?”

Nguyên soái Abbott cho rằng mình không có bất kỳ vấn đề gì, đứng dưới góc độ của anh ta cũng sẽ không ra tay với Phó Thành Vũ, như thế chẳng có lợi gì cho anh ta cả, hơn nữa còn đi ngược với suy nghĩ của anh ta.

Ngọn lửa này dù có thế nào cũng không thể bén tới anh ta được.

Nguyên soái Abbott hừ lạnh: “Có thời gian hỏi tôi chi bằng đi hỏi những người không đồng ý trao trả kia kìa.”

Người của Liên bang đưa mắt nhìn nhau, trước khi Phó Viễn Xuyên đến, đám người này dường như đã bàn bạc sẵn là ngậm chặt miệng không nói gì về chuyện này, nhưng bây giờ Phó Viễn Xuyên đến họ lại bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm.

Quân Thanh Dư ngước mắt liếc nhìn Nguyên soái Abbott, ý nghĩ muốn đứng ngoài chuyện này cũng dễ hiểu thôi.

Nhưng bây giờ là chuyện giữa Liên bang và Đế quốc, anh ta lèo lái đi hướng khác là muốn làm gì đây?

Nguyên soái đời trước nếu như có mấy người con trai khác kế thừa quân đoàn thì đã không đến lượt tên phế vật như anh ta kế thừa.

Đang nghĩ nghĩ thì bỗng nhiên có hơi ấm bên gò má, Quân Thanh Dư theo bản năng đưa tay nắm chặt, chợt nhận ra là tay của Phó Viễn Xuyên nên bèn cọ cọ một chút.

Phó Viễn Xuyên đứng bên cạnh Quân Thanh Dư vẫn chưa ngồi xuống, thấy thế liền vuốt ve tóc cậu, gỡ tóc ra khỏi dây buộc mặt nạ phía sau.

Nguyên soái Abbott nói xong nhưng không có ai tiếp lời, những người khác càng tỏ ra im lặng.

Người của Liên bang đợi ở đây lâu như vậy tưởng rằng khi Phó Viễn Xuyên tới sẽ có được câu trả lời thỏa đáng, nhưng nào ngờ tất cả mọi người đều y chang như nhau.

Người đàn ông kia nghiến răng, cố đè nén sự bất mãn trong lòng, lạnh lùng nói: “Mấy lời vô nghĩa lẫn khách sáo đều không cần nói nữa, nhưng lực tinh thần rối loạn là thế nào, ai trong số các vị ngồi ở đây có thể giải thích không?”

Quân Thanh Dư sững sờ, lực tinh thần rối loạn ư?

Trước khi cậu đi chỉ dùng linh lực tác động một chút thôi, chẳng lẽ lại gây ra rối loạn lực tinh thần?

Cậu cho rằng cùng lắm chỉ khiến ký ức của Phó Thành Vũ bị đứt đoạn mà thôi.

Hay là... sợ đến mất hồn rồi?

Chẳng qua chỉ gãy vài đoạn xương cốt thôi mà, chẳng phải cậu đã nối lại rồi sao, đến nỗi sợ mất hồn luôn ư?

“Người bị Trùng tộc ký sinh vốn dĩ đã mất lý trí, anh đinh ninh cứ như thể chúng tôi đã làm gì không bằng.” Nguyên soái Toris thở dài: “Biết trước nhiều rắc rối thế này thì đã không đồng ý rồi.”

“Anh...” Người đàn ông tức giận: “Đế quốc quả thực có hơi quá đáng đấy.”

Quân Thanh Dư nhếch mày, không phải Nguyên soái quá đáng mà là Đế quốc quá đáng, mới thế đã trực tiếp thăng cấp rồi.

Nguyên soái Toris bèn nhún vai: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”

“Đưa người đi.” Người đàn ông cũng không muốn tốn công tranh cãi vì chuyện này nữa. “Tôi về Liên bang sẽ báo lại sự việc xảy ra ở Đế quốc, hi vọng Nguyên soái Phó nhanh chóng đưa ra lời giải thích thỏa đáng, bằng không... bề trên nổi giận cũng không phải là chuyện tôi có thể kiểm soát được, đến lúc đó không khống chế được cục diện thì phía chịu thiệt sẽ là Đế quốc đấy.”

Người bên cạnh còn định nói gì đó nhưng người đàn ông đã quát lên: “Đi thôi.”

Không còn cách nào khác, đám người đều câm nín, xoay người bước theo.

Khi nhấc nghiêng chiếc rương lên, trùng ngao trượt ra khỏi phía sau một đoạn, lơ lửng giữa trời không rơi ra, ngược lại còn đung đưa trên không trung, ánh sáng mặt trời chiếu qua có thể lờ mờ trông thấy một sợi dây nhỏ đang treo ở đó.

Chốc lát sau chiếc rương được để bằng phẳng, khiến cho trùng ngao đang treo lơ lửng cũng về lại rương.

Nguyên soái Abbott giễu cợt nói: “Tôi đã bảo là nhanh chóng trao trả người đi rồi mà, đỡ phải đêm dài lắm mộng xảy ra chuyện, bây giờ thì hay rồi.”

Đã thế xuýt chút nữa làm liên lụy đến anh ta, Nguyên soái Abbott dĩ nhiên khó chịu trong lòng.

Quân Thanh Dư liếc mắt, trông có vẻ như đang cười nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự lạnh lẽo: “Nguyên soái Abbott đúng là hiểu rõ đại nghĩa.”

Nguyên soái Abbott ngẩn người: “Cái gì?”

Người của Liên bang vẫn chưa đi xa, người đàn ông hạ lệnh khi nãy quay đầu lại nhìn Nguyên soái Abbott một cái nhưng cũng không dừng bước.

Nguyên soái Abbott chợt định thần: “Lời này của cậu là có ý gì? Nói cứ như thể tôi...”

Cố tình tỏ ra đồng ý giao người như thực chất lại âm thầm ra tay để Phó Thành Vũ không thể trở về toàn vẹn vậy!

Phó Viễn Xuyên chắn trước mặt Quân Thanh Dư, lạnh nhạt nói: “Cẩn thận lời nói.”

Abbott há hốc miệng, trong lòng bực bội, người anh em bên cạnh lôi anh ta lại, anh ta nghiến răng trừng mắt với Quân Thanh Dư đang trốn sau lưng Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư không né tránh mà ngược lại còn cong khóe môi giống như đang khiêu khích.

Nguyên soái Abbott càng tức giận hơn.

Nhưng tức giận cũng chẳng làm được gì, chỉ đành nhẫn nhịn.

Quân Thanh Dư đang khiêu khích thì chợt phát hiện có gì đó là lạ, cậu do dự ngẩng đầu lên, bắt gặp Phó Viễn Xuyên không biết từ khi nào đang nhìn mình chằm chằm.

Bốn mắt chạm nhau, Quân Thanh Dư chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Hử?”

Ngón tay Phó Viễn Xuyên cong cong cọ lên mặt Tiểu Ngư, không nói gì.

Nguyên soái Toris thở dài: “Tôi thấy trao trả người cũng không tránh khỏi trận chiến nổ ra.”

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì với Phó Thành Vũ nhưng anh ta cảm thấy nếu không thể khôi phục lại được thì cũng tốt.

Bằng không khi Phó Thành Vũ khôi phục có khả năng vẫn sẽ tiếp tục đảm nhiệm vai trò người lãnh đạo Đế quốc.

Trước mắt nếu Liên bang lại muốn gây cản trở cho vị hoàng đế kế nhiệm của Đế quốc thì e rằng phải dùng đến vũ lực.

Dựa vào danh chính ngôn thuận mà đánh.

Phải xem xem khi nào đối phương sẽ có hành động, Liên bang cũng không phải chỉ do một người nắm quyền, ít nhất cho đến khi mệnh lệnh truyền xuống, họ vẫn có thời gian để chuẩn bị.

Sắc mặt của những Nguyên soái bên phe phản đối trận chiến đều không tốt, đồng thời ánh nhìn đối với hai anh em Abbott cũng mang chút tâm tư.

Phó Viễn Xuyên đã lường trước kết quả này, thực chất Liên bang đã muốn đánh thì Phó Thành Vũ cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.

Các vị Nguyên soái không nhất trí với mục tiêu của anh nên cũng không cần bàn bạc gì nhiều.

Phó Viễn Xuyên điềm đạm nói: “Những chuyện sau này mấy người tự bàn bạc với nhau, không cần liên lạc với tôi.”

Nguyên soái Toris thấy thế cũng lên tiếng: “Cũng đừng tìm tôi nhé, thái độ của tôi rất rõ ràng, tìm tôi chỉ tổ mất thời gian thôi.”

Thật ra thông thường những chuyện thế này đều do quý tộc công tước trở lên và hoàng thất Đế quốc bàn bạc quyết định, nhưng vì là Phó Thành Vũ nên hoàng thất tiêu tan, quý tộc cũng mất hết quyền lực, không có thực quyền thì còn bàn bạc cái nỗi gì.

Cuối cùng chỉ còn lại những vị Nguyên soái nắm quân đoàn trong tay đứng ra bàn bạc mà thôi.

Nguyên soái Abbott thấy Phó Viễn Xuyên định đi liền vội vàng nói: “Quan hệ giữa Phó Thành Vũ và Liên bang sẽ không bị phơi bày, trong mắt dân chúng ông ta vẫn là người lãnh đạo Đế quốc, anh được ông ta công khai thừa nhận thân phận vậy thì hoàng đế tiếp theo của Đế quốc chắc chắn là anh, anh cứ thế mà rời đi có cảm thấy hợp lý không?”

“Hợp lý.” Quân Thanh Dư trả lời thay anh.

Chuyện này có gì mà không hợp lý, khi cần đến thì vừa là hoàng đế vừa là người gánh trách nhiệm, còn khi bất đồng ý kiến với anh ta thì lại bị nói đủ điều.

Chẳng qua chỉ là tìm một người gánh phần việc nặng thôi, nói chuyện dễ nghe quá nhỉ.

Nói xong, Phó Viễn Xuyên lập tức đưa Quân Thanh Dư rời đi.

Nguyên soái Toris lườm Nguyên soái Abbott một cái, hừ nhẹ rồi bước theo sau.

Đến khi cách xa đám người kia, Toris nóng lòng hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, anh định mặc kệ chuyện này không quan tâm sao?”

“Sắp đến Tết rồi, sang năm rồi nói.”

Chỉ riêng chuyện mấy ngày qua phía Liên bang cũng chưa thể đưa ra được quyết sách gì, bọn họ không cần vội.

“Anh nghiêm túc đấy à?” Toris ngạc nhiên, dòng dõi nhà anh ta ít ỏi không có nhiều người thân nên anh ta không mấy bận tâm đến những ngày lễ Tết sum vầy. Anh ta nhớ Phó Viễn Xuyên cũng chẳng hơn mình là bao. “Sao anh lại quan tâm tới chuyện đón Tết thế?”

Muốn nhân dịp này tới quân đoàn gắn kết tình cảm với các anh em à?

Phó Viễn Xuyên ôm Quân Thanh Dư, hai người cùng lúc quay đầu nhìn Toris.

Toris: “...”

Hiểu rồi.

App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp