Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 80
“Hả?” Quân Thanh Dư nhướng mày, mấy ngày?

Phó Viễn Xuyên không nói rõ ràng, Quân Thanh Dư chỉ cảm thấy eo mình chợt căng thẳng, đáy mắt cậu mơ hồ hiện lên chút ý cười: “Vậy... nếu là mấy ngày thì không phải càng nên thu dọn sạch sẽ sao?”

Đồ ăn ăn không hết đương nhiên là phải bỏ vào tủ lạnh giữ tươi, nếu mấy ngày sau mới làm không phải đều lãng phí cả rồi ư.

Thấy Phó Viễn Xuyên không nói gì, Quân Thanh Dư liền du dọn sơ qua đồ ăn trên bàn một chút. Cái nào nên bỏ vào tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh, cái nào nên bỏ vào máy rửa chén thì bỏ vào máy rửa chén.

Người máy vệ sinh ngây ngốc đứng trước cửa.

Quân Thanh Dư dọn dẹp rất sạch sẽ, đến chi tiết nhỏ nhặt trong góc khuất cũng không bỏ qua, Phó Viễn Xuyên cũng giúp cậu thu dọn.

Sau khi làm xong hết rồi, Quân Thanh Dư nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng thu dọn phòng khách một chút luôn đi, còn có thư phòng trên lầu nữa, người máy không thể tiến vào đó mà, còn nữa... A!”

Lời còn chưa dứt, Quân Thanh Dư đã cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt mình đều xoay chuyển 180 độ rồi, đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần thì đã bị Phó Viễn Xuyên khiêng trên vai.

Quân Thanh Dư nhịn không được bật cười, cậu giơ tay chọt chọt vào thắt lưng Phó Viễn Xuyên: “Không phải anh nói tắm rửa trước sao?”

Phó Viễn Xuyên giơ tay vỗ nhẹ một cái: “Ừm, đi tắm trước.”



Rèm cửa sổ vẫn luôn được kéo kín, một chút khe hở cũng không có, cắt đứt khả năng ánh sáng có thể lọt vào.

Quân Thanh Dư mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhất thời không phân biệt được bây giờ là ban ngày hay ban đêm.

Cậu giơ tay muốn lấy quang não trên đầu giường xem thời gian, nhưng tay vừa mới nhúc nhích đã gây ra phản ứng dây chuyền, khiến cả người đều đau nhức: “A...”

Quân Thanh Dư hơi nhíu mày, cánh tay đã giơ lên được một chút lại thả trở về như ban đầu, giống như vừa trở về sau vài ngày huấn luyện kịch liệt liên tục, bị cảm giác đau nhức đánh úp lại vậy.

Không chỉ là đau nhức, đôi mắt cũng có hơi khô khốc, có thể là vì khóc quá dữ, cổ họng cũng hơi nhói đau, cả người giống như chia năm xẻ bảy, cơ thể không còn là của mình nữa.

Đang nghĩ thế, bàn tay đang khoác hờ trên eo cậu bỗng siết chặt, Quân Thanh Dư vô thức mở miệng: “Không muốn nữa đâu...”

Âm thanh trầm thấp còn mang theo vài phần khàn khàn.

“Ừm, khó chịu lắm sao?” Phó Viễn Xuyên lấy tuýp thuốc mỡ trên đầu giường qua: “Để anh xem nào.”

“...” Quân Thanh Dư thấy tuýp thuốc mỡ đó, mơ hồ nhớ tới trước đó hình như thoa thuốc xong rồi lại làm lần nữa.

Nhưng mà, trong thuốc mỡ có chứa thành phần tiêu sưng, cho dù sau đó thế nào đi nữa, lúc thoa thuốc lên đúng là rất có tác dụng.

Thoa thuốc xong rồi, Quân Thanh Dư nằm bò trong lòng Phó Viễn Xuyên, nhỏ giọng nức nở: “Đau quá.”

“Đau ở đâu?”

Quân Thanh Dư lắc đầu, toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái, nhưng cậu không nói ra, cậu dựa tới phía trước: “Ôm em đi.”

Phó Viễn Xuyên ôm Tiểu Ngư nhà mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu dỗ dành: “Nếu thật sự khó chịu thì đi nằm vào khoang trị liệu một chút nhé?”

Khoang trị liệu thường được dùng để trị bệnh, bây giờ có thể cũng dùng được.

Quân Thanh Dư chưa từng dùng thứ đồ đó bao giờ, cậu cũng không muốn dùng, hơn nữa vì chuyện thế này mà dùng khoang trị liệu thì...

“Không đi đâu.” Quân Thanh Dư ngẫm nghĩ rồi vẫn thấy nên thôi đi: “Anh nằm với em một chút đi.”

Nằm nhiều một chút là được rồi, không phải vấn đề gì to tát cả.

“Được.” Mấy ngày trước và sau khi đón năm mới Phó Viễn Xuyên đều không phải bận rộn việc gì, nằm với Tiểu Ngư thêm một chút thôi, đương nhiên là có thể.

Nhưng anh cũng không có nằm không, mát xa giúp Tiểu Ngư một lát cũng có thể giảm bớt cảm giác cứng ngắc không thoải mái.

Vốn dĩ đã rất mệt, nằm trong không gian yên tĩnh thế này một lát Quân Thanh Dư liền cảm thấy mình sắp ngủ gục tới nơi rồi, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện bên tai: “Đói không?”

Quân Thanh Dư lắc đầu, lười biếng không muốn trả lời.

Phó Viễn Xuyên thấy thế cũng không làm phiền đến cậu nữa, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Tiểu Ngư, dỗ cậu ngủ.



Đợi tới khi Quân Thanh Dư thức dậy lần nữa, cảm giác đau nhức toàn thân đã đỡ hơn lúc trước rất nhiều rồi, tối thiểu là lúc giơ tay nhấc chân hoặc làm những động tác khác sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Phó Viễn Xuyên vẫn luôn duy trì động tác như trước, chờ đợi Tiểu Ngư thức dậy.

Quân Thanh Dư mệt mỏi nheo mắt lại, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp chín giờ rồi.” Phó Viễn Xuyên mở đèn lên, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, rèm cửa sổ có được kéo ra hay không hiển nhiên không còn quan trọng nữa. (App TYT tytnovel.com )

Thấy Tiểu Ngư đang cọ cọ trong lòng anh còn muốn ngủ tiếp, Phó Viễn Xuyên vội vàng nói: “Đi ăn chút gì rồi hẵng ngủ tiếp.”

Mặc dù giữa chừng có cho Tiểu Ngư uống một ít dịch dinh dưỡng, dinh dưỡng cần bổ sung cũng đã đủ rồi, nhưng vẫn không bằng ăn uống đàng hoàng được.

“Em không muốn ăn.” Quân Thanh Dư nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Anh có đói không? Nếu anh đói rồi thì đi xuống ăn chút gì đó đi.”

“Anh không đói, em đó, ăn chút gì đã rồi hãy ngủ tiếp.” Phó Viễn Xuyên đưa quang não cho cậu: “Em chơi quang não một chút đi, đừng ngủ nữa, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”

“Ồ... hôn một cái nào.” Quân Thanh Dư nghe thế thì vẫn khó khăn mở mắt ra, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng cậu vẫn sẽ lựa chọn nghe lời Phó Viễn Xuyên.

Nhìn Tiểu Ngư mềm mại trước mặt, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên trở nên ấm áp, anh phủ người xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên hai gò má cậu: “Ngoan quá.”

Quân Thanh Dư ôm gối đầu, thoải mái thở dài một hơi: “Anh về sớm nhé.”

“Được.”

Thấy Phó Viễn Xuyên đã đi rồi, Quân Thanh Dư mò mẫm cầm quang não lên, sau khi mở ra thì vô thức ngẩng đầu nhìn ngày tháng phía trên một cái.

... Cách ngày hai người họ đi đăng ký đã hai ngày rồi sao? Không đúng, bây giờ là buổi tối, tính toán kỹ càng có lẽ không chừng đã hai ngày rưỡi rồi.

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, bảo sao lại mệt mỏi đến thế.

Quang não này là quang não của Phó Viễn Xuyên, quang não của Quân Thanh Dư vẫn còn trên đầu giường, nhưng mà cậu lười lấy nó, hơn nữa cũng không có tin tức gì khiến cậu cảm thấy hứng thú nên cũng không lấy cái của mình làm gì.

Mấy vị trí đầu trên bảng hot search đều là một ít lời chúc năm mới, Quân Thanh Dư xem sơ qua một vòng rồi liền lướt xuống, bên dưới mới là hot search thật sự.

Sau đó cậu liền nhìn thấy tên Phó Viễn Xuyên ngay vị trí đầu tiên trong bảng hot search, Quân Thanh Dư lập tức hăng hái tinh thần lên.

Tại sao tên Phó Viễn Xuyên lại lên hot search vào lúc này? Nhân vật liên quan: Phó Viễn Xuyên, mấy chữ cái chói lọi này được xếp đầu tiên.

Cậu vội vàng nhấn vào xem thử, phát hiện không phải là chuyện gì lớn cả, mà là một công văn chúc mừng đăng ký kết hôn thôi.

Thời gian cũng là vào ngày hai người họ đi đăng ký kia, không phải gần đây mới lên hot search, có lẽ là từ sau khi lên hot search tới giờ chưa tụt xuống bao giờ cả.

Có lẽ tin tức không phải do nhân viên công tác tung ra, Quân Thanh Dư còn nghĩ rằng cả lúc đến lẫn lúc đi hai người đã khiêm tốn lắm rồi, cũng không hấp dẫn sự chú ý của mọi người, không ngờ rằng ngay ngày hôm đó đã lên hot search.

Người đăng: “Có fan CP tình cờ gặp Phó Nguyên soái ở nơi đăng ký kết hôn, Nguyên soái đích thân dẫn phu nhân đi đăng ký kết hôn đó, chúc mừng!”

Hình ảnh đính kèm là biển hiệu nơi đăng ký, mà không phải là hình Phó Viễn Xuyên và Quân Thanh Dư.

[Ha ha ha khá lắm, cuối năm blogger chạy KPI hả? Sao lại nhiều chuyện tới trên người Nguyên soái thế?]

[Lén xem bình luận trong siêu thoại CP, thật sự có đó.]

[Thật  sự đăng ký rồi hả? Hơi không dám tin rằng lúc sinh thời Nguyên soái có thể thoát kiếp độc thân.]

[Nguyên soái phu nhân là do Nguyên soái chính miệng thừa nhận, đăng ký chỉ là vấn đề thời gian thôi, thân phận đã được xác định từ lâu rồi đó.]

...

Bình luận rất nhiều, rất tạp nham, người tham gia thảo luận cũng không phải ít, nếu không phải thế thì không thể treo trên hot search mấy ngày rồi mà vẫn chưa tụt xuống được.

Có người tò mò chuyện này là thật hay giả, có người chúc phúc, bình luận kiểu nào cũng có.

Còn có một phần blogger vẫn luôn dẫn dắt dư luận, gần đây tần suất Phó Viễn Xuyên xuất hiện trên hot search hơi cao, bao gồm cả lúc đấu tranh dư luận với Phó Thành Vũ, và cả chuyện khai trương cửa hàng đồ ngọt sau đó nữa, đều là lấy danh nghĩa Phó Viễn Xuyên.

Đại diện chính thức của Quân bộ Đế quốc không đưa ra đáp án chính xác, bọn họ cũng không tiện nói chuyện này ra làm sao.

Nhưng mà fans CP thì lại rất vui vẻ, hứng thú dạt dào viết đồng nhân văn.

Quân Thanh Dư đọc mấy bài rồi liền thoát ra, trong tin nhắn riêng tư cũng có không ít nội dung, Quân Thanh Dư  chọn mấy người hỏi về chuyện tiệm đồ ngọt để trả lời, sau đó mở trang cá nhân của mình ra, chỉnh sửa lại thời gian mở cửa.

Gần đây cậu hơi mệt, phải kéo dài kỳ nghỉ một chút mới được, đồng thời cũng nêu ra sẽ thêm một ít lượng nước ép rau củ nữa, cũng coi như là một bồi thường nho nhỏ vì đã kéo dài kỳ nghỉ.

Tết đến xuân về, mọi người đều không có việc gì nhàn rỗi ở nhà, lúc này vẫn còn sớm, không có được bao nhiêu người đi ngủ lúc còn sớm thế này.

Quân Thanh Dư chỉ vừa đăng Weibo, rất nhanh đã có bình luận rồi, khu bình luận kêu rên ngập trời.

[Hu hu a a a... thú vui của tôi không còn nữa rồi.]

[Năm mới nhìn thấy bài đăng này phải cố cầm nước mắt, tôi sắp quên mùi vị nước ép rau quả ở tiệm đồ ngọt rồi đây này.]

[Mấy người chỉ chú ý tới chuyện này thôi sao, tôi thì không giống vậy, tôi muốn hỏi một chút, người đang online bây giờ là phu nhân hay là Nguyên soái vậy???]

[Đù! Góc nhìn của bồ thật sắc bén, làm mị cũng bắt đầu tò mò rồi đây này, chuyện của tiệm đồ ngọt có lẽ là phu nhân quản lý đúng không? Được rồi, cho dù ai đang online đi nữa thì đều phải nói một câu: Chúc mừng tân hôn!]

Quân Thanh Dư nghĩ ngợi một chút, trả lời bằng một icon mèo dưới khu bình luận.

[!!! Thật sự đăng ký rồi kìa!]

[Chính chủ xác nhận rồi sao?! A a a! Đầu năm mà ăn một họng cẩu lương thế này no lắm.]

[Haiz, tôi đã nói rồi mà, tôi nên ăn cơm tất niên ít một chút, mớ cẩu lương này sẽ chống đỡ tôi.]

Bình luận mới bên dưới xuất hiện không ngừng, Quân Thanh Dư còn chưa kịp đọc đã bị đẩy xuống dưới, kéo xuống dưới nữa thì lại phiền quá. Vừa hay lúc này nghe thấy âm thanh mở cửa nên cậu liền đóng quang não lại không xem nữa, đứng dậy kéo cái bàn bên mép giường qua.

Ngồi ở mép giường động tay là được rồi, bên dưới có bánh xe, làm như thế rất tiện lợi cũng không cần phải phí sức.

Phó Viễn Xuyên đi vào thì thấy Tiểu Ngư đã kéo bàn ra sẵn, anh liền trực tiếp bỏ đồ ăn khuya trong mâm lên bàn: “Anh làm vài món đơn giản, mai sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”

Buổi tối thời gian gấp gáp, lại sợ Tiểu Ngư trên lầu đợi sốt ruột nên sau khi làm xong Phó Viễn Xuyên liền vội vàng bưng lên.

Quân Thanh Dư nhìn mấy món ăn trên bàn, nhìn không giống đồ ăn thừa lần trước lắm, có thể đều là do anh mới nấu, món tráng miệng sau bữa ăn là một cây kem hình cầu.

Lúc ăn cơm, Quân Thanh Dư nghĩ nghĩ rồi nói: “Trên mạng có rất nhiều người hỏi chuyện đăng ký là thật hay giả, em đã trả lời một bình luận chúc mừng chúng mình đăng ký kết hôn rồi.”

Phó Viễn Xuyên nghe thế thì gật đầu: “Không sao, em công bố cũng giống vậy thôi.”

Bộ quan hệ xã hội của Quân bộ Đế quốc hàng năm đều không nghỉ, bình thường những tin tức tương tự thế này đều do bọn họ công bố, nhưng Phó Viễn Xuyên không nói tin tức anh đã đăng ký cho bọn họ, vì thế nên bây giờ bộ phận quan hệ xã hội cũng không biết chuyện đăng ký kết hôn đang lưu truyền rần rần trên mạng là thật hay giả nữa.

“Ừm.” Quân Thanh Dư ăn nửa bát cơm, sau đó liền cầm kem ăn.

Phó Viễn Xuyên thấy thế thì đổ cơm trong chén Tiểu Ngư sang chén mình, lại múc cho cậu một chén canh nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Quân Thanh Dư nằm lại trên giường muốn nghỉ ngơi, khóe mắt liếc thấy cái gì đó, cậu chợt sửng sốt, trước đó chỗ kia có cái hộp này sao?

Trong ấn tượng của cậu thì không có mà.

Quân Thanh Dư nghi hoặc cầm cái hộp trên đầu giường sang, còn là đặt dưới quang não của cậu nữa chứ.

Không tùy tiện mở nắp hộp ra, Quân Thanh Dư nâng giọng hỏi: “Viễn Xuyên, đây là cái gì vậy?”

Phó Viễn Xuyên đưa bát đũa đã thu dọn xong cho người máy, quay người nhìn một cái liền nói: “Ngọc trai.”

“Ngọc trai?” Quân Thanh Dư lặp lại lời Phó Viễn Xuyên nói, cậu mở cái hộp này ra, bên trong đựng đầy những viên ngọc trai nho nhỏ, có cái tương đối mượt mà, có cái bình dạng không bình thường lắm: “Anh mua hả?”

“Không phải.”

Lúc Phó Viễn Xuyên nói ra hai chữ này, Quân Thanh Dư liền sửng sốt, cảm giác bất thường bỗng ùa tới.

Một giây sau, chỉ nghe Phó Viễn Xuyên nói rằng: “Là ngọc trai em khóc ra đó.”


App TYT & Lavender team
Chương kế tiếp