Xuyên Thành Trưởng Tẩu Nữ Chính Ngược Văn

Chương 1: Đánh gục

Mặt trăng đã nhô lên cao.

Cố Diệu nắm gậy gỗ trong tay trốn ở phía sau bụi cây.

Cách đó không xa chính là ngự tiền đại tổng quản Trần Hải, giọng của hắn lanh lảnh chói tai: “Từ cô nương, Hoàng Thượng vô cùng nhớ thương nghĩ muốn đem ngài vào cung, người nhà của ngài cứ đợi qua chuyện này rồi lại nói, một mình ngài đi trước với lão nô thôi.”

Từ Ấu Vi đứng thẳng tắp, cho dù chỉ mặc một bộ vải bố giản dị trên người, nhưng cũng khó nén được tư sắc, tay nàng gắt gao nắm chặt: “Ta sẽ không đi.”

Trần Hải nở nụ cười cứng ngắc: “Từ cô nương, huynh trưởng của ngài đoán nhầm quân cơ, Hoàng Thượng khoan dung độ lượng không so đo chỉ cho lưu đày đến Tây Bắc, nhưng ngài một thân thiên kim tiểu thư, chặng đường này đi không dễ chút nào, làm sao ngài chịu cho nổi, mau theo nô tài hồi cung đi thôi, Hoàng Thượng nhất định sẽ che chở cho ngài.”

Từ Ấu Vi vẫn nhắc lại câu kia: “Cho dù phải chịu khổ hay vất vả, ta vẫn sẽ ở bên cạnh huynh trưởng của mình, ngươi đi đi.”

Trần Hải nheo mắt, quả thực rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay cho dù phải đánh ngất Từ Ấu Vi hắn cũng phải mang được nàng ta trở về.

Hắm âm thầm tính toán, đột nhiên sau gáy nhói lên một cái, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Cố Diệu ném cây gậy gỗ xuống, nâng chân đá Trần Hải văng ra xa, trong lòng mắng câu cặn bã.

Sắc mặt Từ Ấu Vi trắng bệch, nước mắt lưng tròng gọi: “Tẩu tử…”

Cố Diệu vỗ vai nàng an ủi: “Đừng sợ.”

Đối với cô nương này nàng chỉ có đau lòng, nàng xuyên vào quyển sách [Tỏa Cung Tường] đã mấy ngày, hiện tại đang trên đường đi lưu đày. Từ Ấu Vi là nữ chính, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, nam chính Chu Ninh Sâm đối với nàng nhất kiến chung tình sau đó bắt đầu cường thủ hào đoạt*.

*Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu

*Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.

Đầu tiên hắn thiết kế bẫy cướp binh quyền từ tay Từ Yến Chu, thân huynh trưởng Từ Ấu Vi, đày Từ gia đến Tây Bắc, trên đường lưu đày lại cho người bắt Từ Ấu Vi mang về cung.

Từ Ấu Vi liều chết không theo, cho nên Chu Ninh Sâm bắt đầu ngược thân ngược tâm nàng, trong nội dung cốt truyện nói sau nhiều lần nàng nhảy tường thành, mất đi trí nhớ lại sinh non, cả thể xác lẫn tinh thần của Từ Ấu Vi trải qua vết thương lớn, cuối cùng bi thương mà chết.

Nguyên thân vốn là trưởng tẩu của Từ Ấu Vi, đại hôn ngày hôm đó thị vệ khiêng Từ Yến Chu chỉ còn chút hơi tàn về. Theo sau là thánh chỉ khám xét nhà, nhà mẹ đẻ nguyên thân giao ra năm mươi lượng bạc rồi triệt để đoạn tuyệt quan hệ với nàng, lúc Cố Diệu tỉnh lại đã phát hiện mình đang trên đường bị lưu đày.

Cố Diệu nhớ rõ nội dung cốt truyện, biết đêm nay Trần Hải sẽ đến đây, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị đánh cho tên thái giám này chết ngất.

Trần Hải phụng chỉ bí mật làm việc, căn bản không mang theo nhiều người bên cạnh, cũng vì không quá coi trọng mấy người Từ gia già yếu bệnh tật, mới tạo điều kiện cho Cố Diệu hành động thành công.

Từ Ấu Vi lau khô nước mắt: “Tẩu tử, chúng ta đi nhanh thôi, hắn mà tỉnh lại chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Đã vậy Cố Diệu sẽ cho hắn muốn tỉnh cũng không được, nàng nhặt lại cây gậy gỗ đập mạnh xuống: “Đừng vội, trên người hắn nhất định mang theo bạc.”

Tần Ấu Vi khựng lại: “Việc này…”

Cố Diệu nói: “Việc này thì làm sao, chúng ta đang cần tiền, đưa đến cửa còn không lấy mới là phí phạm, để ta tìm.”

Trên người Trần Hải thật sự có bạc, năm mươi lượng bạc vụn cùng ba trăm lượng ngân phiếu. Từ gia bị soát nhà, chỉ có thể nhét trộm vài đồng bạc vụn trên người, số còn lại là do nương nàng cho năm mươi lượng, muốn mua nhân sâm cứu mạng Từ Yến Chu nhất thiết phải có tiền trong tay.

Lúc này quả thật Trần Hải như người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cố Diệu tìm được thêm một khối ngọc bội: “Chọn lúc nào đấy đi mua thuốc cho ca ca muội.”

Từ Ấu Vi gật đầu, trời tối gió lại thổi mạnh, nàng có chút sợ hãi: “Tẩu tử, chúng ta mau trở về thôi…”

Cố Diệu phát hiện quần áo của Trần Hải đều rất đẹp, lộ ra kim quang lấp lánh dưới ánh trăng, nàng nhìn kỹ thêm lần nữa: “Phía trên có phải là sợi chỉ vàng không?”

Từ Ấu Vi cũng nhận ra hoa văn thêu bằng chỉ vàng: “Đúng là chỉ vàng.”

Cố Diệu quyết định thật nhanh: “Lột luôn quần áo.”

Từ Ấu Vi nghĩ đến người huynh trưởng đang hôn mê bất tỉnh của mình, cắn răng cùng Cố Diệu cởi quần áo Trần Hải.

Cố Diệu thu dọn xong đồ đạc, nói với Từ Ấu Vi: “Muội về trước đi, ta đi xem hai tên thị vệ kia.”

Từ Ấu Vi sao có thể để mặc Cố Diệu đi mạo hiểm một mình, Trần Hải không mang theo bất cứ thứ gì nhưng thị vệ nhất định có đao: “Tẩu tử, chúng ta mau chạy đi.”

Cố Diệu xoa đầu Từ Ấu Vi cười nói: “Chúng ta đang bị lưu đày, có thể chạy đi đâu đây. Lửa đồng đốt không xuể, gió xuân thổi lại sinh*, muội về trước an ủi mẫu thân đừng để người lo lắng, ta đi một lát rồi về.”

*trích trong bài: Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Bạch Cư Dị.

Ly ly nguyên thượng thảo,

Nhất tuế nhất khô vinh.

Dã hoả thiêu bất tận,

Xuân phong xuy hựu sinh.

Viễn phương xâm cổ đạo,

Tình thuý tiếp hoang thành.

Hựu tống vương tôn khứ,

Thê thê mãn biệt tình.

Bản dịch của Tản Đà:

Đồng cao cỏ mọc như chen

Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn.

Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,

Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi.

Xa xa thơm ngát dặm dài,

Thành hoang láng biếc khi trời tạnh mưa.

Vương tôn đi lại tiễn đưa,

Biết bao tình biệt đầm đìa lướt theo.

Nguồn: Thiviện

Cố Diệu cầm theo khúc gỗ, lặng mẽ như mèo tiến về phía trước. Nàng vốn từ mạt thế xuyên đến đây, đối với việc giết người sẽ không ngượng tay, nếu không giết chết đặng còn chờ bọn hắn trở về cáo trạng sao?

Cố Diệu khí lực lớn, xách gậy gộc đi vòng qua phía sau xe ngựa, chỉ một gậy đã giải quyết xong hai người, còn lục tìm được hai thanh chủy thủ.

Khi trở lại đi ngang qua Trần Hải, nàng khẽ cắn môi hạ xuống một đao.

So với nỗi khổ của Từ gia, cái này còn lâu mới đủ. Nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc bước nhanh đến ngôi miếu đổ nát.

Lư thị đang ôm Từ Yến Nam không dám chợp mắt: “Con về rồi, không, không có việc gì chứ…”

Thực ra Lư thị cũng không thật sự thích người con dâu này, Cố Diệu là thứ nữ của Cố gia không nhận được sủng ái, cách nàng gả cho Từ Yến Chu cũng không rõ ràng. Vốn dĩ, người đính hôn cùng Từ Yến Chu là Cố gia đích nữ Cố Nguyệt, nhưng cuối cùng người được đưa tới lại là Cố Diệu, nghĩ lại hẳn đã sớm biết Từ gia sẽ gặp chuyện không may.

Cố Diệu lắc đầu: “Không sao, con đi xem Yến Chu một chút.”

Từ Yến Chu nằm trên đống rơm lộn xộn trong góc tường, ngũ quan anh tuấn tinh xảo, lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, sắc môi tái nhợt vì bệnh tật, trông giống như đóa hoa đã ngâm dưới nước sông nhiều ngày.

Hắn cứ nằm vậy, tựa như tuyết đầu mùa trên đỉnh núi cao, thanh lãnh lại xa cách.

Người nhà Từ gia căn bản đều có nhan sắc nổi trội, hai huynh muội Từ Yến Chu và Từ Ấu Vi cũng rất giống nhau, Từ Ấu Vi lại tựa như hàn mai ngày đông, một thân ngông nghênh kiêu ngạo, đáng tiếc lại thu hút tới một sài lang.

Cố Diệu đặt tay lên trán Từ Yến Chu, thật may không phát sốt.

Tháng chín mưa nhiều, hai ngày trước đã trút xuống trận mưa lớn, Cố Diệu sợ Từ Yến Chu không chịu nổi, nghĩ bụng đợi đến lúc đi ngang thôn phải tìm đại phu khám qua, nàng nhất định phải giúp Từ Yến Chu khỏe lại.

Nàng có thể tồn tại đến thời điểm cuối cùng ở mạt thế chính là dựa vào một thân thể khỏe mạnh cùng linh tuyền, linh tuyền có tác dụng trị thương cứu mạng, có điều hiện giờ nàng chỉ có hai giọt mỗi ngày, ít đến đáng thương.

Từ Ấu Vi thừa dịp trăng sáng gỡ những sợi chỉ vàng trên quần áo xuống, còn Lư thị đang cúi đầu dỗ dành Từ Yến Nam.

Từ khi bà ấy sinh ra đã được nuông chiều, sống trong an nhàn sung sướng mặc cẩm y la áo*, hiện tại chỉ mặc váy áo làm bằng vải bố, ngay cả cây trâm cài tóc cũng không có, thật giống như từ đám mây rơi xuống vũng lầy.

*quần áo làm bằng gấm lụa

Đôi mắt Lư thị sưng đỏ, bà ngẩng đầu muốn nói lại thôi, nửa ngày mới yếu ớt lên tiếng: “A Diệu, có tiền thì mua chút thịt đi, Yến Nam không ăn được lương khô.”

Lưu đày đã được mấy ngày, bắt đầu từ Thịnh Kinh đi hơn một trăm dặm đường về phía bắc. Bên cạnh luôn có ba quan sai giám sát, phát lương khô cho các nàng mỗi ngày, toàn chỉ ăn với nước lạnh.

Người lớn có thể chịu đựng được, nhưng Từ Yến Nam còn quá nhỏ, chưa từng chịu qua khổ cực như vậy, cổ họng nhỏ nuốt không trôi người gầy đi một vòng.

Cố Diệu cũng muốn ăn thịt, ở mạt thế đã mấy năm nàng không ăn thịt, vừa xuyên đến đây trực tiếp đi lưu đày: “Đợi sang ngày mai đi, nếu muốn ăn thịt phải qua mặt được đám quan sai, nương người ngủ một lát, để con ôm Yến Nam.”

Lư thị vui đến phát khóc: “Được được được, nếu con mệt thì đưa Yến Nam cho ta, còn phải để ý Yến Chu, thật vất vả cho con…”

Cố Diệu ôm Từ Yến Nam bí mật đút cho hắn giọt linh tuyền, nàng lại nói với Từ Ấu Vi: “Muội cũng ngủ một lát đi.”

Từ Ấu Vi mỉm cười nhìn nàng: “Muội gỡ xong sẽ đi ngủ, tẩu tử…hôm nay cám ơn tẩu.”

Nếu không phải Cố Diệu phát giác có người theo bọn họ, chỉ sợ nàng đã bị bắt mang về. Nàng từng cho rằng Chu Ninh Sâm là người tốt, không ngờ hắn lại đoạt binh quyền của ca ca, xử Từ gia lưu đày. Nàng căn bản không tin một người bách chiến bách thắng như ca ca nàng lại làm đoán nhầm quân cơ.

Cố Diệu: “Chuyện nhỏ thôi, đến Tây Bắc rồi chúng ta sẽ ổn định cuộc sống, bắt đầu lại.”

Từ Ấu Vi gật đầu: “Tẩu tử, muội sẽ không đi đâu cả, cho dù chết muội cũng sẽ chết chung cùng mọi người.”

Nội tâm Cố Diệu ê ẩm khó chịu.

Dựa theo cốt truyện, đêm nay Từ Ấu Vi sẽ bị Trần Hải mang đi, không được bao lâu cả nhà Từ gia ngoài ý muốn chết thảm, Chu Ninh Sâm còn lừa nàng ấy rằng người nhà nàng vẫn còn sống, y đã phái người đi đón, nàng liền ngây ngốc tin là thật.

Đến cuối cùng hoàng hậu là người nói cho Từ Ấu Vi biết toàn bộ sự thật, Từ gia của nàng đã sớm chết thảm dưới lưỡi đao của sơn tặc, không một ai may mắn chạy thoát. Trước khi chết, Lư thị cùng Cố Diệu còn bị sơn tặc ức hiếp, chết mà không thể nhắm mắt.

Từ đó Từ Ấu Vi bệnh không dậy nổi, trạng thái tinh thần trở nên hoảng loạn.

Cố Diệu: “Sẽ không chết, ai cũng không.”

Từ Ấu Vi hít hít mũi, hiểu rõ cúi đầu gỡ chỉ vàng, gỡ xong thì ngủ thiếp đi.

Cố Diệu một đêm không ngủ, nàng vốn có linh tuyền nên không thấy mệt mỏi.

Trời vừa sáng quan sai đã tiến vào, lạnh giọng quát: “Tất cả đứng dậy, lên đường.”

Từ Yến Nam còn chưa tỉnh, Cố Diệu gọi Lư thị và Từ Ấu Vi dậy, ba người cắn vài miếng lương khô lạnh lẽo xong bắt đầu đi về thành phía bắc.

Cố Diệu đút một giọt linh tuyền cho Từ Yến Chu, đặt hắn lên chiếc xe đẩy bằng tay, Từ Ấu Vi đi tới cố chấp muốn đẩy cùng với nàng.

Từ Yến Nam đã tỉnh lại, nắm tay Lư thị chậm rãi đi từng bước về phía trước. Ước chừng đi được một canh giờ, sắc mặt Từ Yến Nam trắng bệch ngã xuống đất: “Mẫu thân, con đói bụng…”

Lý Thành Lượng, một trong những quan sai đi phía trước cau mày dừng lại quát: “Xảy ra chuyện gì, đi nhanh lên!”

Lư thị ôm nhi tử che mặt khóc, Cố Diệu đưa qua một khối bạc vụn: “Quan sai đại ca, chúng ta thương lượng một chút.”

Lý Thành Lượng dầu muối không ăn: “Đi nhanh lên, đừng có chậm trễ thì giờ.”

Cố Diệu không còn cách nào, trước tiên chỉ có thể đặt Từ Yến Nam lên xe đẩy tay, Lư thị vụng trộm gạt lệ, bà thương nhi tử nhưng không thể làm được gì, đi đến trưa sẽ được nghỉ một chút.

Lý Thành Lượng phát lương khô: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn phải lên đường.”

Lư thị bẻ lương khô thành từng miếng nhỏ, ngâm nước đút cho Từ Yến Nam, nó ăn được hai miếng đã dừng lại. Ngày thường Từ Yến Nam ăn sủi cảo hấp sữa bò cùng đủ loại điểm tâm kèm theo, ban ngày còn có đồ ăn nhẹ, nhưng bây giờ chỉ có loại bánh khô cằn này.

Cố Diệu nghe thấy bên cạnh có tiếng nước chảy: “Mẫu thân, con đi múc ít nước.”

Nàng mang theo túi nước, đi một đoạn quả nhiên nhìn thấy một con suối nhỏ, lại phát hiện ra dưới suối có cá! Cố Diệu nuốt nước miếng một cái, đây chính là thịt đó nha.

Đã nhiều năm rồi nàng không được ăn thịt.

Cố Diệu tháo giày dép lội xuống suối bắt cá, nàng tinh mắt nên thật sự bắt được hai con. Nhanh chóng xử lý, dùng lá cây bọc lại rồi chạy nhanh trở về.

Lý Thành Lượng bất mãn thúc giục: “Về nhanh lên còn phải đi đường, dây dưa thì khi nào mới đến nơi.”

Cố Diệu cẩn thận cười cười với hắn: “Làm phiền quan sai đại ca phải đợi lâu.”

Lư thị liếc nhìn Cố Diệu, trông thấy nàng bí mật giấu thứ gì đó lên xe đẩy, trong lòng bà lo lắng không biết phải làm sao.

Cố Diệu nhỏ giọng nói: “Con bắt được cá, buổi tối chúng ta nướng lên ăn.”

Lý Thành Lượng cáu kỉnh khó chịu, bọn chúng nghĩ mình vẫn trong phủ tướng quân sao? Bị lưu đày còn không biết đường an phận, nếu không có lệnh của hoàng thượng đám người này đã phải đeo gông cùm, dùng doi quất mà đi.

Thật không biết tốt xấu.

Lý Thành Lượng nhìn sang, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nhét cái gì trên xe?”

 Cố Diệu ngẩng đầu: “Quan gia, trong này là thảo dược, phu quân ta bệnh nặng nên ta hái chút dược trị thương cho chàng.”

Lý Thành Lượng quan sát nàng một phen, quả nhiên là một tiểu nương tử da mịn thịt mềm.

Hắn là người của Ngự Lâm quân, phụng mệnh Hoàng Thượng áp giải Từ Gia lưu đày đến Tây Bắc, Hoàng Thượng chỉ đặc biệt phân phó hắn phải chăm sóc Từ Ấu Vi, không phải Cố Diệu.

Hắn nghe nói trong ngày đại hôn đó Từ Yến Chu bị nâng trở về, động phòng cũng chưa động đã trực tiếp bị lưu đày. 

Cố Diệu vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, hắn nghĩ thầm Từ Yến Chu rồi cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử, ba nữ nhân và một đứa bé còn không phải dựa vào hắn sao.

Không thể chạm vào Từ Ấu Vi, Lư thị đã hoa tàn ít bướm, tuy diện mạo của Cố Diệu không bì được với Từ Ấu Vi nhưng cũng được tính là một mỹ nhân.

Hời cho hắn rồi.

Đáy mắt Lý Thành Lượng toát ra vẻ đê tiện: “Từ Yến Chu sớm muộn cũng chết còn lo cho hắn làm cái gì. Số ngươi cũng quá thảm, mới thành thân đã thành quả phụ, phía Tây Bắc là vùng đất man di như thế nào chứ, phong tục dân chúng dũng mãnh khốc liệt, một tiểu nương tử da mịn thịt mềm như ngươi đến đó chỉ làm mồi cho người ta ăn sống nuốt tươi thôi.”

Cố Diệu cúi đầu, nàng cứu Từ Yến Chu vì bội phục chàng đã vì nước vì dân, tạo phúc cho mười ba biên thùy, cứu người dân Biện Châu thoát khỏi khói lửa.

Lý Thành Lượng là cái thá gì.

Môi Lư thị run rẩy, bà chỉ vào Lý Thành Lượng mắng: “Yến Chu từng vì Đại Sở làm bao nhiêu việc, ngươi lại dám ở đó hồ ngôn loạn ngữ*!”

*hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói xằng bậy

Lý Thành Lượng ngang ngược nhướng mày: “Hắn đoán nhầm quân cơ khiến Đại Sở đại bại, Hoàng Thượng chưa lấy mạng của hắn đã là hoàng ân bao la! Cố tiểu nương tử, chi bằng ngươi đi theo ta hồi kinh, bảo đảm một bước lên trời, phụ mẫu ngươi vẫn còn ở Thịnh Kinh đúng…”

Hắn đi đến, vươn tay muốn sờ mặt Cố Diệu.

Từ Ấu Vi ngăn ở phía trước Cố Diệu, Lư thị ôm Từ Yến Nam chỉ vào Lý Thành Lượng mắng: “Ngươi cút! Cút xa một chút! Không bằng cầm thú!”

Cố Diệu bình tĩnh nói: “Quan gia nói xong rồi chứ, thời gian không còn sớm, lên đường thôi.”

Hai vị quan sai khác thấp giọng khuyên nhủ: “Lý đại nhân, đi nhanh thôi, chậm nữa sẽ không tốt.”

Lý Thành Lượng không tin hắn không làm được gì, vốn lúc trước lĩnh cái công việc này, hắn đã phải nén giận trong người không thể phát tiết: “Vội cái gì, tiểu nương tử qua đây.”

Nếu không vì lo lắng xử lý không tốt hậu hoạn, Cố Diệu đã đập vỡ đầu Lý Thành Lượng.

Người Chu Ninh Sâm muốn là Từ Ấu Vi, khẳng định dọc đường đi sẽ cho người nhìn chằm chằm, nếu bọn họ cứ thế giết chết quan viên triều đình ắt sẽ thành tội phạm đào tẩu. Huống hồ bên cạnh Lý Thành Lượng còn có hai thủ hạ.

Cố Diệu bình tĩnh thuyết phục: “Quan gia, nhanh chóng lên đường thôi, chuyện này nếu để hoàng thượng biết được sẽ bị trách tội.”

Lý Thành Lượng nheo mắt, hoàng thượng muốn trách tội hắn? “Chẳng lẽ ngươi còn lưu luyến Từ Yến Chu? Một kẻ sắp chết dùng thảo dược cái nỗi gì!”

Hắn đoạt lấy bọc cá, nét mặt dần cứng ngắc: “Đây không phải thảo dược, là cá!”

Lý Thành Lượng ném bọc cá xuống đất: “Các người cũng xứng được ăn cá?”

Hắn rút thanh kiếm ra: “Từ Yến Chu đúng không, để ta xem ngươi có thể sống qua hôm nay không!”

Đồng tử Cố Diệu co rút, Lý Thành Lượng ném cá của nàng, còn muốn giết Từ Yến Chu!

Nhưng trước khi nàng rút chủy thủ ra, người vẫn nằm hôn mê trên xe đẩy đột nhiên bật dậy, đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí.

Từ Yến Chu kéo cổ áo Lý Thành Lượng quật xuống đất, dùng khuỷu tay đè lên ngực hắn, động tác vừa dừng chàng liền phun ra một ngụm máu, chậm rãi ngã xuống đất.

Lư thị sợ đến choáng váng, bà quỳ xuống bên cạnh Từ Yến Chu gào khóc nức nở: “Yến Chu!”

Từ Ấu Vi cũng bị dọa, ôm chặt Từ Yến Nam không dám nhúc nhích, Cố Diệu cưỡng ép bản thân trấn định lại, chuyện đã đến nước này Lý Thành Lượng nhất định phải chết.

Nàng rút chủy thủ nhắm ngay ngực hắn đâm xuống, trong chớp mắt người này đã không còn hơi thở.

Cố Diệu nhìn hai người còn lại, mặc dù nàng đã trải qua mạt thế tuy không xem mạng người như cỏ rác, nhưng lúc này nếu không giết hai người kia, hậu họa sẽ khôn lường…

Trong lúc nàng đang suy tính cách động thủ đột nhiên thấy quan sai mặt đen, nét mặt đầy vui sướng: “Tướng quân vừa tỉnh lại! Tướng quân tỉnh lại!”

Người còn lại lo lắng nói: “Tướng quân lại ngất đi, phu nhân, ngài mau nhìn xem tướng quân như thế nào!”

Cố Diệu điều chỉnh lại hơi thở, nhìn Từ Yến Chu, chàng đã lâm vào hôn mê, những vết thương trên người đều nứt ra.

Trên ngực Từ Yến Chu từng trúng một mũi tên, xương bả vai bên trái còn có một vết đao chém, hiện tại miệng vết thương vỡ toang, máu đỏ thấm ra ngoài tấm vải.

Lư thị che miệng: “A Diệu A Diệu, phải làm sao bây giờ…”

Cố Diệu cố gắng ổn định tâm tình: “Ấu Vi, muội lấy bộ y phục sạch sẽ đến đây.”

Quan sai mặt đen lộ vẻ không đành lòng: “Phu nhân, chỗ ta có thuốc trị thương.”

Cố Diệu cảnh giác nhìn hai người: “Lấy ra đi.”

Quan sai mặt đen lấy thuốc ra, sợ Cố Diệu hoài nghi liền rút dao rạch một đao vào tay, rải thuốc lên vết thương: “Phu nhân yên tâm, thuốc này không có độc.”

Cố Diệu băng bó thật kỹ miệng vết thương cho Từ Yến Chu, hướng về phía hai người nói: “Đa tạ.”

Quan sai mặt đen tên Triệu Nghiễm Minh, hắn ngượng ngùng gãi đầu: “Phu nhân không trách tội là tốt rồi, dọc đường không thể chiếu cố mọi người, trước kia ta ở dưới trướng của tướng quân, nhận ân huệ của ngài ấy mới vào quân doanh, chỉ tiếc là…Đây là Tiền Khôn, cũng vì tướng quân mới xung quân.”

Cố Diệu gật gật đầu, nàng nhìn thi thể Lý Thành Lượng: “Đem hắn chôn trước đi.”

Trên người Lý Thành Lượng có hơn hai mươi lượng bạc, còn có văn thư và lệnh bài, Cố Diệu đều thu lại.

Triệu Nghiễm Minh xử lý xong Lý Thành Lượng, hỏi: “Phu nhân, tiếp theo có tính toán gì không?”

Cố Diệu: “Tìm một hiệu thuốc trị thương cho tướng quân trước.”

Từ Yến Chu có thể tỉnh lại chứng minh linh tuyền có tác dụng, nhưng trị ngọn không thể trị gốc, vẫn phải tìm đại phu xem qua.

Lư thị bọn họ cũng hoảng sợ không nhẹ: “Được, vào thôn tìm đại phu trước, nếu Yến Chu có thể tỉnh lại, hắn nhất định sẽ không sao.”

Cố Diệu an ủi: “Mẫu thân yên tâm đi, khẳng định không có chuyện gì.”

Từ Yến Nam nép vào trong ngực Từ Ấu Vi, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con đói…”

Lư thị nhịn không được rơi lệ, trưởng tử đang hôn mê, ấu tử thì đói, nữ nhi thiếu chút nữa bị bắt đi, con dâu cũng bị người khi dễ, nhưng bà thật vô dụng cái gì cũng không làm được.

Cố Diệu cũng đói, dù sao Lý Thành Lượng đã chết, những người kia trong chốc lát sẽ không đuổi kịp, không bằng ăn một bữa thật ngon trước đã.

Cá dính đất chỉ cần rửa sạch có thể ăn, nàng nhặt cá lên: “Mẫu thân, mọi người canh chừng phu quân, con đi bắt hai con cá.”

Triệu Nghiễm Minh vội nói: “Phu nhân, việc bắt cá cứ giao cho ta, còn Tiểu Tiền đi nhặt củi.”

Cố Diệu cũng không quá hoài nghi hai người này: “Cũng được.”

Triệu Nghiễm Minh bắt được bốn con cá, Cố Diệu dùng que gỗ xiên qua đặt trên lửa nướng, bánh nướng vẫn còn mấy cái, các nàng không nồi không muối, Cố Diệu đành phải vào rừng tìm mấy đầu tỏi dại điều vị.

Mùi thơm bắt đầu tản ra, mọi người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng mấy cái.

Quá thơm.

Đôi mắt Từ Yến Nam sáng rực, Lư thị chờ không kịp: “A Diệu, còn chưa chín sao?”

Cố Diệu lật cá nướng: “Sắp chín rồi.”

Cá được nàng nướng vàng đều hai mặt, tản ra mùi thơm khét trong không khí, nàng đưa cho hai người Triệu Nghiễm Minh mỗi người một xiên, cho Lư thị hai xiên, còn dư lại cho nàng cùng Từ Ấu Vi.

Triệu Nghiễm Minh chỉ cầm một cái: “Hiện tại trời không nóng, có thể giữ lại đến tối cho tiểu công tử ăn, hai người bọn ta ăn một xiên được rồi.”

Cố Diệu nói: “Buổi tối tính chuyện buổi tối, nếu vào được thôn nhất định có thể mua đồ ăn, ăn nhanh đi, để lạnh sẽ không ngon.”

Triệu Nghiễm Minh cúi đầu, đưa cho Tiền Khôn một con, hắn cũng đã nhiều ngày không có đồ nóng vào bụng.

Cắn xuống một miếng, bên ngoài xốp giòn, bên trong ngon ngọt nhiều nước, vì không có muối nên rất đậm đà hương vị của cá.

Ăn rất ngon.

Triệu Nghiễm Minh lại lấy một khối bánh nướng, so với bánh khô cứng thì cá này lại thơm lừng tươi mềm, ăn vào ấm áp vô cùng.

Lư thị trông nom Từ Yến Nam, bản thân không ăn nhiều, bà nếm thử một miếng nhỏ đã thấy rất ngon, không ngờ Cố Diệu còn có tay nghề này.

Cố Diệu đang cầm con cá nướng ăn từng miếng, xúc động tột đỉnh, đây là thịt nha.

Thịt quá ngon, một miếng cá lại một miếng bánh, được ăn no là cảm giác quá tuyệt.

Lư thị đút cho Từ Yến Nam, đưa phần của mình cho Cố Diệu: “A Diệu con ăn nhiều một chút, ta không đói bụng.”

Cố Diệu sững sờ: “Người ăn đi, không ăn no chút nữa làm sao đi đường.”

Lư thị nghẹn ngào: “Là do mẫu thân vô dụng, cái gì cũng phải dựa vào con, làm khổ con.”

Lư thị là người mau nước mắt, Cố Diệu đành vỗ vỗ vai bà: “Đều là người một nhà, nói lời này khác gì xem con như người ngoài, một lát nữa con đi xem có thể vào thôn không, tìm hiệu thuốc trị thương cho Yến Chu.”

Cũng phải tìm một nơi để ổn định cuộc sống trước.

Rừng núi hoang vu không nhìn thấy một bóng người, đợi đến lúc trời tối, Cố Diệu mới tìm được thôn trang. 

Các nàng gặp trở ngại khi vào thôn, Cố Diệu chỉ đành tìm một cái lều đơn giản trước cửa thôn: “Mẫu thân chịu ủy khuất ở tạm chỗ này chờ một chút, con đưa Yến Chu vào thôn.”

Lư thị gật đầu: “Cẩn thẩn một chút, sớm trở về.”

Cố Diệu gả vào Từ gia, chưa được hưởng phúc ngày nào đã bị lưu đày, dọc đường đi đều nhờ nàng chiếu cố mọi người, trong lòng Lư thị có chút ê ẩm. Nhưng bà càng sợ Cố Diệu sẽ ném Từ Yến Chu vào rừng núi hoang vắng nào đó, đem theo bạc bỏ chạy.

Lư thị dặn dò: “Sớm trở về, nhất định phải trở về.”

Cố Diệu: “Yên tâm đi, làm phiền nhị vị chiếu cố mẫu thân bọn họ.”

Cố Diệu cõng Từ Yến Chu đi vào trong thôn, đêm khuya vắng người, nàng đi một canh giờ mới vào đến thôn, theo con ngõ nhỏ, Cố Diệu cẩn thận phân biệt đâu là hiệu thuốc.

Nàng cảm giác được Từ Yến Chu có hơi nóng, nhanh chóng tăng tốc bước chân, thật vất vả mới tìm được một hiệu thuốc.

Nàng đi lên gõ cửa: “Có ai không, phu quân ta săn thú bị thương, thỉnh cầu ngài cứu chàng!”

Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, có nam nhân râu quai nón nhìn ra, Cố Diệu vội vàng nói: “Đại phu, phu quân ta săn thú bị thương, ngài nhanh nhìn xem.”

Nam nhân cau mày đóng cửa lại: “Nơi này không khám, ngươi đi đi.”

Thật vất vả mới tìm được hiệu thuốc, Cố Diệu không thể đi dễ dàng như vậy, nàng dùng sức gõ cửa: “Đại phu, ngài xem qua một chút đi, ta có tiền.”

Chu đại phu quan sát Cố Diệu một lúc, người trên lưng trông không giống thợ săn, chỉ sợ sẽ dây đến phiền toái, hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn xem bệnh thì đi tiếp, phía đó vài nhà mở dược đường, có lẽ có đại phu nguyện ý nhìn qua, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian, đi nhanh đi.”

Lòng Cố Diệu nóng như lửa đốt, dược đường ở phía trước, phải đi bao lâu mới đến đây.

Lư thị các nàng đang chờ, nàng phải về sớm một chút.

Từ Yến Chu càng ngày càng nóng, Cố Diệu đút cho chàng giọt linh tuyền, cảm giác người trên lưng hình như có động tĩnh, Cố Diệu ngừng thở: “Từ Yến Chu?” 

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Diệu: “Một chút cũng không thể bỏ qua.” 

Chương kế tiếp