Xuyên Thành Trưởng Tẩu Nữ Chính Ngược Văn

Chương 3: Lau người

Cố Diệu thẳng lưng, cuống quýt chạy đi: “Mẫu thân, Yến Chu tỉnh rồi!”

Lư thị đang dọn bát đũa, chiếc bát sứ trên tay bỗng rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, bà không còn quan tâm được gì, trong đầu chỉ vang lên giọng nói của Cố Diệu: “Tỉnh rồi?”

Cố Diệu dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, chàng tỉnh rồi!”

Nàng trông thấy Từ Yến Chu mở mắt: “Mẫu thân người mau vào xem đi.”

Lư thị bước nhanh vào cửa, người trên giường không thể nâng người dậy, hốc mắt bà đỏ quạnh: “Yến Chu…”

Cố Diệu thở hắt ra một hơi, cuối cùng Từ Yến Chu cũng tỉnh.

Thật tốt.

Tâm tình Lư thị thật lâu vẫn chưa thể hòa hoãn lại, bà run rẩy đi đến bên giường: “…Đau không?”

Nhi tử của bà, vì bảo vệ giang sơn Đại Sở bản thân bị thương lại không có người chữa trị, còn bị lưu đày, một đường xóc nảy thiếu chút nữa mất mạng. 

Từ Yến Chu muốn mở miệng cũng phải cố hết sức, chỉ có thể chậm rãi chớp mắt.

Nước mắt Lư thị ào ào rơi xuống.

Từ ngày Từ Yến Chu bị hôn mê đến giờ, lòng Lư thị đau như dao cắt, bây giờ chàng đã tỉnh lại bà vẫn không dễ chịu chút nào, nhi tử của bà đã phải chịu quá nhiều khổ cực.

Lư thị nhìn về phía Cố Diệu, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “A Diệu, con đút canh gà cho Yến Chu uống đi.”

Bà còn nhớ rõ ngày đại hôn hôm đó, kiệu hoa nâng Cố Diệu vào phủ tướng quân, bà phát hiện tân nương đã bị đánh tráo còn muốn chạy đến Cố gia chất vấn. Nhưng chưa kịp đi ra ngoài, đã nhìn thấy Từ Yến Chu một thân máu tươi đầm đìa bị khiêng trở về, ngay sau đó là thánh chỉ tuyên án lưu đày toàn bộ Từ gia đến Tây Bắc.

Đoạn đường này có bao nhiêu gian khổ, nữ nhi thiếu chút nữa bị bắt đi, con dâu bị khi dễ, ấu tử bị đói, trưởng tử đứng bên bờ vực sinh tử.

May mắn còn có Cố Diệu.

Lư thị lau sạch nước mắt, Cố Diệu là đứa con hiếu thuận, Từ gia có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết ân tình này.

Bà nhẹ giọng nói: “Mẫu thân đi sắc thuốc.”

Cố Diệu đỡ Từ Yến Chu ngồi dậy, chàng quá gầy, nàng nhận mệnh bưng chén canh gà lên: “Ta đút cho huynh uống, mở miệng.”

Từ Yến Chu uống từng ngụm canh gà, vừa nãy Cố Diệu đã uống một hớp lớn, chén canh không còn dư lại bao nhiêu, nàng nói: “Ta đi lấy thêm.”

Cố Diệu đút cho Từ Yến Chu ba bát canh gà, cho đến khi chàng không thể uống được nữa mới dừng lại.

Chờ Lư thị sắc thuốc xong, Cố Diệu lại bê chén thuốc lên cho uống, nàng cùng Lư thị trông coi một lúc, chàng tiếp tục rơi vào mê man.

Lư thị quay mặt lấy vạt áo lau nước mắt: “Mới tỉnh được một lúc, sao lại hôn mê nữa.”

Cố Diệu an ủi: “Mẫu thân, có thể tỉnh lại mà nói xem như chuyển biết tốt đẹp, hôm nay Yến Chu tỉnh một khắc, ngày mai có lẽ sẽ tỉnh một canh giờ, lựa thời gian con sẽ đem Yến Chu đến hiệu thuốc xem lại, lấy thuốc mới.”

Lư thị hận không thể khiến Từ Yến Chu khỏi ngay lập tức, nhưng bà cũng biết không thể bắt Cố Diệu mạo hiểm, lần trước nàng cõng Từ Yến Chu đến trấn trên gần như mài mòn đôi chân: “Không sao, chăm sóc một chút là được, Yến Chu có thể tỉnh ta đã rất mừng.”

Có điều thuốc của Từ Yến Chu gần hết.

Cố Diệu nhìn người trên giường đang đóng chặt mí mắt, trên người nàng không có nhiều bạc, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.

Nàng có thể săn thật nhiều gà rừng, mang đến Vân Thành bán lấy tiền mua thuốc cho Từ Yến Chu.

Cùng lắm thì nàng nhịn ăn, đem bán hết, như vậy sẽ có tiền mua thuốc.

Lư thị ra ngoài nấu nước, để Cố Diệu canh giữ bên giường, nhìn Từ Yến Chu khép chặt hai mắt trong lòng nàng cẩu khẩn nói: “Từ Yến Chu, huynh phải mau tỉnh lại, mau khỏe, bọn ta đều rất lo lắng cho huynh.”

———-

Thịnh Kinh.

Trong ngự thư phòng.

Chu Ninh Sâm đứng bên cửa sổ nhìn màn mưa phùn bên ngoài, mưa bụi như kim rơi trên lá vàng, khung cảnh vô cùng tĩnh lặng.

Y nhẹ giọng nói: “Lập thu.”

Thái giám Phúc Lộc đem hương an thần trong ngự thư phòng châm lên, quan sát thân ảnh tịch liêu (cô độc) bên cửa sổ: “Hoàng thượng, trời đã lạnh, ngài đừng đứng bên cửa sổ.”

Chu Ninh Sâm: “Không sao.”

Y nghĩ, Tây Bắc có phải cũng đang đổ mưa không.

Ấu Vi rốt cuộc đang ở nơi nào.

Trần Hải chết, đó là thái giám đã chăm sóc y từ nhỏ, nay lại chết ở nơi hoang dã như vậy, nghe nói thời điểm tìm thấy quần áo đã tả tơi, máu nhuộm đỏ một mảnh đất. 

Hai thị vệ còn lại bị người khác đánh lén sau gáy, một gậy mất mạng.

Mà y cũng triệt để mất đi tin tức của Từ Ấu Vi.

Chu Ninh Sâm đối với Trần Hải có vài phần kính trọng, cho nên mới để hắn bí mật rời cung, đem Từ Ấu Vi mang về. Y còn cho rằng khi nàng nhìn thấy Trần Hải sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của y mà quay lại, kết quả Trần Hải chết thảm, Từ Ấu Vi chẳng biết đã đi đâu.

Đáy mắt Chu Ninh Sâm lạnh lẽo, y biết Từ Ấu Vi trách mình, ngược lại có mấy người thông cảm cho nỗi khó xử của y đây.

Triều cục rối loạn, một hoàng đế như y cũng không an ổn, Từ Yến chu công cao hơn chủ, nếu y không nắm lại binh quyền thì chính là một hoàng đế trắng tay.

Y đã chừa cho Từ Yến Chu một mạng.

Cho đến bây giờ, Chu Ninh Sâm vẫn không biết Trần Hải chết như thế nào, y đã từng hoài nghi Từ Yến Chu, chỉ có điều những thái y trong hoàng cung đều khẳng định vết thương trên người Từ yến Chu trừ phi có Hoa Đà tái thế, không ai có thể chữa trị được, coi như giữ được tính mạng, cũng sẽ lưu lại một thân thể bệnh tật.

Lư thị, Cố Diệu, còn có tiểu hài tử lấy gì để giết Trần Hải.

Chu Ninh Sâm đóng cửa sổ lại, phân phó: “Gọi Lưu Vĩ Trạm tiến vào.”

Tướng mạo Lưu Vĩ Trạm bình thường, là một bộ dáng trung thực.

Hắn là do Chu Ninh Sâm ném vào doanh trại Kinh Giao, hiện giờ đã được thăng lên làm võ tướng cấp bốn.

Chu Ninh Sâm nói: “Lưu Vĩ Trạm, trẫm thăng cho ngươi lên làm Hoài Hóa đại tướng quân, trấn thủ Tây Bắc. Còn có một đạo mật chỉ, trẫm không hy vọng có người thứ ba biết được.”

Chu Ninh Sâm chậm rãi nói: “Tìm được Từ Ấu Vi, đem nàng về kinh an toàn.”

Thái độ Lưu Vĩ Trạm rất kính cẩn: “Dám hỏi hoàng thượng, nếu như có người ngăn cản…”

Chu Ninh Sâm cau mày: “Nếu như có bất trắc, đem sự tình xử lý sạch sẽ.”

Lưu Vĩ Trạm hiểu ý Chu Ninh Sâm, hoàng thượng coi trọng Từ cô nương, giết người phóng hỏa đều có thể làm, nếu để Từ cô nương phát hiện, trên đời này chuyện ngoài ý muốn rất nhiều: “Vi thần lĩnh chỉ.”

Tâm trạng của Chu Ninh Sâm khá rối loạn, y ở ngự thư phòng duyệt tấu chương đến rạng sáng, mưa vẫn chưa ngừng, trên gương mặt tuấn mỹ có chút mệt mỏi.

Diện mạo của Chu Ninh Sâm khá sắc bén lại mang khí chất đa tình, đôi mắt đào hoa hẹp dài, môi mỏng khẽ nhếch. Phúc Lộc mang theo một tiểu cung nữ tiến vào: “Hoàng thượng, đây là tự tay Thục phi nương nương hầm canh…”

Chu Ninh Sâm quăng bút lông xuống đất, sắc mặt âm trầm: “Cút đi.”

Phúc Lộc làm thủ hiệu cho cung nữ ra ngoài, cúi đầu nhặt cây bút lên: “Hoàng thượng cẩn trọng long thể.”

Khóe mắt Chu Ninh Sâm đỏ quạnh: “Muốn quản đến cả trẫm, nạp vào cung còn chưa đủ, nhất định muỗn trẫm phải sủng hạnh? Một đám danh môn quý nữ nhưng thủ đoạn tranh sủng không thiếu, nếu các nàng an an phận phận trẫm sẽ cho tôn vinh, còn nếu dám nghĩ đến những điều không nên nghĩ, đừng trách trẫm không nể mặt.”

Chu Ninh Sâm quá nhớ Từ Ấu Vi, y hít sâu một hơi: “Ngươi đi đánh tiếng một chút, khiến cho các nàng biết đường an phận, nếu dám đến chỗ Thái hậu cáo trạng, trẫm sẽ trực tiếp phế nàng.”

Phúc Lộc cung kính lui ra ngoài, hoàng thượng phải xử lý chuyện triều chính, còn phải lo chuyện hậu cung, nhưng thái hậu lại vội vàng thúc giục, chỉ ước gì tất cả phi tử trong hậu cung đều mang thai, hiềm nỗi lòng hoàng thượng đã nghiêng về phía một người là Từ cô nương.

Sẽ không cho người khác cơ hội.

————-

Buổi tối, Lư thị nấu một nồi nước lớn, mọi người đi đường đã lâu trên người đều phủ một lớp tro bụi, hiện giờ cuộc sống đã tạm thời ổn định, có thể tắm rửa một trận thoải mái.

Cố Diệu lau thân thể rồi gội đầu, nàng mang nước bẩn đi đổ, gặp Lư thị đang nấu nước trong bếp. 

Cố Diệu: “Mẫu thân?”

Lư thị cho thêm củi vào bếp lò, giúp nước nhanh sôi hơn: “A Diệu, con tắm xong rồi…Ta muốn thương lượng với con một chuyện.”

Cố Diệu ngẩn người.

Lư thị là trưởng bối của nàng, có chuyện chỉ cần sai bảo là được rồi, còn dùng từ thương lượng làm gì: “Mẫu thân người cứ nói thẳng đi.”

Lư thị ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: “A Diệu, việc này để cho người khác làm ta không yên tâm…Đi đường nhiều ngày như vậy, con, con nhìn trên người Yến Chu…Khẳng định dính không ít bụi đất, ta muốn lau người cho Yến Chu một chút, con thấy sao?”

Bà là mẫu thân của Từ Yến Chu, hắn lớn như vậy bà làm không thích hợp.

Từ Ấu Vi lại là thân muội, cũng không được, Từ Yến nam còn quá nhỏ, hai người Triệu Nghiễm Minh hay Tiền Khôn làm bà lại không yên tâm, người thích hợp nhất chỉ có nàng?

Cố Diệu chớp mắt mấy cái: “Mẫu thân, không thể, không thể không lau sao?”

Lư thị nói: “A Diệu, buổi tối con ngủ chung cùng Yến Chu đấy, con không chê sao?”

Nàng đã tắm rửa sạch sẽ, còn Từ Yến Chu lại bị mưa gió tạt qua, nàng muốn nói không chê nhưng như vậy quá trái lương tâm.

Lư thị lại nói: “Vết thương của nó còn phải bôi thuốc, ta sẽ đi lấy lại đây, con thuận tiện bôi luôn nhé.”

Thấy nàng chưa đồng ý, Lư thị lại nhìn nàng khó xử, tâm Cố Diệu mềm nhũn: “Được rồi.”

Nước nóng đã đun sôi, bốc hơi kêu sùng sục, đổ nước nóng vào thùng nước lạnh, nhiệt độ vô cùng thích hợp.

Cố Diệu vỗ vỗ mặt, đưa tay cởi bỏ nút thắt quần áo Từ Yến Chu.

Nàng đã từng bôi thuốc cho Từ Yến Chu, chàng bị thương ở ngực cùng vai trái cho nên lúc đó chỉ cần cởi ra một chút là được, bây giờ lại phải thoát hết quần áo…

Cố Diệu từ từ tháo từng miếng vải cột trên người chàng ra, thấy mà giật mình, miệng vết thương dữ tợn, nhìn thôi nàng cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Từ Yến Chu.

Chàng đau như thế, nàng còn so đo thì thật không đủ phóng khoáng.

Cố Diệu hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí lau vùng da xung quanh vết thương. Lau xong thì bôi thuốc và quấn lại thật kỹ bằng miếng vải sạch sẽ.

Miệng vết thương đã được xử lý tốt, cảm giác khẩn trương lại tràn ngập trong lòng, Cố Diệu từ từ nhắm hai mắt, cầm khăn lau qua loa hai lần, lau xong nàng lại tự trách thật sâu.

Cơ thể Từ Yến Chu thực không dễ dàng, nếu lau không sạch sẽ khó chịu, chẳng phải đều do nàng chưa tận trách sao? Cố Diệu lại mở to mắt, Từ Yến Chu bị thương như vậy, hơn nữa hôm nay nàng không cần phải mớm thuốc, tính như vậy là nàng lời rồi.

Cố Diệu bắt đầu lau cẩn thận, lúc này nàng mới phát hiện trên người chàng có rất nhiều vết sẹo. Vết dài, vết ngắn, ngang dọc, tất cả đều lưu lại sau những trận chiến. Có lẽ khi vết thương trên ngực lành lại, vết sẹo sẽ càng dữ tợn hơn, mũi Cố Diệu có chút nghẹn, nàng nhỏ giọng nói: “Từ Yến Chu, ta nhất định sẽ giúp huynh khá hơn.”

Ngón tay Từ Yến Chu giật giật.

Đáy mắt Cố Diệu tối lại, nhất thời nín thở: “Từ Yến Chu, huynh tỉnh rồi?”

Từ Yến Chu không có động tĩnh.

Nàng ngoắc lấy ngón tay chàng: “Từ Yến Chu, nếu huynh đã tỉnh thì kéo ngón tay của ta.”

Có lẽ thân thể chàng chưa khôi phục tốt, cho nên chỉ có thể cử động ngón tay, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.

Chàng câu lấy ngón tay Cố Diệu, đôi mắt từ từ mở ra.

Cố Diệu vừa mừng vừa sợ, Từ Yến Chu tỉnh thì tốt rồi, nhưng lại không đúng lúc.

Chẳng lẽ chàng không phát hiện trên người lạnh lẽo sao?

 Cố Diệu vội vàng lấy kiện áo khoác che lên người Từ Yến Chu: “Từ Yến chu, huynh tỉnh rồi, để ra gọi mẫu thân vào.”

Từ Yến Chu dùng lực kéo cổ tay nàng, thanh âm khàn khàn: “Cố Diệu…”

Cố Diệu không dám cử động, bây giờ đã nhập thu, Từ Yến Chu đang bị bệnh nếu nhiễm lạnh thì phải làm sao: “Hay là huynh…huynh mặc quần áo vào trước nhé?”

Từ Yến Chu buông tay ra, chống người muốn ngồi dậy, khẽ ho một tiếng, Cố Diệu nhanh tay đỡ lấy chàng, nhưng tấm áo choàng trên người chàng lại nhẹ nhàng trượt xuống. 

Y phục này sao lại không biết chọn thời điểm như vậy!

Cố Diệu vội vàng kéo áo lên, nàng cúi đầu, nâng cánh tay Từ Yến Chu lên: “Ta giúp huynh mặc vào.”

Nói chuyện thì nói chuyện, không cần phải đối mặt với nhau.

Mặc xong y phục, hiềm nỗi vạt áo lại lỏng lẻo, thắt lưng còn buông thả ở bên hông, Cố Diệu không thể xuống tay được, nhưng cứ để như vậy sẽ nhìn thấy….

Rõ ràng lúc Từ Yến Chu hôn mê nàng có thể lưu loát lau người, tại sao sau khi chàng tỉnh lại, nàng lại sôi sùng sục như nước trong nồi là thế nào.

Cố Diệu gợi ý một câu: “Từ Yến Chu, huynh cài vạt áo vào đi.”

Chàng nhìn Cố Diệu một cái, cúi đầu: “…Ta không có sức.”

Tim Cố Diệu mềm nhũn, rướn người qua đem vạt áo buộc lại: “Huynh có khó chịu không, đói không?”

Từ Yến Chu lắc đầu, chàng nghiêm túc nhìn Cố Diệu, muốn nói đoạn đường này vất vả cho nàng, nhưng một chữ cũng yếu ớt vô lực, không nói nên lời.

Cổ họng chàng khàn khàn, đêm đó rõ ràng chàng đã khuyên Cố Diệu bỏ chàng lại, nhưng nàng vẫn cố chấp cõng chàng trở về, còn đưa đến Tây Bắc.

Trên suốt đoạn đường, có thời điểm Từ Yến Chu rất tỉnh táo, chàng có thể nghe được tiếng nói chuyện, có thể nghe được tiếng bước chân Cố Diệu đẩy xe, còn có âm thanh đêm đó nàng gõ cửa cầu y, chàng đều nghe thấy toàn bộ.

Chỉ là chàng không thể mở miệng, không thể đáp lại.

Từ Yến Chu: “Nàng có mệt không?”

Đêm đó không thể mở miệng nói nên lời, bây giờ rốt cuộc cũng hỏi được.

Cố Diệu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không mệt.”

Nàng đã từng trải qua những việc còn mệt hơn, cho nên hiện tại có một chút xíu ngọt đã không cảm thấy mệt mỏi nữa, có thể ăn cơm no, không cần lúc nào cũng lo lắng trước sau xem như rất khá.

Từ Yến Chu gục đầu xuống, Cố Diệu căn bản không cần phải gả cho chàng, chàng là tội phạm bị lưu đày, một thân bệnh tật không biết lúc nào mới bình phục vết thương, là chàng chậm trễ Cố Diệu.

Nhưng chàng vẫn không nhịn được trước sự ôn nhu đó, chàng thừa nhận mình rất luyến tiếc để Cố Diệu đi, cũng không muốn đề nghị một tờ hưu thư.

Nhưng nếu Cố Diệu muốn đi thì sao?

Vốn dĩ Cố Diệu không cần phải gả cho chàng, cõ lẽ nàng đã có người mình thích, cứu chàng hoàn toàn bởi vì thương hại chàng.

Cổ họng Từ Yến Chu phát đau, vùng ngực bị thương đau nhức từng cơn: “Cố Diệu, ta không đoán nhầm quân cơ, ta bại trận bởi vì nhận sai tin tình báo.”

Cố Diệu biết, Từ Yến Chu bại trận là do Chu Ninh Sâm rắp tâm làm hại, Chu Ninh Sâm chưa bao giờ che giấu dã tâm của y, muốn giang sơn cũng muốn mỹ nhân.

Chỉ có điều trên đời làm sao nhiều chuyện tốt như vậy.

Cố Diệu ngẩng đầu: “Ta tin huynh, trước hết huynh hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chuyện sau này thì sau này hãy tính, chỗ này là Ngọc Khê Sơn ở phía bắc của Vân Thành, không làm tướng quân thì còn có thể làm hiệp khách nha.”

Nàng cảm thấy thôn nhỏ trên núi rất tốt, yên bình tĩnh lặng, non xanh nước biếc chim hót hoa thơm, so với mạt thế trốn trốn tránh tránh đã khá hơn rất nhiều.

Cố Diệu nói tin chàng.

Từ Thịnh Kinh đến nơi này, cứu chàng không phải những lê dân bách tính chàng đã bảo vệ, cũng không phải người chàng chân thành phụ tá Chu Ninh Sâm, mà là Cố Diệu. Chàng không muốn trở nên tầm thường, cũng không muốn lại bảo vệ giang sơn của Chu gia, chàng muốn những thứ người khác có, Cố Diệu cũng phải có.

Từ Yến Chu hiện tại đối với Chu Ninh Sâm chán ghét cực điểm, chàng chân thành phò trợ, chưa từng đa tâm, thậm chí còn nghĩ tới việc đưa Ấu Vi tiến cung, là Chu Ninh Sâm không xứng.

Từ Yến Chu bình ổn lại tâm tình, nét mặt càng thêm vài phần dịu dàng: “Ta nghe nàng.”

Chàng như vậy tựa như băng tuyết đầu mùa tan chảy, chỉ còn hơi say ấm áp, Cố Diệu nói: “Cũng không cần phải nghe ta hết, huynh muốn làm gì thì làm cái đó.”

Nàng không muốn chàng nghe lời bởi vì không thích chàng sao?

Từ Yến Chu biết, người đã thành thân nên nghe lời thê tử. Nhưng bọn họ đến cao đường còn chưa bái, có phải nàng cảm thấy như vậy chưa được tính là thành thân, ánh mắt chàng trở nên phứa tạp, sắc mặt càng thêm trắng. 

Cố Diệu lại tưởng rằng chàng khó chịu: “Huynh mau nằm xuống, có phải miệng vết thương rất đau không?”

Từ Yến Chu nhói ngực, chàng lắc đầu: “Ta không sao.”

Nhìn dáng vẻ này thế nào cũng không giống không có việc gì: “Huynh đừng cậy mạnh, vừa tỉnh lại một chút lại muốn lộn xộn, phải nghỉ ngơi thật nhiều thì vết thương mới sớm bình phục.”

Cố Diệu: “Huynh ngủ trước đi, ta đi đổ nước.”

Nàng đi ra ngoài một lúc rồi quay vào, mắt thấy Từ Yến Chu vẫn chưa ngủ, thuận miệng nói: “Huynh mau ngủ đi.”

Từ Yến Chu: “Vậy còn nàng.”

Thật ra đêm nay Cố Diệu muốn ngủ dưới đất.

Trong ngày đại hôn còn chưa bái lạy cao đường, nói chi đến chuyện động phòng.

Nguyên thân ngất đi đổi thành nàng xuyên đến, ngay sau đó phải tháo bỏ hỉ phục bắt đầu lưu đày. Cố Diệu nghĩ rằng Từ Yến Chu sẽ không tỉnh lại sớm như vậy, cho nên ở chung một phòng cũng không sao cả, có điều bây giờ là một người sống sờ sờ ra đấy.

Kỳ thật mặt đất cũng có thể ngủ.

Cố Diệu lên tiếng: “Ta thấy giường hơi nhỏ, hai người nằm sẽ rất chật chội, như vậy đi, huynh ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.”

Trời đã vào thu không khí ban đêm rất lạnh, nhưng nàng vẫn có thể chống đỡ được, đợi ngày mai bắt thêm hai con thỏ bán lấy tiền sẽ mua thêm chăn đệm là được rồi.

Từ Yến Chu mím chặt môi, Cố Diệu không muốn ngủ chung giường cùng chàng: “Giường không nhỏ.”

Cố Diệu mở to mắt nói dối: “Rất nhỏ mà, ta ngủ không thành thật, sợ lúc xoay người sẽ đụng phải vết thương, huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Từ Yến Chu muốn ngồi dậy: “Vậy nàng ngủ trên giường, ta sẽ xuống đất.”

Chàng không muốn miễn cưỡng nàng, ngồi dậy chuẩn bị xuống đất ngủ.

Cố Diệu vội vàng đè lại, bắt một người bệnh ngủ trên nền đất, nàng sẽ thành cái dạng người gì: “Huynh đừng tranh, vết thương còn chưa lành, không thể ngủ dưới đất được.”

Từ Yến Chu không nén được, ho khan vài tiếng: “Không sao, không thể để một cô nương như nàng ngủ trên nền nhà được, ta ngủ.”

Cố Diệu còn đang nghĩ cách, Từ Yến Chu đã nói: “Hay là đều nằm trên giường đi, bằng không ta sẽ xuống đất.”

Nói xong Từ Yến Chu lại ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân lạnh lẽo nhưng lại càng tuấn mỹ, Cố Diệu cảm thấy mình quá quan trọng tiểu tiết, một người đến từ mạt thế như nàng so với Từ Yến Chu còn cố chấp, bảo thủ hơn.

Từ Yến Chu là một ma ốm, nàng lo lắng cái gì chứ?

Cố Diệu dành nói: “Cùng ngủ trên giường đi, huynh mau nằm xuống, sao lại ho khan thế này?”

Từ Yến Chu không dám đáp lại, chàng thật sự muốn phỉ nhổ bản thân.

Cố Diệu lại cho rằng Từ Yến Chu đang khó chịu đến mức không nói thành lời, thật là, tranh cái gì mà tranh.

Nàng chuẩn bị sau này vẫn lén cho Từ Yến Chu uống linh tuyền, thân thể kia bị thương quá nặng, ngay đến lão đại phu cũng khuyên tỉnh hay không phải phó mặc cho số phận.

Chàng tỉnh lại được đã quá tốt, nàng không thể cưỡng cầu quá nhiều.

Đêm dài vắng người, Cố Diệu nằm bên cạnh Từ Yến Chu, trong lòng tính toán tìm cách kiếm tiền, không có tiền thì đi nửa bước cũng khó.

Thuốc của Từ Yến Chu tốt nhất nên có thêm nhân sâm. Trên người nàng bây giờ chỉ còn lại bảy lượng bạc, ngoài ra còn có chỉ vàng trên quần áo Trần Hải tháo ra.

Cố Diệu sợ có người đuổi theo nên không dám bán ngọc bội, phải kiếm tiền bằng cách nào đây?

Nàng còn hy vọng mỗi ngày đều được ăn thịt chung với bánh, nàng vẫn chưa được nếm hương vị của cơm, có một xíu hạt mễ đều đã đem đi nấu cháo.

Cố Diệu suy nghĩ một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Nằm bên cạnh, Từ Yến Chu lại khó ngủ, chàng đã hôn mê trong thời gian dài, bây giờ không hề cảm thấy buồn ngủ. Chàng quay đầu sang muốn ngắm Cố Diệu chút, nhưng bóng đêm quá dày, giống như đêm hôm đó Cố Diệu cõng chàng đi trấn trên cầu y khám bệnh, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tuy vậy chàng vẫn có thể thoáng hình dung được dáng vẻ ngủ say của Cố Diệu, vóc người nhỏ bé, khóe miệng nhếch lên mỉm cười ngọt ngào, sợ đụng phải vết thương trên người chàng nên nép vào mép giường mà ngủ.

Từ Yến Chu dịch nàng vào bên trong một chút, rồi nằm xuống lần nữa.

Sang ngày hôm sau, Từ Yến Chu chưa tỉnh lại.

Nàng nói với Lư Thị, tối hôm qua có tỉnh lại một lần, nét mặt bà hiện lên tia mừng rỡ: “Thật sao! Vậy thì quá tốt rồi!”

Từ Yến Chu tỉnh lại, mỗi ngày càng thêm hy vọng.

Lư thị mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, sợ Từ Yến Chu gặp chuyện bất trắc, thậm chí ngày hôm qua chàng tỉnh lại bà vẫn lo lắng đó là hồi quang phản chiếu. 

Tỉnh lại thì tốt rồi.

Cố Diệu cười cười: “Sau này thời gian tỉnh chắc chắn sẽ càng dài hơn, mẫu thân, hôm nay con lên núi đi vòng vòng nhặt ít củi, nhìn xem có thể bắt được con thỏ, hay con gà nào không.”

Trong nhà không còn nhiều bột gạo, Cố Diệu nhờ Triệu Nghiễm Minh xuống núi mua một ít mang về.

Lòng Lư thị chua xót, việc trong nhà hết thảy đều cần trông cậy vào Cố Diệu, nàng mới chỉ là một tiểu cô nương mà thôi: “Để ta đi với con.”

Cố Diệu: “Nếu mẫu thân muốn nhặt củi thì nhặt ở quanh đây là được, con đi vòng trong rừng, hễ đụng được thì bắt, không bắt được sẽ về ngay.”

Lư thị ừ một tiếng: “Sợ là trên núi có dã thú, A Diệu con nhất định phải cẩn thận.”

Cố Diệu lên tiếng, nàng về phòng lấy chủy thủ mang theo, lại tìm mượn một cái sọt để rau, trước khi đi nàng nhìn thấy Từ Yến Chu đã tỉnh.

Từ Yến Chu gian nan ngồi dậy: “Nàng muốn đi ra ngoài?”

Cố Diệu gật gật đầu: “Ta đi lên núi xem có bắt được con thỏ nào không.”

Đến lúc đó bán thỏ lấy tiền mua thuốc cho Từ Yến Chu.

Cố Diệu: “Ta đi đây, để Yến Nam vào với huynh.”

Từ Yến Chu: “Cố Diệu!”

Chàng muốn đi cùng, nhưng lại không thể động đậy: “Trước kia ta từng đến Ngọc Khê Sơn, có lẽ ta có thể giúp nàng.”

Cố Diệu kinh ngạc: “Huynh từng đến Ngọc Khê Sơn?”

Từ Yến Chu: “Từng đến, tiêu diệt thổ phỉ.”

Bọn thổ phỉ thường xuyên quấy nhiễu dân chúng ở Vân Thành, chàng không đành lòng để dân chúng chịu khổ, cho nên đã lên núi tiêu diệt hết đám thổ phỉ.

Cố Diệu gật đầu, nếu là nguyên nhân này thì Từ Yến Chu đến đây cũng không có gì lạ: “Vậy trên núi có thứ gì tốt không? Ví như bọn sơn tặc sẽ giấu một thùng kho báu, hoàng kim, bạc, châu báu trong hang động ấy!.”

Từ Yến Chu ngớ ra, thật ra bọn thổ phỉ rất nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị áp giải về Vân Thành nhập tịch làm dân chúng bình thường. Nhưng chàng vẫn nói: “Không có kho báu.”

Không có à.

Cố Diệu hơi thất vọng: “Vậy gần đây có hồ nước không?”

Từ Yến Chu cẩn thận nhớ lại: “Cách hai ngọn núi có một cái hồ nước màu bích lục, trông rất đẹp.” 

Đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là trong hồ sẽ có cá tôm nha, biết đâu còn có cua nhỉ? Hiện tại sắp đến tháng mười rồi, là thời điểm cua mập nhất.

Cố Diệu liếm liếm môi dưới: “Ta đến nhìn một chút, tiện bắt hai con cá về cải thiện bữa ăn!”

Thỏ, gà đem đi bán lấy tiền, có thể bắt cá về nấu canh, canh cá là món cực kỳ bổ dưỡng.

Từ Yến Chu: “Cái hồ kia chỉ để nhìn cho đẹp mắt, không hề có cá, huống chi lại xa như vậy nàng không nên đi.”

Vài năm trước Từ Yến Chu đến nơi này, biên cảnh còn gian khổ nếu có cá ăn tất nhiên rất tốt, nhưng khổ nỗi hồ này không hề có con cá nào.

Không có cá? Tại sao lại không có cá? Trong hồ Dương Trừng còn có cua lông cơ mà*.

Không lẽ là hồ nước mặn?

*Cua lông hồ Dương Trừng, đặc sản của thành phố Tô Châu , tỉnh Giang Tô , là sản phẩm của Chỉ dẫn Địa lý Quốc gia Trung Quốc.

Cua lông hồ Dương Trừng còn được gọi là cua càng vàng. Sản xuất tại Dương Thành Hồ, Tô Châu. Thân cua không dính bùn, thường được gọi là cua lông nước trong, to béo, vỏ xanh và bụng trắng, càng vàng càng có lông vàng, thịt béo ngậy. Ghẹ cái tháng 9 và ghẹ đực tháng 10 có tuyến sinh dục phát triển tốt nhất. Khi đun sôi và cô đặc lại, con cái có màu vàng vàng, còn con đực giống màu trắng ngọc bích, ăn rất ngon.

Ngày 9 tháng 5 năm 2005, Tổng cục Giám sát chất lượng, Kiểm tra và Kiểm dịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trước đây đã phê duyệt việc thực hiện bảo hộ xuất xứ sản phẩm “cua lông hồ Dương Trừng”. Có tin vào ngày 25 tháng 9 năm 2018 rằng cua ngoại thành được vận chuyển đến hồ Dương Trừng, và giá dán nhãn cao gấp mười lần. 

Chương kế tiếp