Xuyên Thư: Mối Tình Đầu Của Nam Chủ Vườn Trường

Chương 11
Lúc này Giang Vũ Mạt mới phục hồi tinh thần lại, phản ứng của cô có phải quá kích động hay không? Có vẻ như có một chút, phải không?

Cả ba đều nhìn cô.

Tim Giang Vũ Mạt bắt đầu đập nhanh hơn, vẻ mặt cô có chút bối rối nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, cô cúi đầu nói: "Nhan Tình, không phải cậu nói học sinh mới chuyển trường kia là từ Yên Kinh đến sao?”

Nhan Tình gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

- Yên Kinh a! Giang Vũ Mạt nói: "Đó là thành phố gì? Cậu ta có vẻ cũng không phải là người địa phương chỉ mới quay lại đây thôi. Vẫn là từ Yên Kinh chuyển về.”

Đây cũng là suy đoán của cô. Hiện tại có lẽ không ai biết bối cảnh của Chu Tịch ra sao, cho rằng anh ta là người bình thường. Nhưng cô đã dự đoán trước được tương lai, cô đã đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết a. Chu Tịch là một người rất lợi hại, cũng có thể nói là gia tộc của anh ta rất lợi hại. Ở thành thị lớn như Yên Kinh, Chu gia cũng có thể nằm trong xếp hạng những gia tộc giàu có và có thế lực.

Cha mẹ Chu Tịch kết hôn với nhau do sắp đặt của hai bên gia đình, cuộc hôn nhân đó là một cuộc hôn nhân chính trị. Gia đình của Chu phu nhân ở thành phố Cảng, cơ nghiệp thâm hậu, Chu gia là một gia tộc có tiếng ở Yên Kinh. Lúc trước hai gia tộc dưới danh nghĩa hợp tác cùng phát triển vì để củng cố mối quan hệ, hai gia tộc đã tiến hành tổ chức hôn sự cho người thừa kế của hai bên. Chỉ là hai vợ chồng này sau khi kết hôn lại không mấy hạnh phúc. Chu phu nhân quanh năm ở thành phố Cảng có rất nhiều tin đồn riêng, ông Chu cũng không kém cạnh, cùng một số nữ minh tinh cũng không rõ ràng, nói trắng ra hai người chính là mỗi người một kiểu chơi, điều này trong giới thượng cũng không phải là điều hiếm thấy.

Nhưng loại quan hệ vợ chồng này cũng không được tính là bình thường. Người chịu tổn thương ngược lại là con cái, chính là Chu Tịch.

Từ nhỏ đến lớn, Chu Tịch đều cực kỳ cứng đầu nổi loạn, lần này Chu Tịch phạm lỗi bị ông Chu đưa tới Ninh Thành. Một là muốn cho anh ta một bài học, hai là để anh ta tránh đầu sóng ngọn gió.

Chu Tịch bản thân cũng không muốn khoe khoang chứng tỏ thân phận. Bởi vậy ở Ninh Thành cũng không ai biết nhà anh ta là cự phú. Cuối cùng, Chu gia vượt qua cửa ải kia danh tiếng ngày càng thịnh mà Chu Tịch lại là đứa con duy nhất của ông bà Chu. Chu Tịch chính là phú nhị đại chân chính, hàng thật giá thật.

Cho nên tốt nhất không nên trêu chọc vào Chu Tịch. Những người này đều xuất thân từ gia đình bình thường làm sao có thể chịu được loại người này trả thù, vẫn là không nên trêu ghẹo.

Triệu Chính sửng sốt một chút, rồi bắt đầu lên tiếng: "Từ Yên Kinh chuyển tới? Tin tức này có chính xác không vậy?”

Nhan Tình đổ giấm vào trong chén, nhàn nhạt trả lời Triệu Chính: "Đương nhiên là chính xác rồi! Cậu không tin thì có thể tìm người mà hỏi cho rõ, chúng ta cùng chung một lớp có cái gì mà không hỏi được.”

Triệu Chính khó tin chỉ chỉ mũi mình: "Cậu bảo tôi đi hỏi cậu ta?”

Nhan Tình biểu tình vẫn như cũ đáp lại Triệu Chính: "Cậu tò mò thì hỏi đi.”

Đoàn Dã tiếp tục lựa hành ra cho Giang Vũ Mạt.

Anh không nói gì hết.

Giang Vũ Mạt lên tiếng: "Quan trọng nhất là, cậu ta cũng không chọc đến các cậu. Tại sao các cậu lại muốn đi đánh người ta. Tôi cũng không muốn các cậu gặp rắc rối.”

Câu sau của cô là đang nói với Đoàn Dã.

Trong nguyên tác, Đoàn Dã cùng Chu Tịch đích xác tính cách không hợp. Ở trường học, hai người họ có xu thế đối lập nhau. Nhưng bản thân hai người bọn họ không có oán hận cùng mâu thuẫn.

Cô biết Đoàn Dã không phải loại người thích gây rắc rối.

Nhưng Triệu Chính và Quách Thế Siêu lại thích ồn ào, khiến người ta phải đau đầu.

Đoàn Dã đem hành sang một bên sạch sẽ, đưa chén đẩy đến trước mặt cô. Sau đó lại đem thịt bò trong chén của anh gắp sang cho cô: "Yên tâm đi. Tôi sẽ không tự đi tìm phiền phức cho mình.”

Nhan Tình rất ghét bỏ Triệu Chính: "Sao ăn phở giống như heo ăn vậy.”

Âm thanh lớn như vậy! Thật khiến cho người khác phải khó chịu.

Cô ấy cứ nghĩ mình đang ở trong chuồng lợn.

Triệu Chính tranh thủ thời gian lau miệng, không chút để ý nói: "Đàn ông thì phải ăn như vậy. Cậu có ý kiến gì sao?”

"Ý cậu là anh Đoàn không phải đàn ông?" Nhan Tình chậc chậc một tiếng: "Cậu nhìn anh Đoàn của cậu mà học hỏi một chút. Ăn uống cái gì cũng không giống cậu, cậu ăn cứ như bị bỏ đói tám đời vậy.”

Giang Vũ Mạt nghiêng đầu nhìn về phía Đoàn Dã.

Đoàn Dã khi ăn rất yên tĩnh, không cãi nhau, cũng không tạo thanh âm lớn.

Triệu Chính a một tiếng: "Trên thế giới này không có nam nhân nào so với anh Đoàn của tôi cả." Không biết anh ta đang nghĩ tới cái gì, nét tươi cười trên khuôn mặt trong nháy mắt trở nên hèn mọn: "Mấy người các cậu sao mà biết được.”

Nhan Tình nghe không hiểu.

Giang Vũ Mạt cũng nghe không hiểu Triệu Chính đang muốn ám chỉ điều gì.

Đoàn Dã nhíu mày, Triệu Chính lập tức im lặng không dám nói tiếp.

Mấy cậu làm sao biết được, các cậu có cùng với anh Đoàn chúng tôi đi vệ sinh.

Từ trong cửa hàng đi ra, Nhan Tình cùng Giang Vũ Mạt muốn đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm. Học kỳ mới bắt đầu, đương nhiên phải mua văn phòng phẩm rồi. Nhan Tình và Giang Vũ Mạt rất thích đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm, mua nhãn dán sổ sách, mua bút màu, ngay cả cục tẩy căn bản không dùng đến cũng phải mua mấy cái. Hai nữ sinh bước vào cửa hàng giống như cá được thả vào nước, Đoàn Dã cùng Triệu Chính đứng ở ngoài cửa chờ các cô.

"Lần sau đừng nói những lời như vậy trước mặt các cậu ấy." Đoàn Dã hời hợt nói.

Triệu Chính còn chưa kịp phản ứng: "Nói cái gì?”

Đoàn Dã liếc anh ta một cái, dặn dò Triệu Chính một câu: "Đánh người kia thì nhớ chú ý một chút.”

Triệu Chính nga một tiếng: "Tôi cảm thấy tên kia chính là đang thiếu đòn.”

"Tên kia chọc đến cậu?" Đoàn Dã nói: "Cậu muốn đánh thì đánh, đừng nói với cô ấy là được.”

Triệu Chính giác ngộ ngờ ngợ hiểu ra ý tứ của Đoàn Dã: "À à, sợ dọa chị Mạt a.”

Đoàn Dã không lên tiếng đáp lại Triệu Chính tiếp tục đứng chờ hai cô gái đang ở bên trong cửa hàng.

Triệu Chính lên tiếng: "Anh Đoàn tôi biết cậu thích chị Mạt. Nói như thế nào đây, mấy người chúng ta cũng đều vui..."

Nói đến đây, anh ta hơi dừng lại.

Không có anh ta, anh Đoàn của anh ta đang chăm chú nhìn chằm chằm vào anh.

Triệu Chính tự mình đánh một cái vào miệng của mình: "Sai rồi sai rồi. Ý tôi là, mấy người chúng ta đều cảm thấy tốt cho chị Mạt.”

Anh ta lại nói: "Chỉ là, anh Đoàn." Trên mặt anh ta hiện lên một tia do dự: "Anh có cảm thấy anh bảo vệ chị Mạt có phải là điều tốt hay không.”

Đoàn Dã là ai. Khi học ở trường trung học cơ sở, Triệu Chính cùng anh ta không phải cùng trường học nhưng đều có nghe nói qua chuyện của anh.

Anh là một người tàn nhẫn, mỗi cú đấm giáng xuống cơ thể của đối thủ cũng tàn nhẫn vô cùng. Anh đánh nhau giống như liều mạng vậy.

Ninh Thành một phần côn đồ cũng đều nhận anh là anh Đoàn danh hào, cho dù là côn đồ có máu mặt cũng e ngại khi nghe đến tên của anh. Đây là điều rất khó nhưng anh đã làm được.

Trước kia Triệu Chính có nghe nói qua, Đoàn Dã lúc đó vẫn đang còn đi học, nếu mà anh sau khi tốt nghiệp trung học liền lăn lộn ngoài xã hội thì hiện tại Ninh Thành còn có danh hào họ Chương kia sao?

Cho dù có hung dữ đến đâu, chỉ cần còn đang đi học, liền làm cho người ta có một loại cảm giác coi thường.

Đoàn Dã hiện tại ở trường tất cả đều là ngụy trang hoặc có thể nói là anh đang tạm thời rửa tay gác kiếm.

Đại đa số mọi người trong trường đều chưa từng thấy qua khuôn mặt của anh, bao gồm cả Giang Vũ Mạt.

Mặc dù Đoàn Dã đã rất không vui, Triệu Chính vẫn kiên trì nói: "Dù sao, tôi là ai. Tôi cũng sẽ không gạt bạn gái sau này của tôi, cũng không sợ cô ấy nhìn thấy bộ dạng thật sự của tôi, cứ thẳng thắn đối mặt với nhau.”

Đoàn Dã nhìn anh ta, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta khiến da đầu Triệu Chính tê dại, anh ta thật cẩn thận sửa lại lời nói: "Thế nào a.”

Đoàn Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Trước kệ hàng văn phòng phẩm, Giang Vũ Mạt đang chơi đùa với một cái quạt, quạt cho cô một cái, rồi lại quay sang quạt cho Nhan Tình bên cạnh một cái, nụ cười ngây thơ đơn giản.

Ánh mắt anh trở nên nhu hòa, thanh âm trầm thấp vang lên: "Chờ cậu gặp phải người mình thích, để xem cậu có thể nói được như vậy không.”

Trước khi gặp được người mình thích, đây đều là những thứ vớ vẩn.

Triệu Chính bĩu môi, mong là đừng bao giờ đụng phải. Bằng không cùng với anh Đoàn như vậy, hỉ nộ ái ố đều bị một người nắm chặt trong lòng bàn tay, thật đáng sợ nha!

Lớp 12 và lớp 11 cũng không có nhiều khác biệt, ngoại trừ buổi tối giờ tự học bị trì hoãn đến 10 giờ và hủy bỏ buổi tập thể dục buổi sáng mỗi tuần.

Có lẽ chưa đến học kỳ tiếp theo nên giáo viên cũng cho họ áp lực cũng không lớn.

Vẫn là bị nguyên tác ảnh hưởng, Giang Vũ Mạt hiện tại học tập so với trước kia càng thêm nghiêm túc một chút. Mặc kệ người khác nói như thế nào, vẫn là thi đại học sẽ tốt hơn. Tuy rằng cũng có chuyên môn thăng cấp nhưng trực tiếp đại học liền bớt việc hơn nhiều. Giang Vũ Mạt cũng lo lắng bên cạnh Đoàn Dã có gian thần xúc động giống như Triệu Chính này, sẽ khiêu khích anh kết thù với Chu Tịch, thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm tình hình hiện tại của lớp 10... Cô thở phào nhẹ nhõm, liền biết Đoàn Dã không phải là người ngây thơ như Triệu Chính, Đoàn Dã rất có chừng mực không có lui tới với Chu Tịch, không lui tới là chuyện tốt a, điều này đại biểu là sẽ không kết thù.

Chỉ hai tuần sau khi bắt đầu đi học, anh ta đã trở nên nổi tiếng ở trường.

...... Giống như Đoàn Dã, cũng là dùng nắm đấm.

Các chàng trai tuổi teen thực sự quá ngây thơ!

Cũng may Giang Vũ Mạt biết trước cốt truyện. Trong nguyên tác, Chu Tịch dùng nửa năm ngắn ngủi trở thành một học sinh tốt.

Giang Vũ Mạt: "..."

Vào giữa tháng 9, thời tiết quá khô nóng. Những ngày này trời mưa mỗi ngày một nhiều. Đặc biệt là ngày hôm nay, dự báo thời tiết nói rằng có khả năng sẽ có mưa lớn. Giang Vũ Mạt cũng không lo lắng, bình thường với loại thời tiết này ba của cô đều sẽ lái xe tới đón cô.

Đoàn Dã cũng biết, chỉ nhắn tin xác định sau khi ông Giang tới đón cô thì không nói gì nữa.

Trong nhà Nhan Tình có việc, hôm nay xin nghỉ.

Tôn Mộng Đình được cha mẹ sắp xếp ở nhà giáo viên. Lớp 12 có rất nhiều phụ huynh đều sắp xếp như vậy, không muốn cho con mình ở ký túc xá trường học, nhưng thời gian lớp 12 lại rất khẩn trương, hy vọng đứa nhỏ có thể có thêm thời gian học tập, liền sẽ đưa con cái đến nhà giáo viên tạm trú, ký túc xá giáo viên ở bên cạnh trường học. Gần không nói, trên bài học có vấn đề gì không hiểu còn có thể tùy lúc nhờ thầy cô giảng lại, bầu không khí học tập rất tốt.

Hôm nay trời mưa lớn, giáo viên đã công bố trước giờ học cuối cùng, học sinh hủy bỏ buổi tự học buổi tối.

Ô cơ hồ không mở được, Giang Vũ Mạt thật vất vả mới lên được xe thì phát hiện ống quần của mình đã bị ướt đẫm.

Ông Giang vội vàng đưa khăn mặt cho Giang Vũ Mạt: "Lau đi con, nếu không bị cảm đấy.”

Xe của ông Giang mua đã qua sử dụng, tổng cộng cũng chỉ có hai ba vạn đồng... Sở dĩ mua xe vì vào năm cô học lớp 11 có một ngày trời mưa, ông ấy đạp xe đến trường đón con gái về nhà. Nhưng về đến nhà con gái đều bị ướt một trận. Cha mẹ cũng sẽ có tâm lý sót con cái. Đặc biệt là khi nhìn vào hàng xe hơi đậu bên ngoài trường học, hai vợ chồng sau khi bàn bạc liền mua một chiếc xe đã qua sử dụng từ một người quen.

Ông Giang cảm thán một câu: "Mưa quá lớn, nếu có đi xe buýt cũng khó chờ.”

Giang Vũ Mạt vội vàng nhìn ngoài cửa sổ xe, muốn xem có bạn học quen biết hay không như vậy cũng có thể giúp họ một đoạn đường.

Vừa nhìn, liền thấy Ninh Tri Thiên lẻ loi đứng ở một bên.

"Baba, dừng lại một chút!" Giang Vũ Mạt hô.

Ông Giang đạp phanh, biết tâm tư của con gái, vui vẻ nói: "Có phải là muốn mang theo bạn học của con không? Các con có biết nhau không?”

Giang Vũ Mạt gật đầu, mở cửa sổ xe ra lập tức gọi người kia vào xe. Cô không quan tâm trời mưa bên ngoài, vẫn tiếp tục vẫy gọi Ninh Tri Thiên vào xe.

Về sau, Ninh Tri Thiên vẫn cảm thấy cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không quên một màn này ——

Trong màn mưa tầm tã, Giang Vũ Mạt phất tay với cô ấy, thanh âm có chút phiêu, "Ninh Tri Thiên, cậu đi lên đây đi, tôi tiễn cậu một đoạn đường!”
Chương kế tiếp