Xuyên Thư: Mối Tình Đầu Của Nam Chủ Vườn Trường

Chương 19
Tâm tình của những người trong cuộc như Giang Vũ Mạt đương nhiên đang rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Nhưng bạn tốt Nhan Tình và Tôn Mộng Đình của cô hiển nhiên không thể hiểu được cô. Hai người còn mở tủ quần áo của Giang Vũ Mạt ra, lập tức bắt đầu chỉ trỏ áo ngủ của cô.

"Từ trên xuống dưới mặc đồ ngủ, vẫn là tiểu hoa vụn.”

"Vũ Mạt, cậu không có bộ đồ ngủ nào sao?"

"Chiếc váy ngủ duy nhất của cậu cũng đã dài hơn đầu gối cũng sắp đến bắp chân, thật sự tốt không?"

Giang Vũ Mạt nóng nảy, chắn trước tủ quần áo, cố gắng ngăn cách tầm mắt hèn mọn của các cô, chính nghĩa nói: "Bớt đi! Không được đánh giá đồ ngủ của mình và hãy thu hồi những suy nghĩ đen tối vừa rồi của hai cậu đi, chúng tôi vẫn còn là sinh viên, học sinh!”

Nhan Tình chớp chớp mắt: "Tâm tư đen tối?”

Tôn Mộng Đình bật cười: "Chúng tớ không có tâm tư gì cả. Bất quá Vũ Mạt, đồ ngủ của cậu quá kín đáo.”

Giang Vũ Mạt: “Bộ đồ ngủ của cậu cũng vậy!”

Nhan Tình nhún vai: "Nhưng chúng tớ không có bạn trai tương lai như ai kia.”

Tôn Mộng Đình cũng góp vui nói chen vào vài lời: "Thật sao? Mình tưởng cậu thích Triệu Chính.”

Nhan Tình sửng sốt, nhất thời phát điên: "A a ai nói! Làm sao mình có thể thích Triệu Chính! ! Mình thích..." Cô nóng nảy, nghĩ đến nhà Giang Vũ Mạt đối diện nhà Lưu Minh: "Mình thà thích con gà yếu đuối Lưu Minh cũng sẽ không thích Triệu Chính!”

“?” Giang Vũ Mạt thấy thành công nghiêng lâu, hiếm khi có lúc làm cho Nhan Tình phát điên như vậy, cô lập tức nói: "Lưu Minh và Triệu Chính. Nếu là mình, mình vẫn chọn Triệu Chính nhưng quan hệ của hai người rất tốt. Cậu xem, cậu đều có số điện thoại của Triệu Chính.”

Nhan Tình: "..."

Mẹ nó tôi.

Nhan Tình ngửa mặt lên trời thét dài: "Bạn trai mình là Trí Ngân Thánh! Là Mông Thái Nhất, là Kim Nguyệt Dạ! Làm sao mình có thể thích Triệu Chính. Mình không cho phép các cậu hiểu lầm gu thẩm mỹ của mình như vậy!”

Giang Vũ Mạt vô tội nói: "Phải không? Nhưng các cậu..."

Nhan Tình nói chen vào: "Cậu nói thêm một chữ nữa mình sẽ tuyệt giao với cậu mười phút!”

"Được rồi." Tôn Mộng Đình bất đắc dĩ nói: "Nói đến việc chính sự đi. Vũ Mạt cậu muốn mặc bộ đồ ngủ nào đi xuống nghênh đón anh Đoàn của cậu?”

Giang Vũ Mạt: "..."

"Mình đi thay quần áo." Giang Vũ Mạt định thay quần áo thường ngày mặc.

Nhan Tình còn chưa lấy lại tinh thần từ khi bị nghi ngờ về gu thẩm mỹ, Tôn Mộng Đình cười: "Vậy cậu coi Anh Đoàn là người ngoài rồi. Và mặc quần áo ban ngày thật kỳ lạ.”

Giang Vũ Mạt cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình; "Vậy cứ như vậy đi xuống đi.”

Nửa tiếng sau, điện thoại di động của Giang Vũ Mạt vang lên là Đoàn Dã gọi tới.

Hình như anh sợ làm phiền người nhà cô, sau khi vang lên hai tiếng liền cúp máy, ngay sau đó gửi một dòng tin nhắn ngắn cho cô——

[Người gửi: DY.]

Ở dưới nhà cậu. 】

Giờ này khắc này, Giang Vũ Mạt cư nhiên có chút khẩn trương.

Rõ ràng anh đến dưới lầu nhà cô tìm cô rất nhiều lần.

Giang Vũ Mạt không muốn để anh chờ lâu, nhận được tin nhắn liền rón rén ra ngoài.

Điểm này, ông bà Giang cũng ở trong phòng xem TV. Hiệu quả cách âm của ngôi nhà cũ cũng không tốt. Từng bước chân cô đều nhẹ nhàng như một chú mèo, ngay cả dép lê cũng không mang, chân trần giẫm trên mặt đất, lặng lẽ, tận lực một chút âm thanh cũng không được phát ra. Chờ đến khi ra khỏi cửa, cô lo lắng đề phòng đóng cửa lại. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mỗi bước đi tiếp theo, tim cô giường như đập nhanh hơn vài phần, thậm chí trong lòng đều ảo não. Thật sự không nên mặc đồ ngủ xuống gặp anh.

Tuy rằng đồ ngủ cũng không thể không được, kiểu dáng rất kín đáo, quần đều đến mắt cá chân nhưng cô vẫn có loại cảm giác khó hiểu.

Mới xuống lầu, cách đó không xa cô đã nhìn thấy Đoàn Dã.

Sắc mặt cô đỏ lên, bắt đầu tăng tốc bước chân đi tới trước mặt anh: "Xe máy của cậu đâu?”

Đoàn Dã tuy rằng không phải loại người đàn ông thối chỉ biết làm cho người ta uống nhiều nước nóng, nhưng tâm tư cũng không tính là tinh tế bao nhiêu ây, ít nhất anh không cảm thấy hiện tại cô đặc biệt hơn ngày thường, dù sao cũng không sinh ra trùng kích về mặt thị giác.

"Sợ lúc tiến vào thanh âm quá lớn sẽ đánh thức người khác." Đoàn Dã: "Xe đậu ở bên ngoài.”

Âm thanh của chiếc xe máy vẫn còn rất lớn.

Giang Vũ Mạt ừ một tiếng, không còn gì để nói nữa.

Đoàn Dã trong tay cầm không ít hộp đựng, đột nhiên có chút lo lắng nói: "Vậy cậu có thể xách được không? Sao Nhan Tình và Tôn Mộng Đình không xuống cùng?”

Giang Vũ Mạt tìm lý do lung tung nhưng vẫn không giấu được ảo não của mình, "Cá cược thua nên mình xuống lấy nhưng cậu yên tâm đi mình cầm lên được. ”

Cô hình như lúc này mới chú ý tới đồ vật trong tay anh, trợn tròn mắt: "Sao cậu lại mua nhiều như vậy? Cái này sao có thể ăn hết?”

"Có gọi sủi cảo mì lạnh, trà sữa." Đoàn Dã nói: "Còn mua một chút thịt nướng.”

"Mua một chút?" Giang Vũ Mạt không nói gì: "Cái này gọi một chút sao? Tốt hơn nhiều rồi! Cậu có biết bao nhiêu calo trong thịt nướng không? Ah sắp chết rồi.”

Cô thật sự không phải là người có ý chí rất kiên định...

Nhưng bây giờ đồ ăn nhiều như vậy, cô có thể trơ mắt nhìn Nhan Tình và Tôn Mộng Đình ăn còn cô ở một bên nhìn sao?

Nếu cô có ý chí sắt thép như vậy. Thì cô không cần phải lo lắng về thành tích học tập của mình rồi.

Đoàn Dã dùng ánh mắt ý bảo cô nhìn một cái túi khác: "Mua dưa hấu xào đá.”

Anh cư nhiên còn nghiêm trang nói: "Đây là băng, vừa vặn có thể triệt tiêu nhiệt lượng.”

Giang Vũ Mạt giật mình, lập tức buồn cười: "Cái gì chứ! Làm sao nghe được sự lệch lạc, băng sẽ không có nhiệt độ sao? Nói nhảm mà.”

Đoàn Dã nhìn cô: "Ăn một chút cũng không sao.”

Dưới bóng đêm, anh kéo dài âm điệu: "Hơn nữa nhìn bạn của mình ăn, cậu không ăn. Vậy không phải rất đáng thương sao?”

"Vậy được rồi." Giang Vũ Mạt trong mắt mang theo ý cười: "Nếu lần sau Nhan Tình bọn họ gọi cho cậu thì cậu không cần trả lời, hiểu chưa?”

Đoàn Dã như có điều suy nghĩ, không biết có phải là vấn đề bầu không khí hay không, anh so với bình thường còn câu người hơn rất nhiều: "Nếu mình không đáp ứng các cậu ấy, các cậu ấy có thể nói tốt về mình không?”

Giang Vũ Mạt: "? ”

Khóe môi anh nhếch lên: "Mình không nghe là được.”

Cô suy nghĩ một chút lại không tự chủ được bổ sung một câu: "Ai nói cậu không tốt, mình cũng sẽ không nghe.”

Đoàn Dã mỉm cười nhìn cô.

Hai người nhìn nhau dưới ánh trăng, Giang Vũ Mạt đầu tiên phục hồi tinh thần lại, muốn đi nhận hộp thức ăn trong tay anh.

Đoàn Dã lại né tránh: "Mình đưa lên cho cậu, cái này rất nặng.”

Giang Vũ Mạt: "Không có, mình có thể xách lên được.”

Đoàn Dã: "Mình đưa lên tầng hai rồi đi.”

Nhà Giang Vũ Mạt ở lầu ba.

Kỳ thật Đoàn Dã đôi khi cũng rất cường thế, cơ hồ nói một là một tuyệt đối không có hai, Giang Vũ Mạt biết không lay chuyển được anh đành phải đi theo phía sau anh.

Cũng may vào lúc này hành lang rất yên tĩnh, cũng sẽ không có hàng xóm lên lầu dưới.

Đoàn Dã luôn luôn nói chuyện có tính toán, đến hành lang lầu hai liền ngừng lại. Lúc này mới nỡ đem đồ vật trong tay đưa cho cô. Như vậy vừa đưa vừa tiếp, cư nhiên không thể tránh khỏi đụng phải tay nhau. Lúc này đèn điều khiển âm thanh cũng tắt, ánh sáng hành lang trở nên mờ mịt, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chữ thập hẹp chiếu vào.

Tóc Giang Vũ Mạt mới khô rát.

Mùi hương của dầu gội đầu là mùi bạc hà rất mát mẻ, trong suốt lá liệt.

Cô cũng rất không thoải mái giống như đang ở trong phòng hấp mồ hôi.

Thanh âm trầm thấp của Đoàn Dã vang lên trên đỉnh đầu: "Thật sự không thành vấn đề?”

Giang Vũ Mạt lung tung gật đầu: "Đừng xem thường mình như vậy chứ!”

"Được."

Giang Vũ Mạt toàn bộ nhận lấy mới phát hiện, mấy thứ này thật đúng là rất nặng.

Đoàn Dã có phải đem toàn bộ phố ăn vặt chuyển tới đây không?

Thật khoa trương.

"Vậy." Giang Vũ Mạt giọng điệu nhẹ nhàng: "Mình đi lên trước?”

"Ừm."

Đoàn Dã vẫn đứng ở hành lang lầu hai, thẳng đến khi nghe được lầu ba truyền đến tiếng đóng cửa rất nhỏ. Lúc này anh mới bỏ một tay vào trong túi quần đi xuống lầu.

Ninh Thành người hầu như không có cuộc sống về đêm, lúc này trên đường đều không có người. Đoàn Dã cưỡi xe máy phóng nhanh, ở một cái đường náo nhiệt nhất chậm lại tốc độ xe. Sau đó dừng lại trong một cửa hàng. Đây là một cửa hàng chụp ảnh cưới. Trong cửa sổ trưng bày hai người mẫu giả, mặc áo trắng, cửa hàng này mở nhiều năm, váy cưới đều có chút ố vàng. Có lẽ là đêm nay quá mức tốt đẹp, Đoàn Dã xuất thần nhìn chằm chằm vào váy cưới kia, thế nhưng nhịn không được tưởng tượng. Nếu là Giang Vũ Mạt mặc váy cưới, sẽ xinh đẹp biết bao.

Giang Vũ Mạt lén lút trở về phòng.

Nhan Tình và Tôn Mộng Đình đã sớm chờ trước cửa, từ trong tay Giang Vũ Mạt nhận lấy hộp đóng gói mở ra, sau đó kinh hô ——

"Oa anh Đoàn cư nhiên còn mua thịt nướng, xem ra hình như là ở chỗ Hắc ca nướng thịt. Mình nói với các cậu, thịt nướng chỗ này siêu ngon.”

Giang Vũ Mạt vốn rất có khẩu vị nhưng lúc này cô còn đắm chìm trong hồi ức với Đoàn Dã vừa rồi.

Nhan Tình cùng Tôn Mộng Đình không chút bận tâm đến hình tượng gì, mặc váy ngủ, ăn xiên nướng vô cùng vui vẻ.

" Sau này mình cũng sẽ cho phép hai cậu dùng phương thức như vậy để khảo nghiệm bạn trai tương lai của mình, không làm được như anh Đoàn thì tớ sẽ chia tay kẻ đó luôn." Nhan Tình thỏa mãn nói, cô ấy thấy Giang Vũ Mạt cầm một xiên nướng rồi ngẩn người ra. Cô ấy liền tiến lại gần Vũ Mạt, nháy mắt hỏi: "Thế nào, anh Đoàn nhìn thấy cậu thì có phải nhìn không chớp mắt hay không?”

Tôn Mộng Đình nhanh chóng nói: "Anh Đoàn khi nào nhìn Vũ Mạt cũng không chớp mắt hết.”

Giang Vũ Mạt thành thật trả lời: "Mình cảm thấy, hình như cậu ta cũng không phát hiện mình đang mặc đồ ngủ.”

Nhan Tình: "?”

Tôn Mộng Đình: "..."

Ngày quốc khánh đầu tiên, Ninh Thành trên đường phố cũng rất náo nhiệt.

Cờ đỏ nhỏ được treo ở khắp mọi nơi.

Chu Tịch không có việc gì làm, ngày hôm qua chơi trò chơi cả đêm, buổi sáng đi ra ăn sáng với mấy người đi theo.

Lưu Minh ân cần đưa đũa dùng một lần cho Chu Tịch: "Anh Chu, anh mới tới không bao lâu có thể không biết. Bữa sáng này, vẫn phải đến khu phố cổ, không nói cái gì khác, cả nhà hàng này đều mở nhiều năm, nước dùng thịt bò đặc biệt nồng, bên ngoài đều không thể bắt chước được hương vị này đâu.”

Chu Tịch lười biếng, mí mắt cũng không nâng một chút.

Đối với những gì Lưu Minh nói căn bản không có hứng thú.

Anh ta rất ít kiên nhẫn khi phản ứng với người nào đó, Lưu Minh cũng quen. Một cái bàn ngồi bốn người, một nam sinh đeo kính gọng đen nhìn xung quanh, thoáng nhìn thấy cái gì, mạnh mẽ đứng dậy: "Lưu Minh, cậu nhìn xem. Cô gái đằng kia có phải là nữ sinh lớp hai hay không?”

Lưu Minh quay đầu lại nhìn một cái, anh có chút cận thị, theo bản năng híp mắt cố gắng tập trung: "Hình như đúng vậy, sao cô ấy lại ở đây?”

Nam sinh nói đến bát quái cũng là mặt mày hớn hở: "Năm lớp 11, lớp chúng tôi có người đuổi theo cô ấy, đuổi theo rất lâu, đều không theo đuổi được.”

Lưu Minh nói một câu thật: "Người ta chăm chỉ học tập, làm sao có thể yêu đương.”

"Nói cô ấy là mọt sách, nhưng bộ dạng của cô ấy còn rất được." Nam sinh đánh giá, bình luận: "Làn da rất trắng, cũng rất gầy. Bất quá đi, tôi cảm thấy vẫn là Giang Vũ Mạt đẹp hơn một chút.”

"Giang Vũ Mạt là ai a."

"Bất quá." Nam sinh dừng lại một chút, nhìn về phía Chu Tịch đang nhắm mắt dưỡng thần: "Tôi cảm thấy đuổi theo cô ấy, càng có mặt mũi hơn. Các cậu ngẫm lại xem, đây chính là học sinh giỏi nhất lớp, học sinh lớp hai. Nếu anh Chu theo đuổi cô ấy, vậy so với Đoàn Dã uy phong hơn nhiều. Mang ra ngoài cũng tương đối có mặt mũi.”

Lưu Minh chần chờ mở miệng: "Rất khó để theo đuổi, học sinh giỏi như vậy rất chướng mắt chúng ta.”

"Chướng mắt cậu, chướng mắt tôi, đó là bình thường." Nam sinh điên cuồng thổi mông cầu vồng.

Chu Tịch miễn cưỡng mở mắt, anh ta thoạt nhìn cũng không có tinh thần gì: "Nói cái gì?”

Nam sinh vội vàng chỉ chỉ nữ sinh đang bận rộn ở quầy hàng: "Anh Chu, đó chính là hoa khôi lớp hai, Ninh Tri Thiên, thành tích rất tốt, toàn đứng đầu lớp.”

Chu Tịch nhìn qua, cau mày.

"Anh Chu?"

Chu Tịch híp mắt: "Có chút quen mắt.”

"Ha ha ha mỹ nữ đều lớn như vậy. Thế nào, anh Chu, anh có hứng thú không?”

Chu Tịch ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo người nọ lại đây, người nọ ngoan ngoãn tiến lại gần, chỉ nghe được Chu Tịch kiêu ngạo nói: "Mẹ nó tôi còn cần đuổi theo người khác?”

Một bàn ba người khác: "..."

À, cái này.

Điều này làm cho họ nhận được ah...

Bất quá, anh Chu thật sự rất tự tin a!

Tuy rằng Chu Tịch nói xong câu đó tất cả mọi người đều trầm mặc, nhưng sau khi ăn xong bữa sáng, đàn em thấy Chu Tịch đi ngang qua quầy ăn sáng kia, nhìn Ninh Tri Uyển vài lần, nhất thời thầm nghĩ: Chu ca khẳng định thích cô ấy! !

Làm đàn em đương nhiên phải có mắt nhìn.

Vì thế, cũng không đợi Chu Tịch nói cái gì, mấy đàn em tụ tập cùng một chỗ thương lượng, giúp lão đại bọn họ đuổi theo Ninh Tri Thiên.

Nam sinh đeo kính gọng đen nói: " Theo đuổi đi." Ninh Tri Thiên nếu thành chị dâu của chúng ta, vậy tháng sau thi không cần lo về thành tích rồi. Cha tôi nói, nếu tôi vượt qua kì thi hàng tháng sẽ tăng gấp đôi tiền tiêu vặt của tôi.”

"Cái này ngược lại có thể có."

Vì vậy, một số người đến cửa hàng hoa để hỏi về giá hoa hồng.

Nghe xong cũng trầm mặc ——

"Hoa hồng đắt như vậy sao?”

Nhưng đã đi tới bước này, không có khả năng liền bỏ dở nửa chừng. Bọn họ còn nghe được địa chỉ nhà Ninh Tri Thiên. Đành phải mỗi người hai mươi ta ba mươi, gom góp một trăm, đem miệng lưỡi đều mài mòn, nước miếng đều nói khô, mới cùng chủ tiệm hoa đem giá cả nói xuống.

"Lừa tiền, mới có mấy đóa hoa a liền một trăm, đây là lừa tiền!"

......

Ninh Tri Thiên được em gái hàng xóm gọi ra.

Ở trong ngõ nhỏ, nhìn thấy hai nam sinh cầm một bó hoa hồng, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh vô ba của cô, khó có được vẻ mặt kinh ngạc.

"Anh Chu chúng tôi tặng cho cậu." Nam sinh nói: "Biết tên của anh Chu chúng tôi không?”

Ninh Tri Thiên hồi: "Không biết.”

Nam sinh: “? ”

Giọng điệu anh ta khoa trương nói: "Anh Chu chúng tôi cậu cũng không biết sao?!”

Anh Chu bọn họ qua một đoạn thời gian nữa nói không chừng sẽ cùng anh Đoàn nổi danh.

Làm thế nào cô ấy có thể không biết.

Ninh Tri Thiên: "Chuyện gì xảy ra vậy?”

"Anh Chu tặng hoa hồng cho cậu. Cậu không muốn cũng phải muốn." Nam sinh cho rằng học sinh giỏi như Ninh Tri Thiên khẳng định rất kháng cự, đã đánh xong bản thảo bụng: "Này, tốt nhất cậu nên nể mặt có biết hay không. Đây chính là anh Chu chúng tôi tặng hoa hồng cho cậu, cậu không nên không biết tốt xấu…”

Anh ta vẫn chưa nói xong.

Ninh Tri Thiên đã nhận lấy bó hoa kia, mặt mày bình thản hỏi nam sinh kia: "Còn có chuyện gì nữa không?”

Nam sinh: “?”

"Nếu không có thì tôi về trước."

Nam sinh: "..."

Tuần lễ vàng Quốc khánh, ông bà Giang đều không nghỉ. Giang Vũ Mạt đúng mười hai giờ ra ngoài đưa cơm cho ba.

Bình thường khi cô ở nhà nghỉ đều sẽ đưa cơm cho ba, dù sao mùi cơm hộp trong trạm xe hơi cũng không tốt lắm.

Vừa mới đưa cơm xong, chờ ba ăn xong. Giang Vũ Mạt mới xách thùng giữ nhiệt trống rỗng bước chân nhẹ nhàng từ xe hơi đứng ra, ai biết cô đụng phải Ninh Tri Thiên. Cô nhìn thấy Ninh Tri Thiên đang đưa một bó hoa cho một người dì, chần chờ vài phút, vẫn đuổi theo, hô: "Ninh Tri Thiên!”

Ninh Tri Thiên quay đầu lại, thấy là Giang Vũ Mạt, vừa kinh ngạc vừa có chút cao hứng: "Thật trùng hợp, sao cậu lại ở đây?”

Giang Vũ Mạt lắc lư hộp thức ăn trong tay: "Ba tôi là tài xế xe buýt, tôi đến đưa cơm cho ông ấy. Còn cậu thì sao, đang làm cái gì vậy?”

Ninh Tri Thiên suy đoán cô đã nhìn thấy, chỉ hời hợt nói: "Bán hoa.”

Cô ấy dừng một chút, nhìn xung quanh một cái, cười cười với Giang Vũ Mạt: "Cậu chờ tôi một chút.”

Nói xong liền chạy tới quầy hàng nhỏ bên cạnh trạm xe hơi, chờ lúc trở về, trong tay cầm hai cây kem, rất cao hứng cười với Giang Vũ Mạt: "Không biết cậu thích hương vị gì, tôi mua mùi vani và mùi xoài, cậu ăn cái nào?”
Chương kế tiếp