Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 42 Bày tỏ lòng biết ơn với cô
Trong cốt truyện không có đoạn này, Trình Dĩ Tình cũng không hề níu kéo.

Chuyện ngoài cốt truyện, vẫn nên làm ít thì tốt, miễn cho cốt truyện tan vỡ, hệ thống lại đem trách nhiệm đổ oan lên đầu cô.

Sau khi Thời Y rời đi, Trình Dĩ Tình cũng rời khỏi phòng trang điểm.

Lát nữa còn có phân cảnh của cô, cũng không thể khiến đạo diễn Tào không tìm được người.

Cô trở lại trường quay một lần nữa, vừa mới ngồi xuống, Lê Ngật liền tiến lại gần, thoạt nhìn có chút khẩn trương, dường như là vô cùng để ý đến cái nhìn của cô: "Dĩ Tình, tôi đã đăng weibo."

Lê Ngật đưa điện thoại di động của mình tới trước mắt Trình Dĩ Tình, weibo mới nhất của anh ta, rõ ràng là thanh minh:

【Gần đây có một bộ phận fans tư sinh mượn danh nghĩa fans hâm mộ, làm ra với @Trình Dĩ Tình...】

Từ ngữ được dùng vô cùng nghiêm cẩn, trực tiếp đem mấy nữ sinh đập trứng thối thành "fans tư sinh", không đắc tội với số lượng lớn fans hâm mộ. Lại đem chính mình đóng gói thành nạn nhân, giành được cảm thông; Còn tỏ vẻ tốt bụng với Trình Dĩ Tình.

*Fan tư sinh: fan cuồng

Một mũi tên trúng ba đích, có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Mở khu vực bình luận ra, rõ ràng bên trong đều là một màu:

【Đau lòng anh trai! 】

【 Fans tư sinh đáng chết, hại anh trai phải đội cái nồi lớn như vậy】

【Vĩnh viễn ủng hộ anh trai】

【Mời mọi người truy tinh lý trí, nếu không hành vi của fans, nghệ sĩ sẽ phải chịu trách nhiệm, đến cuối cùng người bị hại vẫn là anh trai của chúng ta】

【Tôi mắng oan Trình Dĩ Tình, tôi xin lỗi】

【Vì sao lại thay Trình Dĩ Tình nói chuyện? Chẳng lẽ có cái gì đó? Không, bảo bối, em không cho phép】

【Đừng nói hươu nói vượn, trong lòng anh trai chỉ có chúng ta, chỉ là ngắn ngủi giúp bạn bè nói một câu mà thôi】

Khóe miệng Trình Dĩ Tình gợi lên một chút đùa giỡn, cái gì gọi là *mã hậu pháo? Chính là cái này!

*Mã hậu pháo: (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì

"Người đại diện Trịnh viết cho anh?"

Nụ cười trên khóe miệng Lê Ngật lập tức cứng ngắc, anh ta cười gượng một tiếng: "Đây cũng là lời trong lòng tôi."

"Dĩ Tình, chuyện này bởi vì fans tư sinh của tôi mà ra, tôi nên phụ trách! Nhưng công ty cấm tôi được phát biểu riêng tư, sau khi mở họp quyết định tôi mới có thể can thiệp, trước tiên liền đăng bài thanh minh bảo vệ em.”  

Lê Ngật có một đôi mắt đào hoa rực rỡ, tràn đầy thâm tình: "Chúng ta ở chung lâu như vậy, hẳn là em biết tôi là người như thế nào. Hơn nữa, chúng ta cùng ở trong giới giải trí, bị công ty khống chế, nhất định em có thể hiểu được cách làm của tôi."

"Tôi có thể hiểu được."

Trình Dĩ Tình có chút nghe không nổi, cắt đứt một câu truyện dài của Lê Ngật.

Ánh mắt Lê Ngật chợt sáng lên, anh ta liên tục gật đầu: "Em có thể hiểu là tốt rồi."

Trình Dĩ Tình lắc lắc kịch bản trong tay, nói: "Tôi muốn xem kịch bản, anh đang làm phiền tôi."

Một câu nói của cô khiến nụ cười trên khóe miệng Lê Ngật chợt dừng lại.

"Dĩ Tình, em còn chưa tha thứ cho tôi sao?"

Mặt mày anh ta rũ xuống, trên mặt tràn đầy cô đơn.

Quả nhiên người đẹp trai, biểu tình gì cũng đẹp, nếu như là trước kia, nhất định nai con trong lòng Trình Dĩ Tình sẽ đụng loạn, khuất phục dưới 'mỹ mạo' của anh ta.

Nhưng trải qua chuyện này, mỹ mạo đơn thuần đã không thể hấp dẫn được cô.

"Tôi không trách anh, càng không nói đến cái gì mà tha thứ." Trình Dĩ Tình nở nụ cười, nụ cười lạnh lùng lại xa cách, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Mỗi người đều có quyền lựa chọn, Lê Ngật vì chính mình mà làm như vậy cũng không có gì đáng trách, cô thấy lạ không trách?

Chỉ là cảm thấy, không thích kết giao bạn bè với người ích kỷ mà thôi.

"Dĩ Tình." Lê Ngật còn muốn giải thích, lại bị Trình Dĩ Tình cắt ngang: "Đoạn thoại này tôi không thuộc lắm, không thể lãng phí thời gian."

Ý tứ đuổi người đã rất rõ ràng.

Lê Ngật nhìn Trình Dĩ Tình, có chút tổn thương, cuối cùng thở dài một tiếng, rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, Giang Nhã tiến lại gần, hỏi: "Chị Dĩ Tình, anh ta tới xin lỗi sao?"

"Ừm!"

Giang Nhã chớp chớp mắt, vô cùng tò mò: "Vậy chị có tiếp nhận không?"

"Cô không sợ tôi?" Trình Dĩ Tình nhướng mày, nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn.

Giang Nhã hơi lùi về phía sau một bước, lấy hết dũng khí: "Chị Dĩ Tình, em cảm thấy chị là người ngoài lạnh trong nóng, là người tốt."

Trình Dĩ Tình: "..."

"Cảm ơn? Nhưng tôi không cần thẻ người tốt." Nói xong, Trình Dĩ Tình trợn trắng mắt, tiếp tục cúi đầu nhìn lời thoại.

Mặc dù nói là xuyên sách, nhưng ngay cả một chút ngón tay vàng mà ký chủ nên có cũng không có, lời thoại vẫn phải tự mình đọc thuộc, cốt truyện vẫn phải tự mình suy nghĩ.

Cô kế thừa được kỹ năng diễn xuất không tồi, nhưng vẫn là thành tựu của bản thân nguyên chủ.

Hiện tại tiến độ quay phim có chút chậm, Trình Dĩ Tình chủ động yêu cầu đạo diễn Tào đuổi theo tiến độ, nếu đã quyết định vãn hồi thanh danh, vậy thì phải quán triệt đến cùng.

Đạo diễn Tào liên tục lên tiếng đồng ý, ngoài miệng không nói gì! Trong lòng lại kinh nghi bất định.

Tại sao vị cô nãi nãi này lại đột nhiên đổi tính? Chẳng lẽ là mặt trời mọc từ phía tây?

Nghi hoặc của ông ấy, nhất định Trình Dĩ Tình sẽ không giải đáp.

Trình Dĩ Tình lục tục quay một ngày, thậm chí còn quay hai cảnh đêm, chờ chấm dứt, đã là mười giờ tối.

Sau một ngày mệt mỏi, thậm chí cô không còn sức để nói chuyện.

【Sắp bước vào cốt truyện, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, làm quen với cốt truyện】

—— Tối nay?

Trình Dĩ Tình nhíu chặt mày.

—— Không thể để cho tao nghỉ ngơi một chút sao?

【 Sắp bước vào cốt truyện...】

—— Câm miệng, tao biết rồi!

Trình Dĩ Tình nhìn qua nội dung kịch bản một lần: {Kế tiếp, Tề Văn Diệu sẽ đến đoàn làm phim đón cô, về phần vì sao Tề Văn Diệu lại chán ghét cô như vậy, còn tới đón cô, cái này cô cũng không biết, cũng không có cách nào để hỏi, có lẽ là tác giả viết văn không nghiêm cẩn đi!

Sau khi Tề Văn Diệu đón được cô, trên đường dẫn cô trở về thì ngẫu nhiên gặp được Thời Y nghèo túng, rẽ vào một con hẻm sâu thẳm đen kịt.

Phía sau Thời Y còn có mấy người đàn ông lén lút đi theo.

Tề Văn Diệu không để ý Trình Dĩ Tình ngăn cản, xuống xe, một hồi anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa còn đưa Thời Y đến nhà anh, một lần nữa ở lại.}

"Chị Dĩ Tình, Tề tổng đến đón chị." Trợ lý Giang Nhã hưng phấn chạy vội đến trước mặt Trình Dĩ Tình, đem tin vui này truyền đạt cho cô.

Trình Dĩ Tình liếc cô ấy một cái, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, bắt đầu diễn xuất: "Anh Văn Diệu, anh đến đón em sao?"

"Ừm!"

Nhận được đáp án khẳng định, khóe miệng Trình Dĩ Tình nhếch lên nụ cười xán lạn, vội vàng hỏi: "Gương đâu? Gương đâu?"

Giang Nhã lấy gương ra, đưa cho Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình thấy rõ bộ dáng của mình trong gương, nhíu mày nói: "Trang điểm, mau trang điểm cho tôi."

"Vâng ạ."

Giang Nhã lấy mỹ phẩm từ túi xách của Trình Dĩ Tình ra, trang điểm cho cô.

Trình Dĩ Tình ghét bỏ động tác của Giang Nhã quá chậm, dứt khoát đoạt lấy, tự mình trang điểm.

Trang điểm xong, Trình Dĩ Tình giống như một trận gió, chạy nhanh ra ngoài, mặc cho ai cũng nhìn ra được, trong mắt cô đều là vui mừng cùng nhảy nhót.

Đến gần.

Cô nhìn thấy Tề Văn Diệu đang chờ trước cửa xe, nụ cười càng thêm sáng lạn, hô to một tiếng: "Anh Văn Diệu."

Hô xong, cô nhanh chóng nhào về phía Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu theo bản năng nhíu mày, tránh được đụng chạm của Trình Dĩ Tình.

Dường như Trình Dĩ Tình cũng không thèm để ý, vẫn tràn đầy vui mừng: "Anh Văn Diệu, anh tới đón em sao?"

"Ừm."

—— Cẩu nam nhân, cũng may là tôi biết anh sẽ né tránh nên đã sớm có chuẩn bị, bằng không chẳng phải là sẽ ngã một trận sao? Một chút thương hoa tiếc ngọc mà cũng không biết, aiii!

Tề Văn Diệu: "..."

Chương kế tiếp