Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 47 Ẩn sâu công lao cùng danh tiếng
Nhìn thấy không? Thời Y bị cảm, tổng tài bá đạo, đã đến lúc anh lên sân khấu biểu diễn rồi!

—— Mua thuốc, cho uống thuốc, phục vụ người ta, hiểu không?

Tề Văn Diệu đã hiểu!

Cho nên cố ý để cho Thời Y bị cảm, chính là vì để cho anh đi hiến ân cần?

Thật sự là một bàn tính tốt!

Ha!

Xe vững vàng chạy vào gara, thời điểm xuống xe, sắc mặt Thời Y trắng bệch không ra bộ dáng, bộ dáng cuộn mình càng làm cho người ta đau lòng.

Trình Dĩ Tình nhìn mà đau lòng! Chính chủ Tề Văn Diệu lại làm như đột nhiên mù lòa, tỏ vẻ không thấy.

Trình Dĩ Tình không khỏi phát ra cảm khái:

—— Đây vẫn còn là người sao?

Tề Văn Diệu: "..."

Đột nhiên Thời Y giẫm lên không trung, nặng nề ngã xuống đất.

Trình Dĩ Tình kinh hô ra tiếng, theo bản năng muốn đi đỡ, tay giơ lên giữa không trung, đột nhiên ý thức được 'thân phận đối địch' của cô và Thời Y, kiên trì rút tay về.

Trình Dĩ Tình liếc xéo Thời Y, khinh thường nói: "Thật sự là có năng lực, đi đường mà cũng có thể ngã xuống. Sợ không phải là vì hấp dẫn anh Văn Diệu nên cố ý đùa giỡn thủ đoạn?"

Bàn tay Thời Y trầy xước da, đầu gối trần trụi bên ngoài cũng bị đụng đến xanh tím, nghe vậy, cô ta quay đầu lại nhìn Trình Dĩ Tình, ánh mắt đáng thương: "Chị Dĩ Tình, em không có."

"Có hay không trong lòng cô tự rõ ràng." Trình Dĩ Tình nhìn xuống ngực, trong mắt tràn đầy khinh thường, phảng phất như chán ghét đến cực điểm với "thủ đoạn bỉ ổi" của Thời Y.

—— Còn sửng sốt? Thời Y ngã lâu như vậy vẫn không đứng lên chính là chờ anh đỡ! Anh có thể có một chút ánh mắt không?

—— Sao lại không có một chút tinh thần thương hương tiếc ngọc?  

Cuối cùng Tề Văn Diệu cũng có động tác, anh tiến lên nhưng không ôn nhu đỡ Thời Y dậy, chỉ lịch sự hỏi một câu: "Có sao không?"

"Tôi không sao." Thời Y vội vàng lắc đầu, sợ gây thêm phiền toái cho Tề Văn Diệu.

"Ừm."

Thời Y nói không có việc gì, Tề Văn Diệu coi như cô ta thật sự không có việc gì, kéo tay của Trình Dĩ Tình ra đỡ.

Một màn này, Trình Dĩ Tình nghẹn họng.

—— Cô ấy có việc gì hay không, anh không có mắt sao? Anh không thể nhìn thấy sao?

—— Cô gái nũng nịu, lòng bàn tay và chân đều trầy xước rồi đấy người anh em!

Tề Văn Diệu cất cao giọng quát: "Trình Dĩ Tình!"

"Anh Văn Diệu." Đuôi mắt Trình Dĩ Tĩnh gục xuống, làm đủ tư thái ủy khuất.

Hai tay Tề Văn Diệu siết lại, khẽ hô một hơi, đè nén trái tim muốn 'đánh đập' cô, chuyện anh có thể nghe được tiếng lòng của cô, tạm thời còn không thể tiết lộ.

"Đỡ."

"Em không!" Trình Dĩ Tình lập tức biểu hiện ra phản cảm cực mạnh, cô không vui trừng mắt, Thời Y: "Cô ta cũng xứng đáng để em đỡ?"

"Không đỡ thì không cần lên lầu."

Tề Văn Diệu lạnh lùng ném xuống một câu, sải bước rời đi.

—— Đủ khí phách!

—— Nhất định Thời Y sẽ thích.

Trình Dĩ Tình nhanh chóng nghiêng đầu quét mắt, quả thật nhìn thấy một chút ngọt ngào không thể che giấu bên môi cô ta.

—— Mị lực của cẩu nam nhân này lớn như vậy sao?

Cô nhìn về phía Tề Văn Diệu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Không biết vì sao đột nhiên Tề Văn Diệu lại quay đầu, cùng Trình Dĩ Tình bốn mắt nhìn nhau.

Trình Dĩ Tình chột dạ, nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, đỡ lấy Thời Y.

—— Mẹ nó làm tôi giật nảy mình.

"Nhanh lên."

"Được."

Trình Dĩ Tình đỡ Thời Y, bụng đầy oán giận, cũng không nâng nổi tinh thần.

Nội tâm lại có chút bất bình:

—— Thúc giục thúc giục, càng thúc giục càng chậm, lại thúc giục nữa có tin tôi không đi hay không?

Tề Văn Diệu quay đầu sải bước rời đi, để lại Trình Dĩ Tình và Thời Y ở phía sau cọ tới cọ lui.

"Chị Dĩ Tình, cám ơn chị." Mỗi một bước đi của Thời Y đều rất đau.

Trình Dĩ Tình hừ lạnh một tiếng, trợn trắng mắt: "Không cần! Tôi đây là giúp anh Văn Diệu, không liên quan gì đến cô."

Mặc kệ ngoài miệng hung hãn như thế nào nhưng bước chân của cô đều di chuyển chậm hơn bất cứ ai, cố ý nhân nhượng vết thương của Thời Y.

Cho đến khi hệ thống bắt đầu thúc giục:

【Ký chủ, xin vui lòng làm theo cốt truyện, không đi chệch khỏi thiết lập nhân vật】

—— Biết rồi!

Tề Văn Diệu ở xa xa trơ mắt nhìn Trình Dĩ Tình lúc trước còn thật cẩn thận, vô cùng chiếu cố Thời Y. Không bao lâu, đột nhiên sắc mặt thay đổi, rõ ràng bước chân đã tăng nhanh.

"Anh Văn Diệu đã đi rồi, cô cọ xát như vậy thì khi nào mới có thể đuổi kịp anh Văn Diệu?"

Trình Dĩ Tình nắm lấy cổ tay Thời Y, kéo cô ta bước nhanh về phía trước.

"Chị Dĩ Tình, đau." Bởi vì đau đớn, ngũ quan của Thời Y vặn vẹo thành một đoàn, tay phải nắm chặt, giống như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.

"Không phải là trầy xước một chút da sao? Cũng không phải là chuyện lớn gì?"

Trình Dĩ Tình không kiên nhẫn buông Thời Y ra: "Nếu không thì tự mình đi?"

Thời Y cắn chặt môi dưới, đem ủy khuất nuốt vào trong bụng, từng bước từng bước di chuyển về phía trước.

Trình Dĩ Tình cau mày: "Đừng giả vờ, anh Văn Diệu không có ở đây, cô giả vờ cũng vô dụng."

—— Cẩu nam nhân đâu? Anh ta không có ở đây, tôi la lối khóc lóc trình diễn cho ai xem?

Phía sau cột, Tề Văn Diệu được gọi là "Cẩu nam nhân": "..."

Trình Dĩ Tình hùng hùng hổ hổ lôi kéo Thời Y, đi tới phía sau cây cột, nhìn thấy Tề Văn Diệu, trong phút chốc sắc mặt cứng đờ tại chỗ, có chút xấu hổ giật giật khóe miệng: "Văn, anh Văn Diệu? Sao anh còn chưa đi lên?"

"Đợi hai người." Tề Văn Diệu nhìn về phía Thời Y.

Thời Y vẫn là một bộ dáng cô dâu nhỏ vô tội đáng thương bị bắt nạt.

Trình Dĩ Tình bất an xoa xoa tay, sợ nghe được lời chỉ trích của Tề Văn Diệu.

—— Mắng tôi!

—— Anh không mắng tôi, làm sao có thể tiếp tục vở kịch này?

Tề Văn Diệu: "..."

Yêu cầu hèn hạ như vậy, anh đã nghe quá nhiều ở chỗ Trình Dĩ Tình!

Nhưng mà hôm nay anh không có tâm trạng chơi với cô.

Không dừng lại quá lâu, Tề Văn Diệu tiếp tục đi về phía trước ???.

—— Như vậy mà đã đi rồi sao?

—— Đừng đi! Anh không cảm thấy thiếu cái gì sao? Cẩu nam nhân!

—— Này!

Nhưng mà Tề Văn Diệu không quay đầu lại, rất nhanh đã đi vào biệt thự.

Trình Dĩ Tình nhìn Thời Y.

Cuộc sống không dễ dàng, nữ phụ thở dài!

Khán giả Tề Văn Diệu đi rồi, cô và Thời Y không thù không oán, cũng không làm khó dễ cô ta nữa.

Một đường đi không nói gì, Trình Dĩ Tình cứ như vậy đỡ Thời Y đi vào biệt thự, vội vàng lên lầu.

Để lại một mình Thời Y câu nệ trong phòng khách.

Vốn dĩ tưởng rằng, cho dù Tề Văn Diệu không đỡ Thời Y trở về, tốt xấu gì cũng sẽ chuẩn bị cho cô ta một số loại thuốc mỡ trầy xước linh tinh.

Ai biết được Tề Văn Diệu hoàn toàn không có ý thức thì không nói, vào phòng sách xong cũng chưa từng thấy ra, ngay cả việc sắp xếp phòng cho Thời Y cũng không thèm quan tâm.

Vì đại thẳng nam Tề Văn Diệu này, Trình Dĩ Tình đúng là rầu thối ruột.

Cô đi tìm chị Trịnh trước, dùng giọng điệu oán hận, mượn danh nghĩa Tề Văn Diệu, phân phó chị Trịnh tất cả mọi việc liên quan đến Thời Y.

Thời Y vẫn ở trong căn phòng mà lúc trước cô ta đã ở.

Không bao lâu sau, chị Trịnh lại đưa cho cô ta nước khử trùng, tăm bông, gạc, còn cố ý nói là Tề Văn Diệu bảo cô ấy đưa tới.

Nghe nói là Tề Văn Diệu, ý cười như khóe miệng Thời Y không che dấu được, vui mừng thu dọn đồ đạc.

Trình Dĩ Tình khống chế tất cả mỉm cười, che dấu công sức cùng danh tiếng.

----- Mở thanh tiến trình nhiệm vụ

Bảng điều khiển xuất hiện giữa không trung, thanh tiến độ nhiệm vụ: 20.

Trình Dĩ Tình thở ra một hơi, cuối cùng cũng đi tới một chút.

Nhưng mà niềm vui của cô chưa kéo dài được hơn 30 giây, đã chịu một đả kích khác:

【Tề Văn Diệu →, giá trị hảo cảm với Thời Y là: 10】

【Thời Y → giá trị hảo cảm với Tề Văn Diệu là: 91】

Chương kế tiếp