Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 59 Tuân theo thiết lập của nhân vật
"Xin lỗi, xin lỗi, anh Văn Diệu, em vụng về, anh đừng để ý."

Trình Dĩ Tình liên tục xin lỗi, trên mặt viết đầy đau lòng.

Tề Văn Diệu chặt răng: "Biết vụng về, còn không nhẹ một chút?"

Trình Dĩ Tình lập tức cam đoan: "Anh Văn Diệu, em cam đoan sẽ nhẹ một chút."

—— Lải nha lải nhải, có còn là đàn ông hay không?

—— Quan Vũ cạo xương chữa thương, mặt còn không đổi sắc đấy, có biết hay không?

—— Không phải chỉ là trúng một đấm sao? Làm ầm ĩ! Một chút quyết đoán của đàn ông cũng không có!

Tề Văn Diệu: "..."

Giờ phút này, anh chỉ muốn bóp chết người phụ nữ lắm mồm này!

【 Ký chủ, xin hãy tuân theo thiết lập nhân vật】

Dưới sự oanh tạc phản nghịch liên tiếp của Trình Dĩ Tình, tâm tính hệ thống nổ tung, âm thanh máy móc lạnh như băng cao hơn vài độ so với bình thường!

Trình Dĩ Tình đành phải ngồi gần hơn một chút, tận lực cẩn thận xuống tay.

Đến gần, hơi thở độc đáo trên người cô đập vào mặt, tràn ngập toàn bộ cảm quan của Tề Văn Diệu, anh nhìn Trình Dĩ Tình gần trong gang tấc, bất tri bất giác mê muội.

Vốn dĩ cô rất đẹp, đôi mắt trong suốt, mũi xinh đẹp thanh tú, đôi môi mềm mại ướt át, da thịt càng trắng nõn như sương, mỗi một chỗ đều chói mắt.

Bởi vì quan hệ của hai nhà, từ nhỏ anh và cô đã quen biết, nhưng cũng chán ghét cô từ thuở nhỏ.

Quen biết nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghiêm túc nhìn cô.

"Được rồi." Trình Dĩ Tình xử lý vết thương cuối cùng, một chưởng nặng nề vỗ lên vai phải Tề Văn Diệu.

Tề Văn Diệu đau đớn, phục hồi tinh thần lại.

Không khí xung quanh anh còn lưu lại hơi thở ngọt ngào của Trình Dĩ.

----- Cẩu nam nhân sẽ không coi trọng mình chứ? Cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy?

----- Mặc dù biết chính mình xinh đẹp mỹ lệ, nhưng nếu anh ta thật sự coi trọng mình, như vậy cũng quá chó đi!

Tề Văn Diệu: "..."

Xem trọng cô?

Anh bị mù sao?

Tề Văn Diệu khôi phục vẻ mặt lạnh như băng không gần nhân tình, liếc Trình Dĩ Tình một cái, đứng dậy đi lên lầu.

Anh trở lại bình thường, Trình Dĩ Tình thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhập vai quan tâm Tề Văn Diệu: "Anh Văn Diệu, em không yên tâm về vết thương của anh, bằng không vẫn nên gọi bác sĩ Lâm tới, để ông ấy xem cho anh?"

"Không cần."

Liên tiếp bị đánh, còn ngại không đủ mất mặt sao?

"Anh Văn Diệu."

"Không cần!"

Tề Văn Diệu sải bước đi lên lầu.

Trình Dĩ Tình mang bộ dáng đáng thương của cô dâu nhỏ, ủy khuất trở về phòng.

Chị Trịnh nhìn thấy một màn này vào mắt, không khỏi thở dài, cũng không biết khi nào Tề tổng mới có thể hồi tâm chuyển ý, nhìn Dĩ Tình tiểu thư vẫn luôn một lòng đối đãi anh.  

Sau khi trở về phòng, Trình Dĩ Tình trở tay khóa cửa phòng lại.

Trong nháy mắt vẻ mặt ủy khuất lập tức tiêu tán, đoàn làm phim đã cho cô nghỉ, kế tiếp chính là thời gian của cô!

【Ký chủ, xin mời cô nghiêm túc ôn tập tiểu thuyết, chuẩn bị cho đoạn kịch bản tiếp theo】 –

----- Không nghe không nghe Vương Bát Niệm Kinh!

----- Hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng không thể ngăn cản tôi chơi game được!

【...】

Trình Dĩ Tình nghe thấy hệ thống thở dài một tiếng rõ ràng.

Nhưng như vậy thì có tác dụng sao?

Không có!

Trình Dĩ Tình thuần thục mở máy tính, đăng nhập vào trò chơi.

Sau khi đăng nhập vào trò chơi, phát hiện Q cũng đang online, cô ngay lập tức chọc vào cửa sổ nhỏ của anh:

{Trốn học không phải là một đứa trẻ ngoan nha }

Q:【Hôm nay không đi học】

{Hôm nay thứ ba sao lại không đi học? Cậu đang làm ai vậy?}

Q:【Ừm, bị chó cắn nên ở nhà nghỉ ngơi】

{??? Thảm như vậy sao? Chị gái ôm một cái, không khóc ha!}

Q:【Ở trên mạng cô tùy tiện như vậy? 】

{Tùy tiện?}

Thật lâu sau, Trình Dĩ Tình cũng không trả lời, Tề Văn Diệu có chút đứng ngồi không yên, có phải câu nói vừa rồi của anh quá nặng hay không?

Chỉ là vừa nghĩ đến khả năng cô không chỉ đối xử với một mình anh như vậy, lửa giận trong lòng lại không ngừng được.

Anh do dự bất an, một câu: 'Xin lỗi!' Đánh lại xóa, xóa lại đánh!

Đang lúc anh không nhịn được, muốn gửi đi, Trình Dĩ Tình trả lời tin nhắn:

{Em trai vẫn là em trai, chưa từng thấy qua thế giới, cái này thì gọi là tùy tiện cái gì?}

???

Tề Văn Diệu làm rơi chuột, tức giận mắng: Mẹ nó!

Ý là, bình thường cô còn tùy tiện hơn?

Người phụ nữ đáng chết này!

{Đến chơi game nào em trai, chị gái dẫn em đi ăn gà}

Q:【Không đánh】

{Được rồi, chị gái đi tìm em trai khác để ghép đội vậy}

Q:【Chờ chút, tôi đánh! 】

{??? Em trai, em hiền lành như vậy rất tốt sao?}

Lên trò chơi, Trình Dĩ Tình phát huy ổn định, đại sát tứ phương.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Q liên tiếp bị đánh bại lui, Trình Dĩ Tình cứu anh hết lần này đến lần khác!

{Cậu bị chó cắn vào tay?}

Q:【Không phải】

{Không phải thì đánh cho tốt!}

Thể thao điện tử không có cảm xúc, đồng đội không ngừng tặng đầu người, chính là kẻ thù.

Q:【...】

Sau khi bị mắng, rõ ràng Q chơi trò chơi nghiêm túc hơn rất nhiều.

{Qua một thời gian nữa giải vô địch quốc gia sẽ bắt đầu, nếu kỹ thuật của cậu đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ dẫn cậu cùng tổ đội đi dự thi.}

Q:【Ồ】

Trình Dĩ Tình nghiện game, một khi bắt đầu thì sẽ không dứt.

Tề Văn Diệu còn có công việc phải xử lý, không có thời gian chơi cùng cô, sau khi đánh năm ván thì thoát ra.

Trình Dĩ Tình chơi trò chơi đến mức không biết mệt mỏi, giờ cơm chiều đã đến, cô còn đang đi nhặt trang bị.

Tề Văn Diệu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, anh đã đợi ba phút đồng hồ: "Chị Trịnh, chị đi gọi cô ấy."

"Vâng!"

Chị Trịnh lại lần nữa đi tới trước cửa phòng Trình Dĩ Tình, gõ cửa phòng: "Dĩ Tình tiểu thư, Tề tổng bảo cô xuống ăn cơm."

"Em không đi."

Trình Dĩ Tình vừa nói ra, đã nhận được cảnh cáo của hệ thống:【Ký chủ, xin hãy giữ vững thiết lập nhân vật, chú ý, là nam chủ đang gọi cô đi ăn cơm】

Trình Dĩ Tình: "..."

Hệ thống nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, Trình Dĩ Tình đành phải tắt trò chơi.

"Tới đây."

Trình Dĩ Tình đi theo chị Trịnh xuống lầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tề Văn Diệu đang ngồi trên bàn ăn.

----- Loại chuyện gọi tôi ăn cơm này, là chuyện mà anh nên làm sao?

----- Anh có thể nhận thức rõ thân phận của mình, làm chút việc thực tế không?

Tề Văn Diệu còn chưa ngẩng đầu, đã nghe được Trình Dĩ Tình oán giận.

Trình Dĩ Tình tươi cười xán lạn, trong mắt tràn đầy ánh sáng yêu thương, vui vẻ nhào về phía Tề Văn Diệu: "Anh Văn Diệu, nghe chị Trịnh nói là anh bảo chị ấy gọi em xuống ăn cơm."

Tề Văn Diệu di chuyển ghế ngồi, tránh tiếp xúc của Trình Dĩ Tình, chỉ nói một câu: "Ăn cơm."

—— Xen vào việc của người khác!

—— Ảnh hưởng đến điểm số của tôi, anh có chịu trách nhiệm không?

"Không ăn có thể trở về." Ánh mắt Tề Văn Diệu âm trầm đảo mắt Trình Dĩ Tình.

Trình Dĩ Tình lập tức nhu thuận, ngồi vào vị trí thuộc về mình: "Ăn, đương nhiên là ăn."

—— Ăn cái em gái anh!

Tề Văn Diệu: "..."

Trình Dĩ Tình ăn cơm, cũng không có lơi lỏng, không ngừng tìm Tề Văn Diệu đáp lời.

Đáng tiếc, mười câu hỏi, nhiều nhất Tề Văn Diệu sẽ trả lời hai câu, cao lãnh đến kỳ cục.

Trình Dĩ Tình bị lạnh nhạt, mặt ngoài thảm hề hề, nội tâm vui vẻ nở hoa:

—— Đúng vậy, không sai, nhất định phải bày ra vẻ mặt cao lãnh giống như tôi nợ anh một trăm triệu.

—— Hoàn hảo!

Mặt ngoài Tề Văn Diệu bất động thanh sắc, nội tâm lại có chút bất đắc dĩ.

Trong bữa ăn.

Chuông cửa vang lên, chị Trịnh đi mở cửa, Thời Y sắc mặt không tốt đã trở về.

Nhìn thấy Thời Y, sắc mặt Trình Dĩ Tình chợt khó coi, cô cọ cọ đứng lên, giận dữ nhìn Thời Y: "Sao cô còn trở về?"

"Tề tổng."

Thân hình Thời Y suy nhược, tiều tụy không chịu nổi, dường như hơi sơ sẩy thì sẽ ngã xuống đất.

Tề Văn Diệu ngẩng đầu nhìn về phía Thời Y, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

"Anh Văn Diệu!" Trình Dĩ Tình thất vọng nhìn về phía Tề Văn Diệu, hai tay nắm chặt: "Sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ này, để cho cô ta tiếp tục ở lại?"

Chương kế tiếp