Xuyên Thư Nữ Phụ Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 87 Chửi bới độc giả
Đối với thân phận người nổi tiếng của Lê Ngật, quả thực nơi ở của anh ta có chút "keo kiệt".

Đưa anh ta đến cửa tiểu khu, Trình Dĩ Tình mới bảo chú Vương đưa cô về chỗ Tề Văn Diệu。

Trong phòng khách.

Tề Văn Diệu ngồi vững như núi Thái Sơn, trước mặt bày máy tính, giống như đang làm việc.

Sau khi nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía Trình Dĩ Tình.

"Đi đâu vậy?" Giọng điệu của Tề Văn Diệu bình thản, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng tự dưng Trình Dĩ Tình cảm nhận được một tia hàn ý, cô hơi nhíu mày.

—— Cẩu nam nhân đây là đang chất vấn mình sao?

—— Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh?

—— Nhà anh ở gần biển sao? Quản rộng như vậy?

Tề Văn Diệu: "..."

Anh khép máy tính lại, sải bước đi tới bên cạnh Trình Dĩ Tình, đến gần cô nói: "Đi đâu với Lê Ngật?"

Trình Dĩ Tình tươi cười xán lạn, mang theo vài phần ý tứ làm nũng, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh Văn Dật, em chỉ là thuận đường đưa anh ấy về nơi ở mà thôi, anh tức giận rồi sao? Có phải ghen không?"

"Không." Tề Văn Diệu thu hồi tầm mắt, khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi.

Người phụ nữ vô lương tâm, uổng phí anh ở đó chờ cô gần một giờ, thế nhưng lặng yên không một tiếng động chuồn đi! !

"Thật sao?" Trình Dĩ Tình không chịu buông tha, quấn lấy.

Tề Văn Diệu lạnh lùng liếc cô một cái: "Đừng quấy rầy tôi!"

—— Trái tim đàn ông, như kim đáy biển!

—— Người trông mong chờ tôi về nhà chính là anh! Trở mặt không nhận người sao?

??

Trong lòng Tề Văn Diệu cười lạnh.

Chờ cô?

Cô cũng xứng?

Xem nhẹ một chút không vui trong lòng, Tề Văn Diệu sải bước rời đi.

—— Tôi quay về, anh lại trở về phòng! !

—— Còn nói không phải là chờ tôi?

—— Hệ thống, mày mau nhìn xem!

【 Ký chủ, xin đừng si tâm vọng tưởng, nam chủ tuyệt đối không có nửa điểm hảo cảm với cô】

—— Ồ!

Tề Văn Diệu nghe được toàn bộ tiếng lòng trình Dĩ Tình: "..."

Người phụ nữ tự kiêu quá đáng này!

Tề Văn Diệu đi rồi, Trình Dĩ Tình cũng theo đó trở về phòng.

Dưới sự thúc giục của hệ thống, Trình Dĩ Tình mở tiểu thuyết ra, lại xem lại cốt truyện tiếp theo.

Dựa theo cốt truyện, Tạ Cát Hương đồng ý hợp tác với cô, từ nay về sau đối với Thời Y lại càng dùng mọi cách, thay đổi cách làm, hôm nay ở đoàn làm phim ép buộc Thời Y và Tề Văn Diệu chia tay, ngày mai tuyên bố muốn nói với phóng viên truyền thông: Quan hệ giữa Thời Y và Tề Văn Diệu, ngày mốt lấy tính mạng bức bách Thời Y đi vào khuôn khổ.

Thề phải phá vỡ tuyến tình cảm giữa Thời Y và Tề Văn Diệu bằng mọi cách.

Mặc dù Tạ Cát Hương ngu xuẩn như heo, nhưng lại có một bụng nước xấu.

Có thể nói, Tạ Cát Hương là trở ngại lớn nhất trên con đường tình cảm của Thời Y và Tề Văn Diệu, ngoại trừ trình Dĩ Tình.

Tạ Cát Hương liên tục thao tác, Trình Dĩ Tình đều nhìn không nổi.

—— Thiết lập nhân vật của người này thật đáng ghét!

—— Nếu đặt trên người tôi, nhất định tôi sẽ làm cho bà ta thân bại danh liệt!

—— Tiểu nhân đắc chí! !

—— Chỉ với đức hạnh đó mà cũng xứng làm mẹ? Tôi thực sự tức giận đến chết rồi!

—— Còn có Thời Y, trong đoạn kịch bản này nhu nhược vô năng, thật sự là một chút cũng không lấy lòng.

【Ký chủ, xin hãy bình tĩnh một chút, đây là tôi luyện không thể thiếu trên con đường trưởng thành của nhân vật chính】

—— Ồ!

Trong một đoạn tiếp theo, phần lớn là những khúc mắc của Thời Y và gia đình cô ta, cô xuất hiện không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều là một tấm nền tương đối trong suốt.

Cho nên…!!

—— Hệ thống, tuần tới tao sẽ tham gia chương trình tạp kỹ "Tôi là diễn viên"! Dù sao tạm thời cốt truyện cũng không có liên quan với tao, vậy tao chuyên tâm chuẩn bị thi đấu!

【Ký chủ! 】

—— Không cần phải nói lời cự tuyệt, tao chỉ thông báo cho mày một tiếng, không có ý định tham khảo ý kiến của mày.

【...】

Đọc xong tiểu thuyết, Trình Dĩ Tình thuận thế mở ra mùa đầu tiên của "Tôi là diễn viên".

"Tôi là diễn viên" có sự trợ lực của ba đạo diễn có ảnh hưởng nhất trong giới giải trí hiện nay, người tham gia có hai loại: có kỹ năng diễn xuất nhưng lại bị đào thải khỏi thị trường, lưu lượng nổi bật nhưng lại không có diễn xuất.

Sau khi mùa đầu tiên phát sóng, nhanh chóng giành được sự công nhận của thị trường, không ít diễn viên kỳ cựu không có lưu lượng truy cập hoặc diễn viên không có kỹ năng diễn xuất, sau chương trình này đều phất lên, con đường sau này rộng mở.

Tất cả những gì cô phải làm là trong chương trình này chính là, đánh một trận thật xinh đẹp.

Dùng khả năng diễn xuất để rửa sạch 'ác danh' mà tác giả đã áp đặt lên cô.

Ngày hôm sau.

Trình Dĩ Tình vẫn đến đoàn làm phim quay phim như thường lệ, ra khỏi biệt thự cách đó không xa, lập tức nhìn thấy Tạ Cát Hương và Thời Y dây dưa không rõ.

Cả người Tạ Cát Hương nằm trước xe của Y, ngang ngược kéo cổ họng rống giận: "Nếu hôm nay mày không nghe lời tao! Vậy lái xe cán qua người tao đi! Ngay cả con gái mình mà cũng không quản được, tao sống còn có ý nghĩa gì."

Trình Dĩ Tình mở cửa sổ xe, giọng điệu gần như vô lại của Tạ Cát Hương truyền đến tai cô và Giang Nhã.

Giang Nhã cũng kinh hãi: "Chị Dĩ Tình, mẹ của Thời Y cũng thật quá đáng! Nào có người mẹ nào làm như vậy."

Trình Dĩ Tình gật đầu: "Đúng vậy!"

Có một người mẹ như vậy, cô đều thay Thời Y sầu đến hoảng hốt!

Thời Y quỳ gối trước mặt Tạ Cát Hương, khóc đến đỏ mắt, liên tục cầu xin: "Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng náo loạn được không? Có chuyện gì, mẹ lên xe nói, lên xe nói có được không?"

Trình Dĩ Tình thu hồi tầm mắt.

Thời Y quá nhu nhược, nếu là cô, có thể loại thời điểm này đã một chân đạp qua.

Đang đợi cô ngẩn người, phía sau truyền đến tiếng động cơ quen thuộc, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Tề Văn Diệu ngồi ở ghế phụ.

Chậc!

Thiếu chút nữa cô đã quên, nữ chủ nhu nhược không thể tự lo, là bởi vì muốn cho nam chủ cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.

Quả nhiên vẫn là cô quá ngu ngốc quá ngây thơ!

Đáng đời cô độc thân nhiều năm như vậy!

"Chú Vương, chúng ta đi nhanh." Trình Dĩ Tình thúc giục, đoạn này không có phân cảnh của cô, cũng đừng vội vàng góp vui.

Nếu không lại phải ứng phó diễn một đoạn, lãng phí tình cảm.

"Vâng, Dĩ Tình tiểu thư."

Vốn dĩ chiếc xe RV đang đi chậm rãi, sau khi nhận được mệnh lệnh của Trình Dĩ Tình, đột nhiên gia tốc, dùng tốc độ cực nhanh rời đi.

Tề Văn Diệu đã nhìn thấy Trình Dĩ Tình trên xe: "..."

Nhất định phải tránh anh như rắn rết?

Thời Y nước mắt lưng tròng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy xe của Tề Văn Diệu, nhất thời càng thêm ủy khuất.

Trợ lý Lưu lái xe tự giác dừng lại bên cạnh Thời Y, còn mở cửa xe.

Tề Văn Diệu khẽ nhíu mày, anh quay đầu nhìn về phía trợ lý Lưu: "Cậu muốn làm gì?"

Trợ lý Lưu choáng váng, giật mình trong nháy mắt mới vấp ngã trả lời: "Ngài không cần đi xuống sao?"

"Tôi đi xuống làm cái gì?"

Tề Văn Diệu xoa xoa mi tâm trướng lên.

Trong lòng không kìm được phiền muộn nghẹn khuất, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này ???.

Trợ lý Lưu nuốt nước miếng, có chút không thể tin được: "Thời Y tiểu thư gặp phiền toái."

Tề Văn Diệu lạnh mặt nhìn chằm chằm trợ lý Lưu: "Đó là chuyện gia đình của cô ta, tôi xen vào làm gì?"

"Hiện tại tôi lập tức lái xe rời đi."

Trợ lý Lưu cuống quít nới lỏng phanh tay, lái xe rời đi.

Anh ta cũng không biết vì sao chính mình lại dừng lại, chỉ là cảm thấy nên dừng xe ở nơi này! Tề tổng cũng nên biểu đạt quan tâm với Thời Y tiểu thư!

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững rời đi của Tề Văn Diệu, ủy khuất trên mặt Thời Y đột nhiên dừng lại, cô ta kinh ngạc không thôi nhìn bóng dáng chiếc xe sắp biến mất khỏi khúc cua.

Ngay cả Tạ Cát Hương cũng quên mất la lối khóc lóc.

Phải, phải không?

Dường như luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ! Nhưng lại không thể nói được.

Chương kế tiếp